10 nen - Chương 7 Trò chuyện linh tinh 3
Ba ngày sau lần Yuuji đến thành phố ở thế giới khác lần đầu tiên và rời đi.
Kevin ở lại thành phố Premie, anh đang lên đường đến thăm tư dinh lãnh chúa.
Sở dĩ Kevin có được buổi gặp mặt này là vì anh đã gửi cho phu nhân lãnh chúa, giờ đã thành người quen, một lá thư và được sắp xếp lịch hẹn.
Anh ta sẽ trao đổi với phu nhân lãnh chúa trong khi Yuuji vắng mặt.
Anh không đến để dan díu với người phụ nữ ngực bự đã có chồng ấy, đây là một cuộc bàn bạc công việc. Kevin là một con người đứng đắn chỉ luôn nghĩ đến nàng con gái của 『Gaegus đẫm máu』.
Trong lúc Kevin chờ ở phòng khách, cũng như lần anh đến đây cùng Yuuji để thẩm vấn, phu nhân lãnh chúa xuất hiện. Lần này cô dẫn theo một người cận vệ, có vẻ ngài thẩm phán sẽ không đến.
“Anh Kevin, cảm ơn vì đã dành thời gian chờ. Và ta đang tự hỏi lần này anh sẽ đàm phán về chuyện gì đây?”
Ngồi đối diện với Kevin, phu nhân lãnh chúa đặt câu hỏi. Như thường lệ, cô đang mặc bộ trang phục để hở phần ngực, làm lộ ra cái thung lũng không đáy ấy. Tuy nhiên Kevin lại không hề để mắt đến cạm bẫy chết người đó. Dù sao thì anh cũng là một con người đứng đắn.
“Tôi muốn đàm phán về việc giao thương, cũng là mục đích chính của lần này.”
Trình bày với phu nhân lãnh chúa như vậy, Kevin quay lại nhìn người hộ tống riêng đang đứng sau lưng. “Này, lấy tôi cái đó”, anh yêu cầu.
Một cách tình cờ, khi anh quay mặt lại, cái thung lũng đó lọt vào tầm mắt anh trong giây lát. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi đến nỗi những người phụ nữ tinh ý nhất cũng không nhận ra ánh mắt đàn ông đang nhìn mình. Kevin… lẽ ra phải là một người đứng đắn.
Thứ được người hộ tống của Kevin lấy ra một chiếc hộp kim loại thô kệch lóe lên ánh sáng màu xám đục.
Phải.
Đó là thực phẩm đóng hộp bản thử nghiệm.
“Đây là… mà đây là cái gì? Ta chỉ có thể thấy đây là một cục sắt, thậm chí còn chẳng phải trang sức, nhưng…”
Phu nhân lãnh chúa chưa từng nghe nói đến thực phẩm đóng hộp nên thấy hơi bối rối. Hành động chạm tay lên má và nghiêng nhẹ đầu của cô đều rất cuốn hút. Chỉ những người tự nhận thức được sự quyến rũ của bản thân mới hành động như vậy.
Thực chất, phu nhân lãnh chúa mặc bộ trang phục hở ngực này không hề do thiếu suy nghĩ. Nếu thương thuyết với một nhóm người hoặc với một người đàn ông, cô sẽ khiến họ mất tập trung. Nếu là một người miễn nhiễm với chiêu trò này, cô chỉ cần chỉnh trang vẻ ngoài sao cho có lợi hơn là được. Cô hiểu rõ điều đó nên mới phô thung lũng không đáy ra. Mọi việc đều đã được toan tính sẵn. Chứ cô không phải người thích khoe hàng.
“Đây là món thực phẩm bảo quản đang trong quá trình phát triển. Nhưng tôi đã bị thu hồi những vật có khả năng làm vũ khí rồi… Xin phép người cho tôi mượn một cái đục được không?”
“Không, không cần.”
Kevin thử hỏi mượn dụng cụ để mở đồ hộp.
Vì thực phẩm đóng hộp mới chỉ là sản phẩm thử nghiệm chưa xuất hiện ngoài thị trường, nên họ chưa thể làm dụng cụ mở hộp chuyên dụng. Dù có biết dùng thì cũng chỉ có vài người áp dụng. Họ thích chọn một phương pháp tối cổ hơn đó là dùng đục rồi gõ búa lên.
Tuy nhiên.
Phu nhân lãnh chúa đưa mắt nhìn ra sau. Đó không phải hành động gây kích thích, mà cô ấy đang ra lệnh bằng ánh mắt cho người cận vệ đứng đằng sau.
Gật đầu và rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng, người cận vệ khua kiếm và chém xuống.
Lưỡi kiếm thô kệch cắt chéo món đồ hộp thử nghiệm.
“Ooh… Không ngoài mong đợi, người có anh chàng cận vệ với tay kiếm giỏi đó chứ. ... Được rồi. Thứ này được gọi là thực phẩm đóng hộp. Chúng tôi để thức ăn vào bên trong và có thể nấu nó đơn giản chỉ bằng cách làm nóng lên. Và… dù mới đang trong giai đoạn thử nghiệm, sản phẩm hoàn thiện sẽ có thể cất được lâu mà không bị hỏng tận một năm trời, hương vị cũng không đổi luôn.”
Kevin giải thích đầy tự tin. Thế nhưng phản ứng của phu nhân lãnh chúa không thích thú cho lắm. Cô nhìn anh một cách nghi hoặc. Đối với một số người có khẩu vị độc đáo thì sẽ rất thích được như thế.
“Người nghi ngờ là chuyện hiển nhiên. Nếu không phiền, người có thể mời ai đó biết nấu ăn hoặc người thử độc không?”
Hẳn là Kevin không có cái khẩu vị độc đáo ấy.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
“Hmm… Nó vẫn chưa bị hỏng hay bốc mùi. Nhưng tôi không biết món này được chế biến khi nào. Hm…? Đây là…! Không, không thể được!”
Xuất hiện trong phòng khách là đầu bếp chịu trách nhiệm nấu ăn cho dinh thự của lãnh chúa. Người đầu bếp lớn tuổi bày món ăn ra đĩa, ngửi mùi hương và nếm thử nó.
Thứ ông ấy vừa ăn là 『Súp Thỏ Tuyết』 , được miêu nhân Nina cải biến qua hướng dẫn của Yuuji.
Vừa nhai miếng thịt, vị đầu bếp thốt lên đầy ngạc nhiên.
“Có chuyện gì à?”
“Đây… đây là thịt thỏ tuyết! Cái thứ thịt thỏ tuyết rất nhanh bị hỏng đó lại có thể ăn được vào mùa này… Không thể tin nổi. Nhưng đây chắc chắn là hương vị mùa đông…”
Kevin nhếch mép cười khi nghe lời nhận xét của ông đầu bếp. Thỏ tuyết cũng có thể được tìm thấy ngoài mùa đông, nhưng từ xuân sang thu, lông của chúng sẽ chuyển sang màu đen và thịt sẽ trở nên dai nhách, vô vị. Như một trò đùa, chỉ dưới nhiệt độ thấp của mùa đông thì lông và thịt của chúng mới đem lại món lợi cho người đi săn. Đây có vẻ là phản ứng đúng như dự tính của Kevin, anh đã nhờ họ đưa một người biết thưởng thức món ăn ra.
“Phải, chúng tôi nấu thỏ tuyết bắt được vào mùa đông và giữ nó trong hộp. Hiện tại mới chỉ là mẫu thử nghiệm, nhưng một khi hoàn thiện, thứ này có thể ăn được trong bất cứ mùa nào luôn. Hơn nữa, bởi lẽ nó không bị hư hỏng trong suốt bốn mùa…”
“Nó có thể được bán ở kinh đô và các thành phố khác. Ừ, nếu thành công thì sẽ thật tuyệt nhỉ. Và anh Kevin, cố gắng thu xếp cuộc gặp này dù vẫn đang trong thử nghiệm, ta không biết ý định của anh là gì đây.”
Rướn người về phía trước, vẻ mặt phu nhân lãnh chúa trở nên nghiêm túc. Rướn người như thế, thung lũng không đáy của cô hiện lên rõ hơn hẳn trong mắt Kevin. Nhưng Kevin không hề dao động. Anh là một người đứng đắn mà.
“Nếu nói thẳng, ở cuộc đàm phán này tôi muốn người cung cấp tiền vốn cho dự án này.”
“Ui trời ui trời. Nếu cấp vốn thì phía ta sẽ được hưởng lợi gì?”
Kevin cười rạng rỡ còn phu nhân lãnh chúa thì cười dịu dàng. Hai bên đang cười với nhau nhưng không khí xung quanh thì như nổi giông bão.
Nếu gặp cảnh này Yuuji đảo mắt tránh ngay khỏi công việc chẳng liên quan gì tới cậu.
“Công ty Kevin sẽ buôn bán thực phẩm đóng hộp cho dân chúng. Ngoài ra, tôi đang suy nghĩ đến chuyện sản xuất một loại thực phẩm đóng hộp với các món ăn thượng hạng, dành riêng giới quý tộc thì sao? Thỏ tuyết chỉ có thể bắt được vào mùa đông trong khu rừng lớn bao quanh thành phố Premie. Ví dụ, chúng tôi có thể chế biến chúng theo công thức của vị đầu bếp đây và đóng trong hộp. Nếu làm vậy, món thỏ tuyết thơm ngon bổ dưỡng sẽ ăn được mọi lúc mọi nơi. Phía chúng tôi sẽ bán số lượng lớn với giá rẻ, sau đó lãnh chúa và người có thể từ từ bán chúng cho các vị quý tộc khác với giá tùy thích. Người nghĩ sao?”
“Lãi suất thuế sẽ tăng và chúng ta có được toàn bộ lợi nhuận từ việc bán thực phẩm đóng hộp cho quý tộc sao? Trời trời, thương vụ gì mà ngon ăn thế nhỉ? Và ta đang tự hỏi nó đi kèm với điều kiện gì.”
Phu nhân lãnh chúa hỏi rồi vươn tay lấy tách trà trên bàn để thưởng thức vị trà đen. Trong lúc cầm tách, cô không quên kéo trễ phần ngực áo xuống để tôn lên cái thung lũng của mình.
Như bị dụ dỗ, Kevin cũng với tay lấy tách. Anh không quên tranh thủ liếc một cái về phía cái thung lũng sâu hút kia trong khi nhìn về phía tách trà. Liệu Kevin... có đứng đắn thật không?
“Còn một thứ nữa bên cạnh tiền vốn. Để bảo vệ được bí quyết, tôi đang muốn sản xuất thực phẩm đóng hộp ở vùng đất tiên phong mới của Yuuji. Những chủ rèn tuy rất kín miệng, nhưng nếu có ai ngó trộm, cách thức chế biến của chúng tôi sẽ bị tiết lộ mất. Trên phương diện đó, bí quyết sẽ dễ được bảo vệ ở vùng đất tiên phong mới, hơn là ở thành phố Premie. Đó là vì tôi có thể tận dụng không gian trống trải xung quanh xưởng rèn. Nếu đã cấp vốn, tôi muốn người cho phép các chủ rèn và học viên của họ được định cư sang vùng đất tiên phong nữa.”
Phải.
Các chủ rèn đều nằm dưới quyền kiểm soát của lãnh chúa cai quản lãnh thổ của họ. Tất nhiên rồi. Nếu các chủ rèn, những người biết cách sản xuất vũ khí và áo giáp muốn đi đâu thì đi, thì lãnh chúa sẽ không thể củng cố quân lực. Trái lại, trong trường hợp họ di dời sang phe đối địch, sẽ dẫn đến tình huống không chỉ gây khó khăn trong việc gia tăng quân lực, mà kẻ địch còn dư dả vũ khí. Lại thêm một ví dụ, nếu người chủ rèn duy nhất trong làng tự ý chuyển đi, cả ngôi làng sẽ rơi vào khủng hoảng. Quả thật có một hội rèn tồn tại, nhưng bởi lý do đó, lãnh chúa phải nắm quyền kiểm soát việc chuyển cư của các chủ rèn.
“Đúng là vậy… Chà, nếu chỉ một chủ rèn và học viên của ông ấy thì được. Đổi lại, hãy đảm bảo phải đưa những thứ đồ hộp(?) này lên thị trường sớm nhé? Còn về số lượng vốn…”
Mọi việc đúng như Kevin tính toán.
Được người cận vệ đưa cho giấy bút, có vẻ phu nhân lãnh chúa đang muốn bàn thêm chi tiết với Kevin. Hết sức tự nhiên, cô cúi mình về phía trước. Tay phải cầm cây bút. Tay trái giữ tờ giấy. Bị hai tay hai bên ép vào, cái thung lũng của cô trở nên vô cùng vĩ đại. Tất nhiên phu nhân lãnh chúa làm vậy có chủ đích.
Vì cần phải xem tài liệu, Kevin cũng nhìn xuống bàn. Hướng nhìn đến tờ giấy đã bị hai quả đồi và thung lũng che khuất. Kevin lại bị mất tập trung bởi chiêu đó…
Về mặt tài chính, mọi thứ đều đúng như phu nhân lãnh chúa đã tính toán.
Tuy nhiên, Kevin vẫn nhận được sự chấp thuận của cô trong việc cấp vốn sản xuất thực phẩm đóng hộp và cho phép một chủ rèn được chuyển cư sang vùng đất tiên phong.
Một kết thúc không thể êm đẹp hơn. Kevin là một con người tháo vát và đứng đắn.
Những người đàn ông có thể chống lại thung lũng cạm bẫy của một cô milf tự nhận thức được vẻ quyến rũ của bản thân là rất hiếm, kể cả khi họ có một người bạn đời mà mình luôn mong mỏi.
“May là mình không đem theo Yuuji”. Trên đường về Kevin khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Kevin đã quên mất một điều.
Người hộ tống riêng của Kevin cùng đi với anh hôm nay. Anh ta được chiêu mộ từ công ty của Gaegus ở kinh đô. Hẳn nhiên anh cũng được chủ tịch công ty là Gaegus để mắt tới.
Những từ “Làm ơn hãy trao con gái của ngài cho tôi” mà Kevin định nói với Gaegus Đẫm Máu một ngày nào đó.
Kevin không hề hay biết, chặng đường của anh đang ngày càng gian nan.
Leave a Comment