10 nen - Chương 4 Phần 8
Phần 08: Yuuji, đề nghị Tay Bán Rong
「Như dự đoán, sau khi tận mắt chứng kiến nó, tôi đã bị thuyết
phục. Yuuji-san… cậu là hành khách đến từ thế giới khác phải
không?」(Kevin)
Kevin, tay bán buôn quen với Alice hỏi Yuuji.
『Đến
cả Yuuji cũng hiểu được! Sổ tay thương lượng với tên bán buôn』 trong
tay phải cậu có nhắc tới điều này và trong trường hợp này cậu nên giữ
khuôn mặt tỉnh táo tàu nhất có thể, không trả lời cũng không từ chối câu
hỏi, nhanh chóng quay về diễn đàn hồi máu.
「Ô-ô-ông đang nói cái gì thế?」(Yuuji)
Cậu
quá lo sợ. Mặc dù khả năng này đã được dự báo trước, nhưng cho một tên
không duy trì được bình tĩnh, thật khó để giữ khuôn mặt tỉnh táo tàu.
「Xin
lỗi vì làm cậu trở nên cảnh giác… Tôi cũng nghĩ mấy lời trên không thể
tin được, nhưng tôi không có ý định gây hại đến cậu đâu Yuuji-san. Hơn
nữa, nếu có thể tôi muốn lấy lòng tin của Yuuji-san.」(Kevin)
Với nụ cười trên mặt, Kevin bắt đầu nói tiếp.
「Bởi
vì tôi là người bán buôn không có cửa hàng, tôi luôn di rời từ giữa các
thành phố và làng mạc khác nhau. Thậm chí trông tôi thế này thôi nhưng
tôi đang học việc cho một cửa hàng lớn cậu biết không? Vì tôi cũng biết
khá nhiều chuyện và nếu Yuuji tiếp tục sống nơi này thì tôi định sẽ qua
đây bán hàng. Đương nhiên tôi sẽ dùng mọi khả năng thông tin liên lạc để
tìm kiếm gia đình của Alice-chan. 」(Kevin)
Anh ta kể câu chuyện với thái độ điềm tĩnh, Kevin đột ngột gợi ý tới vấn đề Yuuji đang cầu mong.
“Yuuji! Yuuji!” (Kotarou)
Như thể để gọi cậu, Kotarou đá chân trái vào chân Yuuji.
Yuuji, hít sâu rồi thở dài.
Lo sợ bị phát hiện rằng cậu đến từ thế giới khác cuối cùng đã lắng lại.
「Tại sao anh lại tới mức này? Mục đích của Kevin là gì?」(Yuuji)
Yuuji hỏi thẳng mục đích của đối phương. Coi như cậu là thằng thất bại cmnr.
「Yuuji-san
là một người thẳng thắn thật đấy… Đơn giản là, tôi muốn kinh doanh với
một vị khách từ thế giới khác như Yuuji-san. Nếu có thể kinh doanh thì
tôi nghĩ mình có thể gây dựng được một cửa hàng ở Thành Phố Purumie. Có
lẽ, tôi có thể kiếm được lợi nhuận ở mức nào đó. 」(Kevin)
「Nhưng, tôi không có gì to tát cả, anh biết chứ?」(Yuuji)
「Yuuji-san........
Đầu tiên, đó là quần áo của Yuuji-san và Alice-chan. Nó có hình dàng,
màu sắc và chất lượng mà tôi chưa từng thấy trước đây. Và còn công cụ
làm vườn cậu cầm bên tay trái? Hay là vũ khí chăng? Nó làm từ kim loại
tôi không thể nhận ra được. Cậu tạo ra nó như thế nào, tôi tự hỏi vậy?
Hơn nữa, vật cậu đang cầm mới đáng để ý. Có lẽ là giấy, phải không? Cậu
có bao nhiêu cái? Liệu cậu có biết cách tạo chúng? Và rồi chiếc gương mà
nhà thàm hiểm đưa tôi mấy ngày trước, tôi dám chắc là mình đã mua hết
gương từ họ. Ngay cả lí do tôi đến ngày hôm nay là để từ chối chiếc
gương tặng thêm đưa cho họ. Chất lượng quá tốt nên đó là một vật phẩm
rất nguy hiểm. Nếu cậu không phiền, liệu tôi có thể làm ăn kinh doanh
với Yuuji-san thì tôi không phiền lòng trả lại mọi thứ như một món quà
đâu. Dù sao thì tôi cũng đang làm cho một cửa hàng lớn, mấy thứ này là
vật phẩm đáng sợ nếu tôi giữ nó trong người lúc này.」 (Kevin)
Dù
lúc đầu anh ta còn biểu cảm rất kinh ngạc nhưng sau lại trở nên điềm
đạm. Như thể khuyên bảo một đứa trẻ, anh ta cho Yuuji thấy giá trị của
vật phẩm Yuuji mang theo. Giữa cuộc trò chuyện, anh ta đánh mắt về phía
nhà thám hiểm để chắc rằng họ không nghe thấy anh ta.
Kinh nghiệm giao tiếp của anh ta hơn hẳn tên ăn hại Yuuji.
「Quần
áo, giấy, gương, nếu ai đó có thể tái sản xuất chỉ cần một cái với chất
lương tương tự thôi thì tôi có thể trở thành tay thương nhân số một
trong Thành Phố Purumie. Đó là lí do tại sao tôi muốn làm ăn kinh doanh
với Yuuji-san. Hơn nữa có…」(Kevin)
Dù Kevin đang nói với biểu cảm điềm tĩnh từ nãy, giờ anh ta lại ngập ngừng.
Yuuji đang bị ấn tượng bởi sự điềm tĩnh sốt sắng hỏi “có chuyện gì à?”
「Người
phụ nữ tôi yêu, cô ấy là con gái của chủ cửa hàng tôi đang làm việc.
Tôi tin rằng hai người đều yêu mến nhau nhưng ông chủ lại nói 『Tao sẽ
không giao con gái mình cho một tên đần độn không có cả một cửa hàng
riêng.』. Đó là lí do đây là cơ hội lớn cho tôi!」(Kevin)
Kevin tâm sự câu chuyện của anh với biểu cảm ngại ngùng, Yuuji thì “Oooh” đáp lại tò mò.
Kotarou
đang nhìn mải miết như thể một cô gái trong trắng bị hấp dẫn bởi câu
chuyện tình yêu. Nó là cô gái trong trắng mà. Dẫu chỉ là một cô chó.
「Đây
không phải là một điều không tốt với Yuuji-san. Bởi vì vậy hãy suy nghĩ
về điều này trong hôm nay và rồi chúng ta sẽ nói chuyện lần nữa vào
sáng mai. Còn cá nhân tôi, tôi muốn làm ăn với Yuuji. Tôi có thể cung
cấp thông tin và đồ dùng. Bởi vì tôi buôn bán từ làng này sang thành phố
kia, thực phẩm, lương thực hạt gieo hay cây trồng, đồ dụng gia đình,
công cụ làm vườn, rìu hay cày khai hoang đất, quần áo, thuốc thang, tôi
có thể cung cấp hàng loạt đồ dùng. Thứ tôi cần là kiến thức Yuuji có.
Quần áo, giấy và gương, làm ơn hãy chỉ tôi cách tạo ra chúng.」
Nhìn Kevin nói liên tục không nghỉ làm Yuuji thật kính nể.
Tuy nhiên, không đáp lại câu trả lời lúc này, “Tôi hiểu, ngày mai rồi nói chuyện.”
Cậu quay lại về phía ngôi nhà.
Không đưa ra câu trả lời rõ ràng, như cuốn sổ ghi, cuộc đối thoại bị hoãn lại tới hôm sau.
Suy nghĩ trước khi hành động, có vẻ cậu đã khôn thêm một ít.
Thay vì gọi là màn diễn của Yuuji, chỉ là nó phù hợp đề xuất của Kevin mà thôi.
“Tôi nghĩ cũng không tệ đâu.” (Kotarou)
Kotarou thỉnh thoảng chơi đùa với Yuuji, và rồi một người và một thú đi vào trong ngôi nhà.
________________________________
Bản eng là poker face, là khuôn mặt tỉnh táo khi chời bài poker, nhưng thôi dịch cho nó đẹp =))
Leave a Comment