10 nen - Chương 7 Trò chuyện linh tinh 1
Ghi chú tác giả: [7-4] tức là chap này xảy ra cùng lúc với chương 7 phần 4.
----------------------
“Ngài Yuuji, thượng lộ bình an nhé!”
“Ngài Yuuji, Alice-chan, bảo trọng!”
Mùa xuân năm thứ 4 nơi dị giới của Yuuji đã đến.
Khuyển nhân Marcel và con trai ông, Mark, tiễn Yuuji và Alice cùng những người khác lên đường tới thành phố lần đầu tiên.
Alice lần bước theo con đường mòn, ngoái lại thấy Mark đang vẫy tay nên cô bé cũng vui vẻ vẫy tay chào lại. Thấy vậy, mặt Mark đỏ lựng lên. Đó là khoảnh khắc xuân nhất đời cậu.
“Được rồi… quay lại làm ruộng thôi nhỉ! Mark, giúp ba một tay nhé?”
“Vâng! Con sẽ làm việc chăm chỉ!”
Mark hào hứng trả lời. Tuy nhiên, có một mong ước mà cậu muốn biến nó trở thành sự thực nhân dịp Alice không có ở đây.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
Sáng sớm ngày thứ hai kể từ lúc nhóm Yuuji lên đường.
Mark thay bình nước hứng từ vòi nhà Yuuji. Đặt lại một chum đất sau khi nước đã đầy là công việc của Mark. Lượng nước chảy ra từ vòi được Yuuji điều chỉnh để đủ cho sáu người, trong đó gồm cả 3 thám hiểm giả. Đủ để đổ đầy 3 bình nước mỗi ngày.
“Hây da. Hự, nặng quá… Kể ra tụi mình chẳng phải lo lắng gì đến vấn đề nước uống cả, ngài Yuuji tuyệt thật… Mình cũng phải cố gắng mới được!”
Mark đang đánh giá Yuuji quá cao. Thứ tuyệt vời ở đây là ngôi nhà và trang thiết bị của nó chứ không phải Yuuji.
Mark bê bình nước nặng trịch và bước đi loạng choạng. Đột nhiên cái bình trở nên nhẹ bẫng.
“Nhìn nặng quá nhỉ bé con! Để ta gánh cho!”
Đó là Hector, người chuyên dùng một thanh cự kiếm và mặc bộ giáp chói mắt thuộc bộ ba thám hiểm giả, họ đang phải ở lại giữ nhà. Anh ta đưa tay ra và đỡ lấy bình nước.
“Eh, nhưng đó là việc của cháu…”
“Trẻ con thì đừng có quan tâm đến ba cái chuyện đó nghe chưa!” vừa nói Hector vừa bước nhanh. Thường thì anh ta chẳng chịu nghe ai cả, nhưng thật ra anh là một người tốt tính.
Hector đặt bình nước vào trong căn lều yaranga, nơi gia đình thú nhân sống và rời đi, nói “Chào nhé!”. Anh ta đang đến chỗ tập luyện buổi sáng.
Mark nhìn theo bóng anh ta đi mất và liên tục ngập ngừng muốn nói gì đó. Cậu muốn nói một chuyện, nhưng vẫn chưa sẵn sàng ổn định tinh thần. Hành động nắm chặt tay lại dường như đang biểu lộ cảm xúc hiện giờ của cậu.
*clack clack* Âm thanh gỗ va chạm nhau vang vọng.
Ở khoảng đất phía nam nhà Yuuji, nằm giữa khu ruộng và khu vực sạch bóng cây, Hector và người đàn ông cao lớn, Joss đang dùng các cành cây lớn để tập luyện.
Mark lén lút nhìn bọn họ từ dưới bóng của một cái cây. Rõ ràng cậu có gì đó muốn nói với họ. Nhưng cậu lại không thể tìm được thời điểm thích hợp để xuất hiện, cậu đang do dự. “Làm gì đây, liệu mình có làm phiền họ không nhỉ” Mark bồn chồn không yên, từ sau lưng cậu, một bóng người tiếp cận. Người đó lặng lẽ đứng sau Mark và vỗ lên vai cậu.
“Hyah! Ơ, là mẹ à, mẹ dọa con sợ đó…”
“Mark… nếu con có điều gì muốn nói thì hãy nói ngay đi, đừng tốn thời gian no nắng. Con là con trai cơ mà!”
Với ánh nhìn nghiêm khắc, miêu nhân Nina nói với Mark, cậu bé vừa bị dọa cho nhảy dựng lên. Dù nhìn rất nghiêm khắc, nhưng bà lại bị ngọng “L” với “N”. Cho nên rất tức cười.
(TN: Ở bản gốc thật ra là ngọng âm “na” với “nya” kiểu tiếng mèo kêu ấy, sang Việt tôi chỉnh lại 1 tí)
“Vâng… vâng! Cảm ơn mẹ!”
Trái tim Mark cuối cùng đã trở nên vững tin hơn sau lời nói của Nina. Cậu chạy về phía hai thám hiểm giả đang tập luyện. Thấy cậu chạy đi, Nina gật gù “Mhm mhm”. Không ngoài dự đoán, những người phụ nữ xung quanh Yuuji đều rất mạnh mẽ.
Thấy bóng dáng Mark đang chạy tới gần, hai thám hiểm giả dừng tập luyện. Eleine đang bảo dưỡng cây cung của mình ở bên cạnh cũng nhìn theo Mark.
Mark dừng lại trước Joss và Hector, cố bày tỏ ý định của mình, nhưng có vẻ cậu vẫn chưa có đủ dũng khí. Tay nắm chặt, người run lẩy bẩy, tai cậu cụp xuống và đuôi cuộn lại giữa hai chân, cậu ngước nhìn hai người họ rồi lại cúi đầu nhìn xuống đất.
Có lẽ bởi linh cảm được gì đó, Joss và Hector không nói gì, chỉ nhìn Mark, chờ cậu mở lời.
“Uhm, xin lỗi… Cho, cho cháu tham gia luyện tập với ạ!”
Dồn hết quyết tâm vào đôi mắt long lanh, Mark trình bày với các thám hiểm giả.
Hai người đàn ông cười phá lên.
“Vậy sao nhóc! Thì ra nhóc đang khâm phục ta! Aaa, chà chà, dù còn nhỏ thế này mà cũng hiểu đ-”
Hector nói lớn với Mark và vỗ bộp lên vai cậu. Nhưng Eleine chặn họng anh ta giữa chừng, kéo tay anh ta lôi đi chỗ khác. Có vẻ đến lượt Joss đối đáp với Mark.
“Mark-kun, sao nhóc lại muốn tập luyện?”
Joss hạ lưng xuống và nói với Mark, định nở một nụ cười. Nhưng cơ thể to lớn của anh tạo cảm giác như đang đe dọa và miệng thì ngoác như muốn ăn tươi nuốt sống cậu bé.
“Hí” Mark ré lên, lùi lại. *thụp* lưng Mark chạm vào thứ gì đó. Cậu nhìn lên và đập vào mắt cậu là mẹ mình Nina. Nở một nụ cười ấm áp, bà đẩy nhẹ Mark. Joss muốn nhờ bà dạy làm sao để cười được như thế.
“Ch… cháu muốn trở nên mạnh hơn! Cháu muốn bảo vệ mẹ và ba!”
“Có thật nà chỉ mẹ và ba không?”
Nina chớp ngay lấy cơ hội châm chọc Mark khi cậu vừa hét lên. Bà rút lại nụ cười trìu mến chứa chan tình mẫu tử vừa xong và nhếch mép cười gian. Quả là một miêu nhân. Bà rất thích trêu đùa.
“Ugh… Cháu muốn bảo vệ cả A-Alice-chan nữa…”
Mark ngại ngùng nói bằng giọng lí nhí. Nina cười mãn nguyện. Xem ra bà đang rất hứng thú với mối tình đầu của con trai mình.
Kotarou được Mark coi như đấng tối cao thì không nói làm gì, đến Yuuji cũng không nằm trong đối tượng muốn bảo vệ của Mark.
“Okay, ta hiểu rồi. Vậy hãy huấn luyện nhóc nào Mark-kun. Ngoài việc ta sẽ dạy nhóc cách dùng khiên ra, nhóc đã quyết định chuyên dùng món vũ khí nào chưa?”
“Cảm ơn chú rất nhiều! Cháu sẽ lấy kiếm làm vũ khí!”
Vừa mới cứu nguy cậu bé khỏi trò mèo của Nina xong, Joss lại nhận một cú sốc. Anh bị gọi là “chú”. Dù có khuôn mặt như ông già nhưng anh mới chỉ 21 tuổi thôi đó.
Anh nâng cao kĩ năng của mình và ký hợp đồng với Kevin để tích lũy kinh nghiệm làm hộ vệ, anh là một chàng trai trẻ đang nhắm đến mục tiêu trở thành một hiệp sĩ.
Việc bị đôi mắt ngây thơ của Mark nhìn chăm chăm và bị gọi là chú đã để lại một vết sẹo lớn trong tim anh.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
Sáng ngày thứ ba sau khi Yuuji và mọi người khởi hành.
Buổi tập luyện của ba thám hiểm giả giữ nhà, giờ đã có thêm Mark, bắt đầu.
Một cành cây đập vào chiếc khiên Mark đang giương lên.
Một tiếng coong vang vọng khi cậu đỡ cú đánh, nhưng không thể triệt tiêu được lực tác động, Mark ngã nhào. Mark chống tay xuống đất, đuôi cuộn lại và nhìn Hector, người đang rất hoảng sợ.
Joss to lớn khoanh tay quan sát Mark và Hector.
“X-xin lỗi nhóc, ta quá tay rồi! Nhóc, nhóc ổn chứ?” Hector run rẩy nói, nhưng ngay lúc đó có một giọng nói lớn chen vào.
“Sao thế Mark! Chịu thua rồi à!? Chẳng phải con muốn mạnh lên sao!? Đừng quên lòng kiêu hãnh của một khuyển nhân luôn nhe nanh giương vuốt đấy!”
Đó là giọng của Marcel cha cậu, đang theo dõi chăm chú dưới bóng cây gần địa điểm tập luyện. Đứng cạnh ông là Nina mẹ cậu. Có lẽ vì lo lắng; hai người họ phải theo dõi cậu từ chỗ khuất bóng.
Nói là vậy, nhưng lòng kiêu hãnh của một tên khuyển nhân vừa nhìn Kotarou một cái đã khoe bụng là thế nào? Chả có tí nào gọi là nhe nanh giương vuốt cả.
Được động viên bởi lời nói của cha, Mark cố gượng dậy hai chân, đứng lên và giơ sẵn khiên.
“Đúng rồi, cố gắng hết sức đi! Cố lên, Mark!” Giọng Marcel cao vút. “Mình đang làm phiền đấy”, vẻ mặt của Nina như nói vậy khi bà lườm Marcel.
“Một lần nữa đi ạ!”
Vẻ hốt hoảng tiêu tan khỏi mặt Hector, anh nhìn Mark kiên quyết.
“Mark-kun, nhóc không được đón trực diện cú đánh, mà phải gạt nó đi. Hơn nữa nhóc là khuyển nhân cơ mà. Tận dụng đôi chân của mình mà di chuyển đi chứ, nhóc cũng có thể tìm cách phát huy tác dụng của thính giác và khứu giác. Còn Hector nữa, đây chỉ là tập luyện nên ra đòn chậm thôi thằng đần.”
“Tốt, tinh thần phải thế chứ! Ta tới đây, Mark-kun!”
Nghe lời khuyên của Joss, Mark không còn nấp toàn bộ cơ thể mình đằng sau tấm khiên nữa mà biết ngó đầu ra một chút. Có vẻ cậu bé đang thử nhiều phương pháp khác nhau sau khi nghe lời khuyên đó.
Trái lại, Hector vẫn khua tay múa cành cây một cách thô bạo. Có vẻ anh ta chẳng thèm để lời khuyên vào tai.
Để có thể bảo vệ mẹ và ba.
Để có thể bảo vệ Alice-chan.
Giữ kín trong lòng quyết tâm như vậy, Mark dành mỗi ngày bận rộn để gắng sức tập luyện, làm đồng, thay nước và giữ nhà.
Nhưng quyết tâm đó lại chẳng còn là bí mật nữa: chẳng cần cậu tự thú nhận, chuyện đó mọi người xung quanh ai cũng biết rồi.
Leave a Comment