Berserk of Gluttony - Chương 2
Chương 2: Kỹ năng Bạo thực thức tỉnh
Tôi dần trở nên say nồng chỉ bởi một ly rượu. Vì Rafal, tôi cảm thấy lo lắng cho Roxie nên trước khi trở về nhà, tôi đi xem tình hình của cô ấy.
Rafal rất nham hiểm, tôi không nghĩ hắn sẽ tìm cách gây rối sớm. Song, chỉ cần nhìn thấy cái nụ cười chết tiệt của hắn, tâm trí tôi đã muốn rụng rời.
Nếu cô ấy có gặp điều không may nào đó, tôi chấp nhận hi sinh vì cô ấy.
Bước dưới ánh trăng, tôi tiến về phía cổng thành. Cô ấy vẫn đang nghiêm túc thực hiện công việc của mình.
Tôi thấy an tâm hơn hẳn, cơn lo trong lồng ngực tôi đã hạ dần. Có vẻ như lo lắng của tôi đã vô ích rồi.
Vậy thì từ sâu trong trái tim, tôi muốn gửi một lời cổ vũ đến cô ấy – “Hãy cố lên, Roxie-sama“. Mong cô ấy sẽ hoàn thành tốt công việc.
Và, khi đang định quay lưng rời đi, tôi đã phát hiện ra ở phía đông tường thành có vài bóng đen đang trèo vào.
Chỗ đó là điểm mù của cả Roxie và cả lính canh gác, nhưng trùng hợp thay, từ chỗ tôi lại nhìn thấy rất rõ.
Chắc chắn đó là ăn trộm. Giữa đêm khuya thế này lại có một nhóm người muốn đột nhập vào trong thành, không phải là ăn trộm thì còn là cái gì nữa. Tôi vội vàng chạy tới chỗ Roxie đang gác cổng.
「Roxie-sama, có chuyện lớn rồi! 」
「Có chuyện gì vậy? Giờ này rồi mà sao… 」
「Tôi đang đi dạo cho tỉnh rượu thì đã thấy một nhóm người đang đột nhập vào trong thành! Chúng đang đột nhập vào theo bức tường phía Đông và sắp vào được rồi!」
「Thật á!? 」
「Không sai được đâu. Chính cặp mắt này đã nhìn thấy có mà! 」
Bất ngờ nói ra một điều như thê, làm sao có ai tin nổi chứ! Không xong rồi.
Nhưng mà, sau khi Roxie nhìn chằm chằm vào mắt tôi,
「Tôi tin cậu. Tôi sẽ tới đó ngay bây giờ. Vì thế, cậu có thể bảo vệ chỗ này hộ tôi được không?」
「Vâng, tất nhiên rồi 」
Từ Roxie, tôi nhận lấy cây thương có gắn lá cờ thêu dệt huy hiệu của Nhà Vua.
「Chúc ngài chiến thắng trở về 」
「Để đó cho tôi. Tôi còn có thứ này cơ mà 」
Cô ấy rút thanh kiếm màu trắng bạc ra và chạy tới hướng mà tôi đã chỉ. Nhanh thật…… Quả đúng là Thánh Kị Sĩ mà.
Trong nháy mắt, bóng dáng cô ấy đã biến mất vào trong bóng tối.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng gào thét của một nhóm đàn ông vang vọng trong không gian.
Từ số lượng tiếng thét đấy, số lượng ăn trộm chắc chắn chắn rất nhiều. Không phải chỉ hai ba tên thôi đâu.
Nhưng, Roxie là Thánh Kị Sĩ cơ mà. Bọn trộm này thì lấy đâu ra trình độ để đối đầu với cô ấy. Đúng như dự tính, sự ồn ào nhanh chóng lặng xuống.
Đã kết thúc rồi, nhưng sao lại có một tên thanh niên đang vội vã chạy lại đây từ góc tối?
Chắc chắn là Roxie đã lỡ để hắn chạy thoát. Hắn tới ngày càng gần, dần dần, nhờ ánh trăng mà tôi đã có thể nhìn thấy rõ hắn.
Đó là……..。Hơi thở của tôi chợt đông cứng.
Cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn bị cắt lìa đi, tay trái còn lại thì cố gắng cầm máu, chân thì cố chạy về hướng này.
Mặt hắn xanh ngắt, chắc chắn hắn đang thiếu máu trầm trọng.
Tôi nắm chắc cây thương trong tay. Không thể để cho hắn chạy thoát được. Đối phương hiện tại đang đứng giữa bờ vực sống chết nhưng, hắn là kẻ trộm.
Trên hết, tôi đang thay thế Roxie canh gác nơi này, không thể phiền cô ấy chạy lại đây được. Chắc chắn, tôi sẽ đánh bại được hắn.
Kẻ thù đang bị thương, một tên yếu đuối như tôi cũng có đánh thắng. Dùng hết can đảm và sức lực, tôi đâm cây thương vào tên trộm.
Tôi đã đâm xuyên qua trái tim của tên trộm.
Tên trộm nắm chặt lấy cây thương của tôi, lườm tôi bằng một ánh mắt gay gắt. Sau đó, hắn đổ xuống trong khi một lượng máu lớn phụt lên trên.
Chân tay co giật rồi dừng chuyển động hẳn, chắc hẳn, tên trộm đã chết.
「Tuyệt, thắng rồi……… Ehhhh!? 」
Khi đó, tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang tuôn chảy vào trong cơ thể và tôi liên tục nghe thấy một âm thanh máy móc vang lên trong đầu mình.
《Khởi động kĩ năng Bạo Thực》
《Những chỉ số đã được cộng vào Status》
Thể lực +120
Sức mạnh +150
Ma lực +100
Tinh thần +100
Linh hoạt +130
《Những kĩ năng được thêm vào》
Giám định
Đọc tâm trí
Ẩn danh
Cộng vào Status? Thêm kĩ năng? Giọng nói đó là gì vậy? Việc đó nghĩa là sao?
Và sau đó, từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên tôi thấy no. Tôi từng thử ăn, ăn rất nhiều nhưng vẫn không đáp ứng đủ cho cái bụng đói. Giờ đây, tôi đã biết cảm giác dễ chịu của thỏa mãn là thế nào rồi.
Trong khi đang chìm vào cảm giác hưng phấn, Roxie gấp gáp chạy lại chỗ tôi.
「Cậu có sao không? Có bị thương chỗ nào không? 」
Vừa nói, cô ấy vừa cầm lấy tay tôi để xác nhận xem có vết thương nào không.
(Mặt cậu ta xanh xao quá… lo quá… aaaaaa… )
Gì vậy? Giọng của Roxie truyền thẳng vào đầu tôi. Cô ấy không nói gì cả, nhưng tôi có thể nghe được.
「Có chuyện gì sao?」
「……Không, không có vấn đề gì đâu. Vết thương cũng không có 」
(Vậy à… tốt quá… thật sự, tốt quá. )
Một lần nữa, tôi lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhõm khi biết tôi an toàn.
Đó là, lỡ đâu nó là giọng nói từ trong tâm trí của Roxie thì sao? Và, khi tay cô ấy tách khỏi, tôi không còn nghe thấy giọng nói đó nữa.
Thật sự là một việc bất thường. Sau khi trải qua cuộc chiến , chắc hẳn tôi đã nghe thấy ảo giác. Một lần nữa, tôi xác nhận lại cô ấy là một Thánh Kị Sĩ, người mà tôi không được phép chạm vào.
Những tên trộm đột nhập vào thành, tất cả có 10 tên. Vì đối thủ của chúng chỉ có 1 người là Roxie, Thánh Kị Sĩ thật sự rất mạnh. Tôi cũng đã đánh bại 1 tên. Nhưng cũng vì cô ấy đã tiễn hắn gần đến suối vàng, tôi mới có khả năng làm vậy.
Vì vậy. Tất cả công lao lần này đều là của Roxie.
「Roxie-sama, chiến công này, xin ngài nhận hết nó một mình được không?」
「Thế thì hơi phiền. Không phải cậu cũng hạ được 1 tên sao?」
Tôi có một lý do. Tên thuê tôi là bọn Rafal.
Nếu bọn chúng mà biết được việc này, chúng sẽ nhờ các Thánh Kị Sĩ khác, bằng một lý do lố bịch nào đó, hắn sẽ cố gắng buộc tội tôi. Hơn nữa, Rafal chẳng để tâm đến Roxie, cô ấy cũng sẽ bị vạ lây mất.
「Rafal-sama mà biết chuyện này, tôi sẽ mất việc mất…」
「Aaa….. Vậy à. Tôi hiểu rồi. Sự việc lần này, tôi sẽ xử lý nó như ý muốn của cậu 」
「Cảm ơn ngài rất nhiều 」
「Không cần lễ nghĩa phiền phức với tôi đâu, Vì nếu cậu không báo cho tôi chuyện đó, tôi sẽ gặp một rắc rối vô cùng lớn rồi.」
Dù là những Thánh Kị Sĩ, người có tất cả mọi thứ, cũng có những cuộc chiến tranh dành quyền lực khốc liệt. Họ không thể biết được cuộc sống của một tên dưới đáy xã hội như tôi.
「Mong ngài hãy làm như thế 」
「Không không. Cái đó……」
Tôi cúi thấp đầu cám ơn. Như thể không thích việc đó, má cô ấy phồng lên. Thật ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy làm một khuôn mặt như thế. Chỉ một chút nhưng tôi thấy được cảm giác thân thuộc từ Roxie.
「Ờ nhỉ…… Đúng rồi!」
Vì lý do nào đó, Roxie (cố ý) đập hai bàn tay vào nhau.
Nghĩ rằng mình sẽ nhận được một phần thưởng và không chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, trái tim tôi đang đập rất mạnh
Và, từ miệng cô ấy, nhưng lời không thể nào tin được đã phát ra,
「Cậu có muốn nhận một công việc ở nhà Heart không? Tôi sẽ nói sự việc lần này cho bố tôi, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý thôi.」
「Hể!? Nhưng mà tôi chỉ là tên (mang trong mình kĩ năng) vô dụng thôi…… không thích hợp đâu.」
「Không có chuyện như thế đâu! Cậu đã đánh bại được một tên trộm cơ mà.」
Đó chỉ là do ăn hên thôi. Nói rằng tôi có thể làm lại một điều như thế, đó là nói dối đó.
「Nhưng tôi….」
Nóng vội vì tôi đang phân vân không biết làm sao, cô ấy đã nói ra điều đó.
「Cậu không cần lo lắng hay bận tâm đến nhà Brelic. Hay là cậu muốn làm việc cả đời cho cho chúng?」
「Ahh-」
Cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến viễn cảnh mà nhà Brelic sẽ làm khi biết chuyện này. Và tôi nhận được một công việc như mơ ước. Nước mắt tôi chợt trào ra từ lúc nào.
Với cái tính cách cực kì ác độc của bọn Rafal ,tôi có thể thấy được cái tương lai mà tôi sẽ bị ép làm việc tới chết.
Bên cạnh đó, một cuộc sống mà nơi ấy, màu hoa hồng rộng mở và tôi được làm việc cùng với Roxie hiền lành dễ thương đang chờ đợi.
Tôi chưa từng tưởng tượng chuyện này sẽ xảy ra. Vốn dĩ, tôi là một Fan của Roxie cơ mà.
Chẳng phải mong ước của tôi đã thành hiện thực rồi sao?
「Mong nhận được sự giúp đỡ, Roxie-sama!」
「Rất vui lòng. Vì hôm nay cũng đã trễ, trưa mai, cậu hãy đến dinh thự nhà Heart. Tôi sẽ chờ.」
Trong khi niềm vui sướng dâng trào trong lòng, tôi không biết đã cúi đầu trước Roxie bao nhiêu lần. Sau đó, tôi rời khỏi chỗ đó (rời khỏi cổng thành) .
Sau khi đi đến khi không còn nhìn thấy được cổng thành nữa, tôi nhảy lên và đưa tay làm tư thế chiến thắng.
Cuối cùng, may mắn đã đến với tôi. Sao vậy nhỉ, cơ thể tôi như ngày càng nhẹ hơn, Thật tốt quá đi.
Tôi nhanh chóng trở về nhà để chuẩn bị cho ngày mai.
Trans: Jin
Leave a Comment