10 nen - Chương 6 Phần 8
Phần 8: Yuuji, Hướng Dẫn Viên Du Lịch Tại Gia
“Umm……. Kevin-san, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.” (Yuuji)
Trước mặt Kotarou, ba người trong gia đình thú nhân đang khoe bụng.
Lần đầu tiên thấy cảnh đó, Yuuji hỏi Kevin.
“Đây là…… Một cử chỉ mà thú nhân làm với một người có chức vị xã hội cao hơn. Cơ mà tôi mới chỉ thấy qua vài lần……” (Kevin)
Bỏ
ngoài tai cuộc nói chuyện của Tên bán rong, Kotarou sủa một tiếng như
để nói, “Tôi sẽ trông chờ vào các bạn trong tương lai đấy.”
Rồi ba người chậm rãi nâng mình lên.
“Umm…… Sao các bạn lại làm cử chỉ tôn trọng với Kotarou? Chẳng lẽ các bạn hiểu lời nó nói?” (Yuuji)
Yuuji hỏi gia đình kia. Đúng như dự đoán, cậu có bận tâm về điều này.
Marcel, nô lệ của Yuuji, người cha trong gia đình, bất ngờ quay sang nhìn Yuuji rồi trả lời.
“Tôi
xin lỗi, Yuuji-sama. Khuyển nhân cũng không hiểu được tiếng chó thường.
Nhưng chỉ nhìn Kotarou thôi, vì lý do nào đó, cô ấy như thể một đấng
tối cao vậy……” (Marcel)
Nghiêng đầu, Marcel nhìn Nina và
con trai, Mark. Tuy nhiên, cả hai người họ đều lắc đầu ra chừng không
biết. Mark đang lắc đầu quầy quậy khiến tai cậu vẫy nhẹ.
“Hmm…… We-well sao cũng được. Cũng chẳng phải chuyện gì xấu.” (Yuuji)
Vì ngay cả người trong cuộc cũng không rõ, Yuuji không còn suy nghĩ nhiều nữa.
“Vậy
thì tôi sẽ dẫn Marcel-san và mọi người vào nhà. Nhưng vì tôi nghĩ chỉ
có một người, nên nó chỉ là một ngôi nhà tạm bợ vì tôi không đủ trình
xây nó…… Ah, Alice, em vào nhà sớm chút được không? Anh muốn nói chuyện
với Kevin-san.” (Yuuji)
“Vân~g~”, Alice năng động trả lời.
Cô bé đang quay lại lối vào, nhưng cô liên tục ngoái đầu lại liếc trộm
gia đình thú nhân. Có lẽ vì cô là một đứa trẻ háo hức về những người bạn
mới.
Yuuji rời từ khu nhà ra ngoài và dẫn cả nhóm đến ngôi nhà phía tây.
“Woof”
Kotarou đi cạnh Yuuji, như thể cô muốn nói, “Cho tôi theo với”. Đuôi cô
đang vẫy không ngừng, tâm trạng cô tốt đến mức cô có thể làm thơ nếu
được.
“Theo tôi nào, đúng rồi”, thi thoảng cô quay lại nhìn gia đình người thú. Cô đã coi họ như thuộc hạ của mình.
✧✦✧✦
“Đây là…… Hình dáng kỳ lạ thật. Tôi đã đi nhiều thị trấn, nhưng đây là lần đầu tôi thấy một căn nhà kiểu này.” (Kevin)
Khi thấy Yaranga mà Yuuji dựng nên, Kevin ngạc nhiên nói.
Không
như lúc đầu, nó chỉ được bao phủ bằng lớp vải xanh, phần bên trong và
bên ngoài cũng được cuốn vải. Bây giờ nó đang dùng những tấm rèm từ mấy
căn phòng bỏ trống.
“Đây là một thứ giống như một ngôi nhà
tạm thời được sử dụng bởi dân du mục. Đây cũng là lần đầu tiên tôi xây
dựng một thứ như thế này. Chỉ cần kéo tấm đỡ bằng gỗ và miếng vải, nó có
thể được tháo rời nhanh chóng và nó cũng dễ dàng xây dựng trên nền đất
bằng phẳng. Mặc dù nó có hơi chật chội cho ba người sống, nhưng cứ vào
thử đi đã.” (Yuuji)
Nói đoạn, Yuuji nâng tấm rèm chắn lối vào.
Có
nhiều chiếc lá mềm được rải trên sàn để ngăn cách với lớp đất, hơn nữa,
một lớp vải cách điện màu bạc được trùm lên toàn thể. Vì Yuuji nghĩ ánh
sáng ánh lấp lánh từ tấm vải sẽ làm đau mắt mọi người, cậu rải một tấm
thảm từ phòng ba mẹ lên đó. Ở bên trong có hai chiếc nệm, một bàn nhỏ và
một túi ngủ. Để phòng hờ, cậu còn chuẩn bị một cái chăn.
“Cảm ơn rất nhiều, Yuuji-sama. Vậy là đủ cho ba người chúng tôi sống rồi.” (Marcel)
Marcel
đáp lại. Không có tí không gian riêng tư nào, nhưng đối với gia đình
này thì có vẻ vẫn ổn. Mỗi tội Mark sẽ không trông mong có thêm em trai
hay em gái gì sất.
“Vậy tôi sẽ đặt bình nước, chăn và vài thứ khác ở đây. Nuôi gà ở đâu giờ? Còn cả bếp và phòng vệ sinh nữa……” (Kevin)
Lần
này, ngoài ba nhà thám hiểm thường hay đi cùng Kevin, còn có hai vệ sĩ
riêng nữa. Vì tất cả mọi người đều đang đeo balô, họ mang nhiều hàng hóa
hơn mọi khi. Họ mang 6 con gà, chúng đều nằm trong lồng và đang cục tác
như điên.
“Vệ sinh thì ở ngoài cũng được, nhưng tôi đang lo về nhà bếp.” (Nina)
Miêu
nhân Nina, người đang thích thú nghịch đuôi của Kotarou, đột nhiên quay
ra và nói. Bằng cách nào đó, cô đã nhanh chóng có mối quan hệ tốt với
Kotarou, nhưng đúng như mong đợi, cô vẫn là một bà mẹ lo việc bếp núc
trong gia đình.
“Đàn gà sẽ nuôi trong sân nhà, tôi sẽ nhận
chúng sau. Dù không cần phải kéo nước, nước và nước nóng trong nhà vẫn
được cung cấp đầy đủ. Liệu có ổn không nếu trữ nó trong bình nước? Dù
sao thì nấu ăn trong căn lều cũng được, nhưng…… Thường thì các bạn xây
toilet kiểu gì? Đúng thật, thật không hay nếu chúng ta không có phòng vệ
sinh hoặc toilet ở bên ngoài.” (Yuuji)
“Phòng vệ sinh……
Trong làng, phần lớn họ sẽ đào một cái hố ngoài trời. Khi “giải tỏa xong
nỗi buồn”, họ sẽ chôn nó bằng tro từ thảo dược và đất. Cách dùng tro
này có tác dụng khử mùi và phòng chống bệnh. Vì chúng tôi mang kha khá
tro, nên ít nhất thì vẫn không sao khi đào một cái hố để vệ sinh. Khi
mùa thu đến, hãy để Nina-san giới thiệu cậu về thảo dược. Nhưng nấu ăn
trong lều thì……” (Kevin)
Ngay cả trong lúc nói chuyện,
Kevin vẫn loay hoay dỡ hàng từ hành lý. Khi anh nói về chuyện xây bếp
bên ngoài, hai chú vệ sĩ lập tức xây nó. Có vẻ họ đã quen với việc này.
Kevin, vẫn đang dỡ hành lý, lấy ra một hộp màu xám tối.
Từ màu sắc, hình dáng và kích thước, nó giống như một hộp đựng đồ ăn ngày xưa.
“Ah, Kevin-san! Đó có phải… chẳng lẽ!” (Yuuji)
“Vâng,
Yuuji-san. Đã hơn một năm kể từ khi Yuuji-san dạy tôi cái này. Cuối
cùng chúng tôi cũng có thể làm hộp đựng đồ ăn. Gài vào đây, cái nắp sẽ
đóng kín. Chúng tôi cũng tìm ra nguyên liệu khó nóng chảy khi gặp nhiệt
độ cao! Sau chuyến này, tôi sẽ mang vài hộp đi thử nghiệm vào mùa đông
và nếu chúng qua được mà không gặp khó khăn gì, thì tôi sẽ bán luôn vào
mùa xuân!” (Kevin)
Nở một nụ cười lớn, Kevin đưa hộp thức ăn bản thử nghiệm cho Yuuji.
Yuuji
nhân lấy và xem xét trọng lượng. Nó cứng và rất nặng. Nó không trơn
nhẵn như đồ hộp của Nhật Bản hiện đại. Cái nắp được làm bằng kim loại,
nó được gài lại bằng cái gì đó mờ mờ. Đó là một vật liệu trông giống gel
silicon nhưng chạm vào thì khác hẳn.
“Hmm, đây là gì vậy? Kevin-san, sau cùng thì anh hàn kim loại kiểu gì?” (Yuuji)
“Fufufu,
đó là bí mật. Nhưng vì đó là thứ tôi làm cùng Yuuji-san, tôi sẽ nói
riêng cho Yuuji-san sau. Ah, đúng rồi, cô miêu nhân này, Nina, được đăng
ký làm nhân viên trong công ty của tôi. Tôi nhờ cô ấy phát triển các
món ăn đóng hộp. Bởi lẽ rất khó để làm lộ thông tin ra ngoài từ chỗ này,
và vì là thợ săn nên cô có thể tự kiếm thịt. Ah, nếu Yuuji-san nghĩ ra
được vài món đóng hộp, thì hãy ghi lại. Như thế Yuuji-san cũng sẽ được
trả công nữa.” (Kevin)
Nơi này sẽ là chi nhánh đầu tiên của công ty mà mình thành lập ở Thành phố Premie, Kevin vừa cười gian vừa lẩm bẩm. Viễn cảnh tương lai, hay thứ ảo vọng hão huyền mang tên giấc mơ đang chiếm lấy anh ta.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
Sau
khi cho họ xem Yaranga, Yuuji kết thúc chuyến tham quan bằng cách chỉ
cho họ lớp hàng rào gỗ bao quanh ngôi nhà. Cậu và Kevin vào trong nhà
rồi nói chuyện với nhau qua cổng như thường lệ. Họ nói chuyện kiểu này
trong khi có thể trao đổi thoải mái như bên ngoài vừa rồi, chắc vì nó đã
trở thành thói quen.
Các nhà thám hiểm, vệ sĩ , và khuyên
nhân Marcel vẫn đang dỡ hàng hóa hoặc xây bếp và toilet. Bên cạnh đó,
có một nhóc golden retriever đang nghiêm chỉnh đi xung xung quanh chỗ
đó. Đó là Mark. Có vẻ cậu đang muốn giúp đỡ mọi người.
Miêu
nhân Mina đã ra ngoài với một cây cung, để lại lời nhắn cô sẽ đi dạo
quanh thám thính khu vực. Vì lý do nào đó, Kotarou dẫn đường cho cô. Xem
ra họ đã trở nên gần gũi với nhau. Chắc họ đã hiểu ra ngay từ lần đầu
gặp mặt: đối phương cũng là một người phụ nữ phải trông coi trẻ con. Mèo
với chó là đôi bạn cùng tiến.
“Vậy, Yuuji-san. Tôi rất
xin lỗi vì đã đưa tới cả một gia đình, khác hẳn với điều chúng ta đã
thỏa thuận. Marcel, người cha, sẽ làm nô lệ của Yuuji, còn Nina, người
mẹ, sẽ làm việc với tư cách nhân viên ở công ty của tôi. Làm ơn hãy ghi
lại nếu Yuuji-san có thêm ý kiến về thực phẩm hoặc thực phẩm đóng hộp.
Vì tôi sẽ báo cáo cả doanh thu bán hàng và mọi chi tiết với Yuuji-san
nữa. Well, nếu thực phẩm đóng hộp trở nên phổ biến, thì cậu cứ giao hết
cho tôi không vấn đề gì!” (Kevin)
Có vẻ Kevin đang đặt hy
vọng vào thực phẩm bảo quản vì anh ta đang có tâm trạng tốt. Anh đang
nhắm đến thị phần kinh doanh trong tương lai.
“Đúng rồi,
kể từ ngày đó, tôi đã lập nên một công ty gần thành phố Premier. Tên nó
là Công ty Kevin. Do tôi đã để việc bán hàng cho nhân viên và còn cả
người thực tập nữa, nên tôi có thể tự do đi lại. Vậy, Yuuji-san…… Còn
chuyện đăng ký Vùng đất Tiên phong và Công dân Tiên phong?” (Kevin)
Vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, Kevin hỏi đáp án của bài toán mà anh đã giao cho Yuuji vào chuyến thăm thứ ba.
Dường như cậu đã mong chờ câu hỏi này, Yuuji để lộ sự cương quyết.
“Tôi
chấp nhận. Chỉ là tôi không muốn ai biết tôi đến từ thế giới khác. Nó
có lẽ bị phát hiện một ngày nào đó, nhưng đến lúc đấy thì tôi sẽ cố gắng
tăng cường sức mạnh chiến đấu và hỗ trợ nhiều nhất có thể.” (Yuuji)
Đây là kết luận của Yuuji… và đám ăn hại trên diễn đàn nữa.
Một Công dân Tiên phong được đăng ký ở nơi đăng ký công dân, và rồi người đó có thể tự do ra vào thành phố.
Chuyện cậu là một Vị khách, sẽ bị che giấu hết sức có thể, sau đó tìm người hỗ trợ để cậu không bị tấn công hay bắt cóc.
Rồi tất nhiên, tăng sức mạnh chiến đấu của Yuuji, Alice và Kotarou.
Một
ngày nào đó, cậu sẽ bị phát hiện bởi những người ngoài Kevin và nhóm
của anh ta. Hoặc trước khi điều đó xảy ra mà Kevin gặp chuyện gì, Yuuji
sẽ trở nên vô dụng.
Sau khi cân nhắc giữa rủi ro hiện tại
và rủi ro phát sinh khi cậu ra ngoài, thì với mong muốn một cuộc sống
thoải mái, Yuuji quyết định tới thành phố.
Vì tuyết sắp rơi, chuyến đi tới thành phố sẽ được dời sang mùa xuân năm sau.
Leave a Comment