10 nen - Chương 7 Phần 3


10 nen goshi no HikiNiito o Yamete Gaishutsushitara Jitaku goto Isekai ni Ten_ishiteta
Phần 3. Yuuji, Đến Thành Phố Lần Đầu Tiên Ở Thế Giới Khác

“Chào buổi sáng Yuuji-san! Xin lỗi vì đã để cậu chờ.” (Kevin)

Mùa xuân.

Khi mà những cánh hoa anh đào rơi lả tả và Yuuji đang chuẩn bị hành lý.

Cuối cùng người bán rong Kevin đã đến nhà Yuuji.

“Kevin-san! Anh không cần xin lỗi đâu. Trong khi tôi đang làm ruộng và chuẩn bị cho chuyến đi, thời gian trôi nhanh như tên bắn vậy.” (Yuuji)

Yuuji chào Kevin bằng một nụ cười.

Thật ra, sau khi kiểm tra tình trạng toilet với khuyển nhân Marcel, cậu chuẩn bị trang phục cho ‘công chuyện’ và để tăng mức độ phòng vệ, cậu gia cố lại hàng rào. Đó là những ngày bận rộn. Có vẻ trong thế giới này, người ta sẽ ‘giải quyết’ bằng lá cây hoặc rêu khi ở ngoài trời, còn trong làng thì sẽ dùng vải vụn hoặc rơm. Rồi còn có trường hợp họ phải lau bằng tay trái. Toilet Nhật muôn năm!

“Kevin ojii-chan, chào buổi sáng!” (Alice)

Alice vui mừng và bên cạnh cô bé là Kotarou đang sủa như muốn nói, “Chào buổi sáng, cảm ơn anh vì đưa chúng tôi tới thành phố.”

“Chào buổi sáng, Alice-chan, Kotarou-san. Có vẻ trong mùa đông cậu đã thành công cải tạo nông trại và xây hàng rào. Ấn tượng thật đấy.” (Kevin)

“Phải, Marcel, Nina và Mark-kun đã làm việc rất chăm chỉ mà. Cảm ơn anh vì đã đưa gia đình họ đến chỗ tôi. Quả là khác biệt đáng kể so với khi tôi ở một mình. Ah, Kevin-san, tôi đã trao đổi ý kiến về thực phẩm bảo quản và nguyên liệu với Nina rồi đó, anh có thể giúp tôi thanh toán tiền được không?” (Yuuji)

Kevin chấp nhận thẳng đề nghị của Yuuji, “Tất nhiên, cô ấy là nhân viên của tôi mà”. Yuuji bày tỏ lòng biết ơn “Không, không, thế là bình thường mà” “Không, không, cảm ơn cậu” một cuộc nói chuyện kiểu Nhật hình thành giữa hai người.
(Note: Ý là quá mức nhã nhặn và lịch sự )

“Woofwoof”, Kotarou chen vào, như muốn nói, “Geez, vào thẳng vấn đề đi.”

“Yuuji-san, anh chuẩn bị đến đâu rồi? Cho đến lúc này, chúng tôi sẽ lấy hết hàng hóa rồi thảo luận những điểm quan trọng khi Yuuji-san vào thành phố. Sau đó, nếu Yuuji-san và mọi người đồng ý, chúng ta sẽ lên đường vào sáng ngày mai.” (Kevin)

Kevin mỉm cười nói chuyện. Đằng sau anh là ba nhà thám hiểm và hai vệ sĩ riêng đã bắt đầu tháo dỡ hàng.

“Kevin-san, có chuyện tôi muốn nói…… Trên đường đến đây, anh có gặp quái vật không? Gần đây chúng tôi thường gặp chúng, nên tôi không biết phải làm gì để bảo vệ ngôi nhà…… Nông trại và đàn gà cần có người trông, nhưng tôi sợ họ sẽ bị quái vật tấn công…” (Yuuji)

Đúng như lời khuyên từ diễn đàn, Yuuji nói ra sự băn khoăn về chuyện không biết nên mang những ai theo vào thành phố. Rồi cậu lập tức nhận được câu trả lời.

“Tôi hiểu…… Vậy thì ba nhà thám hiểm này sẽ ở lại đây. Vì họ đến từ làng làm nông nên họ cũng có thể giúp đôi chút việc đồng áng, và nếu chỉ khoảng 2 con orc và vài con goblin thì họ đối phó được. Còn về gia đình thú nhân thì sao?” (Kevin)

“Eh……? Ổn chứ? Nếu có vài người biết chiến đấu, tôi nghĩ mình sẽ để gia định họ lại trông nhà.” (Yuuji)

“Well, chúng ta vẫn còn hai vệ sĩ nên chuyến đi sẽ ổn thôi. Nếu tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát, tôi có thể tự bảo vệ mình. Joss, Hector, Irene!” (Kevin)

Kevin gọi ba nhà thám hiểm. Yuuji cũng gọi Marcel.

“Chúng tôi hiểu rồi. Chúng ta sẽ vừa làm công việc canh gác vừa giúp làm nông. Chỉ là, chúng tôi có được dựng trại trong khu vực hàng rào không? Nếu được thì tôi muốn gắn chuông cảnh báo trước hàng rào, nhưng chỉ khi Yuuji-sama cho phép.” (Joss)

Joss, anh chàng cao to trong nhóm nhà thám hiểm đã đồng ý ở lại nơi này.

Tên Hector lòe loẹt và nữ cung thủ Irene đứng cạnh anh và không tham gia vào cuộc nói chuyện.
Có vẻ sau khi được Kevin thuê, họ đã được vệ sĩ của anh ta huấn luyện.

“Được, không hề gì. Do anh không vào được nhà nên đừng vào đó nhé. Đàn gà đang nuôi trong vườn sẽ được mang ra ngoài trước khi tôi đi. Đống gỗ ở phía bắc có thể dùng làm củi đốt, dựng hàng rào hay gì cũng được. Tôi không bận tâm đâu. Well, Nếu anh vẫn còn thắc mắc thì hãy hỏi Marcel.” (Yuuji)

Kevin và hai vệ sĩ riêng.

Cùng với Yuuji, Alice và Kotarou.

Thành viên cho chuyến đi đến thành phố đã được quyết định.

□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □

“Alice, nếu em mệt cứ nói, được chứ? Vì có một nơi đặc biệt dành cho Alice đó! (Yuuji)
“Vâng, Yuu-nii!” (Alice)

Ngoan ngoãn đáp lại, Alice trả lời trong khi giơ hai tay lên cao, âm thanh vang vọng trong rừng.
Đó là hôm sau ngày Kevin đến nhà Yuuji. Cả nhóm lên đường vào thành phố vào rạng sáng và tiến về hướng nam khu rừng.

Dẫn đầu nhóm là một trong số vệ sĩ của Kevin và Kotarou. Tiếp theo là Kevin, Alice và Yuuji đi sau, và cuối cùng là vệ sĩ còn lại của Kevin. Một đoàn diễu hành gồm 5 người và 1 thú. Dàn quân thế này là vì Yuuji nói rằng Kotarou có thể đánh hơi thấy kẻ địch.

“Với một người đã quen đi lại, nó sẽ mất 3 ngày, tuy nhiên, hôm nay là lần đầu của Yuuji-san và Alice, chúng ta có thể kéo dài thời gian và đến thành phố vào trưa ngày thứ 4. Nên Alice-chan đừng ráng quá sức nhé? (Kevin)

Kevin giải thích đơn giản cho Yuuji và nhắc Alice.

Alice đang cầm một cành cây dài nhặt được trên đường và vung nó xung quanh trong khi vui vẻ trả lời “Vâng ạ”. Cô bé vẫn còn nhiều năng lượng.

Sau lưng Yuuji là một cái giá gỗ đã được chỉnh sửa để Alice có thể ngồi dó. Hành lý của cậu được gói gọn trong chiếc túi vải lớn mà Kevin cung cấp.

Nhân tiện thì Alice không mang gì cả.

Chiếc balô nhỏ nhắn của cô bé rõ ràng không thuộc về thế giới này. Cũng vì lý do đó, cây gậy leo núi Yuuji thường mang đi rừng cũng biến mất khỏi tay cậu.

“Tiện nói luôn, Kevin-san bị tấn công bởi quái vật trên đường đến nhà tôi…… Vậy có nghĩa là số lượng quái vật đã tăng lên gần đây?” (Yuuji)

“Nếu chỉ là orc và goblin thì hai vệ sĩ này không gặp vấn đề gì, nhưng đúng là tôi thấy chúng tăng lên thật. Có lẽ chúng ta báo cáo điều này khi Yuuji-san đăng ký Công dân Tiên phong và Vùng đất Tiên phong.” (Kevin)

Yuuji và Kevin đang nghỉ chân tán gẫu. Đến cả con mắt chuyên gia như Kevin cũng nhận thấy, quái vật thật sự đã tăng lên. ( edit: what the fuck ??? Chuyên gia không nhìn ra à mà phải dùng ‘Đến cả con mắt’ ??? )

“Ra vậy…… Nói về báo cáo, chẳng lẽ đăng ký Công dân Tiên phong và báo sự xuất hiện lại ở cùng một chỗ? Họ phải để nhiều người khác nhau giải quyết chứ……” (Yuuji)

Cho dù không có nhiều nhặn kinh nghiệm gì, Yuuji hỏi Kevin vì cậu nhớ đến chế độ cứng nhắc ở Nhật Bản. Tuy nhiên, câu trả lời làm Yuuji thấy hối hận vì đã nghe quá sớm. Từ đó, cậu không thể ngừng lo sợ cho đến hết chuyến đi.

“Thường thì không có…… Nhưng, sớm thôi, một viên thu thuế sẽ tới làng Vùng đất Tiên phong. Nên họ sẽ không cử ai dễ gây rắc rối, dù rất muốn che giấu thân phận Vị khách của cậu nhưng tốt nhất ta nên bảo với những người cấp cao. Vậy là trong mùa đông, tôi đã tới thủ đô và nhờ chủ tiệm lớn nơi tôi từng làm thực tập, để viết một lá thư giới thiệu, nhưng mà……” (Kevin)

Kevin ngập ngừng vì lý do nào đó. Sự lo lắng bắt đầu dâng lên trong đầu Yuuji.

“Lá thứ có hiệu lực hơn tôi tưởng…… Cả vợ chồng Lãnh chúa và hội thẩm phán đều muốn gặp cậu.” (Kevin)

Yuuji nghe xong chết lặng.

Sau khi thời kì Hiki-NEET của cậu diễn ra, khoảng 14 năm đã trôi qua cho đến khi cậu tới thành phố.

Thế giới này có chế độ phong kiến và cậu chuẩn bị gặp quý tộc.

Dù có nghĩ đi nghĩ lại nhiều thế nào, độ khó vẫn là Thành-Thụ Mode.

“Eh? Ah? Umm……” (Yuuji)

“Không sao đâu. Tôi sẽ nhận trách nhiệm và đi cùng cậu đến gặp họ. Tôi sẽ nói chuyện giùm cậu, và dạy cậu các lễ nghi cơ bản trước khi đến đó. Vả lại, tôi nghe đồn vợ chồng Lãnh chúa và hội thẩm phán là những người biết phải trái…… Tôi xin lỗi Yuuji-san……” Lời sau đó của Kevin không lọt vào tai Yuuji chút nào.

Mãi đến khi Alice lên tiếng, “Anh sao vậy, Yuuji-nii” và lay cậu, Yuuji mới thôi bàng hoàng.

  □ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □

“Haizz…… biết làm sao được…… nhưng mình vẫn thấy lo.” (Yuuji)

Cắm trại ngày thứ nhất.

Một khoảng đất rộng do những cái cây nằm rải rác, cả nhóm chia ra dựng lều và nghỉ ngơi.

Họ đào một cái hố và đường ống nhỏ để thông với khí trời, rồi họ nhóm lửa. Ngọn lửa tỏa ra hơi ấm mà không thu hút chú ý từ bên ngoài, một chỗ lý tưởng để cắm trại.

“Để tôi giúp”, Yuuji nói vậy rồi đảm nhiệm lượt canh gác đầu tiên.

Bên cạnh Yuuji là Kotarou, cô đang nằm bắt chéo chân trước lửa trại.

Không chỉ mỗi Yuuji, Kotarou cũng đang thi hành nhiệm vụ.

Dù mới qua một ngày, nhưng khả năng đánh hơi kẻ địch của Kotarou đã nhận được sự tin tưởng của cả nhóm. Đúng là một người phụ nữ đáng tin cậy. Dù cô là chó.

“Mmm, mmmmmm, Yuu-ni-i…” (Alice)

Trong khi dụi dụi mắt, Alice thức giấc và đến chỗ Yuuji. Có vẻ cô bé không ngủ được.

“Sao thế Alice?” (Yuuji)

Không nói gì mà chỉ ngồi xuống đùi Yuuji và tựa đầu vào ngực Yuuji.

“Yuuji-nii không đi đâu chứ ạ? Anh sẽ ổn phải không?” (Alice)

Cúi gằm mặt xuống, Alice nhỏ giọng hỏi. Cô bé run nhẹ, nhưng không phải vì lạnh.

Đã được 2 năm rưỡi kể từ khi Yuuji thấy Alice trong rừng.

Alice nằm trong rừng vì ngôi làng của cô bé đã bị bầy cướp tấn công, cô bé chạy vào rừng và đã lang thang ở đó.

Dù là một cô bé lanh lợi, cô mới chỉ 8 tuổi.

Khi thấy lo lắng thì cô vẫn phải tìm ai đó để bày tỏ nỗi lòng.

Kotarou leo lên chân Yuuji và ngả người vào Alice, như muốn nói “Chị cũng sẽ ở bên em”.

“Phải rồi, anh còn Alice ở bên mình mà.” (Yuuji)

Nghe vậy, cơ thể nhỏ bé của Alice ôm chặt Yuuji.

“Phải rồi, Alice đang ở với mình, mình phải xốc lại tinh thần mới được.”

Thầm nhủ quyết định của mình, Yuuji từ từ nhắm mắt.

Khoan đã, còn việc canh gác thì sao?

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.