Kurakano - Chap 3


Chương 03: Kết cục của câu lạc bộ văn học

Trong lúc hội trưởng vẫn đang im lặng ngồi uống trà, tôi ngước mắt nhìn lên cái đồng hồ.

Chẳng có dấu hiệu gì cho thấy kim giây sẽ dừng lại.
Vậy nên cũng không quá phóng đại khi nói rằng hội trưởng thưởng thức tách trà chậm đến mức phải tính bằng giây. 
……..Và đó cũng là nguyên nhân khiến tôi phải chịu đựng cái quãng thời gian kinh khủng này.
“Ừm, hội trưởng, chúng ta nói chuyện tiếp nhé?”
Dù cho tôi có muốn đổi chủ đề cỡ nào đi chăng nữa, thì việc tiếp tục với cái tình trạng đình trệ này là điều bất khả thi.
Có lẽ hội trưởng đang đắm chìm trong thế giới riêng của chị ấy.
Với nỗi lo đó trong lòng, tôi mở lời một cách thận trọng.
Ai cũng có thế giới riêng của mình.
Phá hủy thế giới riêng của người khác là một điều cấm kỵ.
Tuy nhiên, có vẻ như sự lo lắng của tôi chỉ là thừa thãi.
Ngay lúc tôi nhìn thẳng vào mắt hội trưởng, gò má chị ta đỏ lên như thể đã nhận ra tình cảnh hiện tại.
“X-xin lỗi nhé. Tự dưng tôi lại sững người ra như vậy…… À mà, trà ngon lắm, cảm ơn cậu.”
“Không không, em mới là người phải cảm ơn. Cảm ơn chị vì đã chấp nhận uống thứ nước trà rẻ tiền đó.”
Trông chị ấy hơi lúng túng thì phải.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ lúng túng ấy liền được thay thế bởi nụ cười và lời cảm ơn có phần quýnh quáng.
Căng thẳng quá độ sẽ dẫn đến cảm giác mất kiên nhẫn.
“Vậy, quay lại chủ đề ban nãy nào…. Ừm, tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết đối phương đang nghĩ gì trong đầu, chỉ là sự việc không đến nỗi quá nghiêm trọng như vậy.”
“.....Ể?”
Bỗng nhiên hội trưởng bật cười, hành động đó vô tình phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng.
Tôi có cảm giác đôi vai và cái đầu của mình nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Nếu cứ bỏ ngỏ vấn đề thì nó sẽ chẳng bao giờ được giải quyết.”
Không hề quan tâm đến phản ứng của tôi, hội trưởng đi thẳng vào vấn đề.
-------Giải tán câu lạc bộ.
Một trong những điều lệ về hoạt động của câu lạc bộ.
Và ở ngôi trường này thì nó sẽ được áp dụng cho những trường hợp có dưới năm thành viên.
Vậy nên hiện giờ, câu lạc bộ văn học của tôi, nơi chỉ có vỏn vẹn hai thành viên là tôi và Himeshima hiện đang ở trong tầm ngắm.
“Với lại, cậu chỉ cần tìm thêm thành viên là được mà? Dù gì thì quyết định cuối cùng cũng được đưa ra ở tổng hội nghị hội học sinh vào giữa tháng 6.”
“Tổng hội nghị hội học sinh là cái gì thế….. chị đang nói đến giờ-ngủ-trưa phải không?”
“Tôi thật sự khâm phục lòng dũng cảm của cậu khi dám hỏi tôi câu đó đấy. Nhưng giờ mà trả lời thì chẳng khác nào thừa nhận, vậy nên tôi xin phép giữ im lặng.”
Chị vừa mới nói đấy…. Thế thì có khác gì là đã trả lời rồi chứ…
Hờ, tốt nhất là không nên gây hấn thêm nữa, im lặng là vàng mà.
Tổng hội nghị hội học sinh là một cuộc họp diễn ra định kỳ nhằm báo cáo mọi hoạt động của hội học sinh và tình hình tài chính.
Nhưng phần lớn học sinh lại không quan tâm đến việc đó, kết quả là ai cũng ngủ gật y như giờ Nhật ngữ.
Tất nhiên là hội học sinh cũng biết, chỉ cần nhìn vào biểu cảm hiện tại của hội trưởng là tôi thừa hiểu chị ấy đã tức giận đến nhường nào.
À tiện thể thì, chính tôi là người đã đặt tên cho tổng hội nghị hội học sinh là giờ-ngủ-trưa.
Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì tôi chết chắc! Ông bà ta có câu cái miệng hại cái thân quả không sai!
“Nhưng…..ba người trong vòng hai tháng là chuyện bất khả thi.”
Từ giờ tới đó vẫn còn một khoảng thời gian có thể được xem là điều hết sức may mắn đối với tôi.
Tuy nhiên, sau khi kết thúc kì tuyển chọn thành viên tạm thời trong tháng 4 thì câu lạc bộ với hoạt động mang tên Giờ Vàng của tôi chỉ tuyển được thêm đúng một thành viên.
Chẳng cần nói cũng biết, từ giờ trở đi bất cứ ai gia nhập câu lạc bộ của tôi thì cũng đều vì Himeshima hết.
….Vậy nên ngay cả một thằng cô độc như tôi cũng không thể nào biết ơn con nhỏ đó được.
Mà, dù sao tôi cũng quen rồi.
Bị giải tán hay tuyển thêm thành viên ‘tạm thời’ đây?
Sau khi cân nhắc giữa hai lựa chọn, tôi quyết định chọn cái đầu. 
“Quả thực là câu lạc bộ này có hơi ít người, nhưng em tuyệt đối không muốn nhận những kẻ thiếu thành ý. Chỉ những người hiểu được quan điểm của em mới có tư cách gia nhập. Thế nên em thà chọn giải tán còn hơn. Rõ ràng đó không phải là một lựa chọn thông minh, nhưng em cũng không còn cách nào khác.”
Tôi giãi bày ý nghĩ của mình bằng giọng điệu chắc nịch.
Chẳng biết là do bất ngờ hay sửng sốt trước lời phát biểu ấy, đôi mắt của hội trưởng mở to ra.
Rồi từ từ, chị ấy gật đầu như thể đã hiểu.
“Nói sao nhỉ….tôi thật sự ấn tượng đấy. Rất ít người có được tiêu chí rạch ròi như cậu.”
Ngay lúc tôi thả lỏng cơ thể và nở một nụ cười phụ họa, hội trưởng nghiêng người tới như thể đã quyết định điều gì đó.


7 comments:

  1. sao ko rủ ghệ vào nhỉ :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ghệ nó chung clb mà ba

      Delete
    2. đâu ! có mỗi main với bé kouhai mà :>

      Delete
  2. Cần đường và mấy cảnh chim chuột :>

    ReplyDelete
  3. chương tiếp theo con ghệ mở của lao zô cản bà hội trưởng lại nek :3

    ReplyDelete
  4. thấy motip hao hao giống bộ boku ni bitch ga iru nante arienai nhỉ...tiếc là bị drop mất rồi

    ReplyDelete

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.