10 nen - Chương 5 Phần 6


10 nen goshi no HikiNiito o Yamete Gaishutsushitara Jitaku goto Isekai ni Ten_ishiteta
Phần 6. Yuuji, Lắng Nghe Lời Đề Nghị về Kiến Thức từ Người Bán Rong Kevin

「Một triệu…… Không, vậy là nó tốn 1 đồng vàng? ……」 (Yuuji)

「Phải, đúng vậy. Tuy nhiên, nếu tôi có thể sản xuất hàng hóa nhờ kiến thức của Yuuji-san, tôi tin mình có thể hoàn lại số tiền đó. Tất nhiên, tôi sẽ chia đôi lợi nhuận với Yuuji-san.」 (Kevin)

「A-À…… Đúng vậy nhỉ?……」 (Yuuji)

Yuuji như bị áp đảo bởi những lời nặng nề của Kevin. Với một người chẳng bao giờ ra ngoài xã hội, đây có lẽ là điều không tránh khỏi với Yuuji. Dẫu cho cậu có một tài khoản ngân hàng với số tiền tiết kiệm lớn hơn 1 đồng vàng.

「Có vẻ chuyện này khiến cậu thấy hơi lo ngại, vậy hãy nói chuyện về thế giới này vào ngày mai. Giờ thì, cùng bàn về kiến thức tôi yêu cầu nào. Sẽ không ổn đâu nếu Yuuji không tĩnh tâm lại.」 (Kevin)

「T-tôi hiểu rồi……」 (Yuuji)

Hiện tại, Yuuji đã cứng người.

Để trao đổi về hàng hóa và thông tin về thế giới này, Yuuji phải cung cấp ngược lại kiến thức của cậu.

Rồi Kevin sẽ sản xuất nó, và họ sẽ chia sẻ lợi nhuận sau khi đem bán ngoài thị trường.

Nói cách khác, mức độ kiến thức Kevin muốn nói đến và thứ Yuuji cần phải dạy. Không phải cường điệu khi nói rằng việc này sẽ quyết định cả tương lai Yuuji.

Nên Yuuji cảm thấy lo lắng là chuyện bình thường.

「Yuuji-san, ổn mà, việc gì phải căng thế. Dù đây là cơ hội tốt, tôi sẽ không yêu cầu thứ gì quá to lớn khi chỉ mới bắt đầu đâu. Làm ơn cứ nghe điều này với tâm trạng ổn định hơn.」 (Kevin)

“Được”, Yuuji chỉ thảy ra một câu trả lời mơ hồ. Sự bồn chồn của cậu vẫn chưa tan đi.

「Yuuji-san. Đây là thứ tôi luôn mong muốn như một người bán rong, và đã nghĩ ngợi khi tôi bán đồ từ làng này qua làng khác…… Thực phẩm bảo quản. Cậu có biết cách làm chúng không?」 (Kevin)

「Thực phẩm bảo quản? Như kiểu bánh mì cứng hay thịt bò khô à?」 (Yuuji)

「Vâng, đúng vậy. Những thứ có thể mang đi là tuyệt nhất, nhưng miễn là nó bảo quản được lâu, thì dù có không mang đi xa được cũng không sao. Thứ không chỉ được bán tới thương nhân như tôi hay các mạo hiểm giả thích nó, mà còn có thể bán cho các ngôi làng vào mùa đông nữa.」 (Kevin)

Vì yêu cầu này là một thứ rất gần gũi với kiến thức của cậu, Yuuji thấy đỡ căng thẳng hơn một tí.
「Thực phẩm bảo quản…… Tôi nghĩ ra vài thứ……」 (Yuuji)

「Oh! Oh! Thật sao!?」 (Kevin)

Nghe lời Yuuji, Kevin nở một nụ cười trên mặt anh. Rồi anh tiếp tục nói.

「Nói thế nào nhỉ, với một người sống bằng nghề thương nhân, tất nhiên tôi phải ăn rất nhiều thực phẩm bảo quản. Nên tôi đã thấy hơi ngán. À đúng rồi, tôi sẽ giới thiệu cho Yuuji về thực phẩm bảo quản tôi mua từ Premie và các làng xung quanh! Vì tôi sẽ đưa qua từng chút một, xin hãy nói ra nếu Yuuji-san biết điều gì! À, tôi cũng sẽ đưa cả giấy, bút và mực nữa. Tôi sẽ rất biết ơn nếu Yuuji-san có thể viết cả phương thức sản xuất ra nếu biết.」 (Kevin)

Dù Yuuji đang ngạc nhiên do Kevin nói không ngừng nghỉ, cậu vẫn đón lấy giấy, bút và mực Kevin đưa cho.

Sau khi trao hàng, Kevin ngay lập tức trải thảm trên mặt đất, đặt đống thực phẩm bảo quản lên đấy và bắt đầu giải thích.

「Đầu tiên là cái này. Bánh mì cứng mà hồi trước tôi đã đưa cho Yuuji-san. Đây là món ăn chính cho các thương nhân và nhà du hành. Dù ăn kiểu gì thì nó vẫn quá cứng. Mặc dù nó sẽ ổn nếu cậu ăn một hoặc hai lần, nhưng nếu cứ ăn nó đến lần ba thì chắc quai hàm vỡ mịa nó mất. Đây là lý do trên hết cho những người bán rong, vì ngay từ đầu, những người có răng yếu còn chẳng ăn nổi bánh mì cứng. (Kevin)

Dù Kevin đang cười, có một ánh mắt thù hận khi anh nhìn vào cái bành mì cứng. Anh quả là một người khéo léo.

「Thật sao? Vậy đó là lý do tại sao nhiều người bán rong muốn thôi việc?……」 (Yuuji)

「Không, đùa thôi.」 (Kevin)

Yuuji bị bỏ mặc cho há hốc mồm và khuôn mặt đần thối. Cậu không tưởng tượng nổi Kevin sẽ đùa trong lúc thế này.

「Rồi, đây là bò khô. Cái này không chỉ cứng, nhưng cũng mặn. Nếu có nguồn nước dùng được, nó có thể cho vào nồi nấu súp, nhưng không ngon lắm. Nếu không có nước, thì cái thứ xa xỉ đấy cũng chẳng có mà tận hưởng. Với lại, nó sẽ cứng dần qua thời gian.」 (Kevin)

Khi nói điều này, Kevin đưa miếng bò khô Yuuji đã từng nếm qua. Như thường, ánh mắt Kevin lườm miếng thịt gắt như chưa từng được gắt, như thể anh có thể ném nó đi bất cứ lúc nào.

「V-vậy sao?」 (Yuuji)

Yuuji hơi sợ do cái nhìn đầy hăm dọa của Kevin. Cậu băn khoăn liệu đây có phải bản tính thực sự của Kevin không. Tuy nhiên, đồ ăn là một trong ba điều thứ yếu. Một người bán rong là sinh vật có số phận bị dính lời nguyền phải ăn đống thực phẩm bảo quản tệ hại dù có đi đâu.

「Đây chắc là thứ Yuuji-san thấy lần đầu. Vì tôi sẽ đưa cho cậu, làm ơn lát nữa hãy nếm nó cẩn thận. Đây là cá khô. Sau khi bắt được từ vùng biển xa xôi, nó được phơi khô, sau khi sấy khô và làm cứng nhiều lần, nó trở thành thế này. Gần biển, nó có thể rất ngon khi còn tươi. Đây cũng là hải sản, sò khô. Nó được dùng để nấu một món súp ngon tuyệt, tuy nhiên, nếu không có nước, nó sẽ chẳng có ích đến mức đấy. Với cả nó rất đắt. Bên cạnh đó, nếu ta đến một nơi gần nguồn nước, thì toàn bộ thực phẩm bảo quản không còn là vấn đề……」 (Kevin)

“Ơ-Ờ”, Yuuji trả lời yếu ớt. Có vẻ Yuuji đã trở thành cái máy trả lời tư động.

「Xong, tiếp theo là rau củ muối, hoặc dưa muối. Cũng như thịt bò khô, nếu giữ nó trong thời gian dài, nó sẽ mặn và chua hơn. Nếu không có nguồn nước ở gần đấy ư? Độ mặn và chua sẽ đọng lại trong miệng rất lâu. Cơ mà những loại đúng mùa vụ hoặc dưa muối mới ăn cũng được. Nhưng rồi nó sẽ không thể bảo quản. Cực kỳ tệ.」 (Kevin)

Kevin trông như đang mất dần ý chí. Có lẽ vì anh ta đã kinh qua nhiều trải nghiệm kinh khủng?
「Rồi, đống này là những thực phẩm bảo quản khác nhau. Mứt được làm từ việc đun sôi mọi loại trái cây và hạt, cả mật ong nữa. Chúng có vị ngon nên không đến nỗi nào, nhưng chúng không thể lấp đầy bụng. Hơn nữa, cả mứt và mật ong đều thu hút côn trùng. Thông thường, chúng sẽ được cất trong một lọ đất nung với nắp gỗ, nhưng nếu bị vỡ trong quá trình di chuyển…… Nó sẽ trở thành một đống hỗn độn……」 (Kevin)

Kevin bắt đầu nói về quá khứ đau thương với cái nhìn xa xăm.

「Cuối cùng…… Yuuji-san, bịt chặt mũi vào. Sau đó thì lùi lại một chút. Được rồi, tôi nghĩ thế là đủ. Nào……」 (Kevin)

Kevin đặt một bình gỗ xuống đất, và cảnh báo Yuuji với vẻ mặt nghiêm trọng. Yuuji lùi lại và giữ chặt mũi.

Sau khi đặt cái thùng nhỏ ở xa nhất có thể, Kevin vươn tay ra xa hết cỡ và mở nắp thùng.
*vèo-tiếng nắp mở*

Với âm thanh nhỏ, khu vực xung quanh bị bao phủ bởi một mùi hương ghê tởm.
*woof*woof*woof*!

Chắc vì đánh hơi thấy mùi hôi, Kotarou lao ra khỏi nhà từ cửa cho chó. Nhưng cô chỉ đứng ở lối ra vào trong khi đảm bảo rằng không đến gần nó. Tiếng kêu không ngừng của cô như thể cô đang than phiền.

“Cái éo gì thế? Mùi ghê quá!” (Kotarou)

Cái mùi nó tệ đến nỗi nó làm mắt Yuuji rơi lệ, cậu chuyển sự chú ý quay lại cái thùng gỗ nhỏ.
Mơ hồ, cậu thấy đó là một con cá ướp muối nằm trong chất lỏng gì đó.

「Kevin-san, đó là gì…?… Nó có mùi rất nặng……」 (Yuuj)

「Đây cũng là thực phẩm bảo quản. Cá ướp muối. Nó tanh. Chẳng còn gì ngoài tanh. Đống thực phẩm bảo quản quanh vùng này, gần như cái nào cũng thế. Yuuji-san, giờ cậu hiểu rồi chứ? Nỗi đâu đớn của một người bán rong? Nhưng cậu biết không, dù có vậy chúng tôi vẫn phải tiếp tục buôn bán, trong khi phải ăn những bữa ăn kinh dị thế này. Đó cũng là kế sinh nhai của chúng tôi, song những dân làng lâm vào khó khăn nếu không có chúng tôi. Đặc biệt là dân làng vùng này, như thể họ sẽ lập tức biến mất nếu chúng tôi không trao đổi với họ. Chúng tôi bán rong với niềm kiêu hãnh này. Nhưng, cậu thấy đấy, cậu thấy đấy…… Sao bọn tôi không có được một bữa sáng ngon lành hơn một tí, đúng không?! Chúng tôi có quyền ước mơ, đúng không?!」 (Kevin)

「R-Rồi……」 (Kevin)

Trong khi đang bịt mũi và che miệng, Yuuji đưa ra câu trả lời cho Kevin với đôi mắt đẫm lệ. Không phải Yuuji không hiểu điều Kevin muốn nói, nhưng Yuuji chỉ nghĩ được một thứ: làm ơn hãy đóng cái thùng đó lại ngay và luôn.

「Lý do thực phẩm bảo quản là yêu cầu đầu tiên không phải chỉ bởi mỗi thế…… Nếu chúng ta bán một loại thực phẩm bảo quản mới, các đoàn thương nhân hoặc một người bán rong cạnh tranh sẽ không trở thành đối thủ của ta. Có khi họ còn trở thành đồng minh. Well, dù có thể họ sẽ thân thiện đưa tay xin học phương thức sản xuất. Với cả, sau khi suy nghĩ nó được sản xuất bằng cách nào và ở đâu, có thể sản xuất bao nhiêu, và có thể bán với giá nào, những người đang sản xuất thực phẩm bảo quản hiện tại cũng không là đối thủ của ta. Ta có thể nhờ họ làm hàng mới, hoặc ta có thể bán hàng mới với số lượng giới hạn như một thực phẩm bảo quản thượng hạng. Đây là kế hoạch tác chiến tôi nghĩ ra.」 (Kevin)

「Ah…… Vâng…… Nhân tiện, nhanh lên, cái đó……」 (Yuuji)

Vì cái mùi ghê gớm đã rape não Yuuji, lời của Kevin không thực sự vào đầu cậu. Sau đó, Yuuji cố căng giọng bảo Kevin đóng cái thùng gỗ đó lại, nghe như tiếng cầu cứu tuyệt vọng.

「Ah, Yuuji-san, xin hãy ăn thử cả món này nữa.」 (Kevin)

Yuuji đông cứng cả người lại khi nghe thấy lời báo tử của Kevin.

Chỉ còn tiếng kêu của Kotarou vang dội xung quanh.

Dạy Kevin về thực phẩm bảo quản không tồn tại trong thế giới này.

Đó là kiến thức Kevin quyết định nhận được khi bắt đầu, nhưng anh cũng quyết định cả một bữa tối tràn ngập tuyệt vọng nữa.

Giới hạn của Yuuji chỉ đến đây thôi.

—————
Ghi chú của tác giả: Thực chất cái thùng không phát ra tiếng động khi mở. Đó chỉ là một cách nói tượng trưng thôi.

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.