Shikkaku - Chương 132
“Trốn chúng ta ư!?”
“Ừm. Thông qua [Passive
Detection] mình có thể nhìn thấy sự di chuyển của bọn quái có vẻ như đang trốn
chúng ta. Từ những gì mình kiểm tra lúc trước có vẻ như bọn quái cũng đã phát
hiện được mana của chúng ta và trốn đi xa.”
Sau đó, tôi đi về phía
trước và quay trở lại.
Tôi không đi quá xa
nhưng tôi có thể cảm nhận được bọn quái di chuyển.
Không hẳn là tất cả bọn
chúng đều như thế, đôi khi những con quái vật yếu lại xuất hiện trước chúng
tôi.
“Mà đúng là những con
quái vật có trí tuệ sẽ không ngu ngốc đến mức đến và thách thức Mathias-kun…”
“Cậu nhắc đến tớ mới để
ý. Giữ khoảng cách với những kẻ chúng cho là nguy hiểm, là điều mà bọn quái có
trí tuệ sẽ làm..” (trans: đó gọi là bản năng bạn ạ chứ không cần có trí tuệ mới
làm)
“Nếu phải nói, thì tớ
nghĩ có lẽ chúng phát hiện được mana của Iris chứ không phải của mình. Phản ứng
mana của Iris mạnh hơn bất kỳ một con quái nào ở đây phải không?”
Sự khác biệt về số lượng
mana của loài rồng và đứa trẻ loài người đã thể hiện rõ điều đó. Trên hết tôi
luôn chú ý không để cho mana của mình rò rỉ ra ngoài quá nhiều, nên chắc bọn
chúng chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng mana của Alma và Ruli thôi. Nếu một con
quái có khả năng cảm nhận siêu cường thì có lẽ chúng sẽ phát hiện ra được sự
khác biệt về chất lượng của mana, nhưng tôi không thấy bất kỳ một con nào như
thế ở đây cả.
“...Con mồi của chúng ta
đã chạy trốn khi mình để rò rỉ mana ra ngoài…. vậy mình có nên ngăn mana thoát
ra ngoài không nhỉ?”
“...Cậu có thể làm được
không?”
Theo như những gì tôi
biết về cô ấy từ trước tới nay, khả năng kiểm soát mana của Iris khá là kém.
Chẳng hạn như cô ấy bắn một quả cầu lửa về phía trước nhưng thay vì thế nó lại
bay sang bên phải. Và có thể xảy ra những nguy hiểm không cần thiết cho mọi
người.
“Ưm. Mình không chắc
lắm, thế nhưng mình sẽ cố gắng hết sức! ….Mọi người làm ơn hãy lùi lại một chút
vì mình không chắc điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu!”
Gần đây thì cô ấy nhận
thức được sự nguy hiểm của chính mình.
Mà với sức mạnh của
Iris, thì dù cô ấy có làm mất kiểm soát mana thì cũng chẳng đủ để làm cô ấy bị
thương được. Thế nhưng những người khác thì chưa chắc đã may mắn được như thế
đâu.
Đề phòng chuyện đó xảy
ra, tôi đưa Ruli và Alma ra xa để quan sát Iris.
“Mình bắt đầu đây!”
Với một tiếng hét lớn,
mana của cô ấy co rút lại nhanh chóng-- thế nhưng tiếp đó là một tiếng pokon!
Rồi Iris bay vút lên trời kèm theo đó là âm thanh của vụ nổ lớn. Và để lại một
cái hố nhỏ trên mặt đất. … Có vẻ như mana của cô ấy đã co rút lại quá nhanh
khiến nó bị mất kiểm soát, và phát nổ khiến cho Iris bay lên trời.
“Ư...mình thất bại rồi,
mình đã nghĩ mình đã kiểm soát được nó rồi…”
Iris tiếp đất với không
một vết xước trên cơ thể và nhìn xuống miệng hố rồi chán nản nói điều đó.
“Phản ứng mana của cậu
đã nhỏ một chút rồi đó, thế nhưng nó đã co rút quá nhanh...Và khiến tất cả quái
vật quanh đây đều đã phải di tản đi khi nó nổ tung.”
Tôi tập trung sử dụng
[Passive Detection] để kiểm tra xung quanh rồi nói với cô ấy.
Những con quái giữ một
khoảng cách chúng tôi giờ đây đã giảm xuống mức trung bình, còn những con quái
khác thì chạy bán mạng như thể muốn trốn khỏi chúng tôi.
“Mình...Mình xin lỗi!
mình không cố ý dọa chúng chạy đi…”
“Không sao mà, ai mà
chẳng có điểm mạnh và điểm yếu của riêng mình. Mình nghĩ cậu sẽ kiểm soát được
mana của mình khi cậu đã làm quen được với cơ thể đó thôi, với lại chẳng có ý
nghĩa gì để chúng ta đánh một con quái vừa nhìn Iris mà đã sợ rồi.”
Một quái vật chân
chính sẽ không sợ hãi khi cảm nhận được mana của Iris lúc này. Một vài bọn
chúng có thể sẽ sợ khi nhìn thấy Iris trước kia, thế nhưng giờ Iris đã không
phát nhiều mana như lúc trước nữa rồi.
“Mình rất vui khi nghe
thế, thế nhưng…”
“Thay vào đó, một con
quái vật mạnh thật sự sẽ tới đây sau khi Iris làm thế. Và điều đó luôn được đón
nhận.”
“Còn mình thì không
thích điều đó một chút nào hết…”
Ruli nhăn mặt khi nghe
thấy tôi nói thế.
Cũng đúng thôi dựa trên
phản ứng của mana thì không có nhiều quái vật tiến tới đây như tôi đã dự kiến
trước đó. Thế nhưng bây giờ chúng tôi cần tập trung đi về phía trước
thôi.
Leave a Comment