Haroon - Tập 1: Chương 4
“Whoa!” Jung Min la lên.
Mắt cậu mở to khi thấy cảnh vật lạ lẫm xung quanh hiện lên một cách đầy bất ngờ. Cậu đang đứng giữa một quảng trường, dù chỉ liếc qua một cái cũng đã thấy được sự khổng lồ của nó. Kích cỡ trông cũng phải tới vài kilomet vuông. Cậu còn có thể thấy vô số người từ nhiều chủng tộc khác nhau đang đứng tập trung trong quảng trường.
“Thời Trung cổ à?”
“Thời Trung cổ à?”
Đúng.
Kiểu kiến trúc và cách những toà nhà lớn được xây dựng với gạch và các phiến đá rất giống với những gì cậu từng học trong lớp sử.
Cậu đã nghĩ đây là game về chủ đề trung cổ bởi đó là mô típ mà phần lớn các game VR đều đang sử dụng, nhưng khi thực sự đứng giữa một quảng trường với quy mô như thế này thì thật là kỳ diệu, cứ như trong mơ vậy.
“Thật tuyệt vời!”
Cậu thực sự sốc vì cậu vốn là một kẻ ăn không ngồi rồi trong một khoảng thời gian dài. Khi Jung Min đã quen với khung cảnh của các toà nhà rồi thì cậu bắt đầu chú ý đến xung quanh.
Quảng trường chứa đầy người, các cặp đôi đang chim chuột với nhau, một cặp vợ chồng già đang tận hưởng ánh nắng, những đứa trẻ trông có vẻ là bạn của nhau đang nô đùa, những người lữ khách trông mệt lử sau những chuyến đi dài qua các đại lục khác nhau, những người bán đồ ăn đường phố, những nghệ sĩ đường phố với chiếc mũ đặt trước mặt, những hoạ sĩ vẽ chân dung. Khung cảnh kì lạ này đã thu hút sự chú ý của cậu. Dù chẳng ai thèm nhìn lấy cậu hay chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của cậu.
Cậu đứng nhìn xung quanh rồi nhắm mắt lại, dang rộng tay, cố và muốn được cảm nhận thế giới mới bằng cả cơ thể của mình. Cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng và mượt như tơ của các tia nắng mà ta không thể nào thấy ở các thành phố được che chắn bởi Barrier, và các tiếng nói của những người xung quanh cứ như mây bay trong gió, nước chảy trên biển. Cậu có thể cảm nhận được nó.
Mọi cảm giác đều như thế giới thực, từ phiến đá dưới đường đi đến bức tường của những toà nhà. Độ cứng và cái lạnh của nó khiến cậu khó có thể nhận ra được rằng mình đang trong một thế giới giả lập. Đúng như đã quảng cáo, họ đã khiến nó thực vô cùng, đến độ không bao giờ có thể sánh với những game VR mà Haroon đã từng chơi. Haroon nghĩ mình sẽ không bao giờ muốn trở về Quận F đầy gió bụi kia nữa. Kể cả là Quận A, nơi Công đoàn luôn cung cấp mọi thứ để phục vụ sự thoải mái của bạn. Kể cả khi đó là Quận S.
“TÔI LÀ HAROON, KHÔNG CÒN LÀ JUNG MIN NỮA!!!”
“TÔI LÀ HAROON, KHÔNG CÒN LÀ JUNG MIN NỮA!!!”
(Suu: Từ đây đổi tên gọi nhé :v)
Cậu hét lên như một tên điên, tâm trí cậu rộng mở để có thể đối mặt với thế giới mới, bởi cuộc đời cậu đã bắt đầu sang một bước ngoặt khác. Như đang bị thôi miên , cậu đi thơ thẩn xung quanh quảng trường với mắt chữ A, mồm chữ O, nhìn thấy những con người khác nhau, ngửi mùi đồ ăn, nghe họ nói chuyện với nhau. Mục đích chơi game của Haroon khác với nhưng người khác, cậu không bị ám ảnh bởi việc lên cấp. Bởi sự tươi mới và tuyệt vời trong thế giới của Beyond đem lại cho cậu cảm giác vô tận, cậu không nhận ra mình đang ở trong thế giới ảo và dần mất đi khái niệm về thời gian.
Mặt trời đang xuống.
Giữa những toà tháp cao của lâu đài nơi nhà vua sinh sống, mặt trời đỏ chói đang từ từ giấu mặt.
Haroon chưa bao giờ được nhìn thấy hoàng hôn từ trước tới giờ. Cậu chỉ thấy những hình ảnh mờ nhạt của nó vì cát bụi đã che đậy đi. Cậu ngưỡng mộ thiên nhiên rộng lớn. Cảm giác háo hức không tả xiết trỗi dậy trong tâm trí cậu khiến cậu muốn hét thật to. Khung cảnh trong bức ảnh, nay đã ở trước mắt cậu, thật sự. Tâm trí đầy những xúc cảm. Mặt trời đã trốn mất, những ngọn đèn đường từ quảng trường đang sáng lên từ chỗ này sang chỗ khác, và cũng là lúc mà cậu nên bình tâm lại.
“Vậy, trước tiên mình nên kiểm tra trạng thái của mình đã.”
Thời gian như trôi nhanh hơn khi cậu mãi ngắm nhìn vẻ đẹp và tuyệt vời của thiên nhiên. Thay vì đi xem môi trường thật sự của Beyond như thế nào, cậu nên tập trung vào trò chơi hơn.
Tên người chơi: Haroon
Chủng tộc: Con người
Hạng:-
Cấp: 1
Danh hiệu:-
Máu: 150
Mana: 150
Sức mạnh: 5 Phòng thủ: 5
Trí tuệ: 9 Kinh nghiệm : 5
May mắn: 7 Phản xạ: 5
S.P: 0 Đói: 98/100
Tên người chơi: Haroon
Chủng tộc: Con người
Hạng:-
Cấp: 1
Danh hiệu:-
Máu: 150
Mana: 150
Sức mạnh: 5 Phòng thủ: 5
Trí tuệ: 9 Kinh nghiệm : 5
May mắn: 7 Phản xạ: 5
S.P: 0 Đói: 98/100
Đúng như cậu nghĩ, các chỉ số thấp hơn so với dự đoán của cậu. Cậu đã lo về nó từ khi biết rằng Beyond sẽ sử dụng chỉ số năng lực thật của người chơi, và nó cũng không quá xa so với những gì cậu mong đợi. Các chỉ số tăng thêm 10 cho mỗi lần tạo nhân vật mới, vậy nên ngoài trí tuệ và may mắn, các chỉ số còn lại khá thấp.
Chỉ số Soul point (S.P) bằng 0 và hiện đang có 6 loại chỉ số. Cậu thắc mắc liệu mình có thể sở hữu bao nhiêu loại chỉ số. Kể cả khi không biết gì về trò chơi này, cậu vẫn biết các chỉ số chiếm tầm quan trọng lớn như thế nào trong game.
“Điểm trí tuệ cao hiển nhiên vì mình đã cặm cụi đọc sách, còn những người khác thì chắc tầm trung bình? Có lẽ mình sẽ biết sớm thôi. Mà chắc nó cũng sẽ không cao hơn những người khác là mấy. Trong Beyond, các chỉ số sẽ tăng nhờ lên cấp nhỉ? Hay là nhờ làm đi làm lại một việc cụ thể nào đó?” Haroon nghĩ.
Và thực sự, đó là điều quan trọng nhất đối với cậu khi các chỉ số năng lực của nhân vật được mã hoá thành số. Nói về các chỉ số, nếu đã có hệ thống về đói thì cậu cũng nên chú ý về việc ăn uống. Bản hướng dẫn cậu có trước đó nói rằng nếu chỉ số đói ít hơn 10%, HP sẽ tụt rất nhanh và có thể sẽ chết.
Đến lúc để cậu xem mình có những gì.
“Mở Túi đồ!”
1 kiếm gỗ
2 thường phục
10 bánh mì
Thẻ nhận dạng
10 bạc
“Cái gì? Nhiêu đây thôi á?”
Cậu thở dài. Có tổng cộng 32 mục, nhưng chỉ 5 trong số đó là có thể chọn. Không thứ gì có thể tả được sự nghèo nàn của một noob hơn thế này. Chiếc áo mỏng cùng cái quần bông cậu đang mặc là thứ tồi tàn nhất so với thứ mọi người mặc trong quảng trường. Đúng, có đồ đẹp để mặc với một người mới có khi còn lạ hơn.
“Hmm, một cây kiếm gỗ, mình nghĩ nó khá giống mấy game khác, bem quái lên cấp.” cậu nghĩ.
“Kiếm gỗ.”
Kiếm gỗ
Hạng:Tthường
Sát thương: 2~5
Độ bền: 15/15
Điều kiện: không
Sát thương: 2~5
Độ bền: 15/15
Điều kiện: không
Một cây kiếm gỗ tầm thường được tạo ra với không chút tâm huyết nào. Nhưng tùy thuộc vào người chơi thì mức sát thương sẽ khác nhau. Nó được làm từ loại gỗ khá cứng.
“Mình nên thu thập một chút thông tin. Nhưng những người chơi khác đâu rồi?”
Quảng trường khá lớn, và có rất nhiều người. Nhưng cậu không thấy những người ngoài (người chơi khác) mặc đồ giống cậu. Beyond không để chức danh và tên hiệu cho các NPC như những game khác, vậy nên việc tìm kiếm sẽ khó khăn hơn. Nhưng thời gian trôi qua, những người với bộ đồ tồi tàn – là điểm mà người chơi khác biệt với các NPC – tụ họp lại một chỗ là điều hiển nhiên.
Có lẽ tất cả các người chơi khác đều nghĩ giống nhau, sẽ an toàn hơn nếu mọi người ở cùng chỗ với nhau bởi họ còn chưa biết gì về thế giới này.
“Này! Cậu có tìm được gì chưa?” Một người lạ mặt vừa hỏi vừa đập vào vai cậu.
Nó khá đau nên mặt cậu hơi nhăn lại, nhưng Haroon không thể để lộ ra sự phẫn nộ của mình và lắc đầu. Dù là ngoài đời thực hay trong game, cậu vẫn rụt rè như thế. Những người chơi chia sẻ thông tin với nha…ít nhất họ còn nói về thứ họ tìm thấy.
Nó khá đau nên mặt cậu hơi nhăn lại, nhưng Haroon không thể để lộ ra sự phẫn nộ của mình và lắc đầu. Dù là ngoài đời thực hay trong game, cậu vẫn rụt rè như thế. Những người chơi chia sẻ thông tin với nha…ít nhất họ còn nói về thứ họ tìm thấy.
“Harry, cả anh cũng không tìm ra cách để lên cấp à?”
“À, ừ.” người đàn ông được gọi là Harry trả lời và tiếng thở dài.
“Nhưng cậu đã là Ranker của Thế giới bên kia cơ mà. Nếu anh không thể thì liệu ai trong chúng tôi có thể?”
“Chúng ta không nên chọn Start point này. Thành phố này quá lớn nên tới năm sau còn chưa chắc tìm được bãi train. Thật bất tiện.”
Những người chơi này chủ yếu nói về việc đi săn. Haroon tiến gần đến những người chơi này và tập trung hết sức vào cuộc nói chuyện của họ, có vẻ như chưa ai tìm được bãi săn. Cũng đúng, nếu đã tìm được bãi săn thì họ đã không ở đây rồi. Đúng lúc đó, một người đi đến giữa đám đông và hét vào mặt họ một cách không hài lòng.
“Vì Union! Họ sẽ không cho chúng ta rời khỏi toà lâu đài. Mấy tên gác cổng bảo rằng chúng ta quá yếu và sẽ chết ngay lập tức, cho dù có van nài chúng rằng chúng ta chỉ đi săn.
“Quỷ tha ma bắt! Vậy làm sao chúng ta có thể tích lũy kinh nghiệm đây?”
“Có lẽ chúng ta phải hoàn thành một số quest hay huấn luyện tại sân đào tạo?”
“Tôi đã hỏi xung quanh rồi, và có vẻ như không một NPC nào biết sân đào tạo là gì. Chắc cũng phải có ít nhất là một cái chứ?”
“Thể loại game gì mà không bao giờ cung cấp thông tin thế? Họ đã tiến hành một buổi thử nghiệm beta nào chưa vậy?”
Những giọng nói không hài lòng nổ ra khắp nơi. Ai cũng nghĩ rằng Beyond sẽ có mô típ như các trò VR khác, nhưng không. Không một chút tin tức nào được cung cấp cả.
“Vậy chúng ta sẽ nhận nhiệm vụ từ ai?”
“Tôi không biết. Không có một NPC nào đưa ra nhiệm vụ cả. Nhũng NPC ở Beyond giống y chang như người chơi khác, như không có NPC ấy. Tôi chịu.”
“Có lẽ tôi nên đăng xuất và xem những người khác đã làm gì ở các khu vực khác. Chúng ta chẳng biết gì ở thời điểm này cả.”
“Ý hay đấy.”
Mọi người quyết định đăng xuất và tìm kiếm thêm thông tin vì cũng đã qua một khoảng thời gian dài rồi. Dù Beyond được ra mắt gần đây, nhưng đã có một số người đăng thông tin về trò chơi, dù là những chi tiết nhỏ nhặt mong rằng sẽ thu được danh tiếng, hoặc chỉ để khoe khoang.
Đa số họ đều đã đăng xuất, nhưng Haroon vẫn ở lại và đứng trong một góc của quảng trường và nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm. Chắc chắn rằng mình đang ở trong trò chơi vì những cảnh vật xa lạ xung quanh, nhưng Haroon vẫn cảm thấy thật bối rối vì nó giống thật còn hơn ngoài đời.
“Mọi thứ đều y như thật. Còn hơn cả ngoài đời nữa.” cậu nghĩ.
Giống như cậu đang nghĩ, bạn sẽ chẳng tìm ra được một thứ gì bất thường ở các NPC, kể cả khi bạn so sánh họ với người chơi. Ngoài việc họ không ngạc nhiên khi người chơi đột ngột xuất hiện và biến mất, họ không khác gì ở ngoài đời thực đang tận hưởng bầu trời đêm.
“Đi dạo một chút nào. Mình không cần lên cấp vội. Tìm cách để phát triển bản thân mới là mục đích đầu tiên.”
Haroon rời quảng trường với cái đầu nhẹ nhõm. Con đường chính được chia thành bốn ngã rẽ, trong đó có hai con đường vẫn còn sáng đèn. Có vẻ hai con đường ấy là dành cho thương gia. Cậu tiếp tục thong thả bước nhẹ nhàng trên một trong hai con đường đó.
“Chà….” Haroon nói
Con đường chính rộng tới mức bốn chiếc xe chở hàng cũng có thể đi qua cùng một lúc. Bên đường đầy những cửa hàng bán rất nhiều thứ. Kể cả không phải là đường chính, nhưng mấy cái ngõ và hẻm cũng đầy các cửa tiệm. Haroon không thể tìm ra, thậm chí không thể đoán khu thương buôn này lớn tới mức nào.
Còn có rất nhiều hàng bán những sản phẩm mà bạn không thể tìm thấy ở đời thực. Hàng thủ công là chủ yếu. Rất khó để tìm ra một món hàng thủ công ở thế giới thật. Bất kể nó tinh xảo tới mức nào, không thứ gì mà máy tính với những chiếc máy tinh vi không thể tạo ra được.
Gỗ, kim loại, quặng, giấy, da và hồ thủ công, có rất nhiều loại, chúng rất đẹp, có lẽ là nhờ tâm huyết mà những người thợ thủ công đã dành cho chúng.
Gỗ, kim loại, quặng, giấy, da và hồ thủ công, có rất nhiều loại, chúng rất đẹp, có lẽ là nhờ tâm huyết mà những người thợ thủ công đã dành cho chúng.
Haroon mắt chữ A mồm chữ O khi đi vòng quanh khu thương buôn. Mọi cửa hàng chất đầy các hàng hoá khác nhau, con đường vô cùng sống động, đầy ắp những thương gia và người mua hàng.
“Mình thật sự muốn sống trong một thế giới như thế này!” cậu nghĩ,
“Nếu như mình có tiền, không, nếu như mình có một công việc để kiếm sống thì đây là thế giới lý tưởng của mình.”
Không giống như thế giới thực, rất khó để tìm việc làm, thế giới này đầy ắp những giấc mơ.
Không như những game khác, ở đây chẳng ai chú ý hay hứng thú với cậu cả. Nếu như thành phố không có bãi săn thì tất nhiên, ở những sảnh đào tạo sẽ có các sự kiện đặc biệt hay các NPC giao nhiệm vụ để thay thế. Nhưng nó không hề được áp dụng trong thế giới này.
Tại sao Necomwall lại tạo ra “thế giới” này? Ý của họ là gì khi không tạo ra một trò chơi, mà là một thực tại khác? Mắt Haroon như lóe sáng khi nghĩ về những điều đó.
‘Mình nên kiếm một công việc. Không, nên kiếm việc gì đó để làm để định cư ở nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới. Mình nên hoà nhập với nơi này như thế giới trước kia.’
Điều cậu muốn làm không chỉ là rèn luyện cơ thể mà còn có cơ hội để được học – thứ cậu đã bỏ lỡ bởi tai nạn không mong muốn kia. Để làm việc đó…
‘Mình cần phải học, nhưng nên đi đâu đây? Tất nhiên là đến trường học rồi! Chết tiệt, mình cần có một lượng kiến thức tổng thể về thế giới này.’ cậu nghĩ
Haroon nhìn xung quanh. Cậu không dám hỏi ai vì họ đều có vẻ rất bận rộn. Đúng hơn là cậu không giỏi về khoảng giao tiếp và thực sự rất xấu hổ.
Không lâu sau, cậu nhìn thấy một cô gái. Cô ấy có một thần thái, đặc biệt? Cậu không thể miêu tả bằng lời.
Không lâu sau, cậu nhìn thấy một cô gái. Cô ấy có một thần thái, đặc biệt? Cậu không thể miêu tả bằng lời.
Một cô gái khá cao với vẻ ngoài lôi cuốn mặc một chiếc áo giáp da và đeo một thanh gươm dài sau lưng. Cô vừa đi vừa ngó xung quanh, từng bước vẩn vơ như không có việc gì để làm.
“Cô ấy không giống như một người chơi… Cô ấy có kiếm, vậy có nghĩa cô ấy là kiếm sĩ?”
Haroon không thể dời mắt khỏi người đó. Sự hiện diện và khí chất của cô ấy như có sức lôi cuốn và là độc nhất. Những bước đi dứt khoát của cô khiến những người khác né ra, làm sự hiện diện của cô còn nổi bật rõ hơn. Cô ấy mặc một chiếc áo blouse dài thướt trong bộ áo giáp, một cái quần da ống rộng và một sợi dây nịt da lớn. Cô đi khắp từ chỗ này sang chỗ khác, nói chuyện với mọi người, cầm lấy một loại quả màu xanh từ gian trái cây và ăn, chọn một cái vòng tay từ hiệu trang sức đeo vào, mà không hề trả tiền.
Cậu không chắc về nhân dạng của cô gái đó, nhưng rõ ràng là cô ấy cùng những chủ tiệm đó biết nhau rất rõ. Nhiều người đi trên đường cũng biết cô. Cậu nghĩ thế bởi có rất nhiều người đang nói chuyện với cô ấy. Có thể họ chỉ đang chào hỏi. Trong lúc dõi theo, Haroon để ý có ba người khí chất rất lạ.
“Sát thủ?” Cậu nghĩ
Có thể không. Sát thủ không thường tới những nơi sáng. Hơn nữa, họ sẽ không tỏ ra thù địch ở nơi đông người thế này. Họ đang quan sát cô gái sau cái vỏ bọc của một người tốt trước một cửa hàng. Haroon thấy ánh sáng phản chiếu từ dưới thắt lưng họ. Chắc chắn là vũ khí. Khi nhìn thấy, cậu cảm giác được sát khi rất rõ ràng trong cái nhìn của họ về phía cô ấy. Cô gái có vẻ như không để ý, nhưng Haroon đã thấy và chắc chắn rằng: họ đang nhắm tới cô.
Có thể không. Sát thủ không thường tới những nơi sáng. Hơn nữa, họ sẽ không tỏ ra thù địch ở nơi đông người thế này. Họ đang quan sát cô gái sau cái vỏ bọc của một người tốt trước một cửa hàng. Haroon thấy ánh sáng phản chiếu từ dưới thắt lưng họ. Chắc chắn là vũ khí. Khi nhìn thấy, cậu cảm giác được sát khi rất rõ ràng trong cái nhìn của họ về phía cô ấy. Cô gái có vẻ như không để ý, nhưng Haroon đã thấy và chắc chắn rằng: họ đang nhắm tới cô.
“Thế này thật không ổn. Mình cần phải báo cho cô ấy.” cậu nghĩ tốt nhất nên nói cho cô ấy biết cô đang gặp nguy hiểm, dù cô ấy có là loại người gì đi chăng nữa.
Cậu bước một bước cũng là lúc ba tên kia bắt đầu mò tới, trốn lủi trong đám đông. Haroon đi nhanh hơn. Một tên đang đút tay dưới tấm áo choàng, có vẻ như đang chuẩn bị cho cuộc tấn công. Cô gái đã gần chạm trán họ, nhưng cô ấy vẫn nắm tay một người khác và bắt đầu trò chuyện một cách vui vẻ. Tên sát thủ tiếp cận từ sau lưng, Haroon thấy con dao nhọn khi hắn rút tay ra khỏi chiếc áo choàng. Cậu hét lên, dồn hết sức đẩy mạnh vào một tên trong số đó.
” Cẩn thận!” Haroon hét lên.
“Ugh” một tên rên rỉ.
“Ugh” một tên rên rỉ.
Haroon ngã xuống đất sau khi đẩy một tên với mái tóc được buộc bằng một sợi dây vàng. Tên sát thủ bị bất ngờ, vung kiếm về phía Haroon và cắt mất một phần tóc mái của cậu. Cô gái lúc này đã nhận ra sự hiện diện của ba tên sát thủ.
“Chaaaaa!” Cô la lên, rút thanh kiếm ra và vung nó.
Các thanh kiếm va vào nhau cùng với những tiếng kim loại vang lên. Haroon không thể thấy được những gì đang xảy ra vì đã ngã xuống, nhưng dựa vào âm thanh mà cậu nghe được, cậu biết cô gái ấy, may mắn, đã chặn được sự tấn công của những tên sát thủ.
“Chạy đi!” Là giọng đàn ông.
“Khốn kiếp! Tại thằng chó như mày mà giờ mọi thứ đều rối tung lên hết!”
“Thằng ngu! Mắt của Phù thủy đang dõi theo chúng ta đấy!”
“Khốn kiếp! Tại thằng chó như mày mà giờ mọi thứ đều rối tung lên hết!”
“Thằng ngu! Mắt của Phù thủy đang dõi theo chúng ta đấy!”
Chỉ thử ám sát cô một lần rồi chúng ngừng tấn công và rút đi. Cô gái định đuổi theo nhưng đã khựng lại khi thấy Haroon đang phải loạng choạng đứng lên. Mũi cậu đang chảy máu, có lẽ là do lúc nãy đập xuống đất.
“Cô…cô ổn chứ?” Haroon hỏi cô gái đó, dù mũi và đầu gối đang đau buốt.
“Vâng, cảm ơn cậu đã giúp đỡ.” cô trả lời.
Cách cô ta nhìn Haroon rất lạ, khác xa sự biết ơn. Giọng cũng không giống như cậu tưởng tượng. Cảm giác như bị chửi khi đang chết mệt sau khi làm việc xong ấy. Haroon cố nghĩ rằng đó chỉ là do cậu tưởng tượng ra vì không muốn được đền đáp hay do lẽ phải thôi.
“Mừng vì cô vẫn ổn.” cậu nói.
Cô gái liếc nhìn cậu như thay cho một câu trả lời. Haroon không biết phải nên nhìn đi đâu nữa, hay chỉ đứng đực mặt ra đó rồi chờ máu mũi ngừng chảy vậy.
“Tôi là Elser. Nhờ sự giúp đỡ của cậu mà tôi có thể tránh khỏi nguy hiểm.” và cô ấy đã phá vỡ sự im lặng.
“Tôi..là…Haroon. Tôi chỉ thấy chúng đang theo dõi c…ô, chờ cơ hội để giết cô. Cô biết chúng chứ?”
“Chúng chắc là từ Hắc Thương Nhân.”
“Hắc Thương Nhân?”
Haroon cứ lẩm nhẩm cái tên trong miệng bởi đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy nó. Elser có vẻ không nghĩ thế và ném cho Haroon một cái nhìn đáng sợ. Thấy ánh nhìn khắc nghiệt của cô ấy đang chằm chằm vào mình, Haroon rùng mình.
‘Có phải cô ấy nghĩ mình là một trong số chúng?’ cậu nghĩ.
Ngay lúc đó, Haroon nghĩ mình cần rời khỏi nơi này ngay. Đây không phải thái độ mà một người nên đối xử với người vừa giúp họ. Hơn nữa, ánh nhìn chằm chằm của cô ta làm cậu cảm thấy khó chịu.
Cậu có chút bực bội.
Tất cả chỉ vì đó là tình thế nguy cấp. Nếu cậu có thể ra một quyết định sáng suốt hơn thì Haroon, người nhìn thấy lưỡi dao ấy sẽ không liều mạng dùng cả người để áp chế kẻ tấn công. Cậu không nhượng bộ trước cái nhìn chằm chằm và nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô ấy.
Nhìn gần, cậu có thể thấy vẻ ngoài góc cạnh của cô. Mái tóc lượn sóng màu bạc được buộc chặt trông có vẻ vụng về, nhưng vẫn ổn vì cũng không cần trang trọng lắm. Một số điểm trên mặt và cổ khiến cậu khó chịu, nhưng lại không thể nhìn rõ vì cậu phải quay sang chỗ khác, cậu không thể chịu được ánh nhìn chòng chọc của cô ấy nữa.
Sau khi nhìn kĩ mọi góc khuôn mặt Haroon bằng ánh mắt sắc lẹm, Elser cuối cùng giải trừ mọi sự nghi ngờ và nở một nụ cười tươi về phía Haroon.
“Cảm ơn. Nếu không có sự giúp đỡ của cậu thì có lẽ tôi đã bị đâm rồi.” Elser nói.
“Không, đừng để ý tới nó. Tôi chỉ lo là…”
“Không, đừng để ý tới nó. Tôi chỉ lo là…”
Cô ấy có vẻ đã biết ai là kẻ tấn công. Đồng thời, sự tự tin vững chắc đã bộc lộ rất rõ trên con người trang nghiêm của cô ấy. Cậu nghĩ có lẽ cô ấy sẽ không cần sự giúp đỡ nào nữa.
“Cậu có phải là mạo hiểm giả không?” Elser hỏi.
“Thật xin lỗi? À, vâng.”
Trong thế giới này, người chơi được xem là 1 mạo hiểm giả. Và tất nhiên, các NPC không biết rằng họ là người chơi, nhưng Elser nghĩ rằng cậu là một mạo hiểm giả chắc bởi vì trang phục tồi tàn của Haroon.
“Cậu đã cứu tôi một mạng, tôi có thể làm gì để trả ơn cậu?”
“Không cần đâu. Tôi không nghĩ rằng mình đã làm nhiều thế.”
Haroon cảm thấy ớn lạnh vì sự thay đổi thái độ đột ngột của cô và bây giờ, cô ấy đang cười với cậu. Cậu nghĩ rằng cách tốt nhất là tránh cô gái này càng xa càng tốt. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của cô đã làm thay đổi ý định của cậu.
“Hình như cậu là một mạo hiểm giả mới đến đây phải không? Cứ nói với tôi nếu cậu cần sự trợ giúp. Tôi sẽ giúp cậu nếu nó nằm trong khả năng của tôi.”
Câu nói đó đã thay đổi cách nhìn của cậu đối với cô ấy. Có thể cô ấy là một người phụ nữ tốt, tốt hơn là ấn tượng đầu tiên của cậu về cô. Dường như cô ấy có một trái tim ấm áp. Thật sự là, cậu không có đủ can đảm để kiểm tra nhan sắc của cô.
“Thật tốt quá. Tôi đúng là người mới ở đây, vậy tôi có thể hỏi vài điều không?” cậu hỏi.
“Có thể, cậu hỏi bao nhiêu cũng được.” cô trả lời.
Elser cười khúc khích vì cô không hề ngờ tới. Cô thích cái cách mà người mới này chỉ có ý định hỏi một vài điều, mặc dù cô nói rằng cô có thể giúp được mọi thứ mà cô có thể làm.
“Tôi đang định đi ăn kem. Hãy nói về việc đó trong khi ăn đi.”
“Nghe hay đấy. Nhưng tôi không có nhiều tiền…”
“Nghe hay đấy. Nhưng tôi không có nhiều tiền…”
Cậu muốn nghe rất nhiều điều về thành phố này, ừ thì, thế giới này, nên không có lí do gì để không vui mừng khi nghe đề nghị của cô ấy. Cậu có thể được nghe nhiều câu chuyện trong khi ăn kem. Nhưng bây giờ trong túi đồ của cậu ấy chỉ có 10 đồng bạc. Haroon chỉ lo lắng về điều đó vì cậu không biết giá thành như thế nào.
“Tee hee! Tôi nợ cậu rất nhiều nên đáng lẽ tôi phải đãi cậu. Và một cây kem cũng không đắt lắm đâu.”
“Tôi không thể. Chúng ta mới chỉ gặp nhau, và tất nhiên, tôi phải đãi cô trên tư cách là một người cần được giúp đỡ.”
Vẻ mặt của cô ấy tỏ ra sự hiếu kỳ. Cô nhận ra rằng cậu ấy không nghĩ là cậu đã giúp cô. Elser không nói rằng mình ấy là ai, nhưng dường như cậu đã đoán được.
“Có một kiến thức tổng quát về nơi này là một việc rất quan trọng đối với tôi.” Haroon nói.
Haroon có ý định hỏi về những thông tin cơ bản về nơi ở và làm thế nào để tìm được nơi huấn luyện. Tất nhiên Bell có thể tìm ra nhưng loại thông tin này chắc chắn sẽ không có trên Internet vào giai đoạn này.
“Dù là ai trả thì cứ đi đi đã. Tôi đang bực mình khi mà một người bạn của tôi đã đi hẹn hò trong khi tôi đến lâu đài muộn vì bận.”
Elser đưa tay ra trước mặt cậu. Cậu hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng nắm tay cô ấy.
Cô ấy có vẻ năng động hơn vẻ bề ngoài. Nếu đôi tay của cô không nhợt nhạt và thô ráp đến thế thì cậu có lẽ đã nghĩ cô chỉ là một quý cô bình thường. Có vẻ cô ấy cũng rất cởi mở nữa.
“Haroon là một cái tên lạ đấy. Tôi cũng không phải người ở đây. Khi tôi còn nhỏ, tôi đã theo cha mẹ mình, những người lính đánh thuê, nguyên một chặng đường từ Vottnis đến.”
Làm quái nào cậu biết Vottnis ở đâu được? Có đúng chủ đề để bàn luận là rất quan trọng, và nó đã bắt đầu đi lệch rồi. May thay Elser thuộc tuýp người nghĩ thoáng và không phải loại vừa nói vừa quan sát phản ứng đối phương. Cô thấy gương mặt bối rối của Haroon và nói:
“Cậu bảo cậu là một mạo hiểm giả và có vẻ như cậu không biết Vottnis, nơi nổi tiếng trong việc sản xuất rượu vang tuyệt hảo.”
“À… Đây là chuyến đi đầu tiên của tôi nên tôi không biết gì cả. Kể cả Đế Chế…”
“Ồ, vậy cậu hoàn toàn là một người mới sao.”
“Vâng.”
Cậu đáp lại với một giọng yếu ớt, nhưng Elser vẫn không mấy phiền lòng về thái độ của cậu. Khi họ đến quán cà phê, cậu lo lắng về giá cả còn hơn cuộc nói chuyện với Elser. Không thể trách được vì đó là tính cách của cậu ta.
‘Cảm ơn Union!’ (Suu: Giống kiểu “Cảm ơn trời!” “Cảm ơn Chúa!” ấy)
Một phần kem tốn 80 đồng. Cậu không biết 1 bạc là bao nhiêu, nhưng thường thì nó là 100 đồng. Chỉ sau khi đó, não cậu mới được nghỉ ngơi để mà ngắm nhìn xung quanh và thở phào nhẹ nhõm.
“Mà, cậu bao nhiêu tuổi thế?” Elser hỏi.
Cậu không chắc tại sao cô ấy lại thắc mắc điều đó.
“Tôi 18. Nhưng có gì không…?”
“Hehe, vậy là cùng tuổi với tôi rồi. Tôi cũng đoán thế. Vậy tôi có thể nói chuyện với cậu một cách thoải mái chứ?” (Suu: Bên Hàn nó trọng việc tuổi tác lắm nên dùng kính ngữ, nhưng nếu bằng nhau thì có thể bỏ kính ngữ)
“Xin lỗi? Tôi… À, đương nhiên rồi.”
“Haha! Cậu đúng là như một tên ngốc vậy.”
“Thứ lỗi?”
Cậu tưởng là cậu đã chọn nhầm người để bắt chuyện. Cô nàng này rất giỏi trong việc đùa giỡn người khác. Và cũng làm cậu đau đầu nữa. Cô gái rất trưởng thành và có một vầng hào quang lạ này đang làm Haroon phát điên.
“Xin lỗi nếu như tôi có quá thân thiện với cậu dù là một người chỉ mới gặp. Xin hãy cho phép tôi. Cậu là người đàn ông đầu tiên chủ động chạy lại bắt chuyện với tôi. Ở thị trấn này không ai khác làm vậy cả.”
“Việc đó…”
Cô ấy đủ chủ động để chuyển sang phong cách nói chuyện này ngay. Và cô ấy bảo không người đàn ông nào dám bắt chuyện với cô? Cậu không hiểu ý cô ấy lắm.
‘Có thể cô ấy thuộc về thế giới ngầm.’ Cậu nghĩ.
“Và hơn nữa, cậu đã tự ném mình ra để báo động cuộc tấn công. Cậu thật sự đã cứu mạng tôi đấy.” Cô ấy nói, vừa mỉm cười vừa nháy mắt.
Dù nghe như thế nào đi nữa thì đó chỉ là một trò đùa. Sự thật là bản thân cậu còn không chắc mình có giúp được gì không. Từ thái độ của cô, có vẻ như là đã dự đoán được việc đó rồi. Nó nghe không khả thi lắm, nhưng cô ấy rõ ràng là có khả năng cảm nhận được điều đó. Khả năng cao là cậu đã đúng. Haroon rất tự tin với khả năng quan sát của mình.
“Mà, tôi thuộc về một khía cạnh… ‘cứng’ hơn của thị trấn này. Tôi đúng là trông hơi đáng sợ và bản thân cũng đã gây ra rất nhiều rắc rối nên không tên đàn ông nào dám nói chuyện với tôi nữa. Ngoại trừ những hộ vệ của thủ đô. Mà, họ giống như là bạn bè hơn, không phải đàn ông.” Elser nói.
Haroon cứ tiếp tục gật đầu. Không có gì nhiều để mà nói. Cậu không biết cô là ai, nên cũng không có cách nào để đáp lại.
‘Đáng sợ sao? Cô ấy trông không giống thế.’ Cậu nghĩ.
Một bồi bàn đến và bật thứ có vẻ như là đèn ma thuật lên. Với đủ ánh sáng, cậu có thể nhìn thấy mặt cô ấy rõ hơn. Ngược lại, hứng thú với việc đó, cô nhìn mặt cậu và nói:
“Cậu can đảm hơn tôi nghĩ đấy. Kể cả khi tôi nói với cậu tôi là một người đáng sợ? CẬU ổn với việc đó à?”
“Chắc thế.”
Trong khi cậu nói với một tông giọng bình tĩnh, Elser hài lòng ra mặt và mỉm cười. Gương mặt của cô ấy không phải là tuyệt thế giai nhân hay gì, nhưng đôi mắt rực lửa, sắc bén ấy thật sự rất lôi cuốn. Và gương mặt ấy thì….
‘Cái gì thế?’ Haroon nghĩ thầm.
Cậu có thể thấy thứ gì đó là lạ ở bên trái khuôn mặt của cô. Có một vết sẹo dài không dễ thấy nếu thiếu ánh sáng mạnh hoặc là không vào ban ngày. Từ phần trán đến ngay trên môi.. Có những vết sẹo dài thậm chí trên cằm và ngay dưới tai cô. Khi cô cười thì những vết sẹo đó co giật. (Suu: Như ông Sáu nhỉ :v)
Thậm chí còn có nhiều sẹo hơn nữa. Có một cái sâu trong xương quai xanh của cô bị lộ ra, một cái trên cổ. Giờ cậu có thể hiểu tại sao đám đàn ông không nói chuyện với cô ấy. Điều đó, tuy nhiên vẫn không đủ để làm Haroon thấy sợ hãi vì cậu đã thấy những cái xác ghê gớm hơn nhiều khi làm việc tại lò hỏa táng. Chỉ có sự thương hại khi nhìn thấy một cô gái trẻ như thế lại có nhiều sẹo như vậy.
‘Có phải mình khác người vì không bị ngạc nhiên bởi việc đó?’ cậu nghĩ.
Nó cảm giác rất lạ lùng khi nhìn đống sẹo và đôi mắt sắc bén ấy mà cậu vẫn bình tĩnh.
“Mà, cậu nói cậu có điều cần hỏi?”
“Yup! Thật ra, tôi thật sự không biết nhiều lắm về thế giới này. Cái gì cũng được, kể cho tôi bất kì điều gì cô biết về nơi này.”
“Hmm, và hóa ra là cậu là một tên mới từ trên núi xuống. Muốn hỏi nhiêu đó thôi sao? Nhưng cậu không có cái… Mà, tìm đúng người rồi đấy. Tôi biết rõ từng ngóc ngách của thành phố này.
“Và nếu được, thì về cả thế giới này nữa. Tôi… Tôi đã sống ở một ngôi làng k…khá hẻo lánh.”
Do cậu nói lắp bắp, Elser không thấy khả nghi về việc Haroon không biết gì về thế giới. Có kha khá người không hề hay biết gì về thế giới bên ngoài ngoại trừ nơi sinh sống của họ. Đã từng tồn tại một chế độ phong kiến làm giới hạn việc đi lại và những loài quái vật thù địch đã tản ra khắp thế giới. Vì vậy nếu đó là một nơi mà những người lính hay lính đánh thuê không xuất hiện nhiều, thì đó cũng không phải là bất khả thi.
“Đừng lo! Tôi sẽ kể cho cậu tất cả mọi thứ.” Elser nói.
Cậu thấy sự tự tin của cô cũng khá là dễ thương. Cậu bỗng thắc mắc về danh tính của cô, nhưng không dám hỏi. Haroon tập trung vào giọng nói của Elser trong khi ăn kem.
Game thực tế ảo này được dựa trên một thế giới có ba châu lục và bốn đại dương. Châu lục mà hiện tại cậu đang ở là Sirus. Châu lục Muro thì ở phía đông, và Tyres thì ở phía tây. Nhưng hơn nữa, những đại dương đều lớn gấp đôi các châu lục, nên hầu như không có sự tương tác liên châu lục nào ngoại trừ một số thương nhân.
Ở Sirus có ba Đế Chế và 31 nước. Cái mà cậu và Elser đang ở chính là Teronn. Đế chế này được thành lập 801 năm trước. Dựa vào tình huống, Đế chế này và hai Đế chế còn lại kiểm soát nhau bằng cách trở thành kẻ thù hoặc đồng minh. Hai Đế Chế còn lại cũng được thành lập vào khoảng cùng thời gian. Một số nhà sử học nói rằng những Hoàng Đế đời đầu tiên của các Đế Chế là bạn bè với nhau.
Sirus có nhiều núi non hơn đồng bằng, và đã có rất nhiều đợt công kích quy mô lớn bởi quái vật xảy ra thường xuyên, nên cũng không có nhiều lí do để phát động chiến tranh,
Từ những loài quái vật thường thấy như Orcs đến những con Troll hoặc Ogre được biết đến như là những con quái vật siêu cấp. Và môi trường sống của chúng khá lớn và được trải đều ra khắp châu lục, nên những cuộc tấn công, đột kích lên con người diễn ra khá thường xuyên. Vì thế chiến tranh quy mô giữa các Đế chế là rất hiếm khi xảy ra.
‘Hmm. Trong thế giới này, loài người không phải là giống loài mạnh nhất. Như thế này có lẽ sẽ tốt hơn.’ Haroon nghĩ.
Cuộc chiến giữa con người với nhau sẽ không xảy ra nhiều nếu tất cả cùng có một kẻ thù chung. Trong lịch sử, đã có một số cuộc chiến diễn ra giữa con người với nhau, nhưng thế giới này thì khác. Nếu họ không hợp tác với nhau thì họ sẽ chết.
Và Phiren, thành phố thủ đô của Teronn là một thành phố lớn với dân số lên đến hàng triệu, và là trung tâm kinh tế, chính trị và văn hóa của toàn Đế Chế. Nó là một thành phố có vai trò rất quan trọng.
“Nhưng tại sao cậu lại đi một quãng đường dài tới thị trấn này? Tôi không nghĩ là cậu đi lạc, nhưng trông như là cậu không có đủ khả năng lẫn những điều cần thiết để đi du hành.”
“Mà, điều đó…”
Cậu không biết phải giải thích với Elser như thế nào, người mà gần như chắc chắn là NPC. Nhưng dù vậy, cô ấy quá ‘thật’ để là một NPC, nên cậu cũng không biết xử lí ra làm sao. Trong những game mà cậu từng chơi, NPC không thật sự có biểu cảm, và họ giống như là những hướng dẫn viên theo dõi và hỗ trợ trải nghiệm của người chơi. Nhưng Beyond thì khác. Họ là những thực thể sống không khác với chính cậu là bao.
“Dù sao đi nữa….”
Haroon chuẩn bị tiết lộ danh tính của mình như là một người đến từ thế giới khác, nhưng cậu đã nói dối vì cậu không biết cô ấy sẽ tiếp nhận điều đó ra sao. Cảm thấy rất lạ khi nói dối cô ấy, những cậu cũng không thể làm gì khác được vì nó cũng chẳng khác gì ngoài đời thật cả. Nếu đây là một game khác, cậu đã không phải lo về chuyện này vì những NPCs đã biết người chơi là người chơi rồi.
Haroon nói rằng cậu là một đứa trẻ mồ côi, và đã từng sống trong một ngọn núi cách xa khỏi thị trấn khoảng một tuần đường, và cậu đã sống với một người ông yếu tới mức không thể di chuyển. Vì ngọn núi quá trống trải nên quái vật cũng rất thưa thớt, ngoài thức ăn ra thì cũng không có nhiều vấn đề trong việc sinh tồn. Nhưng sau khi ông chết, cậu không thể sống ở đó nữa vì thế cậu rời bỏ quê nhà và đến thành thị.
“Ôi trời! Thật tiếc khi nghe điều đó. Cũng có lí khi cậu không biết gì về thế giới này.”
Cô ấy gật đầu vài lần với một biểu hiện đầy sự đồng cảm.
“Cơ thể của tôi như thế này là vì không đủ thức ăn. Cô biết chứ, trong hai ngày tôi đã nghĩ rằng để sống sót trong thế giới này thì cần phải đi học và tiếp thu rất nhiều thứ. Cô biết một chỗ làm được việc đó không? Nhưng mà dù sao tôi cũng chỉ có 10 bạc.”
Biểu cảm của Elser thay đổi nhiều lần với sự thương hại, và như thể đã ra quyết định, cô nốc sạch ly nước ép. Đôi mắt của cô rực cháy vì một thứ gì đó.
“Được rồi! Tôi sẽ đề xuất cậu vì cách mà cậu không khiếp sợ trước ngoại hình của tôi.”
“T… tới đâu?”
“Cứ nghe và đi theo tôi. Chỗ đó sắp đóng cửa rồi.”
Haroon hối hả chạy ra trong khi nắm tay Elser.
Vẫn có rất nhiều người sinh hoạt trên đường. Cậu để ý một điều gì đó khác biệt khi đang rảo bước cùng cô.
Mọi người đang tránh ánh mắt của Elser như tránh tà vậy. Vài người còn nhìn cô ấy với nỗi khiếp đảm trong đôi mắt. Lạ thay, một số người trông khá đáng sợ thậm chí cũng chạy té khói ngay khi thấy cô ấy.
‘Cô gái này là ai?’ Haroon nghĩ thầm.
Suy từ những vết sẹo thì cô không phải là một người bình thường, nhưng đó không nên là lí do để mọi người tránh một cô gái với sức lôi cuốn như thế này. Cho dù nếu cô ấy thuộc về mặt tối của thế giới, như là du côn, loại phản ứng này vẫn có hơi thái quá. Thắc mắc về điều đó, Haroon đi bộ khoảng 20 phút và đến được một tòa nhà lớn.
Những bức tường dài đến mức tưởng chừng như vô tận. Cậu có thể thấy những tòa nhà với khung cảnh sống động qua những chỗ hở của cái cổng chính, đang được canh gác bởi hai người.
“Ngưng tại đ… Hugh! QUÝ CÔ!” Một trong số họ tiếp cận và ngay lập tức lui về khi thấy Elser.
“Ừ, tôi đây. Mở cổng đi!”
Người gác cổng ra hiệu, và cái cổng sắt khổng lồ dần dần mở ra.
“Đây là đâu?”
“Một trong số những nơi tôi thường ở.”
Lời giải thích của Elser không đáp ứng được nỗi thắc mắc của cậu. Tại sao cô lại đem cậu đến đây, và thân phận thật của cô. Cậu lại rảo bước cùng cô, và một tòa nhà được thắp sáng bởi những ngọn đèn ma thuật đập vào mắt họ.
“Đây là HQ (Trụ Sở) của Hội Lính Đánh Thuê của Đế Chế Teronn.” Elser nói.
“Vậy à. Quy mô thật lớn.”
“Ừ. Có cả một học viện lính đánh thuê ở bên trong nữa. Đó là nơi tốt nhất để một người mạo hiểm yếu ớt như cậu học về thế giới, và một số kiến thức và kĩ năng cần thiết để du hành một mình.”
“Nhưng… tại sao?”
“Hehe, đây sẽ là nơi mà cậu muốn đến. Tòa nhà bên kia chính là học viện lính đánh thuê. Vài thằng khốn gọi nó là trại huấn luyện lính đánh thuê.”
Cậu mường mượng đoán ra được là ý cô đang chỉ lũ hiệp sĩ khi nói ‘thằng khốn’, nhưng cậu vẫn giữ im lặng. Bản thân cậu đã không bao giờ lường trước được rằng nơi Elser sẽ đem cậu tới chính là nơi mà họ huấn luyện những lính đánh thuê.
“Và đây là nơi mà cô thường cư trú?” Haroon hỏi.
“Yep. Thường thì tôi chỉ đạo những chuyến đi đến những trại lính đánh thuê, nhưng nếu có thời gian thì tôi hộ tống thương nhân với tư cách đội trưởng, như hôm nay.”
“Thật sao?”
Đúng thật, cô ấy có vài ba vết sẹo nhưng có trời mới đoán ra được là cô ấy là một người hướng dẫn cho những lính đánh thuê. Thật khó tin việc cô ấy có thể dạy kiếm thuật cho những người khác nếu xét đến việc cô chỉ chưa đầy 20 tuổi.
“Tôi sẽ lo liệu mọi thứ, vì thế chỉ cần đứng cạnh tôi và ngồi xem thôi. Và rồi cậu sẽ được học những kiến thức, kĩ năng, như cậu hằng mong muốn.” Elser nói.
Haroon cũng chẳng biết nói gì ngoài gật đầu. Cậu đã bị kéo đến một nơi mà bản thân cậu không ngờ tới. Khi họ vào tòa nhà, trước mắt là một căn phòng rất rộng. Với một số chiếc bàn ở cuối căn phòng.
“Eyyy, Elser! Hôm nay cô về sớm à.”
Cậu tưởng là không có ai, nhưng một ai đó ở cái bàn tìm thấy cô ấy và chào hỏi.
“Hôm nay chẳng vui tí nào cả. Tôi cảm thấy thật vô ích khi không có Seria, và cũng không thể tìm được tên gây rối nào trong khu thương buôn cả.”
“Tôi đoán thế. Bọn nó chắc đang ở ẩn vì tôi đã đập lũ Đại Bàng Đỏ lên bờ xuống ruộng rồi. Nhưng cẩn thận đấy, hội cấp trên của chúng, lũ Hắc Thương Nhân sẽ giơ nanh vuốt nhắm vào cô. Những tên ấy cũng dùng độc nữa, vì thế nên một đâm là hết.”
“Muộn rồi. Cậu trai bên đây đã cứu mạng tôi hôm nay.”
“Cái gì?”, anh ta hét, bị bất ngờ bởi những lời của Elser, nhảy ra khỏi ghế và chạy đến chỗ cô ấy.
Anh ta nhìn kĩ khoảng 30s và trông cứng như là cơ thể được làm từ toàn cơ bắp vậy. Sự phản ứng thái quá của anh ta cho biết hai người họ thân thiết với nhau như thế nào.
“Cô ổn chứ? Có bị thương không?”
“Nếu anh bạn này không cảnh báo tôi về lũ người đó thì mọi chuyện có lẽ đã nguy hiểm hơn rất nhiều. Tôi đã thấy những lưỡi dao màu lam anh nói đến khi chúng đang chạy trốn. Sai một bước là tôi có thể đã chết rồi.”
“Nhẹ nhõm thật. Nếu chuyện gì xảy ra với cô… Ugh, tôi như sắp bị trụy tim chỉ bằng việc nghĩ đến đó.”
“Hehe!”
Anh chàng này có vẻ như quan tâm đến Elser rất nhiều. Haroon nghĩ rằng họ có thể là người yêu, nhưng cậu không thể mường tượng ra nổi hình ảnh đó. Khả năng cao là bạn thân.
“À mà, cô vừa mới nói ‘bạn’?”
“Mmhm! Ừ, bọn tôi là bạn.”
“Bạn? Của Elser?”
Gương mặt khổng lồ của cái cơ thể đô con, cứng cáp ấy trông vặn vẹo như là anh ta mới thấy gì đó không ổn vậy. Haroon không biết Elser đang nói về điều gì, nên cậu vẫn đứng đó, lặng im như tờ.
“Tại sao? Tôi không có bạn được à?” Elser hỏi, giương đôi lông mày như thể là cô bị phiền lòng vì thái độ của anh ta.
“Có, có thể chứ! Đây chỉ lần đầu tiên tôi nghe câu đó từ cô thôi. Anh bạn này trông yếu thật, nhưng cậu ta là một người đàn ông. Bạn trai? Của Elser, Phù thủy tóc bạc? Làm sao mà tôi không ngạc nhiên được?” Anh ta nói trong khi đưa tay lên không trung.
Cô ấy được gọi là Phù thủy tóc bạc? Chắc cũng phải có tên tuổi gì rồi.
“Hahaha! Bọn tôi chỉ là bạn thôi. Nó không phải là mối quan hệ trai-gái gì đâu nên đừng hiểu nhầm. Chúng tôi trở thành bạn bởi vì cậu ta là người đàn ông duy nhất không sợ khi nhìn thấy mặt của tôi.”
“Thật sao? Anh bạn yếu đuối này đã không làm vậy?”
“Ừ! Cậu ta còn cười với tôi nữa mà.”
Không nói ra thành lời, nhưng Haroon thấy một biếu cảm kiểu ‘Không đời nào!’ trên mặt anh ta. Ừ thì, cô ấy trông đáng sợ thật, không được nữ tính vì những vết sẹo, nhưng khó tin được là chưa người đàn ông nào bắt chuyện với cô ấy. Nhưng nhìn từ biểu cảm của anh ta, có vẻ như điều đó là thật.
‘Elser thật sự nguy hiểm thế sao?’ Haroon nghĩ.
Cậu vẫn không thể hiểu được cho dù nghĩ kĩ như thế nào đi chăng nữa.
“Tên tôi là Haroon.” Cậu cúi đầu chào anh ta, người mà vẫn bị choáng váng bởi sự việc này như là bị búa đổ vào đầu vậy.
“À! Tôi là McKin, quản trị viên của Học Viện lính đánh thuê. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Mà dù sao đi nữa, thật tốt khi được gặp một người dũng cảm.”
McKin quan sát Haroon từ trên xuống dưới với một sự tò mò rõ rệt. Elser có vẻ không thích điều đó và kéo tay của anh ta.
“Chúng ta cần nói chuyện,” Elser nói với McKin.
Họ đi tới một góc. Haroon, bị bỏ lại một mình, vẫn hơi choạng vạng vì không theo kịp những gì đang diễn ra. Nhưng không lâu sau đó, giọng của cả hai to lên và Haroon có thể nghe được cuộc thảo luận giữa họ.
“Cô muốn cho cậu ta tham gia một khóa huấn luyện cơ bản? Elser, cô nghiêm túc à?”
“Cực kì nghiêm túc. Cậu ta yếu ớt là do chế độ ăn uống thậm tệ, nhưng điều đó có thể cải thiện qua một ít luyện tập. Hơn nữa, một người không thật sự cần một khả năng thể chất cực tốt để trở thành lính đánh thuê. Như ngài Geros. Ông ta hơi mỏng manh nhưng trái lại vẫn là một lính đánh thuê hàng top.”
“Mà, ông ta là thế bởi vì ông ta rất thông thái, và tôi không nghĩ cơ thể của anh bạn này có thể chịu được khóa huấn luyện.”
“Cậu ta trông yếu thật nhưng tôi có linh cảm tốt về chuyện này. Nhìn từ cách cậu ta bình tĩnh đối mặt với tôi và không khiếp sợ lũ sát thủ kể cả sau khi nhìn thấy những lưỡi dao tẩm độc của chúng, cậu ta cũng có gan đấy. Anh biết tôi có mắt nhìn người tốt mà.”
“Ừ, cô có, nhưng không phải lần này. Cậu ta không trông như có thể vượt qua được. Đúng là cô có một vị trí nhưng cậu ta vẫn không thể vào được chỉ với sự đề xuất của cô.”
“Anh biết đó là lí do tôi mới nhờ anh mà, đúng không… À, đúng rồi! Nếu anh thấy phiền thì việc nhận cậu ta vào như một thực tập sinh lao động thì sao?”
Mắt Elser sáng lên khi nói ra những điều mà mình nghĩ là một ý kiến hay.
“Thực tập sinh lao động? Đúng thật, nó khả thi đấy. Tôi cũng sẽ không gặp rắc rối. Cũng không tốn kém gì vì họ sẽ trả học phí bằng việc lao động công ích. Thế cũng được.” McKin nói trong khi gật đầu.
Cậu không biết chi tiết, nhưng cậu có thể hiểu rằng Elser đang cô gắng giúp cậu vào được một khóa huấn luyện cơ bản.
“Elser, cô không cần phải làm vậy vì tôi đâu. Chúng ta chỉ vừa gặp nhau… và tôi không muốn gây rắc rối cho cô.” Haroon nói.
Và cậu thật lòng có ý như vậy. Cậu không bị kéo lê đến đây hết cả quãng đường (ý nói là Haroon không phải đi đến đây vì bị ép buộc). Cậu đã muốn dựa dẫm một tí vào Elser vì cô có nhiều kiến thức hơn cậu. Nhưng đó chỉ là do game này không đủ tốt bụng để chỉ bảo người chơi cần làm gì. Cậu không muốn làm gánh nặng cho Elser vì bất kì lí do nào. Như thế thì hơi quá.
“Đừng lo về chuyện đó. Khỏi cần cảm ơn cũng được, bởi vì việc luyện tập và lao động cùng một lúc cũng không phải dễ đâu.”
“Nhưng tôi cũng đã không thể tham gia nếu thiếu sự đề xuất của cô. Cảm ơn rất nhiều.”
“Đừng. Tôi chỉ đang giúp người bạn đầu tiên của mình, và tôi đang dùng những quyền hạn của mình. Không cần phải cảm thấy áp lực về việc đó. Cậu thậm chí còn cố cứu mạng tôi.”
Haroon cũng khô lời sau đó. Cho dù chỉ mới không lâu kể từ khi họ gặp nhau, cô đã nghĩ đến Haroon như là một người bạn, vì vậy cậu nghĩ tốt nhất là cũng nên cư xử như bạn bè nên làm. Cậu đã chắc chắn rằng khóa huấn luyện mà cậu sắp tham gia chính là những gì cậu mong chờ. Đương nhiên, cậu không thể cảm ơn Elser đủ vì đã cho cậu cơ hội đó. Haroon hài lòng chấp nhận lời đề nghị của Elser.
“Cảm ơn, Elser. Tôi sẽ không làm cản trở cô đâu.”
“Tôi nói là đừng. Bạn bè là để làm gì chứ?”
Họ mỉm cười với nhau trong khi trao đổi những ánh nhìn ấm áp. Dù là NPC hay người chơi thì bây giờ cũng chẳng quan trọng.
“Haha! Tôi mừng vì Elser cuối cùng cũng kết bạn được với một người nào đó. Haroon, chỉ cần đỗ khóa huấn luyện này, rồi Elser và tôi sẽ cho cậu lên đỉnh.” (Đỉnh cao chứ không phải đỉnh kìa nhé :v)
McKin cười to. Vết sẹo khổng lồ trên gương mặt của anh ta làm anh ta trông như là đang mỉm cười.
“Khóa huấn luyện của cậu sẽ kéo dài 3 tháng. Nhưng timing tệ thật, tôi đã đảm nhận vị trí lãnh đạo trại lính đánh thuê trong khóa này nên sẽ khó gặp lại cậu trong tương lai gần, nhưng tôi sẽ đưa vài lời nhắc nhở đến những huấn luyện viên thân thiết với mình. Mà, vì những huấn luyện viên đặc biệt đang chịu trách nhiệm cho khóa cơ bản, tôi không thể giúp đỡ cậu thêm nữa, nhưng nếu cậu thật sự, THẬT SỰ cần hỗ trợ, thì cứ liên lạc McKin xin giúp đỡ.” Elser nói.
“Cảm ơn cô rất nhiều!”
Haroon không còn lời nào khác để nói.
Chỉ những điều tốt đẹp đang liên tục xảy đến với Haroon, cả cái Khoang với việc gặp Elser. Nó cảm thấy như là bao đau khổ của cậu đã được đền đáp, cậu không thể giấu được những giọt lệ của mình.
“Anh bạn, giờ cậu đang làm tôi khóc đấy. Dù sao đi nữa, cứ tham gia khóa huấn luyện này thật tốt và hẹn gặp lại cậu ở bên ngoài.” Elser mim cười, trái ngược với lời nói của mình.
McKin không có trách nhiệm phải làm thế, nhưng anh ta đã đồng hành cùng Haroon đến ký túc xá của khóa huấn luyện cơ bản và nói chuyện với những huấn luyện viên một lúc, và dẫn cậu đến căn phòng cậu sẽ ở. Elser cũng là một huấn luyện viên nhưng cô ấy không được vào kí túc xá nam.
Khá là buồn khi phải chia tay Elser, nhưng Haroon cũng cảm thấy lo lắng và háo hức. May mắn thay, khóa huấn luyện sẽ bắt đầu vào ngày mai, cậu sẽ không phải chen vào ở giữa khóa. Sự thật là Haroon biết rằng sẽ rất khó để tham gia vào một cộng đồng đã được hình thành sẵn rồi. Cậu đã phải trải nghiệm việc đó bằng cách chuyển trường liên tục. Những học sinh thường không chào mừng một thành viên mới, và bản thân Haroon cũng không cố gia nhập vì cậu quá nhút nhát. Cuối cùng, cậu lúc nào cũng kết thúc như là người bị ra rìa.
Kí túc xá cậu được ở là dành cho những pháp sư, vì vậy cậu phải mang còng tay kìm hãm mana và giả vờ như là một trong số họ.
‘Căn phòng này khá rộng. Mình thích nó.’ Cậu nghĩ.
Căn phòng McKin đưa cậu đến có một chiếc giường, bàn và ghế, tủ đồ nhỏ và thậm chí là một cái W.C có bồn tắm. Nó còn to hơn và thoải mái hơn căn phòng của cậu ngoài đời thật.
‘Woah, Học Viện Lính Đánh Thuê chắc có nhiều tiền lắm đây, nhìn từ việc họ chỉ cho một người ở một phòng như thế này.’ cậu nghĩ. Haroon không thể ngăn bản thân khỏi há hốc mồm.
Bởi vì Elser đã ở lại HQ, McKin đã chỉ Haroon một số điều cần thiết và quay lại. Haroon đã quen với việc ở một mình nên cậu cũng không quan tâm lắm. Cậu ngả lưng xuống giường với nhiều sự mệt mỏi.
“Thật là may mắn vì đã giúp Elser. Mình đã được ở đây bởi vì cô ấy. Thật là lạ lùng, nhưng game này còn cảm thấy ‘thật’ hơn ngoài đời.” Cậu tự nói với bản thân.
Nó thật sự cảm thấy như là cậu đang sống ở một thế giới hoàn toàn khác. Cậu không nhận quest, cũng không làm bán thời gian ở cửa hàng. Cậu đã được nhận vào một khóa học mà không người chơi nào khác được. Điều đó thật không thể tưởng tượng nổi.
‘Điều này thật sự đang xảy ra sao? Nếu mình tiếp tục sống trong thế giới này, mình không nghĩ là mình sẽ có thể phân biệt được giữa thật và ảo nữa,’ cậu nghĩ.
Cậu dự định đăng xuất và thu thập một số dữ liệu về Beyond, nhưng bây giờ cậu không muốn làm vậy. Dù sao cậu cũng không chơi Beyond như là một người chơi leo rank.
Cậu cố gắng ngủ một chút. Thật ra, Haroon không thể ngủ được với đầu óc thoải mái. Bởi vì cậu đã được nhận nuôi vài lần, trong tâm trí cậu không có chốn để nghỉ. Cậu đã không thể tin tưởng cha mẹ nuôi của mình, điều luôn làm Haroon cảm thấy lo lắng. Vì vậy kể cả khi cậu nằm xuống giường, không hề dễ để có được một giấc ngủ.
Nhưng lạ thay, vì vài lí do nào đó, cậu biết mình có thể ngủ ngon đêm nay.
Leave a Comment