Nigotta - Chương 25

Chương 25: Nàng tiên và nhiệm vụ

Vậy là, tôi đã được chuyển sinh sang một thế giới mới.

Theo bài giảng của Kuti, ngoài con người, thế giới này còn tồn tại nhiều chủng tộc khác nữa.
Thế giới trước kia tôi sống không có đông vui như vậy.
Tôi có thể chắc chắn một điều ngay lúc này, nơi này không phải là thế giới trước kia nữa.

Tôi yêu những cuốn tiểu thuyết chuyển sinh.
Ai mà chả muốn được làm nhân vật chính một lần.



Và tôi cũng như vậy.



Thế giới mofumofu thật là nhiều mị lực!



Những gia nhân trong bữa tiệc sinh nhật của Alek không phải cosplay như tôi vẫn nghĩ, mà là hàng thật giá thật.
Đúng vậy......



Những con người mofumofu.



Viva mofumofu!



Tôi là một đứa trẻ khoảng một tuổi rưỡi.
Tôi không thể tự mình xuống thị trấn mà gặp những con người mofumofu được.



Đôi khi, cách giải quyết cũng thật nhẹ nhàng.



Có ít nhất khoảng 30 người hầu trong ngôi nhà này.
Khoảng một nửa trong số họ là những người mofumofu.
Nghĩa là, tôi không phải xuống thị trấn làm gì.
Mofumofu nhà trồng thì tội gì mà không xài chứ?



Nhưng, có một vài vấn đề rất khó hiểu.
Thứ nhất, mặc dù tôi đã được một tuổi rưỡi, nhưng tôi mới gặp những gia nhân (mofumofu) một lần duy nhất tại bữa tiệc sinh nhật Alek mà thôi.



Tôi không biết tại sao, nhưng họ không bước chân vào căn phòng này bao giờ.
Vì Ena đã chăm sóc tôi rồi ha?
Ena có quyền lực cao nhất trong căn nhà, tương đương với Alek và Claire.
Không, có vẻ còn phải trên cả hai người kia nữa.

Một người vẹn toàn như Ena ở trong phòng tôi thì sẽ không cần những người hầu.
Hoặc đơn giản chỉ là sự tín nhiệm.
Ena có quyền lực cao hơn cả chủ nhà thì có cần phải xét đến sự tín nhiệm không hả?
Vấn đề là những người hầu.
Dù được lựa chọn cẩn thận đến mấy, thì không có nghĩa, con người ta sẽ tin tưởng ngay được.
Đặc biệt là khi, cô chủ của họ lại là một đứa bé mù lòa.
Chỉ tin cậy thôi cũng chưa đủ đâu.

Dù sao thì, trong hơn một năm, không có ai được bước chân vào phòng tôi cả, như vậy có hơi thái quá đi ha?
Maa, đây là thế giới khác, và cũng là nhà của những con người giàu có.
Mỗi thế giới có một thường thức, tất cả những hành động ấy đều có lý do chính đáng.

Không sao.
Mofumofu không có chạy đi đâu được.



Hiện giờ, tôi sẽ lên một kế hoạch để rời khỏi căn phòng này và nhanh chóng chạm tới cánh cửa của ước mơ, hy vọng, và lãng mạn.
Lúc những người hầu mang thức ăn đến trước phòng tôi chính là cơ hội.

Thỉnh thoảng, Ena sẽ ra khỏi phòng để nấu ăn, nhưng hầu hết, thức ăn đều được người hầu chuẩn bị và được mang tới trước cửa phòng để Ena tới lấy.
Lúc đầu tôi không chú ý lắm, nhưng có một sự khác biệt nhỏ trong việc gõ cửa, mỗi khi có thông báo sẽ khác so với mỗi khi có "ai đó muốn vào phòng".
Những người hầu đảm nhiệm nhiệm vụ gõ cửa, họ không bao giờ bước chân vào nơi có thể nhìn thấy từ cũi của tôi.
Đó là cách mà người hầu xử sự hả?
Dù sao thì điều đó cũng không quan trọng.

Quan trọng là, tôi phải tiếp cận những người hầu đến phòng tôi càng sớm càng tốt.
Tôi sẽ thưởng thức món mofumofu cho thỏa thích, "tai" và "đuôi" là tôi ngắm rồi đó!

Nhưng nếu xét về thái độ cư xử, họ sẽ không đời nào dám bế tôi lên cả.
Vì thế, tôi phải vạch ra một chiến lược hoàn hảo.



Càng nghĩ, càng thấy khó.



Tôi mới chỉ rời khỏi căn phòng này được hai lần.
Hơn nữa, mục tiêu của tôi lại là những người hầu mà tôi chưa từng tiếp xúc.

Dù tôi có tiếp cận được mục tiêu (mofumofu), cái tôi cần tiếp theo là sự đồng thuận.



Khó lắm á.
Tôi có thành công nổi không chời!?



Iya...... Không có việc gì khó, chỉ sợ người ta nản!



Cho dù điều đó có là bất khả thi, nhưng cuộc đời là một chuỗi những thử thách!



Phần thưởng là được mofumofu thỏa thích!



Yatteyarusa!



◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆



Mission No.1 "Vừng ơi, mở ra" bắt đầu!



Tôi nhanh chóng hoàn thành việc mô phỏng và đưa kế hoạch vào thực tiễn.
Giai đoạn đầu tiên, "thoát khỏi căn phòng."

Bước một, tấn công trực diện.
Cửa phòng là loại tay nắm xoay đẩy, chắc vậy.
Tôi không chắc chắn lắm, vì cánh cửa không chứa chút ma lực nào.

Tuy nhiên, ma lực sẽ bị chặn bởi các vật cản như tường, nên tôi có thể định vị vị trí của mình trong căn phòng.
Vì thế, tôi có thể dò dọc theo những bức tường để tìm được cửa.
Hiện giờ, tôi có thể với được tới tay quay, nhưng vẫn không thể mở được cửa.
Cho dù có mở được, Ena sẽ lập tức lôi tôi về.



Thế nên, việc Ena có đồng ý cho tôi ra ngoài hay không cũng là một vấn đề lớn.



Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ.

Tiến lên! Tất cả vì một ngày mai tươi đẹp!



Tôi tấn công cuốn sách báo hiệu cho Ena ngừng đọc.
Hiện giờ tôi có thể tự đứng được, thế nên, tôi trượt khỏi lòng cô ấy và đứng dậy một cách dứt khoát.
Ena có một chút bất ngờ, vì trước giờ, tôi chưa từng gián đoạn giờ đọc sách để đi tập thể dục.
Một khởi đầu khá suôn sẻ.

Tôi phát ma lực về phía bức tường theo đường thẳng, và bắt đầu đo khoảng cách.
Tuy vậy, nếu tôi chạy thì sẽ vướng rất nhiều vật cản.
Hiện giờ đang là giờ đọc sách, nghĩa là, xung quanh tôi phải có rất nhiều sách.

Trong cuộc họp tác chiến với Kuti, chúng tôi đã nhất trí với nhau, Kuti sẽ đánh dấu những vật cản trên đường bằng tinh thần lực.

Thứ vô nghĩa này há đòi cản đường ta~

Nhưng, tôi không được vội vã.
Ena không biết tôi có thể thấy những vật cản, nếu tôi chạy ngay lúc này, Ena sẽ lập tức bắt tôi lại.

Tôi phải đi bộ qua chúng.
Nếu không vấp phải chướng ngại, Ena sẽ mặc kệ tôi đi như vậy.

Cô ấy sẽ chỉ phản ứng với những tai nạn nguy hiểm, nếu mà tôi ngã dập mặt thì mọi chuyện sẽ kết thúc ngay lắp lự.

Một bước, rồi một bước, đầu tiên, tôi đi về phía bức tường.
Ara ara, hiếm ghê~ hôm nay thiên thần đổi gió nha~ Một giọng nói từ phía sau tôi dội lại.

Có vẻ cô ấy không có ý định túm tôi về.
Sau khi tiếp cận mục tiêu đầu tiên (tường) một cách an toàn, tôi ngó nghiêng xung quanh để xác nhận.
Khi tôi quay lại kiểm tra Ena, cô ấy đang nhìn tôi từ khoảng hai bước với một nụ cười ấm áp.

Không có vấn đề!

Dò dò, dò dò, cảm giác trơn láng đã trở thành cảm giác mềm mại của gỗ.
Có vẻ tôi đã chạm vào cánh cửa.

Khi kiễng chân và nhoài người lên một chút, có một thứ giống như tay nắm chạm vào tay tôi......



Cửa



Tôi viết lên một tấm bảng bằng ma lực.

Khi tôi nhìn sang bên cạnh, nàng tiên tự mãn giơ ngón tay cái liên hồi.

Ủa? Biết vậy nhờ nàng tiên từ ban đầu cho rồi!

Maa, dù sao gạo đã nấu thành cơm, tôi chỉ đành tsukkomi bản thân trong tâm trí.
Tôi quay người lại, hướng về phía Ena và đánh banban nhẹ nhàng lên cánh cửa.



Un? Lily, đó là cánh cửa mà? Con muốn ra ngoài hả?



Ngon!!! Tôi ra dấu chữ V trong lòng và tấn công cánh cửa hai lần nữa.

Lần này, Ena dồn sự chú ý lên cánh cửa.
Cuối cùng, Ena cũng hiểu điều tôi muốn nói.



U~n...... Mọi người đều không muốn con ra ngoài quá nhiều...... Con muốn ra lắm hả?



Mặt tự mãn-san cũng bay tới và đánh vào cửa.
Âm thanh "pofupofu" vang lên.
Đùa thôi, tôi không có nghe thấy gì hết.

Tôi gõ cửa lại và nhìn vào Ena.
Tay tôi bắt đầu đau rồi.



Tôi hướng ánh mắt cầu xin vào boss Ena.



U~n...... Con đã ra ngoài hai lần rồi mà, thêm lần nữa chắc cũng không sao ha? Nhưng hiện giờ, Claire và Alek không cho phép con ra khỏi phòng. Gomenne, Lily



Ơ?
Ena-san?
Hiện giờ con không được phép ra khỏi phòng há!?



Đùa!
Wonderful field ở ngay sau cánh cửa này thôi đó!?



Tôi đờ người lại khi nhìn chằm chằm vào Ena.
Nhìn tôi cảm xúc như vậy, Kuti trực tiếp phát nổ.



Em phải tự trốn thôi! Giờ phiêu lưu đó! Khí thế lên nào~!



Tôi sẽ nghe theo cô ấy một lần.
Cẩn thận dò vị trí nắm cửa.



↓Tay nắm cửa↓



Tôi gắn một bảng hiệu bằng ma lực phía trên tay nắm.
Nếu từ bỏ ở đây, tôi sẽ không thể gọi mình là đàn ông được!



...... Nhưng tôi đang là con gái ha.



Loại cửa kéo mở.
Nếu là loại nắm tròn thì tôi chịu chết.

Kami-sama vẫn chưa bỏ tôi mà đi!

Phải nhanh chóng thay đổi kế hoạch, tôi nắm lấy tay cầm bằng hai tay và kéo xuống.
Là một nhà chiến lược giỏi, phải biết tùy biến mà chiến!



Xo...... ay...... xoay đi.......

Thậm chí nó còn không nhúc nhích!

...... Mày làm bằng cái quái gì vậy hả!? Nặng quá đi!!!

Dù là loại có thể xoay dễ nhất, nhưng chất liệu làm nên nó là đồng, thiếc hoặc thứ gì đó lành lạnh mà khó di chuyển thí mồ.
Giống như một máy cơ lâu ngày không sử dụng vậy.



Kora, không được. Cửa khóa rồi nên con không thể dùng sức mà mở đâu!



C, cái gì cơ!?

Tôi mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào tay nắm, rồi thay đổi tấm biển.



↓Tay nắm cửa↓Bị khóa



Những chi tiết nhỏ thường rất dễ bị bỏ quên ở đâu đó.

Khi tôi thả tay nắm và gục xuống trong thất bại, Ena nhanh chóng bế tôi và trở lại giờ đọc sách.

Cửa đã khóa lúc nào chứ?

Khi Theo và Ellie tới phòng, tôi còn không nghe được tiếng mở khóa, và cũng không có ai ra mở cả.



Ngoan, chúng ta lại tiếp tục đọc sách nha~
Tôi chìm trong tuyệt vọng, wonderful field (mofumofu) cũng vì thế mà biến mất, và giọng nói quỷ dữ cứ thế vang vọng đâu đây.



Nàng tiên nhún vai và trở lại chỗ ngồi.



Tấm bảng trên tay nắm đã thay đổi,





Nhiệm vụ thất bại


No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.