10 nen - Chương 7 Phần 9

10 nen goshi no HikiNiito o Yamete Gaishutsushitara Jitaku goto Isekai ni Ten_ishiteta
Chương 7 Phần 9: Yuuji và Alice, đăng ký làm thám hiểm giả

Sau khi giải quyết xong cuộc đàm phán, Yuuji và đồng bọn đi tới khu luyện tập nằm phía sau hội thám hiểm giả.

“Cậu đã ở đây rồi thì tại sao không đăng ký làm thám hiểm giả luôn nhỉ?” Qua lời đề nghị của Kevin, hội trưởng sẽ tự tay đưa ra bài kiểm tra để đánh giá năng lực chiến đấu.

Hội trưởng Salomon nói với những thám hiểm giả đang tập trung tập luyện “Đi chỗ khác chơi đi” và tống họ ra khỏi sân tập.

Chỉ vì “Ta không muốn tên nào gây sự với họ nữa, làm ơn tha cho ta đi”, hội trưởng cố nhồi hết các thám hiểm giả vào trong tòa nhà.

Giờ những người duy nhất còn lại trên sân là ông hội trưởng, Kevin cùng cận vệ, Yuuji, Alice và Kotarou.

Đuổi hết đám thám hiểm giả rồi, hội trưởng rút một thanh kiếm ra khỏi giá đỡ vũ khí xếp hàng thành hàng chạy song song với bức tường.

“Đây chỉ là để đánh giá sức mạnh của cậu, nên ta sẽ dùng kiếm gỗ. Hầu hết vũ khí ở đây đều cùn hết rồi, nên hãy chọn tùy ý thích, lãnh chúa Yuuji.”

Nghe vậy, Yuuji bỏ chiếc giáo ngắn của mình lại và lấy một chiếc giáo kim loại có lưỡi bị mòn vẹt. Còn về phần khiên thì cậu vẫn giữ nguyên chiếc của mình.

Vừa nói “À ừm, tôi có hơi lo một tí thì phải?”, Yuuji tiến vào giữa trung tâm sân tập luyện với ông hội trưởng. Ở mọi phía xung quanh là khu vực quan sát cạnh bức tường.

“Tốt. Giờ thì đánh ta theo cách nào cũng được.”

Dừng lại giữa sân tập, hội trưởng dựng thanh kiếm gỗ hai tay ở giữa. Giọng điệu của ông không có gì khác, nhưng bầu không khí xung quanh ông đã hoàn toàn thay đổi.

Dù gì đi nữa ông cũng đã 50 tuổi đời, một người đàn ông lực lưỡng, vẻ ngoài dữ tợn với vết sẹo lớn kéo dọc từ miệng lên má, đang dựng sẵn vũ khí sẵn sàng chiến đấu.

Trước sức ép đó, Yuuji nuốt nước bọt. Dù cậu đã giết nhiều quái vật được cận vệ của Kevin huấn luyện, đây là lần đầu cậu đối mặt với một người hạng cao hơn.

Phải.

Dù hội trưởng đã nghỉ hưu từ lâu, ông từng là một thám hiểm giả hạng nhất.

Yuuji tiến lên ra một đòn thăm dò, giơ khiên lên che chắn phía trước và đầu mũi giáo để lộ ra ngoài lao về hướng hội trưởng. Tất nhiên ông không để lộ một kẽ hở nào. Ngược lại, Yuuji bị đe dọa bởi ánh mặt của một chiến binh đã từng vào ra sinh tử vô số lần.

“Yuuji-nii, cố lêên!”, Giọng Alice vang đến bên tai Yuuji.

“Aagh, đây chỉ là luyện tập thôi mà, lên nào”, tự trấn an bản thân, Yuuji lao lên đâm giáo.

*Keng* Nó dễ dàng bị bật ra. Hội trưởng vẫn đứng vững không hề suy suyển lấy một li.

Dù vậy, có vẻ cảm giác sợ hãi của cậu đã tan biến theo đòn đánh thứ nhất; Yuuji liên tục ra tiếp từng đòn một. Cậu nhào tới, quét ngang và vụt xuống. Mặt, vùng ngực, tay, hông và chân. Bất cứ nơi nào cậu tấn công đều bị phản lại dễ dàng.

Trước những đợt tấn công thô bạo của Yuuji, hội trưởng quyết định đáp trả lại bằng vài đòn của ông. Thấy Yuuji chuyển sang thế thủ, hội trưởng tung ra vài đòn đánh khác nhau. Bằng cách nào đó Yuuji đỡ được hết chúng, nhưng cậu phải khó nhọc lắm mới thở được.

‘Mọi người ở xa nên không sao đâu nhỉ’, Yuuji nghĩ và quyết tâm.

“Ánh sáng hỡi ánh sáng, hãy giải phóng thật huy hoàng. Flash (nhưng ta không hói nhá).”

Từ trán Yuuji, một luồng sáng phóng ra.

“Guh!”

Ma pháp này bằng cách nào đó bắn trúng hội trưởng. Mới chỉ nghe qua loa về cuộc ẩu đả, đây là lần đầu hội trưởng “tận mắt” chứng kiến ma pháp này.

“Bắt được rồi” Yuuji đâm giáo về phía ông hội trưởng đang nhắm tịt mắt.

Vẫn nhắm mắt, hội trưởng đột nhiên cúi thấp lưng. Với cả thân người gập xuống, ông lách xuống phía dưới mũi giáo của Yuuji.

Bóng bầu dục, đấu vật, võ thuật. Đây là một chiêu thức kinh điển của nhiều môn thể thao trên thế giới. Một cú húc.

Yuuji dễ dàng bị đẩy lui về phía sau dù đã giơ khiên lên chắn.

Hội trưởng, người đang chiếm thế thượng phong, giáng nắm đấm xuống và dừng lại đúng lúc ngay trước mắt Yuuji.

Trận đấu kết thúc.

“Uoooh, ma pháp đó là gì vậy chứ. Ta vẫn chẳng nhìn thấy gì cả.”

Dù áp lực của ông bỗng yếu đi và nói như vậy, hội trưởng vẫn bình tĩnh chìa tay ra cho Yuuji và kéo cậu dậy.

“Nói thế thôi nhưng nó đâu có bắn trúng ông phải không?”

Ma pháp ánh sáng mà cậu chỉ mới đem ra dùng hai lần đã bị đánh bại dễ như chơi, khiến Yuuji nản lòng.

“Well, đó là do khác biệt về kinh nghiệm thôi. Nếu cậu không nhìn được thì vẫn có cách chiến đấu mà không cần nhìn. …...Hừm. Xem ra kĩ năng chiến đấu của cậu ở hạng 7 nhỉ? Cậu tự học dùng giáo đúng không? Nếu chăm chỉ luyện tập một thời gian thì cậu sẽ lên
được hạng 6 nhanh thôi. Ma pháp đó…… ngay từ lần đầu nhìn thấy ta đã có thể đối
phó được, ít nhất nó ở hạng 4. Thăng cậu lên hạng 7 sẽ kéo theo vì nghi vấn về
số nhiệm vụ hoàn thành và tỉ lệ thành công, nên ta sẽ cho cậu ở hạng 8 nhé,
lãnh chúa Yuuji? Không, không phải là ta không tin tưởng cậu lãnh chúa Yuuji ạ,
luật là luật mà.”

Cuộc thương thuyết và trận đấu đã kết thúc, nhưng ông hội trưởng vẫn chưa biết nên có thái độ thế nào với Yuuji, người mà khả năng chiến đấu còn kém bọn hạng dưới. Dù sao thì ông
cũng để mắt tới cậu đồng thời giữ tôn trọng đối với một lãnh đạo tiên phong.

Tất nhiên không có phản đối nào từ phía Yuuji về chuyện thứ hạng của cậu. Đằng nào thì cũng “một công đôi việc”. Yuuji nghiễm nhiên trở thành một lãnh đạo tiên phong và một thám hiểm giả hạng 8.

“Bác khỏe~ quá!” Alice thán phục.

Vừa hú “Bow bow”, Kotarou vừa chạy tới chỗ Yuuji và nhảy lên người cậu. “Tui! Đến lượt tui!” có vẻ là điều cô nàng muốn nói.

“Oh, sao thế, cún con? Mày cũng muốn thử à? Mắt ta lại nhìn được rồi, nếu muốn thì để tao làm đối thủ của mày nhé?”

Vừa nói hội trưởng vừa đưa tay ra nựng Kotarou.

Ngoằm, Kotarou cắn giỡn tay ông ấy.

Kotarou gỡ miệng ra sau khi cắn ông, kêu gừ gừ còn đuôi dựng đứng lên. “Tui không phải cún con” có vẻ cô nàng đang không vui.

“Tao hiểu rồi, tao hiểu rồi” Hội trưởng bỏ tay ra và quay lại chỗ bức tường lúc này, thay thế cây kiếm hai tay của ông với một chiếc khiên và một thanh kiếm nhỏ. Cả kiếm và khiên đều
làm bằng gỗ. Ông đã thừa nhận đối thủ của ông là một con chó (chứ không phải
một con cún :<) và thủ sẵn một tấm khiên có thể tha hồ đỡ đòn.

“Rồi đó, lên nào cún.”

Hội trưởng gõ chiếc khiên bên tay trái với kiếm vào nhau như để kích động cô nàng. Ông vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. Nhưng chỉ cho đến khi Kotarou bắt đầu tấn công.

Kotarou chạy với tốc độ khác một trời một vực với Yuuji.

Biểu cảm của hội trưởng thay đổi rõ rệt. Như thể ông vừa chuyển sang chế độ chiến đấu.

Một tiếng keng vang lên.

Đòn đánh đầu tiên của Kotarou bị chặn lại bởi khiên của hội trưởng.

Nhanh trí vòng lại, từ bên phải, bên trái, vờn xung quanh như đang dắt mũi ông, Kotarou tiếp tục tấn công. Dù vậy, hội trưởng mặt nghiêm túc vẫn an toàn phòng thủ được bằng khiên.

Nghĩ “chuyện này chẳng đi đến đâu cả”, Kotarou giữ khoảng cách.

Cô nàng đang có kế hoạch gì? Kotarou gầm gừ như đang dồn sức mạnh và đột ngột lao lên.

Nó rất nhanh. Tận dụng tốc độ đó, Kotarou nhảy qua đầu hội trưởng.

Phản ứng lại hành động đó, hội trưởng giơ kiếm lên.

Đúng lúc đó.

Kotarou chạy trên không.

Bước đi một cách vững chãi như thể có một mặt phẳng vô hình, nó lướt qua thanh kiếm gỗ và nhảy qua người ông hội trưởng.

Gan, một âm thanh lớn dội lại từ sân tập.

Sau khi chạy qua người hội trưởng, Kotarou ngoảnh lại và lườm ông.

Hội trưởng có vẻ đã đỡ được đòn tấn công toàn lực của cô nàng với khiên. Tuy vậy, chiếc khiên đã bị vỡ tan thành từng mảnh và có vài giọt máu chảy ra từ tay trái hội trưởng.

Wan, Kotarou sủa. ‘Đỡ được cả chiêu đó…… đúng như mong đợi, tôi xin chấp nhận thua cuộc’, dường như cô nàng muốn nói vậy. Một quyết định đầy nam tính. Dù cô là phụ nữ. Dù cô là chó nữa.

Yuuji, Alice, Kevin và cận vệ đứng quan sát từ chỗ bức tường nhìn chằm chằm đầy thắc mắc rồi la hét “oooh”. Đặc biệt là Yuuji chạy vòng vòng xung quanh lảm nhảm “cái gì thế, cái gì thế” nhằm về hướng Kotarou.

“Thật à….. Cậu gọi nó là Kotarou sao? Lỗi của tao vì đã đánh giá thấp mày. Ai lại nghĩ một con chó có thể dùng ma pháp chứ……”

Vừa nói, hội trưởng vừa vỗ đầu Kotarou. Lần này Kotarou ngoan ngoãn vâng lời và khịt mũi *fun*. ‘Ông hiểu là được rồi’, cô nàng muốn nói vậy đấy.

Yuuji đến gần Kotarou và hội trưởng rồi dừng lại.

“Vậy đó thật sự là ma pháp sao? Kotarou, Kotarou dùng ma pháp?”

“Hm? Lãnh chúa Yuuji, cậu cũng không biết à? Kotarou chạy trên không đấy. Hơn nữa nhìn những vết cào trên tấm khiên này. Móng vuốt của loài chó có dài đến thế không? Có lẽ đây là phong ma pháp.”

Yuuji băn khoăn trước lời của hội trưởng. “Ở đây ấm ấm mềm mềm nè” Alice ấn vào bụng Kotarou và giải thích cách sử dụng ma pháp. Cô nàng có thể cắn lòi ruột một con orc dù chỉ lướt qua. Móng vuốt có thể cắt phăng cổ họng một con goblin chỉ với một cú vụt chân. Nó như một phát kiến vĩ đại đối với Yuuji.

“Thật sao…… ra là vậy, Kotarou! Mà có thể dùng ma pháp! Giỏi quá đi thôi.”

Sung sướng không thể tả, Yuuji vuốt ve khắp người Kotarou. Lạnh lùng nhìn cậu ta nói “Đến giờ cậu mới nhận ra hả?”, Kotarou không hào hứng cho lắm.

“Là vậy à, nàng Kotarou có thể dùng ma pháp nhỉ?” Kevin tươi cười tiến tới.

Từ phía sau nhóm Yuuji, một giọng nói chen vào.

“Cả bác và Kotarou đều tuyệt quá~! Alice cũng muốn bắn phép cái bùm!”

Yuuji không được nhắc đến. Hóa ra Alice chẳng thấy ấn tượng gì về trận đấu của Yuuji.

“Ooh thật á? Quý cô nhỏ tuổi đây cũng có thể dùng ma pháp. Vậy để bác làm đối thủ của cháu nhé? Cháu cứ dùng hết sức nhé? Bác từng được gọi là kẻ diệt pháp sư đó nha.”

Hội trưởng đáp lại, được trầm trồ bởi một đứa trẻ như Alice và bối rối nở một nụ cười. Không phải là không có đứa trẻ nào biết sử dụng ma pháp, nhưng số đó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chúng cùng lắm chỉ biết thắp lên một đốm lửa nhỏ hoặc ném hòn sỏi. Cả hội trưởng cũng nghĩ “chắc chỉ đến thế mà thôi” và trở nên bất cẩn.

Hội trưởng lấy khoảng cách, chuyển sang thanh kiếm sắt gỉ sét và đứng trước Alice với vẻ mặt tự mãn. Có vẻ ông có phong cách thay đổi vũ khí cho phù hợp với đối thủ.

“Được rồi ạ~, Alice dùng hết sức á! Alice tới đây! Đại bạch hỏa nóng bỏng, hãy hiện ra đi nào~!

Nghe giọng Alice, Yuuji và Kotarou cuối cùng cũng quay mặt lại và nắm được tình hình.

Bow bow bow bow, Kotarou căng thẳng. “Đừng, aah, tui không né được mất!” có vẻ cô nàng đang la hét như vậy.

“Thôi xong thôi xong thôi xong thôi xong! Ngài Salomon, ngài không đỡ được đâu! Chạy đi!”

Yuuji hoảng loạn la lớn cảnh báo, nhưng đã quá muộn.

Alice đã phóng ma pháp về phía hội trưởng Salomon.

Hội trưởng thở mạnh.

Kỳ lạ thay, hay cánh tay của ông đang tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt. Luồng sáng di chuyển sang thanh kiếm ông đang giương quá đầu và chói lóa.

Ngọn lửa ma pháp của Alice và thanh kiếm vung xuống của hội trưởng va chạm với nhau.

Puff, ngọn lửa biến mất.

Cảnh cả nhóm trợn tròn mắt nhìn thấy là hội trưởng đang quỳ sụp gối.

“N-Ngài ổn chứ!? Ngài Salomon!”

À ừ…....Ta vừa cạn sức mạnh phép thuật. Thứ lỗi cho ta dựa vai cậu chút.”

Hội trưởng bắt lấy cánh tay của Yuuji vừa chạy đến, đứng dậy và nắm lấy vai cậu. Ông vẫn còn lành lặn.

“Là trẻ con mà ma pháp ác liệt quá đấy quý cô nhỏ tuổi ạ. Bác còn tưởng mình suýt chết nữa là……”

Ehehe~ Alice cười tự hào. Đâu thể trách được. Alice nào có ý định nhường nhịn. Ngay từ đầu, người nói “Cháu cứ dùng hết sức” là hội trưởng Salomon. Ông tự làm tự chịu thôi.

Trải qua cơn khủng hoảng lần thứ hai và thứ ba trong đời, một ngày dài đằng đẵng của hội trưởng hội thám hiểm giả thành phố Premie cuối cùng cũng kết thúc.

“Kotarou ngang với hạng 4, quý cô nhỏ Alice cũng bằng hạng 4 nếu chỉ tính ma pháp của cô bé. Mà chúng đều sẽ bắt đầu ở hạng 4 như Lãnh chúa Yuuji thôi…… À mà một con chó có thể đăng ký làm thám hiểm giả không ấy nhỉ……”

Hội trưởng để lại những lời đó.


No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.