KuraKano - Chương 8
Tôi đặt mông ngồi xuống vị trí thường ngày của mình, mắt nhìn qua một lượt bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn.
“Cái mùi khó chịu này là…..”
“Có gì sao?”
“À, không có gì.”
Thứ đang đặt trên bàn chắc chắn là cà ri, không sai vào đâu được.
….Đúng là cà ri rồi, nhưng màu sắc của nó có gì đó khang khác so với món cà ri mà tôi biết.
Không phải màu nâu mà Miku thường hay nấu, món ăn này lại có màu cam.
Nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện ra số lượng nguyên liệu cũng khác hẳn bình thường.
…...Ừm, chỉ cần không có nhân sâm là được.
“-------Đây là cà ri gà sốt bơ, một món khá nổi tiếng ở Ấn Độ.”
Kanzaki, người đang ngồi đối diện, giải đáp cho thắc mắc từ nãy đến giờ của tôi.
Cô ấy chỉ giải thích ngắn gọn chứ không rõ ràng và chi tiết như Wikipedia, nhưng ít nhất thì tôi vẫn hiểu được.
……..Sao tự dưng mình có cảm giác chẳng khác gì Sommelier thế nhỉ?
“Hể-...”
Cà ri gà sốt bơ…...à?
Đúng như cái tên của nó, món ăn này có mùi bơ khá nồng.
Ở chính giữa là một miếng gà lớn được bao quanh bởi Roux.
Dù trông rất lạ, nhưng nó vẫn được tính là cà ri bởi mùi hương và hình thức trình bày kích thích vị giác.
……...Tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi vì chỉ mới cách đây vài phút, tôi còn cho rằng nó có chứa vật chất lạ nào đó.
“Miku, em biết làm món này à?”
“Tất nhiên là không. Hôm nay có người giúp nên em mới làm được đấy, Kotone-san bảo rằng đây là lần đầu nấu cho Onii-chan nên…..”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, ăn thôi nào.”
Kanzaki vội vàng ngắt lời Miku.
Nhìn thấy con bé vẫn còn muốn nói tiếp, cô ấy đưa mặt lại gần tỏ thái độ dọa dẫm.
Mặc kệ cái khung cảnh đang diễn ra trước mặt mình, tôi điềm nhiên múc một muỗng cà ri đưa lên miệng.
“......Ngon thật đấy.”
Chính bản thân tôi cũng cảm thấy bất ngờ khi bỗng dưng thốt ra câu đó.
Mùi hương thơm phưng phức khiến tôi vô thức múc thêm muỗng nữa, tốc độ ăn bất tri bất giác trở nên nhanh dần.
Có vẻ như tôi đói bụng hơn mình tưởng, chưa đầy một lúc sau, cái dĩa của tôi đã trở nên sạch bong.
Chẳng biết Miku và Kanzaki đã ngừng cò kè với nhau từ lúc nào, cả hai người họ hiện đang nhìn tôi vô cùng chăm chú.
“Ừm…… cậu muốn ăn thêm nữa không?”
“........Ờm.”
“.......Được rồi.”
Tôi gật đầu ngay tắp lự trước lời đề nghị hấp dẫn đó.
Kanzaki mỉm cười rồi cầm lấy cái dĩa trống không của tôi, miệng ngâm nga theo từng bước chân tiến về phía nhà bếp.
……...Có vẻ như cô ấy đang có tâm trạng rất tốt.
“--------Ái chà, cũng phải thôi ha……”
Lặng lẽ quan sát Kanzaki, người chỉ còn thiếu chút nữa là sẽ nhảy chân sáo, Miku chống cùi chỏ lên bàn và nói một câu đầy ẩn ý.
Khuôn mặt của con bé quả thực rất đẹp, giống như là có cùng gien với Kanzaki ấy, và giờ trên khuôn mặt đó đang hiện lên một biểu cảm khá mơ hồ.
“....Ý em là sao? Với lại đừng có chống cùi chỏ lên bàn.”
Miku miễn cưỡng bỏ tay xuống đùi.
Con bé chẳng hề cãi lại lấy một tiếng, mà dù sao thì bình thường Miku cũng rất vâng lời.
……...Trái ngược hẳn với tôi.
“Cho em mượn tai anh chút.”
Nói xong, Miku rướn người tới giữa bàn ăn, tôi ngước mặt lên rồi đưa tai lại gần theo lời con bé, trong lòng băn khoăn tự hỏi không biết Miku muốn nói chuyện bí mật gì.
“N-nè! Gần quá rồi đó.”
“Nếu không kê lại gần thì làm sao anh nghe được em nói gì?”
“Vậy để em tới ngồi kế bên anh!”
Sao em toàn để tâm mấy chuyện không đâu thế.
Dứt lời, Miku đứng dậy đi sang phía đối diện của bàn ăn rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh tôi.
Làm ngay từ đầu có phải đỡ khổ hơn không…….
Hiển nhiên là thế rồi, với cái khoảng cách rộng bằng cả cái bàn ăn thì khó mà thì thầm to nhỏ với nhau.
“............Nói tiếp vụ ban nãy, người nấu chính hôm nay là Kotone-san đó.”
“Thật á?.........Cơ mà, Miku chắc cũng không biết làm món này đúng không?”
“..........Em không muốn nghe những lời đó từ chính miệng ông anh vô dụng của mình đâu.”
“À ừm……...phải ha.”
Nhân tiện, tôi có thể nấu được mì ramen ăn liền đấy.
…….Khoan đã nào. Ngoài mì ra còn có khá nhiều món được nấu bằng cách đun nước, chẳng hạn như trứng luộc.......Được rồi, cứ cho là vậy đi.
Cập nhật kỹ năng nấu ăn!
“Đại khái là vậy……….Onii-chan, ban nãy trên đường về nhà anh có nói gì đó với chị ấy đúng không?”
“..........Để cô ấy biết cũng đâu có sao.”
Trong một cuộc hội thoại thì tính khách quan nắm giữ vai trò vô cùng quan trọng.
Lời của người nói sẽ được người nghe tiếp nhận dựa theo cảm xúc hiện hữu trong câu nói.
Những người cho rằng mình vẫn ổn một cách chủ quan, thực ra chỉ đang làm chuyện thừa thãi, và đôi khi còn phát sinh phiền phức ngoài ý muốn nữa.
“Đúng rồi đó. Anh chỉ toàn nói mấy chuyện không đâu vào đâu thôi.”
“.........Vậy à?”
Miku ngán ngẩm thở dài.
“Có vẻ như Kotone-san đã hoàn toàn bị kích động trước lời nói của anh, chị ấy bảo rằng ‘Không hiểu sao nhưng chị muốn Shinomiya phải ăn đồ do chị nấu bằng mọi giá------’”
Con bé bỗng nhiên im bặt.
Không, chính xác hơn là Kanzaki đã quay trở lại, thế nên Miku mới không dám hó hé thêm tiếng nào.
“Của cậu đây, Shinomiya.”
“...........Cảm ơn.”
Đưa dĩa cà ri cho tôi xong, Kanzaki kéo Miku về phía phòng khách rồi cả hai cùng ngồi xuống ghế sofa.
Chẳng hề quan tâm đến họ, tôi tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình, thỉnh thoảng lại có mấy câu như “Có cần phải giữ kín thế không!” hoặc là “Nhưng em đã hứa là sẽ giữ bí mật rồi mà!” với giọng điệu quở trách vang ra từ phía phòng khách.
Thiệt tình, hai người thân nhau quá đấy.
Cơ mà, hình như mình vừa mới nói điều gì đó thừa thãi thì phải?
*
Kết thúc một bữa tối náo nhiệt hơn thường ngày, tôi cầm miếng bọt biển đứng cạnh Kanzaki phụ cô ấy rửa chén.
“Xin lỗi nhé, để cậu giúp như thế này khiến mình cảm thấy khá áy náy.”
“Lời đó phải để tớ nói mới đúng.”
“Mình thì không sao. Với lại ban nãy trong lúc nấu nướng mình cũng đã tính trước là phải dọn dẹp rồi mà.”
“Vậy à. -------Ê này, Miku?”
Rời mắt khỏi cái dĩa đang cầm trên tay, tôi nhìn thẳng về hướng phòng khách.
Miku đang nằm ườn trên ghế sofa và xem tivi với bộ dạng vô cùng thoải mái.
“Kotone-san thấy rồi đó. Onii-chan thi thoảng lại nói mấy chuyện vô lý như vậy đấy.”
“Kệ anh. Khoan, đừng có mà đánh trống lảng.”
“Lâu lâu em cũng muốn được nghỉ ngơi chứ bộ. Với lại………. em cũng đang giúp anh hết mình rồi còn gì?”
Miku thả đầu xuống tay ghế tựa sofa rồi liếc về phía này đầy ẩn ý.
Nhưng tiếc thay, tôi lại không hiểu con bé muốn nói gì.
“Xin lỗi nhé Kanzaki. Con bé lúc nào cũng vậy.”
“........Ưm. Miku-chan nói đúng mà, lâu lâu em ấy cũng cần phải được nghỉ ngơi.”
“Phải ha……...bởi vì ngày nào con bé cũng chăm sóc cho tớ.”
Không riêng gì nấu ăn, Miku còn đảm đương những việc nội trợ khác như giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa.
Tất nhiên là con bé có quyền được nghỉ ngơi.
Ít nhất là trong năm nay-------tôi phải nghĩ cách giảm bớt gánh nặng cho Miku, đặc biệt là khi con bé bước vào thời điểm thi cử.
Trong lúc nghĩ như thế trong đầu, tôi lấy chiếc dĩa khác rồi tiếp tục rửa.
Giống như là việc rửa chén đã trở thành ký ức cơ bắp, cánh tay tôi tự động làm việc như một con robot.
““—A.””
Hai giọng nói đồng thanh vang lên.
Vì đang làm một cách vô thức nên tôi không để ý rằng chỉ còn lại một cái dĩa, và Kanzaki cũng đang chuẩn bị cầm nó lên.
Chẳng cần nói cũng biết, tay của hai chúng tôi chạm vào nhau.
Thời gian như bị đông cứng lại trong chốc lát, sau đó cả hai chúng tôi ngượng ngùng rụt tay lại.
Hẳn đây là ý của con bé.
Nếu như tôi và Kanzaki không cùng nhau rửa bát thì cái sự kiện này sẽ không bao giờ diễn ra, chắc chắn luôn.
Quả thật là một sự hỗ trợ rất nhiệt tình, tôi cực kỳ biết ơn con bé.
……..Chỉ là việc này xấu hổ đến mức khiến tôi không thể nào rửa được cái dĩa cuối cùng.
Cái tình huống này vẫn còn tiếp diễn cho đến năm phút sau, và tay của hai chúng tôi cũng không chạm nhau thêm lần nào nữa.
:3
ReplyDelete<3
ReplyDeleteCà ri của Kanzaki vs Kanzaki thì main thấy mùi vị j ngon hơn :3
ReplyDeleteMẹ của Kanzaki ngon hơn mlem mlem
Deletee gái xịn đấy :>
ReplyDelete<3
ReplyDeleteHay đấy, mị thích
ReplyDelete:> bồ rồi mà ngại ngùng thế này cũng hay nhỉ :) ko như cặp tenshi chưa thành nhưng đã ôm nhau vuốt tóc các kiểu
ReplyDelete