TomoImo - Tập 2 Giao Đoạn 1
Giao đoạn: Iroha và Mashiro 2
[AKI]: Được rồi, làm ơn. Anh muốn được thấy khả năng diễn xuất tuyệt vời của em.
Dù giờ học đã kết thúc lâu rồi nhưng tôi vẫn đang đứng ở tủ giày dành cho năm nhất, nhìn vào tin nhắn LIME đó, tôi - Kohinata Iroha thở dài.
“Senpai là đồ ngốc…” tôi lầm bầm.
Từ giờ trở đi chúng tôi sẽ thu âm tại studio cá nhân của Otoi-san. Nếu hẹn nhau ở trường thì sẽ quá nổi bật, nên địa điểm gặp mặt sẽ là một công viên gần đấy, khá xa khu dân cư. Ban đầu tôi tính trốn việc nhưng ý tưởng đó ngay lập tức bị ném vào thùng rác. Tôi sẽ đi. Tất nhiên là sẽ đi. Dù gì thì đây cũng là việc mà tôi thích. Nhưng, senpai không hiểu. Anh ấy không chấp nhận lời nói của tôi một cách trực tiếp. Cứ như là anh ấy không bao giờ nói chuyện một cách nghiêm túc với tôi ấy. Ừ thì, tôi cũng đáng trách vì cứ quậy tưng lên khi làm việc. Mặc dù anh ấy có thể đón nhận nó một cách nghiêm túc hơn.
Và cái LIME này là ví dụ hoàn hảo. Chỉ khi nào nói đến công việc của bọn tôi thì anh ấy mới nói chuyện với tôi một cách nghiêm túc! Lập trường của tôi về công việc là thứ duy nhất anh ấy chấp nhận mà không có bất kỳ sự hoài nghi nào. Nơi mà tôi có thể cho mọi người thấy ‘bản chất thật’ của tôi, nhà của Senpai và cái phòng thu âm nhỏ đó…
Đó là lý do mà em có cảm tình với anh! Và bây giờ anh lại bị lay động bởi Mashiro-senpai trong sáng và đứng đắn!! Nhưng, thứ làm tôi cảm thấy khó chịu nhất chính là việc mình đang ghen, cư xử như một ‘người phụ nữ’ tốt bụng và đứng đắn chỉ để thu hút sự chú ý của anh ấy. Thật sự đấy, tôi đang làm gì thế này…
Tôi từng cho rằng việc giữ khoảng cách với anh ấy là điều hợp lý khi mà chưa có bất cứ tình địch nào, cho đến bây giờ.
“Unyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
“...C-có chuyện gì vậy, Iroha-chan?”
“Fuee?!”
Trong khi đang độc thoại, tôi đã mang giày xong và bước ra khỏi trường. Rồi ngay khi tôi vừa ôm đầu vừa rú lên, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng tôi.
Và cái giọng siêu siêu cấp dễ thương đó là…!
“Mashiro-senpai?! Chị ở đây làm gì vậy?!”
“Tại sao hả? Thì giờ là tan trường mà…”
“Ahh, đúng rồi, thì, lớp của tụi em ra muộn hơn bình thường một tí, nên em tự hỏi sao chị vẫn còn ở đây, ehe.”
“Mashiro đi lấy vài thứ ở thư viện.”
Với những lời đó, chị ấy cho tôi nhìn vào túi xách của chị ấy, để lộ ra vài cái bìa sách lấp lánh.
“Tiểu thuyết nhắm đến độc giả nữ à? Woah, trông dễ thương phết. Chắc chúng thú vị lắm nhỉ.”
“Ư-ừm. Đó là tiểu thuyết di động. Trước đây thì chúng cũng nổi tiếng lắm. Giờ thì chủ yếu là những tác phẩm mới được xuất bản thôi.” (Suu: TTDĐ là một thể loại tiểu thuyết chủ yếu ở Nhật, https://en.wikipedia.org/wiki/Cell_phone_novel - chủ yếu là ngôn tình ngôn lù)
“Ồ hố, vậy là Mashiro-senpai đang đọc mấy thể loại đó à. Em nghĩ chị phải kiểu ‘ngoài light novel với manga ra thì đốt hết cho rồi’ hay gì đó đại loại vậy.”
“Mashiro cũng từng nghĩ như vậy… Nhưng cô ấy nghĩ mình nên đọc thử qua một tí. Chỉ để tham khảo thôi, như em thấy đấy.”
“Tham khảo? Cho cái gì cơ?”
“Ah, k-không. Không có gì cả.” Mashiro-senpai vẫy tay một cách điên cuồng.
Mmm… Có mùi bí mật đâu đây. Mashiro-senpai, dù có cái khuôn mặt dễ thương như vậy, nhưng chị ấy lại đang giữ bí mật thế này à. Thực sự không thể đánh giá thấp chị ấy tí nào. Chà, nếu tọc mạch thêm nữa thì sẽ kì lắm, nên mình cứ để yên vậy đi.
Nếu đây là Senpai thì tôi không cần phải giữ ý, cứ phiền phức thế nào cũng được~ Nhưng vì đây không phải senpai nên phải kiềm chế lại một tí, chúng tôi vẫn chưa thân nhau đến mức đấy.
“N-này, Iroha-chan. Vì chúng ta đã ở đây rồi… sao không cùng nhau về nhà nhỉ?”
“Ể? Ah…”
Dù gì thì chúng tôi cũng sống cùng một khu căn hộ nên đó cũng là điều hiển nhiên. Nhưng giờ đây nó lại là một vấn đề tiến thoái lưỡng nan.
‘Giờ em phải đi gặp Senpai ngay~’ không phải là chủ đề tôi có thể lôi ra nói được ở đây. Việc tôi là người lồng tiếng của [Liên Minh Tầng 5] là bí mật mà ngay cả Onii-chan hay Sumire-chan-sensei cũng không biết. Senpai, Otoi-san và tôi là những người duy nhất biết được việc này. Tất nhiên nó cũng có nghĩa là tôi không thể nói cho Mashiro-senpai biết. Vì tôi vẫn chưa biết nên nói với mẹ mình như thế nào về việc này nên phải giữ nó càng bí mật càng tốt. Đó là những gì mà Senpai đã quyết định. Đương nhiên là tôi tin tưởng mọi người trong [Liên Minh Tầng 5] nhưng không có gì có thể đảm bảo rằng sẽ không có tai nạn xảy ra. Tôi giữ bí mật để không phải lo lắng về trường hợp ‘nếu như’. Đó là lí do-.
“Ahhhh… Em xin lỗi! Em còn phải đi làm thêm bây giờ!”
“Việc làm thêm? Iroha-chan, em đi làm à?”
“Chị biết đấy, nó là một bí mật. Đây không phải là công việc mà em có thể kể cho người khác về nó.”
“Không phải là công việc mà em có thể nói cho người khác… Loại công việc…?”
“Một-công-việc-sử-dụng-MIỆNG-CỦA-EM~”
Tôi nói vậy trong khi làm cử chỉ như đưa mic lên miệng. Tất nhiên, đó không phải là một lời nói dối. Tôi chỉ thay đổi ngữ điệu một tí thôi.
“Miệng… Miệng… Ểeeee?!”
Mashiro-senpai đọc lại những lời nói của tôi rồi tự nhiên mặt chị ấy đỏ bừng như có ai đó bật đèn lên và chị ấy bắt đầu hoảng loạn.
“Ah, có phải chị vừa nghĩ đến thứ gì đó dâm dục không? Trời ạ~ chị biết em chỉ là một JK gương mẫu mà. Em sẽ không làm công việc gì kì lạ đâu… Mashiro-senpai, chị có muốn thử luôn không?”
“K-không. Mashiro đã đủ bận rồi.”
“Ra là thế à. Đáng tiếc thật~”
Hoàn hảo. Tất cả đều theo kế hoạch. Dù chị ấy hiểu sai hoàn toàn. Mỗi khi mà chủ đề dâm dục được mang ra, Mashiro-senpai ngay lập tức sẽ trở nên bối rối. Và lần này cách đó vẫn tiếp tục có hiệu quả.
“X-xin lỗi vì đã gọi khi em đang bận. Vậy thì, hẹn gặp lại…”
“Okeee~~ Bái bai~~”
Lẩm bẩm với khuôn mặt đỏ ửng, Mashiro-senpai vẫy vẫy tay rồi bước đi. Nhìn tấm lưng đã rời xa, tôi thở dài trong khi vẫy tay.
Nhìn phản ứng của chị ấy, có lẽ chị ấy hoàn toàn xem tôi như một con phò. Tuy nhiên, nhìn thấy một cô gái bối rối đến mức này trong thời đại này làm tôi khá là ngạc nhiên.
“Tuyệt thật…”
Thật lòng, tôi khá là ghen tị. Không phải vì công việc, mà vì chị ấy thực sự có Senpai đang dõi theo… Công việc… hử.
Từ đây, tôi phải tới phòng thu. Bên cạnh phòng của Senpai, đây là một trong hai nơi mà tôi có thể tự do thoải mái theo ý mình. Nhưng, tôi nên cư xử như thế nào khi đến đó? Tôi đoán là chỉ có một cách duy nhất-
Chương trước | Mục lục | Chương sau
Leave a Comment