Mercenary - Chương 33
“Hmm? Umm? Đây là.....”
Lapis than vãn với các mạo hiểm giả khác đang dựng trại.
Trước mặt cô lúc bấy giờ là tay lái chở đoàn bộ hành của Shayna và các mạo hiểm giả cùng đồng hành đang nằm trên một tấm bạt lớn. Tất cả đều đã bất tỉnh, nhưng khuôn mặt họ vẫn thể hiện sự đau đớn.
Lapis cho biết rằng cô có kinh nghiệm về lĩnh vực y học do trong quá khứ cô từng là một nữ tư tế và bắt đầu kiểm tra các triệu chứng trên người họ, nhưng nét mặt và những âm thanh phát ra từ miệng cô không thể qua mặt Loren được. Anh cho rằng tình trạng không khả quan chút nào.
Dựa trên kích cỡ của thanh kiếm Loren mang trên người, mọi người đều tin rằng Loren là một người cực kì khỏe.
Nên tất nhiên họ để Loren đảm nhiệm việc “khuân vác” các bệnh nhân ra khỏi khoang.
Khi anh nhớ lại khoảnh khắc ấy, anh cảm giác như có gió thổi dọc sống lưng, người anh run rẩy nhẹ.
Khoảnh khắc anh mang những cô gái ấy ra ngoài, cơ thể của họ lạnh cóng như một xác chết.
Anh từng là một lính đánh thuê, nên việc tiếp xúc với những xác chết là điều không thể tránh khỏi.
Anh đã quá quen với hình ảnh, với cảm giác ấy, những thi thể của kẻ thù cũng như đồng đội của mình, và anh biết rõ hơn ai hết, sự lạnh lẽo của cơ thể khi một người mất đi.
Cho dù vậy, anh vẫn ngạc nhiên trước nhiệt độ mà họ tỏa ra khi anh bế họ, ngạc nhiên đến mức anh không hề nghe tiếng Klaus đang phàn nàn rằng anh đang sờ soạng khắp nơi trên người các cô gái.
Anh cẩn thận gọi tên Lapis, người vẫn đang khám nghiệm các mạo hiểm giá và tay lái nọ, anh lo rằng có thể họ đã về với cát bụi rồi cũng nên.
“Họ sao rồi?”
“Hai trong số họ đã chết.”
Câu trả lời của cô ấy ngắn gọn đến phát lạ.
Nó ngắn gọn đến mức Loren nghĩ rằng anh đã nghe nhầm, nhưng khi thấy những mạo hiểm giả khác quay về phía cô ấy với khuôn mặt cắt không còn giọt máu, anh khẳng định rằng anh không nghe nhầm một từ nào cả.
“Chết?”
“Ừ. Tôi không rõ nguyên nhân tử vong là gì, nhưng họ không thở và tim họ cũng không đập.”
Lapis chỉ về phía thi thể của hai mạo hiểm giả nữ.
Họ không di chuyển chút nào và mắt họ nhắm tịt, Loren không thể nhận thấy sự khác biệt giữa họ và những người khác, nhưng nếu Lapis nói họ đã chết rồi, thì hẳn là vậy thôi.
“Có đúng là hai cô gái ấy đã chết rồi không?”
Broas, người đảm nhận việc dựng lều trại, đã nghe thấy những gì Lapis nói và dần tiến tới.
Trong số những mạo hiểm giả cùng thực hiện nhiệm vụ, ông ấy trông có vẻ như là người lớn tuổi nhất, và cũng được mọi người kính trọng. Không ai dám mở miệng ý kiến khi ông tự mình lãnh đạo và ra lệnh.
Chỉ có mỗi một “bông hoa vàng trên bãi cỏ xanh” kia không chịu nghe lời, đó là Klaus. Và Broas cũng chẳng muốn “bông hoa” ấy phải tuân lệnh của mình, nên Klaus và đội của hắn tự mình dựng trại.
Nếu một người chứng tỏ được kho tàng kiến thức của mình đến từ kinh nghiệm đúc kết được, Loren chẳng có vấn đề gì với việc phải nghe lệnh của người ấy, tuy nhiên lại nghĩ rằng không phải ai cũng đồng ý với anh nên anh cũng miễn bình luận.
“Phải, ông có muốn kiểm chứng không?”
“Được, để phòng hờ.”
Sau khi trả lời, Broas quỳ xuống cạnh những mạo hiểm giả mà Lapis chỉ vào. Ông liền đặt ngón tay của mình lên cổ tay và cổ của họ, rồi đứng dậy.
“Họ chết thật rồi. Không lầm được đâu.”
“Đúng, họ thật sự chắc chắn đã chết hoàn toàn rồi.”
Loren tự hỏi có cần thiết phải nhấn mạnh cái đó không nhưng những gì cô ấy nói tiếp theo làm anh quên đi những suy nghĩ trước đó.
“Tôi đề nghị chúng ta nên hỏa thiêu họ ngay tại đây.”
“Gì cơ?”
Loren thừa biết Broas cũng phải ngạc nhiên.
Anh biết bởi vì ngay cả anh cũng ngạc nhiên trước lời đề nghị táo bạo này của Lapis.
Chôn cất người chết ở nhiều nơi khác nhau ắt hẳn phải khác nhau.
Nhưng hầu hết các trường hợp, những xác chết đều được chôn dưới mặt đất, có hay không có quan tài đều được.
Không phải do hỏa táng là một điều xa lạ đối với họ, chỉ là ở những nơi họ sử dụng phương pháp này nhiều thì đều có lý do của việc đó trong quá khứ.
“Ngay đây à!?”
Broas cũng định là sẽ chẳng vác theo những thi thể này cho đến hết chuyến đi.
Nhưng rõ ràng là ông cũng không hề nghĩ đến việc hỏa thiêu họ.
Lapis tiếp tục nói sau khi cô thấy sự khó hiểu xung quanh.
“Nếu ông không muốn hỏa táng thì cũng được thôi, vậy thì chúng ta phải mau đi về Kauffa.”
“Tại sao?”
“Tôi không chắc chắn về điều này nhưng có vẻ như....hai người họ sẽ trở thành xác sống.”
Lapis vừa dứt câu, một sự hỗn loạn xung quanh ập tới.
Trở thành xác sống nghĩa là ai đó hay cái gì đó sau khi chết sẽ trở thành quỷ dưới dạng một con zombie hay hồn ma vì nhiều lý do nào đó.
Có rất nhiều cách để một trở thành một xác sống, và một trong những phương pháp phổ biến nhất đó là những thần chú phép thuật, bị nguyền rủa bởi một con quỷ cấp cao nào đó, hoặc một người chết rồi nhưng quá vương vấn về cuộc sống trước đó của mình.
“Làm thế nào mà chuyện đó xảy ra được?”
“Nếu không tin tôi thì thôi, còn nhiều nữ tư tế khác ở đây mà, ông đi mà hỏi họ ấy!”
Tư tế là những chuyên gia khi nhắc đến xác sống, những sinh vật đã lạc lối sau khi từ trần.
Thật khó để tin rằng Lapis mắc sai lầm, nhưng cô mạnh dạn nói rằng có thể nhờ các nữ tư tế khác để kiểm tra lại nếu họ nghi ngờ cô.
“Này, tư tế của bọn tao không phải để...”
“Klaus, những linh hồn lạc lối ngoài kia đang cần sự giúp đỡ của những tư tế nhưng chúng tôi, bởi đó là công việc của một tư tế. Hãy để tôi...”
Klaus định phàn nàn về việc Lapis đụng chạm đến các thành viên khác trong phe của cậu, nhưng nữ tư tế tóc xanh đã ngăn anh.
Klaus vẫn đang bực tức, nhưng nữ tư tế Roll đã đi đến và quỳ bên thi thế của những nạn nhân xấu số.
“Hỡi Thủy thần, hãy khai sáng cho chúng con, hãy ban phước cho những chúng con.”
Cô tự khắc trên tay mình một biểu tượng giống với cái ở trên ngực cô ấy, và Loren, người đang quan sát hành động này, lẩm bẩm trong vô thức.
“Cô ấy trông giống một nữ tư tế thật sự đấy.”
“Ý anh là tôi chẳng giống vậy một chút nào à?”
Loren liền ngoảnh mặt đi hướng khác khi bắt gặp ánh mắt khinh miệt giận dữ của Lapis.
Anh không hề có ý định nói lớn như vậy, và nếu như có ai đó hỏi rằng Lapis có trông và hành động giống như một nữ tư tế thật sự không thì chỉ có trời mới cứu được anh khỏi Lapis.
Trong lúc họ đang cãi nhau, Roll đã hoàn thành việc khám nghiệm tử thi, đứng dậy, và phủi đất cát trên đầu gối cô ấy.
“Trong họ tồn tại một sự trụy lạc. Họ chắc chắn sẽ biến thành một xác sống.”
“Thật sao....Lại thêm một tình huống phiền phức xảy ra.”
Mặc dù đó là điều không thể tránh khỏi, họ vẫn phải giải thích cho hai cái xác kia lí do tại sao họ cần phải bị hỏa thiêu, đồng thời tạm giữ luôn đồ dùng cá nhân của họ và tìm nơi để đốt những món đồ ấy.
Họ cũng cần phải tìm nhiên liệu để thực hiện màn hỏa táng.
Broas thở dài trước sự gia tăng đột ngột trong số công việc chỉ trong một nốt nhạc, nhưng ông cũng biết thở dài thì củi cũng không tự bay tới ông. Ông gãi đầu và bắt đầu công việc của mình.
Họ không thể hỏa táng gần khu trại.
Sau khi giải thích xong mọi sự tình cho hai thi thể kia thì chúng bị đem đi ra xa và hỏa thiêu.
May mắn thay, bởi vì mặt trời đã xuống biển như hòn lửa, không ai có thể thấy được cột khói to đùng kia, nhưng khi thấy ngọn lửa cháy sáng rực lên một màu đỏ thì Loren không tránh khỏi cảm giác lo lắng.
“Mọi chuyện đang tiến triển lạ thường nhỉ?”
Loren gật đầu sau khi nghe Lapis nói vậy trong lúc cô hoàn thành việc cắm cọc dựng lều và bỏ túi ngủ vào trong.
Đôi mắt của cô dính vào Shayna, người đang ngồi một mình trên khúc gỗ.
Cho dù họ không biết nguyên nhân gây ra sự việc đó, nhưng tất cả thành viên cùng ngồi trên kiệu đó đều hiện tại đang bất tỉnh, và hai người trong số đó đã bỏ mạng.
Nên việc mọi người sợ hãi cô ấy cũng chẳng phải điều gì quá lạ thường.
Nhưng mục tiêu của nhiệm vụ lần này là hộ tống cô ấy an toàn đến Hanza, nên họ không thể đối xử với cô ấy thô lỗ như thế được.
Họ quyết định đặt lều của Shayna ở giữa khu trại và lều của mọi người còn lại ở xung quanh, nhưng một điều hiển nhiên đó là họ đang cố tạo khoảng cách đối với cô ấy.
Loren nhận thấy rằng cách đối xử với một bé gái mười tuổi như thế là không đúng, nên anh đưa ra một quyết định, nhưng trước khi anh kịp nói điều đó với Lapis, cô đã bước tới và nói với anh.
“Tôi cho rằng nếu anh nghĩ những gì anh làm là đúng đắn, thì hãy làm đi.”
“Cô ổn với chuyện đó chứ?”
Loren cố khẳng định lại với Lapis, mặc dù mới vài giây trước cô ấy đã ra hiệu cho anh “hãy làm đi”.
“Tôi không phiền đâu. Vả lại, có lý do nào để tôi ngăn anh nhỉ?”
Lapis đặt tay lên trán của Loren.
Loren cảm thấy nhột trên trán khi cô xoa nó, như thể cô đang vỗ nhẹ vào đầu anh vậy. Loren ngước nhìn cô.
“Tất cả những gì tôi nhờ anh là đi cùng tôi khi tôi muốn làm một cái gì đó, và để tôi đồng hành cùng anh khi anh cũng muốn làm một cái gì đó. Tôi chưa bao giờ có ý định ép buộc anh phải làm chuyện anh không muốn, anh biết chứ?”
“Đó là một chuyện....”
“Vậy đi đi, hãy làm điều anh muốn đi.”
Lapis tiễn Loren với một nụ cười trên khuôn mặt, và Loren bước tới Shayna, người đang ngồi lẻ loi giữa khu trại đông đúc, và gọi tên cô bé.
“Này, nếu cô muốn, cô có thể đến cùng ăn với chúng tôi không?”
Khẩu phần ăn của Shayna chẳng được ngon miệng là mấy.
Nó bao gồm bánh mì cứng như đá và thịt khô có thể ăn được không cần qua chế biến, nhưng cô bé chẳng thèm đụng tới chúng.
Loren cảm thấy rằng mọi người đều đang nhìn anh khi Shayna ngẩng đầu về phía giọng nói vừa cất lên, anh nói tiếp.
“Ăn một mình chẳng vui chút nào, phải không?”
“Ummm, thì.... do em không muốn ăn cho lắm.”
Hẳn cô ấy nghĩ rằng Loren rất tức giận bởi vì cô không hề đả động gì tới phần ăn của mình, và nhìn anh với đôi mắt cảnh giác.
Loren nghĩ rằng khuôn mặt của mình có thể trông hơi dữ tợn nên anh vẫy tay ra hiệu rằng anh không hề giận cô bé chút nào cả.
“Cô nên ít nhất ăn một ít bởi vì chúng ta sẽ phải đi cả ngày dài trong ngày mai đấy cô biết không?”
“Vâng....em hiểu, nhưng liệu em có làm phiền...?”
Nếu được đối xử cục súc như vậy thì bất cứ đứa trẻ mười tuổi nào cũng biết được tình huống mà mình phải hứng chịu.
“Đừng lo. Bạn đồng hành của tôi bảo cô ấy không phiền đâu.”
“V-vậy thì được. Em sẽ cùng ăn với mọi người.”
Loren ra hiệu cho Shayna đi theo anh ấy ngay khi cô đứng dậy.
Trong lúc một số người nhìn cặp đôi một cách ghê tởm, một số thì ấm áp, nhưng riêng Klaus lại hét lớn lên cho cả khu trại đều nghe thấy.
“Đúng như bản chất của một thằng Đồng đoàn, mày xuất sắc ở lĩnh vực tâng bốc khách hàng của mình đấy. Mày đang cố tạo ấn tượng tốt để cuối cùng mày được thưởng nhiều hơn bọn tao à? Hoặc nếu không thì sao mày không thử tiếp cận cái gì đó như là...”
“Tôi cần làm cho thằng đó ngậm miệng lại.”
Anh không hề thấy ngại chút nào, nhưng anh cho rằng đó không phải điều mà Shayna nên nghe thấy, nên anh ngay lập tức chộp lấy khúc gỗ mà cô đã ngồi lên với một tay.
Anh định ném nó về phía Klaus, nhưng có một cái gì đó đã bay qua anh ấy trước khi anh thả tay ra.
Loren đứng hình và trông thấy Klaus ăn trọn một vật gì đó vào mặt và ngã nhào xuống đất.
Lúc anh hạ khúc gỗ xuống, anh nhận thấy rằng vật thể bay ngang mặt anh là một thanh củi.
Và rồi anh nhận thấy rằng chính Lapis là người đã ném thanh củi ấy với toàn lực.
Ange và Roll nhanh chóng chạy đến bên Klaus.
Kỵ sĩ mang tên Layla lườm Lapis nhưng lại ngay lập tức ngoảnh mặt đi hướng khác.
“Lapis, tôi có thể nhìn sơ qua được không?”
Trên gương mặt của nữ kỵ sĩ xuất hiện một sự sợ hãi tột độ.
Loren chỉ cần nhìn sơ qua và đã nhận thấy ngay điều đó.
Loren đứng giữa Lapis và Shayna để chắn tầm nhìn của cô bé và hỏi Lapis, cô trả lời một cách tươi tỉnh.
“Không có vấn đề gì cả. Anh có thể đến cùng Shayna.”
Shayna không thể thấy Lapis bởi vì Loren đã đứng trước mặt cô.
Cô ngước nhìn Loren, bối rối, anh nhẹ đầu cô bé để ra hiểu rằng mọi chuyện đều ổn cả, và anh cũng chẳng muốn đoán xem nữ kỵ sĩ kia đã thấy gì ở sau lưng anh.
Lapis than vãn với các mạo hiểm giả khác đang dựng trại.
Trước mặt cô lúc bấy giờ là tay lái chở đoàn bộ hành của Shayna và các mạo hiểm giả cùng đồng hành đang nằm trên một tấm bạt lớn. Tất cả đều đã bất tỉnh, nhưng khuôn mặt họ vẫn thể hiện sự đau đớn.
Lapis cho biết rằng cô có kinh nghiệm về lĩnh vực y học do trong quá khứ cô từng là một nữ tư tế và bắt đầu kiểm tra các triệu chứng trên người họ, nhưng nét mặt và những âm thanh phát ra từ miệng cô không thể qua mặt Loren được. Anh cho rằng tình trạng không khả quan chút nào.
Dựa trên kích cỡ của thanh kiếm Loren mang trên người, mọi người đều tin rằng Loren là một người cực kì khỏe.
Nên tất nhiên họ để Loren đảm nhiệm việc “khuân vác” các bệnh nhân ra khỏi khoang.
Khi anh nhớ lại khoảnh khắc ấy, anh cảm giác như có gió thổi dọc sống lưng, người anh run rẩy nhẹ.
Khoảnh khắc anh mang những cô gái ấy ra ngoài, cơ thể của họ lạnh cóng như một xác chết.
Anh từng là một lính đánh thuê, nên việc tiếp xúc với những xác chết là điều không thể tránh khỏi.
Anh đã quá quen với hình ảnh, với cảm giác ấy, những thi thể của kẻ thù cũng như đồng đội của mình, và anh biết rõ hơn ai hết, sự lạnh lẽo của cơ thể khi một người mất đi.
Cho dù vậy, anh vẫn ngạc nhiên trước nhiệt độ mà họ tỏa ra khi anh bế họ, ngạc nhiên đến mức anh không hề nghe tiếng Klaus đang phàn nàn rằng anh đang sờ soạng khắp nơi trên người các cô gái.
Anh cẩn thận gọi tên Lapis, người vẫn đang khám nghiệm các mạo hiểm giá và tay lái nọ, anh lo rằng có thể họ đã về với cát bụi rồi cũng nên.
“Họ sao rồi?”
“Hai trong số họ đã chết.”
Câu trả lời của cô ấy ngắn gọn đến phát lạ.
Nó ngắn gọn đến mức Loren nghĩ rằng anh đã nghe nhầm, nhưng khi thấy những mạo hiểm giả khác quay về phía cô ấy với khuôn mặt cắt không còn giọt máu, anh khẳng định rằng anh không nghe nhầm một từ nào cả.
“Chết?”
“Ừ. Tôi không rõ nguyên nhân tử vong là gì, nhưng họ không thở và tim họ cũng không đập.”
Lapis chỉ về phía thi thể của hai mạo hiểm giả nữ.
Họ không di chuyển chút nào và mắt họ nhắm tịt, Loren không thể nhận thấy sự khác biệt giữa họ và những người khác, nhưng nếu Lapis nói họ đã chết rồi, thì hẳn là vậy thôi.
“Có đúng là hai cô gái ấy đã chết rồi không?”
Broas, người đảm nhận việc dựng lều trại, đã nghe thấy những gì Lapis nói và dần tiến tới.
Trong số những mạo hiểm giả cùng thực hiện nhiệm vụ, ông ấy trông có vẻ như là người lớn tuổi nhất, và cũng được mọi người kính trọng. Không ai dám mở miệng ý kiến khi ông tự mình lãnh đạo và ra lệnh.
Chỉ có mỗi một “bông hoa vàng trên bãi cỏ xanh” kia không chịu nghe lời, đó là Klaus. Và Broas cũng chẳng muốn “bông hoa” ấy phải tuân lệnh của mình, nên Klaus và đội của hắn tự mình dựng trại.
Nếu một người chứng tỏ được kho tàng kiến thức của mình đến từ kinh nghiệm đúc kết được, Loren chẳng có vấn đề gì với việc phải nghe lệnh của người ấy, tuy nhiên lại nghĩ rằng không phải ai cũng đồng ý với anh nên anh cũng miễn bình luận.
“Phải, ông có muốn kiểm chứng không?”
“Được, để phòng hờ.”
Sau khi trả lời, Broas quỳ xuống cạnh những mạo hiểm giả mà Lapis chỉ vào. Ông liền đặt ngón tay của mình lên cổ tay và cổ của họ, rồi đứng dậy.
“Họ chết thật rồi. Không lầm được đâu.”
“Đúng, họ thật sự chắc chắn đã chết hoàn toàn rồi.”
Loren tự hỏi có cần thiết phải nhấn mạnh cái đó không nhưng những gì cô ấy nói tiếp theo làm anh quên đi những suy nghĩ trước đó.
“Tôi đề nghị chúng ta nên hỏa thiêu họ ngay tại đây.”
“Gì cơ?”
Loren thừa biết Broas cũng phải ngạc nhiên.
Anh biết bởi vì ngay cả anh cũng ngạc nhiên trước lời đề nghị táo bạo này của Lapis.
Chôn cất người chết ở nhiều nơi khác nhau ắt hẳn phải khác nhau.
Nhưng hầu hết các trường hợp, những xác chết đều được chôn dưới mặt đất, có hay không có quan tài đều được.
Không phải do hỏa táng là một điều xa lạ đối với họ, chỉ là ở những nơi họ sử dụng phương pháp này nhiều thì đều có lý do của việc đó trong quá khứ.
“Ngay đây à!?”
Broas cũng định là sẽ chẳng vác theo những thi thể này cho đến hết chuyến đi.
Nhưng rõ ràng là ông cũng không hề nghĩ đến việc hỏa thiêu họ.
Lapis tiếp tục nói sau khi cô thấy sự khó hiểu xung quanh.
“Nếu ông không muốn hỏa táng thì cũng được thôi, vậy thì chúng ta phải mau đi về Kauffa.”
“Tại sao?”
“Tôi không chắc chắn về điều này nhưng có vẻ như....hai người họ sẽ trở thành xác sống.”
Lapis vừa dứt câu, một sự hỗn loạn xung quanh ập tới.
Trở thành xác sống nghĩa là ai đó hay cái gì đó sau khi chết sẽ trở thành quỷ dưới dạng một con zombie hay hồn ma vì nhiều lý do nào đó.
Có rất nhiều cách để một trở thành một xác sống, và một trong những phương pháp phổ biến nhất đó là những thần chú phép thuật, bị nguyền rủa bởi một con quỷ cấp cao nào đó, hoặc một người chết rồi nhưng quá vương vấn về cuộc sống trước đó của mình.
“Làm thế nào mà chuyện đó xảy ra được?”
“Nếu không tin tôi thì thôi, còn nhiều nữ tư tế khác ở đây mà, ông đi mà hỏi họ ấy!”
Tư tế là những chuyên gia khi nhắc đến xác sống, những sinh vật đã lạc lối sau khi từ trần.
Thật khó để tin rằng Lapis mắc sai lầm, nhưng cô mạnh dạn nói rằng có thể nhờ các nữ tư tế khác để kiểm tra lại nếu họ nghi ngờ cô.
“Này, tư tế của bọn tao không phải để...”
“Klaus, những linh hồn lạc lối ngoài kia đang cần sự giúp đỡ của những tư tế nhưng chúng tôi, bởi đó là công việc của một tư tế. Hãy để tôi...”
Klaus định phàn nàn về việc Lapis đụng chạm đến các thành viên khác trong phe của cậu, nhưng nữ tư tế tóc xanh đã ngăn anh.
Klaus vẫn đang bực tức, nhưng nữ tư tế Roll đã đi đến và quỳ bên thi thế của những nạn nhân xấu số.
“Hỡi Thủy thần, hãy khai sáng cho chúng con, hãy ban phước cho những chúng con.”
Cô tự khắc trên tay mình một biểu tượng giống với cái ở trên ngực cô ấy, và Loren, người đang quan sát hành động này, lẩm bẩm trong vô thức.
“Cô ấy trông giống một nữ tư tế thật sự đấy.”
“Ý anh là tôi chẳng giống vậy một chút nào à?”
Loren liền ngoảnh mặt đi hướng khác khi bắt gặp ánh mắt khinh miệt giận dữ của Lapis.
Anh không hề có ý định nói lớn như vậy, và nếu như có ai đó hỏi rằng Lapis có trông và hành động giống như một nữ tư tế thật sự không thì chỉ có trời mới cứu được anh khỏi Lapis.
Trong lúc họ đang cãi nhau, Roll đã hoàn thành việc khám nghiệm tử thi, đứng dậy, và phủi đất cát trên đầu gối cô ấy.
“Trong họ tồn tại một sự trụy lạc. Họ chắc chắn sẽ biến thành một xác sống.”
“Thật sao....Lại thêm một tình huống phiền phức xảy ra.”
Mặc dù đó là điều không thể tránh khỏi, họ vẫn phải giải thích cho hai cái xác kia lí do tại sao họ cần phải bị hỏa thiêu, đồng thời tạm giữ luôn đồ dùng cá nhân của họ và tìm nơi để đốt những món đồ ấy.
Họ cũng cần phải tìm nhiên liệu để thực hiện màn hỏa táng.
Broas thở dài trước sự gia tăng đột ngột trong số công việc chỉ trong một nốt nhạc, nhưng ông cũng biết thở dài thì củi cũng không tự bay tới ông. Ông gãi đầu và bắt đầu công việc của mình.
Họ không thể hỏa táng gần khu trại.
Sau khi giải thích xong mọi sự tình cho hai thi thể kia thì chúng bị đem đi ra xa và hỏa thiêu.
May mắn thay, bởi vì mặt trời đã xuống biển như hòn lửa, không ai có thể thấy được cột khói to đùng kia, nhưng khi thấy ngọn lửa cháy sáng rực lên một màu đỏ thì Loren không tránh khỏi cảm giác lo lắng.
“Mọi chuyện đang tiến triển lạ thường nhỉ?”
Loren gật đầu sau khi nghe Lapis nói vậy trong lúc cô hoàn thành việc cắm cọc dựng lều và bỏ túi ngủ vào trong.
Đôi mắt của cô dính vào Shayna, người đang ngồi một mình trên khúc gỗ.
Cho dù họ không biết nguyên nhân gây ra sự việc đó, nhưng tất cả thành viên cùng ngồi trên kiệu đó đều hiện tại đang bất tỉnh, và hai người trong số đó đã bỏ mạng.
Nên việc mọi người sợ hãi cô ấy cũng chẳng phải điều gì quá lạ thường.
Nhưng mục tiêu của nhiệm vụ lần này là hộ tống cô ấy an toàn đến Hanza, nên họ không thể đối xử với cô ấy thô lỗ như thế được.
Họ quyết định đặt lều của Shayna ở giữa khu trại và lều của mọi người còn lại ở xung quanh, nhưng một điều hiển nhiên đó là họ đang cố tạo khoảng cách đối với cô ấy.
Loren nhận thấy rằng cách đối xử với một bé gái mười tuổi như thế là không đúng, nên anh đưa ra một quyết định, nhưng trước khi anh kịp nói điều đó với Lapis, cô đã bước tới và nói với anh.
“Tôi cho rằng nếu anh nghĩ những gì anh làm là đúng đắn, thì hãy làm đi.”
“Cô ổn với chuyện đó chứ?”
Loren cố khẳng định lại với Lapis, mặc dù mới vài giây trước cô ấy đã ra hiệu cho anh “hãy làm đi”.
“Tôi không phiền đâu. Vả lại, có lý do nào để tôi ngăn anh nhỉ?”
Lapis đặt tay lên trán của Loren.
Loren cảm thấy nhột trên trán khi cô xoa nó, như thể cô đang vỗ nhẹ vào đầu anh vậy. Loren ngước nhìn cô.
“Tất cả những gì tôi nhờ anh là đi cùng tôi khi tôi muốn làm một cái gì đó, và để tôi đồng hành cùng anh khi anh cũng muốn làm một cái gì đó. Tôi chưa bao giờ có ý định ép buộc anh phải làm chuyện anh không muốn, anh biết chứ?”
“Đó là một chuyện....”
“Vậy đi đi, hãy làm điều anh muốn đi.”
Lapis tiễn Loren với một nụ cười trên khuôn mặt, và Loren bước tới Shayna, người đang ngồi lẻ loi giữa khu trại đông đúc, và gọi tên cô bé.
“Này, nếu cô muốn, cô có thể đến cùng ăn với chúng tôi không?”
Khẩu phần ăn của Shayna chẳng được ngon miệng là mấy.
Nó bao gồm bánh mì cứng như đá và thịt khô có thể ăn được không cần qua chế biến, nhưng cô bé chẳng thèm đụng tới chúng.
Loren cảm thấy rằng mọi người đều đang nhìn anh khi Shayna ngẩng đầu về phía giọng nói vừa cất lên, anh nói tiếp.
“Ăn một mình chẳng vui chút nào, phải không?”
“Ummm, thì.... do em không muốn ăn cho lắm.”
Hẳn cô ấy nghĩ rằng Loren rất tức giận bởi vì cô không hề đả động gì tới phần ăn của mình, và nhìn anh với đôi mắt cảnh giác.
Loren nghĩ rằng khuôn mặt của mình có thể trông hơi dữ tợn nên anh vẫy tay ra hiệu rằng anh không hề giận cô bé chút nào cả.
“Cô nên ít nhất ăn một ít bởi vì chúng ta sẽ phải đi cả ngày dài trong ngày mai đấy cô biết không?”
“Vâng....em hiểu, nhưng liệu em có làm phiền...?”
Nếu được đối xử cục súc như vậy thì bất cứ đứa trẻ mười tuổi nào cũng biết được tình huống mà mình phải hứng chịu.
“Đừng lo. Bạn đồng hành của tôi bảo cô ấy không phiền đâu.”
“V-vậy thì được. Em sẽ cùng ăn với mọi người.”
Loren ra hiệu cho Shayna đi theo anh ấy ngay khi cô đứng dậy.
Trong lúc một số người nhìn cặp đôi một cách ghê tởm, một số thì ấm áp, nhưng riêng Klaus lại hét lớn lên cho cả khu trại đều nghe thấy.
“Đúng như bản chất của một thằng Đồng đoàn, mày xuất sắc ở lĩnh vực tâng bốc khách hàng của mình đấy. Mày đang cố tạo ấn tượng tốt để cuối cùng mày được thưởng nhiều hơn bọn tao à? Hoặc nếu không thì sao mày không thử tiếp cận cái gì đó như là...”
“Tôi cần làm cho thằng đó ngậm miệng lại.”
Anh không hề thấy ngại chút nào, nhưng anh cho rằng đó không phải điều mà Shayna nên nghe thấy, nên anh ngay lập tức chộp lấy khúc gỗ mà cô đã ngồi lên với một tay.
Anh định ném nó về phía Klaus, nhưng có một cái gì đó đã bay qua anh ấy trước khi anh thả tay ra.
Loren đứng hình và trông thấy Klaus ăn trọn một vật gì đó vào mặt và ngã nhào xuống đất.
Lúc anh hạ khúc gỗ xuống, anh nhận thấy rằng vật thể bay ngang mặt anh là một thanh củi.
Và rồi anh nhận thấy rằng chính Lapis là người đã ném thanh củi ấy với toàn lực.
Ange và Roll nhanh chóng chạy đến bên Klaus.
Kỵ sĩ mang tên Layla lườm Lapis nhưng lại ngay lập tức ngoảnh mặt đi hướng khác.
“Lapis, tôi có thể nhìn sơ qua được không?”
Trên gương mặt của nữ kỵ sĩ xuất hiện một sự sợ hãi tột độ.
Loren chỉ cần nhìn sơ qua và đã nhận thấy ngay điều đó.
Loren đứng giữa Lapis và Shayna để chắn tầm nhìn của cô bé và hỏi Lapis, cô trả lời một cách tươi tỉnh.
“Không có vấn đề gì cả. Anh có thể đến cùng Shayna.”
Shayna không thể thấy Lapis bởi vì Loren đã đứng trước mặt cô.
Cô ngước nhìn Loren, bối rối, anh nhẹ đầu cô bé để ra hiểu rằng mọi chuyện đều ổn cả, và anh cũng chẳng muốn đoán xem nữ kỵ sĩ kia đã thấy gì ở sau lưng anh.
Leave a Comment