Berserk of Gluttony - Chương 27

42738331_313528059199389_943758873624313856_n.jpgChương 27: Ngôi làng tĩnh lặng
Mà…… tôi quen với việc kì vọng bị tan vỡ rồi.
Set trở thành người trung gian để nói chuyện với dân làng nhưng trưởng làng kiên quyết bác bỏ. Sau đó, tất cả dân làng cùng nhau bao vây tôi. Ừ, tôi có thể cảm nhận được sát khí từ những con mắt đó, như thể họ nhìn tôi thành ma thú. 
Set chen vào giữa tôi và dân làng, cố gắng hòa giải.
「Mọi người, làm ơn đi, hãy nghe tôi tôi nói. Fate sẽ tiêu diệt ma thú giúp ta! Cậu ta không phải trở về lang để làm chuyện gì bất thường đâu!」
Dù đã nghe những lời đó, dân làng vẫn cầm cuốc, xẻng gậy, gộc, ba chấm, hướng về tôi và tiếp tục đe dọa.
Hắn chỉ chờ lúc làng ta yếu đi rồi quay lại báo thù thôi. Giúp chúng ta đánh bại ma thú chỉ là cái cớ để lừa tiền chúng ta và bỏ chạy.
Quan trọng nhất, hắn là tên khốn nạn rác rưởi chỉ có mỗi cái kĩ năng chỉ khiến hắn thêm đói, ngoài ra thì vô dụng, chứ đừng nói đến chuyện đánh với ma thú. Nói dối rõ rành rành ra…… vân vân và mây mây, những lời nói xỉa xói từ hàng chục người bắn về phía tôi.
Vốn dĩ ma thú gây ồn ào đã ở trong cái làng nghèo nàn này rồi. Chẳng lẽ cỏ dại đã mọc đầy trong tâm hồn chúng rồi sao.
So với lúc tôi còn ở trong làng, tình hình còn tệ hơn lúc ấy nữa.
Hình như dân làng tin tưởng rằng Set đã mời được một chiến binh ưu tú đến làng chỉ với 10 xu bạc. Ít nhất là phải 10 xu vàng thì mấy tên chiến binh đó mới sẵn lòng nhá.
Đợi mãi nhưng đến khi biết Chúa cứu thế của làng lại là tên vô dụng đã bị đuổi khỏi làng hồi năm năm về trước. Thế là dân làng tức dận đến mức không thể đong đếm được.
Thực tế, Set đã về trễ hơn lịch trình cũng khiến dân làng tức giận hơn nữa.
「Mày dành chừng đó thời gian rồi kết quả lại ra thế này hả Set. Kêu mày thuê mỗi một chiến binh mà cũng làm không xong hả!」
「Mày muốn trở thành trưởng làng tiếp theo bằng thứ đó hả?」
「Nghiêm túc hơn và đi kiếm một chiến binh nhanh, ma thú sắp tấn công làng đến nơi rồi! Mày biết bọn ta đang sống nhưng đang gánh chịu nỗi sợ mấy con ma thú không hả, hay mày éo biết!」
Set đang đứng giữa, hứng chịu những lời mắng mỏ từ phía dân làng. Bố cậu ta – trưởng làng cũng có cùng quan điểm, xin lỗi sâu sắc tới dân làng vì sai lầm lần này.
「Xin lỗi các vị. Tôi(1) thật thiếu sót…… . Có vẻ như con trai tôi vẫn còn quá sớm để có thể đi thuê một chiến binh. Thật đáng thảm hại. Sáng sớm mai, tôi sẽ tự mình đi kiếm một chiến binh mạnh mẽ」
[(1) ‘tôi’ ở đây là Washi, thường là xưng hô của người già… nhưng khoan, Set nhiêu tuổi?]
「Nhưng mà, lỡ ma thú tràn vào làng giữa lúc đó thì phải làm sao! Hôm qua tôi đã nghe thấy tiếng rống từ khu rừng gân đây. Đến khi nhóm chiến binh đến dây thì không biết làng thành ra cái gì rồi」
「Chuyện là vậy ư. Thế……  chẳng phải Set đã mang về một miếng mồi ngon sao. Cho thằng đó hi sinh kiếm chút thời gian」
Trưởng làng đã chỉ tay vào tôi. Ôi nè, tôi được dùng làm mồi nhử để câu giờ sao.
Tôi đi thăm mộ gia đình rồi mới tiện thể đi tiêu diệt ma thú……. chỉ có thế thôi. Nhưng mà, tôi chưa từng nghĩ là…… sẽ bị đối xử thế này.
Greed thông qua kĩ năng《Đọc tâm trí》, cười ầm lên trong khi tôi còn đang sốc.
『Fate, ngươi…… bị gọi là mồi nhử kìa. Hahahhahah, mồi nhử, mồi nhử, mồi nhử!』
「Im đi」
Tôi cứ bị xỉ như thế này hoài rồi. Nên đe dọa dân làng một chút nhỉ, tôi từ từ lôi Hắc kiếm Greed ra khỏi vỏ.
「Chờ chút đã, Fate. Xin cậu chịu đựng đựng xíu nữa」
Set cúi đầu trước tôi. Thật là……săn ma thú đã không dễ rồi, gặp thêm chuyện này nữa thì vượt cả mức sốc luôn đấy, sao thấy đau đầu quá.
Trưởng làng tự ý đẩy nhanh mọi chuyện và rồi áp đặt lên những người trong cuộc luôn. Cuối cùng, tôi bị cấm rời khỏi làng một thời gian. Và để tôi không chạy khỏi làng, Set được giao nhiệm vụ canh gác.
「Tốt rồi nhỉ, Set. Cố banh mắt ra để đứng cho thằng vô tích sự đó chạy mất. Nếu có ma thú tiếp cận làng trước khi ta trở về từ Tetra thì chứ ném hắn ra làm vật hi sinh. Tuyệt đối không để nó chạy, đừng làm ta thất vọng lần nữa」
Sau khi nói thế, trưởng làng quay trở lại trong nhà. Dân làng cũng thế, bắt đầu trở về nhà của mình.
Có vẻ như họ xem sức mạnh của tôi vẫn như trước kia. Là con cá nhỏ mà ai cũng có thể bóp chết. Hi sinh một đống rác thì cần gì phải nói nhiều. Mà, tôi một mình ở chốn đất khách quê người. Dù tôi chết thì cũng chẳng có ai đến trả thù dân làng.
Với dân làng thì ném tôi vào lửa thì họ cũng làm.
Làng lại lần nữa trở về yên tĩnh. Chỉ còn sót lại hai người là tôi và Set.
「Ê, Set. Hình như có gì đó sai sai ấy? Đã không được đi săn ma thú mà còn được giáng cấp làm mồi nhử đấy, thật là vi diệu」
「Xin lỗi…… thực sự xin lỗi」
Sau khi nói thế, Set lấy hai tay che mặt lại. Một ngọn gió thổi qua, cướp đi vài cọng tóc của cậu ấy.
Đáp lại sự lao tâm khổ cực, độ hói của Set ngày càng tăng lên.
Nên bỏ đi luôn sau khi thăm mộ thôi không nhỉ…… tôi đã nghĩ về chuyện đó. Nhưng mà kĩ năng Bạo thực bắt đầu làm bụng tôi rộn ràng.
Tôi không nghĩ kĩ năng bạo thực sẽ để yên nếu tôi chỉ đi thăm mộ.
Trong khi cảm giác nhức nhối đần xuất hiện ở mắt phải, tôi thở dài một hơi và,
「Trước hết, hôm nay cứ ở tạm nhà tôi đã. Tiện thể trông cậu luôn. Ngoài ra, nhà của Fate đã……」
Đúng, lúc tôi rời đi thì căn nhà đó đã bùng cháy. Nếu giờ đến đấy thì chắc còn thấy được bộ khung.
Chắc chắn không còn là nơi để con người ngả lưng.
「Cứ làm thế đi. Nhưng, người như cậu thì chắc vẫn độc thân nhỉ?」
「Tôi có một đứa con gái. Vợ tôi đã chết trong rừng vì…… bị ma thú ăn thịt」
Set liều mình làm đến mức này có thể là để bảo vệ con gái. Lạ thay, tôi cảm thấy hình bóng của người bố đã chết chồng lên cậu ta.
「Nhà có hơi xa chỗ này một xíu. Hãy theo tôi」
「Ừ 」
Ngôi nhà được dẫn đến là một ngôi nhà lớn bằng một nửa nhà trưởng làng.
Mở cánh cửa ra và bước vào trong, một cô bé cỡ 5 tuổi chạy nhanh lại chỗ Set.
「Papa, mừng trở về. Con ấy nhé, con đã làm một bé ngoan lắm luôn á」
「Vậy à…… ngoan lắm」
Cô bé đáng yêu đó đễ dàng nhận thấy sự biến đổi của cha bé.
「Chỗ này ở đầu, rụng hết rồi. Papa…… có sao không?」
「Ừ, nó sẽ sớm mọc lại thôi…… chắc chắn đấy」
「Vậy saoー」
Nói xong về chuyện chỗ tóc đã mất (chắc sẽ không quay lại nữa), con gái Set nhìn tôi tò mò.
「Papa, người này là ai vậy?」
「Chuyện là……」
Theo đánh giá chung của dân làng về tôi thì, tôi là kẻ sắp sửa trở thành đồ nhắm cho ma thú.
Set sẽ trả lời cho con gái thế nào đây.
「Anh ấy là Fate, người sẽ tiêu diệt ma thú cho chúng ta. Anh ấy mạnh lắm đó」
「Thật ư! ?」
Bé gái nhìn lên tôi bằng ánh mắt ghen tỵ. Nhưng sau đó lại khóc. Có vẻ như cô bé nhớ lại kí ức về người mẹ đã bị ma thú ăn thịt.
Khi cô bé bình tĩnh lại chúng tôi ăn tối.
Những lúc Set không có mặt ở đây thì đồng nghĩa với việc cậu ấy đi ăn ở nhà trưởng thôn. Còn đối với đứa bé này, ông bà nó như là một tồn tại rất đáng sợ, cô bé lúc nào cũng run lẩy bẩy khi ăn cùng ông mình.
「Chuyện đó không tốt nhỉ. Từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ ở cùng nhau」
「Wai, yêu papa lắm! 」
Nhìn thấy một điều như vậy, tôi nói thẳng ra những suy nghĩ của mình với Set.
「Cậu…….đã thay đổi rồi」
Hồi xưa, cậu ta là kẻ bất lương dáng ghét đã ném đã vào tôi. Nhưng giờ đã làm một ông bố đúng mực rồi.
Nghe những lời của tôi, Set làm bộ mặt hối lỗi.
「Tôi lúc đó vẫn còn là trẻ con. Luôn nghe theo bố…… trưởng làng và xem đó là điều đúng đắn. Nhưng sau khi đứa con gái này được sinh ra thì tôi đã bắt đầu suy nghĩ lại bản thân mình một chút…… có lẽ là đã thay đổi thật」
Nhưng dù Set muốn đi theo con đường tốt hơn nhưng cậu ấy chỉ có một mình, dân làng xung quanh thể nào cũng níu chân cậu ta và cuối cùng thì trở về số không. Có lẽ cần chỉnh đốn lại cái làng này cho sạch đẹp hơn.
Bữa ăn không chất lượng cho lắm. Ngũ cốc và rau (cỏ) dại đã hái sẵn, trộn lại với nhau,nấu lên và thành Canh thập cẩm. Không hề tâng bốc gì đâu. Nhưng hương vị thật hoài niệm. Đây giống như những món bố tôi thường làm cho tôi.
「Vẫn còn ăn những thứ này à」
「Ừ, làng vẫn nghèo như thế kể từ khi cậu đi. Cả về tinh thần lẫn thể xác」
Không giàu hơn, nghèo vẫn hoàn nghèo, chỉ có tâm hồn là dần mục đi. Giờ nghĩ lại thì thật may mắn vì tôi đã rời khỏi đây.
Nhấp từng hớp canh thập cẩm tệ hại, vừa nghe câu chuyện của Set. Chủ yếu là về ma thú đã tấn công làng.
Theo lời kể thì ma thú đó có cánh, có thể bay tự do trên trời. Rất phiền hà.
To bằng cỡ goblin. Có móng vuốt sắc nhọn, đầu có sừng.
Bay lượn trong không khí và tấn công, không thể chạy thoát nếu bị nhắm vào.
「Ma thú đó có bao nhiêu con?」
「Không rõ. Nhưng theo thông tin thì tôi không nghĩ chỉ có một con」
Nghe đại khái sự việc, tôi nắm lấy Hắc kiếm Greed.
「Ông nghĩ sao」
『Có thể đó là gargoyle. Đó là một loài ma thú thông minh. Chúng sẽ mở cuộc tấn công nhỏ lẻ để suy đoán số lượng con người. Sau đó chờ thời cơ thì kéo bầy tấn công một lần』
[ Gargoyle: được cho là đặc trưng tiêu biểu của một con rồng mang đôi cánh dơi, cổ dài và khả năng thở ra lửa từ chiếc mõm. (theo: http://www.tcnhadep.com) ]
「Một loài ma thú khó chịu nhỉ…… Thế còn thời cơ đó là khi nào」
『Là ban đêm. Thích hợp nhất là đêm tối nhất và yên tĩnh, mây che hoặc không có ánh trăng』
「…………Chờ chút đã」
Hôm nay không có mây. Nhưng mà trăng cũng không có nốt.
Và dân làng đã bảo. Hôm qua đã nghe thấy tiếng rống của ma thú ở khu rừng gần đây.
Không thể nào.
Tôi đang nói chuyện với Greed nhưng với người khác, giống như tôi đang độc thoại một mình vậy. Vì thế, Set và con gái chỉ nhìn mà không biết nói gì. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, tôi đang nghĩ một số chuyện quan trọng thôi.
Sau một lúc, tôi có dự cảm bất an.
Từ ngoài nhà, tiếng gào thét của con người vang lên từng đợt.
Tôi thì nghĩ chuyện phiền hà đã xảy ra còn Greed thì nói bằng giọng hài hước.
『Fate, làm gì giờ. Hi sinh để dụ tụi Gargoyle à, mồi nhử, mồi nhử !』
「Đừng nói ra những điều ngu ngốc như thế. Ra ngoài thôi」

Trans: Jin

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.