10 nen - Chương 5 Phần 9


10 nen goshi no HikiNiito o Yamete Gaishutsushitara Jitaku goto Isekai ni Ten_ishiteta

Phần 9. Nghe về Ma Pháp và Level Up từ Người Bán Rong


Ngày tiếp theo, sau khi Yuuji đã truyền đạt hết những kiến thức về thực phẩm bảo quản, người bán rong Kevin vẫn chưa rời đi, nên hôm nay anh ta lại nói chuyện với Yuuji.

「Nên nói thế nào nhỉ, tôi thực sự rất biết ơn vì điều này, vì vẫn còn nhiều thứ tôi muốn biết.」 (Yuuji)

「Đừng lo. Vì tôi tin chắc nếu Yuuji-san biết nhiều thứ, thì Yuuji-san cũng có thể nghĩ ra vài thứ.」 (Kevin)

Yuuji ngồi trên cái ghế gấp Kevin đem tới. Về phần thảo luận, lần này Alice và Kotarou cũng tham gia.

Mắt họ đang lấp lánh, hẳn là họ đang tận hưởng cuộc nói chuyện của Kevin.

Phía sau người bán rong Kevin, mấy bạn trẻ nhà thám hiểm cũng đang chăm chỉ phát quang khu đất hôm nay. Vì họ đã được Yuuji cho một cây rìu, hôm nay họ sẽ bắt đầu chặt cây.

「Vậy thì, hôm nay…… Hãy nói về ma pháp nhé? Alice-chan có thể dùng ma pháp, phải không? Yuuji-san, cũng có vẻ là pháp sư rừng xanh……」 (Kevin)

“Woof!” Kotarou kêu một tiếng đơn điệu. Như thể muốn nói,

“Chính xác. Tôi thấy hứng thú với chủ đề này sẽ rất cảm kích nếu được biết thêm về lĩnh vực này.” (Kotarou)

「Well, có nhiều giả thuyết giữa các nhà nghiên cứu, nhưng vì tôi không hiểu quá sâu, nên tôi sẽ nói về nó theo kiểu chung chung thôi.」 (Kevin)

Với lời này để mở màn, Kevin bắt đầu kể chuyện.

✦✧✦✧

Ma pháp chỉ được sử dụng bởi một lượng người có hạn. Những người có thể dùng thì dùng được, nhưng còn những người đã không thể dùng, thì bất kể họ có cố gắng hết sức, cũng không dùng được. Đây là thứ phụ thuộc vào năng khiếu. Khi Kevin vừa nói những từ này, Yuuji nhận ngay một cú sốc.

「Eh, chờ tí Kevin-san. Không chỉ có mỗi Alice dùng được, mà kể cả tôi là một Vị khách, cũng dùng được ma pháp đấy, anh biết không?」 (Yuuji)

Yuuji không thể chần chừ, ngắt lời Kevin.

「Đúng vậy. Tôi không biết cách nó hoạt động với các Vị khách, nhưng…… tôi có thể mường tượng cảnh Alice-chan dùng được nó. Yuuji-san, cầu còn nhớ về vấn đề mà Alice-chan không biết ông bà cô bé và không có bất kì họ hàng thân thích gì bên ngoài hay trong ngôi làng không?」 (Kevin)

「Giờ anh nhắc mới nhớ……Alice đã nói rằng cha mẹ em ấy đã “đưa nhau đi trốn”.」 (Yuuji)

「Un! Từ khi Papa và Mama đưa nhau đi trốn, họ nói “gia đình duy nhất là gia đình chúng ta”!」 (Alice)

Phải. Một ngôi làng không quá lớn sẽ có quan hệ ruột thịt phức tạp. Thông thường thì nó chỉ gồm những người có cùng họ hàng hoặc họ hàng xa với nhau. Một ngôi làng ngoài tiền tuyến cũng không phải ngoại lệ. Không hẳn, có nhiều trường hợp mà các nhóm tiên phong được gắn bó với nhau bởi dòng máu hoặc đồng hương.

「Họ là quý tộc nguyên tem, hay họ đến từ một gia đình giàu có…… Có nhiều lời đồn đại về họ trong làng.」 (Kevin)

Giọng kể chuyện trầm ấm của Kevin kéo Yuuji và những người khác vào câu chuyện.

Mặc dù anh ta không biết về các Vị khách, nhưng những người có thể dùng phép trong đất nước này đều là các quý tộc. Rồi đến các gia đình có dòng máu quý tộc chảy trong người họ. Có nhiều người trong số họ dùng được ma pháp, mỗi tội sức mạnh khá kém. Trong quá khứ, chỉ có hoàng tộc và quý tộc có thể sử dụng ma pháp, nhưng dòng máu lan truyền qua thời gian, nên cũng chẳng lạ gì khi một thanh niên dân thường ngoài đường cũng dùng được ma pháp, nếu ta không kể đến sức mạnh năng khiếu của họ. Đó là lý do trở thành một người xài ma pháp không lạ đến mức đó, tuy nhiên một người còn nhỏ như Alice-chan thì…… chắc chỉ có thể là quý tộc hoặc tiểu thư-sama từ một gia đình có quyền thế.

Nghe Kevin giải thích xong, Alice trông có vẻ trống rỗng. Nó hơi lạ, nhưng sau khi nghe vậy, Yuuji cảm giác mái tóc đỏ của Alice và gương mặt tàn nhang trông đúng kiểu tiểu thư-sama. Như thể đó là một cú đánh lừa thị giác vậy.

“Woof, woof” Kotarou kêu lên và liên tục đạp vào chân Yuuji bằng chân trước của cô nàng.
Yuuji cuối cùng mới tỉnh lại.

「Well, tôi cũng chẳng biết có phải thật thế không. Bây giờ là về ma pháp.」 (Kevin)

Mana là các nguyên tố khác nhau trú ngụ trong mọi vật thể, kể cả trong khoảng không trong không khí cũng có mana hiện diện. Có ý kiến cho rằng một người dùng ma pháp có thể khiến mana di chuyển, còn những người không thể dùng ma pháp thì không làm được, dù họ có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Dù sao thì, có một trường nghiên cứu cho rằng mana là Linh Hồn. Ngay cả trong số các người dùng ma pháp cũng có nhiều khác biệt. Họ thường phân chia ma pháp và mana theo các thuộc tính: Lửa, Nước, Đất, Gió, Ánh sáng và Bóng tối. Sau khi xem xét các truyền thuyết và tài liệu, tôi tự hỏi là những Vị khách có dùng được ma pháp ngoài các thuộc tính đó không……

Kevin, người đang vừa giải thích vừa cân nhắc chuyện này, tự dưng đưa ra một câu hỏi cho Yuuji.
「Yuuji-san, bản thân là một Vị khách, khi tôi nhắc đến các thuộc tính khác, cậu có nảy ra ý gì không?」 (Kevin)

「Eh? Umm, tôi tự hỏi……」 (Yuuji)

Mặc dù cậu toàn luyện tập ma pháp khi cái triệu chứng chuunibyou của cậu phát tác, Yuuji đã hư cấu ra Băng, Sét, Không-Thời gian các kiểu, cậu không giỏi ứng biến.

“Woof, woof, woof…” Kotarou kêu với Yuuji, như cô đang muốn nói.

“Vậy mà cậu vẫn đọc mấy câu thần chú đáng xấu hổ đó sao?” (Kotarou)

「Well, bất chấp các sự kiện xung quanh những Vị khách, ngay cả bây giờ vẫn còn nghiên cứu để tìm ra câu trả lời cho việc các thuộc tính khác có tồn tại hay không. Mà chắc nó chẳng bao giờ được hoàn thành đâu.」

“Vậy thì hãy nói về các thuộc tính.”, Kevin tiếp tục giải thích như để xác nhận vài thứ.

Ma pháp là thứ mà một người dùng ma pháp, với mối liên kết ổn định với các nguyên tố, thi triển bằng cách chuyển trật tự trong đầu người đó thành từ ngữ. Cùng lúc đó, người dùng ma pháp cũng sẽ cảm thấy gì đó dưới vùng rốn họ.

Một nhà nghiên cứu đã gọi đó là “cơ quan mana”. Well, thằng cha đó đã bị cho vào nhà đá chơi với Lê Văn Luyện vì tội giải phẫu nhiều người để chứng minh cho sự tồn tại của cơ quan mana, xong rồi là được đi về miền cực lạc luôn.

Đáng ra, từ đoạn này trở đi, đây sẽ là một câu chuyện kinh dị máu me. Nhưng vì anh bắt gặp ánh mặt của Alice, cô bé trông rất u ám, Kevin nhảy ngay sang phần kết bài.

「Với những người có năng khiếu, họ dùng phép càng nhiều thì nó càng mạnh. Rồi là, nếu họ đánh bại quái vật, Cấp Độ của họ sẽ tăng, và ma pháp sẽ càng mạnh mẽ hơn.」 (Kevin)

「Cấp độ sẽ tăng? Ý anh là gì?」 (Yuuji)

Yuuji phản ứng lại khi cậu nghe thấy một từ lạ lùng, và hỏi Kevin.

「Hmm, Yuuji-san chưa trải nghiệm lần này ư? Đó là một hiện tượng khi mà buổi đêm sau khi hạ gục quái vật, cơ thể sẽ phải hứng chịu một cơn đau thấu xương, rồi sang hôm sau, cả cơ thể và sức mạnh ma pháp đều mạnh lên.」

Yuuji lẩm bẩm bằng giọng thì thầm, “vậy đó là cái level up mà ai cũng có”.

Kevin hình như chưa từng nghe về nó.

Alice gật mạnh đầu khi nhìn thẳng mặt Kevin.

“Woof!” Kotarou cũng kêu lên như muốn nói.

“Tôi cũng biết chuyện này, vì tôi đã tự trả qua nó rồi mà.” (Kotarou)

「Nó xảy ra dù ít hay nhiều sau khi giết một sinh vật sống. Tuy nhiên, nó dễ xảy ra hơn khi giết các sinh vật hay quái vật mạnh. Cũng có nhiều nghiên cứu cho thấy điều này, song không có giả thuyết xác định cho nó. Là do hấp thụ linh hồn, hay không phải linh hồn mà do hấp thụ sức mạnh từ sự sống của họ; các nhà nghiên cứu vẫn đang tranh cãi tóe lửa với mấy cái giả thuyết của họ.」

Đúng rồi, nói về hấp thụ linh hồn, có một câu chuyện đáng sợ về một người do hấp thụ quá nhiều sức mạnh để rồi biến thành một con quái vật…… Ngay lúc Kevin bắt đầu câu chuyện, anh lại một lần nữa bắt gặp ánh mặt của Alice và rồi lại phải câm họng.

Có khi sở trường của thằng cha này là kể chuyện kinh dị hay bí ẩn cũng nên.

「Well, hấp thụ linh hồn là giả thuyết vẫn còn nghi vấn đến tận bây giờ. Nhưng câu chuyện đáng sợ về người đàn ông bị biến thành quái vật rất nổi tiếng. Kể cả thế, chưa từng xuất hiện trường hợp nào như vậy giữa các mạo hiểm giả, Hiệp sĩ, hay Pháp sư khi đánh bại quái vật. Tuy nhiên, nghe đồn rằng khi Cấp Độ, thì không chỉ sức mạnh được nâng cao, mà cả tuổi thọ nữa. Vì vậy có nhiều hoàng tộc và quý tộc tăng Cấp Độ để bảo toàn tuổi trẻ.」 (Kevin)

Kotarou một phản ứng rõ rệt trước lời kể của Kevin.

Cô nhảy nhót vui mừng, lắc đuôi, cọ cơ thể của cô với Alice và Yuuji, rồi chạy không ngừng xung quanh.

Phải, Kotarou đã 16 tuổi. Về mặt pháp y, cô đã là một con cún già.

“Woof, woof, woof, woof!” ‘Vui quá! Xem ra mình vẫn có thể ở bên Yuuji và Alice lâu hơn chút nữa.’ Cô nàng đang hào hứng đến mức nhận thấy rõ được cả tiếng nói trong thâm tâm.

Như dự đoán, đến cả Yuuji cũng để ý suy nghĩ của Kotarou.

「Phải rồi! Chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau, Kotarou! Tao đã lo vì mày 16 tuổi rồi.」 (Yuuji)
Yuuji vừa nói vừa vươn tay xoa đầu Kotarou.

*chomp*, Kotarou cắn vào cái tay đó.

‘Auch, auch’ Yuuji quật tay để thoát ra, nhưng *grrrr* Kotarou không chịu nhả phát “cắn yêu” của cô.

Hiển nhiên rồi.

‘Tuổi tác’ là từ ngữ cấm kị đối với phụ nữ như cô. Mặc dù cô là chó.

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.