Shikkaku – Chương 16
” Giờ thì. Mình nên làm gì với cái xác này đây ta?”
Tôi đánh bại nó nhưng tôi không biết phải làm gì sau đó.
Tôi đã thử hỏi người bán rong, nhưng không có câu trả lời nào cả.
Khi tôi nhìn y, y vẫn cứng đơ trong ngạc nhiên. Tôi tự hỏi liệu có nên coi đó như kiểu cạn lời không.
Vậy nghĩa là, vì nó rất rắc rối để mang theo….
” Mình nên lấy viên ma thạch và thiêu hủy phần còn lại.”
Mấy con quái vật khác sẽ tụ tập lại đây nếu tôi để nguyên cái xác lại, gây rối cho người dân. Vì nó cũng chả để làm gì, thiêu hủy nó sẽ–.
” Thiêu hủy!? Thiêu hủy cái thứ đó là một ý tưởng quá ngu ngốc!”
Người bán rong tỉnh lại khi nghe thấy tôi.
” Um, dù cháu vẫn sẽ lấy viên ma thạch?”
” Thế cậu định làm gì với phần còn lại!”
” ….Thiêu hủy nó?”
” Thật không thể tin nổi! Thiêu hủy số nguyên liệu từ một con quái vật loại Calamity!”
….Đó là vấn đề sao?
Tôi đã thấy 2 con quái loại này vài năm trước, tôi không nghĩ chúng đáng giá đến mức đó.
” Nghe tôi nói được không? Ví dụ như cái móng vuốt này, cậu nghĩ nó trị giá bao nhiêu?”
Giá của cái móng vuốt hử.
Nếu tôi không lầm thì con quái này có khoảng 20 cái vuốt. Người bán rong đang chỉ một cái đặc biệt dài, đủ để làm thành vũ khí, giữa chúng.
Nếu cả xác con quái vật là 100 đồng vàng, vậy thì cái móng vuốt sẽ vào khoảng….
” Khoảng 7 đồng vàng?”
” Cậu đoán gần đúng rồi. Đó là giá nếu không tính phí vận chuyển, nó sẽ được bán với giá 10 đồng vàng ở Thủ đô Hoàng gia. Cậu cũng có thể bán nó với giá 8 đồng vàng…. Và khi đã biết được điều đó, cậu định sẽ làm sẽ hả cậu chủ?”
” Thiêu hủy nó?”
” ….Sao cậu nghĩ ra được kết luận này hay vậy!”
” Tại mang nó theo thì phiền lắm.”
Đích đến của chúng tôi vẫn còn một tuần đường nữa.
Thay vì mang nó theo cả quãng đường, nó sẽ tốt hơn nếu chúng tôi đến sớm hơn và săn quái ở đó.
Lấy viên ma thạch và điểm kinh nghiệm là đủ cho tôi rồi.
Tôi vẫn chưa nắm được mệnh giá tiên bạc ở thế giới bày, nhưng nếu giết con quái loại này mà cũng được 100 đồng vàng, thì 1 đồng vàng chắc không đáng giá đến mức ấy.
” Là 8 đồng vàng đấy cậu biết không!? Gia đình tầm thường của cậu có thể sống cả tháng chỉ với một đồng trong số đó đấy biết không!? …. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ mang nó theo nếu cậu không cần!”
Tám đồng vàng, 4 tháng….?
Tôi không biết nó đáng giá nhiều vậy. Nếu đó là sự thật, vứt nó đi lại rất phí phạm.
Khi tôi nghĩ vậy, người bán rong đặt tay lên đông hành lý ở trên xa ngựa và ném chúng xuống đất.
” Chú làm gì với đống hành lý vậy?”
” Không phải quá rõ rồi à. Tôi sẽ ném hành lý của tôi đi và vận chuyển nguyên liệu.”
Không không, thế là quá lãng phí.
” Để cháu tự mang.”
” ….Cậu định làm thế nào?”
” Như thế này này.”
Khi nói vậy, tôi dùng ma thuật Hòm Chứa và cho cả cái xác vào.
Lượng mana tối đa giảm đi tương ứng với số phần đã sử dụng khi bạn dùng ma thuật Hòm Chứa…. Well, đằng nào cũng chỉ đến lúc chúng tôi tới thủ đô hoàng gia.
Lượng mana tối đa của tôi đã giảm còn một nửa, nhưng tôi có cảm giác vậy là vẫn đủ bằng cách nào đó.
” Cái đó, nó không thể là…. ma thuật Hòm Chứa phải không!?”
” Yep.”
” Cậu vừa nói 『Yep』….”
Phần nào của ma thuật Hòm Chứa ngạc nhiên vậy chứ.
Nó không hẳn là dễ dùng, và nó khá đơn giản–.
Chờ chút đã, cái thứ niệm đó chắc cũng có ảnh hưởng xấu đến nó.
” Dù sao thì, gặp một con quái vật ngon ăn như vậy là chúng ta quá may rồi con gì.”
” Không không, nó không ‘may’ được chưa? Bình thường là chúng ta đã tạch rồi đấy cậu hiểu không?”
Người bán rong cằn nhằn điều gì đó, nhưng chúng ta đã chết đâu, chúng ta còn được cả đống nguyên liệu giá trị đấy chứ. Nếu chú không gọi thế này là may mắn, thì là gì.
Mong là một con nữa sẽ ra sớm….
Tôi nghĩ nên cầu nguyện thần linh. Mà tôi không biết vị thần nào cai quản quái vật.
Leave a Comment