Berserk of Gluttony - Chương 1


42738331_313528059199389_943758873624313856_n.jpgChương 1: Kẻ vô dụng
Thế giới này tồn tại khái niệm về cấp độ.
Ngay khi chào đời, tất cả các sinh vật đều khởi đầu từ cấp độ một và thăng cấp bằng cách thu thập điểm kinh nghiệm.
Tại nơi đây, điểm kinh nghiệm có thể thu được bằng cách đánh bại các loài ma thú đang sống trên khắp thế giới. Nhưng bọn ma thú này lại cực kì nguy hiểm, không thể đánh bại chúng một cách đơn giản được.
Chỉ những người mang trong mình những kĩ năng mạnh mẽ, tập hợp lại với nhau mới có thể tiêu diệt được chúng.
Từ lúc vừa sinh ra, tất cả mọi người, ai ai cũng đều nhận được ít nhất một năng lực từ Chúa. Những năng lực này rất hữu dụng để sống sót và sinh tồn. Vì thế, những kẻ được ban những kĩ năng mạnh mẽ chính là những kẻ được thần linh lựa chọn.

Tôi được dạy như vậy từ người cha quá cố của mình.

Và kĩ năng mà tôi nhận được từ Chúa là《Bạo Thực》. Nó chỉ khiến cho tôi luôn bị cơn đói giày vò mà thôi, thật là một kĩ năng bất tiện.
Tôi luôn bị gọi là vô tích sự ở chính ngôi làng mà tôi lớn lên và thường hay bị bắt nạt.
Tôi là một người không cần thiết ở thế giới này―― một kẻ vô dụng.

Tại cái kĩ năng đáng nguyền rủa này, tôi đã bị tống cổ ra khỏi làng sau khi cha tôi qua đời vì bệnh nặng. Theo dòng chảy của cuộc đời, tôi đã đến được Thủ đô của Seyfert. Tại Vương đô to lớn này, chắc chắn tôi sẽ tìm được một công việc nào đó mà tôi có thể làm được.
Tinh thần dâng cao trong khi lồng ngực đang tràn trề hi vọng.
Và thế là tôi đã tìm được một công việc ở nơi hướng nghiệp. Đó là việc canh cổng thành và sẽ được trả lương theo ngày.
Dù nắng gió hay mưa giông, dù bão tố hay tuyết rơi, chỉ cần đứng yên bất động trước cổng, một công việc thật hà khắc. Dẫu vậy đồng lương của công việc này thật sự nhỏ mọn.

Đây không phải là một công việc dành cho một tên thường dân như tôi, mà là một công việc danh dự dành cho các Thánh Kị Sĩ
Nhưng mà muốn làm công việc này thì phải tuân theo thứ gọi là “Nguyên tắc 3K”(1)  nên mấy tên đấy mới chịu thuê tôi – một tên ăn lương theo ngày – để thay thế cho chúng.
[(1) Kitsui – Nghiêm chỉnh, Kitanai – Bẩn thiểu, Kiken – Nguy hiểm]

「Oii, bữa nay mày có nghiêm túc gác cổng cho bọn tao không đấy?」

Âm thành cùng với bóng hình của những tên Thánh Kĩ Sĩ trẻ tuổi được bao bọc bởi áo giáp sáng chói ngày càng tiến lại gần. Một trong số chúng là người đã thuê tôi.
Gia tộc của bọn chúng là một trong năm gia tộc lớn nhất Vương quốc.
Ở đây, bọn chúng rất nổi tiếng với cái tên Ba anh em nhà Brelic.
Người nói chuyện với tôi là tên anh cả – Rafal. Phía bên phải hắn là con trai thứ – Chad. Đi theo sau là đứa em út – Mimil.
Cả ba đều có mái tóc màu xanh ngọc như băng. Và, túm cái quần lại, chúng đều là những Thánh Kĩ Sĩ ưu tú và nổi tiếng.

Thánh Kị Sĩ khác với những người lính thông thường bởi vì họ có những kĩ năng mang Thuộc tính Thánh. Họ được tất cả mọi người thừa nhận, có địa vị cao, có danh dự và nhiều thứ khác nữa.
Với cái thế giới cấp độ là tất cả này, khi những Thánh Kị Sĩ lên cấp thì địa vị của họ cũng được nâng cao hơn. Với những kĩ năng Thánh trong tay, họ chiến đấu với Quái vật rồi lên cấp. Đối với tôi, họ là những người ở một tầng cao không thể với tới.
Nếu lỡ làm bất cứ điều gì khiến cho bọn họ tức giận, chẳng biết được điều gì sẽ xảy ra nữa.

「Vâng! Thưa ngài Brelic Rafal」

Tôi quỳ xuống, cúi thấp đầu. Trông tôi bây giờ chẳng khác nào một thằng cặn bã.

「Đây, phần của ngày hôm nay đấy」

Rafal ném mấy đồng xu xuống đất. Hai tên còn lại nhìn tôi, cười với sự khinh bị muốn trào ra khỏi khóe miệng.

「Nào, nhặt lên đi chứ. Nhanh nhanh, không nhặt là phần của ngày hôm nay giảm xuống giờ」

Chẳng cần phải nói, vì đó là những đồng tiền quan trọng giúp tôi sinh sống qua ngày. Tôi cẩn trọng nhặt từng đồng xu một.
Trước khi đồng xu cuối cùng được nhặt lên, bàn tay tôi bị Rafal dẫm lên.

「Ôi chết, xin lỗi nhé. Tao không biết tay mày ở chỗ đó. Chà, nó bẩn đến nỗi chẳng thể được mắt tao nhìn thấy cơ đấy」

Tiếng cười của hắn vang lên trong khi bàn tay tôi vẫn đang bị giẫm đạp.

「Đừng quên, người đã thuê đống rác như mày chính là bọn tao đấy. Mày không thể kiếm được một công việc tốt hơn thế này đâu, hiểu không? Hay là nó quá khó hiểu đối với mày? Đồ thiểu năng」
「Đúng đấy, dạo này trông mày hơi không khỏe. Được thay thế bọn ta làm nhiệm vụ này, ngươi phải lấy đó làm vinh dự chứ? Đáng ra ngươi nên làm không công mới đúng. Ngươi nên cảm thấy biết ơn khi bọn ta đã trả công cho ngươi bằng lòng từ bi. Sẽ tốt hơn nếu ngươi không nhặt những đồng xu đó lên đấy」
「Anh trai ta nói không sai. Một thất bại của tạo hóa như ngươi cũng dám làm tốn thời gian của bọn ta. Hãy chuộc lỗi bằng việc để đầu ngươi tại đây đi」

Anh em nhà Brelic là như thế đấy. Chúng làm như chúng đứng trên mọi thứ và đang dạy dỗ một đứa vô dụng.
Nếu mà tôi cứ tiếp tục nhặt những đồng xu, thế nào cũng bị ăn đập cho xem. Tôi chỉ là một con vật nhỏ bé thôi, tôi sẽ cố gắng làm mọi thứ để sống sót. Tôi chắc sẽ khắc ghi tận tâm bài học của chúng.
Nếu tôi ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng, tôi sẽ chẳng được một đồng nào cả. Còn nếu tỏ ra chút thái độ phản kháng lại, hôm nay, tôi có thể bay xuyên qua cánh cổng. Và còn, nếu chống lại bọn chúng thì… tôi cũng chả muốn biết mình sẽ chết như thế nào đâu.

Chết tiệt thật.
Chúng đã đối xử như thế này với tôi đã hơn năm năm, như một tên nô lệ không nơi trốn chạy. Và, nó vẫn còn đang tiếp tục. Ví dụ như tôi bỏ việc ngay bây giờ, chắc chắn bọn chúng sẽ nổi điên lên, và vì thế, tôi sẽ bị buộc vào một tội nào đó và chết.

Sống ở một nơi như thế này cũng đã lâu rồi, nhiều lần tôi cũng tức điên lên lắm chứ. Tại sao tôi lại phải phục tùng bọn chúng? Tại vì tôi yếu.
Cuồng nộ trong lòng tôi rồi cũng dần biến thành nỗi phẫn uất. Và đến cuối cùng, tôi chỉ còn lại cái kĩ năng《Bạo Thực》vô dụng chỉ biết làm cho bụng tôi reo inh ỏi.
Rafal chẳng bao giờ cho tôi ăn một bữa đầy đủ cả. Và tôi đã bất cẩn để cho tiếng bụng đói reo lên.

「Thật thảm hại. Dám xem thường công việc này? Không ăn uống cho đầy đủ vào à. Mày muốn làm xấu mặt nhà Brelic sao?」

Và thế, tôi bị đá liên tục vào bụng đến nỗi phải quỳ xuống đất. Chắc hẳn hắn đã nương tay, vì đối với một cú đã của Thánh Kị Sĩ, thế này là quá yếu.
Nhưng chỉ cần thế, dư chấn của đòn đánh cũng đủ để khiến tôi nôn hết nội tạng ra ngoài.
Tôi không thể dừng cơn nôn mửa lại, hơi thở không đều và tôi đang lăn lộn trên mặt đất.
「Gì thế này? Một con giòi? Đúng là bẩn thiểu đến kinh tởm」

Dù ý thức của tôi đang mờ dần, nhưng tai tôi vẫn nghe rõ được giọng nói của Mimil.
「Này, nhanh đứng lên. Mày đang trong giờ làm việc đấy. Muốn bọn ta bị những Thánh kị sĩ khác khiển trách à? 」

Rafal đạp lên khuôn mặt của tôi khi tôi vẫn đang bị cơn đau đớn hành hạ.

「Đứng dậy!」

Không còn cách nào khác, tôi dùng hết sức lực còn lại để đứng dậy, chân tôi giật lùi lại. Bởi vì cái bầu không khí áp đảo của chúng, tôi không thể đứng thẳng dậy được. Tất nhiên, Rafal biết tôi đang đau đớn. Bản thân hắn đã nhìn tôi quần quại dưới chân hắn, và hắn cũng lấy đó làm niềm vui.

Đồn lực vào chân, đầu tôi đang bị cơn đau như muốn nứt ra nhưng tôi vẫn ráng lết đi.
Khi cái chết đang chờ trước mắt, một giọng nói lạnh lùng vang lên cứu giúp tôi.

「Rafal, đừng lại đi. Cậu ta sắp chết đến nơi rồi. Nhiệm vụ của Thánh Kị Sĩ là bảo vệ người dân chứ không phải là người có những hành vi như thế.」
「Chậc-.  Hôm nay đến phiên trực của cô à, Roxie Heart?」

Người đang giúp đỡ tôi là Roxie Heart – một trong những Thánh Kị Sĩ hiếm hoi muốn giúp đỡ một tên yếu đuối như tôi.
Mái tóc vàng kim tuyệt đẹp rất hợp với tính cách dũng cảm của cô.
Nhà Heart cũng là một trong năm đại gia tộc nổi danh và họ là gia tộc rất xem trọng sự chính nghĩa.
Đó cũng là lý do nhà Heart rất được dân chúng hâm mộ. Tất nhiên, tôi cũng là Fan của cô ấy.

Roxie lườm như muốn đâm qua xuyên Rafal. Hắn cũng từ từ rời đi trong khi buông những lời lăng mạ. Vào khi đó, hắn nhìn Roxie và cười một cách thách thức.
Tôi biết cái khuôn mặt đó. Rafal là một tên cực kì thù dai. Nếu như sự xấu hổ của hắn bị hận thù che khuất, rất có thể hắn sẽ tìm Roxie để trả thù.

Nhưng Roxie còn chẳng thèm quan tâm đến nó. Cô ấy đỡ tôi đứng dậy. Sau đó, lấy khăn tay lau đi vệt máu chảy ra từ trán tôi.


「Cậu không sao chứ?」
「Vâng, đây cũng là chuyện thường ngày thôi. Thật sự cảm ơn vì sự giúp đỡ của ngài Roxie. 」
「Không không, chúng ta là đồng nghiệp cơ mà, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên thôi. Để tôi thay ca cho.」

Tôi yên lặng cúi thấp đầu.
Khi đó, tôi đã nhìn thấy cây thương có gắn lá cờ thêu dệt huy hiệu của Nhà Vua.
Cây thương đó là chứng nhận của một người gác cổng.
Cô ấy là một người tuyệt vời, có trách nhiệm với công việc của mình, khác hẳn với bọn Thánh Kĩ Sĩ khác.
Như thể Roxie đang lo lắng, cô ấy nắm lấy tay tôi.

「Lần sao, nếu chuyện này còn xảy ra thì cứ nói với tôi.」
「Không… làm sao tôi có thể làm phiền tới ngài Roxie như thế được. Tôi ổn mà. Xin phép đi trước ạ.」
「A–」

Roxie như muốn nói thêm gì đó nhưng tôi đã chạy biến đi.
Thêm nữa, tôi không muốn cô ấy có dính dáng gì đến nhà Brelic. Với tính cách của cô ấy, không biết sẽ xảy ra nếu cô ấy biết được sự thật về hắn.
Lỡ rằng, cô ấy quan tâm đến thứ gì đó như tôi, nó chỉ sẽ đem lại sự thất vọng.
Tôi không muốn cô ấy dành sự quan tâm cho tôi. Sẽ thật tốt nếu cô ấy dùng sự quan tâm đó cho người dân trong vương quốc.

Trong tâm trạng sầu não, tôi tiếp tục hướng đến quán rượu. Khi tôi vào cửa tiệm, mặt trăng cũng đã lên gần đỉnh.
Đêm khuya, cũng là lúc quán rượu nhộn nhịp nhất. Từ thương nhân, gái điếm, những người đi du lịch, mọi người đều ngồi chỗ của mình, uống rượu với khuôn mặt dần hóa thành màu đỏ.

Tôi đến và ngồi tại quầy – chỗ ngồi định sẵn của tôi. Dù chưa gọi bất cứ thứ gì nhưng vẫn có một ly rượu đỏ đặt tại đây.
Ở cái tiệm này, đây là loại rượu rẻ tiền nhất. Nó chỉ có vị chua mạnh nên không phải là loại đồ uống ngon lành gì.

「Ông chủ, bánh mì và súp 」
「Tới đây 」

Món tôi vừa gọi là bánh mì nhưng tại đây chỉ có mỗi bánh mì đen – cứng. Món còn lại là món súp rau nát tẻ nhạt.
Trừ hai món này ra, những món ăn khác, tôi đã quên hết mùi vị của chúng từ lâu rồi.
Kĩ năng《Bạo Thực》khiến tôi bây giờ cực kì đói. Nhưng, tiền không có nên tôi phải ăn chậm rãi, từ từ thỏa lấp cái bụng ầm ĩ của mình. Tuy nhiên, nó chả có tác dụng mấy.
Vừa nhấp từng chút rượu, vừa ăn bánh mì đen, tôi vừa nghe chủ tiệm nói chuyện với mình.

「Sao rồi? Công việc gác cổng đó. 」
「Khắc nghiệt lắm」
「Vậy à… Cầu cho cậu không giống như những người tiền nhiệm.」

Tôi không hề trả lời ông ta.
Tất cả những người được nhà Brelic thuê, tất cả đều có kết cục như nhau: chết do lao động quá sức.
Những người tiền nhiệm đều giống tôi bây giờ.
Sống trong cô đơn, lao động trong khắc nghiệt, sự sống giảm dần, cho đến khi như sợi dây mục rữa rồi sẽ đứt ra, sau đó thì sẽ có sợi dây tiếp theo được thay vào.

Và, tôi đã từng thấy cảnh người nhà Brelic vứt bỏ một tên gác cổng không còn sử dụng được nữa. Chúng dẫm đạp lên anh ấy và chính chủ quán đây cũng đã tận mắt chứng kiến được sự kiện đó.
Không bao giờ, tôi không bao giờ quên được cái khung cảnh nhuộm màu cháy xén đó.

Trans: Jin

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.