Haroon - Tập 1: Chương 6
Bình minh vừa lên, tiếp theo là chạy 10 vòng để ‘làm nóng người’, một chặng đường tới sân rèn luyện ở phía ngoài lâu đài cùng với chướng ngại vật. Mỗi ngày vào cùng một thời gian.
Đã khoảng một tháng đã trôi qua. Tất cả các thực tập sinh, kể cả các thực tập sinh ở Khu A đã có một cải thiện đáng kể lẫn về mặt thể chất và tinh thần.
Số lượng thực tập sinh bỏ cuộc giữa chừng cũng đã giảm đáng kể. Tất nhiên vẫn còn một số người bị rớt lại phía sau nhưng các huấn luyện viên tôn trọng lòng cầu tiến của họ nên họ cũng không bị bất lợi gì. Các huấn luyện viên có phân hạng thực tập sinh, nhưng mục đích chủ yếu là để phân biệt các thực tập sinh nằm top. Dù sao thì khóa học cơ bản này chỉ đơn giản là để rèn luyện sức mạnh thân thể.
Tuy vậy, bạn có thể nói một cách chắc chắn rằng chỗ nào đông người thì chỗ đó sẽ có sự cạnh tranh, và khóa học này cũng không ngoại lệ. Ngoại trừ các pháp sư. Họ đã học một vài phép và họ được đối xử rất tốt dù cho họ có là lính đánh thuê nên họ là ngoại lệ duy nhất. Nhưng giữa những thực tập sinh khác, những người sau này sẽ là thủ quỹ, sĩ quan hay trinh thám được gia nhập khóa học theo yêu cầu của các hội lính đánh thuê thì luôn có một sự cạnh tranh ngầm.
Sự cạnh tranh này đã kéo dài hơn 100 năm, kể từ khi Trụ sở Hội Lính Đánh Thuê của Đế quốc Teronn tuyên bố khóa học này khóa học chính thức duy nhất. Với việc Học viện chỉ nhận những thực tập sinh với thư đề cử từ chỉ huy của họ nên việc cạnh tranh thi đua là không tránh khỏi.
Dù đây chỉ là khóa học cơ bản, nhưng nếu trở thành thực tập sinh đứng hàng top thì sẽ là một chủ đề nóng ở Thủ đô nên sẽ khiến tên của guild mà họ đang tham gia cũng như tên tuổi của người đó sẽ trở nên nổi tiếng. Điều này chắc chắn sẽ dẫn đến những yêu cầu mà các thực tập sinh nhận được cũng như độ khó của nó tăng vọt. Nên các hội lính đánh thuê không thể không quan tâm đến các thực tập sinh. Và các thực tập sinh luôn trong tình trạng chịu áp lực bởi các kỳ vọng từ hội của họ.
Càng ngày sự cạnh tranh càng trở nên căng thẳng. Chất lượng của các thực tập sinh đứng top ngày càng tốt hơn, và sau này họ trở thành một trong số lính đánh thuê nổi tiếng nhất trong giới lính đánh thuê.
“Lần này có thể sẽ khác.”
“Yup, có khi người đứng top sẽ là một trong số các pháp sư.”
“Tôi không nghĩ thế. Số 222, 228, 231, 331 và 323 là những quân bài tốt nhất của guild họ. Thực tập sinh số 251, 301 và 421 thì được các tiền bối khen không dứt. Họ đã nâng chỉ tiêu lên đến hơn một trăm người sẽ không đạt.”
“Ầy, đây là một cơ hội khá mỏng manh, nhưng hãy nhìn xem số 123 cải thiện nhanh như thế nào cùng với tính kiên trì của cậu ta. Lần này có thể sẽ khác. Cậu ta cũng là một thực tập sinh lao động nữa. Cậu ta đã gần như là thực tập sinh đứng top nếu chỉ xét về mặt thể chất.”
“Yup, có khi người đứng top sẽ là một trong số các pháp sư.”
“Tôi không nghĩ thế. Số 222, 228, 231, 331 và 323 là những quân bài tốt nhất của guild họ. Thực tập sinh số 251, 301 và 421 thì được các tiền bối khen không dứt. Họ đã nâng chỉ tiêu lên đến hơn một trăm người sẽ không đạt.”
“Ầy, đây là một cơ hội khá mỏng manh, nhưng hãy nhìn xem số 123 cải thiện nhanh như thế nào cùng với tính kiên trì của cậu ta. Lần này có thể sẽ khác. Cậu ta cũng là một thực tập sinh lao động nữa. Cậu ta đã gần như là thực tập sinh đứng top nếu chỉ xét về mặt thể chất.”
Đôi lúc, Haroon trở thành một chủ đề nóng bỏng. Họ rất ấn tượng khi thấy Haroon cải thiện nhanh như thế nào. Đặc biệt là cậu là một trong những người YẾU nhất, thuộc khoa pháp sư và dù cậu ta chưa thuộc một guild nào nhưng vẫn được đề cử.
Haroon không quan tâm lắm đến việc họ nói gì và nghĩ gì về cậu. À thì, cậu không thể. Cậu đã bận tối mặt với việc luyện tập và lao động vẫn đau đớn và buồn chán như ngày nào. Tuy nhiên cậu không chỉ làm nhiêu đó. Cậu đã luyện tập những bài huấn luyện riêng do cậu tự nghĩ ra vào đêm khuya, nhưng đó lại là khoảng thời gian mà cậu thích nhất.
Với sự cung cấp dinh dưỡng và thảo mộc từ Bell, các chỉ số tăng một cách chóng mặt bởi mồ hôi công sức đã bắt đầu cải tạo thân thể của cậu. Cấp của cậu ta sẽ sớm đến 8 và các chỉ số hiện tại đã vượt quá ngưỡng trung bình của một cấp 7. Đó là quả ngọt của thành quả từ công sức rèn luyện cậu đã bỏ ra và không hề bóng hình của lười biếng. Đó là thành quả của lòng quyết tâm cải thiện thân thể xương xẩu của mình cùng với sự giúp đỡ của Bell, các huấn luyện viên và có cả Schultz, có hoặc không cho cậu biết.
Tên: Haroon
Chủng tộc: Con người
Nghề nghiệp:–
Cấp: 7
Danh hiệu: Lính đánh thuê thực tập
Máu: 340
Mana: 400
Sức mạnh: 15 Thể lực: 24
Tư duy: 9 Trí tuệ: 30
May mắn: 19 Sức bền: 12
Sức chống chịu: 16 S.P: 0
Chủng tộc: Con người
Nghề nghiệp:–
Cấp: 7
Danh hiệu: Lính đánh thuê thực tập
Máu: 340
Mana: 400
Sức mạnh: 15 Thể lực: 24
Tư duy: 9 Trí tuệ: 30
May mắn: 19 Sức bền: 12
Sức chống chịu: 16 S.P: 0
Mỗi lần mà cậu sắp bỏ cuộc vì quá mệt thì cái ý nghĩ chỉ số của cậu đang ngày càng tăng lại tiếp thêm lực cho cậu, và điều đó dẫn đến sự cải thiện liên tục của cậu. Ý chí của cậu đã giúp tăng Trí tuệ và rèn luyện cho cậu Sức mạnh, Sức bền và Sức chống chịu.
Bởi vì cậu đã đẩy cơ thể của mình tới cực hạn nhiều lần nên cũng khó log out. Về phòng rồi tắm sơ một cái xong nằm ngủ. Thức dậy vào buổi sáng bởi tiếng kèn. Đó là tất cả những thứ mà cậu có thể làm sau khi tập luyện buổi tối xong.
Cậu có log out vào cuối tuần của tuần thứ 2 và không thể tin vào mắt mình khi Bell báo cáo những thứ mà cô ấy sưu tầm được. Tốc độ lên cấp của cậu khá nhanh khi so với những người chơi khác, dù cho không ai để lộ cấp của mình. Sau 1 tháng theo mốc thời gian của Beyond, Necomwall đã thông báo bảng xếp hạng cấp chính thức, và cao nhất là 9, vừa đủ để nhận một nghề nghiệp.
Sự tăng trưởng của cậu thiên về hướng chỉ số hơn. Dựa theo phân tích của Bell, trung bình tổng chỉ số của cấp 7 là 70 đến 80. Tất nhiên, nếu so về giá trị thực tiễn thì phần lớn dựa trên khả năng thực sự của người chơi, dẫu vậy, chỉ số của Haroon lên tới những 125, gấp 1.5 lần so với bình thường.
Chỉ số May mắn đạt đến 19. Cậu đã bỏ hết điểm thưởng vào nó. Cậu có nghĩ đến Sức mạnh và Sức chống chịu nhưng 2 cái đó có thể tăng được bằng cách tập luyện nên thôi, và May mắn không thể tăng bằng cách bình thường được. Và cậu cũng không hối hận vì cậu đã khá may mắn phần nào trong cuộc sống mới này. Như tìm một miếng thịt bự chảng trong chép súp hay né được một cái mô đất khi leo trèo.
Nhưng tất nhiên không phải cậu luôn gặp điều tốt. Có vài thực tập sinh đã bắt đầu ghen tị vì sự cải thiện không ngừng của một pháp sư gia nhập khóa học theo diện thực tập sinh lao động tên là Haroon. Những thực tập sinh nhắm vào và tranh đấu vị trí đứng đầu luôn nhìn cậu một cách đầy khinh miệt.
Nhưng họ dù sao cũng đỡ hơn một số đứa. Ít nhất thì các thực tập sinh top cũng không nói xấu gì Haroon. Nhưng còn 4 đứa này là thuộc về “giống loại hạ đẳng thích sủa”. Chúng coi các thực tập sinh lao động như nô lệ. 4 đứa đó, còn được biết là Bộ Tứ Ngu Người, luôn thử thách sự kiên nhẫn của Haroon.
“Này thằng cu li! Đưa tao nước nào.” Bộ Tứ Ngu Người sủa.
Ngay khi chúng không có việc gì để làm, chúng sẽ ra những mệnh lệnh vô lý. Tất nhiên là cậu cũng chẳng thèm để ý, nhưng mỗi lần nghe tụi nó sủa là lông tóc lại dựng đứng cả lên.
“Má, đồ khắm lọ! Biến đi.”
Chúng cũng làm vậy ngay cả giờ ăn. Vì lũ đó mà các thực tập sinh khác luôn né tránh thực tập sinh lao động nên họ phải đến phòng bếp để ăn, nơi mà không hề có nổi 1 cái ghế.
“Ê thằng cu li có cơ nhưng éo có não kia! Lại đây mát-xa chân cho tao nào.”
Đó là những gì cậu nghe được từ Bộ Tứ Ngu Người khi chúng làm nên chút thành tựu nào đó trong lúc tập luyện. Tất nhiên là trước đây Haroon rất muốn đục vài lỗ trên mặt chúng, nhưng cậu đã phải nhẫn nhịn vì một vài lý do.
“Lũ đó toàn là con cái của các chủ tịch guild không đấy. Cậu có thể sẽ bị đuổi nếu chọc chúng nó. Tôi biết là rất khó chịu nhưng đành phải mặc kệ.”
“Nếu cậu đánh chúng, cậu chắc chắn sẽ bị đuổi học. Vì đó là luật. Có thể chúng cố tình làm thế để cậu bị đuổi học đấy.”
“Cứ mặc kệ chúng. Lũ ngu người đó nổi tiếng là hay đi phá phách khắp nơi mà.”
“Nếu cậu đánh chúng, cậu chắc chắn sẽ bị đuổi học. Vì đó là luật. Có thể chúng cố tình làm thế để cậu bị đuổi học đấy.”
“Cứ mặc kệ chúng. Lũ ngu người đó nổi tiếng là hay đi phá phách khắp nơi mà.”
Các thực tập sinh lao động khác cố gắng làm Haroon bình tĩnh. Nếu họ mà không khuyên thì chắc chắn Haroon sẽ đấm vài cái vào mỏ chúng để trả thù cho những gì cậu đã chịu đựng trong khóa học.
“Và cậu lại thêm trọng lượng à?”
“Yeah, tôi đã quen với sức nặng này rồi.”
“Cậu có thực sự là pháp sư không thế? Ngay cả lính đánh thuê kiếm sĩ bình thường cũng chẳng mang thêm phụ tải nhiều như vậy.”
“Ầy, tôi thì có.”
“Yeah, tôi đã quen với sức nặng này rồi.”
“Cậu có thực sự là pháp sư không thế? Ngay cả lính đánh thuê kiếm sĩ bình thường cũng chẳng mang thêm phụ tải nhiều như vậy.”
“Ầy, tôi thì có.”
Haroon đang gắn thêm một cái túi đựng bi sắt vào chân cậu trong khi chuẩn bị chạy buổi sáng. Và người đang cảm thán chính là Nemion. Cô là người duy nhất bằng tuổi với Haroon. Thật khó để kiếm một người trẻ như cô ấy khi đa số các pháp sư tham gia đều đã lớn tuổi. (Suu: đĩ cấp thấp xuất hiện :3) (E-Vi: -_-)
Cô không sở hữu một khuôn mặt đẹp nhưng cô ấy rất ấm áp cũng như là một nguyên tố sư tốt bụng nên rất nổi tiếng trong các thực tập sinh.
Nguyên tố sư còn hiếm hơn cả pháp sư. Khi mà các pháp sư phải kiến thức chuyên sâu và thực hành làm phép, rồi đó mới chắc chắn trở thành một pháp sư bậc thầy thì các nguyên tố sư hoàn toàn có thể sử dụng các tinh linh nguyên tố để làm ra các phép có hiệu quả tương tự. Hơn nữa, sử dụng các tinh linh nguyên tố sẽ có nhiều tiềm năng hơn là phép thuật. Nhưng con người không hề hiểu rõ về nguyên tố học như loài Elf, và nếu một người là nguyên tố sư bẩm sinh thì cũng sẽ không bằng của các tộc khác.
“Tên quái vật!” Nemion nói. Haroon chỉ cười cười.
Haroon cũng không biết rằng mình đã cải thiện đến mức như vậy. Kế hoạch lúc đầu của cậu là cố gắng để không bị đuổi hay thất bại khóa học. Nhưng giờ theo bài tập rèn luyện của mình, Haroon giờ đã mang theo một cây kiếm sắt và 30 túi bi sắt. Tổng là 35kg. Haroon nhận ra nếu cậu không thêm chừng này phụ tải thì Sức mạnh và Sức bền sẽ không còn tăng nữa. Lúc chỉ số của cậu tăng lên cũng là lúc cậu tập luyện đến kiệt quệ. Nếu cậu cảm thấy cơ thể còn nhẹ hay bài rèn luyện quá dễ thì chỉ số sẽ không tăng.
“Dù sao thì tôi rất mong chờ vào khả năng của cậu! Cố lên!” Nemion nói.
“Cảm ơn nhé. Mà hình như hôm nay chúng ta bắt đầu tập dùng kiếm đúng không?”
“Hình như là vậy. Nhưng nhìn thấy kiếm là tôi đã muốn phát bệnh…….. mệt thật.”
“Cảm ơn nhé. Mà hình như hôm nay chúng ta bắt đầu tập dùng kiếm đúng không?”
“Hình như là vậy. Nhưng nhìn thấy kiếm là tôi đã muốn phát bệnh…….. mệt thật.”
Mặt cô ấy tái nhợt khi chỉ mới nghĩ về kiếm. Đây là một phản ứng bình thường đối với một người phụ nữ yếu đuối, nhưng Haroon tất nhiên không bị lừa bởi điều đó. Có lần cậu thấy cô ấy bão nổi rồi. Mà dù sao thì cũng chẳng có gì xảy ra khi mà cô ấy vẫn đang đeo vòng tay kiềm hãm mana.
“Mà sao cô lại muốn trở thành một lính đánh thuê vậy?”
“Tất nhiên là bởi vì cha của tôi. Tôi đã có nói ông ấy ép tôi phải tham gia mà.”
“Tất nhiên là bởi vì cha của tôi. Tôi đã có nói ông ấy ép tôi phải tham gia mà.”
Cô ấy có nói một lần là mẹ của cô là một hồi phục sư nổi tiếng, và cha của cô là một lính đánh thuê hàng đầu, được biết đến với cái tên Độc nhãn Katlz. Nemion là đứa con duy nhất mà họ có và cô ấy có năng khiếu về mana bẩm sinh giống như mẹ của cô ấy. Khi còn nhỏ, cô ấy từng mơ ước trở thành một bậc thầy pháp sư, nhưng bằng một cách nào đó cô ấy đã gặp được một tinh linh và trở thành nguyên tố sư.
Hai tinh linh mà cô ấy làm bạn là Sylph và Salamander, những tinh linh cơ bản nhất của gió và lửa. Dù chúng là những tinh linh cấp thấp nhưng cô ấy rất thân với chúng và họ có một mối quan hệ rất gần gũi. Khả năng của các tinh linh cơ bản ngang ngửa với các phép thuật của pháp sư cấp 2 nên các guild lính đánh thuê luôn ngấp nghé họ.
Nemion gần như là bị cưỡng ép tham gia khóa học này bởi mong muốn của cha mẹ, nhất là cha cô ấy. Theo như lời cô ấy nói, Kaltz luôn nói “Một người đàn ông không phải là lính đánh thuê thì không phải là đàn ông.” Và nó chỉ thay đổi một chút sau khi cô ấy được chào đời “Một con người không phải là lính đánh thuê thì không phải là con người.” (Suu: Mẹ nó cái logic khỉ gì vậy)
“Mà cậu thật sự là ai thế? Không một ai biết cậu cả, và dù nhìn thế nào thì cậu trông giống một kiếm sĩ hơn là một pháp sư.”
“Haha, rồi cô sẽ biết.”
“Mà cậu thật sự là ai thế? Không một ai biết cậu cả, và dù nhìn thế nào thì cậu trông giống một kiếm sĩ hơn là một pháp sư.”
“Haha, rồi cô sẽ biết.”
Cậu luôn khá là căng thẳng khi cố tránh những câu hỏi như vậy. Đầu tiên, cách cậu tham gia khóa học không được coi là chính thức. Và sai lầm lớn nhất mà cậu với Elser mắc phải đó là đã đăng ký cho cậu ở Tòa nhà A. Haroon để ý thấy cậu ngày càng được chú ý khi những cải thiện của cậu hơn hẳn các pháp sư thông thường khác.
—————————————————————————————
Khi họ chuẩn bị đến sân tập luyện, bỗng có bốn thực tập sinh đến chặng đường.
“Ay, 123, thằng giả dối! Mày biết là hôm nay sẽ được dạy cách dùng kiếm đúng không? Mày có định thu hết sự chú ý bằng cách giấu nghề như lần trước đúng không?”
Đó là Philip, chuyên gia nhạo báng người khác.
“Nah, nó không làm đâu. Nó đâu cần phải giấu đâu đúng không?”
Và con đĩ cao cấp tạm thời này, Ritrina, khá có tài năng trong việc làm người khác lộn ruột.
“Không chắc được. Bởi vì đó là cách mà nó đã thu hết mọi sự chú ý mà.”
Gitan, một thằng cơ bắp và não cũng toàn gân sơ.
“Nhìn khuôn mặt tôi-có-giả-gì-đâu của nó kìa. Mấy giải Oscar rồi thế?”
Serinn nói. Cô ta có một vẻ ngoài đẹp đẽ và quyến rũ cùng với chất giọng nũng nịu làm tăng sức lôi cuốn. Nhưng miệng thì toàn như ném đá, cạo da người ta vậy.
Từ lúc bắt đầu khóa học, chúng đã tụ tập lại với nhau như đã quen từ trước. Và giờ, Bộ Tứ Ngu Người này dẫn đầu trong tư tưởng của các thực tập sinh khác, chế nhạo các thực tập sinh yếu kém hay các đối thủ như Haroon.
Haroon quyết định mặc kệ chúng. Dù sao thì không ai cấm chúng nghĩ vậy, và chúng bằng đầu hành sử một cách trẻ con khi Haroon đã chiếm hết mọi sự chú ý mà chúng nghĩ là của mình. Chúng vẫn còn rất non nớt. Mà dù sao thì cũng không cần để ý tới – là những gì mà Haroon đã nghĩ.
“Mấy người trẻ con thật.” Nemion tặc lưỡi.
Cô ấy luôn nói chuyện như một người lớn. Cách suy nghĩ của cô bị ảnh hưởng nặng nề bởi các lính đánh thuê khác, thường là bạn của cha mẹ cô ấy.
“Nếu mấy người ghen tỵ với cậu ấy chỉ vì điều đó thì hãy cố gắng để đứng hàng top bằng nỗ lực đi. Sao mấy người lại nghĩ rằng tất cả các thực tập sinh khác sẽ tin rằng cậu ấy làm vậy chỉ vì muốn được nổi tiếng?”
“Ai biết? Nó có thể LÀ một diễn viên mà,” Ritrina chêm vào.
“Ai biết? Nó có thể LÀ một diễn viên mà,” Ritrina chêm vào.
Cô ta cảm thấy phiền phức bởi lời nói của Nemion khi nó đều đúng cả nhưng vẫn cố thêm vào một lời bình đầy đầy chất trẩu. Nghe nói Ritrina là con gái của một guild lính đánh thuê nổi tiếng cỡ vừa. Không ai hiểu vì sao guild đó vẫn không mở rộng ra được dù tên tuổi và danh tiếng của họ rất nổi.
“ ‘Luôn thích được chú ý’, lũ mới lớn lúc nào cũng vậy,” Nemion lầm bầm vừa đủ để chúng nghe. “Mấy người thật sự muốn bản thân mình dính vào các rắc rối hử? Sao mấy người dám gu….”
Bộ Tứ Ngu Người chạy như bị chó đuổi. Chúng biết Nemion sẽ như thế nào khi nổi khùng lên. Nghe nói cả cha cô ấy, Kaltz cũng phải chật vật tránh vài lần.
“Đừng để ý đến chúng nó. Vì tôi cũng éo can dự gì.” Haroon nói.
“Dù sao, nếu mình còn thấy chúng làm vậy lần nữa thì đảm bảo, Bộ Tứ Ngu Người đó sẽ không còn nguyên vẹn đâu.”
“Dù sao, nếu mình còn thấy chúng làm vậy lần nữa thì đảm bảo, Bộ Tứ Ngu Người đó sẽ không còn nguyên vẹn đâu.”
Haroon đi cùng với Nemion tới sân tập luyện.
Số phụ tải mà cậu thêm vào đã làm cậu chậm lại thấy rõ. ‘Nhưng chỉ thêm có 2kg thôi!’ cậu nghĩ. Buổi chạy hôm nay sẽ không dễ dàng nhưng Haroon luôn đam mê với việc tập luyện. Chỉ số của cậu sẽ tăng bao nhiêu sau buổi tập luyện này? Kì này mình có lên cấp không? Khi nghĩ đến hai câu hỏi này, cậu không thể cưỡng lại sự mong chờ đối với buổi tập luyện tiếp theo.
—————————————————————————————
Như thường lệ, Haroon là người đầu tiên đến sân tập luyện. Cậu vẫn còn tí thời gian trước khi ăn trưa. Nếu so với ngày đầu tiên thì cậu đã nhanh hơn đến 4 lần. Cậu đang dần cải thiện cũng như lập những kỷ lục mới mỗi ngày. Tất cả các huấn luyện viên đều chú ý đến cậu. Cậu không phải là người nhanh nhất, nhưng là người cải thiện nhiều nhất.
“Tối lắm, thực tập sinh 123. Cậu được nghỉ ngơi rồi, tháo mấy cái túi ra đi.”
Schultz nói một cách nhẹ nhàng với Haroon, một hành động gần như là cực hiếm của ông. Ông đối xử với Haroon dịu dàng hơn những người khác. Haroon cảm ơn ông và đi thẳng vào rừng mà không hề nghỉ ngơi.
“Huh! Haroon của thường ngày nhỉ…”
Schultz không hề rời mắt khỏi lưng Haroon.
“Ô! Ra đó là thực tập sinh nổi tiếng 123 đấy ạ.”
Renny nói, lần theo tầm mắt của Schultz. Anh ấy là huấn luyện với mới gia nhập khóa học và sẽ dạy kiếm bắt đầu từ hôm nay. Mắt anh ấy chứa đầy hứng thú với Haroon khi nghe thấy những huấn luyện viên khác trong Học viện Lính đánh thuê bàn tán về cậu.
“Yea, cậu ta là người đại diện cho những nỗ lực. Một người mà nếu tôi có con gái thì tôi chắc chắn sẽ gả cho cậu ta.”
Renny bất ngờ và nhìn Schultz. Anh chưa bao giờ thấy Schultz ca ngợi ai và trong giới lính đánh thuê, đó là lời ca ngợi vinh dự nhất. (Suu: Sao bỗng nhiên t muốn làm lính đánh thuê? :D??)
“Cậu ta chắc chắn rất nổi tiếng. Cậu ta tới đây còn trước cả các huấn luyện viên. Mà cậu ta đi đâu thế?”
“Đi ‘mần’.”
“Mần?”
“Yep, cậu ta rất có khí phách và cải thiện nhanh đến nỗi chúng tôi tưởng cậu ấy không phải là con người. Mà tôi nghĩ ai cũng có thể cải thiện nhanh giống như cậu ấy nếu tập luyện kiểu điên khùng đó.”
“Đi ‘mần’.”
“Mần?”
“Yep, cậu ta rất có khí phách và cải thiện nhanh đến nỗi chúng tôi tưởng cậu ấy không phải là con người. Mà tôi nghĩ ai cũng có thể cải thiện nhanh giống như cậu ấy nếu tập luyện kiểu điên khùng đó.”
Renny cảm giác có vẻ như Schultz đang trân trọng cái khoảnh khắc một đi không trở lại này. Nhưng anh lại thấy Haroon thú vị hơn, người đã làm Schultz, một ‘Thiết Xà’ Schultz nhớ lại quá khứ của mình.
“Ấy, vậy tôi sẽ trông chừng cậu ta.”
Các huấn luyện viên và thực tập sinh cần chút thời gian nữa mới đến nên Renny nghĩ sẽ giết thời gian bằng cách nhìn Haroon luyện tập. Anh hướng về phía rừng cây, nơi mà Haroon đã đi. Schultz định cản anh lại, nhưng lại do dự một chút lại thôi. Ông quay người lại và đi tới nơi mà họ đã dựng các con người nộm đã phù phép để luyện tập.
Phải tốn một chút thời gian để tìm thấy Haroon. Nhưng có một con đường mòn nhỏ giữa các nhánh cỏ cao và những cành cây gãy được để lại bởi Haroon. Renny có thể lần theo một cách dễ dàng.
“Cậu ta đi bao xa thế?”
Được khoảng 10 phút, Renny nghe thấy tiếng Haroon rên rỉ cùng với cái gì đó bị đập mạnh.
“Cậu ta đang rèn luyện kiểu quái gì vậy?”
Anh ấy bước nhanh hơn và rồi thấy nơi mà Haroon đang ở.
“Đây là quặng đá à?”
Giống như anh nghĩ, Haroon đang ở một cái quặng đá. Các hòn đá cuội và đá nhỏ với nhiều kích thước khác nhau nằm khắp nơi. Đây là một cái quặng đá bỏ hoang. Haroon đang vác một tảng đá to bằng nửa người trên của cậu. Cánh tay cơ bắp dị thường đó hiện rõ trên bộ đồ tập luyện bị kéo căng. Cậu đổ rất nhiều mồ hôi và nhăn mặt vì đau đớn.
“Ầy, thất vọng thật.”
Chẳng có lính đánh thuê nào mà không nhất nổi một hòn đá bằng nửa người trên của họ. Khi Renny chuẩn bị khịt mũi và quay đi thì anh nhận thấy có gì đó sai sai.
“Ây…..?”
Đó là các túi đựng bi sắt vẫn được đeo trên tay và chân của cậu.0
“Ra vậy…..”
Và anh nghĩ đó là lý do tại sao các cơ bắp tay đó lại phát triển dị thường đến vậy. Dù đang ở xa nhưng anh vẫn đếm được cậu đang đeo khoảng 30 túi quanh cánh tay.
“Đùa…tôi à….”
Anh cạn lời. Anh thà nâng 30kg còn hơn là thêm phụ tải lên cánh tay của mình. Hơn nữa, cậu ta chỉ thêm phụ tải lên cánh tay thôi chứ không phải cả người. Bởi vì trọng tâm, chỉ nâng cánh tay lên thôi là đã vã cả mồ hôi rồi.
Thường thì ai cũng nghĩ sức mạnh đến từ bộ phận mà ta dùng – như nâng một vật nào đó thì là công việc của cánh tay, nhưng đó không hề chính xác. Tất nhiên là có dùng cơ bắp ở tay, nhưng chủ yếu là do sự ổn định của phần thân dưới cũng như sức mạnh của hông. Anh ấy biết rõ điều đó hơn bất cứ ai vì anh là huấn luyện viên kiếm thuật. Nhưng tên thực tập sinh quái dị này đang mang 30 túi bi sắt chỉ để luyện tay của hắn. Tất nhiên là rất khó, anh còn không chắc mình có thể làm được.
Khi đã được 20 phút, cậu đổi cách tập luyện. Cậu nâng hòn đá lên trên đầu, rồi hạ xuống ngang cằm, cứ lặp đi lặp lại như thế. Những sợi gân hằn trên cổ cậu run bần bật như một con rắn đang giãy dụa và cơ tay của cậu run lên như sắp rách, nhưng cậu vẫn không dừng lại
Sau khi được vài lần, cậu bắt đầu vừa đi vừa mang hòn đá trên đầu. Mặt đất đầy những mảnh đá dăm làm cậu rất khó để bước đi. Và cậu vẫn bước đi với một vật nặng trên đầu.
“Cậu ta….điên rồi…”
Anh không còn nghĩ được gì khác ngoài việc cậu khùng rồi. Có ai rèn luyện bằng cách ngu ngốc này không? Nó chắc chắn sẽ giúp cậu phát triển khả năng cân bằng, đặc biệt là phần thân dưới của cậu nhưng nó cũng rất nguy hiểm và ngu ngốc.
Việc cậu ta làm tiếp theo là ném một tảng đá to cỡ cái đầu lên rồi chụp nó. Cậu có vẻ khá quen với việc đó, nhưng với Renny, anh ta không nào nhìn nữa vì nó trông quá nguy hiểm. Renny xoay người lại và thở dài. Anh không thể nói gì hay nghĩ gì về nó cả. Anh chỉ cảm thấy xấu hổ khi những gì anh ấy đã tập luyện không hề bằng một góc của Haroon. Anh thấy hối tiếc vì có lẽ chính anh đã đạt đến những gì mình mơ ước nếu tập luyện kiểu không sợ đau như Haroon. Renny giờ mới hiểu tại sao Schultz lại cảm thấy Haroon khác biệt.
‘Mà, đằng nào thì một tên điên cũng vốn đã điên sẵn rồi.’ Renny rên rỉ trong đầu và rời khỏi quặng đá.
Các thực tập sinh khác đã đến. Khi tất cả đã tập trung lại, Renny giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn và bắt đầu bài học kiếm thuật.
“Kiếm không đơn giản chỉ là một vũ khí làm bằng sắt. Và các vũ khí khác cũng vậy. Có nghĩa là mấy người sẽ phải đặt toàn bộ tâm trí và ý chí vào món vũ khí đó để giải phóng sức mạnh thật sự của chúng.”
Renny dừng một chút và nhìn các thực tập sinh, những người đã chuẩn bị học kiếm thuật bằng cách rèn luyện sức mạnh.
“Trở thành một lính đánh thuê rất khó. Mấy người sẽ không thể biết được nguy hiểm gì đang đợi mình cả. Mà đó cũng là điều khiến nghề này rất hấp dẫn. Tôi biết đa số các người chẳng thèm ngó tới các chiêu thức của kiếm thuật và nghĩ rằng khóa học này là không cần thiết.”
“……”
“Và…đúng vậy! Điều đó rất đúng nếu các người ít nhất phải là pháp sư cấp 5. NHƯNG!”
“…….”
“Các người không phải. Các người chỉ dùng được vài ba phép tấn công. Và khi đã dùng gần hết mana, các người sẽ dâng đầu của mình cho đối phương à? Pháp sư, Sĩ quan, Thủ quỹ, Trinh sát. Dù mấy người có là gì, nếu đã mang danh là lính đánh thuê thì ít nhất các người phải có đủ lòng can đảm, thể lực và kỹ năng để giết kẻ thù của mình với bất cứ vũ khí nào mà có thể tìm được. Đó là lý do tại sao các người cần có các kiến thức cơ bản và biết cách sử dụng mọi loại vũ khí.”
“……”
“Và…đúng vậy! Điều đó rất đúng nếu các người ít nhất phải là pháp sư cấp 5. NHƯNG!”
“…….”
“Các người không phải. Các người chỉ dùng được vài ba phép tấn công. Và khi đã dùng gần hết mana, các người sẽ dâng đầu của mình cho đối phương à? Pháp sư, Sĩ quan, Thủ quỹ, Trinh sát. Dù mấy người có là gì, nếu đã mang danh là lính đánh thuê thì ít nhất các người phải có đủ lòng can đảm, thể lực và kỹ năng để giết kẻ thù của mình với bất cứ vũ khí nào mà có thể tìm được. Đó là lý do tại sao các người cần có các kiến thức cơ bản và biết cách sử dụng mọi loại vũ khí.”
Renny có đủ khả năng để kích thích các thực tập sinh. Chủ yếu là do điều này liên quan đến chính bọn họ.
“Đó là lý do tại sao các người cần học kiếm thuật. Chẳng có gì là xấu hổ khi không biết dùng kiếm khi mà các người đến từ các vùng khác nhau. Trong khóa học này, bọn ta không mong chờ các người trở thành một kiếm sĩ chuyên nghiệp. Những gì bọn ta mong đợi ở mấy người là biết sử dụng các vũ khí cơ bản, nhất là kiếm, vũ khí phổ biến nhất. Tất nhiên thì bọn ta sẽ không cản nếu mấy người muốn làm kiếm sĩ tới hết cuộc đời. Bọn ta muốn các người hiểu rõ về kiếm bằng cơ thể chứ không phải bằng não. Nói chuyện với chúng bằng mồ hôi chứ không phải từ miệng.”
Thanh kiếm sắt mà các thực tập sinh mang theo sẽ không bao giờ được phép dùng và chỉ cản trở hoạt động của họ. Nhưng sau khi nghe Renny nói, họ đã có một cái nhìn khác về thanh kiếm của mình. Mà, dù sao thì chưa đến lúc họ được sử dụng kiếm sắt. Một thanh kiếm gỗ cứng đã được đưa cho các thực tập sinh để tập luyện.
Khi Renny nghĩ họ đã chuẩn bị tinh thần để bắt đầu, anh dẫn họ đến nơi đặt các con người nộm đã được phù phép.
“Các động tác cơ bản của kiếm thuật là đâm, chém ngang và chém dọc. Tất cả các kỹ chiêu thức của kiếm thuật đều từ 3 động tác này mà ra.”
Renny ngừng một chút.
“Là một lính đánh thuê, các người sẽ phải đối mặt với rất nhiều trận chiến đa dạng. Hiểm nguy tới không một lời báo. Các mục tiêu cơ bản của một lính đánh thuê là sống sót trước các hiểm nguy đó và hoàn thành nhiệm vụ. Tôi sẽ không lặp lại vì sao kiếm thuật lại quan trọng, nhưng tôi có thể nói các giọt mồ hôi của mấy người trong khóa luyện này sẽ là phao cứu sinh trong tương lai. 7 ngày tiếp theo, các người chỉ được luyện 3 động tác này. Các huấn luyện viên nhóm của mấy người sẽ minh họa từng động tác một. Hãy quan sát cẩn thận và đến con người nộm có đánh số của mình. Hãy tập luyện ở một tinh thần thoải mái nhất mà mấy người có thể.”
‘Hình như Elser cũng có nói mình là một huấn luyện viên kiếm thuật nhỉ.’ Haroon nghĩ.
‘Hình như Elser cũng có nói mình là một huấn luyện viên kiếm thuật nhỉ.’ Haroon nghĩ.
Haroon không có thời gian để nghĩ về cô ấy và cậu cảm thấy hơi áy náy. Cậu có một cảm giác khác thường về Elser. Không phải vì cô ấy là một cô gái, mà là vì cô ấy là người đầu tiên dạy Haroon cách sinh tồn trong Beyond.
Những huấn luyện viên minh họa chi tiết. Dù đó là ba đòn cơ bản và đơn giản, họ nhấn mạnh là tốc độ cải thiện sẽ phụ thuộc vào cách mà họ rèn luyện.
“Tôi chán kiếm lắm rồi.”
“Mình cũng vậy. Mình thật sự ghét nó!”
“Mình cũng vậy. Mình thật sự ghét nó!”
Galli và Nemion càu nhàu. Moggle lúc này đang ở một nhóm khác, nhưng Haroon chắc là tên đó cũng sẽ phàn nàn nốt. Đối với họ, việc luyện tập nhiều câu thần chú hơn để phá vỡ giới hạn của cấp 3, hoặc là giao tiếp với những tinh linh quan trọng và có hiệu quả hơn. Họ không hề quan tâm đến việc luyện tập kiếm thuật.
“Haroon, cậu có thấy việc này vui không?”
“Ừ. Nhiều hơn tôi nghĩ.”
“Ừ. Nhiều hơn tôi nghĩ.”
Galli bĩu môi khi nhìn cái cách mà Haroon mỉm cười khi lấy được thanh kiếm gỗ.
“Tôi không thể hiểu được cậu. Nếu cậu là một kiếm sĩ hay chiến binh, tôi còn có thể hiểu được nhưng cậu là một pháp sư, và ánh mắt của cậu đối với thanh kiếm gỗ đó thì…”
“Huhu…”
“Huhu…”
Galli và Nemion sẽ không bao giờ hiểu được Haroon cho đến khi họ biết hoàn cảnh của cậu.
Những học sinh được chỉ định vào các nhóm, và những huấn luyện viên bắt đầu chỉ dẫn họ.
“Mục tiêu của các người là đâm cái hình nộm này 1000 lần. Ngay khoảnh khắc mà các người đẩy tay của mình, các người phải nín thở lại, và di chuyển một cách chính xác. Một khi đâm trúng, cái biển số kế bên hình nộm sẽ quay và đếm số tiếp theo. Nếu như không làm được 1000 lần, thì khỏi ăn trưa nên đừng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.”
Những huấn luyện viên cảnh báo các thực tập sinh. Haroon có thể nghe được những tiếng thở dài đây đó.
“Chết tiệt, lúc nào cũng là trò thức ăn này à?”
“Phải chứ? Và tôi đã tưởng hôm nay luyện tập sẽ đỡ hơn….”
“Phải chứ? Và tôi đã tưởng hôm nay luyện tập sẽ đỡ hơn….”
Haroon không thể chú ý đến lời phàn nàn của những người khác. Cậu đã bận tập trung vào mục tiêu trước mắt.
Có 6 điểm màu đỏ trên những phần trọng yếu của cơ thể; trán, phần trũng nối giữa mũi và môi trên, cổ, hai bên ngực, và bụng dưới. Haroon nhắm vào trán. Cậu giữ tư thế đúng như những huấn luyện viên đã làm mẫu, nắm thanh kiếm gỗ và đẩy tay của mình.
Wheep! Tak!
Cậu đã hụt. Cậu tưởng mình đã làm đúng, nhưng có lẽ là cậu đã không đâm trúng điểm đỏ. Cậu thử lại vài lần, nhưng vẫn không được. Cậu cố gắng tập trung hết sức, nhưng việc trượt thêm vài lần nữa làm tâm trí của cậu dao động.
“Chết tiệt!”
“Cái đéo gì vậy?”
“Cái đéo gì vậy?”
Những học sinh khác có vẻ cũng đang gặp khó khăn. Haroon nghe rõ những lời phàn nàn và chửi rủa.
‘Có cái gì không đúng sao? Mình chắc là mình đã làm đúng chính xác những gì huấn luyện viên làm mẫu….’ Haroon nghĩ.
Cậu khựng lại một lúc và nhìn chằm chằm cái hình nộm gỗ. Cùng lúc đó, huấn luyện viên đã nói với cậu.
“Thực tập sinh 123, mũi kiếm của em đang rung. Ổn định cơ thể mình trước! Khi thân dưới của em vững rồi thì thanh kiếm sẽ đi đúng hướng nó nhắm.”
‘Mình đã chỉ tập trung vào mục tiêu.’ Haroon hiểu ra sai lầm của mình.
Theo như lời khuyên đó, cậu đã hụt điểm đỏ vì cơ thể của cậu chưa được chuẩn bị. Cậu cần tập trung trước khi nhìn mục tiêu. Haroon hít vào sâu, và nín thở. Đầu tiên cậu kiểm tra xem cơ thể mình đã ổn định chưa. Đôi chân, hông và tay của cậu hơi run. Cậu chắc chắn sẽ lại trượt nếu đâm ngay bây giờ.
Thay vì di chuyển, Haroon ổn định lại thế đứng của mình bằng cách lặp lại nhịp thở ấy. Cậu thở ra hít vào một cách thoải mái, đảm bảo mình không bị thiếu hơi. Và khi ngưng thở ở phần bụng dưới, cậu có thể cảm thấy cơ thể của mình đã ổn định. Vào lúc đó, cậu biết cậu có thể ra một đòn chính xác.
Nhưng điều đó không trụ được lâu. Không lâu sau cậu lại di chuyển. Nhưng đó vẫn là thành quả cố gắng của cậu. Cậu cố tập trung lại vào phần thở.
‘Tuyệt. Mình ổn định rồi.’
Ngay khi chắc chắn cơ thể mình đã ổn định, cậu nhìn điểm đỏ trên trán của hình nộm. Không dễ để chuyển sự tập trung ra khỏi cơ thể. Cậu luôn mất tập trung mỗi khi di chuyển tay. Trong lúc những thực tập sinh khác đang tiếp tục, cậu cố không di chuyển thanh kiếm của mình. Nhưng cậu không lo về chuyện đó. Cậu đã tìm ra cách, còn lại chỉ là vấn đề nỗ lực và thời gian.
Có vẻ như cậu đã đứng đó được một hồi lâu. Đôi mắt nhắm một nửa, và không hề chuyển động như chính con hình nộm ở trước mặt cậu. Cậu đột nhiên di chuyển đôi vai của mình và đẩy thanh kiếm gỗ về phía trước. Với một âm thanh rõ ràng, cái biển số quay và sang số. Lần này cậu đã làm được. Dù phải bỏ thanh kiếm xuống vì lực phản chấn của cú đánh, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười trên môi. Cảm giác như là cậu đã đi đúng hướng rồi.
-Nhận được ‘Kiếm kĩ cơ bản’.
‘Một kĩ năng?’
Haroon mở một cửa sổ kĩ năng mà trước đó cậu còn chưa mở được do chưa có kĩ năng nào.
Kiếm kĩ cơ bản (Nội tại): Lv1 (15.00%)/Lv5
Một dạng kiếm thuật cơ bản mà ai cũng có thể học. Thành thục kĩ năng này sẽ giúp bạn sử dụng kiếm tốt hơn. (Tre: Từ khúc “giúp” trở đi tự nhiên eng bị mất phần còn lại của câu nên mình chém đại.)
Một dạng kiếm thuật cơ bản mà ai cũng có thể học. Thành thục kĩ năng này sẽ giúp bạn sử dụng kiếm tốt hơn. (Tre: Từ khúc “giúp” trở đi tự nhiên eng bị mất phần còn lại của câu nên mình chém đại.)
Haroon cực kì vui sướng. Cậu nhìn xung quanh và thấy những người khác cũng đang có tiến triển. Nhưng cậu không lo lắng về việc không đi đầu. Dù sao cậu cũng không có ý định cạnh tranh. Cậu đang rèn luyện và chiến đấu với chính cái tôi của mình khi xưa. Và cậu đã hài lòng vì giành được chiến thắng.
Bạn đã lên level!
-Chỉ số mới: ‘Nhận thức cảm giác bổ sung’ (ngoại cảm)
-Chỉ số mới: ‘Sự tập trung’
– Chỉ số Nhanh nhẹn tăng 1 điểm.
Những nỗ lực của cậu đã được đền đáp bởi một lần lên level và vài chỉ số mới, tuy vậy Haroon vẫn cảm thấy hơi lạ vì chỉ lên level bằng một cú đâm mà không cần phải luyện tập. Bell cũng đã từng nói số điểm kinh nghiệm cần để lên cấp tăng theo cấp số mũ. Thật khó để hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
‘Hơn nữa, cũng có một chỉ số gọi là ‘Sự tập trung’ à ? Và mình tưởng ‘ESP’ chỉ dành cho cung thủ hoặc thương buôn thôi chứ?’ Cậu nghĩ thầm.
Không hề dễ tí nào để nắm bắt hoàn toàn hệ thống của Beyond. Cậu đã nhận được một loại chỉ số mà cậu tưởng chỉ được giới hạn đối với một class nhất định, có nghĩa là mỗi class không có đặc trưng riêng. Suy cho cùng điều này có nghĩa là chọn class không đem lại bất kì lợi thế nào.
‘Mà, mình có thể nghĩ về chuyện này sau. Hiện tại thì cần phải tập trung luyện tập.’
Vì cậu đã tìm ra được cách, không gì có thể cản cậu nữa. Đương nhiên, cậu cũng thất bại thêm một vài lần, nhưng khi thời gian dần trôi qua, đường kiếm của cậu càng ngày càng chính xác và trau chuốt hơn. Đồng thời, cậu cũng học được cách để xử lý lực phản chấn. Bằng cách điều tiết lượng sức mạnh đưa vào thanh kiếm, và xoay cổ tay đúng lúc đã hấp thụ được phần lớn lực.
Cái biển số bắt đầu quay ngày càng nhanh.
Huấn luyện viên của nhóm cậu và các nhóm gần đó bắt đầu di chuyển lại gần Haroon trong lúc đang huấn luyện cho thực tập sinh của mình. Những chuyển động liên tục của cậu đã thu hút họ. Cũng có HLV Renny ở đó. Anh mỉm cười nhìn Haroon chỉ tập trung vào việc rèn luyện.
‘Cậu ta có tài đấy. Cơ thể cậu ta đang ghi nhớ chuyển động đâm theo bản năng. Cậu ta sẽ không để ý thậm chí nếu thiên lôi có giáng xuống cạnh mình. Nửa thân dưới thì được cân bằng rất tốt, như một kiếm sĩ đã khổ luyện nhiều năm. Có phải là vì cái cách luyện tập hồi nãy mình thấy?’
Haroon cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể cậu. Cậu chắc chắn là mình chỉ tập trung vào bản thân, thanh kiếm, con hình nộm gỗ và việc đẩy tay về phía trước, nhưng cậu có thể thấy và cảm nhận tất cả những gì mình đang làm.
‘Cái gì thế này?’
Đó là một trải nghiệm lạ lẫm và mới mẻ. Cảm giác như là một con người khác của cậu đang dõi theo mình. Nó không thể miêu tả bằng lời. Điều cậu có thể nói là, khi cậu đâm trượt mục tiêu, chính mắt cậu có thể thấy được tại sao mình lại trượt. Nhưng trải nghiệm đáng giá này không tồn tại được lâu. Một huấn luyện viên làm gián đoạn bằng cách chạm nhẹ lên vai cậu, và Haroon hơi bực vì chuyện đó.
“Thực tập sinh 123, tới giờ cơm trưa rồi.”
“Thứ lỗi. Ồ, tới giờ ăn trưa rồi à?”
“Thứ lỗi. Ồ, tới giờ ăn trưa rồi à?”
Haroon nhìn xung quanh. Cậu là thực tập sinh duy nhất còn ở trong bãi tập. Cậu gật đầu. Có lẽ đâm cũng không phải là bài tập luyện khó lắm, những thực tập sinh khác đã hướng đến căn tin rồi.
“À mà, hồi nãy cậu tuyệt lắm đấy.”
“Hả? Em không hiểu ý của ngài ạ.”
“Tôi chưa bao giờ thấy ai như cậu, một người có thể cải thiện và tập trung nhiều đến thế. Cậu vẫn có một sự nghiệp sáng lạn chờ phía trước cho dù luyện tập như một kiếm sĩ hay chiến binh đấy.”
“Cảm ơn ngài.”
“Hả? Em không hiểu ý của ngài ạ.”
“Tôi chưa bao giờ thấy ai như cậu, một người có thể cải thiện và tập trung nhiều đến thế. Cậu vẫn có một sự nghiệp sáng lạn chờ phía trước cho dù luyện tập như một kiếm sĩ hay chiến binh đấy.”
“Cảm ơn ngài.”
Những người hướng dẫn và huấn luyện viên đều là những khuôn mặt mới đối với cậu. Cậu không chắc tại sao người huấn luyện viên lạ mặt lại hành động thân thiện với cậu trong khi mỉm cười một cách tự nhiên. Khi huấn luyện viên đó đi đến căn tin, Haroon không biết nên làm gì và nhìn vào con hình nộm.
‘Hm? Trước giờ nó vẫn như vậy sao?’
Cái điểm đỏ mà cậu đã nhắm vào không còn ở đó nữa. Thay vào đó là một lỗ nhỏ và một bảng đếm số ở kế bên.
2,930
‘Khoan, đó là số lần mình thành công à? Nhiều đến thế sao?’ Cậu bối rối.
Cậu không hề thấy bất cứ gì khác, bởi vì cậu chỉ tập trung vào động tác đâm. Chắc một người nào đó đã vô tình chạm vào biển số của cậu, cậu nghĩ. Cậu hi vọng và chỉ ước gì mình thành công được nhiều đến thế.
Trong buổi chiều, họ luyện tập động tác chém dọc và chém ngang. Không như đâm, chém không cần nhiều lực tức thời, mà cần sự bền bỉ. Lần này, những thực tập sinh phải nhắm vào đỉnh đầu và hai bên của hình nộm. Haroon bắt đầu tập trung nhịp thở lại. Những thực tập sinh, huấn luyện viên khác phai mờ dần trong tâm trí cậu. Trong tiềm thức cậu chỉ có bản thân và cái hình nộm. Đầu thanh kiếm dần dần di chuyển đến đỉnh đầu của nó.
Mặt trời đang lặn xuống. Huấn luyện viên kiếm thuật Maycocks quay lại bãi tập để tìm Zilean bạn mình. Zilean đang đứng cạnh một thực tập sinh như một pho tượng. Ông ta nhìn thực tập sinh ấy. Cậu ta là người mà những huấn luyện viên khác bàn tán về gần đây.
“Này, Zil. Tại sao cậu vẫn còn ở đây? Vì cậu ta? Tôi nghe nói cậu ta là một con quái vật, và tôi đoán là cậu ta không giỏi dùng kiếm?”
“Mà, anh bạn này đã hoàn thành buổi tập huấn này sẵn rồi.”
“Vậy tại sao cậu ta vẫn còn tập luyện?”
“Mà, anh bạn này đã hoàn thành buổi tập huấn này sẵn rồi.”
“Vậy tại sao cậu ta vẫn còn tập luyện?”
Maycocks không thể hiểu được. Zilean chỉ cần ngăn cậu ta lại. Ông chắc là không phải là vì thực tập sinh này quá đáng sợ hay gì.
“Cậu ta chưa ra khỏi trạng thái tập trung.” Zilean đáp lại.
“Cái?”
“Cái?”
Zilean nhìn Haroon, người chuyển động và dùng lực y như nhau mỗi lần vung kiếm với một ánh mắt ghen tị.
“Nghiêm túc à? Làm sao một thực tập sinh làm như thế được?”
“Tôi cũng không biết. Điều quan trọng là cậu ta đang làm thế, và đây là bài tập huấn quý giá nhất mà cậu ta có thể có nên tôi không muốn quấy rầy. Và không gì khác được phép, nên tôi đang đứng đây canh.”
“Tôi cũng không biết. Điều quan trọng là cậu ta đang làm thế, và đây là bài tập huấn quý giá nhất mà cậu ta có thể có nên tôi không muốn quấy rầy. Và không gì khác được phép, nên tôi đang đứng đây canh.”
Maycocks vẫn đang bị choáng váng, và liếc nhìn Haroon một lần nữa. Chuyển động của cậu ta cực kì chính xác, như một cỗ máy vậy. Thân dưới của cậu ta được giữ thăng bằng và vững chắc đến mức kể cả một cái vòi rồng cũng không làm lung lay được.
Những động tác đâm, chém ngang và chém dọc được cậu thực hiện một cách cân bằng, chuẩn xác và gần như hoàn hảo. Đó không phải là việc mà một thực tập sinh có thể làm.
“Chắc là cậu ta đã học kiếm thuật trước đó rồi. Nhưng dù vậy vẫn quá là tuyệt vời.”
“Không, không bao giờ. Ban đầu thì cậu ta cũng như bao thực tập sinh khác. Từ cách cầm kiếm, cách di chuyển…. Nhưng khi tôi cho cậu ta biết vài mẹo, cậu ta đứng vững như là đang thiền, và trở nên như thế tự lúc nào không hay.”
“Chuyện đó mà cũng khả thi à?”
“Không, không bao giờ. Ban đầu thì cậu ta cũng như bao thực tập sinh khác. Từ cách cầm kiếm, cách di chuyển…. Nhưng khi tôi cho cậu ta biết vài mẹo, cậu ta đứng vững như là đang thiền, và trở nên như thế tự lúc nào không hay.”
“Chuyện đó mà cũng khả thi à?”
Maycocks bị sốc. Những gì Zilean nói nghe không hợp lý tí nào, nhưng ông biết là đó không phải nói dối. Điều này đơn giản có nghĩa là một người hoàn toàn mới học đã đến được cấp độ đó, như ông chưa bao giờ nghe thấy việc như thế xảy ra.
“Huh-huh, ừ, thật điên rồ đúng chứ? Tôi hiểu cảm giác của cậu, và tôi cũng ghen tị với cậu ta nhiều như cậu vậy. Tôi không hề biết là một con quái vật như thế này có tồn tại. Ban đầu, tôi đố kị và ghen tị với cậu ta, nhưng bây giờ? Cảm xúc đó đã chuyển thành sự ngưỡng mộ. Đã 6 tiếng rồi và chuyển động của cậu ta chưa lệch dù chỉ một lần. Tôi không nghĩ mình có thể đấu ngang cơ được với người này. Cậu có nhớ cách mà tôi đã từng được gọi là bánh quy cứng không?”
“Thật sao? Cậu ta không rời khỏi trạng thái đó dù chỉ một khắc? Cậu đùa tôi chắc…”
“Thật sao? Cậu ta không rời khỏi trạng thái đó dù chỉ một khắc? Cậu đùa tôi chắc…”
Maycocks đã từng nghe về những pháp sư vĩ đại thiền vài ngày liền, nhưng ông chưa bao giờ nghe về một kiếm sĩ tập trung được nhiều giờ liên tiếp. Nhưng một thực tập sinh? Người mà chỉ mới bắt đầu luyện kiếm?
“Không, tôi cực kì nghiêm túc. Tôi đã xem cậu ta nãy giờ rồi. Không hề mất tập trung, dù chỉ một lần. Có thể chúng ta đang dạy một người sẽ trở thành một huyền thoại trong một tương lai không xa.”
Zilean và Maycocks giữ vị trí của mình bên cạnh Haroon. Họ thậm chí quên mất là mình phải đến căn tin trước khi nó đóng cửa. Có những ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt của hai huấn luyện viên. Trông như là những đôi mắt của những người du hành đã tìm được ánh sáng trong đêm tối khi lang thang giữa miền hoang dã.
Cuối cùng, Haroon đã hoàn tất việc tập luyện sau hoàng hôn, khi bóng tối đã bao trùm ngọn núi. Quần áo của cậu hơi dính dính và đầy mồ hôi, nhưng tâm trạng của cậu không thể tốt hơn. Cậu nhận ra là trời đã tối và bãi tập đã trở nên vắng lặng đến cỡ nào.
‘Mọi người đã về căn cứ hết rồi sao? Tại sao họ lại bỏ mình lại?’
Cậu cuối cùng cũng nhận ra là mình bị bỏ lại một mình. Cậu đã nghĩ thế, và ngạc nhiên khi thấy hai huấn luyện viên đang nhìn mình.
“Ồ! Ừm….”
“Hmm, cậu xong rồi à?”
“Hmm, cậu xong rồi à?”
Haroon nhận ra là họ ở lại vì cậu vẫn còn luyện tập.
“Vâng, em xin lồi vì làm ngài đợ…”
“Không, đừng. Bọn ta cũng đã học được rất nhiều điều.”
“Uhh… Xin lỗi nhưng em không hiểu ngài đang nói gì.”
“Không, đừng. Bọn ta cũng đã học được rất nhiều điều.”
“Uhh… Xin lỗi nhưng em không hiểu ngài đang nói gì.”
Haroon không biết trời trăng mây đất gì đang diễn ra, nhưng nhìn những huấn luyện viên nở nụ cười với mình, cậu cười lại. Cậu không biết là họ đã học được những gì nhưng vẫn mừng vì mình đã không làm phiền họ.
“Vậy đi ăn thôi. HLV Renny bảo bọn ta là cậu ta đã để lại lời nhắn cho bên nhà bếp rồi, nên chúng ta vẫn có thể ăn bây giờ.”
“Vâng, thưa ngài. Cảm ơn rất nhiều!”
Cậu đã nói vâng, nhưng vẫn không thể đi cùng họ. Có những người đang đợi cậu. Những huấn luyện viên cười một cách cay đắng khi thấy ba thực tập sinh đang đợi Haroon kế bên chiếc xe kéo.
“Đúng rồi, ta quên mất thực tập sinh 123 là một thực tập sinh lao động. Nghĩ đến điều đó, ta thật lòng khâm phục sự đam mê của cậu.”
“Xin lỗi nhưng bọn ta sẽ đi trước. Ta sẽ nhắn lại với căn tin nên nhớ đến nhanh đấy.”
“Cảm ơn các ngài rất nhiều.”
“Xin lỗi nhưng bọn ta sẽ đi trước. Ta sẽ nhắn lại với căn tin nên nhớ đến nhanh đấy.”
“Cảm ơn các ngài rất nhiều.”
Haroon lấy vị trí trước xe kéo như thường lệ. Ba người còn lại không đẩy xe nữa. Haroon đã yêu cầu như thế vài ngày trước. Cậu đã có đủ sức để một thân một mình kéo chiếc xe. Bốn thực tập sinh vội vã lên đường trong khi tán gẫu về một ngày mình đã trải qua.
Đã được một tuần kể từ khi khóa học luyện kiếm bắt đầu.
“Mấy người có thể đã biết rằng một số thực tập sinh đã hoàn thiện kiếm kĩ cơ bản trước cả khi khóa học này bắt đầu, và một số người tuyệt vời đã thành thục nó luôn nhờ nỗ lực liên tục, tập trung và bền bỉ. Vì thế từ bây giờ, mấy người sẽ vào những khóa huấn luyện khác nhau tùy vào khả năng của mỗi người.”
Tất cả những thực tập sinh đều hướng mặt về một chỗ. Đó là nơi Haroon đang đứng. Ai cũng biết là Renny đang nói về Haroon khi anh nhắc đến thực tập sinh tuyệt vời.
Đối với những thực tập sinh không có hứng thú với kiếm, hay là cần luyện tập nhiều hơn, những huấn luyện viên vẫn sẽ tiếp tục cho họ rèn luyện theo giáo trình hiện tại. Còn đối với những thực tập sinh có đủ khả năng, họ được cung cấp một khoảng không dành riêng cho mình.
“Nói thật lòng thì luyện kiếm kĩ với những hình nộm được phù phép vượt quá cấp độ của khóa này. Dù vậy, lần này chúng ta có một số thực tập sinh tài năng, vì thế nên bọn ta đã đổi giáo trình một tí. Không chỉ có họ, mà những thực tập sinh khác cũng có một số tài năng và tinh thần tốt so với những thực tập sinh các khóa còn lại. Hãy giữ vững phong độ. Giải tán!”
Khi được khen thì đến cả con voi cũng nhảy cẫng lên, và những thực tập sinh cũng thế. Cho dù đó chỉ là một số ít trong tất cả thực tập sinh, họ mừng vì được huấn luyện trong cấp cao hơn trong khóa của mình. Một số ít người quá tự mãn, hay cảm thấy thua thiệt Haroon, họ bị bỏ lại phía sau, nhưng những người còn lại thì thắt chặt hơn mối liên kết với bạn bè mình.
Do sự cạnh tranh quyết liệt giữa những nhóm lính đánh thuê, nhiều thực tập sinh tài năng hơn thường tham gia vào khóa huấn luyện. Khóa này cũng không phải ngoại lệ, nhưng có một điều gì đó đặc biệt đã diễn ra. Thái độ đối với việc rèn luyện và sự chính trực của họ đã làm những huấn luyện viên ấn tượng, nên những người đó muốn giúp đỡ các thực tập sinh thực lòng, không phải chỉ vì công việc.
Một số huấn luyện viên cấp cao hơn, bao gồm Renny, cho rằng sự tồn tại của một thực tập sinh đã cải thiện chất lượng của nguyên một nhóm. Đó chính là thực tập sinh 123, Haroon. Họ thấy rằng những thực tập sinh lứa này không khác khóa trước là bao, nhưng sự tồn tại của Haroon đã làm thay đổi mọi thứ.
Có hai phản ứng đối với sự phát triển liên tục của Haroon. Cái đầu tiên đến từ những pháp sư; có Haroon trong nhóm làm họ tự hào hơn. Trong một bên, họ ghen tị và đặt kì vọng vào cậu. Còn ở bên còn lại, họ cảm thấy cảm thấy hổ thẹn về bản thân về việc mình không luyện tập đủ dẫn đến việc họ thành tâm thành ý rèn luyện.
Phản ứng còn lại đến từ những người không phải pháp sư của tòa nhà B và C. Khi thấy một sự phát triển khó tin đến thế từ Haroon, một pháp sư, một số người cảm thấy ghen tị, và một số bắt đầu dành thời gian rèn luyện nhiều hơn, thay vì phí thời gian ghen tị với cậu.
Cho dù ở trong dạng nhóm nào, luôn có một thứ gọi là tâm lý đám đông. Khóa này đã chịu ảnh hưởng nặng nề của thứ đó. Kể cả Nemion, Galli và Moggle, những người từng nói họ ghét kiếm đến tận xương tủy, đã bắt đầu tập luyện nhiều hơn, nhiều đến mức mà họ và Haroon không còn thời gian tán gẫu nữa. Cho dù đêm có tối như thế nào, bãi tập vẫn đầy những thực tập sinh đang luyện kiếm.
Haroon bắt đầu luyện tập với những hình nộm được khắc ấn ma thuật. Khi ma pháp trận được kích hoạt, những hình nộm bắt đầu di chuyển như con người, và tấn công đối phương. Từ điều đó, Haroon đã học cách thay đổi chiến thuật dựa trên tình huống, và cậu đã bị cuốn vào sức hút của kiếm pháp.
Hình nộm đã dùng nhiều loại kiếm kĩ khác nhau. Ban đầu, Haroon không thể né những đòn tấn công. Cậu còn không đếm được số lần mình bị đánh lăn ra sàn bởi những đòn đó. Khi cậu né được đòn đầu tiên, cái hình nộm di chuyển nhanh nhẹn và quỷ quyệt hơn, không để cậu né được đòn thứ hai. Khi cậu đã quen với cách tấn công của nó, cái hình nộm lại đổi cách chuyển động kiếm, và để lại đầy dấu vết đau đớn trên cơ thể của Haroon.
Người cậu đầy vết bầm, và cậu còn bất tỉnh một vài lần. Khi những hình nộm lén lút tấn công những yếu điểm, cậu đơn giản là không có đủ thời gian để đỡ, né hay phản lại. Kể cả những huấn luyện viên cũng không chỉ dẫn cậu. Họ chỉ đang giữ vị trí đề phòng trường hợp khẩn cấp xảy ra.
Da của cậu bầm tím hết ít nhất một tuần liền. Ngoại trừ đế giày và đôi mắt, không có chỗ nào mà cậu chưa bị đánh trúng. Để giỏi việc này hơn không như là rèn luyện thể lực hay sức mạnh. Tiến triển rất chậm. Cậu không thể thấy được cách để né 5 đòn tấn công liên tiếp. Cậu có thể đơn giản là lùi lại một hoặc vài bước như những học sinh khác, nhưng cậu không làm vậy. Cậu muốn học được cách đối mặt với nó trực tiếp.
HLV Renny không dám nhìn Haroon như thế này, và đã phải cho một gợi ý là khóa này có thể được hoàn thành dễ dàng bằng cách quan sát và sao chép những chuyển động của hình nộm. Nhưng Haroon không nghe anh. Thay vào đó, đôi mắt cậu còn bùng cháy hơn trước. Không thể thấy được tính cách rụt rè, xấu hổ của cậu khi trước nữa. Tất cả đã biến mất qua quá trình luyện tập của cậu. Cậu quyết không bỏ chạy, né tránh hay viện cớ để thỏa mãn bản thân mình.
‘Mình sẽ làm việc này, theo cách của mình.’ Haroon nghĩ.
Tinh thần. Haroon biết được rằng tinh thần là một thứ rất yếu đuối mà một khi bị bẻ cong, sẽ không điều khiển lại được nữa, và dẫn đến việc cơ thể không hành động theo đúng hướng mình muốn. Vì vậy cậu quyết tâm giữ vững ý chí của mình. Đồng thời, cậu tắt luôn cả tiếng giao diện người dùng để bơ nó đi. Động lực chính thúc đẩy cậu trước chính là cái UI (giao diện người dùng) ấy, và cậu muốn động lực ấy chuyển thành một thứ gì đó thuần khiết, thực tế, thay vì xem việc rèn luyện này như một trò chơi.
Luyện tập một cách ngây thơ nhưng cứng rắn, làm việc đó liên tục bất kể ngày đêm trông thật ngu ngốc. Cậu từ bỏ tất cả mọi thứ khác trừ tập luyện, ngoài việc lao động và những thứ tất yếu của cuộc sống như ăn và ngủ. Vào ngày thứ 7, mũi kiếm đã trượt và sượt qua ngay cạnh cổ cậu. Đó là lần đầu tiên trong khóa huấn luyện mà cậu đã né được chuỗi đòn đánh. Như HLV Renny đã nói, nhìn thanh kiếm từ đầu chí cuối, và học bằng cơ thể thật sự đã giúp cậu rất nhiều. Cậu đã không sao chép những đòn đánh, mà đã làm theo cách của mình. Đó là khi cậu có thể mỉm cười.
Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu.
Haroon khám phá ra được là luôn có một chuyển động nhẹ ở chân và vai trước khi thanh kiếm di chuyển, và cậu bắt đầu liên kết những chuyển động đó với chuyển động của thanh kiếm. Khi thời gian trôi qua, kĩ năng tập trung và quan sát của cậu đã giúp cậu có thêm thời gian né tránh các đòn đánh từ khoảng cách rất gần, và tạo ra nhiều đòn phản công hơn.
Đến tuần thứ hai, cậu có thể né từng đòn, và vẫn có đủ thời gian để đánh trúng những yếu điểm của hình nộm. Một âm thanh rõ ràng của gỗ vang lên trong bãi tập. Kiếm của Haroon nhanh đến mức để lại dư ảnh. Rồi bỗng dưng cậu dừng lại trong khi thanh kiếm của mình vẫn còn đang rung. Cậu khựng lại vì cái hình nộm được phù phép đã ngưng cử động. Cậu trông có vẻ bối rối.
“Chúc mừng. Em đã qua được cấp 1. Dù vậy, rất ấn tượng khi em tấn công được hình nộm mà không sao chép chuyển động của nó.”
Đó là Renny. Giọng của anh ta run run vì không thể giấu được sự háo hức. Mục đích của hình nộm được phù phép là để học được cách ghi nhớ kiếm kĩ. Và chắc chắn, nếu một người có thể né được những đòn tấn công và phản công ở khoảng giữa của chúng thì họ cũng có thể qua được cấp 1, nhưng việc này rất hiếm, vì việc sao chép những đòn đó đã rất khó so với những tân binh rồi.
“Cấp 1 sao, thưa ngài?”
Renny rất ngạc nhiên khi thấy Haroon không ấn tượng gì về việc qua được cấp 1.
“Mục tiêu của cấp 1 là ghi nhớ chuối 5 đòn, và dùng nó để tấn công hình nộm.”
“Vậy có nghĩa là có cấp 2?
“Chắc rồi.”
“Vậy có nghĩa là có cấp 2?
“Chắc rồi.”
Nghe điều đó, đôi mắt của Haroon lại rực cháy.
“Vậy thì em muốn thách thức nó.”
Haroon nói với sự quyết tâm. Renny không thể thấy được sự tự hào khi qua được cấp 1 từ giọng của Haroon. Anh vừa gật đầu vừa cười.
“Vậy hãy theo tôi. Tôi đã chuẩn bị một hình nộm cấp 2 đề phòng trường hợp này. Hình nộm em sắp đối mặt có một chuỗi 10 đòn của bảy loại kiếm kĩ khác nhau.”
“Kiếm kĩ sao, thưa ngài?”
“Ừ, dù cho chúng là những loại kiếm kĩ cơ bản nhất được học bởi những hiệp sĩ trẻ hoặc lính đánh thuê, nhưng sức mạnh và hiệu quả của nó đã được chứng tỏ bởi nhiều người.Tôi cũng quên nhắc là mỗi kiếm kĩ có 10 biến thể khác nhau, có nghĩa là cậu đang đấu với 70 loại kiếm kĩ khác nhau.”
“Kiếm kĩ sao, thưa ngài?”
“Ừ, dù cho chúng là những loại kiếm kĩ cơ bản nhất được học bởi những hiệp sĩ trẻ hoặc lính đánh thuê, nhưng sức mạnh và hiệu quả của nó đã được chứng tỏ bởi nhiều người.Tôi cũng quên nhắc là mỗi kiếm kĩ có 10 biến thể khác nhau, có nghĩa là cậu đang đấu với 70 loại kiếm kĩ khác nhau.”
Haroon cảm thấy ý chí chiến đấu ngủ sâu trong tâm trí mình đang dần thức tỉnh.
“Em có thể qua nếu như em nắm được 70 đòn đánh đó, ghi nhớ chúng và dùng nó để tấn công những hình nộm. À mà, nếu như em qua được cấp 2, ở bất cứ nơi nào em cũng có thể tự gọi mình là một kiếm sĩ rồi.”
Haroon gật đầu với đôi mắt sáng. Cậu muốn đối mặt với cấp 2 trước khi niềm đam mê và tinh thần chiến đấu của mình hạ xuống. Cậu không hài lòng chỉ với việc qua được cấp 1. Khi nghĩ đến những ngày tháng xưa cũ vô nghĩa của mình, cậu chưa hài lòng được.
‘Mình sẽ không tiến bước cùng một cách. Điều đó sẽ chỉ biển mình thành một con người khác. Mình cần phải là chính mình.’
Và rồi cậu đối mặt với một thử thách khác. Đôi mắt của cậu toát ra tinh thần chiến đấu ngút trời. Cơ tay của cậu bắt đầu run run với sức mạnh tràn trề.
Đã được một tháng kể từ khi những thực tập sinh bắt đầu luyện kiếm. Trong quãng thời gian đó, Haroon đã điên cuồng luyện tập kiếm kĩ, đến mức cậu không bao giờ đăng xuất. Nhưng những nố lực và sự tập trung của cậu đã được đền đáp trong đêm cuối cùng của khóa luyện kiếm. Tưởng chừng như bất khả thi, nhưng cậu đã qua được, và thành thục cấp 2. Như một con cá bơi ngược dòng chảy xiết, Haroon đã lên đến điểm mà cậu có thể né những đòn của hình nộm một cách khôn ngoan và linh hoạt, cùng với đâm và chém nó.
-Bạn đã thành thục ‘Kiếm kĩ cơ bản’.
-Đã nhận được ‘Cảm quan kiếm’.
Trước đó cái này chưa được thêm vào vì thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Đúng là một thông báo đáng mừng.
Cuối cùng cậu đã thành thục được kiếm kĩ cơ bản, và tạo ra được kiếm kĩ của riêng cậu. Việc đó đã đi lệch khá khỏi ý định ban đầu của huấn luyện viên, nhưng Haroon mỉm cười khi xác định lại suy nghĩ của mình. Cùng lúc đó, tiếng âm báo đỗ vang lên từ hình nộm đã dẫn đến những tiếng thở dài của Renny và các huấn luyện viên khác.
Leave a Comment