TomoImo - Chương 1

Em gái bạn tôi chỉ quấy rầy mỗi tôi
[♪Sự nổi loạn của Hanamichi, đít chúng ta, hứng chịu cú đá của em gái bạn♪]
(Suu: Chịu)
Khi tôi từ trường về nhà và vào phòng ngủ, thứ đập ngay vào mắt tôi chính là đùi. Một cô gái tôi rất quen đang nằm ở đầu giường, vô tư gõ chân theo nhịp. Nhỏ tự ý mượn cuốn shounen manga tập mới nhất từ giá sách của tôi và có vẻ tâm trạng nhỏ đang rất tốt.
Tên con nhỏ đó là Kohinata Iroha. Nhỏ là học sinh năm nhất của ngôi trường tôi đang theo học. Kouhai dưới tôi một năm. Mái tóc vàng kim sáng, cặp tai nghe bự chảng ôm quanh cổ và một kiểu tóc mượt mà bồng bềnh khiến bạn liên tưởng tới chú chim cách cụt hoàng đế. Để ngăn ngừa cái nóng và ẩm, nhỏ đang mặc bộ đồng phục theo mùa ngắn tay và chiếc váy ngắn thoải mái. Nhỏ đã cởi tất khoe ra cặp chân trắng mịn sáng bóng. Mà dù nhỏ màu mè hơn một nữ sinh cao trung bình thường, nhỏ không đeo khuyên tai quá cỡ hay mấy đồ như vậy nên gọi nhỏ là gal cũng không chính xác. Nhưng có một điều chắc chắn: Nhỏ là một nữ sinh trung học.
[♪Mông nở ra khi đang chổng đít, say đắm chiếc quần chíp! To phát khiếp?♪]
(Suu: Chịu x2)
Khá chắc nếu nhỏ nở một nụ cười tươi trong lớp, thằng con trai nào cũng có suy nghĩ như---
---A, bé này chắc hẳn là đổ mình rồi... Như vậy đó.
Và con nhỏ giỏi dắt trai vào tròng này hiện giờ đang chiếm giường tôi để làm gì đó. Chưa kể... Chưa kể: Cái đó.
[♪Mà đàn bà còn zin thì anh không ngán, ấy thế mà em gái thì anh lại chán---]
“Trật tự đê! Rap cái gì thế hả!”
Tôi bực mình mắng nhỏ và cùng lúc đó tôi cắt nguồn cấp cho dàn loa. Giờ thì âm thanh ầm ĩ trước mặt tôi đã ngừng lại và im bặt, nhỏ mới nhận ra tôi và quay lại.
“Ồ, Senpai à. Thiệt tình~ Nếu anh có vào thì cũng phải gõ cửa trước chứ.”
“Đây là phòng của tôi. Và vặn cái loa nhỏ thôi; nghe nhức cả óc. Không dùng cái đó thì đeo làm gì hả?” Tôi hỏi con nhỏ khi tôi chỉ vào tai nghe quanh cổ nhỏ.
Khi tôi làm vậy, miệng cô chu lên.
“À, anh hỏi câu đó á? Anh đang hỏi câu đó á? Giống như lúc anh vào một route trong game người lớn, đó là một lý do hết sức quan trọng đó anh biết không? Oa, anh cố gắng đến mức đó để cướp lấy trái tim của em, em hiểu rồi~ Đành vậy thôi nhỉ? Anh thấy đó, cái tai nghe này là---“
“Không, làm như tôi muốn biết lắm không bằng.”
“Aaaaa! Ở đây có một chàng trai vô cảm ngấm vào tận máu thịt.”
‘Tách’, Iroha búng vào trán tôi khi đang cười hả hê.
---Im miệng xíu coi...
Khi tôi đang tập trung hết trí não và năng lượng để nghĩ cách tống nhỏ ra khỏi phòng, Iroha bình thản tấn công trước.
“Thế mà Senpai à, anh đã biết là em tới trước mà anh không thèm gõ cửa sao? Anh định làm gì nếu em đang dở thay quần áo? Á à! Anh tính cả rồi phải không?! Cảnh sát! Chính là hắn!!! Cảnh sáttttttt!”
“Rồi, gọi cảnh sát đi thưa Kẻ đột nhập. Hay là để tôi gọi cho?”
“Ồ? Anh nghĩ mình có thể thắng lại em trước toà sao?”
Iroha bật cười ngạo mạn và nheo mắt khi nhìn điện thoại trong tay tôi.
— Nhỏ luôn như thế mỗi khi ngửi thấy mùi thuốc súng.
Con mắm tên Iroha là một sinh vật ngoài hành tinh bằng cách nào đó mà tòi ra ở hành tinh này, và nhỏ sẽ không bao giờ thoả mãn tới khi đánh bại được tôi.
“Trước hết, gọi em là ‘kẻ đột nhập’ thì hơi quá đáng~”
“......!”
Nhỏ lộn qua lộn lại trên giường theo một nhịp nào đó. Thứ gì đó cũng lắc trái lắc phải hưởng ứng. Ba cúc áo đồng phục nhỏ cởi ra khiến cổ áo nới lỏng ra. Bởi vậy tôi có thể thấy cặp trái cây căng mọng.
-Hàng khủng.


Tôi mất cảnh giác vì kinh ngạc và rời mắt ra chỗ khác. Khi tôi làm vậy, Iroha khúc khích “Nyufu~” và nheo mắt như một con mèo tìm thấy đồ chơi vậy. Rồi nhỏ rút ra sợi dây da cuốn quanh cổ nhỏ. Nhỏ bắt đầu nghịch ngợm với cái chìa khoá bạc nối với sợi dây đó.
Đó là chiếc chìa khoá phụ của căn nhà này.
“Tất nhiên là người trong nhà rồi~”
“Nhưng đó không phải là vé ra vào tự do bất cứ khi nào cô muốn. Và trước tiên, tại sao cô lại có chìa khoá đó?”
“Em biết rồi, một khi anh bắt em ra ngoài, anh sẽ lăn người lên giường và cố ngửi cho bằng được hương thơm còn sót lại của em đúng không? Em biết mà!”
“Ai thèm làm thế hả? Sẽ không có đến 1% mùi cô còn sót lại đâu, đồ ngốc.”
Pssssss
“Kyaa?! Này! Em vẫn đang ở đây đó?! Sao anh nỡ lòng nào xịt thứ đó lên người em?”
“Hmm? Nếu cô không muốn bị xịt thêm khử mùi Febreze lên người nữa thì tốt nhất là cô nên về phòng của mình mau.”
“Muuuu, a-anh! Sử dụng vũ khí là không công bằng!”
Iroha lăn từ trên giường bịch xuống đất sau khi tôi bất ngờ xịt nhỏ bằng lọ khử mùi. Nhỏ phồng má khi nhìn tôi với ánh mắt nhắm hờ.
“Đây là cách anh đối xử với em gái mình đó hả?!”
“Cô còn chẳng phải là em gái của tôi.”
“Em là em gái của bạn Senpai. Về cơ bản điều đó chứng tỏ em là em gái ruột thịt của anh.”
“Điều đó chứng tỏ cô cùng lắm chỉ là một người quen không hơn không kém.”
“... Há! Nếu Onii-chan và Senpai cưới nhau thì em sẽ trở thành em gái chính thức của anh... Mà thực ra Iroha-san cũng không quan tâm ai sẽ nằm dưới!”
“Ê-Ê bình tĩnh đã. Đừng có tưởng tượng mấy chuyện kì quặc. Đặc biệt là liên quan tới người xung quanh cô. Không là cô sẽ bị nhét vào thùng phân đấy.”
Lời nhỏ vừa nói khiến tôi lạnh cả sống lưng, thế nên tôi phải bật mode lên lớp.
— Chậc, nhỏ lúc nào cũng vô tư mở miệng nói linh tinh.
Kohinata Iroha không chỉ là Kouhai của tôi. Đúng như nhỏ nói, nhỏ cũng là em gái của bạn tôi. Trong suốt mấy năm trung học, tôi khá thân với hàng xóm của mình, Kohinata Ozuma và nhỏ bám theo như đúng rồi. Chìa khoá nhỏ đang khoe thực ra là chiếc chìa tôi đưa cho Ozuma. Không giống như Ozuma sống chung với bố mẹ và em gái, tôi sống một mình. Nếu tôi có lăn quay ra hay có chuyện không hay ập đến, tôi chắc chắn sẽ mất mạng nếu như không có ai giúp. Nghĩ vậy, tôi đành làm cái chìa khoá phụ và đưa nó cho người bạn đáng tin cậy phòng trường hợp khẩn cấp.
“... Ự. Ai ngờ lại bị ngược đãi như thế...”
“Ahahaha, vui ghê~ Anh rất đáng yêu khi bị ghẹo.”
“Còn tôi thì chẳng vui tẹo nào...”
Trong khi ấy, Iroha tiếp tục dùng bằng chứng tình bạn đó làm đồ chơi.
Cô đút nó vào trong ngực mình rồi lại rút ra, chắc là để khiêu khích tôi.
— Con nhãi này, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cô phải run rẩy trong sợ hãi.
Đúng lúc khi mạch máu trước trán tôi sắp sửa nổ tung vì tức giận thì...
Bzzzt bzzzt bzzzt bzzzt
Đùi tôi có gì đó rung rung. Khi tôi rút điện thoại ra, tôi kiểm tra tên người gọi—
“...Ê, tôi có việc gấp. Cô có thể rời khỏi đây luôn—“
“Được ạạạ, em sẽ trật tự~!”
“...Cô có hiểu tôi vừa nói gì không đó...?”
Dù tôi hơi lo lắng về lời đáp của nhỏ, tôi vuốt nút trên điện thoại trả lời người đang gọi mình.
“À, alo? Ooboshi xin nghe.”
Chào con~ Cũng lâu rồi nhỉ Akiteru-kun~
“Oji-san... À không, Chủ tịch Tsukinomori.”
Gọi bác theo kiểu hình thức thế làm bác con buồn lắm có biết không? Oji-san khóc mất thôi...
Bác ấy nói với giọng màu mè như mấy gã ngồi trong quán bar ở vùng ngoại ô. Và bác cũng nói với giọng điệu của một thanh niên trẻ, chẳng hợp với chất giọng của bác chút nào. Đó là Tsukinomori Makoto: Anh trai của bố tôi và là một người thân quý giá. Vì cả bố lẫn mẹ tôi đều ở nước ngoài, bác chịu trách nhiệm giám sát tôi ở đây, nên thỉnh thoảng bác gọi điện để hỏi thăm tình hình của tôi. Nhưng dạo gần đây không chỉ có vậy —
“...Còn cháu cho rằng bác gọi cháu là vì chuyện khác...”
Ồ, ồ, chính xác. Bác đã cân nhắc chuyện đó.
“Thiệt tình...!”
Sau khi tốt nghiệp trường cao trung, chúng ta có thể không cần biết trình độ học vấn của con và tiến cử cho con vào một chỗ trong công ty mà không cần phải kiểm tra đầu vào — chí ít thì đó là điều bác muốn nói vậy, nhưng con đang xem nhẹ xã hội này với một yêu cầu táo bạo rồi.
“Hự. C-Cháu biết mà. Vậy là không được ạ?”
Bác có nói thế đâu nhỉ?
“Thế thì...!”
Thế thì thêm điều kiện đi kèm quyền lợi. Vì cháu trai đáng yêu của bác, bác còn có thể quyết tâm dứt da thừa dưới móng tay. Người dưới quyền bác chịu trách nhiệm mảng nhân sự là một người phụ nữ chuyên nghiệp và mạnh mẽ. Nhưng khi ta khám phá được ham muốn tình dục ẩn dưới lớp mặt nạ sắt kia thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
“Cởi bỏ, nhưng thế có nghĩa là... không, so với chuẩn mực xã hội thì không hay chút nào. Đặc biệt là gần đây.”
Ha ha ha!
“Có gì đâu mà bác cười ghê vậy...”
Dù tất nhiên là tôi rất biết ơn bác vì chuyện này. Không có ẩn ý gì sau câu nói của người có thể vì nó mà mất ghế chủ tịch. Chủ nhân của giọng nói màu mè này và ảnh chụp nghiêng người đàn ông vuốt bộ râu quyến rũ trong ứng dụng ta đang dùng này - Tsukinomori Makoto - là Chủ tịch của một công ty giải trí lớn có tên Honey Play Works. Nó là một trong những ngành công nghiệp dẫn đầu Nhật Bản, và chưa kể nắm giữ thị trường cạnh tranh trên toàn thế giới. Với tư cách là bác cũng như chủ tịch công ty, bác ấy đề xuất cho tôi một cửa sau vào công ty. Chuyện là —
Nhưng xem ra cháu bác trưởng thành thật rồi, vì con kiếm việc làm thông qua người thân thế này.
“Cháu chỉ tính toán đường đi hiệu quả nhất thôi. Và đây chắc cũng là cách nhanh nhất rồi.”
Nhưng nếu con không tạo ra được một thứ có tính cạnh tranh, con sẽ không kiếm được một ghế ngồi trong công ty bác đâu đó?
“Bác cứ việc đuổi việc cháu nếu cháu không có ích. Cháu sẽ không bác phải thất vọng.”
Nói hay lắm. Bác rất thích câu đó.
Sau khi bật một tràng cười, Chủ tịch Tsukinomori nói tiếp.
Nhưng tất nhiên là phải có điều kiện.
“...!”
Đây rồi. Tất nhiên tôi đã đề nghị một điều kiện. Tôi biết rất rõ là tôi sẽ không được nhận vào đâu mà không có nó. Xã hội chúng ta vận hành theo nguyên tắc trao đổi tương đương.
Câu hỏi đầu tiên. Akiteru-kun, con không có bạn gái đúng không?
“..............Là sao ạ?”
Trả lời kiểu gì thế hả? Đừng bảo bác là; con mới chỉ là học sinh cao trung nên làm gì cũng không sợ bị giam vào tù phải không?
“K-Không, chắc chắn không phải thế! Cháu không có hứng thú với gái gú!”
“......!”
Ư, ôi. Iroha đang vẫn nghịch chìa khoá, đột nhiên ngẩng đầu lên khi nhỏ nghe thấy câu đó.
Nhỏ sẽ không nghĩ mấy thứ như “Đây là cơ hội hoàn hảo để quấy rầy Senpai” phải không?
“......Nnn! Nnn...!”
Cô có thể ngậm miệng khi tôi đang dở trả lời điện thoại được không?! — Tôi cố gắng nói với nhỏ bằng mắt. Nhưng đáp lại, Iroha lên tiếng.
“Fuhehehehe~ Seenpaiii~”
“Đồ ng— Đừng ôm tôi từ phía sau như thế. Thả ra.”
...Con đang ở cạnh ai à? Không hiểu sao bác cảm giác một bầu không khí tình tứ khó chịu toả ra từ phía bên kia điện thoại...
“Gần đây cháu có nhặt một con mèo (Nói nhanh).”
Ồ ồ, hay đó. Giống mèo gì đó con?
“Ể? Ừm...”
...Toi rồi, tôi không biết tí gì về sự khác nhau giữa các giống mèo. Nhưng chắc chắn Oji-san biết giống mèo của mình. Bác ấy sẽ nhìn thấu lời nói dối của tôi khi tôi trả lời. Và nếu tôi tiếp tục im lặng thì bác ấy nhất định sẽ nghi ngờ.
...Mình có kể cho bác ấy về Iroha? ...Không, đó là chuyện tôi không thể làm được. Nếu một người ngoài thấy tình cảnh này, một cô gái thì thầm những âm thanh ngọt ngào rót vào tai tôi, ai cũng sẽ nghĩ rằng nhỏ là bạn gái tôi. Và tôi có cố gắng giải thích kĩ càng thế nào thì chắc chắn Oji-san sẽ không thoả mãn với lời giải thích của tôi.
“Senpai này. Anh sẽ gặp rắc rối lớn nếu người đó biết anh đang ở cạnh một cô gái đúng không?”
“...Biết thế rồi thả tôi ra đi đồ ngốc.”
Khi Iroha đột nhiên dịu dàng thì thầm lời đó vào tai tôi, tôi cũng trả lời theo cách đó. Có lẽ là vì nhỏ đang tận hưởng tình huống hồi hộp mà miệng nhỏ trông như thế này (Φ ω Φ.
và...
“Cảm giác như chơi cuckold ý nhỉ. Thích thật~”
“Cô học từ đó ở đâu thế hả, nữ sinh còn đang theo học cao trung?”
“Em tìm thấy nó trong lịch sử tìm kiếm của anh.”
“Vậy là cô lấy điện thoại mà không được sự cho phép hả?!”
Akiteru-kun...?
“Aaaaaaaa cháu xin lỗi, con mèo tự dưng nhảy chồm lên và cào điện thoại của cháu! Ê mày, ngoan!”
Hình như con nhặt được một con mèo nghịch ngợm nhỉ. Con dạy dỗ nó chưa đấy?
“Vâng, cháu đang cố gắng dạy dỗ con nh- con mèo cái này đây ạ!”
Ối trời tí thì chết. Tôi kịp ngăn mình nói ra từ ‘nhỏ’. Iroha vẫn đang đè cả ngực và tay mềm mại lên lưng tôi. Kèm theo cả mùi thơm ngọt ngào toả ra từ nhỏ, lý trí của tôi đang lung lay dữ dội.
“Fufu, giờ thì ai mới là người cần phải dạy dỗ đây.”
“...Ự.”
“Mặt Senpai lúc em trêu anh ấy, đáng yêu quá đi mất~ Cảm giác em giống như kẻ quấy rầy~”
“Không chỉ ‘giống’ thôi đâu. Cô đúng là một kẻ quấy rầy rồi. Dừng trò này lại mau. Tương lai của tôi phụ thuộc vào cuộc điện thoại này đấy.”
Hình như bác nghe thấy giọng ai khác ở chỗ con. Bác còn nghe thấy cả từ ‘quấy rầy’ nữa. Đừng nói là con—
“K-Không, bác nhầm rồi! Đó không phải... là quấy rầy... nó là giống rừng Na Uy! Từ bác nghe thấy là ‘giống rừng’.”
Ồ thế à. Giống mèo này hay đùa nghịch với chủ lắm đấy.
“Không đâu ạ, phiền chết đi được.”
Ha ha ha, đúng là một ông chủ tsundere. Chăm sóc nó cẩn thận nhé.
“V-Vâng, cháu cố gắng cho nó vào quy củ. Haha... hahahahaha.”
Hmm, có vẻ bác vừa được gọi đi gặp mặt rồi. Dù sao thì bác rất vui vì Akiteru-kun không có bạn gái.
Ngon! — tôi làm tư thế chiến thắng.
Cuối cùng mới lừa được Oji-san.
...Con nhỏ phiền phức vẫn đang bám chặt vào lưng tôi không phải là bạn gái hay gì đó đâu nhé.
Nhưng vẫn chưa được thư giãn đâu. Con đã đạt tiêu chuẩn cơ bản, nhưng cuộc giao dịch giờ mới thực sự bắt đầu. Bác sẽ kể với con sớm thôi, hãy chờ vài ngày nhé.
“À vâng ạ. Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác trong lúc bác đang rất bận.”
Tất cả đều là vì cháu trai và con gái của bác. Chuyện cỏn con như làm phiền chưa là gì so với nhiều chuyện đại sự khác đâu.
“Vâng cháu rất cảm ơ— Khoan đã, bác vừa thêm vài từ trước đó cháu chưa được nghe tới?”
Vậy nhé, chào con!
— Bíp.
“...Bác ấy tắt mắt rồi.”
...Chỉ là tưởng tượng của mình hay là bác ấy đã dùng vài từ mà bác chưa nhắc tới trong cuộc trò chuyện vừa nãy...? Thôi, cũng chả quan trọng nhỉ. Vẫn đúng hướng tôi muốn đi là được.
...Không, chưa được. Tôi chưa thể nghỉ ngơi được.
“Fu... Fufufufu~”
Sau khi cuộc trò chuyện với Oji-san kết thúc, Iroha tách người nhỏ khỏi tôi và trở về đọc manga trên giường.
Đúng rồi, nhỏ là kiểu con gái thế đấy. Mấy trò nhỏ vừa bày ra chẳng đáng yêu cũng chẳng yêu thương nổi. Nhỏ chỉ nghĩ rằng cảnh tượng tôi gặp rắc rối sẽ vui lắm. Và vì mối quan hệ kì quặc của nhỏ với tôi, bạn của anh trai nhỏ, nhỏ còn muốn chọc tôi nhiều hơn nữa. Theo thằng bạn của tôi, anh trai Iroha...
“Chẳng phải nó chỉ như thế với mỗi Aki thôi sao?”
Nhỏ ra vào tuỳ ý với cái chìa khoá phụ đó. Và vì lý do nào đó mà tôi là người duy nhất nhỏ quấy rầy thế này.
— Kohinata Iroha.
Để nhận được công việc triển vọng từ Chủ tịch Tsukinomori, tôi phải để mắt tới Iroha và ngăn nhỏ quấy rối. Không thể tiếp tục thế này được. Tôi phải chấm dứt mối quan hệ hiện tại của hai đứa ngay bây giờ.
“Senpai ơi. Em hơi khát.”
“Có nước ép cà chua 100% không calo trong tủ lạnh.”
“Yaaaay! Anh đúng là siêu chu đáo! Em yêu anh!”
“.........”
Bằng một động tác uyển chuyển, nhỏ vui vẻ nhảy ra khỏi giường và rời khỏi phòng. Tôi chỉ biết thở dài đáp lại.
— Thôi thì để ngày mai cũng được.
Lúc đó tôi đã quá bất cẩn. Tôi không nhận ra miệng Iroha cười toe toét khi xuống tầng dưới.
*
...Và chuyện là thế đó. Mày nghĩ sao?
Đúng như tao luôn nghĩ. Aki rất thích Iroha. Dù sao thì mày sẽ không chuẩn bị trước nước ép cà chua đó nếu mày không thích em nó.
Đúng đồ uống tao thích thôi. Tình cờ hai đứa đều thích uống nó.
Và bởi vì mày nghĩ thế, Aki, điều đó khiến mày rất giống ‘Nhân vật chính’ đó
Ý mày là sao?
...Chả là sao. Nói ra điều đó là một hành động không hay trong một bộ rom-com, nên tao sẽ giữ mồm giữ miệng.
Đang lảm nhảm cái gì vậy? Tao xin mày, nhốt con mắm đó trong nhà mày để nó không làm phiền tao nữa. Được không?
Rồi, rồi.       
----------
Suu: Ngọt vc <(“)


No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.