TomoImo - Chương 2
Chương 2: Chỉ có anh trai nhỏ em bạn tôi là tử tế với tôi
Tuổi thọ con người rất ngắn, chỉ khoảng 876.000 giờ. Chỉ cần thở thôi thì đồng hồ đếm ngược tuổi thọ của bạn cũng đang giảm dần. Cho dù thế, mọi học sinh cao trung trên thế giới này vẫn đang vô tư sống qua ngày --
--đó là điều mà một tên học sinh năm hai cao trung đang nghĩ khi cậu đang ngồi trong góc của một lớp học ồn ào. Tất nhiên, cậu đã cất hết sách vở của tiết trước và quyển sổ ghi chép của cậu đang toàn chữ với chữ. Đó là kết quả của việc sử dụng thời gian hiệu quả tối đa của cậu. Khi cậu nhìn quanh lớp, cậu thấy mấy tên nam sinh mải chơi đang cúi đầu cầu xin bạn bè cho mượn vở hoặc mấy con bitch đang lắc đầu rung đùi bỏ cuộc và than thở.
--Mỗi đứa trong số bọn chúng đều chẳng có gan làm chuyện gì nên hồn cả.
Tất cả bọn họ đều phung phí thời gian tự học của mình và lúc nhận ra thì đã quá muộn. Trong khi những con người này dùng thời gian ngay trước giờ chủ nhiệm để chép vở của người khác thì tôi đang bận cố gắng để thu được kiến thức còn cao siêu hơn thế. Mà công việc tất yếu phải làm đó lại đem lại cho bạn lợi thế lớn trong xã hội cạnh tranh ngày nay. Nghe có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng tôi, Ooboshi Akiteru, là con người bình thường nhất bạn có thể tìm thấy. Toán, Nhật ngữ, Tiếng Anh, Xã hội, Nấu ăn, Thể dục --- với tất cả những môn học khác nhau đó tôi đều đạt trung bình tầm 80 điểm. Mà có lẽ vài người coi thế này là vừa đủ, đây là kết quả tôi đã đạt được sau khi sử dụng thời gian của bản thân một cách hiệu quả tối đa. Đây là giới hạn rồi. Và lý do duy nhất tôi không thể đạt điểm 100 và xếp hạng nhất là vì tôi không có năng khiếu, hoặc ít nhất đó là do cách tôi luôn nhìn nhận. Tôi không đần độn và không thiếu cá tính, nhưng tôi cũng không có tài năng xuất chúng nào. Tất nhiên, nguyên tắc đó cũng áp dụng được luôn với khuôn mặt của tôi nữa. Nếu có người hỏi bạn ‘một người bình thường’ chính xác trông ra sao, bạn có thể chỉ vào khuôn mặt rất đỗi bình thường của tôi, và kiểu gì mười người hỏi thì mười người cũng tán thành.
Và vì tôi là kiểu người bình thường đó, muốn nổi bật và hơn những người khác thì không được lãng phí một phút giây nào cả. Tôi hi sinh bản thân để đảm bảo cho tương lai. Và nếu tôi phải chỉ ra một thứ phân biệt tôi ‘bình thường’ với người khác---
“Cậu làm rơi tẩy kia”, tôi nói.
“Oái?! Giật cả mình! Cậu đang ở đây à Ooboshi?”
“Hả? Tớ ở đây từ nãy giờ.”
“X-Xin lỗi, tớ không có ý gì đâu…”
Một cậu trai normie đang điên cuồng hoàn thành bài vở của mình trước mặt tôi thật thà xin lỗi. Tất nhiên là cậu ta không có ý xấu gì. Thực tế, dù là một tên normie nhưng cậu ta không phải là tên đểu cáng. Trái lại, cậu ta còn rất tử tế và còn nói chuyện với tôi mặc dù cả hai không phải là bạn bè. Kể cả thế, cậu ta vẫn không nhận ra tôi đang ngồi đây.
Bằng chứng hoàn hảo cho thấy vấn đề tôi đang gặp phải là do---
Sự hiện diện mờ nhạt của mình.
Con người ghi nhớ người khác với những đặc trưng và ký hiệu. Nếu bạn đeo kính, bạn là Kính-kun; nếu bạn trang điểm lòe loẹt, bạn là gái gal cao trung; nếu bạn để kiểu tóc mào gà vàng, bạn là yankee; nếu bạn có số điểm nằm trong top 10, bạn là thiên tài; nếu bạn thích gây cười và thu hút sự chú ý, bạn là cây hài của lớp. Tất nhiên cái đó không chỉ áp dụng với những ấn tượng tốt. ‘Tên mập’, ‘thằng hói’, ‘con đĩ’ và vân vân đều là những cách khác để phân loại con người để nhớ họ dễ dàng hơn.
…Tuy nhiên, tôi lại nằm ở chính giữa nhưng đặc điểm đó, không có điểm tốt cũng chả có điểm xấu nào nổi bật.
Tôi không có nét đặc trưng nào cả.
Chưa kể chẳng ai thèm nhận ra sự hiện diện của tôi nên càng làm mờ đi hình ảnh vốn đã mờ nhạt của tôi. Tất nhiên đây không phải là do cố tình cho ăn bơ hoặc bắt nạt. Chỉ là không có chủ đề nào họ cần nói đến. Nếu tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện thì được, nhưng không có cuộc trò chuyện nào là do đối phương bắt chuyện với tôi.
---A, một môi trường vô cùng hiệu quả!
Không phải lãng phí thời gian với những cuộc trò chuyện vô nghĩa hay duy trì những mối quan hệ không cần thiết, tôi có thể dành thời gian quý báu của mình cho những việc thực sự quan trọng hơn.
Thế này thì còn gì tuyệt vời bằng!
Dù miệng nói vậy nhưng không hẳn là tôi phủ nhận quan hệ bạn bè. Chỉ là tôi chọn bạn mà chơi thôi.
Phải rồi, đó chính xác là thứ---
“Oápppp… Chào Aki.”
“Trời, ông lại lờ đờ như mọi khi, Ozu.”
“Tôi làm việc suốt tới tận sáng đó… Đây, nhìn này, mắt tôi. Đỏ lừ phải không?”
“Ông lại cày đêm rồi. Mà khỏi phải lo, tôi sẽ đỡ ông vụ bài vở cho.”
“Cảm ơn… Thật là, trên đời này chỉ cần có bạn bè…”
Cậu trai này bước loạng choạng về phía tôi trong tình trạng đếm cừu trong đầu rồi ngồi phịch phía sau tôi. Cậu ta đứng dậy là trai đẹp, ngồi xuống là thiên tài và bước đi là nhân vật chính. Vẻ đẹp như tranh vẽ và con người hợp làm trung tâm câu chuyện nhất. Đó là Kohinata Ozuma. Người mà tôi gọi là Ozu. Con người mà tôi đã quyết định sẽ sát cánh cả đời và là người bạn duy nhất của tôi.
“Lần sau tôi sẽ đãi ông anmitsu. Món bày bán ở trước nhà ga ấy… Aki, ông thích bánh đồ ngọt Nhật phải không?”
(TLC https://en.wikipedia.org/wiki/Anmitsu)
“Phải. Mấy chuyện cỏn con thế này ông đừng bận tâm làm gì.”
“Không. Tôi bận tâm lắm nên mới phải tìm cách báo đáp ông.”
“……!”
Cười, Ozu mỉm cười như vị hoàng tử trong câu chuyện cổ tích của trẻ con. Bởi vậy, cảm giác lạnh giá trong người tôi bị sự ấm áp của cậu ta xua tan và tôi cảm thấy mắt mình âm ấm.
“Ông… Ông thật tử tế…” Tôi thành thật thì thầm.
“Ông lại nói quá rồi.”
“Đành chịu thôi. Tôi cảm thấy thế từ tận đáy lòng mình. Tôi sẽ không nói dối về cảm xúc của mình.”
“Hahaha, kỳ quặc thật. Nhưng điều đó mới là nét đặc trưng của ông.
“Không tôi làm gì có cái đó. Câu này nghe hơi kỳ, nhưng tôi sống bằng tính toán.”
“Tính toán kiểu đó giống lòng tốt thì đúng hơn.”
“Thế nào mà chả được.”
Vì tôi không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, tôi dừng chủ đề này lại. Khi tôi làm vậy, Ozu có lẽ đã nhận ra ý tôi và làm theo.
“Thì cũng có nhiều lý do để tôi đền bù cho ông vì con em tôi lại làm phiền ông. Hôm nọ nó vào nhà ông phải không?”
“Aaa, đúng rồi đó.”
“Đổi chỗ giấu chìa khóa suốt rồi mà con bé vẫn tìm ra được… Thiệt tình, tôi rất xin lỗi.”
“Không cẩn phải xin lỗi. Đó không phải lỗi của ông, Ozu.”
Kohinata Ozuma và Kohinata Iroha. Việc cả hai người họ là anh em ruột thịt là điều tôi vẫn không tài nào hiểu nổi. Ozu là một người chu đáo. Cậu ấy có thể đọc bầu không khí và thông cảm với mọi người xung quanh mình. Chưa kể cậu ấy còn cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho hành vi xấu của con em nữa, còn cất công đền bù cho tôi. Với tôi cậu ta như một vị thần.
Nhưng con nhỏ phiền phức kia thì ngược lại. Tới tận bây giờ, tôi vẫn tự hỏi mấy lão thánh thần trên thiên đàng tạo nên bản tính của nhỏ từ thứ bậy bạ gì.
“Tôi nghĩ đó là vì Iroha thích Aki đó chứ.”
“Là sao?”
“Oa, cái mặt ông trông như ghét cay ghét đắng câu đó.”
“Tất nhiên. Đùa gì mà thô bỉ.”
“Hmm, ông đang nói người thân của tôi thế à? Dù tôi đồng ý là con bé không hoàn hảo.”
“Đâu thể tránh được? Tôi nghĩ vậy và tôi sẽ không nói dối về cảm xúc của mình.”
“Cùng là câu nói ông vừa dùng nhưng tôi không còn thấy ông tử tế chút nào…”
“Ý tôi là không đời nào có chuyện con nhỏ đó có tình cảm với tôi. Con nhỏ toàn trêu chọc và quấy rầy cuộc đời của tôi thôi.”
“Nhỡ đâu là kiểu yêu ngược---?”
“Làm như có vụ đó. Lời đồn đại thôi. Không, hết sức vớ vẩn. Nếu nhỏ thật sự thích tôi thì nhỏ nên dẹp cái trò quấy rầy đi và dùng cách tiếp cận dễ hiểu hơn. Đó là điều hiển nhiên. Vô lý cũng phải có chừng mực. Nhỏ quá đáng đến nỗi tôi sắp từ mặt nhỏ rồi.”
“…Tôi không nghĩ rằng trái tim con gái có thể giải thích bằng logic…”
“Mọi người nghĩ ngợi quá rồi. Và với cả, có đứa thích tôi nghe còn xạo ngang lời đồn đại.”
Thiệt tình, tôi không mong đợi một chuyện tình thanh xuân buồn vui lẫn lộn mà bạn hay thấy trong manga và anime. Khác xa với được thích, mọi cuộc gặp gỡ của tôi tới giờ toàn bị đám con gái ghét. Không ai trong số họ thể hiện dù chỉ là một chút tình cảm với tôi. Thế nên tôi đã từ bỏ.
“Dù sao thì chẳng có lý do nào để gái nó yêu một đứa nhàm chán như tôi.”
“Tôi nghĩ Aki khá nổi tiếng đó chứ~”
“Một thằng trai đẹp như ông nói thế nghe chả khác gì đang mỉa mai tôi.”
“Ra vậy, ông thật tử tế.”
“Lại nữa rồi. Tôi là ‘trai tốt’. Kiểu người mà sẽ không bao giờ trở thành người số một của ai đó.”
“…Ông khó chiều thật đấy. Tại sao ông cứ cứng đầu khi nói về các quan hệ thế nhỉ…?” Ozu thở dài và làm mặt buồn phiền.
Thiệt tình, tự ép mình nói rằng tôi là người tốt bụng. Cậu ta là một người cao thượng. Cậu ta được trời phú cho khuôn mặt và dáng người hấp dẫn, giỏi giang và nhân cách tốt. Ozu chắc chắn là một người sẽ còn tiến xa trong tương lai. Tưởng tượng tới ngày mà thế giới phải công nhận tài năng của cậu ta khiến tôi cảm thấy phấn khích. Tôi phải trân trọng tình bạn này.
---Chà, còn vướng thêm con em của nợ của cậu ta đúng là không may thật, nhưng tôi không thể làm gì khác được.
Khi tôi đang mãi suy nghĩ,
Rầm!!!
“………!!!”
Ngay khi cánh cửa lớp bật mở, bầu không khí trong lớp thay đổi ngay tức khắc. Cả những kẻ đang liều mạng chép vở lẫn kẻ đang nói chuyện ồn ào đều im bặt.
Âm thanh giày cao gót gõ lên sàn vang khắp lớp và trước mặt những học sinh lúc này là một người phụ nữ trẻ trung. Tóc cô buộc gọn. Đôi mắt sắc bén và trí thức. Cơ thể mảnh mai và bộ ngực bự mà có lẽ sẽ khiến vài cô người mẫu phải ghen tị, cô ấy mặc trên người một bộ đồ bó sát hấp dẫn. Đúng là một người phụ nữ rất hợp với cụm từ ‘cô gái xinh đẹp’. Cô nhìn quanh lớp, nơi đám học sinh vẫn còn tự do làm việc riêng hoặc đứng lộn xộn, và vừa lườm họ vừa nói.
“Chuông đã kêu rồi phải không? Những con lợn không thể đúng giờ nên cuốn gói và cút đi.”
“………”
“Đặt mông vào chỗ ngồi đi. Hay là muốn ăn phạt?”
Cộc! Cô gõ gót giày xuống nền bục bảng đen. Đáp lại, mọi học sinh mặt trắng bệch. Với những chuyển động vụng về, họ về hết chỗ ngồi của mình.
--- Mà còn có vài người mặt đỏ ửng, người thì thở hồng hộc “Haaa… Haaa…”, tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên dẹp chuyện đó sang một bên.
“Đám con lợn anh chị đẻ ra trong lốt con người. Tuân theo quy tắc xã hội là bài đầu tiên anh chị phải học. Tụi bay! Bao giờ mới trở thành người hả?”
Cô thốt ra thứ ngôn ngữ sỉ nhục mà ta không ngờ là từ một nhà giáo như cô. Vì giáo viên bị cấm trừng phạt hay xâm phạm vào thân thể, tồn tại một người miệng lưỡi độc địa thế này hẳn là một chuyện rất hiếm. Giáo viên chủ nhiệm kiêm phụ trách môn Toán: Kageishi Sumire. Khuôn mặt và vóc dáng quyến rũ cùng với đầu óc sắc sảo và nhạy bén. Lần đầu tiên cả lớp biết được giáo viên chủ nhiệm năm nay của mình, hẳn là chúng tôi đã vui mừng khôn xiết, nhưng rồi mọi chuyện nhanh chóng thay đổi. Giờ thì chỉ có một nhóm nhỏ gồm mấy tên khổ dâm thích cách cư xử này của cô.
“Người đàn bà độc địa” là biệt danh rất hợp với miệng lưỡi độc địa, cách giáo huấn nghiêm ngặt và ánh nhìn đầy sát khí của cô. Chúng hợp lại khiến cô tỏa ra khí chất của kẻ thống trị bất cứ học sinh nào còn muốn đùa nghịch.
“Giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết chủ nhiệm.”
Tuân theo mệnh lệnh của nữ hoàng, tiết chủ nhiệm buổi sáng bắt đầu. Đầu tựa lên tay, khuỷnh tay tựa lên bàn, cô làm vẻ mặt hách dịch. Giáo viên đáng sợ thảnh thơi làm sao, chỉ bằng vài câu mà kiểm soát được cả đám đần độn ở đây…
…Tôi vừa lẩm bẩm vừa tập trung sự chú ý tới nữ hoàng trong lớp.
*
Sau tiết học, cứ như mọi khi, không có chuyện gì bất thường xảy ra và cuộc đời học sinh nhàm chán hôm nay của tôi đã kết thúc.
“Được rồi, về nhà th—“
---ôi, đó là điều tôi định nói với Ozu nhưng bị ngắt lời.
“Ê-Ê, c-c-cậu rảnh không?”
“Ể?”
Tôi tự dưng được một đứa bạn cùng lớp bắt chuyện và tôi vô thức phát ra âm thành kỳ quặc.
Ai đó ngoài Ozu cần gặp tôi sao? Và tên này là ai đây mới được? Tôi nhớ cậu ta ngồi gần hành lang, nhưng tôi không nhớ nổi tên hay mặt cậu ta. Suzuki chăng?
Tôi hơi hoảng vì chuyện này chưa từng xảy ra và cậu ta hình như cũng đang lúng túng.
“O-O-O-O-O-O-Ooboshi. C-C-C-C-Có n-n-n-người muốn gặp cậu.”
“Tại sao cậu run bần bật vậy?”
“T-T-T-Thôi đi! Ý-Ý-Ý tớ là, e-em đó bước tới t-t-từ hành lang, là em năm nhất xinh vãi chưởng ấy cậu có biết không?!”
“…À.”
Tôi đoán ra được rồi. Chỉ có một người duy nhất mới gây ra phản ứng thế này.
“E-Em ấy trông rất xinh đẹp mà không cần trang điểm. Chưa kể còn lịch sự với mọi người, thông minh và hình như còn là học sinh xuất sắc thì phải? Khoảng cách rất lớn. Kiếp trước cậu làm việc tốt gì mà được một bé ngon như thế tới gặp hả?!”
“Không, chắc là vì kiếp trước tớ là một kẻ cực kì tệ hại.”
Thở dài rồi lướt qua Suzuki (chắc thế), tôi hướng tới hành lang. Khi tôi đang---
“Xin chào Ooboshi-senpai~”
Tôi được Kohinata Iroha hân hoan chào. Làm gì còn gái nào khác có việc với tôi chứ. Nhưng tự dưng nhỏ tới đây làm gì?
“………………………Sao cô lại ở đây?”
“Em ở đây thì kì lắm à?” Iroha khẽ nghiêng đầu giả ngu.
Chứng kiến thái độ nhẹ nhàng và tao nhã bất thường này của nhỏ khiến tôi hết sức khó chịu. Hình như nhỏ đúng là một học sinh giỏi hạnh kiểm tốt. Mà dù tôi hơi khó tin, nhưng ở trường quả thực nhỏ là người như thế. Nhưng tôi sẽ không im lặng vì tôi biết mặt khác của nhỏ.
“Lạ lắm đó. Gọi Ozu thì không sao, nhưng tại sao lại là tôi?”
“Tất nhiên là vì em có chuyện cần gặp với Senpai chứ không phải là Onii-chan.”
“Cách nói chuyện và giọng điệu của cô khiến tôi buồn nôn quá. Trở về với cô của mọi khi đi.”
“Ể, anh đang nói gì thế?” Iroha giả đò nhìn tôi với đôi mắt gà con.
Lại là con sói đội lốt cừu phải không? Thay vì la hét và đòi cho bằng được, nhỏ đang dùng thứ ngôn ngữ lịch sự và bởi vậy, những kẻ đang quan sát chúng tôi từ trong lớp không ai biết tính cách thật sự của Iroha. Chính xác hơn, đám con gái trông như thể không tin vào mắt mình còn ánh mắt đám đực rựa chứa đầy sự ghen tị.
“…Có chuyện gì? Cô muốn về nhà cùng nhau hay gì?”
“Chính xác~!” Một lời đáp nhanh gọn và nụ cười tươi rói.
Tôi mừng là nhỏ thấp hơn tôi. Bởi vậy người tôi mới che được nụ cười của nhỏ khỏi mắt người khác trong lớp. Nếu họ nhìn thấy được, khá chắc là tôi sẽ không nghe được hết câu. Mối quan hệ giữa chúng tôi là thế nào? Chúng tôi đã làm gì nhau chưa? Tôi chắc sẽ là nạn nhân của buổi hỏi cung. Cho dù tôi đáp lại ‘Cô ngậm mồm lại có được không! Hay cô vẫn chưa thỏa mãn hả con ngốc?!’ hoặc tôi hùa theo giả ngu ‘K-Không thành vấn đề’, kết quả sẽ không hề thay đổi. Môi trường hoàn hảo tôi đang sống sẽ sụp đổ hoàn toàn.
“Haiz… Tôi sẽ thu gọn đồ và gọi Ozu, chờ một lúc đi.”
Tiếp tục nói chuyện thế này trước lớp sẽ rất nguy hiểm. Không lường trước được hiểu nhầm gì sẽ còn đến nữa. Chốt vậy, tôi toan quay về lớp…
“A, anh không cần phải gọi Onii-chan.”
“Hả? Tại sao?”
Đường về nhà giống hệt nhau. Ozu và tôi học cùng lớp và là bạn bè, còn Iroha là em gái Ozu. Dù thế nào thì về nhà cùng nhau là thuận tiện nhất…
Khi tôi đang mãi suy nghĩ, Iroha sốt ruột bước lên. Đôi má nhỏ có màu như lá mùa thu và giọng nói nhỏ nhẹ như trinh nữ đang yêu từ thời Showa…
“Thiệt tình, đừng bắt em phải nói ra ở một nơi đông người thế chứ. Em muốn về nhà cùng Senpai, chỉ hai chúng mình.”
“-----C-Cất ngay cái tông giọng đó đi! Cô không hề có ý định đó và chỉ muốn trêu tôi thôi phải không?!”
“Ể.”
Tôi lạnh lùng trả lời nhỏ và lùi lại một bước. Khi tôi làm vậy, mặt Iroha tỏ ra như sốc.
“Thật… Hức hức… tàn nhẫn. Mặc dù chúng ta đang hẹn hò!!!”
Và cô lớn tiếng la lên lời tuyên bố nực cười đó.
“Hảảảảảảảảảảảảảả ?!”
“Dù mới hôm qua anh lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm với em! Anh thật tàn nhẫn! Anh coi em là đồ chơi của anh ư?!”
“Hẹn hò và chọc nhau là hai chuyện khác nhau.”
“S-Sờ và chọc nhau… anh đừng nói lớn tiếng thế chứ… xấu hổ chết đi được.”
“Sao mặt cô lại đỏ hả?! Họ sẽ hiểu lầm hết đó! Tôi nói chọc nghĩa là trêu chọc nhau!”
Lời tuyên bố đột ngột của Iroha vang rõ tới tận góc lớp. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt tò mò của bọn học sinh chĩa vào lưng mình và nó khiến sống lưng tôi lạnh toát. Hình như nghe thấy ồn ào, cả Ozu cũng đến kiểm tra tình hình---
“Sao thế Aki? …Khoan đã, Iroha?”
“A, Onii-chan. Em chào anh”, Iroha cúi thấp đầu với một nụ cười ra dáng học sinh giỏi.
Mà Ozu biết bản tính thực sự của Iroha, nhỏ không cho cậu cơ hội đáp lại và tiếp tục nói.
“Thật ra là Aki-senpai và em đang hẹn hò.”
“Ể… ừm…?”
“Aaaa, không chịu nổi nữa rồi! Iroha, lại đây với tôi một chút!” tôi tóm tay Iroha và kéo nhỏ đi.
“Kyan~!”
Cứ thế này thì tôi sẽ không kiểm soát được tình hình. Giờ tôi quyết định té khỏi chỗ cậu ấy. Tôi kéo nhỏ xuống hành lang, tới khúc cua cầu thang vắng vẻ.
“Tự dưng nói linh tinh cái gì trước mặt mọi người thế hả?! Một hình thức lừa đảo mới sao?! Hả?!”
“Ể, lừa đảo ở đâu ra. Ý em là, chúng ta chả đang gần như hẹn hò rồi còn gì?”
“Tôi không quan tâm! Mục đích của cô là gì?”
“Ahaha. Độ dễ thương trong mắt Senpai thấp quá đi mất! Em không được tin tưởng tẹo nào~!”
Khi chúng tôi thoát khỏi tầm nhìn của người khác, Iroha trở về với tính cách lả lơi của nhỏ. Nhỏ ôm bụng cười hả hê trên nỗi đau của tôi rồi hít vài hơi thật sâu và tiếp tục nói.
“Senpai, anh nói rằng mình sẽ gặp rắc rối nếu anh có bạn gái. Thế nên em quyết định trở thành bạn gái của anh!”
“Cách suy nghĩ của cô quá điên rồ…”
“Ể, em nghĩ cách nghĩ đó không khó hiểu lắm mà?”
“Haiz… cô muốn làm gì mặc xác cô. Dù gì cũng chẳng ai chịu tin cô đâu.”
Tôi sẽ không hùa theo cô đâu--- tôi nghĩ đoạn rồi thở dài.
Và khi đang nghịch với tóc mình, cô nói “Vậy ạ? Em nghĩ rằng kịch bản này đáng tin lắm chứ.”
“Tin sao nổi? Dù hơi phiền phức một chút nhưng cô có vẻ ngoài xinh xắn. Làm sao cô có thể hợp với tôi, đúng không?”
“Chà cũng phải, em vô cùng xinh đẹp và Senpai vô cùng nhàm chán sẽ không hợp nhau lắm.”
“…Này.”
Nhỏ không thể nói một cách tử tế hơn sao? Dù nó sự thật đúng là thế.
“Nói trắng ra là, nếu Senpai lan truyền tin này thì anh sẽ bị gọi là ‘Vua Ảo tưởng Sức mạnh’, thế nên em sẽ là người nói với mọi người.”
“Có độ tin cậy khác xa nhau thế cơ à?”
“Chính xáaac~ Em mà đã nói thì mọi người ắt sẽ tin ngay~”
“…Thôi dừng lại đi…”
Tôi ngửa đầu lên trời.
“Tương lai của tôi phụ thuộc cả vào vụ này. Xin đừng gây khó dễ cho tôi nữa.”
Vì ước mơ của tôi, mục tiêu của tôi, tôi rất cần sự giúp đỡ của Chủ tịch Tsukinomori. Giờ thì tôi đã có thể tiến một bước lại gần ước mơ của mình, nhỏ lại định hủy hoại nó như thế này sao?
Với những cảm xúc đó, tôi quay lại và cất bước đi. Sau khi nói rành mạch ra rằng tôi sẽ không để nhỏ tự tiện làm điều mình thích nữa, tôi định rời khỏi chỗ này. Đúng lúc ấy--
“…Anh vô tâm lắm đó Senpai. Tại sao anh lại không nhận ra?”
Thụp, tôi cảm thấy thứ gì đó đập vào lưng mình.
Hơi thở ấm áp mơn trớn tai tôi. Xuyên qua lớp đồng phục, độ mềm mại và ấm áp của ngực nhỏ truyền trực tiếp tới cơ thể tôi. Tôi có thể cảm thấy nhịp đập đều đều. Thịch thịch. Đây là nhịp tim của Iroha sao?
--Ê-ê, bầu không khí gì vậy nè?
“Làm như em sẽ làm việc này với người em ghét ấy. Em chỉ trêu anh một chút thôi…”
“C-Cô đang tính làm gì? Tôi không tin cô nếu cô đột nhiên phát ra giọng nói quyến rũ đâu nhé? T-Tôi sẽ không tin cô.”
“…Em muốn Senpai nhìn mình.”
“Gự…”
“Em biết rằng Senpai trong lòng nghĩ về tương lai của anh ấy. Nhưng nếu anh nhìn với khoảng cách quá xa, anh sẽ không thấy những gì đang xảy ra trước mắt mình. Tất nhiên là em sẽ cô đơn lắm đó anh biết không?”
“Iroha…”
“Em không muốn anh đi. Em muốn chúng ta sát bên nhau thế này, mãi mãi. Em muốn quan hệ giữa chúng ta cứ thế này vĩnh viễn. Thế nên… Thế nên, em---“
Dường như cô đang mở lòng mình và truyền đạt cảm xúc qua nỗi đau. Giọng Iroha lọt sâu vào tâm trí của tôi, vang vọng không ngừng.
Nhỏ bị sao vậy? Tại sao giờ nhỏ mới dám nói những điều đó…? Tôi… tôi nên làm gì…?
“---Đùa thôi!! Anh vừa nuôi hi vọng phải không? Anh đổ em rồi đúng không?!”
“…………”
“Ahahaha, em muốn thử vụ này ít nhất một lần, cảnh tỏ tình! Cảnh tim Senpai lỡ một nhịp dù anh ấy còn chưa bao giờ coi em là con gái thật sự dễ thương hết sức! Nè, cảm giác thế nào hả anh?!”
“………”
“A, anh xấu hổ tới mức không biết nói gì sao? Thiệt tình~ đỏ tới tận tai luôn. Senpai, anh rất d-ễ-t-h-ư-ơ-n-g đó~?”
Nhỏ vẫn ôm tôi từ phía sau và tràn đầy năng lượng khi nhỏ siết chặt nắm tay vào bụng của tôi. Và đúng như nhỏ nói, mặt tôi chắc đỏ lừ như thể mặt tôi đang sôi sùng sục.
----GIẬN SÔI CẢ MÁU BỞI CON RANH PHIỀN PHỨC NÀY ĐÓ CHỨ!!!
“Tôi sẽ không bao giờ tin cô nói gì nữa---!!!”
“Úiiiiii! Mau----té---thôi~!”
Sau khoảng 30 phút chơi trò đuổi bắt trong khuôn viên trường, khả năng chịu đựng của tôi đã đến giới hạn.
…Khỉ thật. Lần sau mà thấy cái mặt đó, tôi sẽ tóm cổ cô.
*
「Thiệt tình, con mắm này đang tính làm gì vậy? Tôi đang ở trong lớp mà nhỏ còn tấn công tôi…」
「Xem ra con bé rất hứng thú với ông nhỉ?」
「Mắt ông có vấn đề rồi à?」
「Câu đó nên dành cho Aki mới đúng. Cất công tới lớp khác ở tầng khác không phải việc mà ai cũng sẽ làm đâu. Tất nhiên ngoại trừ trường hợp là vì một chàng trai rất đặc biệt.」
「Phải rồi, chắc tôi là người đặc biệt. Đặc biệt bởi nhỏ ghét tôi.」
「Nhỡ đâu là do tình cảm của con bé méo mó vì nó không thể chấp nhận thì sao? Có lẽ có rất nhiều lý do ẩn sau hành động con bé.」
「Thôi đi ba. Nếu nhỏ thôi trêu chọc tôi và tỏ tình thật lòng thì tôi sẽ tin nhỏ.」
「…Chà, cũng chẳng sao cả. Tôi hoàn toàn ổn nếu hai người cứ tiếp tục chơi trò này.」
-------------
Suu: Chap này hint yaoi nhiều vê lù <(“)
Tuổi thọ con người rất ngắn, chỉ khoảng 876.000 giờ. Chỉ cần thở thôi thì đồng hồ đếm ngược tuổi thọ của bạn cũng đang giảm dần. Cho dù thế, mọi học sinh cao trung trên thế giới này vẫn đang vô tư sống qua ngày --
--đó là điều mà một tên học sinh năm hai cao trung đang nghĩ khi cậu đang ngồi trong góc của một lớp học ồn ào. Tất nhiên, cậu đã cất hết sách vở của tiết trước và quyển sổ ghi chép của cậu đang toàn chữ với chữ. Đó là kết quả của việc sử dụng thời gian hiệu quả tối đa của cậu. Khi cậu nhìn quanh lớp, cậu thấy mấy tên nam sinh mải chơi đang cúi đầu cầu xin bạn bè cho mượn vở hoặc mấy con bitch đang lắc đầu rung đùi bỏ cuộc và than thở.
--Mỗi đứa trong số bọn chúng đều chẳng có gan làm chuyện gì nên hồn cả.
Tất cả bọn họ đều phung phí thời gian tự học của mình và lúc nhận ra thì đã quá muộn. Trong khi những con người này dùng thời gian ngay trước giờ chủ nhiệm để chép vở của người khác thì tôi đang bận cố gắng để thu được kiến thức còn cao siêu hơn thế. Mà công việc tất yếu phải làm đó lại đem lại cho bạn lợi thế lớn trong xã hội cạnh tranh ngày nay. Nghe có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng tôi, Ooboshi Akiteru, là con người bình thường nhất bạn có thể tìm thấy. Toán, Nhật ngữ, Tiếng Anh, Xã hội, Nấu ăn, Thể dục --- với tất cả những môn học khác nhau đó tôi đều đạt trung bình tầm 80 điểm. Mà có lẽ vài người coi thế này là vừa đủ, đây là kết quả tôi đã đạt được sau khi sử dụng thời gian của bản thân một cách hiệu quả tối đa. Đây là giới hạn rồi. Và lý do duy nhất tôi không thể đạt điểm 100 và xếp hạng nhất là vì tôi không có năng khiếu, hoặc ít nhất đó là do cách tôi luôn nhìn nhận. Tôi không đần độn và không thiếu cá tính, nhưng tôi cũng không có tài năng xuất chúng nào. Tất nhiên, nguyên tắc đó cũng áp dụng được luôn với khuôn mặt của tôi nữa. Nếu có người hỏi bạn ‘một người bình thường’ chính xác trông ra sao, bạn có thể chỉ vào khuôn mặt rất đỗi bình thường của tôi, và kiểu gì mười người hỏi thì mười người cũng tán thành.
Và vì tôi là kiểu người bình thường đó, muốn nổi bật và hơn những người khác thì không được lãng phí một phút giây nào cả. Tôi hi sinh bản thân để đảm bảo cho tương lai. Và nếu tôi phải chỉ ra một thứ phân biệt tôi ‘bình thường’ với người khác---
“Cậu làm rơi tẩy kia”, tôi nói.
“Oái?! Giật cả mình! Cậu đang ở đây à Ooboshi?”
“Hả? Tớ ở đây từ nãy giờ.”
“X-Xin lỗi, tớ không có ý gì đâu…”
Một cậu trai normie đang điên cuồng hoàn thành bài vở của mình trước mặt tôi thật thà xin lỗi. Tất nhiên là cậu ta không có ý xấu gì. Thực tế, dù là một tên normie nhưng cậu ta không phải là tên đểu cáng. Trái lại, cậu ta còn rất tử tế và còn nói chuyện với tôi mặc dù cả hai không phải là bạn bè. Kể cả thế, cậu ta vẫn không nhận ra tôi đang ngồi đây.
Bằng chứng hoàn hảo cho thấy vấn đề tôi đang gặp phải là do---
Sự hiện diện mờ nhạt của mình.
Con người ghi nhớ người khác với những đặc trưng và ký hiệu. Nếu bạn đeo kính, bạn là Kính-kun; nếu bạn trang điểm lòe loẹt, bạn là gái gal cao trung; nếu bạn để kiểu tóc mào gà vàng, bạn là yankee; nếu bạn có số điểm nằm trong top 10, bạn là thiên tài; nếu bạn thích gây cười và thu hút sự chú ý, bạn là cây hài của lớp. Tất nhiên cái đó không chỉ áp dụng với những ấn tượng tốt. ‘Tên mập’, ‘thằng hói’, ‘con đĩ’ và vân vân đều là những cách khác để phân loại con người để nhớ họ dễ dàng hơn.
…Tuy nhiên, tôi lại nằm ở chính giữa nhưng đặc điểm đó, không có điểm tốt cũng chả có điểm xấu nào nổi bật.
Tôi không có nét đặc trưng nào cả.
Chưa kể chẳng ai thèm nhận ra sự hiện diện của tôi nên càng làm mờ đi hình ảnh vốn đã mờ nhạt của tôi. Tất nhiên đây không phải là do cố tình cho ăn bơ hoặc bắt nạt. Chỉ là không có chủ đề nào họ cần nói đến. Nếu tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện thì được, nhưng không có cuộc trò chuyện nào là do đối phương bắt chuyện với tôi.
---A, một môi trường vô cùng hiệu quả!
Không phải lãng phí thời gian với những cuộc trò chuyện vô nghĩa hay duy trì những mối quan hệ không cần thiết, tôi có thể dành thời gian quý báu của mình cho những việc thực sự quan trọng hơn.
Thế này thì còn gì tuyệt vời bằng!
Dù miệng nói vậy nhưng không hẳn là tôi phủ nhận quan hệ bạn bè. Chỉ là tôi chọn bạn mà chơi thôi.
Phải rồi, đó chính xác là thứ---
“Oápppp… Chào Aki.”
“Trời, ông lại lờ đờ như mọi khi, Ozu.”
“Tôi làm việc suốt tới tận sáng đó… Đây, nhìn này, mắt tôi. Đỏ lừ phải không?”
“Ông lại cày đêm rồi. Mà khỏi phải lo, tôi sẽ đỡ ông vụ bài vở cho.”
“Cảm ơn… Thật là, trên đời này chỉ cần có bạn bè…”
Cậu trai này bước loạng choạng về phía tôi trong tình trạng đếm cừu trong đầu rồi ngồi phịch phía sau tôi. Cậu ta đứng dậy là trai đẹp, ngồi xuống là thiên tài và bước đi là nhân vật chính. Vẻ đẹp như tranh vẽ và con người hợp làm trung tâm câu chuyện nhất. Đó là Kohinata Ozuma. Người mà tôi gọi là Ozu. Con người mà tôi đã quyết định sẽ sát cánh cả đời và là người bạn duy nhất của tôi.
“Lần sau tôi sẽ đãi ông anmitsu. Món bày bán ở trước nhà ga ấy… Aki, ông thích bánh đồ ngọt Nhật phải không?”
(TLC https://en.wikipedia.org/wiki/Anmitsu)
“Phải. Mấy chuyện cỏn con thế này ông đừng bận tâm làm gì.”
“Không. Tôi bận tâm lắm nên mới phải tìm cách báo đáp ông.”
“……!”
Cười, Ozu mỉm cười như vị hoàng tử trong câu chuyện cổ tích của trẻ con. Bởi vậy, cảm giác lạnh giá trong người tôi bị sự ấm áp của cậu ta xua tan và tôi cảm thấy mắt mình âm ấm.
“Ông… Ông thật tử tế…” Tôi thành thật thì thầm.
“Ông lại nói quá rồi.”
“Đành chịu thôi. Tôi cảm thấy thế từ tận đáy lòng mình. Tôi sẽ không nói dối về cảm xúc của mình.”
“Hahaha, kỳ quặc thật. Nhưng điều đó mới là nét đặc trưng của ông.
“Không tôi làm gì có cái đó. Câu này nghe hơi kỳ, nhưng tôi sống bằng tính toán.”
“Tính toán kiểu đó giống lòng tốt thì đúng hơn.”
“Thế nào mà chả được.”
Vì tôi không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, tôi dừng chủ đề này lại. Khi tôi làm vậy, Ozu có lẽ đã nhận ra ý tôi và làm theo.
“Thì cũng có nhiều lý do để tôi đền bù cho ông vì con em tôi lại làm phiền ông. Hôm nọ nó vào nhà ông phải không?”
“Aaa, đúng rồi đó.”
“Đổi chỗ giấu chìa khóa suốt rồi mà con bé vẫn tìm ra được… Thiệt tình, tôi rất xin lỗi.”
“Không cẩn phải xin lỗi. Đó không phải lỗi của ông, Ozu.”
Kohinata Ozuma và Kohinata Iroha. Việc cả hai người họ là anh em ruột thịt là điều tôi vẫn không tài nào hiểu nổi. Ozu là một người chu đáo. Cậu ấy có thể đọc bầu không khí và thông cảm với mọi người xung quanh mình. Chưa kể cậu ấy còn cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho hành vi xấu của con em nữa, còn cất công đền bù cho tôi. Với tôi cậu ta như một vị thần.
Nhưng con nhỏ phiền phức kia thì ngược lại. Tới tận bây giờ, tôi vẫn tự hỏi mấy lão thánh thần trên thiên đàng tạo nên bản tính của nhỏ từ thứ bậy bạ gì.
“Tôi nghĩ đó là vì Iroha thích Aki đó chứ.”
“Là sao?”
“Oa, cái mặt ông trông như ghét cay ghét đắng câu đó.”
“Tất nhiên. Đùa gì mà thô bỉ.”
“Hmm, ông đang nói người thân của tôi thế à? Dù tôi đồng ý là con bé không hoàn hảo.”
“Đâu thể tránh được? Tôi nghĩ vậy và tôi sẽ không nói dối về cảm xúc của mình.”
“Cùng là câu nói ông vừa dùng nhưng tôi không còn thấy ông tử tế chút nào…”
“Ý tôi là không đời nào có chuyện con nhỏ đó có tình cảm với tôi. Con nhỏ toàn trêu chọc và quấy rầy cuộc đời của tôi thôi.”
“Nhỡ đâu là kiểu yêu ngược---?”
“Làm như có vụ đó. Lời đồn đại thôi. Không, hết sức vớ vẩn. Nếu nhỏ thật sự thích tôi thì nhỏ nên dẹp cái trò quấy rầy đi và dùng cách tiếp cận dễ hiểu hơn. Đó là điều hiển nhiên. Vô lý cũng phải có chừng mực. Nhỏ quá đáng đến nỗi tôi sắp từ mặt nhỏ rồi.”
“…Tôi không nghĩ rằng trái tim con gái có thể giải thích bằng logic…”
“Mọi người nghĩ ngợi quá rồi. Và với cả, có đứa thích tôi nghe còn xạo ngang lời đồn đại.”
Thiệt tình, tôi không mong đợi một chuyện tình thanh xuân buồn vui lẫn lộn mà bạn hay thấy trong manga và anime. Khác xa với được thích, mọi cuộc gặp gỡ của tôi tới giờ toàn bị đám con gái ghét. Không ai trong số họ thể hiện dù chỉ là một chút tình cảm với tôi. Thế nên tôi đã từ bỏ.
“Dù sao thì chẳng có lý do nào để gái nó yêu một đứa nhàm chán như tôi.”
“Tôi nghĩ Aki khá nổi tiếng đó chứ~”
“Một thằng trai đẹp như ông nói thế nghe chả khác gì đang mỉa mai tôi.”
“Ra vậy, ông thật tử tế.”
“Lại nữa rồi. Tôi là ‘trai tốt’. Kiểu người mà sẽ không bao giờ trở thành người số một của ai đó.”
“…Ông khó chiều thật đấy. Tại sao ông cứ cứng đầu khi nói về các quan hệ thế nhỉ…?” Ozu thở dài và làm mặt buồn phiền.
Thiệt tình, tự ép mình nói rằng tôi là người tốt bụng. Cậu ta là một người cao thượng. Cậu ta được trời phú cho khuôn mặt và dáng người hấp dẫn, giỏi giang và nhân cách tốt. Ozu chắc chắn là một người sẽ còn tiến xa trong tương lai. Tưởng tượng tới ngày mà thế giới phải công nhận tài năng của cậu ta khiến tôi cảm thấy phấn khích. Tôi phải trân trọng tình bạn này.
---Chà, còn vướng thêm con em của nợ của cậu ta đúng là không may thật, nhưng tôi không thể làm gì khác được.
Khi tôi đang mãi suy nghĩ,
Rầm!!!
“………!!!”
Ngay khi cánh cửa lớp bật mở, bầu không khí trong lớp thay đổi ngay tức khắc. Cả những kẻ đang liều mạng chép vở lẫn kẻ đang nói chuyện ồn ào đều im bặt.
Âm thanh giày cao gót gõ lên sàn vang khắp lớp và trước mặt những học sinh lúc này là một người phụ nữ trẻ trung. Tóc cô buộc gọn. Đôi mắt sắc bén và trí thức. Cơ thể mảnh mai và bộ ngực bự mà có lẽ sẽ khiến vài cô người mẫu phải ghen tị, cô ấy mặc trên người một bộ đồ bó sát hấp dẫn. Đúng là một người phụ nữ rất hợp với cụm từ ‘cô gái xinh đẹp’. Cô nhìn quanh lớp, nơi đám học sinh vẫn còn tự do làm việc riêng hoặc đứng lộn xộn, và vừa lườm họ vừa nói.
“Chuông đã kêu rồi phải không? Những con lợn không thể đúng giờ nên cuốn gói và cút đi.”
“………”
“Đặt mông vào chỗ ngồi đi. Hay là muốn ăn phạt?”
Cộc! Cô gõ gót giày xuống nền bục bảng đen. Đáp lại, mọi học sinh mặt trắng bệch. Với những chuyển động vụng về, họ về hết chỗ ngồi của mình.
--- Mà còn có vài người mặt đỏ ửng, người thì thở hồng hộc “Haaa… Haaa…”, tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên dẹp chuyện đó sang một bên.
“Đám con lợn anh chị đẻ ra trong lốt con người. Tuân theo quy tắc xã hội là bài đầu tiên anh chị phải học. Tụi bay! Bao giờ mới trở thành người hả?”
Cô thốt ra thứ ngôn ngữ sỉ nhục mà ta không ngờ là từ một nhà giáo như cô. Vì giáo viên bị cấm trừng phạt hay xâm phạm vào thân thể, tồn tại một người miệng lưỡi độc địa thế này hẳn là một chuyện rất hiếm. Giáo viên chủ nhiệm kiêm phụ trách môn Toán: Kageishi Sumire. Khuôn mặt và vóc dáng quyến rũ cùng với đầu óc sắc sảo và nhạy bén. Lần đầu tiên cả lớp biết được giáo viên chủ nhiệm năm nay của mình, hẳn là chúng tôi đã vui mừng khôn xiết, nhưng rồi mọi chuyện nhanh chóng thay đổi. Giờ thì chỉ có một nhóm nhỏ gồm mấy tên khổ dâm thích cách cư xử này của cô.
“Người đàn bà độc địa” là biệt danh rất hợp với miệng lưỡi độc địa, cách giáo huấn nghiêm ngặt và ánh nhìn đầy sát khí của cô. Chúng hợp lại khiến cô tỏa ra khí chất của kẻ thống trị bất cứ học sinh nào còn muốn đùa nghịch.
“Giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết chủ nhiệm.”
Tuân theo mệnh lệnh của nữ hoàng, tiết chủ nhiệm buổi sáng bắt đầu. Đầu tựa lên tay, khuỷnh tay tựa lên bàn, cô làm vẻ mặt hách dịch. Giáo viên đáng sợ thảnh thơi làm sao, chỉ bằng vài câu mà kiểm soát được cả đám đần độn ở đây…
…Tôi vừa lẩm bẩm vừa tập trung sự chú ý tới nữ hoàng trong lớp.
*
Sau tiết học, cứ như mọi khi, không có chuyện gì bất thường xảy ra và cuộc đời học sinh nhàm chán hôm nay của tôi đã kết thúc.
“Được rồi, về nhà th—“
---ôi, đó là điều tôi định nói với Ozu nhưng bị ngắt lời.
“Ê-Ê, c-c-cậu rảnh không?”
“Ể?”
Tôi tự dưng được một đứa bạn cùng lớp bắt chuyện và tôi vô thức phát ra âm thành kỳ quặc.
Ai đó ngoài Ozu cần gặp tôi sao? Và tên này là ai đây mới được? Tôi nhớ cậu ta ngồi gần hành lang, nhưng tôi không nhớ nổi tên hay mặt cậu ta. Suzuki chăng?
Tôi hơi hoảng vì chuyện này chưa từng xảy ra và cậu ta hình như cũng đang lúng túng.
“O-O-O-O-O-O-Ooboshi. C-C-C-C-Có n-n-n-người muốn gặp cậu.”
“Tại sao cậu run bần bật vậy?”
“T-T-T-Thôi đi! Ý-Ý-Ý tớ là, e-em đó bước tới t-t-từ hành lang, là em năm nhất xinh vãi chưởng ấy cậu có biết không?!”
“…À.”
Tôi đoán ra được rồi. Chỉ có một người duy nhất mới gây ra phản ứng thế này.
“E-Em ấy trông rất xinh đẹp mà không cần trang điểm. Chưa kể còn lịch sự với mọi người, thông minh và hình như còn là học sinh xuất sắc thì phải? Khoảng cách rất lớn. Kiếp trước cậu làm việc tốt gì mà được một bé ngon như thế tới gặp hả?!”
“Không, chắc là vì kiếp trước tớ là một kẻ cực kì tệ hại.”
Thở dài rồi lướt qua Suzuki (chắc thế), tôi hướng tới hành lang. Khi tôi đang---
“Xin chào Ooboshi-senpai~”
Tôi được Kohinata Iroha hân hoan chào. Làm gì còn gái nào khác có việc với tôi chứ. Nhưng tự dưng nhỏ tới đây làm gì?
“………………………Sao cô lại ở đây?”
“Em ở đây thì kì lắm à?” Iroha khẽ nghiêng đầu giả ngu.
Chứng kiến thái độ nhẹ nhàng và tao nhã bất thường này của nhỏ khiến tôi hết sức khó chịu. Hình như nhỏ đúng là một học sinh giỏi hạnh kiểm tốt. Mà dù tôi hơi khó tin, nhưng ở trường quả thực nhỏ là người như thế. Nhưng tôi sẽ không im lặng vì tôi biết mặt khác của nhỏ.
“Lạ lắm đó. Gọi Ozu thì không sao, nhưng tại sao lại là tôi?”
“Tất nhiên là vì em có chuyện cần gặp với Senpai chứ không phải là Onii-chan.”
“Cách nói chuyện và giọng điệu của cô khiến tôi buồn nôn quá. Trở về với cô của mọi khi đi.”
“Ể, anh đang nói gì thế?” Iroha giả đò nhìn tôi với đôi mắt gà con.
Lại là con sói đội lốt cừu phải không? Thay vì la hét và đòi cho bằng được, nhỏ đang dùng thứ ngôn ngữ lịch sự và bởi vậy, những kẻ đang quan sát chúng tôi từ trong lớp không ai biết tính cách thật sự của Iroha. Chính xác hơn, đám con gái trông như thể không tin vào mắt mình còn ánh mắt đám đực rựa chứa đầy sự ghen tị.
“…Có chuyện gì? Cô muốn về nhà cùng nhau hay gì?”
“Chính xác~!” Một lời đáp nhanh gọn và nụ cười tươi rói.
Tôi mừng là nhỏ thấp hơn tôi. Bởi vậy người tôi mới che được nụ cười của nhỏ khỏi mắt người khác trong lớp. Nếu họ nhìn thấy được, khá chắc là tôi sẽ không nghe được hết câu. Mối quan hệ giữa chúng tôi là thế nào? Chúng tôi đã làm gì nhau chưa? Tôi chắc sẽ là nạn nhân của buổi hỏi cung. Cho dù tôi đáp lại ‘Cô ngậm mồm lại có được không! Hay cô vẫn chưa thỏa mãn hả con ngốc?!’ hoặc tôi hùa theo giả ngu ‘K-Không thành vấn đề’, kết quả sẽ không hề thay đổi. Môi trường hoàn hảo tôi đang sống sẽ sụp đổ hoàn toàn.
“Haiz… Tôi sẽ thu gọn đồ và gọi Ozu, chờ một lúc đi.”
Tiếp tục nói chuyện thế này trước lớp sẽ rất nguy hiểm. Không lường trước được hiểu nhầm gì sẽ còn đến nữa. Chốt vậy, tôi toan quay về lớp…
“A, anh không cần phải gọi Onii-chan.”
“Hả? Tại sao?”
Đường về nhà giống hệt nhau. Ozu và tôi học cùng lớp và là bạn bè, còn Iroha là em gái Ozu. Dù thế nào thì về nhà cùng nhau là thuận tiện nhất…
Khi tôi đang mãi suy nghĩ, Iroha sốt ruột bước lên. Đôi má nhỏ có màu như lá mùa thu và giọng nói nhỏ nhẹ như trinh nữ đang yêu từ thời Showa…
“Thiệt tình, đừng bắt em phải nói ra ở một nơi đông người thế chứ. Em muốn về nhà cùng Senpai, chỉ hai chúng mình.”
“-----C-Cất ngay cái tông giọng đó đi! Cô không hề có ý định đó và chỉ muốn trêu tôi thôi phải không?!”
“Ể.”
Tôi lạnh lùng trả lời nhỏ và lùi lại một bước. Khi tôi làm vậy, mặt Iroha tỏ ra như sốc.
“Thật… Hức hức… tàn nhẫn. Mặc dù chúng ta đang hẹn hò!!!”
Và cô lớn tiếng la lên lời tuyên bố nực cười đó.
“Hảảảảảảảảảảảảảả ?!”
“Dù mới hôm qua anh lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm với em! Anh thật tàn nhẫn! Anh coi em là đồ chơi của anh ư?!”
“Hẹn hò và chọc nhau là hai chuyện khác nhau.”
“S-Sờ và chọc nhau… anh đừng nói lớn tiếng thế chứ… xấu hổ chết đi được.”
“Sao mặt cô lại đỏ hả?! Họ sẽ hiểu lầm hết đó! Tôi nói chọc nghĩa là trêu chọc nhau!”
Lời tuyên bố đột ngột của Iroha vang rõ tới tận góc lớp. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt tò mò của bọn học sinh chĩa vào lưng mình và nó khiến sống lưng tôi lạnh toát. Hình như nghe thấy ồn ào, cả Ozu cũng đến kiểm tra tình hình---
“Sao thế Aki? …Khoan đã, Iroha?”
“A, Onii-chan. Em chào anh”, Iroha cúi thấp đầu với một nụ cười ra dáng học sinh giỏi.
Mà Ozu biết bản tính thực sự của Iroha, nhỏ không cho cậu cơ hội đáp lại và tiếp tục nói.
“Thật ra là Aki-senpai và em đang hẹn hò.”
“Ể… ừm…?”
“Aaaa, không chịu nổi nữa rồi! Iroha, lại đây với tôi một chút!” tôi tóm tay Iroha và kéo nhỏ đi.
“Kyan~!”
Cứ thế này thì tôi sẽ không kiểm soát được tình hình. Giờ tôi quyết định té khỏi chỗ cậu ấy. Tôi kéo nhỏ xuống hành lang, tới khúc cua cầu thang vắng vẻ.
“Tự dưng nói linh tinh cái gì trước mặt mọi người thế hả?! Một hình thức lừa đảo mới sao?! Hả?!”
“Ể, lừa đảo ở đâu ra. Ý em là, chúng ta chả đang gần như hẹn hò rồi còn gì?”
“Tôi không quan tâm! Mục đích của cô là gì?”
“Ahaha. Độ dễ thương trong mắt Senpai thấp quá đi mất! Em không được tin tưởng tẹo nào~!”
Khi chúng tôi thoát khỏi tầm nhìn của người khác, Iroha trở về với tính cách lả lơi của nhỏ. Nhỏ ôm bụng cười hả hê trên nỗi đau của tôi rồi hít vài hơi thật sâu và tiếp tục nói.
“Senpai, anh nói rằng mình sẽ gặp rắc rối nếu anh có bạn gái. Thế nên em quyết định trở thành bạn gái của anh!”
“Cách suy nghĩ của cô quá điên rồ…”
“Ể, em nghĩ cách nghĩ đó không khó hiểu lắm mà?”
“Haiz… cô muốn làm gì mặc xác cô. Dù gì cũng chẳng ai chịu tin cô đâu.”
Tôi sẽ không hùa theo cô đâu--- tôi nghĩ đoạn rồi thở dài.
Và khi đang nghịch với tóc mình, cô nói “Vậy ạ? Em nghĩ rằng kịch bản này đáng tin lắm chứ.”
“Tin sao nổi? Dù hơi phiền phức một chút nhưng cô có vẻ ngoài xinh xắn. Làm sao cô có thể hợp với tôi, đúng không?”
“Chà cũng phải, em vô cùng xinh đẹp và Senpai vô cùng nhàm chán sẽ không hợp nhau lắm.”
“…Này.”
Nhỏ không thể nói một cách tử tế hơn sao? Dù nó sự thật đúng là thế.
“Nói trắng ra là, nếu Senpai lan truyền tin này thì anh sẽ bị gọi là ‘Vua Ảo tưởng Sức mạnh’, thế nên em sẽ là người nói với mọi người.”
“Có độ tin cậy khác xa nhau thế cơ à?”
“Chính xáaac~ Em mà đã nói thì mọi người ắt sẽ tin ngay~”
“…Thôi dừng lại đi…”
Tôi ngửa đầu lên trời.
“Tương lai của tôi phụ thuộc cả vào vụ này. Xin đừng gây khó dễ cho tôi nữa.”
Vì ước mơ của tôi, mục tiêu của tôi, tôi rất cần sự giúp đỡ của Chủ tịch Tsukinomori. Giờ thì tôi đã có thể tiến một bước lại gần ước mơ của mình, nhỏ lại định hủy hoại nó như thế này sao?
Với những cảm xúc đó, tôi quay lại và cất bước đi. Sau khi nói rành mạch ra rằng tôi sẽ không để nhỏ tự tiện làm điều mình thích nữa, tôi định rời khỏi chỗ này. Đúng lúc ấy--
“…Anh vô tâm lắm đó Senpai. Tại sao anh lại không nhận ra?”
Thụp, tôi cảm thấy thứ gì đó đập vào lưng mình.
Hơi thở ấm áp mơn trớn tai tôi. Xuyên qua lớp đồng phục, độ mềm mại và ấm áp của ngực nhỏ truyền trực tiếp tới cơ thể tôi. Tôi có thể cảm thấy nhịp đập đều đều. Thịch thịch. Đây là nhịp tim của Iroha sao?
--Ê-ê, bầu không khí gì vậy nè?
“Làm như em sẽ làm việc này với người em ghét ấy. Em chỉ trêu anh một chút thôi…”
“C-Cô đang tính làm gì? Tôi không tin cô nếu cô đột nhiên phát ra giọng nói quyến rũ đâu nhé? T-Tôi sẽ không tin cô.”
“…Em muốn Senpai nhìn mình.”
“Gự…”
“Em biết rằng Senpai trong lòng nghĩ về tương lai của anh ấy. Nhưng nếu anh nhìn với khoảng cách quá xa, anh sẽ không thấy những gì đang xảy ra trước mắt mình. Tất nhiên là em sẽ cô đơn lắm đó anh biết không?”
“Iroha…”
“Em không muốn anh đi. Em muốn chúng ta sát bên nhau thế này, mãi mãi. Em muốn quan hệ giữa chúng ta cứ thế này vĩnh viễn. Thế nên… Thế nên, em---“
Dường như cô đang mở lòng mình và truyền đạt cảm xúc qua nỗi đau. Giọng Iroha lọt sâu vào tâm trí của tôi, vang vọng không ngừng.
Nhỏ bị sao vậy? Tại sao giờ nhỏ mới dám nói những điều đó…? Tôi… tôi nên làm gì…?
“---Đùa thôi!! Anh vừa nuôi hi vọng phải không? Anh đổ em rồi đúng không?!”
“…………”
“Ahahaha, em muốn thử vụ này ít nhất một lần, cảnh tỏ tình! Cảnh tim Senpai lỡ một nhịp dù anh ấy còn chưa bao giờ coi em là con gái thật sự dễ thương hết sức! Nè, cảm giác thế nào hả anh?!”
“………”
“A, anh xấu hổ tới mức không biết nói gì sao? Thiệt tình~ đỏ tới tận tai luôn. Senpai, anh rất d-ễ-t-h-ư-ơ-n-g đó~?”
Nhỏ vẫn ôm tôi từ phía sau và tràn đầy năng lượng khi nhỏ siết chặt nắm tay vào bụng của tôi. Và đúng như nhỏ nói, mặt tôi chắc đỏ lừ như thể mặt tôi đang sôi sùng sục.
----GIẬN SÔI CẢ MÁU BỞI CON RANH PHIỀN PHỨC NÀY ĐÓ CHỨ!!!
“Tôi sẽ không bao giờ tin cô nói gì nữa---!!!”
“Úiiiiii! Mau----té---thôi~!”
Sau khoảng 30 phút chơi trò đuổi bắt trong khuôn viên trường, khả năng chịu đựng của tôi đã đến giới hạn.
…Khỉ thật. Lần sau mà thấy cái mặt đó, tôi sẽ tóm cổ cô.
*
「Thiệt tình, con mắm này đang tính làm gì vậy? Tôi đang ở trong lớp mà nhỏ còn tấn công tôi…」
「Xem ra con bé rất hứng thú với ông nhỉ?」
「Mắt ông có vấn đề rồi à?」
「Câu đó nên dành cho Aki mới đúng. Cất công tới lớp khác ở tầng khác không phải việc mà ai cũng sẽ làm đâu. Tất nhiên ngoại trừ trường hợp là vì một chàng trai rất đặc biệt.」
「Phải rồi, chắc tôi là người đặc biệt. Đặc biệt bởi nhỏ ghét tôi.」
「Nhỡ đâu là do tình cảm của con bé méo mó vì nó không thể chấp nhận thì sao? Có lẽ có rất nhiều lý do ẩn sau hành động con bé.」
「Thôi đi ba. Nếu nhỏ thôi trêu chọc tôi và tỏ tình thật lòng thì tôi sẽ tin nhỏ.」
「…Chà, cũng chẳng sao cả. Tôi hoàn toàn ổn nếu hai người cứ tiếp tục chơi trò này.」
-------------
Suu: Chap này hint yaoi nhiều vê lù <(“)
Leave a Comment