Haroon - Tập 2, Chương 10
Tre: Yo, là trans của bộ này
đây, xin lỗi vì đã ded bao lâu nay, vì lâu rồi mới dịch lại nên có sai sót gì
mong mọi người góp ý. À mà sẵn tiện bọn mình cũng đang tuyển trans cho bộ này
vì khả năng cao là hết hè này mình sẽ làm chậm tiếp, ai có nhã ý thì cứ liên
lạc fanpage của team nhá.
Cả nhóm tiếp tục leo lên núi Norfolk ở những khúc không quá dốc.
Dù cần phải nghỉ ngơi thường xuyên do Briella và hai đứa trẻ hơi yếu, họ vẫn đã
lên được đỉnh sườn dốc trong chưa đầy một ngày. Đồng thời, lâu lâu, ai cũng
phải uống một viên giải độc để chống lại cơn gió từ vùng đất ẩm, nhưng may
thay, họ đã không chạm trán con quái vật nào trên đường đi.
Teeno rất giỏi tìm đường, giỏi đến mức chỉ cần nhìn cách bố trí
của đống cây hay là độ dày của thảm cỏ, anh cũng đã định hướng được; đồng thời
anh cũng có thể nhanh chóng phát hiện ra dấu vết của các loài quái vậy mà mọi
người không hay để ý.
Với sự dày dặn kinh nghiệm của Teeno, không đến hai ngày sau, họ
đã có thể thấy Hu’gerock trong tầm mắt. Như anh ta đã nói, đi hướng này nhanh
hơn đi theo hội Rotem tận 6 ngày đường.
Tên sao ý vậy, Hu’gerock là một tảng đá khổng lồ, tọa lạc ngay bên
trên một hòn đá mỏng, trông như một củ khoai tây đang bị kẹt trên đầu của một
con dao vậy. Thật là một cảnh tượng đáng nhớ.
“Chúng ta sẽ đến Lâu đài Paros trong 5 ngày nữa thôi.” Teeno
nói.
“Nhờ Teeno mà chuyến đi này mới thuận buồm xuôi gió đấy.”
Devron khích lệ Teeno đang quẹt đi đống mồ hôi nhễ nhại trên
người. Mọi người trong nhóm đều biết rõ tài tìm đường của Teeno vì cho đến giờ,
họ chưa phải chiến đấu với bất kì một con quái nào cả.
“K-Không có gì đâu.” Teeno nói.
Anh vẫy tay của mình một cách vui mừng. Vì cảm thấy xấu hổ nên
Teeno đã đến chỗ Doran và Serin để giúp chuẩn bị đồ ăn. Đúng là một con
người cần cù, lúc nào cũng cố gắng giúp đỡ mọi người dù là đang trong giờ giải
lao.
“Haroon, chúng ta cần đi bao xa nữa?”
Sepia hỏi trong khi đang rửa gương mặt bị lấm lem bùn đất từ
chuyến đi với một ít nước cô bé lấy từ con suối.
“Cố gắng chút nữa thôi. Anh biết là mệt lắm, nhưng 5 ngày nữa thôi
là chúng ta đến được Lâu đài của tử tước Paros rồi.”
Nhưng đối với một bé gái 10 tuổi, có thể bắt kịp những người lớn
trên một chuyến hành trình như này đã là ghê gớm lắm rồi. Nếu như là cậu năm
xưa thì đã bỏ cuộc từ lâu.
“Nhưng chân của em đau lắm.”
Không bất ngờ gì lắm vì việc leo núi đã đặt một gánh nặng
rất lớn lên đôi chân, do địa hình và độ dốc luôn luôn thay đổi.
“Vậy thì lại đây ngồi đi.”
Vì không có việc gì làm, Haroon đã mát xa chân cho Sepia. Dù chỉ
mới tốt nghiệp từ học viện lính đánh thuê hai tuần trước, cậu lại cảm thấy như
đã lâu lắm rồi. Cơn đau làm Sepia chảy cả nước mắt, nhưng không lâu sau, việc
mát xa đã giúp cơ của cô bé giãn ra và cô cảm thấy thoải mái hơn. Cô bé vừa
nhắm mắt, vừa tận hưởng sự xoa bóp này, đến nỗi ngủ thiếp đi khi nào không hay.
Haroon cảm thấy thật tội nghiệp khi thấy đôi chân mảnh mai của một bé gái như
thế lại có nhiều cơ bắp biết bao.
“Sepher lại đây luôn đi.”
“Em không sao đâu. Với lại chắc anh cũng mệt rồi…”
Mồm thì nói một đằng nhưng người thì lại làm một nẻo, cậu bé đã
chạy đến ngồi cạnh Haroon rồi, vì đã thấy Sepia lúc được mát xa cảm thấy thỏa
mãn như thế nào.
“Ở tuổi này, em đang lớn nhanh nên phải giãn cơ nhiều vào. Nếu
muốn trở thành Kị Sĩ, hãy ghi nhớ kĩ thuật mát xa này để sau này có gì còn tự
làm được.”
“Vâng.”
Điểm yếu của cậu bé là cái từ ‘Kị Sĩ’. Hồi nhỏ, ước mơ của Doran
là trở thành Kị Sĩ, nên ông muốn Sepher cũng như thế. Không chỉ vậy, đó cũng là
ý nguyện của riêng cậu nhóc, và cậu rất cố gắng để đạt đến ước mơ của
mình.
Sepher cũng nhanh chóng thiếp đi với một nụ cười trên môi sau khi
được Haroon mát xa. Thấy hai đứa trẻ ngủ một cách bình yên như vậy, bản thân
cậu không khỏi cảm thấy hài lòng.
[Bạn đã học được một kĩ năng mới – Mát xa]
Haroon giật mình khi nghe thấy âm báo của giao diện, rồi mở cửa sổ
kĩ năng của mình ra.
Mát xa – Cơ bản Lv1 (6%)/Lv3
Mát xa một cách nhẹ nhàng và chính xác để giảm mệt mỏi. Nó cũng
giúp HP và MP hồi phục nhanh hơn. Mát xa cho người khác sẽ tăng nhẹ khả năng
hồi phục tự nhiên của họ. Ở cấp độ cao hơn, kĩ năng này sẽ hồi nhiều HP hơn khi
sử dụng.
‘Mình mới biết là cái kĩ năng này tồn tại luôn đấy.’
Cậu cảm thấy thích thú và vui sướng khi thấy có một kĩ năng của
mình có thể giúp người khác, thay cho những kĩ năng còn lại toàn dùng để giết
người, đồng thời cũng thấy thỏa mãn vì bản thân Haroon cũng đã lo về việc mình
đang dần trở nên vô cảm trước việc tước đi mạng sống của người khác.
‘Mà không ngờ là ESP cũng dùng để mát xa được à.’
ESP trước giờ chủ yếu là được dùng cho nội tại ‘Sense Sword’[Cảm
quan kiếm], nhưng bây giờ phát hiện ra rằng nó có thể hỗ trợ việc mát xa, cậu
có thể dùng ESP để xác định những vùng bị căng cơ nhiều hơn, từ đó mát xa cho
chúng.
Khi thấy đám trẻ đã ngủ say, Serinn nở một nụ cười đáng ngờ.
“Sếp!”
“TẠI SAO?!”
Vì đã quen với cái giọng điệu õng ẹo đó, Haroon ngay lập tức biết
là cô ta chuẩn bị nói một thứ kì quặc.
“Chân của tôi cũng đau mà.”
“Sao cô không tự đi mà mát xa đi?”
“Tay tôi cũng đau nữa nên không tự xử được. Làm sao đây ta?”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy thì nhờ cậu.”
Hài lòng với câu trả lời của cậu, Serinn nở một nụ cười quyến rũ
với ánh mắt mơ màng.
“Ê Gitan! Mát xa chân cho nhỏ này đi kìa!”
Bỗng dưng bị Haroon gọi và nhờ một thứ gì đó mà mọi khi cậu còn
không dám mơ tới trong khi đang nói chuyện với Philip, Gitan mở to hai con mắt
ra và nhảy dựng cả lên.
“Hở? Sếp vừa nói gì thế?”
Serinn nổi xung lên khi nghe câu nói của Haroon.
“Tôi ổn! Ai thèm để một con khỉ đột mát xa chứ?!”
Serinn quay lại trong khi cằn nhằn. Gitan theo sau cô, ban đầu tỏ
ra thái độ nhờ vả nhưng mau chóng chuyển thành van nài để được mát xa cho
Serinn.
‘Vậy là Gitan thích Serinn à, hừm, mới biết luôn đó!’ Haroon nghĩ.
‘Mình có thể lợi dụng việc này đây. Hehehe!’
“Ồ! Xin lỗi nếu lũ trẻ có làm phiền cậu.”
Đã chuẩn bị thức ăn xong, Doran liền nói.
“Cứ để chúng ngủ một lúc để hồi sức đi. Chúng ta có thể chừa đồ ăn
lại mà.” Haroon đáp.
Nghe thấy thế, Doran liền mỉm cười.
“Cảm ơn vì sự quan tâm của cậu. Từ lúc có cậu ở đây thì nhìn mặt
lũ trẻ tươi tắn hơn hẳn.”
Ánh mắt của anh chứa đầy sự biết ơn dành cho Haroon, vì bản thân
Doran khá bận nên không thể trông coi lũ trẻ dạo gần đây.
Trong mắt Doran, Haroon là một lính đánh thuê lành nghề, một người
đàn ông bí ẩn đến khó tả, đến nỗi anh quên rằng cậu ta là một lính đánh thuê
cấp D. Haroon cũng là một người mà anh có thể tin tưởng, khi cậu xem lũ trẻ như
chính anh em ruột thịt của mình.
“Mà, tôi đến để báo là bữa tối đã sẵn sàng rồi đấy.” Doran nói
thêm.
“Tuyệt!”
Haroon tới chỗ Serinn và Ritrina đang dọn đồ ăn ra. Philip và
Gitan đang tán gẫu với Devron thì cũng đã tìm được chỗ ngồi. Briella và Hall
thì đang bắt đầu ra khỏi lều.
Chuyện đó xảy ra khi Ritrina đưa cho Haroon một bát súp. Khi bầu
trời đang dần bị màn đêm bao phủ, cậu cảm thấy có chuyển động lạ sau lưng
mình.
‘Hửm?’
Có vẻ như việc mát xa cho lũ trẻ đã làm kích hoạt chỉ số ESP,
thành ra cậu nhạy bén hơn thường lệ. Không thể lầm được, Haroon cảm thấy có thứ
gì đó đang cẩn trọng tiếp cận cả bọn. Vì chuyến đi đang thuận buồm xuôi gió,
cộng với việc đây là giờ ăn tối, mọi người đều đã thư giãn và không hề mảy may
để ý.
Haroon nhẹ nhàng đặt cái bát xuống đất, rồi rút ba con dao phi ra.
Nhận thấy có điều bất thường, Hall cũng cầm kiếm lên. Trong khi Devron và
Philip còn đang hoang mang trước hành động của hai người, cậu nhanh chóng xoay
người rồi ném ba con dao của mình nhanh như chớp.
Chỉ với một thay đổi cực nhỏ trong chuyển động của các ngón tay,
những con dao đã có thể chuyển động theo nhiều nhiều tốc độ và góc độ khác nhau
rồi cắt xuyên qua màn đêm.
“Hự!”
“Ặc!”
“Éc!”
Ba tiếng hét nhỏ phát ra từ sau cái cây cách cả nhóm 20
bước.
“Chuẩn bị vũ khí đi!” Devron la lên.
Trong khi rút kiếm ra, ông lập tức đứng lên và chạy về phía khu
rừng. Theo sau là Philip và Gitan, và chỉ sau đó ông mới chịu ném đi cái bát
súp khi đã rút kiếm xong. Hall với Serinn và Ritrina đứng bên cạnh, cũng rút
cây liễu kiếm ra và bảo Briella trốn sau lưng mình. Teeno nhanh chóng chạy lại
chỗ bọn trẻ và lấy ra một cây xiên gì đó từ chân mình.
Sau khi được vung, kiếm của Devron va vào vũ khí của kẻ địch. Dáng
hình của hắn hơi loạng choạng, nhưng nhanh chóng lấy lại được thế đứng. Dù là
ai đi nữa thì hắn cũng chẳng có cửa đấu lại Devron, nhưng như thế không có
nghĩa tên này chỉ là một tên đầu đường xó chợ tầm thường.
“Ra mặt đi!” Devron lên tiếng.
“Ôi chà chà! Các ngươi cũng giỏi lắm mới né được tai mắt của bọn
ta cho đến bây giờ. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng các ngươi sẽ tiến xa được đến
đây, xém nữa là mất dấu bà nó rồi.” Kẻ thù đáp lại.
Devron để ý thấy một biểu tượng hình mặt trăng màu bạc trên giáp
ngực của quân địch.
“Bọn Ngân Nguyệt à?” Devron hỏi.
“Hô, biết luôn cơ à? Bây giờ thì ta hơi tò mò về thân phận của
ngươi rồi đấy. Đã khá chắc là không có lực lượng nào đi cùng con nhỏ này rồi
mà, tự nhiên đâu ra lại xuất hiện lão già này!”
“Tại sao quân Ngân Nguyệt lại ở đây, sao không lụi tàn trong bóng
tối đi?”
“Hừ! Ta nghĩ là ngươi cũng biết lí do rồi. Nhưng bật mí cho ngươi
này, bọn ta có hứng thú với tiểu thư ở đằng kia.”
Từ cách nói chuyện của người đàn ông tầm tuổi tứ tuần đang mặc áo
giáp bạc ấy, cả bọn cũng ngờ ngợ đoán ra rằng ông ta hẳn có chức vụ khá
cao.
“Với cái kĩ năng gà mờ đó ư?”
“Mà, ta nghĩ là nhiêu đây chắc đủ rồi mà.”
Trên hiệu lệnh của hắn, khá nhiều Kị Sĩ đi ra khỏi khu rừng.
Devron cười gượng hết cả mặt khi thấy tầm 20 tên như thế. Ba tên trong số đó
đang chảy máu be bét trên đầu hoặc cổ vì mấy con dao của Haroon.
“Ngươi mang hẳn một tiểu đội luôn à!” Devron la lên.
“Ừ, và đó là lí do ta ngạc nhiên khi các ngươi đi được đến đây.
Các đội khác cũng đã mai phục sẵn ở nhiều nơi, nhưng ngươi vẫn né được tất. Chỉ
sau khi đội gamma hạ bọn Rotem gì gì đó thì bọn ta mới biết các ngươi đang đi
đến Hu’gerock.”
“Chết tiệt!”
Devron đau khổ rõ ra mặt. Dù cho có chiến đấu tốt đến cỡ nào đi
chăng nữa, họ cũng không thể hạ được 20 Kị Sĩ chuyên nghiệp. Ông không có thời
gian để thuê thêm nhân tài, dù sao thì kế hoạch ban đầu của họ là di chuyển với
một nhóm nhỏ nên đã không cần làm thế. Dù cho có thuê được thì cũng chưa chắc
gì hạ được Ngân Nguyệt, một trong top 5 Kị Sĩ Đoàn trong hơn 20 Kị Sĩ Đoàn của
Hoàng gia.
“À, xin thứ lỗi. Ta là Tử tước Alpho, hân hạnh được gặp.”
Vì nghĩ rằng cả nhóm Devron bây giờ chẳng khác gì ‘xương khô trong
mả’, Alpho nhẹ nhàng chào hỏi. Nhưng hắn – một con người với cái lòng tự cao
ngút trời, lại cảm thấy bị xúc phạm bởi một việc nhỏ nhặt như là Devron làm
thinh.
“Ta đã lịch sự đến mức cảm ơn các ngươi vì đã đá đít lũ kị sĩ bất
tài kia hộ và đến tận đây để cho bọn ta hưởng hết công trạng cơ mà! Ấy vậy mà
các ngươi lại vô lễ như thế! Lũ vô phép này thật là không đáng thời gian của
ta!”
‘Vậy là bên Rotem và các thương nhân đã lên đường hết rồi à. Và
chắc hẳn đây là nhóm cuối cùng của bọn chúng.’
Sau khi nghe Alpho nói, Haroon đã suy luận được rằng đám địch này
là lũ cuối cùng trong vòng vây đang đi tìm Briella.
‘Vậy thì chúng ta phải ra tay trước,’ Cậu nghĩ.
Không có thời gian để chờ Devron ra lệnh.
“Nhưng mà bọn ta là những kị sĩ có học thức. Các ngươi sẽ có một
cơ hội đầu hàng, dù kiểu gì thì bọn ta cũng sẽ giết tất trừ một đứa, nhưng nếu
thế thì bọn ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết nhẹ nhàng và nhanh chóng.”
Trong khi ẩn nấp sau lưng Devron và Doran, Haroon lặng lẽ rút ra
vài con dao rồi triệu hồi Brat. Âm thanh của giao diện báo rằng cậu đã bị nhiễm
độc, nhưng giờ không phải lúc để lo về chuyện đó. Haroon triệu hồi Brat một
cách im lặng nhất có thể.
”Brat, tẩm độc những con dao này đi.”
“Hehehe! Nghe vui đó! Làm thôi!”
“Cố gắng làm nó nảy ra sau khi bay trúng địch để mỗi con dao hạ
được nhiều kẻ địch hơn. Không được phép để tên nào sống sót.”
“Ngươi nghĩ ta là ai? Ngươi à? Cứ an tâm và uống sẵn vài viên thuốc
đi. Vì độc của ta đã mạnh lên nhiều rồi.”
“Spirit guided throwing knives! Đi!”
[Dao phi được điều khiển bằng tinh linh]
Haroon vung tay và ném 3 con dao ra mỗi hướng.
Chúng bay nhanh đến mức có nhìn đến nổ mắt cũng không biết con dao nào được
phóng đầu tiên. Đồng thời, Brat cũng đã tẩm độc lên lưỡi dao, và chúng cũng sẽ
chuyển hướng khi va chạm.
Nghe lệnh Haroon, Devron bắt đầu tấn công tử
tước Alpho. Ông cảm thấy những con dao đang bay ngang qua mình, và nhận ra rằng
không còn lựa chọn nào khác, khi đó ông thấy an tâm hơn hẳn. Đòn tấn công bất
chợt của Haroon đã giúp ông thông thoáng đầu óc.
Nhưng Kĩ sị Chuyên nghiệp cũng không phải là
cái danh hão. Bọn chúng cũng đã nhận thấy đống dao và đánh bật chúng bằng kiếm.
Dẫu vậy, đó chưa phải là hết.
“Ặc!”
“Hự!”
“C-có độc!”
Bọn kị sĩ đang bao vây cả nhóm, tạo thành một
hình bán nguyệt. Trong số chúng có hai tên đã lăn vật vã ra đất trong khi tự
nắm cổ mình, và một tên khác thì ngã xuống và giật kinh phong y như vừa mới từ
bệnh viện Nhiệt đới ra. Vì chúng đứng gần nhau nên những con dao bị tên này
phản lại sẽ nảy sang và đâm thẳng vào điểm yếu của những tên khác, mà không hề
hay biết đó là kế hoạch của Brat.
“Sao các ngươi dám tấn công khi người khác đang
nói chứ, lũ khốn!”
Tử tước Alpho tức giận tột độ và la to. Hắn
truyền ma lực vào thanh kiếm của mình. Không lâu sau, một vầng hào quang màu
lam bao phủ lưỡi kiếm và một trảm quang to bằng một nắm tay đã hình thành ngay
trên mũi kiếm. Đó là Trảm Quang Kiếm, một vũ khí trứ danh, được đồn đại là có
thể cắt đứt bất kì loại vật chất nào trên thế giới.
Nhưng Devron cũng không kém cạnh. Kiếm của ông
cũng đã được kích hoạt hào quang cùng kích cỡ với Alpho, nhưng khác ở chỗ hào
quang này có màu vàng thay vì lam như Alpho.
“Lũ đáng khinh!” Alpho hét to và bắt đầu vung
kiếm.
“Tên đần độn! Ngươi nghĩ cố gắng lén lút trong
thời khắc sinh tử này sẽ làm gì được cơ chứ?!”
“Dẫu vậy!”
“Gah!”
Devron hướng thẳng cú đâm vào ngực Alpho.
Alpho tưởng rằng mình có thể dễ dàng thắng kèo
này. Nhưng khi trận chiến thực sự bắt đầu, hắn nhận ra sự sai lầm của mình.
Devron không chỉ mạnh hơn, cho được nhiều ma lực hơn vào thanh kiếm, bản thân
Alpho cũng không thể bắt kịp nhịp độ trận đấu, nên hắn dần dần rút lui....
“Éc! Lão già này...!”
Cắn môi xong, Alpho cố gắng hết sức để chống
trả, nhưng đôi chân và thanh kiếm của Devron cứ ngày càng nhanh hơn. Kiếm pháp
của ông nhanh như một điệu múa, liên tục chém vào những sơ hở trước khi Alpho
có cơ hội vung kiếm, điều đó làm hắn ngày càng sợ sệt hơn.
Bọn kị sĩ cũng nhận ra Devron không dễ xử lí,
đúng là gừng càng già càng cay. Ba tên chạy lại để hỗ trợ Alpho. Bọn chúng cũng
có hào quang trên mũi kiếm, dù không được dài như của Alpho hay Devron.
Những thanh kiếm giao nhau, nhưng Devron không
hề thua. Trái lại, bộ pháp và kiếm pháp của ông nhanh như gió, nhưng đồng thời
sức mạnh cũng tựa như đá tảng. Cả bốn kị sĩ hợp lại cũng không có cửa với kiếm
vũ của ông.
“Lão già quái vật này! Sao ta chưa bao giờ nghe
danh lão!”
Tử tước Alpho không thể hiểu nổi. 3 Kị sĩ
chuyên nghiệp sơ cấp và 1 trung cấp hợp sức với nhau, nhưng vẫn không trên cơ
nổi lão già đang đứng trước mặt mình, trái lại còn bị áp đảo. Đôi mắt của ông
sắc như đại bàng, có thể nhìn thấu đòn tấn công của chúng, và kiếm vũ của ông
như thể sẽ chém đôi tất cả những thứ cản đường. Alpho không thể nào hiểu nổi
tại sao mình chưa bao giờ nghe đến người đàn ông này.
“Daten và ta sẽ giúp Ngài Alpho. Những người
còn lại, không được để chúng trốn thoát!”
Một tên kị sĩ ra lệnh, Haroon cũng liền đáp
trả.
“Doran, Teeno, đi tìm lũ trẻ! Philip và Gitan,
mở đường ở phía sau! Serinn, Ritrina, mau dẫn Briella chạy đi! Hall, dùng Mist
[Sương mù] nhanh! Devron, vào rừng đi!”
May thay, dù đó chỉ là một tiếng hét giữa một
khung cảnh hỗn loạn, mọi người đều hiểu ý của cậu. Trong khi Philip và Gitan
đánh với bọn kị sĩ để mở đường cho cả nhóm, Doran và Teeno chạy đến chỗ lũ trẻ,
bế chúng lên và phóng thẳng vào khu rừng.
Devron thì vung kiếm cực mạnh, đưa bọn kị sĩ
vào thế bị động, và dùng dư chấn từ cú chém để nhảy về sau. Sau khi đạp mạnh
vào mặt đất, ông lộn nhào một phát, rồi thấy Hall đang bất động vì không thể
phản ứng kịp với sự chuyển biến tình thế này.
“Nhanh lên!” Devron la to.
Và Hall cuối cùng cũng tỉnh dậy khỏi cơn mê.
“Mist!” [Sương mù]
Trong khi niệm nhanh ma pháp, Hall bế Briella,
cũng đang choáng khi thấy cách Haroon lại mở ra một đường thoát bằng những con
dao phi của mình, lên tay, rồi chạy vào khu rừng cùng Serinn và Ritrina.
“QUÂN KHỐN KHIẾP!”
Alpho gào lên trong giận dữ. Đã mất ba thuộc
cấp bởi những con dao, lại còn bị lép vế trước một lão già vô danh. Ánh mắt của
hắn tràn ngập sự phẫn nộ. Nhưng vì bị áp đảo bởi sự chán nản, hắn đứng yên như
trời trồng.
“Brat, dùng Độc đi. Spirit Guided Throwing
Knives!” [Dao phi được điều khiển bằng tinh linh].
Tám con dao được điều khiển bởi Brat bay khỏi
tay Haroon. Khi những con dao đang bay đến lũ hiệp sĩ, đương sự thấy thế liền
phải dừng truy đuổi. Chỉ cần bọn chúng thấy trước đường bay, thì dẫu cho dao có
bay nhanh đến đâu cũng sẽ cản phá được. Nhưng đó không phải là những con dao
bình thường, mà là những con dao có thể nảy ngược lại và bay sang hai bên với
động năng mạnh hơn cả khi ném.
Để việc điều khiển đống dao lại cho Brat,
Haroon uống một viên thuốc giải độc và một lọ phục hồi ma lực. Nghe thấy vài
tiếng thét từ phía sau, cậu thấy rằng có hai tên đã bị hạ.
“Chuyện quái gì thế?! Bọn chúng rốt cuộc là
ai?” Alpho hét lên từ xa.
Sau khi vào khu rừng đầy sương, Haroon lại ném
thêm vài con dao. Dù đó không phải là một cách tấn công hiệu quả, nhưng cũng
phần nào đánh lạc hướng lũ hiệp sĩ, không cho chúng đuổi theo. Vì biết cậu có
dùng độc nên bọn chúng phải di chuyển thận trọng, và việc đó đã cho cả nhóm
thời gian để kéo giãn khoảng cách. Haroon phóng thêm vài con dao nữa rồi nhanh
chóng chạy đi. Không lâu sau, cậu đã đuổi kịp mọi người. Thoạt đầu thì cậu còn
nghe thấy tiếng áo giáp lạch cạch, nhưng âm thanh đó mau chóng biến mất vì bọn
kị sĩ đã bị sương mù, cân nặng của bộ giáp, cùng nỗi sợ bị trúng độc giữ chân
lại.
Teeno vẫn có thể tìm ra lối thoát, kể cả trong
màn đêm đen kịt chỉ có ánh trăng soi rọi. Dù không học qua kiếm kĩ gì, nhưng
anh được trời ban cho những con mắt tinh tường và kinh nghiệm sống qua hàng
chục năm. Sau khi chạy khoảng một giờ, mọi người đã ướt đẫm mồ hôi, nên dừng
lại cạnh một thác nước để nghỉ ngơi.
“Nơi... này…. nên…. đủ…. an toàn, tạm... thời
là thế.” Teeno vừa lấy lại hơi vừa nói.
Nghe thấy thế, mọi người đồng loạt ngã khuỵu
xuống, mà không thèm quan tâm đất có dơ hay không. Haroon cũng thở sâu và lắng
nghe nhịp đập dồn dập của tim mình, để rồi nhận ra cơ thể mình đã mệt mỏi đến
mức nào. Cảm giác đó rất rõ ràng, nhưng cậu lại không hề để ý lúc đang chạy
trốn.
“Hall, cho họ vài lọ thuốc đi.”
“Đã rõ.”
Hall ít nhất đỡ mệt hơn những người khác.
Ritrina, Serinn và Hall đã lần lượt bế Briella, nên họ không mệt như những
thành viên nam đã phải đeo theo đống đồ đạc.
Cô lấy vài lọ thuốc ra khỏi túi và đưa cho mọi
người. Vì được điều chế bởi pháp sư chứ không phải nhà thờ, chúng không có hiệu
nghiệm như những lọ của Haroon hồi trước, nhưng vẫn đủ xài để cả nhóm phục hồi
thể lực và sức khỏe. Họ đều cảm thấy năng lượng dần đi vào cơ thể một cách
thoải mái.
“Ông nợ chúng tôi một lời giải thích đấy.”
Philip nói với Devron với một biểu cảm nghiêm túc.
Dù đã biết ông không phải là một ông lão tầm
thường, nhưng khi thấy trình độ của ông trên mức trung cấp chuyên nghiệp, mọi
người đều tò mò.
“Đây cũng đồng quan điểm. Chuyện hồi nãy là
sao?”
Ritrina nóng tính có vẻ khá giận dữ, trong khi
Haroon chỉ nhìn ông mà không nói lấy một lời.
“Như mọi người đã thấy, có vài người không
thích thú gì sự tồn tại của chúng ta. Chính xác thì Briella là mục tiêu của
chúng.” Devron nói.
Ông dừng lại một chút, nhìn vào mặt của Bộ Tứ,
rồi lại tiếp tục.
“Dù không thể giải thích mọi việc ngay bây giờ,
tôi có thể nói cho mọi người biết nhiêu đây. Kẻ thù chúng ta có khá nhiều quyền
lực trong tay và bản thân chúng tôi thì có mối liên hệ với Hoàng tộc. Và tôi có
thể đảm bảo sự an toàn cho tất cả mọi người khi chúng ta đến nơi.”
Sau khi nói thế, Devron im lặng. Họ biết rằng
ông ấy sẽ không tiết lộ thêm nữa.
“Được rồi. Bọn tôi biết đây cũng không phải là
công việc dễ dàng gì vì phần thưởng khá là hậu hĩnh, nhưng nếu như ông đã nói
sớm thì tốt hơn biết bao. Nếu thế thì lúc trước bọn tôi đã không bị bất ngờ đến
thế.” Haroon đáp.
Nghe thấy thế, Devron liền lên tiếng cố gắng
bào chữa.
“Thành thật xin lỗi. Đó là vì tôi biết sẽ không
có chuyện tốt lành gì xảy ra khi các cô cậu quá dính dáng với cô ấy. Làm ơn hãy
hiểu cho, chứ tôi không có dụng ý nào khác.”
Ít nhất điều đó nghe có vẻ thật. Ngay từ ban
đầu thì Haroon cũng chẳng nghi ngờ họ nhiều.
“À mà ông thật sự là ai thế? Từ độ dài của hào
quang kiếm đó, chắc hẳn trình độ của ông cũng phải trên mức trung cấp chuyên
nghiệp.” Philip hỏi.
Devron nhắm mắt lại. Philip biết rằng có nhiều
kị sĩ đã đến được cấp độ đó, nhưng số lượng kiếm sĩ ngang tầm với họ thì lại
không nhiều bằng, nói gì đến một người lại có thể đánh trên cơ một thành viên
của kị sĩ đoàn hoàng gia. Nếu như là một lính đánh thuê thì Devron chắc cũng
phải trên cấp A. Rồi ông cuối cùng cũng mở miệng.
“Tôi sẽ nói cho mọi người biết khi chúng ta đến
nơi. Nếu biết trước thì cũng chẳng có gì hay ho đâu, nên hãy kiên nhẫn một tí.”
Họ không thể chất vấn thêm nữa, nên đã tản ra
và tìm chỗ để ngủ.
“Tôi lại nợ cậu nữa rồi.”
Devron lại chỗ Haroon trong khi lau mồ hôi.
“Là do bọn chúng bất cẩn thôi.”
“Nhưng tôi vẫn không hiểu được kĩ năng ném dao
của cậu. Tôi biết là cậu có nói mình dùng sức mạnh của tinh linh, nhưng làm sao
mà một con dao có thể nảy kiểu đó chứ? Và cậu lại còn tẩm độc lên lưỡi dao bằng
tay không nữa?”
Devron cực kì hoang mang.
“Mà, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?”
Thấy Haroon đánh trống lảng, ông khựng lại
trong một khắc.
“Hừm, giờ thì chúng ta chỉ có nước trông cậy
vào Teeno thôi. Cậu ta cần tìm một con đường dễ ẩn nấp nhất có thể.”
Việc chiến đấu trực diện là bất khả thi.
“Bọn chúng sẽ cố bao vây ta thông qua những
lãnh chúa quanh đây. May thay, vì đang ở giữa dãy Norfold, nên chúng ta sẽ khó
bị tìm ra hơn.” Doran tiếp lời.
Devron và Haroon gật đầu.
“Chắc bọn chúng cũng ngừng truy đuổi rồi, dù
sao thì trời cũng ngày càng tối. Mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi.” Teeno
nói.
Sau đó, Devron ra lệnh cho mọi người.
“Như Teeno đã nói, hãy ngủ một tí đi, dù cho
không được bao lâu nhưng còn nước còn tát. Bọn chúng sẽ không đuổi theo được
trong một đêm như thế này đâu.”
Vì bữa tối đã bị phá đám nên bụng cả nhóm đều
đói meo. Nhưng họ không thể nhóm lửa vì nếu làm thế sẽ bị phát hiện, mà chỉ có
thể cầm hơi bằng vài ổ bánh mì và miếng thịt khô rồi đi ngủ một lúc.
Họ đã thức dậy trước bình minh, và rời khỏi khu
vực thác nước. Briella trông có vẻ ổn, nhưng hai đứa trẻ kia thì hơi mệt. Dẫu
vậy, đây không phải là lúc chăm lo cho chúng từng li từng tí một.
Teeno đã tìm ra một con đường đi xuyên qua đống
đá tảng và cây. Anh ấy nói rằng đây là tuyến đường mà động vật hoang thường sử
dụng, nên dẫu có gặp nhiều quái vật hơn vẫn sẽ an toàn khỏi tầm mắt con người.
Dù không thích thú gì việc đó nhưng không ai phàn nàn hay tỏ ra mệt mỏi gì cả,
mà chỉ lặng lẽ theo sau Teeno, đồng thời sẵn sàng cho mọi tình huống. Mà, họ
cũng đã biết là cuộc truy đuổi từ bọn kia đã dừng lại từ đời nào rồi.
Cả nhóm đã chạm trán vài con quái vật như Orc
và hổ răng kiếm, và chúng chỉ có nước thăng thiên dưới lưỡi kiếm của họ. Hall
có vẻ khá chán nản về tình huống này, nên không hề ngần ngại giết chúng. Thật
ra, hễ chạm mặt quái vật thì cô là người đầu tiên rút kiếm ra, dẫu nhiệm vụ của
mình chỉ là làm vệ sĩ cho Briella.
Sau khi tiếp tục đi thêm 3 ngày vào sâu trong
lòng ngọn núi, họ đã đến một nơi mà ở đó, Lâu đài của tử tước Paros đã trong
tầm mắt.
“Và đó là sông Sordan và cánh đồng Sordan. Có
thể nói đó là chốt chặng cuối cùng trước khi đến được lâu đài Paros.”
Mặt mọi người sáng hẳn lên khi nghe Teeno nói
thế. Một con sông rộng khoảng hơn trăm bước, và từ đó trở đi, một cánh đồng bao
la đập vào mắt họ, bên trên nó là một cây cầu gỗ, và một con đường dẫn thẳng
đến đích.
“Chúng ta sẽ an toàn bên trong Lâu đài.” Doran
nói.
Haroon gật đầu vì cậu không cần phải hỏi lí do.
“Vấn đề là có thể lũ kị sĩ sẽ chờ để mai phục
gần cây cầu. Từ đây mà đã thấy một chốt an ninh của bọn chúng rồi.”
Doran chỉ vào một chốt an ninh tạm bợ mới được
xây ở đầu cầu. Dù khoảng cách rất xa, Haroon cũng có thể thấy rất nhiều người
đang đứng canh gác.
Không chỉ có thế. Khi đánh mắt qua bờ sông, cậu
cũng thấy binh lính dàn đều ra.
“Thái Dương Vệ Binh? Đó là biểu tượng của Thái
Dương Vệ Binh mà!” [Vệ Binh Mặt Trời]
Philip nói trong khi chỉ vào biểu tượng trên
những chiếc khiên lũ kị sĩ đang cầm. Cả nhóm thấy bọn chúng đang chuẩn bị thức
ăn.
“Khỉ thật! Bọn Ngân Nguyệt đã đủ mệt rồi, giờ
lại đến Thái Dương Vệ Binh!”
Gitan hít thở sâu. Ban đầu cậu đã muốn trở thành
kị sĩ, trái với nghề của cha mình là lính đánh thuê. Không có chuyện cậu sẽ
không nhận ra một trong những kị sĩ đoàn nổi danh nhất vương quốc.
Vì không biết tên của Thái Dương Vệ Binh Kị Sĩ
Đoàn, Haroon cảm thấy khá bình thản, nhưng mọi người còn lại thì có phản ứng
trái ngược. Những Thanh Kiếm của Màn Đêm, đó là biệt hiệu khác của bọn Ngân
Nguyệt vì kẻ thù của chúng luôn luôn chết vào buổi sáng hôm sau. Khác hẳn với
cách chiến đấu đó, Thái Dương Vệ Binh là Kị sĩ đoàn top 3 chính thức của vương
quốc, chuyên tấn công thành nhóm.
“Quân số đó, chắc bọn chúng đã cử hết cả kị sĩ
đoàn hay sao rồi ấy,” Doran căng thẳng nói.
“Hóa ra đây là lí do bọn Ngân Nguyệt không đuổi
theo ta. Bằng cách tra khảo hội Rotem, chúng đã biết đích đến của ta. Rốt cuộc
thì chúng ta không hề cắt đuôi chúng, mà ngay từ ban đầu chúng đã có ý định bao
vây ta rồi.” Devron nói với một biểu cảm tương tự.
Mọi người đã cố gắng di chuyển nhanh nhất có
thể, nhưng kẻ thù vẫn nhanh hơn. Chắc hẳn bọn Ngân Nguyệt đã liên lạc cho bên
Thái Dương Vệ Binh thông qua ma pháp khi chạm mặt cả nhóm ở Hu’gerock.
Mọi người đều vô thức thở dài một tiếng. Băng
qua con sông trong tình thế này gần như là bất khả thi.
“Nếu như chúng ta đi vòng xuống con sông thì
sao?”
Briella, cô bé khá kiệm lời trước giờ lên
tiếng.
“Cũng được đấy. Nhưng nếu đi xuống dòng sông
thì con sông sẽ rộng ra, và sẽ bị bao quanh bởi những vách đá rất khó leo. Một
đồng cỏ sẽ xuất hiện nếu ta men theo bờ sông đi xuống nhưng đó là lãnh địa của
loài quỷ. Nếu bọc quanh dòng sông thì đi lên tốt hơn, chứ hướng đó thì nghe
không khả quan lắm.” Doran giải thích kĩ lưỡng.
Anh biết nơi này rất rõ. Như thể thấy ánh nhìn
cảm kích của Haroon khá xấu hổ, Doran thì thầm.
“Chỗ này gần nơi mà chúng tôi đã lớn lên.”
Và điều đó đã giải thích lí do vì sao Doran và
con của mình phấn khích đến thế khi đến gần được Lâu Đài Paros.
“Hôm nay thì dừng ở đây là được. Hãy nghĩ cách
để băng qua dòng sông thôi.”
Nghe lệnh Devron, cả nhóm bắt đầu tìm chỗ để
nghỉ chân.
Leave a Comment