10 nen - Chương 3 Phần 4
Suu: Do ông Zen hú hí với em nào đó ở dưới quê nên chất lượng
bản dịch sẽ giảm 0,0001%, mong ae thông cảm =))) có sai chỗ nào thì mong
ae góp ý, ths :v
----
“Vậy hôm nay cậu tính làm gì?” (Emi)
Hiện đang là buổi sáng ngay sau cái “đêm kinh hoàng” của Yuuji.
Emi bắt đầu hỏi ngay sau khi Sakura ăn sáng xong.
“Hừmm,
dù sao thì email của Onii-chan chắc chắn sẽ tới vào khoảng chiều hoặc
tối, nên giờ tớ muốn đi một vài nơi. Tớ không biết thật sự có thế giới
khác hay không, nhưng điện và nước vẫn dùng được nhỉ? Tớ định kiểm tra
lại các bản hợp đồng, tình trạng dịch vụ và các loại phí.”
(Sakura)
“Guwoah~~…..
nghe thú vị nhỉ! Nhưng hôm nay tớ phải đi làm bán thời gian và còn phải
đón con gái tớ ở nhà trẻ. Xin lỗi nhưng không đi với cậu được rồi……”
(Emi)
Cô gái này, cô ấy thật sự rất muốn đi chung với Sakura tới Công ty điện lực và Cục cung cấp nước chỉ vì sự tò mò của mình.
Tuy
nhiên, cũng nhờ cô gái này mà cô mới có thế liên lạc với Onii-chan,
Sakura tự nhủ khi cái cảm giác phẫn nộ của cô đang dần biến mất.
“Tớ có thể tự đi bằng cách thuê xe mà, dù gì đây cũng là nơi tớ sinh ra. Cảm ơn về ngày hôm quá nhé.” (Sakura)
“Buồn thế. Nếu cậu vẫn còn ở Nhật thì đừng quên liên lạc với tớ nhé. Tớ còn nhiều thứ muốn hỏi cậu lắm.” (Emi)
Sakura bỗng nhiên ôm Emi khi cô vẫn đang giận dữ thuyết phục người chuẩn bị rời khỏi nhà cô.
Tạm biệt, Sakura nhẹ nhàng vẫy tay.
Rõ ràng, cô ấy đã bị Mỹ hóa rồi.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
“Houjou-san,
đúng không ạ? Cuối cùng thì một thành viên trong gia đình mà có thể
liên lạc được đã tới! Quản lý! Quản lý! Houjou-san đã đến rồi ạ!” (Tiếp
tân)
Khi Sakura tới công ty cung cấp điện cho nhà của cô
và báo tên với địa chỉ là Houjou cho cô nữ tiếp tân, cô ấy lập tức chạy
đi báo cho cấp trên với một phản ứng dữ dội.
Cô nữ tiếp
tân quay trở lại và dẫn Sakura tới văn phòng tiếp tân. Một người đàn ông
trung niên nhìn như là quản lý phi như bay vào phòng.
“Houjou-san…..Cuối
cùng thì cũng gặp được cô! Tôi đã phải chờ rất lâu, thư thì không thể
gửi, điện thoại cũng vô dụng nốt, đến gặp trực tiếp thì ngôi nhà đã
không cánh mà phắn. Tôi thực sự không biết nên làm gì.” (Quản lý)
Ông ta nói ngay tắp lự và bỏ qua các quy tắc kinh doanh cơ bản như trao đổi danh thiếp hay giới thiệu tên.
“Anou….nhưng thật sự tôi không hiểu tình hình cho lắm..….”
“Tình
hình à!? Cái đó không phải là tình hình hiện tại! Nó thật sự gây khó
khăn cho chúng tôi. Xin hãy lắng nghe, Houjou-san, khi cô chuyển nhà thì
cô nên báo trước cho công ty cung cấp điện. Đó cũng là một cách tốt,
nhưng cô không chỉ chuyển nhà mà không báo với chúng tôi, mà chúng tôi
còn không thể liên lạc được với cô. Khi chúng tôi kiểm tra ngôi nhà, thì
nó đã biến mất. Hơn nữa, cô kiếm đâu ra mấy người làm hợp đồng phá hủy
đó vậy? Họ cắt dây điện mà không hề báo cho chúng tôi một tiếng. Cô có
thể cho tôi danh tính của mấy người đó được không, để tôi có thể dạy cho
họ một bài học. Nếu họ làm việc này không cẩn thận, một xác chết có thể
nhô ra đấy, cô biết không? Cô có hiểu không vậy? Khi nhân viên của
chúng tôi đến kiểm tra ngôi nhà, mấy cái dây điện mà nhẽ ra phải dẫn
điện trực tiếp vô nhà cô đang treo tòng teng trên trời. Chúng tôi đã
phải làm việc như một con trâu để sửa lại nó. Và giờ cô bảo là cô không
biết tình hình? Hahaha…..” (Quản lý)
Ông ta bắt đầu cười
khô khan với biểu cảm nghiêm túc. Ông ấy thật sự mệt mỏi. Nhưng dựa trên
lời giải thích của ông thì đã có một chuyện gì đó không như mong muốn.
“Vậy..vậy sao?......Vậy, về tình trạng dịch vụ hiện tại hoặc là phí tổn….” (Sakura)
Mặc dù Sakura nhận rất nhiều áp lực, cô không hề xin lỗi.
Đó không phải là do tính cách của cô, mà là vì cô đã quen kinh doanh trong một nước hay tranh chấp quyền lực như Mỹ.
Nếu cô xin lỗi thì đồng nghĩa với việc cô đã thua.
Cô thà mất đi địa vị trong xã hội và tài chính cố định. Nó không chỉ là chủ nghĩa lý tưởng của cô.
“Tình
trạng dịch vụ hiện tại? Tất nhiên là nó đã được hủy bỏ. Hiểu không? Dây
điện thì tòng tèng trên trời, cô biết đấy? Hơn nữa còn tóe lửa lấp lánh
như pháo hoa. Làm sao cô dùng được nữa? Phí? Cô sẽ nhận được toàn bộ
phí sử dụng bởi luật hợp pháp của chúng tôi. Nên làm ơn hãy đưa tôi số
điện thoại mà chúng tôi có thể liên lạc.” (Quản lý)
“Tôi
hiểu rồi. Đây là số điện thoại với địa chỉ email của tôi. Mặc dù tôi có
thể liên lạc được, nhưng từ khi mà tôi sống ở nước ngoài, liệu tôi còn
có thể dùng proxy ở Nhật? Tôi sẽ liên lạc với ông để nói về proxy sau.”
(Sakura)
“Aa, cách đó thật sự giúp chúng tôi, đây là địa chỉ liên lạc của tôi.” (Quản lý)
Cuối cùng thì ông ta cũng đưa danh thiếp của mình ra.
Dù là lần đầu tiên cô gặp một vấn đề lớn như vậy, Sakura theo một cách nào đó đã giải quyết được nó.
Fuu~~….
Khi Sakura về xe, cô lộ ra một tiếng thở dài.
“Tại sao ngôi nhà vẫn có điện?” Cô không buồn phiền về việc này.
Mà là bởi vì cô còn phải ghé thăm Cục cung cấp nước với Công ty cung cấp khí đốt.
Sau cái này, cô sẽ nhận được những lời phàn nàn vô nghĩa.
Nội
dung phàn nàn của các công ty khác đều như nhau: dịch vụ của họ bị ngắt
đột ngột, nó gây ra những tình huống bất ngờ và bên pháp lý sẽ liên lạc
với cô về phí tổn.
Nếu cô lường trước được việc này, cô sẽ trao đổi email với một luật sư trước khi cô đưa email mình cho Onii-chan.
Sakura đang thề trong tim mình.
Leave a Comment