TomoImo - Tập 2, Chương mở đầu
Mở đầu.
Đó là một buổi sáng tháng 6 hơi nóng. Vào một ngày như vậy, thường thì bạn sẽ thức dậy với cảm giác khó chịu do chiếc áo phông đẫm mồ hôi dính vào người, nhưng không hiểu sao hôm nay lại khang khác. Mùi hương vị sữa ngọt ngào len lỏi vào mũi tôi và cơ thể tôi bị lay nhẹ.
“… Đi… Dậy đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng như giọng nói người mẹ hiền gọi con dậy. m thanh dễ chịu ấy từ từ kéo tôi khỏi giấc ngủ.
“Mãi anh mới chịu dậy.”
Mắt mở ra, gương mặt của một cô gái cười dịu dàng choán tầm nhìn của tôi. Cậu ta có mái tóc ngắn màu ngân tựa như nàng elf trong các bộ phim kỳ ảo. Cơ thể nhỏ nhắn sau lớp tạp dề thêu những họa tiết sao biển ngộ nghĩnh.
Tôi biết tên của cô gái này.
“Mashiro?”
Tsukinomori Mashiro. Em họ của tôi và cũng là bạn gái giả của tôi.
Để những thành viên của “Đồng minh Tầng 5” được chấp nhận vào công ty Honey Plays Works, chủ tịch Tsukinomori Makoto ra điều kiện rằng tôi phải giả vờ làm bạn trai giả của cậu ta. Nhưng hiện giờ cậu ta không chỉ là một cô bạn gái giả.
‘Mashiro yêu anh. Hơn bất cứ ai trên đời này.’
Sau khi tôi mở ra xem dòng tỏ tình ngắn gọn mà xấu hổ ấy gửi qua LIME, mối quan hệ giữa chúng tôi đã thay đổi. Cô em họ giả bạn gái phiền phức, nàng thơ tự giam mình, cô nàng phiền phức dùng cả khuôn mặt xinh xắn và miệng lưỡi cay độc làm tôi cực khổ; mấy nhân cách đó đã đi đâu mất tiêu.
Với tôi, Mashiro bây giờ là… là… Ép
Như thế muốn xen vào dòng suy nghĩ của tôi, cậu ta ấn gì đó và má tôi. Cái thứ lành lạnh có vẻ làm bằng sứ này, không phải nghi ngờ gì nữa, chính là một cái bát.
“Nè.”
“… Đây là cái gì?”
“Bữa sáng. Ngon lắm đấy.”
Đáp lại câu hỏi bối rối ấy, Mashiro tiếp tục đẩy cái bát về phía tôi. Khi tôi liếc nhìn vào bên trong, tôi thấy nhím biển, trứng cá hồi, tinh cá – tôi đoán vậy, nhưng chúng đang lung lay và lắc lư.
Nguyên liệu toàn đồ xịn khiến bạn không khỏi thòm thèm, nhưng đây không phải là thứ tôi muốn ăn vào giờ này trong ngày.
“Tôi hỏi lại nhé. Đây là cái gì?”
“Một bát kiểu pudding thượng hạng.”
“Một bát kiểu pudding thượng hạng?”
Không thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tôi chỉ biết lặp lại lời của cậu ta.
“Vâng. Một bát kiểu pudding thượng hạng. Ngon lắm đó.”
“Cô bảo tôi ăn cái thứ này, món đầu tiên bỏ bụng vào buổi sáng sao?”
Ý tôi là thế này. Đây rõ ràng không phải thứ bạn nên ăn vào buổi sáng. Ai cũng nghĩ vậy mà, đúng không?
“………”
Khi tôi từ chối ăn món phi lý trước mặt này, chuyển động của Mashiro khựng lại và cậu ta cau mày.
Ô, cậu ta đang dỗi đó hả?
Tất thảy những đứa con gái quanh tôi đều thật sự khó đối phó, nhưng Mashiro lại còn là cái đứa cực kỳ phiền nhiễu trong số đó. Sau lần đầu gặp lại, cậu ta tỏ ra khó ở và khiến tôi gặp bao nhiêu phiền phức. Mặt cậu ta như muốn nói rằng, “Làm bữa sáng cho ăn rồi mà còn dám phàn nàn hả,” hay gì đó như thế.
Như một tên dân phàm chờ đợi hình phạt từ thánh thần, tôi chờ những lời tiếp theo. Cậu ta từ từ mở miệng.
“…Xin lỗi nhé. Mashiro chỉ biết làm những món hải sản thôi…” Mashiro nói với vẻ ngoan ngoãn.
--- Cô đùa tôi đúng không? Miệng lưỡi cay độc mọi khi của cô đâu rồi? Cái tính tình thô lỗ đó đâu? Cả thái độ lạnh lùng nữa?
“Cô đập đầu vào đâu à? Không giống cô một chút nào.”
“Mashiro chả đập đầu vào đâu cả. Thứ duy nhập đập là… trái tim của cô ấy…”
“Lại nữa, cô là ai… Khoan? Thế thì tôi---“
Mashiro đến gọi tôi dậy và còn làm bữa sáng cho tôi. Rõ ràng điều này chứng tỏ rằng tôi đã chấp nhận tình cảm và lời tỏ tình của Mashiro. Có lẽ chuyện là thế rồi. Nếu không thì làm sao có tình huống thế này được.
Nhưng có gì đó sai sai.
Tôi không hề có ký ức về vụ đồng ý cả. Tôi đã làm gì sau khi thấy tin nhắn LIME đó?
“Đừng quan tâm tới tiểu tiết làm gì Aki ạ. Cứ thư giãn đi và để Mashiro cho anh tận hưởng giấc mơ này.”
“… Giấc mơ? Này, cô đang làm gì thế?!”
Mashiro đặt chiếc bát xuống gần chân mình, cởi tạp dề và từ từ cởi cúc áo đồng phục để lộ đôi vai trắng ngần của cô. Sau khi leo lên giường như một bé mèo hư, cậu ta để tay lên vai tôi và đẩy tôi xuống, ghé đôi môi bóng loáng ấy lại gần mặt tôi.
“Làm mấy trò mà đôi yêu nhau hay làm đi.”
“Này, khoan… Mư ưm?!”
Chạm. Môi hai đứa đè lên nhau.
Nụ hôn đầu của tôi lạnh không ngờ. Đúng là Bạch Tuyết có khác, nàng thơ của tôi. Tôi thích phong thái bất biến và cả đôi môi của cô nữa, đều rất lạnh lùng.
“Mmmmmch------!”
Cơ mà, chà chà, một nụ hôn say đắm. Thậm chí Mashiro còn luồn lưỡi vào phía trong, tách đôi môi của tôi ra. Cô sục sạo khoang miệng tôi, làm tôi không tài nào thở nổi.
Không ổn rồi. Tôi đang dần mất ý thức. Tôi không thở được. Lạnh quá. Nếu tôi không đẩy cô ấy ra, sớm muộn gì tôi cũng sẽ… chết.
*
“--Ặc!”
Và rồi tôi thức dậy.
Tia nắng nhẹ xuyên qua tấm rèm và giường tôi phát ra tiếng cọt kẹt khi tôi trở mình.
Dù mới chỉ là tháng sáu, dường như ve đã bắt đầu buổi hòa nhạc ngoài cửa sổ. Môi tôi vẫn đang chạm vào thứ gì đó lành lạnh, nhưng---
Chắc chắn đó không phải là môi của Mashiro.
“Mút phần đầu như con bạch tuộc ý! Haha, miệng Senpai dâm quá đi!”
“……”
“Nào nào~ anh muốn thứ này đúng hơm~? Nè, hôn thêm xíu nào!”
“………”
“Anh dậy nhanh không thì Iroha sẽ làm thịt cái-gì-biết-rồi-đó của Senpai đấy nha?”
“… Cô đang làm cái trò gì thế hả?!”
“Tròi oi. Mãi anh mới chịu dậy Senpai à.”
Cái giọng nói chọc tức đó khêu gợi tôi trong giấc ngủ và tôi lườm cái người trước mặt tôi đây.
Mái tóc vàng óng sáng ngời và bộ đồng phục mùa hè cực kỳ hợp với cái thời tiết ấm ẩm này. Dây cột tóc trên cổ tay phải của cô. Nhìn trông giống nữ sinh cao trung điệu đà, nhưng chưa tới mức gyaru. Một nữ sinh cao trung (JK) bình thường từ sâu thẳm bên trong---
Em gái của bạn tôi. Kohinata Iroha.
Vì tôi sống một mình trong căn hộ này, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì tôi chết cũng không ai biết. Thế nên tôi quyết định đưa cho thằng bạn Ozu và cũng là người hàng xóm đáng tin của tôi, chiếc chìa khóa dự phòng. Tuy nhiên chiếc khóa đó hầu như là do cái đứa đột nhập phiền phức này sử dụng để quấy rầy tôi bất cứ khi nào có cơ hội. Thế nên việc nhỏ có mặt trong phòng tôi như thế này không có gì bất thường cả, nhưng--
Mới sáng sớm đã bị nhỏ ghé thăm đúng là dịp hiếm có.
“Cô làm cái gì với thằng đáng thương này trong lúc ngủ hả? Với cả cô đang cầm---“
“Đây là kẹo đá!”
“Ma gì mà không biết đút kẹo đá vào miệng người khác hả?”
“Ể, anh không hiểu ý em à? Anh không hiểu tấm lòng Kouhai chu đáo của anh, người chỉ muốn đánh thức anh dậy khỏi cơn ác mộng sao~?”
Vẫn tiếp tục trêu chọc, nhỏ tiếp tục đẩy cục kẹo đá vào môi tôi.
Trật tự hộ cái…
Thảo nào vừa nãy thấy môi lạnh thế không biết.
“Cứ đánh thức tôi dậy bình thường thôi, con ngốc này.”
“Em không làm thế được~ Đã tốn công tỏ ra tử tế rồi thì cũng phải được mua vui chút chứ!”
“Có lời sấm truyền khắc lên đá bảo cô phải bày trò mỗi lần giúp tôi một việc hả?”
“Senpai thức dậy và em có trò vui. Đó người ta gọi là huề cả làng anh hiểu không? A, hay là anh muốn ăn kẹo đá? Nếu anh đòi thì em không ngại mớm kẹo cho anh đó nha~”
“Cô sẽ không bao giờ có thể ký kết hợp đồng với một công ty nếu cô cứ áp đặt mong muốn của cô lên họ. Và câu trả lời là không, đồ ngốc.”
Tôi gạt cục kẹo qua một bên, Iroha lại phùng má hờn dỗi.
“Mà này nhé, phản ứng của anh khi được một cô gái dễ thương thế này đánh thức còn kém quá Senpai à!”
“Thế là được rồi. Tôi không phải mấy tên khổ dâm thích bị lôi ra làm trò chơi như thế.”
“Hừm. Thế anh thích thế nào mới được?”
Iroha rướn người tới và nhe răng cười. Cúc áo thứ hai mở bung ra và tôi có thể thấy khe ngực của nhỏ qua kẽ hở ấy, ép tôi phải liếc mắt ra chỗ khác. Khi tôi làm vậy, Iroha phản ứng với cái khẽ “Aha~”.
“Sao thế Senpai? Anh phải nhìn vào đối phương khi đang nói chuyện với họ chứ~”
“… Trật tự đi đồ ngốc. Bậy bạ cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.”
“Vậy là em sẽ coi đây là một lời khen tức là---Senpai nghĩ rằng phần này của em hấp dẫn lắm đúng không?”
“Ự…”
“Nào nào, không cần phải xấu hổ làm gì hết. Trái tim anh bị kích thích khi phản ứng với sự hấp dẫn của Iroha-chan là phải thôi~ Bản năng đàn ông của anh đột nhiên bị đánh thức cũng không sao đâu. Đằng nào anh cũng đâu làm gì khác được!”
Con ranh này. Cô không nên trêu chọc đàn ông như thế. Sau này hối hận cho mà xem.
Tuy thế nhưng đó là điều tôi thầm nghĩ để xả giận. Iroha vẫn đang trong chế độ quấy rầy tối đa.
“Và cô có chuyện gì vào buổi sáng sớm tinh mơ này?”
“A, xem ra anh vẫn chưa nhận ra. Nhìn nè. Có lẽ đến lúc anh phải biết ơn Iroha vĩ đại này đến gọi anh dậy.”
Cô vươn tay với tới chiếc đồng hồ cạnh gối và giữ nó trên ngực. Nó giống với chiếc đồng hồ báo thức điện tử tôi dùng hàng ngày. Màn hình LCD hiển thị thời gian mà tôi luôn thức dậy, là lúc 7 giờ sáng. Không hẳn, vì nó đã quá 8 giờ sáng một chút rồi.
“H… Hả?!”
“Vì anh toàn dậy lúc 7 giờ mà em không nghe thấy tiếng động gì sau lúc 8 giờ, em nghĩ có chuyện gì đó rồi nên em bảo Onii-chan em sẽ ghé qua kiểm tra.”
“Không thể nào. Cô bảo đã quá 8 giờ sao…? Không thể có chuyện đó. Cô chỉnh giờ để chọc tôi đó hả…?”
“Đến cả em cũng chả chơi trò ác thế đâu. Và anh làm gì mà bối rối thế? Anh chỉ ngủ quá có xíu thôi mà.”
“Tôi đã mất một tiếng đồng hồ cô hiểu không?! Việc này đáng lẽ không bao giờ xảy ra!”
Tôi, Ooboshi Akiteru, đã đạt tới cảnh giới hiệu quả hết mức có thể trong cuộc đời. Thời gian tôi dùng cho việc học cá nhân, di chuyển với tư cách là thành viên [Liên minh Tầng 5], thời gian cùng bạn bè và người thân, thời gian ăn tối, khoảng thời gian tới trường, kể cả thời gian ngủ đều trong tầm kiểm soát của tôi. Sai số tầm năm phút thì không thành vấn đề. Dù sao tôi cũng chỉ là con người mà. Thế nhưng, tận một tiếng là mức sai số quá lớn.
Với cử động y hệt con rô bốt không tra dầu bị lãng quên, tôi nhìn Iroha, đặt tất cả hy vọng vào câu hỏi này.
“N-Này Iroha. Có khi nào hôm nay là ngày nghỉ lễ hay ngày kỷ niệm---“
“Hôm nay là một ngày đến trường hết sức bình thường~”
“Giờ anh phải đi kiểm tra sức khỏe ngay thôi. Có lẽ họ sẽ tìm thấy vài cái bệnh vặt nào đấy.”
“Nếu anh đi bệnh viện vì cái lý do đó thì họ sẽ nghi anh bị bệnh khác đấy.”
Chỉ đúng lần này Iroha nói phải. Dù là con người giờ giấc đến mức nào đi chăng nữa, đến bệnh viện để tìm bệnh đúng là hơi quá. Thế mới thấy hôm nay bất thường tới mức nào.
“Lục lọi mọi ngóc ngách trong đầu anh để tìm lý do thì cũng được thôi, nhưng cứ thế này thì anh sẽ muộn giờ thật đấy anh biết không?”
“Phải rồi! Và nếu biết rồi thì sao không nói sớm hả?!”
Nhảy ra khỏi giường với tâm trạng hoảng loạn, tôi kịp nghe Iroha nói “Em nghĩ thật tuyệt vì được thấy anh sắp muộn giờ thế này” khi tôi phi ra khỏi phòng ngủ. Nếu là có cuộc họp quan trọng hay rắc rối gì đấy làm tôi đến muộn là một chuyện, nhưng đằng này tôi lại ngủ quên? Đừng đùa tôi thế chứ.
Nghe Iroha khúc khích “Chúc anh may mắn, Senpai~” phía sau lưng, tôi lao tới phòng tắm.
“Khỉ thật, cái con Iroha. Không biết cô có giúp tôi thật hay không nữa.” Tôi càu nhàu khi rửa xong cái mặt và lau khô nó bằng chiếc khăn.
Có giấc mơ kỳ lạ, bị Iroha chơi một vố, sắp muộn giờ, một khởi đầu ngày mới tuyệt vời. Nhưng nhờ có nước lạnh tôi mới suy nghĩ thấu đáo được.
“…Mình đã mơ… à…”
Tôi nhớ lại bầu không khí chim chuột ngọt ngào như đôi tình nhân lúc nãy.
…Nhưng thực tế đúng được nhiêu phần đây?
Không thể nhầm được lời tỏ tình của cậu ta; tôi còn nhớ rõ. Nhưng tôi đáp lại thế nào và mối quan hệ giữa hai đứa sẽ ra sao, tôi chịu. Thế nên tôi một tay rút điện thoại một tay đánh răng, kiểm tra tin nhắn của tôi với cậu ta trên LIME.
[Mashiro]: Mashiro yêu anh. Hơn bất cứ ai trên đời này.
[AKI]: Cô… nói vậy là sao?
[Mashiro]: Nói sao hiểu vậy.
[AKI]: Ý cô không phải kiểu THÍCH đúng không?
[Mashiro]: là YÊU. Mashiro muốn trở thành người yêu của Aki. <3
[AKI]: Ra vậy… Để tôi suy nghĩ thêm nhé.
[Mashiro]: Vâng ạ <3 Mashiro sẽ chờ câu trả lời của anh <3 <3 <3
“Ai đây…”
Nghe không giống Mashiro chút nào.
Dù hơi khó hiểu trước cái đống <3 trong tin nhắn của cậu ta, nhưng chuyện cậu ta tỏ tình đúng là thật rồi… Ra vậy, tôi đang trong vị thế đưa ra câu trả lời cho cậu ta. Chà, cũng có lý. Cống hiến cả đời cho sự thành công game mobile của chúng tôi, chưa một lần nào tôi nghĩ rằng một sự kiện rom-com như thế sẽ xảy ra. Không đời nào tôi cứ dửng dưng đưa ra câu trả lời được.
Làm sạch miệng bằng nước, tôi nhìn chằm chằm bản thân trong gương.
Thấy chưa bác, đây là thứ bác nhận được khi ném cho con một kịch bản romcom bạn gái giả. Bác chắc hóng lắm nhỉ. Trót yêu lúc đóng giả đúng là cliché.
Thế---tức---là.
Mashiro thực sự có tình cảm trai gái với tôi? Chẳng phải điều đó khác xa với tính cách của cô ấy sao?
---Không, dừng lại thôi. Nghi ngờ về tình cảm của người khác là việc không nên làm.
Nếu không phải là hiểu lầm thì sẽ dễ dàng hơn. Tôi chỉ cần hành động bình thường thôi. Nhưng phớt lờ tình cảm của Mashiro thì không hay chút nào. Tôi không được phép làm tổn thương cậu ta. Nếu tình cảm của cậu ta là thật, tôi cần phải đối mặt trực tiếp.
“---Được rồi.”
Kiểm tra mặt mũi xong, tôi hạ quyết tâm.
Hôm nay, tôi sẽ gặp Mashiro mặt đối mặt và tìm hiểu tình cảm của cô ấy. Và rồi---
Tôi sẽ đưa ra câu trả lời chân thành của mình.
*
“Tôi nghĩ rằng cách ông đối mặt trực tiếp với cô ấy tuyệt thật đấy. Đúng là Aki có khác”
“Chỉ là tôi không thích lảng tránh thôi mà.”
*
[1]
<Mu>
‘DesuAka’ tập tuần này hay bá cháy. Vừa uống rượu vừa xem bộ anime này là số dách.
<Aki>
Chẳng phải nguồn gốc của nó là bộ manga kiểu trò chơi chết chóc sao? Tôi nghe nói mangaka này là một trong những người không thích yêu đương gì cả.
<Mu>
Chính xác. Ngay từ tập đầu tiên lão chia rẽ cặp đôi. Thế là main và nữ chính trong tập mới nhất bị giết vào khoảnh khắc họ trở thành cặp đôi.
<Aki>
Phù
<Mu>
Main làm tôi khó chịu bởi cái trò trở mặt với lý tưởng công lý của hắn, vậy nên chứng kiến tên đó bị giết bởi dã man như vậy phê không tả nổi.
<Oz>
Ừ, vụ này đang hot trên mạng.
<Aki>
Giết những nhân vật thú vị trong mấy cái game chết chóc đó cảm giác như họ đang cố thu hút sự chú ý từ bên ngoài ấy nhỉ? Có lẽ cạnh tranh gay gắt quá. À mà có nhiều trường hợp làm thái quá như vậy.
<Aki>
Và chưa kể, với kẻ yêu tất tần tật từ trẻ đến già, việc giết nhân vật chính không làm Murasaki Shikibu-sensei đau đớn à?
<Mu>
‘DesuAka’ tập tuần này hay bá cháy. Vừa uống rượu vừa xem bộ anime này là số dách.
<Aki>
Chẳng phải nguồn gốc của nó là bộ manga kiểu trò chơi chết chóc sao? Tôi nghe nói mangaka này là một trong những người không thích yêu đương gì cả.
<Mu>
Chính xác. Ngay từ tập đầu tiên lão chia rẽ cặp đôi. Thế là main và nữ chính trong tập mới nhất bị giết vào khoảnh khắc họ trở thành cặp đôi.
<Aki>
Phù
<Mu>
Main làm tôi khó chịu bởi cái trò trở mặt với lý tưởng công lý của hắn, vậy nên chứng kiến tên đó bị giết bởi dã man như vậy phê không tả nổi.
<Oz>
Ừ, vụ này đang hot trên mạng.
<Aki>
Giết những nhân vật thú vị trong mấy cái game chết chóc đó cảm giác như họ đang cố thu hút sự chú ý từ bên ngoài ấy nhỉ? Có lẽ cạnh tranh gay gắt quá. À mà có nhiều trường hợp làm thái quá như vậy.
<Aki>
Và chưa kể, với kẻ yêu tất tần tật từ trẻ đến già, việc giết nhân vật chính không làm Murasaki Shikibu-sensei đau đớn à?
[2]
<Mu>
Cách cách chúng nó chết quá đỉnh! Như một cuộc thi xem ai tạo ra cảnh cuối hoàn hảo trước cái chết của nhân vật đáng ghét, thấy chưa?
<Aki>
Tôi rất lấy làm vui khi thấy kĩ năng của cô đang lên dần…
<Mu>
Phù, cơ mà tập mới nhất hay cực. Và chẳng phải Makigai-sensei thích mấy bộ này hả?
<Aki>
Aaa, đúng rồi đấy
<Ma>
Ko, không hẳn
<Mu>
Ể? Đợt trước anh có bảo tôi ‘nam nữ chính không còn trinh mới đầu đã chết thì đúng là siêu phẩm kinh dị còn gì?
<Ma>
Kể cả cặp đôi thì họ cũng cố gắng sống sót ấy chứ. Họ chắc hẳn đã cân nhắc rất nhiều về việc tỏ tình trước khi trở thành cặp đôi cơ mà.
<Ma>
Giết họ chỉ vì mỗi kịch bản chẳng phải tội nghiệp lắm cô không nghĩ thế sao?
[3]
<Mu>
Thiệt á? Tôi nghĩ anh là người sung sướng khi xem nó.
<Aki>
Tôi cũng thế.
<Oz>
Ừa, không ngờ luôn.
<Ma>
Ta nên trân trọng những cặp đôi.
Mọi người nên nghe nhạc của Higashino Mana để thanh tẩy tâm hồn đi. Cuộc đời này sẽ thay đổi đấy.
<Mu>
Ơ hình như có gì đó không giống mọi khi?
<Ma>
Aa, tôi đang rùng mình
<Aki>
…Anh có sao không Sensei?
-------------------
Suu: Chữ ‘Ko’ là dịch cho phù hợp chứ không phải teencode nha, đừng chửi con Zen =)))
Aaaahhhh cum backkkk
ReplyDeletethank trans
ReplyDelete