Mercenary - Chương 34
Lại một rắc rối khác xuất hiện vào buổi sáng hôm sau,
ngay trước khi đoàn xe lăn bánh.
Những mạo hiểm giả ngồi cùng xe với Shayna ngày hôm
trước tuyệt nhiên không muốn ngồi chung với cô ấy.
Ngoại trừ hai người tử vong hôm qua, cả năm người còn
lại đã dần tỉnh táo hơn trước lúc bình minh và đã có thể tự mình đi lại. Nhưng
tất thảy bọn họ đều không biết tại sao và từ lúc nào mà mình đã bất tỉnh, cho
nên cũng dễ hiểu được vì sao mà cả năm người bọn họ lại cự tuyệt không muốn ngồi
cùng Shayna trong ngày thứ hai này.
Dù sao thì đó cũng là lẽ tự nhiên, mọi người đều nghĩ
vậy trước hành động của họ.
Hai người đã phải bỏ mạng chỉ vì ngồi trên chiếc xe ấy.
Không có gì đảm bảo rằng chuyện này sẽ không lặp lại lần
thứ hai, và việc mang trong đầu ý nghĩ rằng mình sẽ là nạn nhân tiếp theo là
chuyện hoàn toàn bình thường.
Nhưng không thể cứ thế bỏ mặc thân chủ ngồi một mình
trong đấy được.
Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là hộ tống cô bé an
toàn, nên đáng lẽ họ phải rút kiếm ra ngay khi có chuyện xảy đến, việc để
Shayna một mình ở đó không phải là một lựa chọn tốt.
“Chuyện này không ổn chút nào.”
Broas cằn nhằn, nhưng chính ông ta cũng không muốn làm
việc đó.
Loren cho rằng cách nghĩ đó của ông là hoàn toàn hợp
lý, còn Lapis thì lại thốt ra như thể ý tưởng đó vừa xuất hiện trong đầu cô vậy.
“Vậy nếu như chúng tôi ngồi chung với cô bé thì sao?”
“Điều đó...”
Lapis vỗ tay cái bốp và cho rằng đó là một ý tưởng tuyệt
vời.
Loren cũng đồng ý nếu như Lapis không phiền, nhưng anh
không khỏi lo lắng với hàng triệu suy nghĩ trong đầu.
Lapis dường như có thể đọc được suy nghĩ của Loren,
nhưng cô lại hào hứng nói với Loren.
“Tối qua chúng ta đâu có bị gì đúng không?”
Đêm trước đó, Loren mời Shayna cùng dùng bữa tại lều của
anh ấy.
Anh không thể chịu đựng cảnh Shayna đơn độc một mình,
và cũng không đồng tình với việc để một cô bé mười tuổi ngủ một mình, ngay cả
khi nó nằm ở giữa khu trại, và sau khi đã bàn bạc với Broas, họ di chuyển lều đến
gần chỗ cô bé hơn.
Mặc dù Shayna chẳng hứng thú với việc ăn uống gì mấy,
và cũng không ăn gì cả, cô bé có vẻ rất vui trước sự quan tâm của Loren, và niềm
vui ấy lại còn nhân lên gấp bội khi Loren và Lapis di chuyển lều của họ đến gần
đó. Nhưng thực tế việc cô bé không hứng thú với chuyện ăn uống mách bảo Loren rằng
có lẽ cô bé có đôi chút căng thẳng tinh thần, nên anh cố gắng một cách tốt nhất
để tiếp tục trò chuyện với cô bé.
Ngay cả khi ở cạnh cô bé trong một đêm dài đằng đẵng,
chẳng có dấu hiệu nào của anh ấy cho thấy anh mất ý thức hay cảm thấy mệt mỏi
tí nào.
Đó cũng chính là lý do mà Lapis đề nghị họ nên ngồi
cùng xe với Shayna, nhưng Loren vẫn chưa thể quyết định được.
“Anh định để cho con bé ngồi một mình trong chiếc xe ấy
à?”
“Tất nhiên....là không rồi.”
Khi cô ấy nói vậy, Loren bắt đầu tự suy nghĩ lại.
Để một cô bé còn rất nhỏ như Shayna, người hẳn bây giờ
đang rất lo lắng sợ hãi, phải trải qua một chuyến đi hoàn toàn lẻ loi không phải
là điều Loren muốn chút nào, và đây cũng là việc Loren muốn tránh né hơn hết thảy.
Anh biết cảm giác đơn độc ấy như thế nào khi biệt đội
lính đánh thuê của mình bị tan rã.
“Vậy tôi nghĩ đây chính là lúc anh đưa ra quyết định của
mình đấy.”
Sau khi Lapis nói với anh điều đó, anh bước đến chỗ
Broas và xin phép cho hai người họ được ngồi cùng xe với Shayna.
“Hai người cảm thấy ổn với việc này chứ?”
“Vâng. Không có chuyện gì xảy ra với bọn tôi cho dù
chúng tôi ngủ cạnh cô bé suốt đêm qua. Tôi không nghĩ vấn đề nằm ở Shayna.”
“Nếu các người thấy ổn thì bọn tôi cũng không phản đối
làm gì. Thật ra, việc này cũng giúp ích rất nhiều, để thân chủ ngồi một mình
không phải là ý kiến hay.”
“Vậy thì mọi chuyện đều xong xuôi hết rồi. Nhưng chẳng
phải những khoang xe khác đều chật kín người rồi sao?”
“Không ai muốn ngồi chung với Shayna cả, nên đó là điều
họ buộc phải chấp nhận nếu đã quyết định như vậy. Dù sao thì, nếu có chuyện gì
xảy ra, nhớ báo tôi ngay lập tức, được không? Sẽ phiền phức lắm nếu có gì xảy
ra với hai người.”
Lời đề nghị của Loren được chấp thuận rất dễ dàng.
Phần lớn là vì chẳng ai muốn dính dáng đến Shayna sau
sự việc vừa rồi.
“Ah, Onii-san...”
Khi Loren và Lapis cùng đặt chân lên xe, Shayna trao
cho họ ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên và thích thú.
Loren vẫy tay ngay khi anh bước lên, cố tạo cho cô bé
cảm giác thân thiện, nhưng ngay sau đó lại để cho Lapis chăm sóc cô, và mình
thì lại ngồi ngay sau lưng tay lái xe, trông chừng cả anh ta lẫn bên trong
khoang xe.
Mặc dù tay lái xe ấy đã khỏe hơn rất nhiều so với ngày
hôm trước, nhưng trông hắn vẫn còn xanh xao phết và sẽ khá là rắc rối nếu hắn
không vững tay để lái. Đồng thời, đây cũng là một vị trí thuận lợi để cầu cứu
khi có chuyện bất trắc xảy ra, nhưng đối với những người khác thì nó trông như
cảnh một nam mạo hiểm giả đánh cược rằng anh ta không nên ngồi gần một cô gái
có địa vị cao không với tới được, vậy nên không ai bàn luận gì về việc này cả.
Sau khi dọn dẹp khu trại xong, họ bắt đầu di chuyển đến
Hanza.
“Hey, chúng ta cần phải cẩn thận bắt đầu từ giờ phút
này.”
Broas có lý do chính đáng khi đưa ra thông báo này cho
mọi người.
Tất cả những sứ giả đưa tin mà hội đã cử đi đến Hanza
đều biến mất trong ngày thứ hai.
Khả năng cao là họ sẽ phải chạm trán với “điều
đó” trong ngày hôm ấy, nên hiển nhiên ai
cũng đề cao cảnh giác.
“Mọi chuyện sẽ đều ổn cả phải không?”
Sự căng thẳng và lo lắng dường như cũng gặm nhấm bên
trong Shayna, nên Lapis trả lời với một nụ cười trên môi.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta có một người lính
đánh thuê phi thường ở đây mà.”
“Ý cô là tôi à?”
“Còn ai trồng khoai đất này nữa, ngài Sát Phong?”
“Xin lỗi vì làm cô tụt mood, nhưng đó không phải là
tôi, cô biết chứ?”
Nụ cười nhỏ nhắn của Lapis chuyển thành nụ cười toe
toét khi gọi anh bằng biệt hiệu kia, nhưng Loren lại từ chối thẳng thừng.
Loren gãi đầu và tiếp tục nói đầy gượng gạo khi Lapis
cứ nhìn anh trân trân.
“Tôi cũng bị gọi như vậy nhiều lần rồi. Nhưng không thể
nào có chuyện một người như tôi lại được trao tặng cái biệt danh phi lý đến vậy.”
“Vậy là anh chưa từng gặp Sát Phong bao giờ?”
“Tất nhiên là không rồi. Nếu đúng là vậy thì tôi đã bỏ
mạng từ lâu rồi.”
Loren nhún vai, còn Lapis thì đưa hai ngón tay lên cằm
suy nghĩ, sau đó cô hỏi anh với ánh nhìn dò xét.
“Nhân tiện thì, Loren, mọi người có thường hay nói anh
rất ngốc không?”
“Rất thường xuyên, tại sao vậy?”
“Ah, vậy thì anh ngốc thật. Tôi hiểu rồi.”
Shayna nhìn Lapis với vẻ thắc mắc khi cô gật đầu như
thể câu nói của Loren đã trả lời cho mọi thứ.
Loren không rõ rằng Lapis đã phát hiện ra được gì,
nhưng quyết định không tiếp tục đào sâu vào vấn đề. Thay vào đó, anh tập trung
sự chú ý vào mọi chuyện bên ngoài xe trong khi Shayna và Lapis nói chuyện vặt
vãnh.
“Mọi thứ bình yên quá, cực kỳ yên bình.”
Họ đã đi được một quãng đường dài đáng kể rồi và cũng
gần trưa khi Lapis nói vậy, sau đó cô ngáp rõ to.
Chẳng có cuộc tấn công nào như mọi người lầm tưởng, họ
đang đi đúng tiến độ, và cũng không có chuyện gì xảy đến với Loren và Lapis,
người ngồi chung xe với Shayna từ đầu đến giờ.
“Có vẻ như họ đang tìm kiếm chỗ để nghỉ ngơi.”
Khi nghe tay lái nói vậy, Loren khá ngạc nhiên vì thời
gian trôi qua nhanh quá. Nhưng rồi anh thấy một vài bóng đen trên đường phía
trước.
“Có người ở phía trước.”
“Có thể họ là du hành giả.”
Loren nheo mắt để nhìn mấy cái bóng đen phía trước.
Bởi vì xe của Loren nằm ở giữa, nên hiển nhiên là những
người trên xe phía trước đều nhận ra điều đó.
Phía trước có xấp xỉ hơn mười bóng đen đứng thành một
hàng giữa đường.
Họ dường như không hề biết đến sự tồn tại của đoàn xe,
và họ không tỏ vẻ như muốn dừng lại hay tránh ra để đoàn xe đi qua. Chiếc xe
phía trước dần đi chậm lại.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
Chiếc xe chở Loren cũng dần chậm lại.
Lapis hỏi Loren về tình hình hiện tại, nhưng ngay cả
Loren cũng không biết chắc được điều gì, cuối cùng thì cả ba chiếc xe đều dừng
lại, cẩn trọng trước đoàn người phía trước.
“Này, các người là ai và tại sao lại ở đây?”
“Các người không thấy là đang chắn đường bọn tôi à?”
Một số mạo hiểm giả xuống xe và bước đến chỗ những người
lạ mặt kia.
Thường thì ai cũng sẽ vắt chân lên cổ mà chạy khi thấy
những mạo hiểm giả trang bị đầy vũ trang hò hét gì đó, nhưng những bóng đen này
không hề nhúc nhích.
Loren để Shayna lại cho Lapis trông chừng, anh bước xuống
xe và đi đến chỗ Broas.
“Trông như có chuyện gì đó không ổn.”
Broas đặt tay lên trán che ánh nắng chói chang và nói
với Loren. Loren gật đầu và nheo mắt nhìn về cùng hướng với Broas và hơi
nghiêng đầu
“Tôi có thể thấy điều đó, nhưng bọn họ là cái gì thế?”
Những hình nhân phía trước trông hệt như những dân
làng bình thường.
Họ chẳng trang bị gì và chỉ đứng đó, nên Loren cho rằng
không có gì nguy hiểm mấy, nhưng anh nhanh chóng phải thay đổi suy nghĩ...
Bởi vì gần đấy không có bất kỳ một ngôi làng hay thị
trấn nào cả.
Nhưng những người kia thì lại ăn mặc hệt như dân làng
đang cư ngụ gần đấy.
Phong cách ăn mặc không hề ăn khớp với vị trí hiện tại
của họ, và điều đó làm tăng độ cảnh giác của Loren lên mức cao nhất.
“Đó là...”
Ngay đúng lúc Loren định nói với Broas.
Một số hình nhân nhận ra các mạo hiểm giả đang đến gần
chúng, quay ngoắt lại với tốc độ không tưởng, ngoác miệng to ra như thể không
có giới hạn, uốn cong những ngón tay lại như móng vuốt sư tử, và bắt đầu bước tới
họ chậm rãi.
“Broas!”
“Cái quái...Này mọi người, lùi lại!”
Những mạo hiểm giả đi tới kiểm tra mấy thứ kia sau khi
thấy sự biến đổi đột ngột và kì quái này đã nhận ra rằng có gì đó không đúng ở
đây.
Họ ngay lập tức rút lui để tránh giao chiến.
Nhưng ngay sau đó lũ dị hợm kia liền đuổi theo họ thẳng
về phía Loren và những người khác.
“Whoa whoa, chuyện gì đang xảy ra thế này? Không phải
họ đến từ một ngôi làng gần đây sao?”
Nếu chúng là quái vật, thì những mạo hiểm giả sẽ không
ngần ngại mà lấy vũ khí ra và tấn công chúng.
Nhưng cho dù những hình nhân đang tiến đến gần họ
trông rất lạ, họ ăn mặc y hệt như những dân làng bình thường, và chính điều đó
làm cho mọi người chần chừ.
Trong khi đó, nữ tư tế Roll, người vừa xuống khỏi xe
cùng với những mạo hiểm giả khác, nói lớn và thu hút sự chú ý của mọi người.
“Mọi người, hãy cẩn thận. Bọn chúng là xác sống đấy!”
“Gì cơ? Xác sống? Giữa ban ngày ư?”
Một số mạo hiểm giả tỏ ra hoảng loạn, nhưng Loren vẫn
bình tĩnh quan sát đám xác sống đang tiếp cận đoàn xe.
Anh không phải là một chuyên gia, nhưng đây cũng chẳng
phải lần đầu tiên anh đối mặt với xác sống.
Vì có rất nhiều kẻ chết đi mang trong mình nhiều hối
tiếc ở những trận chiến, những xác chết không được “xử lí” kịp thời sẽ trở
thành xác sống.
Tất nhiên, những thứ như ma cỏ không hề xuất hiện vào
buổi sáng, nhưng những thứ như thây ma, quái vật bất tử với một cơ thể vật lý,
đôi lúc vẫn đi lang thang trên đường suốt cả ngày.
“Vậy chúng là những thây ma thật à?”
Loren lại càu nhàu, và rồi một nhóm người chạy ngang
qua anh.
Đó là đội của cậu tóc đỏ, theo sau đó là nữ kỵ sĩ và
pháp sư, sau cùng là tư tế.
Klaus và hội của hắn rút vũ khí ra và tiến tới bọn xác
sống.
“Chết tiệt, bọn họ cứ thế mà lao lên…”
Broas thở dài đầy chán nản, nhưng Loren không cho rằng
đó là một biểu cảm sai trái gì.
Nếu đúng thật chỉ là vài con zombie, bốn mạo hiểm giả
hạng sắt sẽ dư sức đánh bại chúng, và
Loren nhận thấy rằng đây là cơ hội tốt để quan sát
Klaus và đội của cậu, nên anh nhìn theo với đầy sự hứng khởi.
Leave a Comment