Mercenary - Chương 30

Chương 30: Săn hàng buổi sớm

Ngày hôm sau.

Loren mở mắt và lắc lắc đầu để rũ hết cơn mơ và cơn say ra khỏi.

Có khá nhiều chai lọ rỗng xếp chồng trên bàn, phía bên kia là Jack đang nằm gục mặt xuống.

Loren cố nghĩ lại xem chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm qua, và tự vùi mặt vào đôi bàn tay khi nhớ ra Jack đã thao thao bất tuyệt như thế nào về tình yêu của anh ta.

Đáng sợ là Jack không ngừng nói về Nim, cô thợ săn tộc elf, cho đến khi cả hai bị đánh gục bởi rượu.

Vì Jack là người mua rượu, nên Loren nghĩ cũng chẳng sao để nghe anh ta nói thêm chút nữa. Nhưng cuộc đời chuyển hướng khốn nạn khi mà Jack nói suốt đêm, rượu thì vẫn cứ rót, còn hứng thú của Loren thì lại giảm dần đều.

Sau khi nghe Jack lảm nhảm chán chê, anh không nhớ nổi ai là người đã gục trước.

Khi tỉnh dậy anh đã thấy mình nằm ngửa ra sau ghế, còn Jack thì đang ngủ ngon lành trước mặt.

“Đừng nói là… anh ở đây cả đêm đấy nhá?”

Loren lia đôi mắt mơ màng của mình về phía giọng nói đến từ phía cửa của quán bar và thấy Lapis bước vào, phía sau cô ánh mặt trời ban mai chiếu rọi.

Lapis vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm trước bước về phía anh. Cô bực mình đến vỗ vai Jack xem anh ta còn ngủ không, rồi đi sang chỗ Loren.

“Umm… À, thì…”

“Tối qua sau khi rời khỏi đây thì tôi mới nhớ ra là chúng ta vẫn chưa thuê phòng trọ mới.”

“Ờ nhỉ. Chúng ta phải trả phòng ở nhà trọ của guild nữa.”

“Tôi đã làm việc đó rồi, và còn chuyển đồ của ta ra ngoài nữa. Loren không có nhiều đồ lắm nên cũng không gặp trở ngại gì.”

Lời nói của Lapis làm Loren, người vẫn đang say bí tỉ, phải mất một lúc lâu sau mới thông được, nhưng anh vẫn hiểu được mang máng và nhìn chằm chằm vào cô.

Anh nghe chuyện trả phòng thì lọt tai đấy, nhưng nếu muốn chuyển đồ đạc đi, cô phải vào phòng của anh.

“Làm sao cô vào phòng tôi được?”

“Họ để tôi vào khá dễ dàng sau khi nghe nói tôi đi cùng anh.”

Loren không biết thế có ổn không, nhưng quán trọ đó là một trong những cái tốt nhất, và còn được guild giới thiệu.

Có những lúc khách hàng không thể đến lấy đồ của họ được, và cũng khá vất vả cho họ khi phải trải qua hàng đống thủ tục.

Anh không biết luật lệ như thế nào, nhưng chắc hẳn phải có cách để vào phòng của đồng đội qua vài thông tin xác minh. Nếu đúng là vậy, hành động của Lapis không có gì lạ hết.

“Tôi thuê được phòng cho chúng ta ở nhà trọ khác rồi, đừng lo.”

“Xin lỗi đã gây phiền hà.”

“Tôi có tiền đây rồi. Cũng sẵn sàng đi mua sắm luôn… anh định thanh toán cho cái đống này kiểu gì?”

Đống chai rỗng chồng chất thành núi trên bàn của Loren và Jack.

Họ cũng gọi thêm kha khá món nhậu kèm với rượu nữa, khó mà tưởng tượng nổi chỗ đó tiêu tốn bao nhiêu tiền.

Loren định để Jack trả hết, nhưng vì anh ta gục rồi nên không thể cứ mặc kệ được. Trong khi anh còn đang suy nghĩ xem nên làm gì thì vị cứu tinh đã tới.

“Jack, anh đây rồi.”

Một người phụ nữ bước vào giống Lapis đã làm lúc nãy.

Loren và Lapis đều nhận ra thân hình mảnh dẻ này, nhưng trong lúc Loren đang tự hỏi mình có nên nói chuyện đó ra không, cô ấy đột nhiên đá Jack, kẻ vẫn đang ngủ, một phát vào lưng.

Một tiếng động lớn vang lên, Loren và Lapis nghĩ như vậy là đủ để đánh thức anh ta dậy rồi, thế nhưng anh ta chẳng những không phản ứng mà còn ngáy khò khò.

“Nim, đúng không ta? Lâu rồi chưa gặp.”

“Chào Lapis. Tôi không nghĩ lâu đến mức đấy đâu.”

“Chị đến tìm Jack à?”

“Ừ. Tôi đang săn lùng tên khốn này đây.”

“À thì, anh ấy ở đây vì tôi có chút chuyện muốn hỏi, nên…”

Loren là người tìm đến Jack trước.

Jack đã chè chén trước cả khi anh tới, nên Loren không phải thủ phạm bắt anh ta uống nguyên đêm, song không nỡ để anh ta gánh hết tội, anh lên tiếng bênh vực, nhưng giọng lí nhí dần khi Nim đến sát nhìn chòng chọc vào anh.

“Loren là một cậu trai ngoan. Lapis nên lấy gương đó mà học tập đi.”

“Chị đang nói tôi là gái hư á?”

“Chuyện đó thì tùy cô quyết. Tôi sẽ nói lại với Ritz rằng anh ta chỉ muốn giúp đỡ đàn em. Tôi cũng trả hết đống này luôn.”


Nim giơ ngón tay cái với Loren, nhưng rất khó đoán được cô ấy đang nghĩ gì nếu chỉ nhìn từ vẻ bên ngoài, Loren ngồi đơ ra đó tự hỏi liệu có ổn không nếu anh rời đi. Không thấy Loren nhúc nhích, Nim kéo anh đứng dậy và đẩy ra khỏi quán bar.

“Chúng ta có nên quay lại xin lỗi họ sau không nhỉ?”

“Tôi nghĩ không cần đâu. Mà này Loren, tôi có hư hỏng đến mức đấy không?”

“Đừng hỏi tôi…”

Vì lý do nào đó, Lapis vẫn bận tâm về điều Nim nói vừa nãy.

Loren từ chối trả lời câu hỏi của cô và bắt đầu tiến về khu lái buôn, đến những cửa tiệm nơi họ có thể mua trang bị cho anh.

Mặc dù có rất nhiều cửa hàng, nhưng chúng không bán những đồ vật mà người bình thường muốn mua.

Khu này chỉ toàn những cửa tiệm buôn bán đồ dùng trang bị cho thám hiểm giả, nó xuất hiện ở bất cứ thành phố lớn nào.

Lapis nói cô đã đi tìm hiểu và thấy một nơi bán trang bị rất tốt nên anh đi theo cô.

“Quan trọng nhất là vũ khí và giáp. Anh không thể hành nghề thám hiểm giả mà không có những thứ đó được.”

Họ bước vào một cửa tiệm bán vũ khí và áo giáp.

Có rất nhiều loại vũ khí treo trên tường, trong này tràn ngập đầy các thứ áo giáp với mọi kiểu dáng, kích cỡ và chất liệu. Một cảnh tượng khá hùng tráng.

Nghe Lapis, Loren chỉ vào chiếc giáp da anh đang mặc, nhưng cô lắc đầu ngay.

“Anh dùng cái thứ đó quá lâu rồi. Cũng đến lúc phải kiếm cái mới đi chứ.”

Loren thầm nghĩ nó đâu có tã lắm đâu, nhưng rõ ràng bộ giáp anh dùng từ ngày làm lính đánh thuê đã rách toạc ra đôi chỗ.

Hồi ấy, một thành viên trong nhóm sẽ vá nó lại cho anh, nhưng từ khi chỉ còn một mình thì anh bó tay chẳng biết làm sao.

“Phong cách chiến đấu của Loren dễ bị ăn đòn từ kẻ thù lắm, nên hãy chọn một bộ nào đó cứng hơn giáp da.”

Nhưng Loren lại không thể mặc những bộ nặng trịch như áo giáp sắt.

Nó sẽ chỉ gây vướng víu làm anh không thể hành động được như ý muốn.

Dù vậy, áo giáp da lót thêm vài lớp gia cố cũng không ổn.

Để giữ nó nguyên vẹn thôi cũng đã là cả một vấn đề rồi.

Vì lẽ đó mà nhóm lính đánh thuê của anh phát cho mỗi người một bộ giáp da, hư thì lại lấy cái khác thay.

“Tôi đề nghị lấy mấy cái này. Tôi nghĩ cái này rất hợp với anh”.

Thứ Lapis chọn cho anh là một cái áo khoác dài, không phải áo giáp.

Loren chẳng hiểu sao Lapis lại đưa anh cái đấy, nhưng cô nhanh chóng giải thích lý do.

“Trông nó chỉ như một chiếc áo khoác bình thường. Nhưng thực chất đây là một trang bị ma pháp. Vải được dệt nhiều lớp bằng tơ của nhện đen. Của hiếm đấy. Thêm nữa, nó chỉ mất có năm xu vàng.”

“Cô tài thật khi tìm ra được cái này.”

“Một chiếc áo khoác được niệm chú <<Bảo Vệ>> và <<Tự Hồi Phục>> phải đáng giá gấp mười chỗ này cơ. Khả năng phòng vệ của anh sẽ tăng vượt bậc khi mặc nó bên ngoài giáp da. Chúng ta nhất định phải mua thứ này.”

“Mười lần ư… Sao cô không bảo với ông chủ tiệm?”

Nếu Lapis nói đúng, cửa tiệm sẽ bị lỗ nặng.

45 xu vàng là một số tiền khổng lồ, Loren thấy thật tệ khi lừa ông chủ cả chỗ tiền đó, nhưng Lapis đã gập cái áo lại và ấn nó vào tay Loren.

“Tại ông chủ không biết đấy chứ, nó ổn mà.”

“Nhưng…”

Loren nhìn ông già ngồi sau quầy hàng bên trong cửa tiệm.

Ông ấy đang nhìn họ, dù không nói chuyện lớn tiếng lắm, anh vẫn có linh cảm ổng đã nghe thấy hết rồi nên thì thầm với Lapis.

“Hình như ổng biết rồi.”

“Không phải đâu. Cứ cho là ổng biết rồi đi, chúng ta chỉ cần mua trước khi ổng kịp đổi giá là xong. Đằng nào thì nó cũng gắn giá sẵn rồi mà.”

Quả thật cái áo có gắn mác ghi 5 xu vàng.

Trông nó vẫn còn mới, Loren không chắc có ổn không nữa, nhưng Lapis đã tiếp tục đi dạo quanh tiệm, tìm thêm vài món khác.

“Hơ? Lạ à nha. Mình đã để mắt đến nó rồi mà… Ông chủ, cái đó đâu rồi? Chẳng lẽ có ai đã mua rồi sao?”

“Tên quái nào lại muốn mua cái thứ đó chứ. Nó quá to để nhét vừa chỗ này nên ta cất nó vô trong rồi.”

“Thật ngạc nhiên khi ông có thể bê được nó.”

“Câu đó của ta mới đúng… E hèm, ta có vài người giúp chuyển nó vào trong.”

“Ra thế. Vậy ông đi lấy nó được không?”

“Chờ đã. Làm gì có chuyện ta lấy cái thứ đó dễ dàng như vậy được.”

Sau một vài câu trao đổi qua lại, Lapis và ông chủ tiệm bước vào buồng phía sau.

Loren cảm thấy bị bỏ rơi cùng với bộ giáp trên tay, quyết định dạo vòng quanh cửa tiệm chờ hai người kia quay lại.

Cửa tiệm cũng không to lắm, nhưng nó có đủ các loại trang bị và vũ khí, chỉ nhìn chúng thôi Loren cũng thấy sướng rơn rồi.

Dù Loren đang rỗng túi và thậm chí còn phải mượn tiền để mua trang bị, anh nghĩ cũng không tồi nếu lấy thêm một món vũ khí phụ khi có đủ tiền. Trong khi tự ghi nhớ vị trí của cửa tiệm này vào đầu, mắt anh khựng lại trước một kệ hàng.

Tựa lên kệ là một thanh kiếm.

Bao kiếm của nó trang trí lấp lánh ánh vàng kim, chuôi kiếm bằng da thuộc đen cũng chạm khắc vàng bạc. Lưỡi kiếm thẳng sáng bóng lên trong góc tối của cửa tiệm.

Loren không hay dùng kiếm dài, nhưng lưỡi kiếm đẹp đẽ này làm anh muốn cầm nó lên. Khi đang với tay lấy, một cánh tay khác sượt qua từ bên cạnh anh cuỗm nó trước.

“Ta để ý cái này trước rồi. Đây không phải thứ cho một tên não cơ bắp như ngươi dùng được đâu.”

Đột ngột bị xúc phạm, Loren cố không để lộ phản ứng trên gương mặt, quay đầu về phía giọng nói và bắt gặp một chàng trai trẻ đứng ở đó.

Cậu ta trông trẻ hơn Loren, mái tóc màu đỏ rực, ánh mắt đầy nghị lực, mặc trang phục không khác người thường là bao, nhưng cậu ta có một tấm thẻ sắt đeo trên ngực.

“Hạng đồng đoàn như ngươi có mơ cũng chẳng mua được nó. Tự biết vị trí của mình đi đồ não phẳng.”

Loren im lặng tự hỏi tại sao mình lại bị ăn chửi từ một thanh niên mới gặp lần đầu, đã thế còn non choẹt nữa chứ.

Anh có cảm giác nếu bật lại câu gì thì sẽ gặp rắc rối ngay, vả lại thanh kiếm cũng chỉ gây hứng thú nhất thời thôi, anh cũng chả muốn nó lắm.

Thấy Loren không hé nửa lời, chàng trai nghĩ là cậu ta đã giành chiến thắng và đem thanh kiếm đến quầy tính tiền.

Ngay sau đó, ông chủ đi ra và bán luôn cho cậu ta thanh kiếm, còn Lapis thì kéo lê một cái túi lớn.

“Có chuyện gì xảy ra à Loren?”

“Không có gì đâu.”

“Hửm? Thanh kiếm vừa ở đây bị bán mất rồi à. Món đó cũng ngon phết, nhưng vẫn chẳng là gì so với thứ mà tôi mang đ- à ý tôi là tìm thấy đây này, ít nhất nó cũng phải chênh nhau vài bậc.”

“Cô biết không, cô dễ buột miệng lắm đấy. Tôi thấy cũng không sao nên sẽ không dính vào cô quá sâu.”

“Dính vào tôi quá sâu, Loren biến thái quá à.”

Lapis khúc khích cười một cách đầy khiếm nhã.

Loren cốc đầu Lapis một cái và ngó qua món đồ trong cái túi mà cô vừa mang ra.

“Và giờ lại là một thứ...”

Vật đó ló ra khỏi túi.

Chỉ vừa mới liếc qua thôi, một âm thanh đầy phấn khích đã thoát ra khỏi miệng anh.

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.