Haroon - Tập 2: Chương 9



Chương 9: Hành trình mới
Haroon và Bộ Tứ Ngu Người đi đến một quán trọ nhỏ tọa lạc gần cổng tây của lâu đài mà Doran đã giới thiệu. Mặc cho kích cỡ có nhỏ hơn so với quán trọ của hội Rotem, nó vẫn khá sạch sẽ và đồ ăn thức uống cũng khá ngon, phù hợp để nghỉ ngơi.


Bộ Tứ Ngu Người có vẻ bực bội khi Haroon tự nhận nhiệm vụ mà không thèm hỏi ý kiến họ, nhưng cậu không quan tâm. Dù sao thì họ vẫn còn kẹt với cậu dài dài, và cậu sẽ lợi dụng bốn người hết mức có thể trong khoảng thời gian một năm. Sau đó thì ai biết, nhỡ đâu họ thành lính của cậu luôn thì sao.
Cả bọn rời lâu đài vào sáng sớm. Tương tự như cổng đông, cổng tây cũng đang chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt. Nhưng quá trình soát người không tốn lâu lắm vì họ còn chẳng có xe.

“Làm gì mà khó tính thế? Sao họ dám lục túi của một quý cô chứ? Đúng là chả biết cách ứng xử gì cả.” Serinn phàn nàn.

Thường thì chỉ có một vài người lính đứng gác cổng. Nhưng bây giờ thì đến cả những hiệp sĩ cũng hiện diện để kiểm tra.

“Chắc đây không phải là đợt kiểm soát bình thường đâu.” Philip nói.
“Tôi cũng nghĩ thế. Có chuyện đó đang xảy ra ở đây và cả ở thủ đô nữa. Đến cả quản lí cũng không thích chuyện tôi đi ra khỏi thành phố.” Gitan nói.

Bàn về việc kiểm soát, họ vội vã lên đường. Không như những cổng khác, được nối với những thành phố thì cổng tây khá yên ắng. Họ không hề thấy bóng dáng của bất kì ai cho đến khi gặp Devron và Doran tại điểm hẹn, ở nơi có vẻ như là khúc đầu của cánh đồng lúa mì này.

“Devron!”
“Chào mừng. Chúng tôi đang đợi cậu đấy.”

Devron, gia đình của Doran, một cô bé là nhân vật chính của nhiệm vụ lần này, và một quý cô lạ đang đợi họ. Không như Haroon và những thành viên của mình, họ chỉ mang vài cái ba lô, có lẽ vì đã dọn dẹp xong xe hàng của mình một cách nhanh nhất.

“Để tôi giới thiệu mọi người với những gương mặt mới. Đây là cháu gái tôi, Briella, và đây là Hall. Cô ấy là vệ sĩ của Briella, một pháp sư sát thủ mà chúng tôi đã thuê từ rất lâu về trước vì Briella đã ốm yếu bệnh tật được một thời gian rồi. Briella, Hall, đây là Haroon, thủ lĩnh của hội lính đánh thuê Gusts of Winds.” Devron nói.

Mắt của Haroon và Bộ Tứ Ngu Người chứa đầy sự tò mò. Một quý cô trông chỉ tầm 20 tuổi mà lại là một pháp sư đã được huấn luyện để ám sát. Đúng là quá sức ngạc nhiên.
Briella và Hall lặng lẽ gật đầu chào. Hall cư xử với họ một cách lạnh nhạt, nhìn trừng trừng cả bọn một cách vô cảm đến mức không ai dám hó hé hỏi gì về Briella.
Briella có một khuôn mặt hơi tái xanh và một diện mạo trông khá ốm yếu. Cô bé gầy gò, gương mặt không đẹp lắm, nhưng mang trên mình một khí tức khó tả và đôi mắt trong như tinh thể, đủ ấn tượng đến mức không cần suy xét đến những phần khác về vẻ ngoài của cô.
Tương phản với đó là bộ đồ đen của Hall được làm nổi bật lên nhờ đứng kế Briella. Hall mặc quần áo đen 100% với tay áo rộng và cuối ống tay áo buộc chặt lại bằng sợi chỉ. Cô mang một thanh kiếm ở sau lưng và cầm một chiếc đũa phép, trông rõ lạnh lùng.

“Rất vui được gặp hai người, tên tôi là Haroon. Bốn người này là bạn tôi và cũng là thành viên của hội Gusts of Winds. Đây là Philip, Gitan, Serinn và cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, Ritrina. Bọn tôi sẽ hộ tống mọi người đến lâu đài tử tước Paros.”

Haroon giới thiệu những thành viên của mình với Briella và Hall. Cậu nói tiếp.

“Tôi nghe kể là mọi người đã lên kế hoạch trước, tôi có thể mạn phép nghe nó trước khi đi không?”

Cậu hỏi Devron. Họ gặp nhau chưa lâu, nhưng Haroon biết rằng ông lão này có vị thế cao hơn hẳn Doran.

“Kế hoạch thì để chúng ta gặp bạn tôi, hoa tiêu của chúng ta đi hẵn nói. Tạm thời thì chúng ta phải đến được Vùng đất ngập Saron cái đã.”
“Ý ông là Vùng đất ngập Saron đó ư, cái Đầm lầy Tử Thần đầy độc đó?” Philip hỏi trong ngạc nhiên.”
“Đúng thế. Chúng ta sẽ dừng để nghỉ trưa trước khi vào đó, và gặp bạn tôi ở đó. Rồi lúc đó mới bàn về kế hoạch.”
“Đã rõ.”

Cả nhóm hối hả đến chỗ Vùng đất ngập Saron. Haroon và Bộ Tứ ngạc nhiên khi thấy rằng trái với vẻ ngoài của mình, Briella có không hề mệt tí nào.
Sau khi nghỉ giải lao hai đợt, họ đã đến được khu rừng gần đầm lầy trước buổi trưa. Rồi mọi người dừng chân cạnh ngọn đồi gần khu rừng. Đó là một địa điểm tốt để nghỉ ngơi, vì có một cái cây với tán lá lớn.

“Vùng đất ngập chỉ ở phía bên kia khu rừng thôi. Về kế hoạch thì, cậu có thấy ngọn núi đằng kia không? Chúng được gọi là dãy Norflox. Chúng ta sẽ đi vòng qua vùng đất ngập, và đến dãy núi đó để tới lâu đài Paros. Đó là bản tóm gọn, còn chi tiết hơn thì phải đợi Teeno tới đã.”

Haroon nhìn về hướng mà Devron chỉ và thấy ở đó toàn những ngọn núi khổng lồ.

“Sếp, tôi có nói rằng mình ghét leo núi chưa nhỉ?”

Chưa gì mà Serinn đã sợ mất mật rồi. Mà, cô ấy không thích quần áo của mình bị dơ nên cũng phải. Một con người quan tâm về ngoại hình và nhan sắc của mình đến mức chỉnh lại áo giáp để cho nó bó sát cơ thể mà lại. Ritrina cười khinh khi nghe thấy Serinn nói thế.
Haroon muốn kiểm tra đồ đạc mình đã lụm được, nên cậu lấy theo vài ổ bánh mì và vào trong khu rừng, xa khỏi Bộ Tứ Ngu Người. Trước đó cậu không thể làm thế vì lúc nào cũng phải dính với họ. Khi thấy bốn người chuẩn bị đi theo mình lần nữa, cậu lấy cớ là muốn ở một mình để suy nghĩ chuyện gì đó để thoát. Ngay khi vào khu rừng, cậu ngửi thấy mùi gì đó.

‘Mùi gì đây? Y hệt như lúc ở cống rãnh vậy.’

Như lúc ở trong cống rãnh mà cậu đã gặp Brat, một mùi hắc xộc vào mũi cậu. Nhưng sự tò mò đã kéo chân cậu vào sâu hơn bên trong khu rừng.
Dù cho đây là loại cây gì đi nữa, chúng to đến mức vòng tay của một người trưởng thành cũng chẳng bao nổi. Khu rừng dày đặc đến mức khó lắm mới len lỏi được giữa những cái cây. Hơn nữa, những cái cây đã che hết phần lớn ánh sáng mặt trời, chỉ còn để lại vài tia sáng cuối cùng trong bóng tối sâu thẳm.
Haroon có nghĩ về việc quay lại, nhưng cậu vẫn tiến bước vì không muốn làm những công sức nãy giờ trở nên vô nghĩa. Cuối cùng thì cậu cũng ra được khỏi khu rừng.

“Chỗ nào đây?”

Có một làn sương bao phủ khắp nơi. Cậu chỉ có thể thấy một thứ: đen. Mọi thứ đều màu đen. Những cái cây đã đổ xuống, đất, nước. Tất cả mọi thứ đều đã chết.

“Vậy đây là Vùng đất ngập Saron? Ewww! Cái mùi này có thể giết người đó!”

Còn tệ hơn cái cống rãnh ở Học Viện Lính đánh thuê nữa. Mùi nó không chỉ hắc, mà bản thân không khí cũng bị ô nhiễm, làm Haroon cảm thấy chống mặt chỉ sau vài lần hít thở. Ít nhất là cậu không bị đầu độc, có nghĩa là ở đây không bị nhiễm độc nặng như ở cống.
Nền đất của nơi này đen kịt, và không có sự sống gì trên đó cả. Thấy cảnh đó làm cậu nghĩ đến Brat, nên cậu triệu hồi nó ở trạng thái chờ. Lạ thay, dù ở trạng thái đó, nó vẫn ngửi được mùi không khí.

“Chủ nhân, mùi thơm đó.”
“Thơm? Cái nào cái nấy cũng thối rữa mà thơm?’
“Hehehe. Đúng là hút hồn quá! Đây là mùi tủ của ta. Mùi hương ngọt ngào của những loại độc mạnh tích tụ lại làm ta muốn điên hết cả đầu!”

Đúng là tinh linh có khẩu vị lạ nhỉ.

“Cái đm, ngươi gọi đây là mùi hương ngọt ngào sao?”
“Hehehe, khẩu vị của ta không đơn điệu như ngươi đâu, Chủ Nhân. Có vô vàn chất độc ăn mòn hình thành từ những cái xác thối rữa, những con bọ và quái vật ăn độc… Nghĩ đến nước thịt và kết cấu của chúng cứ làm miệng ta nhỏ dãi miết. Hơn nữa, thứ dinh dưỡng này cũng rất có ích để ta phục hồi khả năng của ta.”
‘Đúng là thứ tinh linh bẩn thỉu! Nó đói đến mức mà mấy thứ thối rữa và nhiễm độc kia mà cũng thấy ngon à? Đợi đã, nếu như…?’

Cậu nhớ lại những điều mà Devron đã nói: Họ sẽ đi qua ngọn núi và vòng qua vùng đất ngập.

“À mà Brat, ngươi hấp thụ được đống này không?”
“Đương nhiên rồi. Nhiều thì nhiều đấy nhưng với sức mạnh vô biên của ta thì chẳng tốn bao lâu…. ờ…. Ý ta là sẽ tốn thời gian nhưng ít thôi? Ừ.”
“Vậy sao….”

Haroon nảy ra một ý tưởng hay.

“Vậy, ngươi có cần EFP hay mana khi hấp thụ chúng không?”
“Mà, mà, rõ ràng là ngươi cần mana để triệu hồi ta rồi phải không? Và ta lại còn đang ăn một thứ tốt cho mình nữa, thì ngươi nghĩ có tốn EFP không? Không biết dùng não à Chủ Nhân?”
“Ồ, nhưng ta nghĩ là mình biết dùng tay đó.”

Brat ngậm miệng lại.

“Vậy, ta chỉ cần mana để triệu hồi ngươi là đủ chứ gì.”
“Mmhm. Khoan đã, ngươi cần một ít thuốc giải độc nữa chứ.”

Đúng thật. Nếu cả nhóm bị trúng độc thì cũng như không.

“Nhưng không phải ngươi có thể niêm phong và hấp thu độc sao?”
“Ta không nghĩ thế đâu Chủ Nhân. Mana của ngươi sẽ cạn nhanh như gió đấy.”

Haroon tự hỏi tại sao lại có nhiều bất cập đến thế.

“Giờ thì, mọi người càng phải đứng khoảng bao xa để không bị dính độc của ngươi?”
“Hm. 20 bộ là đủ rồi nhỉ?”

Nhiêu đó thì được. Vì Haroon và Brat có thần giao cách cảm nên 20 bộ vẫn thừa sức để giao tiếp.

“Ok, thế ngươi có tìm được một lối đi với mật độ độc đủ ít cho con người đi qua không?”
“Hiện tại thì sao biết được? Ta sẽ phải đến tận nơi, nhưng chuyện đó thì dễ thôi. Nếu không có lối đi thì ta sẽ làm một cái.”

Thật vậy, nó có thể hấp thụ độc tố mà. Vấn đề chính chỉ là mana thôi.

“Được rồi. Vậy thì đi xem thử có đường đi hay không, và đi qua sẽ tốn bao lâu đi.”
“Okay!”
“Triệu hồi!”

Brat bay vào vùng đất ngập. Một cảnh tượng hiếm thấy là đuôi của nó dựng lên. Có vẻ như là bản thân nó cũng đang hấp thụ bớt độc, nhìn từ cách mà làn sương mờ dần theo nó và tạo ra một lối đi.
Khi Haroon chuẩn bị hết mana, Brat quay lại. Dù sao thì cậu cũng định gọi nó vể nhưng bằng cách nào đó nó biết canh thời gian luôn.

“Chủ nhân, đây là một địa điểm tốt đó.”
“Vậy, có lối đi nào dùng được không?”
“Có. Vài nơi có ít độc hơn. Đủ yếu để con người đi qua nhưng vẫn cần thuốc giải độc. Khá là xa đấy. Sẽ tốn khoảng hai đến ba tiếng, nhưng cũng có một số nơi mật độ độc dày đặc hơn.”
“Vậy, ngươi có thể hấp thụ chúng không?”
“Đương nhiên rồi! Ngươi nghĩ quả nhân là ai? Nếu như nhiêu đó mà còn không biết, thì tại sao ngươi lại là chủ nhân của Brat, hiện thân của sức mạnh chứ?”
“Hiểu rồi, được chưa?”

Brat lại chọc tức Haroon, nhưng cậu kiềm chế. Cậu ghen tị với khả năng của nó, nhưng quyết định hài lòng với việc mình có một con pet tốt.

“Brat, vậy thì khi ta ra hiệu thì hãy ra, và tìm một lối đi với nền đất khô rắn rồi tạo lối đi cho chúng ta. Ngươi làm được không?”
“Dĩ nhiên. Nhiêu đó còn dễ hơn ăn kẹo đối với ta đây.”
“Tốt. Ta sẽ gọi ngươi sau, nên tạm thời hãy ngậm miệng lại.”
“Nhanh lên đi! Ta không đợi được nữa đâu!” Nó nói trong khi liếm môi.

Giọng của Brat chứa đầy sự phấn khích và háo hức. Uống một viên thuốc giải độc, Haroon nghĩ đến tình trạng hiện tại của nhân vật của mình.

“Giá như mình có đủ mana, và không bị đầu độc khi triệu hồi thì đã trở thành một loại nhân vật OP rồi. Mà, mình có thể hiểu tại sao họ lại thiết kế nó như thế: để giữ cân bằng game.” (OP=Overpowered aka phá game)

Nếu như không xét đến tính cách kiêu ngạo của Brat, nó quá tốt cho một người chơi level 10, dù cho cậu chỉ dùng được nó trong vài giây là cùng.
Sau khi uống một vài viên giải độc để chống cái trạng thái ‘trúng độc’, Haroon quay trở lại chỗ cả nhóm. Có vẻ như tính cách của Serinn đã giúp cô ta kết bạn được với Briella. Những người khác đang ăn cùng nhau với một biểu cảm mà Haroon chưa từng thấy bao giờ.

“Haroon, đây là Teeno. Anh ấy có thể dùng kiếm và trị thương khẩn cấp, nhưng chuyên môn của ảnh là tìm đường.”

Người đàn ông cạnh Doran đứng lên, và Haroon ngạc nhiên khi thấy diện mạo khác thường của anh.

“Tên tôi là Haroon. Hân hạnh được gặp.”
“Tee, Teeno, cậu có thể gọi tôi là Teeno.”

Teeno là một sinh vật nhỏ con, gần giống như dwarf, nhưng thân hình anh khá cân đối. Anh lùn như Sepia, nhưng trên mặt lại có đầy nếp nhăn. Đôi mắt của anh run lẩy bẩy, không dám nhìn thẳng vào bất kì ai.

“Teeno sẽ dẫn chúng ta đến Lâu đài tử tước Paros.”
“Vậy thì cảm ơn. Thật tốt khi được anh giúp đỡ.”
“V-vâng, vâng…!”

Anh nói lắp bắp như thể cực kì biết ơn Haroon vì nói thế.
Không khó mấy để Haroon nhận ra Teeno đã bị nô dịch một thời gian dài. Không chỉ từ cử chỉ khép nép mà còn từ việc anh không dám đối mặt với bất cứ ai.
Haroon vừa cảm thấy thương hại vừa thấy tức giận vì có thể thấy bản thân mình trong Teeno.

“Vậy thì, hãy hỏi Teeno xem chúng ta nên đi đường nào đến Paros thôi.”

Khi Haroon ăn món súp mà cả nhóm đã chừa lại cho mình, Doran hỏi Teeno, đã ăn xong súp và bánh mì.

“Teeno, anh nghĩ sao?”
“Vâng. Đầu tiên là đi vòng quanh khu rừng bao bọc Vùng đất ngập Saron sẽ mất khoảng hai ngày để đến ngọn đồi cao giáp với sông Saron. Chúng ta sẽ đi vòng quanh ngọn đồi đó. Hai ngày nữa, chúng ta sẽ đến phía bên kia của vùng đất ngập. Từ đó đến dãy Norflox sẽ tốn khoảng hai đến ba giờ. Nếu đi thẳng từ đó, chúng ta sẽ leo núi trên đoạn ít dốc nhất. Dù cho không có đường xá nhưng trong trường hợp này thì trèo còn dễ hơn.”

Đôi mắt của Teeno đang chất chứa đầy đam mê, không như lúc nói chuyện với những người khác.

“Rủi ro là gì?” Mới vừa ăn xong, Devron hỏi.
“Ngọn đồi tôi nhắc đến hồi nãy là lãnh địa của bọn Orc nâu. Nếu đi qua đó, chúng ta sẽ tiết kiệm được một ngày nhưng phải né địa phận của chúng. Thường thì chúng sẽ không tấn công con người vì đã học kĩ thuật làm nông từ ta nhưng chúng sẽ không đối xử tốt với kẻ xâm nhập đâu.”
“Hmm, vậy đó là lí do chúng ta phải đi vòng quanh ngọn núi.”
“Đúng thế. Nhưng chưa hết đâu. Môi trường xung quanh vùng đất ngập còn có cá sấu hay người thằn lằn sinh sống nữa.”
“Chết tiệt.”

Devron rủa nhẹ. Ông quyết định đi đường này để tránh nguy hiểm, nhưng cũng chả khác những tuyến đường khác là bao.

“Vậy thì men theo lối mà hội Rotem chuẩn bị dùng thì sao?”

Doran gợi ý.

“Không. Con đường đó cần khoảng mười ngày để đến Hu’gerock, trung điểm giữa nơi này với Paros. Và thậm chí còn nguy hiểm hơn. Bản năng đang thôi thúc tôi tránh tuyến đường đó, nhìn về hướng đó cũng khiến tim tôi muốn nhảy khỏi lồng ngực.”
“Vậy sao? Như thế thì không được rồi.”

Doran thở dài một hơi. Anh thấy Haroon bối rối nên giải thích.

“Ồ, xin lỗi! Tôi quên nói là Teeno rất giỏi phát giác nguy hiểm. Khi chuẩn bị gặp nguy, anh ta hay nói là tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực.”
Rồi Haroon và Bộ Tứ Ngu Người có thể hiểu cách nói của Teeno. Kể cả trong đời thực cũng có những người như anh ta. Dù cho bản thân không hiểu tại sao, nhưng chỉ bằng trực giác họ cũng có thể né được hiểm nguy rình rập.

“Này, anh lùn, có cách nào để đi qua Vùng đất ngập không? Có vẻ như thế thì tiết kiệm cũng được cả khối thời gian.”

Không thể chỉ ngồi đó và chờ mọi người ra quyết định, Gitan hỏi. Giọng của cậu nghe như thể đang nói chuyện với nô lệ vậy.

“Không!”
“Không có!”

Devron và Doran hét lên trước cả khi Teeno kịp trả lời. Họ nhìn nhau và cười một cách cay đắng. Devron giải thích.

“Vùng đất ngập Saron là một vùng đất chết chóc. Cái gì đi vào thì sẽ không đi ra toàn mạng.”
“Có vẻ như là có một câu chuyện gì đó ở đằng sau?”

Thấy hứng thú, Philip hỏi.

“Mà, người ta đồn là đã có một con Phượng Hoàng xuất hiện ở gần đó.”
“Phượng Hoàng? Cái con chim huyền thoại được sinh ra từ lửa và thở ra lửa đó à?”

Briella tò mỏ hỏi.

“Ừ. Dù chúng ta không biết nó có tồn tại hay không nhưng dân gian đồn là có. Câu chuyện bắt đầu từ trước khi Đế Chế được thành lập. Mà, đó là khoảng một thiên niên kỉ trước rồi, nên chúng ta không có cách nào để xác thực cả. Nhà vua, hay lãnh chúa phong kiến đã từng sở hữu nơi này, đã cố bắt con Phượng Hoàng để được lòng dân. Ông ta đã huy động một đội quân cho nhiệm vụ: 6 đoàn kị sĩ, một đội quân pháp sư và 2 vạn quân.”

Anh dừng lại một khắc, rồi nói tiếp.

“Nhưng đến một cái xác cũng không thể thoát ra khỏi đó. Sau khi chuyện đó xảy ra, không ai dám vào vùng đất ngập nữa. Truyền thuyết này được hình thành là do người dân thời đó tin rằng phượng hoàng chỉ làm tổ ở những nơi con người không thể tới được. Dù sao đi nữa, chuyện hàng ngàn người đã đi vào mà không đi ra là sự thật, lịch sử đã minh chứng. Mà không ai biết lí do họ đi vào là gì cả.”

Nghe giống như là một câu chuyện để dọa cho con nít không bén máng đến hơn là truyền thuyết. Một câu chuyện chỉ để nhấn mạnh việc không được vào đó. Nhưng thứ đối với Haroon chỉ đơn thuần là một câu chuyện, đối với Briella và Sepia, lại là một truyền thuyết thú vị.

“Mà, nếu như đi qua đó thì sẽ rút ngắn được bao nhiêu thời gian?”
“D-dù mọi người đều đồng ý đó là chuyện bất khả thi…. Nếu như chúng ta có thể đi qua vùng đất ngập, thì đến phía bên kia, tới dãy Hu’gerock chỉ mất khoảng hai đến ba ngày đường, nên chúng ta sẽ tiết kiệm được khoảng 6 ngày. Và khả năng chạm mặt quái vật thì rất thấp.”
“Nghe có vẻ hợp lí. Không có nhiều quái vật ở quanh đó, vì mùi hắc và những chất độc đã tràn ra từ sườn dốc. Con người đã xây được một bức tường tự nhiên với khu rừng nhưng lũ quái vật thì không.” Doran nói thêm.

Rồi Haroon có thể thấy cách mà một khu rừng được hình thành. Đó là do con người đã trồng cây để dùng như một bức tường chắn gió.

“6 ngày?” Haroon lẩm bẩm.

Devron và Doran nghe thấy Haroon lẩm bẩm ‘6 ngày’ liên tục.

‘Cậu ta có cách đi qua vùng đất ngập?’

Họ cùng nghĩ trong một khắc, nhưng rồi lại lắc đầu. Chuyện đó không khả thi.

“Devron, ông có tin tôi không?”
“Ý-ý cậu là sao, Haroon?”

Devron không thể giữ bình tĩnh khi nghe câu hỏi đột ngột đó. Những người khác thấy lạ và nhìn Haroon.

“À, xin lỗi. Tôi hỏi ngu quá. Đã biết là chúng ta chưa xây dựng đủ lòng tin với nhau mà lại.”
“Mà, Ừ, tôi có tin cậu, và đó là lí do chúng ta nhờ cậu hộ tống, không phải sao?”

Devron lo rằng Haroon sẽ từ bỏ nhiệm vụ. Ông chọn con đường này chỉ vì nghĩ rằng tài phi dao của cậu có thể bảo vệ mọi người. Nếu như cậu nhảy dù thì họ cũng chẳng có đường nào mà đi nữa.

“Ý tôi là, liệu ông có tin không khi tôi nói biết cách đi qua vùng đất ngập?”
“Cá-CÁI?!”
Mọi người nhảy dựng lên khi nghe thấy thế.

“Tôi có khả năng tìm được một lối đi an toàn trong vùng đất ngập. Đương nhiên, tin hay không là quyền của mọi người.”
Không thể giấu được sự choáng váng, Devron vô tình lột bỏ cái mặt nạ vô cảm thường ngày của mình.

“Thật ư? Cậu có thể tìm được lối đi an toàn sao?”
“Ừ, nếu mọi người tin thì tôi có thể dẫn chúng ta qua vùng đất ngập.”

Một sự tĩnh lặng lạ thường bao trùm cả nhóm khi nghe thấy Haroon nói tự tin như thế. Đây đã trở thành một chuyện hệ trọng, quyết định lằn ranh giữa sinh và tử.

“Không. Tôi đã thấy kĩ năng phi dao của cậu, nhưng nhiêu đó thì chưa đủ. Làm sao một lính đánh thuê Cấp D có thể làm thế được? Từ đây mà cái mùi đầy độc và hôi hám đó đã làm tôi chóng mặt sẵn rồi đây này.”

Đó là Hall. Cô đã thấy kĩ năng của cậu khi đang trốn ở trong xe cùng Briella, nhưng vẫn rất khó cho cô để tin cậu. Dù là người duy nhất lên tiếng, nhưng những người khác cũng đồng tình với cô ấy. Không phải vì Haroon là cấp D, mà là vì cậu cũng chỉ là con người như họ.

“Khả thi đấy. Sếp là một nguyên tố sư, nên cậu ta có thể tìm một lối đi bằng ma pháp nguyên tố.”

Ritrina đưa ra một phản hồi tích cực.

“Theo như tôi biết thì không có nguyên tố nào liên quan đến độc cả.”

Philip phản đối trong lo sợ. Dẫu biết Haroon giỏi xử lí các loại bệnh, đủ giỏi để chữa chứng bệnh lạ của họ, nhưng độc là một vấn đề khác hoàn toàn.

“Khả thi hay không không phải là vấn đề. Nếu đi thì phải khởi hành sớm, nếu trời sẩm tối lúc chúng ta đang ở giữa vùng đất ngập thì phiền lắm.” Haroon nói.

Doran và Devron có những cảm xúc lẫn lộn.

“Đúng thật, phải quyết định ngay bây giờ.”
“Doran, cậu nghĩ sao?”
“Ông biết rõ là tôi sẽ sẵn lòng đi theo ông mà. Nhưng nếu phải nói thì tôi nghĩ rằng Haroon không phải dạng người sẽ nuốt lời.”

Devron gật đầu. Suy nghĩ của ông cũng không khác Doran là bao. Thấy rằng Haroon được Philip, một người lớn tuổi hơn gọi là ‘Sếp’, ông biết ở cậu có điều gì đó đặc biệt.

“Tốt thôi. Chúng ta trông cậy ở cậu, bằng cả tính mạng này.”

Cuối cùng thì Devron cũng đã quyết định. Những người khác, dù lo lắng vẫn phải tiếp tục vì đã quyết định rồi.


“Haroon, lấy một ít đi.”
“Gì thế?”

Khi cả nhóm vào rừng, Teeno đưa cho Haroon thứ gì đó. Những viên thuộc tròn, nhỏ và có một mùi hương thoang thoảng.

“Những viên thuốc giải độc, tôi đã chuẩn bị, để phòng hờ.”
“Thuốc giải độc?”

Haroon ngửi thử. Mùi khá mát mẻ. Có vẻ như có thêm nguyên liệu so với công thức của Hector.

“Làm từ Syaltano đúng không?”
“Sa-sao cậu biết?”

Teeno nhảy dựng lên khi nghe thấy cái tên ‘Syaltano’ thốt ra từ miệng Haroon. Đó là một trong những loại thảo dược quý hiếm mà công chúng ít khi biết đến. Cậu mỉm cười.

“Tôi biết vài công thức chế thuốc ấy mà. Trong số những công thức mà thầy thảo dược đã dạy tôi, có vài cái có nguyên liệu là Syaltano. Mà ông ấy hơi bực vì chưa được thấy tận mắt hàng thật.”

Hector từng nói là có thể dùng nó để làm viên thuốc có tác dụng làm sảng khoái, cung cấp năng lượng cho người uống.

“Ai làm đống này thế?” Haroon hỏi.
“Dù hơi xấu hổ khi thừa nhận, nhưng tôi đã tự bào chế.”

Haroon ngạc nhiên khi nghe thế. Có lẽ Teeno là một người tuyệt vời hơn cậu nghĩ.

“Dù sao thì tôi cũng đã tự làm chúng trước đó vì chúng ta định đi quanh vùng đất ngập.”
“Mà, nhờ anh mà đỡ bớt một rủi ro rồi.”
“N-nhưng, cậu biết đó, nó chỉ có tác dụng trong một giờ thôi….”

Anh không thể nói hết câu, như thể nghĩ rằng mình đã gây ra tội tình gì đó. Đúng là một người đàn ông ngây thơ.

“Đỡ được nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Thế thì tốt rồi.”

Nhẹ nhõm, Teeno đến chỗ mọi người để phân phát thuốc.
Khi họ ra khỏi khu rừng và chuẩn bị vào vùng đất ngập, Haroon bảo mọi người uống một viên thuốc giải độc để phòng hờ. Mọi người đã bị choáng bởi thứ mùi hôi nồng nặc của độc và uống một viên.

“Tôi sẽ tìm lối đi, nên hãy đi chính xác theo bước chân của tôi, nhưng đừng đến quá gần, không thì tôi xao lãng mất. 20 bộ là được rồi.”

Haroon quay lưng đi khỏi cả nhóm và nhỏ nhẹ triệu hồi Brat.

“Brat, ra đi!”
“MUHAHAHA! Đến giờ ăn tối rồi!”

Nó mỉm cười trong khi vẫy đuôi. Nhưng nụ cười ấy cũng đã nhắc nhở Haroon uống một viên thuốc giải độc, khi âm báo UI vang lên, cảnh báo về tính trạng của cậu.

“Được rồi, vậy thì tìm lối đi mà chúng ta đã bàn, và trong khi ta di chuyển, hãy hấp thụ độc để tất cả mọi người có thể đi lại mà không bị nhiễm. Làm được chứ?”
“Hehe. Tất nhiên rồi, Chủ Nhân. Ngươi nghĩ ta là ai? Bổn đại nhân đây sẽ cho ngươi thấy sức mạnh của một tinh linh tất yếu. Hehehe, độc kìa. Độc ở muôn nơi!”
“Dẫn đường đi.”

Chậm rãi vỗ bốn đôi cánh của mình, nó khịt mũi vài lần rồi bắt đầu di chuyển.

“Ok, theo ta.”

Dù biết Brat là một chuyên gia về độc, cậu vẫn lo, nên quyết định bước xa nó một tí.
Haroon hầu như không nhận tí sát thương độc nào từ Brat vì họ đang cách khá xa nhau. Đồng thời, có vẻ như cậu không bị trúng độc nên không cần lo về chuyện đó nữa.
Brat tìm lối đi nơi độc tụ lại ít hơn, và di chuyển, đôi khi rẽ trái, rẽ phải. Trong khi mọi người đang bận chống lại nỗi sợ của mình, Haroon có thể cảm thấy không khí trong lành, và qua đó, biết rằng Brat đang làm việc chăm chỉ.
Thứ mà Haroon tưởng là một làn sương hóa ra lại là một đám mây khí độc không màu. Không do dự, Brat đi vào đám mây để hấp thụ nhiều hết mức có thể rồi mở ra một lối đi lớn.
Vì khu rừng đã chặn gió từ những vùng bên ngoài, nên lối đi đã được duy trì đủ lâu để họ đi qua. Cả nhóm, ngoài Brat và Haroon ra, lo sợ khi đi qua vùng đất tử thần, và tim của họ đang đánh trống liên hồi. Dẫu vẫn lo lắng, nhưng Haroon đã chứng mình những lời mình nói là thật, nên họ không sợ bị trúng độc nữa. Không lâu sau, họ nhận ra rằng cậu đi đâu thì sương mù biến mất đến đó.
Vì không có luồng khí nào thổi, và đường đi thì vẫn rộng, họ không cần lo lắng lắm về an toàn của mình, nhưng tim mạch lại không cho phép. Để trốn khỏi nỗi sợ đó, cả nhóm đi lại gần, gần hơn và sớm sau đó, họ tập hợp lại với nhau và tiếp cận Haroon. Hiện tại thì cả bọn chỉ cách cậu 10 bộ.
Haroon hủy triệu hồi Brat trước khi cạn mana. Với lượng mana tối đa của cậu, không thể duy trì Brat hơn 9 phút được. May thay, Brat đã đi trước rất xa nên mọi người vẫn còn tự đi được một lúc nữa.
Kiểu gì thì Haroon cũng dễ dàng tìm thấy những lối đi mà Brat đã tạo ra. Vài chỗ không có nền đất rắn và cả bọn đôi khi phải chịu ướt chân một tí, nhưng chỉ có thế thôi. Dù phải đi qua những vũng nước lớn hay nhỏ, tất cả đều đã được khử độc và an toàn.
Mặc cho đã đi bộ được hai tiếng, có vẻ như chuyến hành trình trong vùng đất ngập còn lâu mới kết thúc. Dù chỉ làm mỗi một việc là theo sau Haroon, sự cảnh giác liên tục đã khiến họ mệt nhoài cả người. Thấy thế, cậu dừng lại ở một tảng đá lớn để mọi người nghỉ ngơi.

“Nghỉ ở đây thôi.”

Nghe thấy thế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Dẫu biết mình đã an toàn khỏi độc, nhưng làm sao đi thẳng qua chúng mà không ngần ngại được? Dù sao thì nơi đây cũng nổi danh là vùng đất của cái chết.

“Cậu không ngừng làm tôi ấn tượng nhỉ. Làm sao mà tìm được lối đi trong cái nơi này được chứ? Hall nói là cậu đã triệu hồi một tinh linh…” Devron nói.

Biểu cảm của ông đầy ngạc nhiên, như thể Devron đã từ bỏ việc tỏ vẻ lạnh lùng rồi.

“Mà, đúng vậy, có liên quan đến nguyên tố thuật… nhưng tôi không biết diễn đạt sao cho phải.”

Như Devron đã gián tiếp dạy mình, Haroon quyết định che giấu cội nguồn của kĩ năng này.

“Nếu như không phải là Nguyên tố thì là gì? Không phải như là cậu đang sở hữu một Cổ Vật, và ta cũng chẳng thấy thứ gì khác kì lạ ngoài mấy bình mana thông thường, nhưng cậu vẫn tìm ra được lối đi an toàn. Tò mò thật.”

Không chỉ Devron, mà Doran, Teeno cũng nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ. Hall, một pháp sư, cũng đang nhìn cậu theo một cách khác. Đặc biệt là đôi mắt của Teeno chứa đầy sự tôn trọng và thần tượng. Bản thân Bộ Tứ cũng có hứng thú dù không nhiều bằng những người còn lại.

“Dẫu phương pháp là gì đi chăng nữa, có vẻ như cậu đã dùng khá nhiều mana nhỉ.”
“Vâng, nhiều hơn dự tính.”

Haroon gật đầu. Cậu đã uống hết 4 bình mana loại sơ cấp rồi. Bộ Tứ Ngu Người đã đưa cậu 10 lọ giống vậy, Tain thì cho cậu những lọ loại trung cấp, nhưng cậu còn ngại dùng.
Devron nhìn Haroon một lúc, rồi gọi Hall.

“Hall, lấy cho ta vài lọ phục hồi mana.”
“Vâng, thưa ngài.”

Dưới lệnh Devron, Hall đã lấy vài lọ thủy tinh ra từ túi và đưa cho ông.

“Đây là những lọ mana trung cấp. Chúng sẽ có ích trong những tình huống như thế này.”

Devron lấy 4 lọ từ tay Hall và đưa cho Haroon. Thấy thế, cô run tay, nhưng ông không hề để tâm.

‘Mà, có lòng cho thì mình nhận thôi.’ Cậu nghĩ.

Như Bell đã nói, những lọ mana trung cấp có màu bạc. Được pha chế từ máu Troll, hàng trăm loại nguyên liệu linh tinh và thần tính, chúng hiệu quả đến mức hồi lại đầy mana cho những pháp sư cấp 3 chỉ trong vài giây.
Haroon nốc hết cả lọ trong một ngụm. Trong khi đang tận hưởng vị đặc trưng của thuốc, một cảm giác sảng khoái tràn vào cơ thể cậu.

[Mana của bạn đã được hồi phục hoàn toàn]

Cậu mừng rỡ khi nghe thấy thế. Cậu có thể cảm thấy cơ thể và tâm trí của mình đang tràn đầy sức mạnh, nhưng không phải là sức mạnh thể chất. Thật ấn tượng khi thấy một lọ hồi phục trung cấp có thể làm được đến mức này, so với loại sơ cấp thì cứ như ngày và đêm.

“Hiệu quả thật! Mana của tôi đầy luôn rồi này!” Haroon nói.

Devron cười khi thấy gương mặt ngạc nhiên của cậu.

“Mà, thế thì tốt. Không biết làm sao mà cậu có một khả năng tuyệt vời thế nhỉ.”

Haroon không chắc liệu đó là lời khen hay là đá xéo.
Dù sao đi nữa thì theo Bell, hiệu ứng của những lọ phục hồi vẫn sẽ còn đó ngay cả khi mana của cậu đã đầy. Có nghĩa là mana sẽ tiếp tục phục hồi ngay lúc cậu sử dụng luôn. Nghĩ về chuyện đó, biết rằng đống này đáng giá đến mức nào, cậu trả lại 3 lọ chưa dùng đến.
Nhưng Devron không nhận.

“Cứ giữ đi, và dùng khi cần. Cậu là lính đánh thuê duy nhất không mang theo nổi vài lọ hồi phục đàng hoàng cho chuyến này đó.”

Vì thế, Haroon bỏ chúng lại vào kho đồ của mình.

“Mà, chúng ta đang vội, nên…. Dù sao cũng cảm ơn ông.”

Cậu thấy Bộ Tứ đang nhìn mình với ánh mắt sắc như dao cạo nhưng không để tâm. Có gì sai khi nhận những món quà đáng giá như thế này chứ? Có ngu mới từ chối.
Sau một hồi, Haroon đi đầu và triệu hồi Brat khi đã giữ khoảng cách với mọi người.

“Vậy, sao rồi?”
“Hehe! Ăn no bụng đã lắm đó, Chủ Nhân.”
“Vậy thì hốt thêm đi.”
“Đã rõ!”

Giọng của Brat chứa đầy sự trung thành, không như mọi khi.

‘Ngon đến thế sao? Đúng là thứ tinh linh bẩn thỉu.’ Cậu nghĩ.

Cậu tiếp tục đi và đi, theo sau là những con người không còn lo lắng như hồi nãy nữa.
Hiệu quả của lọ hồi phục trung cấp tuyệt vời trông thấy. Cậu nghỉ giải lao hai lần nữa, nhưng mana thì vẫn đầy. Đồng thời cũng là do bể mana của cậu khá ít, nhưng hầu hết là do hiệu quả của bình thuốc.
Họ ăn những cái sandwich được làm sẵn rồi tiếp tục đi. Khi Haroon uống thêm một bình nữa thì họ đã ra khỏi vùng đất ngập sẵn rồi.

‘Chết tiệt! Uổng quá!’

Lúc cậu nhận ra thì đã muộn rồi.
Khi cả nhóm lại được bước chân lên thảm cỏ xanh cũng là khi họ cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.

“Làm tốt lắm. Tôi biết là mọi người đã mệt, nhưng trong hôm nay hãy cố đến chân núi. Cứ đà này thì chúng ta sẽ có thể đến Lâu đài Tử tước Paros trong chỉ 10 ngày.” Devron nói trong khi vỗ vai Haroon.

Với sự giúp đỡ của cậu, ông đã tiết kiệm được 6 ngày. Không chỉ thế, cả bọn cũng đã tránh mặt được lũ quái vật. Điều đó không cũng đã mang một ý nghĩa lớn rồi. Nhẹ nhõm trong lòng, mọi người tiếp tục rảo bước đến dãy Norflox.
Chỉ mới sập tối nhưng cả nhóm quyết định ngủ ngay sau khi dựng lều. Không chỉ phải mang theo hai đứa trẻ, họ còn phải cảnh giác liên tục ở vùng đất ngập và còn phải ép bản thân đi đến chân núi. Ai ai cũng mệt mỏi cả về mặt thể chất và tinh thần.

‘Cuối cùng! Đây là lúc để kiểm tra hàng rồi,’ Haroon nghĩ.

Sau khi đảm bảo là Philip và Gitan đã ngủ, cậu mở bảng trạng thái. Vì đây là lần đầu cậu làm thế kể từ khi hạ lũ đạo tặc, Haroon có mong đợi rất cao.


Tên: Haroon
Chủng tộc: Nhân tộc
Class: –
Level: 10
Danh hiệu: Đầu lĩnh hội lính đánh thuê (và 4 cái khác)
HP: 490
MP: 500
EFP: 350
Sức mạnh: 48(+15)        Thể lực: 39
Thông thái: 22       Trí thông minh: 40
May mắn: 27         Nhanh nhẹn: 33 (+12)
Sức bền: 13           ESP: 8
Tập trung: 16        SP: 83
Danh vọng: 600    Tài lãnh đạo: 250
Kháng hỏa: +10%
Kháng phép: +10%


Cậu đã nhận được 100 EFP từ việc triệu hồi Brat, và đã nhận được đủ SP từ đợt giết đạo tặc để nhận class. Cậu nhận ra mình còn có nhiều SP hơn dự kiến. Không như lúc giết Boss, lúc chỉ nhận 1 hay 2 điểm thì hệ thống không thông báo.

“Cửa sổ kĩ năng.”


Nội Tại
Sense Sword: Cơ bản Lv1 (92.00%)/Lv10

Kĩ năng chủ động
Spirit Guided Throwing Knives: Cơ bản Lv1 (7.23%)/lv5
Spirit Intergrated Throwing Knives: Trung cấp Lv1 (51.02%)/Lv5
Emergency Treatment: Cơ bản Lv1 (2.50%)/Lv3
Compound Cure: Basic Lv1 (2.30%)/Lv5
Trap placement and removal: Lv1(3.00%)/Lv3
(Tre: Vì thấy một số skill dịch ra việt củ chuối quá nên mình để eng luôn, có gì khi nảo rảnh tạo một chương dịch tên các skill cho dễ tìm.)



Triệu hồi Brat vài lần đã cho cậu kha khá điểm kinh nghiệm cho cả hai kĩ thuật phi dao. Thực chiến bằng kiếm cũng đã giúp Sense Sword đạt ngưỡng sắp lên cấp.
Cảm thấy mừng rỡ, Haroon mở kho đồ ra. Trong đó có 100 vàng tiền thưởng của cậu. Tiếp theo, trong khi cảm thấy thỏa mãn khi sờ vào cái túi da Tain đã đưa cho mình, cậu đưa mắt đến những mục khác để rà soát hết đồ đạc.
Như dự đoán, chúng chứa đầy vật phẩm mới. Haroon lấy ra từng cái một. Cậu nhoẻn miệng cười, rồi cuối cùng hét lên.


Chiếc lá to
Đã khô. Sẵn sàng dùng để chùi đ*t.
Đồ lót
Hôi một tí. Có vẻ như mấy năm rồi chưa giặt.
Tất
Đầy vi khuẩn gây ra bệnh nấm chân.
Sợi xích
Mòn rồi. Vô dụng.
Đồ lót nữ
Hôi. Đã phai màu.
Di chúc của một tên đạo tặc
Được viết bởi một tên đạo tặc không biết chữ.
Kiếm đồng gãy
Độ bền: 0/15
Xém gãy.
Nửa bộ tóc giả
Của một tên đạo tặc hói
Tảng đá (10kg)
Mới nhìn thì ai cũng tưởng là vàng
Bánh mì cứng
Mốc hết bà rồi. Đến heo cũng không dám ăn.
Thuốc chữa trĩ
Thật ra là để chữa táo bón
Một cây gậy
Hôm qua mới dùng để nhóm lửa.
C*c sói
Khô cmnr. Hôm qua có người chết vì cái này đó.
Xương
Vẫn còn sót lại tí thịt


“Cái con mẹ gì vậy?”

Chuyện này thật kì lạ. Cậu chẳng hiểu tại sao những thứ này lại rớt ra. Choáng váng, Haroon nhìn vào bầu trời đêm một lúc. Một lúc sau thì đôi mắt của cậu ngập tràn lửa hận.

“Lũ đạo tặc bẩn thỉu đó! Tụi bây đi TRỘM vì đống NÀY sao? Chết tiệt.”

Nếu cậu chỉ hạ mấy tên tép riu thì còn hiểu được. Nhưng cậu cũng đã hạ hai tên boss trong trận đó, và không hề có món nào hữu dụng cả.

“Thật nực cười! Không lí nào lại không có nổi một món đồ tốt!”

Thật nhẹ nhõm là mọi người đang ngủ. Nếu như họ bắt gặp Haroon đang hét và hoảng loạn như thế này thì mệt. Trong khi tay cậu di chuyển trong kho đồ, cố tìm một thứ gì đó, cơ thể của Brat bắt đầu run lẩy bẩy.

“Chết tiệt, xui vl!”

Trong khi đang giận dữ hét, Haroon thấy Brat ở góc kho chứa đồ.

‘Đợi đã…’

Cậu triệu hồi nó ở trạng thái chờ.

“BRAT!”
“Chủ-chủ nhân. Xin lỗi.”

Giọng của nó đầy sợ hãi. Ban đầu cậu chỉ nghi, nhưng bây giờ Haroon chắc chắn là nó đã làm gì đó. Cậu cực kì giận dữ. Cái sự kiêu ngạo của nó đã đủ mệt rồi, và bây giờ nó còn thớ đồ của cậu nữa. Dù cho phải chết vì trúng độc, Haroon quyết không để Brat trốn thoát toàn mạng.

“Triệu hồi!”

Cơ thể của nó rung dữ dội. Bây giờ thì cậu chắc cú 100% rồi.

“Đấm trước, nói sau.”
“Đợi-đợi đã! Chẳng phải ngươi đã nói sẽ để ta ăn chúng, mà sao bây giờ lại làm khuôn mặt đáng sợ thế?”

Như thể biết rằng mình sẽ không nói nổi câu nào sau khi ăn đập, giọng của nó tràn đầy sợ hãi. Haroon dồn sức vào nấm đấm, nhưng do dự khi nghĩ đến những điều Brat vừa nói.

“Ngươi nói là sẽ đưa ta đống vật phẩm từ lũ khốn đó.”
“Hồi nào?”

Dù cho có hỏi, nhưng cậu đã nhớ ra mình đã đồng ý để nó ăn những món hàng ngon từ lũ đạo tặc.

“Chắc chắn là có.”

Nó nhìn Haroon với một gương mặt ngây thơ vô số tội, toét miệng cười.

“Điều đó không có nghĩa là… Arghh!”

Một vài câu chửi rủa chuẩn bị thốt ra từ miệng cậu, nhưng cậu quyết định nhắm mắt lại. Như Brat đã nói, chính Haroon là người cho phép nó ăn những vật phẩm. Có vẻ như cậu đã bình tĩnh lại, nó tiếp tục với một giọng run rẩy.

“Vì ta là một t-tinh linh tất yếu, ta cần hấp thụ mana, cội nguồn của mọi loại vật chất, để phát triển. Ta đã chịu đủ khi phải làm kẻ yếu đuối, sống dưới cống rãnh và làm pet của ngươi, rồi còn bị yếu hơn khi phải cưỡng chế cường hóa kĩ năng của nhà ngươi nữa. Ta muốn có không gian riêng và cũng muốn dùng vài cái kĩ năng ngầu ngầu chứ.”

Haroon nén cơn giận lại, rồi hỏi chi tiết hơn. Cậu cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra với kĩ năng của mình, nhưng muốn nghe Brat nói kĩ hơn.

“Cưỡng chế cường hóa kĩ năng? Ý ngươi là sao?”
“Khi ngươi thành thục kĩ năng của mình, Spirit Guided Throwing Knives, nó tiến hóa thành Spirit Intergrated Throwing Knives. Nhưng ý chí của ngươi mạnh đến mức dùng hết sức lực của ta để cưỡng chế tiến hóa kĩ năng của mình, hậu quả là bây giờ ta yếu như sên ấy!”

Haroon có thể tin điều đó. Cậu cũng đã nghĩ đến chuyện tại sao mình lại có được một kĩ năng tuyệt vời như thế ở level thấp như thế này.
Kể cả khi xét đến chỉ số trên trung bình của cậu, kĩ năng đó chỉ đơn giản là quá mạnh. Dù cho chỉ có thể dùng trong vài giây, nhưng đó là một tuyệt kĩ mà người người ai cũng muốn.

“Nên ta đã ăn một vài vật phẩm được chế tạo đàng hoàng. Chỉ những thứ đó mới có mana. Dĩ nhiên là ta đã ăn rất nhiều độc ở Vùng đất ngập Saron, nhưng nhiêu đó sao mà đủ.”

Haroon cảm thấy đắng lòng đến mức không thể mở miệng ra nói nữa. Tất cả mọi chuyện cũng từ cậu mà ra. Cậu đổ lỗi cho bản thân khi xưa, muốn giết con Orc Chiến Binh, để rồi dẫn đến mớ hổ lốn này.

“Vậy, ngươi ăn đủ chưa?”
“M-mà, ta nghĩ là cần thêm một chút nữa. Độc thì đủ rồi, nhưng cần nhiều loại mana hơn. Có thể là một vài vật phẩm Unique.”

Haroon không thể tránh khỏi việc rớt quai hàm. Không phải rare, không phải uncommon, mà nó cần, hai, vật phẩm, Unique.
Từ thông tin Bell cung cấp, cậu biết rằng hiện tại chưa người chơi nào nhận được vật phẩm loại đó cả. Haroon muốn hỏi Brat đã ăn những thứ gì, nhưng thôi. Nếu như biết được thì bản thân cậu cũng chả biết mình sẽ phản ứng ra sao.

“Ta cũng cần thăng cấp mà ngươi biết không? Khi đó ta có thể mở không gian riêng, và sẽ có thể dùng nhiều kĩ năng hiệu quả hơn. Vì ngươi quá yếu nên phải có một con pet mạnh mà đúng chứ?”
“Xùy, bấm nút đi!”

Cố gắng nhịn chửi rủa các kiểu, Haroon đánh vào sau đầu nó và hủy triệu hồi. Lửa giận của cậu đã tắt, chỉ để lại một cảm giác trống rỗng. Không có gì là miễn phí cả, mọi chuyện chỉ phụ thuộc vào may mắn.

‘Chết tiệt! Mình cần tiền để sống mà còn phải hốt hàng cho thứ tinh linh lừa đảo này nữa!’

Thật lòng thì nếu không có Brat, cậu đã không đi xa được đến đây. Lúc nào Haroon cũng xấu tính với nó, nhưng đó là do cái thái độ đáng ghét đó chứ không phải là cảm xúc cá nhân. Đúng ra thì cậu cảm thấy biết ơn nhiều hơn là giận dữ.

‘Chắc đó là ý nghĩa của việc trở nên mạnh mẽ nhỉ. Chắc là mình sẽ phải tìm dungeon khi đã có class và giúp Jinsoo báo thù con đàn bà âm binh đó.’

Đúng là một đêm sôi động.

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.