Shikkaku - Chương 4
“Bữa tối nay như yến tiệc ấy! Nhân dịp gì vậy nhỉ?”
Trong bữa ăn.
Castor tự hỏi trước đống thịt xa xỉ trên bàn.
Chỉ có hai con chim được dùng để nấu bữa tối, nhưng đó vẫn là một lượng khá lớn cho gia đình năm người chúng tôi.
Trước đây, sau khi chuyển sinh, tôi nhớ lần duy nhất chúng tôi được ăn số thịt như thế này là sinh nhật 15 tuổi của Reich ( ở quốc gia này 15 tuổi được coi là trưởng thành )
“Con nghĩ hôm nay là sinh nhật Mathi… nhưng những thứ này không phải dành cho nó đúng không?”
Reich nói vậy.
Tôi chuyển sinh khi vừa lên 6, về mặt lý thuyết, ngày đầu tiên là sinh nhật tôi.
Tuy nhiên, như tôi mới nhắc đến, lần duy nhất chúng tôi có nhiều thịt thế này là trong sinh nhật của Reich.
Tôi không nghĩ chúng tôi tổ chức vào những ngày khác.
“Đúng vậy! Thằng nhóc này đâu cần tổ chức sinh nhật! Hơn nữa, đây nên là ngày để nguyền rủa số phận nó!”
Biffgel lấy tôi ra làm trò cười qua câu nói của Reich.
“Biffgel. Yên nào.”
Và hắn ta phải ngậm mõm lại.
Người vừa nói là cha tôi, Castor Hildesheimr. Tôi không biết chính xác tuổi của ông, nhưng chắc khoảng 45.
Mặc dù Biffgel cứng họng, không thể chống lại trụ cột gia đình.
Mặt hắn vẫn đỏ vì giận dữ… có lẽ vì khó chịu. Tôi tự hỏi sao một tên atsm đã tự tuyên bố được Đấng Ma thuật lựa chọn ( 14 tuổi ) lại bực bội từ việc để thua một thằng rác rưởi ( 6 tuổi ) còn không dùng tốt được ma pháp.
“Mathi đã mang về số thịt này. Nếu có ai phàn nàn, họ không phải ăn nó nữa.”
Mẹ chúng tôi, Camilla đưa ra câu trả lời rất đúng thời điểm. Cha nghe vậy liền hỏi tôi.
“Mathi mang về? Thật không thể tin nổi?”
Well. Giờ tôi nên đáp lại thế nào đây.
Nhiều thứ sẽ trở nên rắc rối nếu tôi trả lời thật lòng.
Trong cả lãnh thổ toàn ma thuật kém phát triển này, ma thuật của tôi là quá đẳng cấp với một đứa bé 6 tuổi.
Trường hợp tồi tệ nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra đó là có khi tôi còn mạnh nhất chỗ này.
Tôi định sẽ rời khỏi nhà Hildesheimr dù sớm hay muộn, để đi trên con đường của một chiến binh ma pháp.
Dù tên tôi có khác với kiếp trước, khát vọng của tôi vẫn không hề thay đổi.
Nếu tôi được biết như một người sử dụng ma thuật chuyên nghiệp, sẽ rất khó khăn để thực hiện điều này.
“Mấy con chim xấu số đụng phải vài cái cây và rơi xuống.”(White: chim bay đụng vào cành cây rơi xuống haha thanh niên nói dối giỏi vl)
Sau khi lưỡng lự một lúc, tôi quyết định che giấu ma pháp của mình.
Nó hơi lạ nếu việc này xảy ra với cả năm con chim, nhưng tôi vẫn nghĩ ra bằng một cách nào đó–
“Chúng rơi xuống trong khi đã bị cắt cổ và rút sạch máu?”
Vô ích. Mẹ tôi phản công.
Tuy nhiên, tôi cắt ngang bằng cách giả vờ không biết!
“Con tìm được vài viên đá sắc nhọn và tự cắt tiết chúng.”
“Cả năm con chim?”
“Un. Cả năm con.”
“…Chắc chắn, mẹ không thấy bất kì vết thương nào trông như kết quả của cuộc chiến cả. Nó rất lạ, nhưng không phải một việc không thể xảy ra.”(White: sao thím tin lời nó thế không biết, 5 con chim đấy)
Tuyệt vời. Thoát rồi.
Lần tới, tôi sẽ chuẩn bị sẵn một số lý do để kiếm cớ.
Tôi sẽ vẫn cung cấp thức ăn. Chất dinh dưỡng rất quan trọng mà.
“Hành vi kì lạ của mấy con chim huh. Mong đó không phải điềm báo trước của một sự kiện kì lạ sắp xảy đến. …Nghĩ mà xem, không phải Mathi chỉ mới 6 tuổi sao.”
“Yup. Hôm nay Mathi lên 6.”
Reich đáp lại Castor.
Vậy thì, cha sẽ bắt đầu dạy Mathi đấu kiếm từ ngày mai. Mathi sẽ sớm rời khỏi đây và tất cả mọi người, nên kiếm thuật hẳn sẽ cần thiết đối với con.”
Điều đó làm tôi nhớ lại, Reich và Biffgel đã được học kiếm thuật với Cha.
Bắt đầu luyện tập khi 6 tuổi huh. Khá là hardcore.
–Tuy nhiên, có một đoạn quan trọng trong lời nói của Cha. Đoạn mà tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Leave a Comment