Shikkaku – Chương 18
Người đang làm ầm lên trong tiệm là một cô gái khoảng 14 tuổi với mái tóc bạc tuyệt đẹp. Hiện giờ cô vẫn đang cố gắng đàm phán với ông chủ tiệm…. Hay đúng hơn, cô ấy đang cố gắng ép ông ta mặc cho ổng đã nói là không thể.
Cứ thế mặc kệ hai người họ và tôi bước tới xem mấy thanh kiếm trong tiệm.
Mỗi thanh trong số chúng đều được làm rất tốt. Giá trung bình tầm 15-30 đồng vàng ( gấp khoảng 3 lần mấy thanh kiếm ở tiệm đầu tiên ) nhưng nếu ta cân nhắc về chất lượng, dẫu có gấp 10 lần đi chăng nữa thì vẫn có thể chấp nhận được.
Tuy vậy, trái ngược với những thanh kiếm bình thường được làm rất tốt, thì chất lượng của những thanh Ma Kiếm lại chẳng khác gì đồ bỏ cả. Giá 300 đồng vàng cho một thanh nhưng ma thuật niệm vào chúng lại tệ hại.
Chà, tôi có lẽ sẽ dùng một thanh kiếm bình thường để tham gia kì thi. Nếu xét về sức mạnh của tôi bây giờ–.
” Cậu trai đằng kia ơi !”
Cô ta cất tiếng gọi trong khi tôi đang xem những thanh kiếm. Tôi có nên xóa đi sự hiện diện của bản thân chăng…. Không. Họ có thể sẽ nghĩ tôi là một trộm mất nếu tôi làm vậy trong cửa tiệm.
” Có truyện gì vậy !?”
Tôi không biết lý do cô ấy gọi mình là gì, nhưng vào lúc này thì cứ đáp lại vậy.
” Cậu có thể phù phép hoặc những thứ tương tự không?”
Phù phép…. Đừng có bảo là, cô ta định hỏi một người vừa mới gặp để yêu cầu làm một thanh Ma Kiếm đấy nhá ?
Tôi còn không phải chủ tiệm này hay thợ rèn đấy, cô biết không vậy?
“Oy oy, đừng đi vội và cứ kệ khách của tôi đi….”
Ông chủ tiệm cũng có vẻ như không thể tin được điều mà mình vừa nghe.
Giờ thì. Tôi nên trả lời cô ấy thế nào.
Nếu chỉ cỡ mấy thanh ma kiếm trong tiệm này, thì tôi cùng với Fourth Crest của mình hoàn toàn có thể làm được.
Tuy nhiên, dựa vào tình hình hiện tại, tôi dự là cô ta sẽ yêu cầu tôi làm một thanh Ma Kiếm.
Thường thì tôi sẽ giả vờ là mình không thể — Tuy nhiên, cổ có nói rằng cô sẽ có một kì thi vào ngày mai.
Và kì thi lần thứ hai vào Học Viện Hoàng Gia mà tôi tham gia cũng vào ngày mai luôn.
Nói cách khác, có khả năng là cô ấy sẽ là bạn học của tôi.
Thế đó, có lẽ tôi nên chấp nhận yêu cầu của cô ấy. Tôi không muốn cô độc như kiếp trước tí nào.
” Cô vừa nói gì đó về kì thi ngày mai đúng không…. Liệu có phải là về kì thi lần thứ hai của Học Viện Hoàng Gia?”
Sau khi nghĩ ngợi một lát, tôi đáp lại cô ấy bằng một câu hỏi khác.
“Đúng vậy! Nhưng bọn tôi bị tấn công bởi quái vật trên đường tới thủ đô, và khi Rulii dùng kiếm của cô ấy để bảo vệ tôi, nó đã…”
“Kiếm của cô ấy bị hỏng ư ?”
Kiếm về cơ bản là một vũ khí để tấn công.
Và đó là một điều chẳng bất thường chút nào nếu thanh kiếm bị hỏng khi bạn cố dùng nó để bảo vệ bản thân.
Đó là lý do tôi ở đây, để có được một thanh kiếm tốt.
” Un. Vì thế tôi cố gắng tìm cho cô ấy một thanh kiếm mới, nhưng kiếm của Rulii là một thanh Ma kiếm cấp cao, không có ai bán nó cả.”
” Và cô có gắng để tự làm một thanh.. Nhưng có nhất quyết phải là Ma Kiếm không? Kiếm ở đây khá tốt, chắc cũng đủ để tham dự kì thi…”
” Nó trông như kiếm thường, dài chừng này và nặng 300 gram, có thanh nào như vậy chứ ?.”
Cô ấy dang rộng 2 tay ra, biểu diễn độ dài trông hoàn toàn không cân xứng với cái trọng lượng 300 gram.
“….Đúng là không gì có thể thay thế thanh ma kiếm đó được thật.”
Nó là một thanh Ma Kiếm được gọi là 『Lightweight Longsword』 [Thư kiếm] ở kiếp trước của tôi.
Thanh kiếm đó cực kì dài và nhỏ, đồng thời nó còn được được phù một số loại ma pháp như 【Toughening】 và 【Iron Slash】 , giúp chúng vô cùng mạnh mẽ và đầy uy lực nên rất nổi tiếng với các pháp sư và kiếm sĩ thiên về tốc độ.
Tất nhiên sẽ là vô cùng khó khăn để tái tạo những tính năng đó vô một thanh kiếm thông thường. Nói cách khác, kiếm thuật mà bạn cô ấy tập luyện từ trước đến giờ sẽ đều hoàn toàn vô dụng. Tôi không nghĩ người bạn đó có thể vượt qua kì thi.
Nếu làm thanh kiếm bằng một kim loại đặc biệt thì còn có khả năng, nhưng việc đó không phải một thứ có thể làm trong thời gian ngắn…. được rồi.
” Tôi có thể làm được, phù phép ấy.”
” Thật sao!?”
” Không không, nó quá bất khả thi. Ta hiểu là nhóc lo cho con bé này, nhưng nhóc không nên ba hoa về việc mình không thể làm được chứ !.”
Trong khi cô gái đang vui sướng, thì ông chủ tiệm lại cười nhăn nhó trước câu trả lời của tôi.
“Ông nói đúng, có thể nó sẽ không được tốt lắm…. Nhưng nếu chỉ cỡ như thanh Ma Kiếm ở đằng kia thì tôi có thể xoay sở được.”
Tôi nói vậy trong khi chỉ vào thanh ma kiếm ít tệ nhất trong tiệm (dù nó vẫn rất tệ).
Ông chủ tiệm cười khổ khi nghe tôi nói.
” Oy oy, thanh ma kiếm đó là thanh kiếm được phù phép tốt nhất trong tiệm này đấy, đó là niềm tự hào của người đã phù phép đấy biết không?”
” Yeah. Đó là cái tốt nhất ở đây, tiếp theo là cái này, sau cái đó là…. cái này tôi nghĩ vậy. Dù chúng chẳng hơn kém nhau là bao.”
Ông chủ tiệm chỉ còn biết cười khổ nãy giờ lại đồng thời mở to mắt khi nghe tôi nói.
” Nhóc đoán đúng rồi…. Nhân tiện, đâu là những thanh kiếm tốt nhất giữa những thanh không phải ma kiếm?”
” Đây là cái tốt nhất, cái này thứ hai, cái này thứ ba…. nhưng chúng đều có chất lượng cao nên tôi nghĩ chúng gần như giống nhau. Không có vấn đề gì khi mua bất kì cái nào trong số chúng.”
Nó không phải một lời khen, tôi thật sự nghĩ vậy. Những thanh kiếm ở tiệm này cái nào cũng tốt cả. Chỉ là những thanh ma kiếm là được phù phép vô cùng tệ, nhưng nền tàng, chính những thanh kiếm đó, vẫn được làm khá tốt.
” …. Ta hiểu rồi. Cậu bé, con mắt thẩm định của nhóc như một thợ rèn chuyên nghiệp vậy. Nhưng, dù nhóc nhìn thế nào đi nữa, không đời nào nhóc có thể phù phép vào một thanh kiếm ở cái tuổi đó. Ta không muốn động đến chuyện này, nhưng mà có vấn đề với Crest của nhóc.”
Có vẻ ông ấy đã xác nhận lời đánh giá của tôi, nhưng chẳng thể làm được gì trong việc phù phép cho ma kiếm đâu, là những gì ông ấy muốn nói.
Đúng là Fourth Crest không phù hợp trong việc phù phép nhưng không có nghĩa là không thể. Nếu nó chỉ cần ngang với thanh kiếm kia, thì tôi còn chẳng cần dùng tới First Crest.
“Không sao đâu. Nếu chỉ cần như vậy, kể cả tôi cũng có thể–”
Tôi mở miệng để nói với ông ấy, tuy nhiên….
” Beis-san!”
Cô gái ngắt lời tôi.
” Sao thế?”
Ông chủ tiệm đáp lại.
Có lẽ tên ông ấy là Beis.
” Tôi muốn đặt làm một thanh kiếm. Nó dài chừng này và nặng khoảng 300 gram. Và cả một cái lỗ vừa với viên ma thạch này…. cậu nghĩ nên đặt nó ở đâu ?”
Cô gái quay sang tôi khi nói vậy.
” Đừng nói với tôi, vậy nghĩa là….”
” Tôi đặt cả vào cậu đấy!”
” Cô bé chắc chứ? Dù thanh kiếm còn thể dùng lại được, nhưng viên ma thạch sẽ biến mất nếu phù phép thất bại biết không? Và cô đang nhờ vả một cậu nhóc vừa mới gặp….”
” Nhưng cháu có cảm giác cậu ấy sẽ làm được. Trực giác của cháu luôn chính xác. Cậu trai, tôi giao cho cậu việc phù phép đấy!”
Đúng là tôi nói rằng tôi có thể phù phép nhưng đã đồng ý làm nó đâu…. Tôi chắc chẳng thể từ chối trong hoàn cảnh này nữa rồi, đúng không.
“Cứ để cho tôi. Nhờ ông khét một lỗ trên cán kiếm nhé !.”
” Hai nhóc đang bơ ta hử. …Ta sẽ hoàn thành thanh kiếm trong 30 phút. Nó sẽ tốn 40 đồng vàng và nhóc phải trả trước. Ta đảm bảo độ hoàn hảo của thanh kiếm, nhưng ta không có phù phép đâu đấy.”
“Vâng!”
Có vẻ ông thợ rèn đã từ bỏ việc lý lẽ với cô ấy sau khi nhìn vào lời tuyên bố của cô.
Ông ấy lấy mấy đồng vàng và quay lại trong tiệm.
Tôi còn có thể nghe thấy tiếng rèn sau đó.
“Oh tôi quên mất chưa giới thiệu. tôi là Alma. Alma Lepsius. Mặc dù có họ nhưng chỉ là con gái thứ ba của một quý tộc nhỏ …. Chà, nói trắng ra thì tôi chỉ là một thường dân! Un! Vì không muốn phải cưới mấy người không hề quen biết nên tôi rời khỏi nhà!”
Quả là một màn giới thiệu tệ hại.
Tiếp lời cô, tôi cũng tự giới thiệu bản thân.
” Tôi là Mathias. Mathias Hildesheimr. Có lẽ tôi có họ, nhưng cũng chỉ là con trai thứ ba của một quý tộc nhỏ. Nói gắn gọn, một thường dân. Và vì không có đủ ruộng để cày nên đã rời khỏi làng. Cứ gọi tôi là Mathi.”
Màn của tôi chắc còn tệ hại hơn cổ.
Chà, thật vậy việc không có ruộng để cày vẫn là cái lý do nhảm nhí nhất để tôi rời khỏi nhà.
Thật ra, tôi đã muốn sớm trở thành một mạo hiểm giả.
“Nhân tiện, Rulii người dùng kiếm trong yêu cầu là,”
“Cô ấy là bạn tôi, bọn tôi rời khỏi quê nhà cùng nhau…. cậu ấy là cô gái ở đằng kia kìa!”
Alma chỉ về phía bên ngoài cửa tiệm khi nói.
Có vẻ như cô ấy sẽ xuất hiện.
Leave a Comment