TomoImo - Tập 2 Chương 4


Chương 4: Chỉ có cố vấn câu lạc bộ mới nghiêm khắc với câu lạc bộ thể thao


Sự hồi phục nhanh chóng của tôi cứ như bù lại cho vận xui của mình vậy, chỉ mất một đêm là tôi đã có thể trở lại như bình thường. Cả khả năng suy nghĩ của mình, thứ mà đã biến thành một mớ ghép hình bòng bong cũng bắt đầu trở về. Mặc dù  cho tới hiện tại vẫn chưa có vấn đề nào là đã được giải quyết cả, nhưng chắc là bạn đang nghĩ tôi sẽ không bỏ cuộc ở đây đâu, đúng không?
Từng chuyện từng chuyện một cứ nhảy bổ vào người, nhưng chắc chắn tôi sẽ giải quyết được hết, giờ thì tôi có thể suy nghĩ bình tĩnh và thấu đáo được mọi thứ. Để đạt được thành quả với hiệu suất cao nhất, tôi phải xác định thứ tự ưu tiên của mình. Đầu tiên, vấn đề có ảnh hưởng lớn nhất tới tương lai của tôi – [Liên minh tầng 5] vào được Honey Plays. Dù tôi rất muốn đối mặt trực tiếp với cảm xúc của Mashiro mà không phải trốn tránh, nhưng tôi không thể làm gì nếu như cậu ta cứ né tránh tôi, vậy nên tôi sẽ tạm trì hoãn vấn đề đó và từ từ giải quyết.
Còn hiện tại, tôi muốn giữ vững số lượng người dùng mà chúng tôi đã có được với game. Để vấn đề về bản thảo của Makigai Namako qua một góc trong đầu, tôi tập trung vào công việc ở ngay trước mặt mình lúc này.
Trường học, trong giờ ra chơi.
Không hoàn thành bài tập về nhà, quên tập vở cho những tiết học kế, những đứa bạn cùng lớp của tôi cứ phung phí thời gian quý báu của mình một cách không hiệu quả như mọi ngày. Trong khi đó, tôi đang làm việc với dòng thoại cho mấy bức ảnh minh họa của năm nhân vật mà Sumire – Murasaki Shikibu – sensei đã hoàn thành sớm vì một lý do nào đó. Kết nối smartphone của tôi với bàn phím rời, tôi bắt đầu đánh máy.
Với [Tiếng thét trong đêm từ Hắc Koyama], người dựng mạch truyện chính là Makigai Namako – sensei. Tuy nhiên, ở những chỗ chiến đấu hoặc là lời của hệ thống thì tôi là người viết. Dù không có đủ khả năng để viết bản thảo cho một bộ phim hành động, nhưng nếu chỉ là một phân khúc nhỏ, thì ngay cả tôi cũng có thể làm được. Ban đầu thì tôi làm dưới sự hướng dẫn của Makigai Namako – sensei, nhưng sau một khoảng thời gian, anh ấy nói với tôi, chắc ý anh ấy muốn khen, rằng “Cậu cũng có tài đấy chứ. Dù không thể cùng đẳng cấp với dân chuyên, nhưng cậu chắc chắn có thể tự lo việc này một mình”. Dù sao thì, viết những dòng thoại ngắn này đã trở thành trách nhiệm của tôi rồi. Nếu như tôi có thể giúp Makigai Namako – sensei tập trung vào mạch truyện chính thì chịu khó một chút như thế này cũng không sao.
“Được rồi, dừng ở đây là ổn.”



“Làm tốt lắm, Aki. Tôi cũng vừa check xong mấy tấm hình minh họa~”


Trong lúc tôi đang giãn gân cốt sau khi hoàn thành bản thảo cho một vài nhân vật, Ozu gọi tôi, cậu ấy cũng đã làm xong phần việc được giao.


“Cảm ơn nhiều nhé, Ozu. Ông thấy sao?”
“Khá tốt đó chứ. Bản design nhân vật này bắt kịp trào lưu mới nhất, và tất cả các phụ kiện của mỗi nhân vật cũng đã xong. Quả không hổ danh là Murasaki Shikibu – sensei. Một thiên tài thiết kế nhân vật và luôn không bao giờ lỗi thời.” 
Có vẻ như mọi thứ đều trôi chảy cả.
Sau mỗi lần hoàn tất kiểm tra bản thảo hoặc ảnh minh họa, tôi đều nhờ Ozu kiểm tra lại lần nữa để chắc rằng tôi không bỏ sót điều gì. Dù sao thì hai vẫn luôn tốt hơn một.
“Được rồi. Vậy thì đây là lời thoại mà tôi vừa hoàn thành-”
Và tôi sẽ nhờ cậu ấy tiếp tục với thứ cần kiểm tra tiếp theo.
Tất cả nhân vật đều có những nét độc đáo và cá tính của riêng của mình. Như là cô em gái brocon, người luôn tưởng những đứa con trai khác là anh trai của mình sau khi trải qua cú sốc mất đi anh ấy, hoặc là một tên già nguy hiểm luôn tìm kiếm niềm vui ở người khác nhưng lại sợ sệt khi bắt gặp phải bất cứ ai, và vân vân.
Với những đặc điểm cá tính như vậy, tôi phải vắt óc suy nghĩ rất nhiều về những lời thoại có thể sử dụng.
“Cô em gái brocon này là người duy nhất sát với thực tại.”
“…Thật à? Nhưng như vậy là hơi bị đáng sợ đấy.”
“Có lần tôi bị réo ở một tình huống y hệt. ‘Onii-chan?! Anh là Onii-chan mà em đã phải rời xa 10 năm trước có phải không?!’ – nhỏ nói thế.”
“Nghe giống như một cảnh đoàn tụ từ game nào đó. ”
“Nhưng nó thật ra lại khá rợn trong thực tế.”
“Ừ thì…Rồi sao nữa?”
“Tôi mang nhỏ lên phường.”
“Ông thực sự không hề có chừng mực nào luôn à?!”
Gã này thực sự từ chối flag với một bé gái đẹp như thế ư. Nhưng mà nếu suy nghĩ một cách thực tế, nếu tôi mà bị gọi bởi một nhỏ tự xưng là em gái thất lạc từ nhỏ, tôi chắc sẽ mang nhỏ lên bệnh viện trước rồi mới lên phường.
“Tôi nghĩ cảnh sát sẽ có nhiều khả năng tìm ra anh trai của nhỏ hơn, nhưng vì một vài lý do bí ẩn nào đó, nhỏ lại bỏ chạy trước khi tụi tui kịp đến phường.”
“Vậy là nhỏ đã bỏ chạy. Rợn thật…Mà khoan, không phải mới đây ông cũng lại bị gọi bởi một bà chị phải không? ‘Hãy trở thành em trai chị đi bé!’ hay kiểu gì đó như thế?” 
“Đúng rồi á. Tôi cũng mang bả lên phường luôn. Cứ ít nhất mỗi tháng một lần, luôn có người nhầm tôi với em trai hay anh trai của họ. Có khi tôi có rất nhiều anh chị em bị thất lạc mà tôi không hề biết chăng?”
“Tôi nghĩ ông chỉ nên lo lắng về mình em gái ruột của ông thôi thì hơn.”
Điều đó cũng chẳng lạ lùng gì với một tên đẹp mã luôn khiến những người xung quanh phải dòm ngó mỗi khi đi ngang qua. Cậu ấy có vẻ như đã “từng trải” với việc bị đám đàn bà con gái tấn công. Ừ thì, không phải là tự mình Ozu mong ước điều này, và tôi không nghĩ là bạn sẽ cảm thấy sung sướng nếu sỡ hữu một sức mạnh ma thuật bí ẩn luôn khiến mình bị kéo vào đủ thể loại tình huống romcom vô tội vạ.
“Tôi đọc xong bản thảo rồi này.”
“Oh, vẫn nhanh như mọi khi nhỉ.”
Hoàn tất nhiều công việc cùng một lúc -  vừa nói chuyện với tôi trong khi đọc bản thảo, Ozu gật đầu thỏa mãn.
“Tôi nghĩ mấy phân đoạn này tuyệt đấy. Nó đều là những lời thoại thích hợp với dàn nhân vật này, ít nhất là theo ý kiến của tôi.”
“Thật á? Tốt quá.”
“Mặc dù có hơi chút buồn cười khi ông phải suy nghĩ ra những dòng thoại này đấy.”
“…Làm ơn đừng nói vậy mà.”
Nhờ một người khác đọc những gì tự tay viết thật sự quá xấu hổ. Cứ như là có thứ gì đó đang cố gắng nhìn trộm não của tôi vậy.
“Không phải nịnh đâu nhưng mà chúng đều rất tốt đấy. Cảm giác cả đoạn rất ổn, và chúng cũng khớp với minh họa nữa. Ông đúng thật sự có thể làm mọi thứ ha, Aki.”
“Thì tôi là kẻ nghề gì cũng biết nhưng chẳng tinh nghề nào mà. Do tôi không có tài năng để làm những thứ lớn, tôi chỉ làm những thứ nhỏ mà ai cũng làm được. Nếu có thể, tôi muốn Makigai Namako – sensei tập trung hết sức vào mạch truyện chính.”
“Theo tôi thì chỉ như thế thôi đã cho thấy ông là một người tài năng rồi đấy.”
“Nếu tôi thực sự có tiềm năng như ông nói, tôi đã tự mình làm game rồi. Nhưng bởi vì tôi không thể làm mọi thứ một mình nên tôi mới nhờ cậy người khác.”
“Mmm…Ông nên học cách đón nhận lời khen đi, tên quỷ khiêm tốn kia.”
Một cách tự nhiên, cả hai chúng tôi vẫn không ngừng làm việc kể cả khi đang nói chuyện.
Tôi tiếp tục làm việc với lời thoại.
Ozu sẽ kiểm tra chúng, cũng như đồng thời chạy dữ liệu văn bản được viết ngang qua một công cụ chỉnh-sửa-kịch-bản-cho-seiyuu.
Như thế, văn bản sẽ được đổi thành viết theo chiều dọc, để seiyuu có thể đọc dễ hơn, và cũng có thêm khoảng trống để chèn ghi chú. Kĩ sư âm thanh có thể quản lý các file dễ dàng hơn với hệ thống đánh số. Kẻ đã tạo ra phần mềm tất-cả-trong-một này không ai khác ngoài Ozu.
Ban đầu thì, người hỗ trợ việc ghi âm, Otoi-san, đã nhẹ nhàng cảnh bảo chúng tôi rằng “Chúng mày gửi cho bà file mà không hề có tên? Đang coi thường bà á? Muốn bị bà xử đẹp không?”. Còn giờ thì, điều duy nhất mà cô ấy nói sẽ là “Lại thêm 1 yêu cầu nữa á, kể cả khi bà đang bận bù đầu? Muốn bị bà chặt không?”
Ừm, tôi nghĩ sẽ khá đúng để nói rằng chúng tôi đã rút kinh nghiệm rất nhiều.
Và rồi, trong khi đang tạo ra những tiến triển tốt trên công việc, giờ nghỉ chấm dứt. Nhờ vào sự cần cù của mình, tôi đã bù lại phần lớn những gì đã bỏ sót ngày hôm qua. Nghiêm túc đó, một giấc ngủ tốt luôn tạo ra phép màu. Với nhiêu đây, chúng tôi có thể tiến hành ghi âm vài dòng với Iroha ngay sau giờ học. Quyết định như thế, tôi liền gửi một tin nhắn qua LIME cho Iroha và Otoi-san.
[AKI]: Có thể hơi bất ngờ một chút, nhưng chúng ta có thể ghi âm hôm nay không?
[Iroha]: Ểểểể, em không thấy có chút động lực nào hết á~Ừm, em sẽ sẵn sàng suy nghĩ lại nếu senpai chịu quỳ xuống, cầu xin em mà nói rằng “Anh muốn nghe giọng nói tuyệt đẹp của Iroha-san!”
Một câu trả lời ngay lập tức từ Iroha. Cảm thấy ứa gan, tôi quyết định kệ bà nhỏ.
[Otoi]: 20 cây chupadrops
Không lâu sau đó, tôi cũng nhận được tin nhắn từ Otoi-san. Mấy cái cây chupadrops cô ấy đang nhắc tới thật ra là một cụm viết tắt cho chupa-chupa drops. Chúng là loại kẹo mút mà bạn thường hay thấy trên quảng cáo. Thay vì trả tiền công cho công sức của cổ, chúng tôi trả bằng những cây chupadrops mà cổ muốn cho công việc.
[AKI]: Cô định ăn hết 20 cây à? Không phải cô sẽ bị tiểu đường sao?
[Otoi]: Nhóc vừa giẫm vào bãi mìn đấy.
[AKI]: Ể, thật á?! Tôi thật sự lo lắng cho cô mà…
[Otoi]: Mmmm, sao cũng được. Chupadrops, 20. Chỉ được trả lời YES hoặc NO.
[AKI]: Vậy thì, YES ạ.
[Otoi]: Oki~Tôi sẽ đợi ở studio~
Thương lượng thành công.
Mặc dù có vẻ như tôi đã giẫm phải mìn ở giữa trận. Không như Mashro hay Iroha, Otoi-san khá là trưởng thành. Kể cả khi bạn có làm cô ấy giận đi nữa, chỉ mất chút thời gian để mọi thứ trở về bình thường. Tuy vậy, đôi khi, tôi vô tình trigger một vài quả mìn. Mấy quả mìn đó có thể tồn tại ở vô hình vạn trạng. Ví dụ như trên đã thấy, tiểu đường.
Lúc trước, cô ấy nổi cơn tam bành khi tôi yêu cầu “Tôi muốn có hiệu ứng âm thanh cho các nhân vật đang vui chơi trên biển” hay gì đó như vậy. Tôi vẫn không hiểu vì sao cô ấy lại nổi giận vào khi ấy…Khi tôi muốn “Tiếng bước chân như thể đang lội qua sông”, cô ấy lại không hể nổi đóa, nên có vẻ như nó không liên quan đến nội dung công việc. Để hiểu rõ mỗi lần tôi “trigger”, tôi nhắn với cô ấy cứ nói cho tôi nghe, như một lời cảnh báo để không làm tệ đi mối quan hệ đối tác của chúng tôi. Tôi nói với cô ấy “Nếu như tôi có bao giờ giẫm lên mìn, làm ơn hãy nói với tôi ngay lập tức”, và cuộc trò chuyện vừa nãy là một ví dụ điển hình cho câu nói trên.
“Để xem nào…‘Tiểu đường’ cũng đếch ổn…”
Mở ứng dụng “sổ ghi nhớ mìn Otoi-san”, tôi nhập thêm một từ mới.
—Hiệu ứng âm thanh của họ chơi trên biển
—Hãy kiên nhẫn
—Thiên nga
—Đổ một chút nước ở đằng kia
—Khi mái nhà tình cờ bị rỉ nước
—Nói những từ hoa bướm
—Tiểu đường <— Mới!!!
Ngay cả với từ mới được cập nhật đó, tôi vẫn không thể đoán ra được khuôn mẫu ở đây…
Uhmmmmmm….Khó quá.
Tôi cố suy nghĩ thêm về chúng trong khi đang khoanh tay, nhưng nó chỉ kéo dài đến khi tôi nhận được một thông báo từ điện thoại của mình. Có vẻ như lần này là từ Iroha.
[Iroha]: Dám “seen” em như thế, anh đúng là tệ hại nhất!
[Iroha]: Anh không muốn nghe chất giọng đẹp đẽ của em sao?!
[Iroha]: Em có thể châm chước tha thứ cho anh nếu như khom lưng quỳ lạy em trên đất và nói: “Làm ơn hãy cho anh nghe giọng nói quyến rũ của Iroha” đó ?!
Có vẻ như bị “seen” không làm tâm trạng nhỏ tươi tắn lên nhỉ. Dù sao thì, nói một cách thật lòng, việc nhỏ liên tục ở trong mode học sinh danh dự ngay cả khi ra khỏi trường là một điều khá mới mẻ đối với tôi, nhưng ít nhất trên LIME nhỏ vẫn như cũ. Cảm thấy an tâm về việc đó, tôi lại một lần nữa cho nhỏ ăn bơ.
Khi mà nhỏ đã bắt đầu tăng động như thế, lờ nhỏ đi là biện pháp hiệu quả hơn cả. Sau cùng thì…
[Iroha]: Em hiểu rồi! Em hiểu rồi mà! Em chỉ cần đến buổi ghi âm thôi đúng chứ?!
Đây là những gì luôn diễn ra. Ngay từ lúc mà nhỏ tìm ra cái gì đó để chọc tôi, nhỏ không bao giờ kiềm lại cả, nhưng nếu nói đến công việc, nhỏ là một đứa chăm chỉ. Nhỏ sẽ không chểnh mảng khỏi công việc chỉ vì bị cho ăn “seen”. Tưởng tượng ra khung cảnh nhỏ đang tức tối, miệng tôi bất giác thả lỏng. 
Đây là những gì cô xứng đáng nhận được, vì đã khiến tôi cảm thấy lo lắng chỉ vì một đứa loi choi như cô.
[AKI]: Ừ, làm ơn. Tôi đang mong đợi màn trình diễn nhất hạng của cô đấy.
Để tiếp lửa thêm cho nhỏ, tôi gửi cho nó một đoạn tin nhắn vừa ngắn vừa đơn giản đó. Để trả lời, tôi nhận được một cái sticker với cái má phồng căng lên giận dữ.
 —Dù sao thì, sau khi trải qua những khúc thăng trầm như vậy, những kế hoạch tiếp theo của tôi có vẻ như đã được xác định.
Ngay sau đó, tiết 4 cũng kết thúc, và giờ nghỉ trưa bắt đầu. Mặc dù đã hạ thấp độ ưu tiên của vấn đề này trong danh sách của mình, tôi vẫn nhìn sang Mashiro, liệu tôi có cơ may nào để trò chuyện thoải mái với cậu ta trong hôm nay hay không nhỉ.
“………..”
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào chiếc smartphone trên tay mình một cách yên lặng, gõ những dòng gì đó với tốc độ kinh khủng như siêu nhân. Cơ bản thì, cả người cậu ta đang tiết ra một aura kiểu “Đừng lại gần bà”. Với bộ dạng tựa con nhím đang ngủ đông trên núi tuyết đó, không có một đứa bạn cùng lớp nào có ý định bắt chuyện với cậu ấy cả.
Có lẽ cậu ta đang cãi nhau gay gắt với ai đó trên LIME? Cậu ấy trông như đang viết vội vã một đoạn văn dài nào đó ở đằng kia. À phải rồi, sở thích của Mashiro cũng là viết novel mà. Chắc tốt nhất là tôi không nên quấy rầy cậu ấy.
Tôi đã định nói cho cậu ấy biết câu trả lời của mình trực tiếp, nhưng nếu chúng tôi còn không thể có được một cuộc trò chuyện đúng nghĩa như hiện tại, có lẽ tôi phải nhắn tin qua LIME thôi. Thế thì, giải quyết chuyện này sau vậy.
Vấn đề tiếp theo mà tôi phải tháo gỡ là về kịch bản của Makigai Namako-sensei. Ngày hôm qua tôi đã thất bại toàn tập khi yêu cầu một bản thảo mới. Bây giờ có lẽ anh ấy đang làm việc để cải thiện nó một cách sai lầm, nhấn mạnh tình cảm hường phấn hơn là bất cứ thứ gì khác. 
Nếu như anh ấy ở trước mặt tôi lúc này, tôi đã có thể thuyết phục được anh ta, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra lúc này. Tôi thật lòng không muốn làm mọi chuyện tệ thêm với việc làm phiền anh ta với những yêu cầu trên LIME. Bằng một cách nào đó, tôi phải khiến anh ta đồng ý với cái nhìn khách quan, và bắt anh ta lấy lại được cách viết văn đáng sợ, hung hãn của mình.
Với suy nghĩ như thế, tôi đứng dậy khỏi ghế, và cân nhắc mua vài lát bánh mì cho bữa trưa. Tôi đi ra khỏi lớp, và tiến vào hành lang.
“Ooboshi-kun.”


Một giọng nói quen thuộc dừng tôi lại. Mắt tôi bắt gặp với ánh nhìn của người đó, người đang đứng tại cửa lớp như thể chờ tôi, Kagemi Sumire.
“Chuyện gì thế ạ? Em không nhớ mình đã làm chuyện gì gây rối để bị mang đến phòng tư vấn học sinh.”
“Em đã hết sốt chưa?”
“Eh? À, vâng. Em đã có một giấc ngủ sâu vào hôm qua, bằng một cách nào đó.”
“Cô hiểu, tốt thật đấy. Vậy thì, đi theo cô.”
“Đi ư? Đi đâu cơ?”
Chuẩn bị quay gót bước đi, Sumire dừng lại ngay khi tôi hỏi. Khi cô ấy quay lại, cô lườm tôi với một ánh mắt sắc lạnh.
“Em có thể đi theo mà không thắc mắc được không? Em đã hứa rồi mà đúng chứ?”
“Hứa ư?........A”
Nhắc mới nhớ, cô ấy muốn nói với tôi về thứ gì đó ngày hôm qua trước khi tôi về nhà sớm. Tựa như cô muốn tôi nghe về yêu cầu của mình bởi vì đã vẽ xong ảnh minh họa trước deadline hay gì đó như thế. Hiếm khi cô lại hoàn thành dealine như vậy, điều này có nghĩa là đang có một thứ gì đó cực kì quan trọng với Murasaki Shikibu – sensei.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không tha thứ cho cô nếu như nó là một thứ vụn vặt. ”
“Nó vô cùng quan trọng mà. Dù sao thì—”
Bởi vì một mỹ giáo viên như cô ấy đang bước đi bên cạnh với một thằng nhân vật phụ như tôi, chúng tôi đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ các học sinh đi ngang qua chúng tôi trên hành lang, vậy nên cô ấy nhỏ giọng lại tới mức chỉ đủ cho mình tôi có thể nghe được.
Và rồi, đôi mắt của Sumire, được tô bóng bởi cặp chân mày của cổ, nheo lại khi cô ấy tiếp tục. 
“Tương lai của tôi đang phụ thuộc vào nó.”


Bên trong khu nhà phụ, tầng 4, có một nơi bị nhà trường bỏ hoang. Phòng nghiên cứu khoa học, phòng tư liệu lịch sử, phòng âm nhạc, công xưởng, phòng nghe nhìn và thư viện nhỏ, tất cả những căn phòng này đều tọa lạc trên tầng 3, chỉ để một phòng học trống trải tại tầng 4. Có nhiều người nói tầng 4 tựa như là một nơi ngoài vòng pháp luật vậy, bởi không hề có một lí do gì để quản lý nơi đó cả. Căn phòng chỉ được dùng như nhà kho, bị lấp đầy với những tài liệu bạn không bao giờ cần để dạy học, với những lớp bụi mà không ai buồn bỏ công để dọn dẹp, và với những bọc nylon rỗng, đồ nhựa và đồ hộp lăn lóc ở mọi nơi bởi những người không thèm tự giác vứt vào sọt rác. Khung cảnh này, một nơi mà chỗ để bước đi còn không có, thật khủng khiếp. Bây giờ khu này đã bị cấm sử dụng theo lệnh của hiệu trưởng trong một lần mà thầy ấy nổi cơn tam bành.
Và Sumire đã mang tôi tới chính cái nơi kinh khủng đó. Hành động nâng tấm dải cảnh báo tại cầu thang hướng lên tầng 4 thật sự đã mang đến cho tôi một cảm giác hồi hộp sai trái trong lồng ngực.
—Thật là, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? Trông cứ như ngày tận thế ấy. Và cô ấy định nói thứ gì ở một nơi thế này cơ chứ? Dù cho nơi này có thể sẽ kín đáo hơn là phòng tư vấn học sinh.
Bất ngờ dừng chân ở sảnh tầng 4, Sumire mở cửa số. Khi cô ấy làm thế, chúng tôi có thể nghe một giọng hét hứng khởi “Luyện tập buổi trưa bắt đầu! Đầu tiên, đánh bóng qua lại 100 lần!”
Có vẻ như vị trí sân tennis nằm ngay sau dãy nhà phụ. Dù giờ nghỉ trưa chỉ vừa mới bắt đầu, đội tennis trông như đã rất hăng hái từ lâu rồi.
Một tuổi trẻ náo nhiệt nhỉ. Nhìn xuống những người có một cuộc sống trái ngược với chúng tôi, Sumire bắt đầu nói.
“Ooboshi-kun, những cô gái này đang cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho mồ hôi và nước mắt phải không? ”
“Vâng ạ. Vậy thì sao?”
“Có lẽ em sẽ hiểu được. Ném đi tự do của mình trong giờ nghỉ trưa, đầu tư toàn bộ thời gian quý báu của mình cho tennis.”
“Đội tennis của trường dù sao cũng khá mạnh.”
“Kể cả vậy, trong tất cả những em ấy, tốt lắm cũng chỉ có một thành viên lên được giải chuyên nghiệp. Còn những em khác, thời kì vàng son chỉ là đứng trong đội tuyển trường khi đi thi đấu, và bị lãng quên khi họ đã tốt nghiệp. Chính xác thì như vậy để đạt được điều gì? Em không nghĩ rằng chúng không là gì khác ngoài sự lãng phí độc ác sao?”
“Chính những người đó phải tư quyết định cho hành động của họ. Nếu là em, em thà chết hơn là đi làm những thứ như thế.”
Cống hiến bản thân cho một câu lạc bộ thể thao là một điều tôi không thể tưởng tượng nổi. Đồng ý là nếu người đó dành trọn bản thân để lên đến đỉnh cao, chuyên nghiệp cũng không phải là hoàn toàn bất khả thi. Nhưng điều đó chỉ xảy ra với những người đã được sinh ra với tài năng và giác quan cần thiết. Đối với họ, cố gắng hết sức mới đáng bỏ công. Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là với những người không có tài năng thiên bẩm, như tôi, thì còn không cần phải thử. Kể cả khi tôi cố đến mức nôn ra máu, những kẻ sinh ra dành cho những điều đó vẫn có thể vượt xa tôi. Nói cách khác, điều đó quá ư là không hiệu quả.
Lắng nghe lời giải thích khô khan của tôi, Sumire gật đầu.
“Ừ, tôi đồng ý với nó.”
“…Em không thể thấy nguyên nhân thực sự của cuộc trò chuyện này. Rốt cuộc là cô muốn nói với em điều gì, Sumire – sensei?”
“Công bằng mà nói, gần đây, có một giáo viên đã xin nghỉ hộ sản.”
Vậy là chúng ta vẫn còn phải đi vòng vòng đây.
“Tất nhiên, điều này rất đáng để chúc mừng cho cô ấy. Nhưng nó cũng thật đau buồn, định luật bảo toàn khối lượng của thế giới này… Và nó không chỉ là luật lệ của Vật Lý, nó cũng được áp dụng vào “sự hạnh phúc” mà không ai có thể nhìn thấy này. Nếu như một người đã tìm thấy hạnh phúc, thì có nghĩa hạnh phúc của một người khác sẽ mất đi.”
“Em vẫn đang gặp khó khăn để hiểu ý định của cô qua cái phép so sánh buồn cười này đấy. Vậy, khi nào trò chơi câu hỏi và đáp án mới kết thúc đây?”
“Để tôi nói rõ.”
“Lúc này mà cô còn nói thế được à? Dù sao thì, làm ơn tiếp tục giùm em.”
Bắt đầu nói ra ý định thật sự của mình, đôi chân của Sumire, thứ được bọc trong tất đùi, cong lại, và cô ấy quỳ xuống, quy phục trước mặt tôi.
“Làm ơn hãy cứu lấy câu lạc bộ kịch của tôi!”
…………………………….
………………
…Hả?
“Điều này thì liên quan gì đến mấy cái cô nói từ nãy đến giờ hả? Cô đang muốn phí thời gian quý báu của tôi à? Có phải cái qué này không là gì khác ngoài một trò phiên phức vô giá trị để chọc tức tôi không?”
“Gyaaaaaaaaaa, đau đau đau đau quá!!! Đừng đè ngón chân của cậu vào mấy điểm làm nghiêm trọng cái lưng của tôiiiiiiiiiiiiiiii!!!! ”
Khi tôi tấn công những điểm kích thích đó với chân của mình, Sumire gục ngã trên sàn với khuôn mặt ahegao nhục nhã, co giật.
“Haa…Hue…Ác ma…Quả thật là ác ma…Lợi dụng thời điểm yếu ớt của tôi…”
“Ngưng nói xấu người khác như thế đi. Tôi chỉ muốn chỉnh sửa cái xương chậu biến dạng của cô bởi mấy cái minh họa và việc lạm dụng rượu của cô mà thôi. Mà hơn nữa, sao cô không nói huỵch toẹt cái ý chính đi. Làm một bài thuyết trình kịch nghệ như thế để làm gì? ”
“Cậ-Cậu nhầm rồi…Nó, rất là, liên quan mà…”
“Vậy à? Sao không nói cho tôi ngay từ đầu?”
“Ác độc! Tôi đang định nói tại sao đấy chứ!”
Sumire kháng cáo với nước mắt lưng tròng.
“Thật đó, Akiteru-sama luôn nhảy đến kết luận. Chả ai thích một thằng xuất binh sớm cả. Nhưng nếu đó là một câu bé shota thì, mlem.”
“Có vẻ như cô vẫn chưa khỏe hẳn nhỉ?”
“Tôi xin lỗi! Tôi thật lòng xin lỗi mà. Tôi sẽ không gợi những chuyện không cần thiết như thế nữa đâu nên xin hãy tha cho tôi!”
Bẻ răng rắc ngón tay và lườm cổ, xương sống của Sumire dựng đứng lên. Thiệt tình, sẽ không ai tin tôi nếu như tôi bảo đây là “Nữ hoàng ác độc” mất.
“Uhmm…để tôi giải thích mọi việc. Chắc hẳn cậu cũng đã biết tôi đang làm cố vấn cho câu lạc bộ kịch phải không?”
“Đúng vậy, nhưng chỉ trong tiết sinh hoạt chủ nhiệm lần trước thôi. Tôi chưa bao giờ nghe gì về điều này cả.”
“Cũng hợp lý. Tôi chưa bao giờ kể cậu nghe mà.”
Thở dài, Sumire tiếp tục
“Và, về câu lạc bộ kịch này. Hiện tại, nó đang trên đà giải tán.”
“Giải tán?”
“Vâng. Nếu chúng tôi không thể đi đến vòng loại cấp khu vực của lễ hội kịch cao trung toàn quốc, và rồi không lên được giải cấp tỉnh, nó đồng nghĩa với việc giải tán. Đó là tối hậu thư mà chúng tôi đã nhận được từ hiệu trưởng.”
“Chuyện đó không phải hơi quá đột ngột rồi sao? Cái câu lạc bộ của cô luôn đứng trước nguy cơ tàn lụi thế này à?”
“Vâng. Chúng tôi chỉ có vài thành viên, và chúng tôi cũng không đạt được thành tích đáng kể nào để có thể báo cáo cả. Bởi vì thế, họ đã quyết định rằng không nên phí phạm ngân quỹ quý giá vào câu lạc bộ kịch làm gì nữa.”
“…Không phải trước đó cô đã nói câu lạc bộ kịch là nơi tập hợp của ‘Thế hệ tài năng’ hay gì đó à?”
Tôi vẫn còn nhớ mang máng rằng đó là những gì cô ấy nói trong tiết sinh hoạt chủ nhiệm đó.
Fu, một tiếng cười khúc khích mang điềm xấu xuất hiện khi khóe miệng của cô ấy cong lên tạo thành một nụ cười nham hiểm, và Sumire nói tiếp rằng.
“Đó chỉ là nói dối.”
“Mặt cô còn dày đến mức nào nữa hả? Cái đồ giáo viên nhục nhã này.”
“Nó thật sự rất dễ hiểu lầm, đúng thế. Không hề sai khi nói họ là ‘Thế hệ tài năng’. Không sai chút nào đâu ạ.”
“…? Tôi thật sự không hiểu. Họ thật sự có tài năng, hay không có chút nào hết, một trong hai, nói rõ ra cho tôi?”
“Dù sao thì, câu lạc bộ đang trong tình trạng nguy cơ bị giải tán.”
Lờ đi à. Tuy vậy, bởi vì tôi cũng muốn tiếp tục chủ đề chính, nên tôi cũng nhịn mấy câu phản bác lại.
“Giờ thì, vấn đề lớn ở đây là?”
Chúng tôi tổ chức tiệc uống mỗi tuần một lần nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy Sumire nhắc về câu lạc bộ kịch dù chỉ thoáng qua. Đối với tôi, điều đó chứng tỏ rằng câu lạc bộ không phải là mối bận tâm lớn của cô ấy.
“Không phải cô nên mừng vì mình không còn phải xuất hiện ở câu lạc bộ nữa sao?”
Tôi nghe trên SNS rằng làm cố vấn của một câu lạc bộ là một gánh nặng không hề nhỏ đối với giáo viên. Không những họ vẫn phải làm nghĩa vụ thường ngày của mình, họ còn phải đến vào các ngày thứ 7 luôn, để giám sát các hoạt động và báo cáo lại. Đó là chưa nhắc đến việc tiền công nhận được không xứng với thời gian bỏ ra thêm nữa. Mặc dù nghề giáo viên nghe có vẻ là một nghề đáng kính trọng với lương tốt, nhưng nó xem ra cũng khá giống với làm việc tại những công ty đen. 
Còn chưa kể đến việc Sumire vừa là giáo viên vừa là họa sĩ minh họa nữa. Tôi có thể thấy rằng cô ấy sẽ chịu khổ từ khối lượng gánh nặng chất thêm đến từ việc cố vấn. Nhiều đến mức mà nó khiến tôi phải nghĩ rằng không biết đây có phải là một trong những nguyên nhân chính làm cô ấy luôn trễ hẹn nộp deadline hay không nữa.
“Không…đó không phải là lý do.”
Nhưng, Sumire lại lắc đầu với vẻ mặt đắng nghét.
“Có một cái ý tưởng nực cười rằng mọi giáo viên trong trường này phải làm cố vấn cho một câu lạc bộ nào đó. Tôi không được lợi gì từ nó cả…nói đúng hơn thì, nó chỉ ngày một tệ hơn thôi.”
“Cái miêu tả chết tiệt gì vậy? Mà kệ đi, tại sao lại tệ hơn?”
“Thực ra thì, Midori-chan là chủ tịch câu lạc bộ kịch này.”
“Midori-chan?”
“Ah, tôi chưa nói cậu nghe à? Nhỏ là em gái của tôi, Kageishi Midori.”
“Mmm…Kageishi…Midori…”
Tôi cảm giác là mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải. Tất nhiên là không phải bởi vì cô ấy là em ruột của Sumire. Tôi thấy cứ như mình đã biết cái tên này trước đó, từ một ngữ cảnh hoàn toàn khác. Từ đâu nhỉ?
“Tôi biết con bé là một đứa rất xinh, nhưng tôi không bao giờ giao con bé cho Akiteru-sama đâu nhé.”
“Không, tôi không cần, cảm ơn nhiều.”
Giờ nghĩ lại, tôi thật sự chưa bao giờ hỏi Sumire về gia đình cổ. Điều duy nhất mà tôi biết là gia đình cô là một gia đình nhà giáo rất nghiêm khắc. Đó là lý do mà cô ấy bị ép buộc phải từ bỏ giấc mơ trở thành họa sĩ minh họa chuyên nghiệp và trở thành giáo viên một cách khiên cưỡng. Để nghĩ rằng em gái của cô ấy lại học chung trường nơi cô đang dạy thế này. Tôi không biết cô ấy trông như thế nào nhỉ?
“Midori-chan, cậu thấy đấy, con bé rất chăm chỉ, và luôn làm đúng việc của mình một cách đúng đắn~”
“Oh?”
“Con bé là một cô gái rất ngoan luôn lắng nghe Onee-chan ngầu lòi của mình~”
“…Tôi hiểu?”
“Nhờ con bé, tôi có thể thư giãn trong khoảng thời gian hướng dẫn tập luyện và công việc hằng ngày! Con bé về cơ bản mà nói thì bây giờ nó đã là cố vấn luôn rồi.”
“Vậy nói đơn giản thì cô chỉ là cố vấn trên danh nghĩa, không gì khác.”
Tôi đúng là một thằng ngốc khi lắng nghe lời của cô ta một cách kĩ càng và tỏ ra đồng cảm. Thật bạo dạn khi cô ấy lại có thể nói “Tôi sẽ là người dẫn dắt câu lạc bộ này đến thắng lợi.”
“Không phải như thế rất tốt sao? Nhờ có em ấy, tôi mới hoàn thành bộ minh họa cho ‘Hắc Dương’ ”.
“Ừ, cũng phải.”
“Thật đó, con bé đúng là một món quà tư thiên đường!”
Sumire chắp tay lại và hướng mắt lên bầu trời.
Nhưng, không mất nhiều thời gian để cho biểu cảm của cô ấy xám xịt trở lại.
“Và, nếu như câu lạc bộ kịch giải thể, điểm đến tiếp theo của tôi là—đằng kia.”
“Mm?...A, rồi. Ra là thế.”
Nơi mà Sumire chỉ tay xuống là—sân tennis, nơi lấp đầy với những cô nàng năng động ở giữa buổi tập luyện.
Vậy, đơn giản mọi chuyện là…
“Cô sẽ phải làm chân thay thế cho giáo viên nghỉ sản kia, và trở thành cố vấn cho câu lạc bộ tennis nữa.”
“Chínhhhhhhhhhhhh xáccccccccccccc! Bé không muốnnnnnnn đâuuuuuuu!!!”
Và như thế, mặt nạ sắt đá của cô ta vỡ nát. Với khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi kèm với mồ hôi không biết từ đâu ra, cô ấy bám lấy tôi với biểu cảm khổ sở.


“Câu lạc bộ tennis nữa trường chúng ta quá ư là điên mà! Thời gian tập của họ dài như gì á, cho dù là sáng, trưa, chiều, bất kể đi học hay nghỉ lễ, chỉ có luyện tập, luyện tập và luyện tập! Nếu như không có Midori-chan, tôi sec không thể chây lười như bây giờ nữa, và tôi sẽ không có nhiều thời gian để tiếp tục vẽ!”
“Đó thật sự là một vấn đề đấy…A, nhưng mà cô có những kĩ năng cần thiết để đi dạy đội tennis không đấy?”
“Đương nhiên là không rồi! Không phải khoe chứ đời học sinh của tôi từ sơ trung cho đến đại học, tôi chỉ ở trong câu lạc bộ văn hóa thôi nhé!”
“Ừ, tôi cũng cho là thế. Dù gì thì cô cũng là họa sĩ minh họa mà. ”
“Đồng thời, nếu như nói về tư vấn gym, tôi tối đa cũng chỉ đạt 2/5!”
“Tôi không cần nghe mấy thứ đó. Hơn nữa, không phải cô đang ở trong ngõ cụt rồi à? Thế bất nào mà cuộc thảo luận biến cô thành cố vấn cho câu lạc bộ tennis lại xuất hiện? ”
“……….”
Đối mặt với câu hỏi của tôi, Sumire đông cứng.
Mồ hôi mồ kê chảy như thác từ trán xuống cằm, mắt thì như viên ping pong bay veo véo khắp nơi, không dám nhìn trực tiếp vào tôi. Để so sánh, cô ấy đang run như thể một vận động viên Olympic khi đi test trả lời trung thực thì cái kim trong máy ấy cứ bắn qua bắn lại liên tù tì ấy.
“Cô, đừng nói với tôi là—”
“Tô…Tôi không thể làm gì khác được mààà!”
Sumire chà mặt mình lên tôi.
Này, dừng lại đi, nước mũi của cô dính vào đồng phục của tôi mất!
“Đó là một khoảnh khắc nóng máu…! Tay hiệu trưởng kêu tôi ‘Kageishi – sensei trông như rất giỏi thế thao ấy nhỉ’, nên tôi tình cờ thuận miệng nói ‘Ông nghĩ ông đang nói chuyện với ai? Nhìn cái body này đi, nó không giống với cái body của một vận động viên điền kinh chuyên nghiệp sao?’…!!!”
“Cô còn nói như thế với hiệu trưởng á?! Cô đúng là hoang phí tài nguyên Trái Đất mà! ”
“Nhưng, nhưng, nhưng! Nếu họ nghĩ tôi là một người chỉ giỏi về sách vở, các giáo viên khác sẽ lấy tôi ra làm trò hề trong phòng giáo viên mất!!! Rồi sau đó tôi sẽ bị đì với sức mạnh chính trị của phó hiệu trưởng, và tất cả mọi thứ trải dài trước mắt tôi chỉ là sa thảiiiiiii!!!”
“Điều đó chỉ có trong manga thôi! Cái môi trường méo thân thiện đó…có tồn tại, nhưng nó không tới mức cô phải lo về nó. Chắc thế.”
Tôi mất tự tin giữa câu nói, bởi thế nên giọng tôi mới nhỏ dần lại. Chơi bẩn là chuyện thường ngày ở thế giới người lớn rồi, nên tôi không thể dám chắc điều đó sẽ không xảy ra…Nhưng tôi muốn tin là vậy.
“Haa…Thấy chưa? Đó là điều sẽ xảy ra nếu như cô cứ tiếp tục giả vờ.”
“Uuu…Hức…”
Aaaa, giờ cô ta đang khóc như một đứa trẻ vậy. Này, cô định làm gì nếu như học sinh khác thấy cảnh này hả?
“Tôi nắm được đại khái vấn đề rồi. Có vẻ như chúng ta sẽ gặp khó khăn nếu như câu lạc bộ kịch giải tán…Tuy nhiên, kể cả khi cô có nhờ tôi giúp đi chăng nữa, không phải đây là thứ mà chỉ có thành viên của câu lạc bộ mới có thể giải quyết bằng chính sức lực của mình à?”
“Tại sao cậu nghĩ tôi lại cố gắng hết sức để hoàn thành deadline để có được một nguyện vọng chứ!”
“Tôi chỉ nói cho cô biết, cô chỉ hoàn thành trước deadline, chứ không phải cô cứu mạng tôi hay gì.”
“Nếu như cậu không giúp tôi, cái chết cho tôi khi trở thành cố vấn cho câu lạc bộ tennis nữ là khỏi bàn cãi đấy?! Và nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ không bao giờ có thể hoàn thành deadline được nữa đâu?!”
“Cô chưa bao giờ hoàn thành deadline trừ lần vừa rồi cả.”
“Dù sao thì, chỉ một lần thôi, hãy đến câu lạc bộ của chúng tôi vào giờ nghỉ trưa. Khi ấy cậu sẽ hiểu ngay tức thì mà!”
Sumire bám lấy tay tôi như con koala, và không hề có ý định là sẽ bỏ ra cả. Đáng buồn thay, cái thứ kì dị và mềm mại của một người phụ nữ đó, cùng với nhiệt độ cơ thể của cô ấy được truyền thằng trực tiếp vào tôi, khiến nhịp tim tôi đập nhanh hơn hẳn. Nhưng đó chỉ là một phút yếu lòng của tôi thôi. Dù cho ngoại hình của cô ấy luôn căng tràn với sự quyến rũ của phụ nữ, điều đó chẳng có tác dụng mấy khi bạn đã quen với tính cách của cô ta. Thật là một tình huống xui xẻo.
Trong khi liên tục kêu cô ta thả tôi ra và đẩy body cô ấy ra xa, tôi thở dài.
“Haa…Tôi đoán là không còn cách nào khác…”
“Yaaaaay! Cậu đúng là ông bụt mà!”
Một Sumire quay ngoắt 180 độ bất ngờ nhảy tưng tưng trước mặt tôi. Cô là đứa con nít lần đầu được chơi game console vào Giáng Sinh à?
“Và…Buổi tập luyện đó đang diễn ra ở đâu vậy?”
“Đằng kia kìa.”
“Eh?”
Nơi mà Sumire chỉ đó là—
Ở cuối hành lang, nơi chật kín với bàn và ghế mà không ai còn dùng nữa. Nhìn kĩ hơn, tôi có thể thấy một con đường được tạo ra đủ cho 1 người có thể đi qua, ngay giữa đống rác đó.
“Nơi mà câu lạc bộ kịch đang dùng để luyện tập chính là căn phòng sâu nhất ở hành lang, ở trên chính tầng 4 này. Nhân tiện, nó cũng được gọi là lớp học bị nguyền rủa đó.”


「Cứ nói những gì ông thích đi, nhưng tôi nghĩ ông và Murasaki Shikibu – sensei khá là xứng đôi đó.」
「Tôi sẽ giận đấy, kể cả đó là ông đi chăng nữa, Ozu.」
「Xin lỗi mà, có vẻ tôi hơi quá rồi nhỉ. Tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân.」


2 comments:

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.