Haroon - Tập 3, Chương 2


Tập 3, Chương 2: Chợ đen 
“Chào mừng trở lại!”

Trong khi vẫn đang thắc mắc về tình hình hiện tại của mình, Haroon nghe thấy giọng nói thân thuộc của Bell. Haroon còn chưa mở mắt ra. Cậu vẫn đang cau mày và chưa tỉnh dậy do cú sốc từ lúc mới chết. Bell lo lắng nhìn cậu. 

“Thật là một cảm giác dễ chịu.” Haroon nói một cách mỉa mai. 

Bell khịt mũi và khẽ cười.

“Đừng có cười!”

Nghe thấy thế, cô cố gắng hết sức để rũ bỏ biểu cảm vui vẻ đang hiện hữu trên mặt mình. 

“Nhưng mừng là anh đã quay lại.”
“Ừ.”

Cậu bỗng dưng nhận ra rằng mình không có cửa đấu khẩu với Bell. Trong khi cậu đang bận chơi game, Bell đã liên tục tiếp nhận thông tin trên Internet. Chỉ mới hai tháng trôi qua từ khi họ gặp nhau, nhưng Bell nhỏ nhắn mới ngày nào giờ đã trở thành một cô gái đang ở tuổi dậy thì. Cậu cho rằng đó là chức năng của những AI có nhận thức. Dù cho thứ cậu đang thấy chỉ là một ảnh chiếu, nhưng đúng thật là diện mạo của cô đã thay đổi thành một cô gái tuổi teen. 

‘Vậy là AI cũng lớn lên được à? Có thể sẽ có ngày mình được thấy Bell trở thành một quý cô.’ Cậu thầm nghĩ. 

Haroon tò mò liệu cô sẽ còn lớn được đến mức nào, nhưng không lâu sau lại trở nên buồn bã vì cái chết của mình trong game. Cậu đã đoán trước được chuyện đó từ lời cảnh báo của Brat, nhưng nó vẫn thật khó chịu làm sao.

“Nhưng việc cảm tử đó có thật sự cần thiết không?” Bell chỉ trích cậu. 

Cô ấy đang hỏi như thể mình là người bị hi sinh. Nhưng Haroon chỉ mỉm cười đáp lại. Cậu nhận ra rằng Bell đã biết từng giờ từng phút mình trải qua trong game. Dù chỉ là đoán mò, nhưng cậu nghĩ rằng Bell đã trải nghiệm cùng một thứ với mình trong game một cách gián tiếp, thông qua những tín hiệu điện mà cô nhận và gửi. Và cũng không lạ gì khi cô ấy phán xét những hành động của cậu bằng cái tôi của cô.

“Nếu không hi sinh bản thân ở đó thì anh đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ.” Haroon đáp.
“Nhưng kể cả nếu anh không làm thế, vẫn còn vô vàn cách khác để trở nên mạnh hơn.”

Điều đó hoàn toàn chính xác. Chỉ cần hạ lệnh thì Bell có thể lục tung cả Internet lên và cho Haroon biết cách hiệu quả nhất để trở nên mạnh hơn. 

“Nhưng đây là cách mà một con người nên sống.”
“Cách một con người nên sống?” Bell trông khá bối rối.

Haroon khá tự tin về điều đó. Ngoài nhiệm vụ ra, thì hiện tại cả nhóm đã trở thành những người bạn đã cùng cậu chia ngọt sẻ bùi, nên cậu không thể để họ chết dưới những đợt tên và bắn phép của địch, lẫn để họ bị nhấn chìm dưới con sông. Nếu không cứu họ chỉ vì sợ mất một phần nhỏ chỉ số mình đang có thì sẽ thật hèn nhát và ích kỉ. Ít nhất là cậu nghĩ thế. 

“Tạm thời để chuyện này qua một bên đi. Có thể sau này em sẽ hiểu được sau khi quan sát thêm những quyết định của anh.”
“Vâng.”

Bell gật đầu đồng thuận. Chuyện đó hiện tại là quá khó để cho một AI có thể hiểu được, dù cô đã xem qua đủ loại phương tiện truyền thông và có một nhân cách. Bản thân cô hiểu rất rõ điều đó. 

“Vậy anh có được thăng class chưa?”

Haroon quyết định không nói ra rằng cô ấy đang hỏi lại chuyện mà mình đã biết trước. Chắc Bell hành động thế này là do điều mà cậu vừa nói với cô.

“Ừ. May mắn thay, anh đã được thăng class trước cả khi vào thành phố.”
“Tuyệt thật! Theo như thông tin chính thức, số người được thăng class trước khi vào thành phố ít đến mức có thể đếm trên hai bàn tay.”

Điều đó làm cậu cảm thấy tốt hơn hẳn. 

“Chẳng có gì tuyệt vời cả. Như đã nói, anh chỉ gặp may thôi, và bản thân anh cũng chẳng có gì đặc biệt.” Haroon nói trong khi đứng lên.

Cậu ra khỏi cái khoang và đi tắm, rồi nghỉ ngơi một lúc. 

‘Mình sẽ không được chơi game trong một ngày vì đã chết trong đó. Nên làm gì giờ?’ Cậu nghĩ. 

Cậu không biết phải làm gì, vì đã sống trong thế giới của Beyond suốt mấy tuần qua. Haroon nhớ lại khoảnh khắc lúc mình chết đi, và thắc mắc liệu cả nhóm đã đến được Lãnh Thổ của Tử Tước an toàn chưa, nhưng hiện tại thì cậu vẫn chưa hề có cách để kiểm tra chuyện đó.
Cậu tin vào khả năng của Brat, và khá chắc rằng họ đã đến được nơi, nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Dù họ chỉ là những NPC (Non-Player Character) được tạo ra từ những con số 0 và 1 của mã nhị phân. Sau khi dành thời gian với nhau, cậu xem họ không khác gì bạn thật của mình.

‘Mà, mình nên ra ngoài và làm việc gì đó có ích thì tốt hơn là ngồi lì trong nhà như thế này. Chắc đi gặp Jinsoo cái nhỉ.’ Cậu nghĩ. 

Cuối cùng cũng đến được Lãnh thổ của Tử Tước Paros, nên sẽ tốn thêm 15 ngày nữa để cậu đến được thành phố đã hẹn gặp. Cậu cần kiểm tra xem liệu có thay đổi gì trong kế hoạch không, và cũng muốn nghe vài chuyện về Beyond từ chính miệng một người chơi khác. 

Haroon thay đồ. Sau đó, cậu đột nhiên nghe thấy giọng của Bell bên cạnh mình. 

“Oppa, em có chuyện cần nói với anh.”
“Khoan, gì cơ? Làm sao em...”

Bell đang thật sự xuất hiện ở ngoài cái khoang, bên trong phòng cậu. Cô trông như là người thật vậy, chứ không phải là cái ảnh chiếu trong khoang mới nãy nữa. Cậu không thể hiểu nổi vì sao cô lại có thể hiện thân được bên ngoài cái khoang. 

“Hohoo, em đã học được rất nhiều thứ trong lúc anh đang chơi game đó. Giờ em đã có diện mạo của một con người và khả năng di chuyển của họ nữa mà không cần phải kết nối với cái khoang. Nhưng mà chỉ trong phạm vi căn phòng này thôi.”
“Thế cũng được nữa à?”

Haroon không thể tin vào mắt mình. Dù biết cô là một AI xịn sò rồi nhưng cậu không ngờ cô còn làm được đến thế.

“Em đang dần hấp thu được một lượng lớn thông tin được mẹ Gaia để lại, nhưng còn chưa học được 10% nữa. Em có thể sao chép lại diện mạo bên ngoài của một con người, nhưng đến một lúc nào đó em thậm chí có thể sao chép được cả toàn cơ thể nữa.” (Suu: Thuyền Bell với Haroon, thật đấy <(“) )

Nghĩa là Bell đã học được cách nhân bản con người. Cậu đã được học trong lớp Sử rằng công nghệ cũng những nền văn minh trước đây đã được nhiều thành tựu đáng kể trong công cuộc nhân bản vô tính con người, nhưng vì thời đó tài nguyên có hạn  nên lĩnh vực đó chưa được nghiên cứu kĩ. 

“Hừm. Đươc thấy em ngoài cái khoang đó cũng là một chuyện tốt. Xem nào!”

Haroon nắm lấy tay cô.

‘Ừ, mình chẳng cảm thấy hơi ấm gì cả. Chỉ có ngoại hình của em ấy là con người thôi.’

Nhưng thật đáng kinh ngạc, từ một hình ảnh mà có thể có cả nhân dạng về mặt vật lí. Hơn nữa, cảm giác như thể cô thật sự là em gái cậu vậy, và cậu không còn cô đơn trong căn nhà này nữa. 

“À phải rồi, không phải em bảo có chuyện cần nói với anh sao? Là chuyện gì thế?” 
“À thì...”

Bell đánh mắt đi nơi khác. Nếu những người khác thấy cô do dự và đảo mắt đi thế này, họ sẽ chẳng nghi ngờ rằng liệu cô có phải con người.

‘Em ấy tuyệt thật! Cha dượng mình đã phát minh ra một thứ không tưởng rồi.’
“Thật ra, chúng ta đang sắp hết thảo dược rồi. Nếu anh không mau trữ thêm thì cơ thể không phát triển nhanh chóng được như bây giờ nữa đâu.”

Cậu cũng đã lo về chuyện đó. Sau khi tốt nghiệp kì tập huấn của lính đánh thuê, cậu đã có được nhiều thực phẩm dinh dưỡng, nhưng chúng không phải là thảo dược. Haroon thở dài. 

“Bell, mỗi cái chúng ta cần bao nhiêu, và tổng giá tiền là?”
“Về chuyện đó... Oppa, có nhiều thứ chúng ta không thể mua được trong những khu chợ bình thường, nên em không thể định giá hết được.”
“Vậy thì làm sao để mua được chúng?”
“Từ chợ đen.”
“Chợ đen?”

Khi vẫn còn đi học, cậu đã nghe về sự tồn tại của chợ đen từ bạn của mình, rằng có thể mua được những cuốn ‘sách mỏng’ về phụ nữ ở đó. Hồi đó cậu không biết điều đó nghĩa là gì. Nhưng đó là một thứ mà mấy thằng con trai tuổi cậu có hứng thú với.

“Nếu như còn không thể mua được trong chợ đen nữa thì chỉ còn một cách: Anh phải tự thân đi ra ngoài rào chắn và tìm chúng.” Bell nói.
“Vậy thì mong rằng anh sẽ tìm được chúng trong chợ đen.”

Bên ngoài rào chắn là một khu vực vô định mà cậu mới chỉ được thấy trong trí tưởng tượng của mình. Nhưng Bell nói đúng ở chỗ cha cậu đã lấy chúng từ bên ngoài rào chắn. 
Dẫu thế, Haroon biết rằng chỉ ngồi trong phòng và lo lắng sẽ chẳng đi đến đâu cả. Việc mua những nguyên liệu y học và thảo dược đó không thể chậm trễ được, nên tốt hơn hết là cậu nên xuất phát sớm. 

“Được rồi! Hãy đấu giá vài thứ rồi hẵng tới chợ đen.”

Cậu quyết định không đi thăm Jinsoo nữa, rồi vào cái khoang để truy cập trang đấu giá. Haroon định bán những vật phẩm mà Brat chưa ăn mất. Nếu người chơi muốn bán vàng cho Necomwall, họ phải đến ngân hàng trong game, nhưng đấu giá thì có thể làm được ngoài đời. 

“Trang đấu giá lớn nhất là cái được lập bởi Necomwall. Anh có muốn dùng nó không?”

Necomwall không phải là công ty phát triển duy nhất tổ chức đấu giá cho những vật phẩm trong game của mình. Đối với những game nổi tiếng như Beyond, họ có được nhiều lợi nhuận hơn từ việc trao đổi vật phẩm hơn là lãi từ phí đăng kí, nên tội gì mà không lấy lời chứ.

“Không! Chúng ta cần tiền mặt nên đưa anh đến trang chợ đen đi.”

Suy nghĩ đó thoáng qua đầu cậu. Vả lại, cậu cần tiền mặt nếu muốn ra ngoài trả nợ cho cha dượng của mình nữa. Dùng tiền ảo thì dễ hơn, nhưng cái đó thì không an toàn do liên tục bị chính phủ kiểm soát. 

“Vâng, em cũng nghĩ là anh sẽ muốn thế. DarkJewelry (Hắc Trang Sức) và BlackonMarket (Đen Chợ :))) là hai trang lớn và an toàn nhất.”

Haroon lướt qua hai trang và tìm tầm giá mình muốn. Nhưng cậu sẽ không biết được cho đến khi đem vật phẩm của mình ra thử, vì câu hỏi chính khi người ta đi đấu giá là, ‘nó có hiếm không?’ và ‘Nhu cầu sử dụng nó có cao không?’.

Cậu hứng thú với trang BlackonMarket hơn. Nó lấy tiền hoa hồng nhưng đổi lại sẽ đảm bảo sự ẩn danh của người dùng. Theo lẽ tự nhiên, nơi đây đã trở thành chỗ mua đồ quen thuộc của những đứa trẻ Quý tộc. 

Haroon chọn mục ‘Trao đổi trong Union’. Trang web hiện ra tên của 365 Union theo thứ tự bảng chữ cái. Cậu tìm Union mình đang hiện ở trong.

“Đây rồi! Union KO-1!”

Union mà cậu đang sống đã từng được gọi là Seoul trong nền văn minh trước, là thủ đô của Hàn Quốc. Nên nó được đặt tên theo chính đất nước đó.

“Ồ, có cả tá người đang online này.”

Cái từ ‘đất nước’ đã bị quên lãng từ rất lâu về trước, nhưng dù thế, những Union KO đều đứng đầu bảng các nước có công nghệ về mảng IT tân tiến và gây ấn tượng nhất. Nhân loại ngày nay rất ghét việc tự liên hệ bản thân với tổ tiên, nhưng bản thân họ không thể chối bỏ dòng máu của mình. Có lẽ việc Union KO-1 chuyên ngành marketing game cũng chẳng có gì bất ngờ lắm.

Có hàng ngàn cuộc trao đổi đang diễn ra. Haroon lọc những kết quả tìm kiếm, chỉ để lại những vật phẩm hiện đang được trao đổi trực tiếp. Có hơn 10000 cái. 

“Thật đáng kinh ngạc!”

Cậu không thể giấu nổi sự bàng hoàng của mình. Haroon chưa bao giờ tưởng tượng được rằng game nổi tiếng đến thế này. Và đống này chỉ là những giao dịch bên trong Union KO-1 thôi. Nếu tính cả toàn thế giới thì qui mô còn lớn hơn nữa. Cậu tự hỏi không biết liệu chính phủ có biết về chuyện này không. 

Haroon lại lọc tiếp kết quả bằng từ ‘Beyond’. Một lần nữa, có đến hơn vài nghìn giao dịch đang diễn ra. Đó chính là minh chứng cho sự nổi tiếng của Beyond. Cậu lướt qua trang web để xem các loại vật phẩm đang được trao đổi. Và đúng như Haroon dự đoán, đa số chúng là trang bị và áo giáp của kiếm sĩ. Cũng có vài quyển sách phép hoặc sách kĩ năng cho các pháp sư và tu sĩ. 

Từ thông tin đó, cậu biết được rằng cấp độ trung bình của người chơi hiện tại đã lên khá cao. 

“Được rồi. Để xem hòn ma thạch của mình đáng giá bao nhiêu nào. Cái mà mình nhặt được từ con Orc.”

Haroon đem hòn ma thạch ra đấu giá, và đặt giới hạn thời gian là một giờ. Một trong những kiểm duyệt viên của BlackonMarket đã yêu cầu xác nhận lại vật phẩm, nên cậu đã đăng nhập vào Beyond trong một lúc. 

Vì đây là lần đầu đổi một vật phẩm lấy tiền mặt, nên Haroon cảm thấy rất háo hức. Cậu hi vọng rằng hòn ma thạch của mình sẽ có giá cao. Dĩ nhiên, vì nó là một vật phẩm được các pháp sư ráo riết tìm kiếm, nên cũng đã đảm bảo được tí giá sàn, nhưng nhiêu đó thôi sẽ không đủ để mua đống vật liệu y học và thảo dược. Cuối cùng, cuộc đấu giá cũng bắt đầu.


Tên vật phẩm: Ma Thạch Sinh Học (Cực nhỏ)
Độ hiếm: Rare
Khác với ma thạch thông thường, ma thạch sinh học là những hòn ma thạch được phát triển bên trong một sinh vật sau khi bị chúng ăn. Ma Thạch Sinh Học trông khá thô và xấu vì đã ở bên trong một sinh vật sống một thời gian dài, nhưng khả năng dẫn ma lực của chúng là vô đối. Đôi khi chúng rơi ra khỏi những quái vật cấp Boss. 
Giá khởi điểm: 30 Vàng (2100$ tiền thật)


May thay, tỉ lệ đổi tiền vẫn là 70$/vàng. Khi game mới ra mắt, nó còn cao ngất ngưởng với giá 100$/vàng, nhưng bây giờ đang giảm dần. Người ta dự đoán rằng tỉ lệ đó sẽ ổn định lại ở mức 10-20$/vàng như những game thực tế ảo khác.

Nhưng dẫu vậy, cấp độ của những người chơi Beyond có class chế tác vật phẩm thấp đến mức họ chỉ mới suýt soát làm được những vật phẩm với độ hiếm Normal (Bình thường) không rơi từ những con quái, và những người chơi thương nhân thì cũng hiếm khi xuất hiện. Việc trao đổi giữa những người dùng đã bắt đầu phát triển, nhưng bị kìm hãm bởi việc họ không có đủ vàng để đưa nó vào hoạt động.

‘Vậy thì nhẹ nhõm rồi.’

Ai đó đã ra giá 40 vàng. Thường thì người mua chỉ ra giá cao hơn 1 vàng so với giá ra trước đó, nên đây là một khởi đầu khá tốt. Không lâu sau, nó đã tăng lên 80 vàng, và thời gian trôi qua còn chưa đầy 5 phút. 

“Trời đậu! Nhiêu đó là 5600$ đó!” Cậu vui mừng hét lên.

Nếu giá chỉ ngừng ở đó, thì số tiền đó vẫn là rất nhiều so với tiền mà cậu có hàng tháng với chỉ tầm 400$.

Tim của Haroon bắt đầu đánh trống liên hồi. Nếu như cậu có thể giao dịch như thế này mỗi lần, thì có khi cậu còn không cần một công việc ngoài đời. Cái nghề game thủ bóng tối này là quá đủ để kiếm cơm rồi.

Vấn đề là đống hàng tiếp tế mà cậu cần mua từ chợ đen. Nếu như Haroon tiêu nhiều hơn số tiền mình nhận được thì cũng như không.

Cậu kiểm tra lại danh sách hàng tiếp tế mà Bell đã in ra.

“Gừng hoang 1/3oz, Gừng 10/30 pound, thiếc trắng 5/10 pound, Dâm dương hắc hoa to 2/10oz...” (Tre: oz với pound đều là đơn vị đo cân nặng của nước ngoài, các bạn gg để biết thêm chi tiết)

Danh sách tưởng chừng như dài bất tận. Như Bell đã nói, cậu ngốn cả đống thảo dược các kiểu. Vì cơ thể cậu đã phát triển đến thế chỉ trong vài tuần, đúng thật là cậu cần phải mua thêm.

“Đống này tốn hết bao nhiêu tiền thế? Mà có mua được hay không nữa mới là vấn đề.” Cậu vừa thở dài vừa nói.

Vì chưa bao giờ đến chợ đen trước đây, cậu không khỏi lo lắng. Với sự giúp đỡ của Bell, cậu đã in thêm một danh sách những thứ thiết yếu ra giấy. Sau khi nhận bản in, Haroon nhận ra rằng mình cần mua hơn 200 loại nguyên liệu, và cậu chưa từng nghe đến đa số trong đống đó. Việc đổ thêm dầu vào lửa là chúng không có bán ở siêu thị. 

“Nhưng Bell có biết chợ đen ở đâu không vậy?” 
“Dĩ nhiên là có. Có một cái trong quận này nữa cơ mà.” 
“Trong quận này luôn?”
“Ừm. Có bốn khu và tất cả trong số đó đều toạ lạc trong những đường hầm dưới lòng đất gần rào chắn.”

Cậu đã nghe về tàu điện ngầm, một phương tiện vận chuyển của các nền văn minh trước. Những đường hầm dưới lòng đất mà cô đang nói đến hẳn là những con đường kết nối các trạm tàu điện với nhau. Haroon đã từng đến đường hầm đó một lần để vận chuyển tử thi khi còn làm việc ở nhà xác. Hồi đó, cậu chẳng dám ngó nghiêng ngó ngửa gì mà chỉ dám đi thẳng về phía trước vì sợ lũ Hark, nên đã không hay biết rằng có chợ đen ở gần đó. 
Ngày nay, những Union đang dùng những con đường điện từ để vận chuyển con người và hàng hoá, nên những đường hầm này đã bị đóng cửa vì không có ai sử dụng nữa. 

“Thật ư?”
“Ừ. Qui mô của nó lớn đến mức cả những chuyên gia cũng không biết chính xác được. Hầu hết mọi người đều biết về nơi đó.”

Nhưng bản thân cậu thì chưa bao giờ nghe đến, vì đã sống khép kín suốt bấy lâu nay.

“Họ bán gì ở đó thế?”
“Những thứ không thể mua được trong các Union. Rau củ, thóc, thảo dược, máy móc... tất cả mọi thứ! Những sản phẩm từ nền văn minh trước, và thậm chí là phụ nữ...”
“Ra vậy.”

Cậu khá bất ngờ khi nhận ra những nơi như thế tồn tại, dù không biết những người bán lấy hàng hoá ở đâu. Có lẽ người đàn ông đã đem Bell đến cho cậu cũng đã sử dụng chợ đen.

“Nhưng sẽ đắt tiền lắm đúng không?”
“Em không chắc lắm. Tất cả thông tin em tìm được là họ chỉ nhận trao đổi bằng tiền mặt.”
“Tiền mặt? Mà, cũng chẳng bất ngờ gì lắm.”

Những tài khoản ngân hàng cá nhân do các Union mở lúc nào cũng chịu sự giám sát nghiêm ngặt, nên chẳng lạ gì khi họ tránh giao dịch bằng tiền ảo. Nếu là cậu thì cũng sẽ làm thế. Sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh vì đây là những giao dịch bất hợp pháp, như thuế các kiểu.

“Được, ghé qua thử xem nào. Em in hộ anh một cái bản đồ chỉ đường được không?”
“Vâng, sẽ xong nhanh thôi ạ.”
“Và xem lại xem giá cả có thay đổi gì không.”
“Đã rõ, Oppa.”

Một giờ đã trôi qua kể từ khi cậu bắt đầu tìm kiếm thông tin về chợ đen. Haroon đã nhận được thông báo từ trang đấu giá, nên cậu đã hiển thị nó trước mắt mình.


Cảm ơn bạn vì đã giao dịch trên BlackonMarket, Laugh. (Tre: Theo mình hiểu thì đây là username main đặt trên web đấu giá chứ không phải là Cười.) (Suu: Và chú m đã hiểu đúng :>)

Vật phẩm Ma Thạch Sinh Học đã đấu giá xong. Giá cuối cùng là 118 Vàng. Xin hãy trả 10% phí hoa hồng trước, và chúng tôi sẽ hỗ trợ người mua và bán để sắp xếp cuộc hẹn. Xin hãy giao dịch ngoại tuyến. 

Giao dịch của bạn được xếp ở hạng C, và phí hoa hồng trong các giao dịch kế của bạn sẽ được giảm 1%. Mong được phục vụ bạn lần nữa.


“Ngonnn!”

Một hòn ma thạch mà bán được 118 Vàng. Kể cả sau khi đã trả 11 Vàng và 80 Bạc phí hoa hồng, cậu vẫn còn lại 106 Vàng và 20 Bạc. Quy ra tiền mặt thì tầm hơn 7420$. Cậu háo hức hơn bao giờ hết vì chưa bao giờ làm ra được nhiều tiền như thế. 

Vào lúc đó, một khung chat đã hiện lên.

[Haeran yêu cầu nhắn tin. Bạn có muốn chấp nhận?]
[Có | Không]

Haeran là nickname của người mua. Cậu chạm vào nút “có” trên màn hình. 


<Haeran>: Chào, tôi là Haeran đây. Cậu đến chợ đen được không? Tôi có một cửa hàng ở đó.
<Laugh>: Được thôi. Giờ giấc thì sao?
<Haeran>: À thì giờ cũng 5 giờ rồi... Và bọn tôi vẫn đang bận buôn bán, nên 7 giờ cậu đến được không? Kiểu gì chúng ta cũng phải dùng con nhộng cà phê (Cafe Capsule) để giao dịch, nên hẹn gặp ở tiệm của tôi nhé? Có một cửa hàng tên là “Smash’ Em” (Đập hết đi) trong phố hàng rèn của chợ đen.
<Laugh>: Được thôi. Hẹn gặp cô trong 2 giờ tới. 
<Haeran>: Tuyệt. =) À mà tôi đang làm việc cùng cô em/chị gái sinh đôi, nên đừng nhầm nhé. Tôi có một nốt ruồi ở ngay bên trên môi.
<Laugh>: Ừ. 



Từ cách nói chuyện và cái nickname Haeran, Haroon có thể đoán là người mua này là phụ nữ. 

‘Và cô ấy sở hữu một tiệm rèn à? Ấn tượng đấy. Mà, giờ đi là vừa rồi! Hôm nay thì chúng ta sẽ chỉ trao đổi vật phẩm và xem tầm giá của thứ mình cần thôi.’ Cậu kết luận. 

Bell đồng ý với phán đoán của Haroon. Cô không thể kiểm tra tầm giá trên mạng được, mà cách duy nhất là cậu phải tự kiểm chứng. Sau khi làm thế xong, cậu sẽ quyết định xem nên trao đổi thêm hay đem quy đống vàng ra tiền mặt.

‘Cũng lâu rồi mình không ra ngoài nhỉ.’

Bell, món quà từ một người cậu không ngờ được, đã giúp Haroon chơi Beyond. Kể từ đó, cậu chỉ ra khỏi cái khoang một vài lần. Bell đã cho cậu một môi trường thoải mái để chơi game, và Haroon cũng chẳng có lí do gì để phải ra khỏi cái khoang ngoại trừ khi cần tích trữ hàng tiếp tế. 
Đến cả những cái khoang công nghệ cao hàng top có sẵn hệ thống cung cấp dinh dưỡng bên trong và cả phần mềm cho phép người chơi ngủ trong game, họ vẫn phải tự ra ngoài đổ rác và tắm. Nhưng Bell đã làm mọi thứ cho cậu. 
Giờ nhắc mới nhớ, cậu thắc mắc không biết Bell xử lí chất thải của mình kiểu gì, nhưng quyết định không suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó. 

‘Beyond đã được ra mắt vào đúng ngày sinh nhật mình, và trong Beyond thì 5 tháng đã trôi qua rồi. Có nghĩa là ở ngoài đời thực thì cũng đã được 2 tháng.’ Cậu nghĩ.

Cậu cảm thấy khá phấn khích khi nghĩ về việc được ra khỏi cái khoang, điều mà cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm. Haroon không chắc liệu đó là vì cậu háo hức muốn ghé thăm chợ đen, hay là do cậu đang nôn nao muốn thấy một khía cạnh khác của thế giới này. 
Cậu đi tắm một cái trong thế giới thực, việc mà đã một tháng rồi cậu chưa làm. Nhờ có Bell nên mỗi lần cậu tắm trong Beyond thì cơ thể thật cũng bị ảnh hưởng theo, nhưng vẫn có vài điểm khác biệt. Trước hết là nước ở trong đó có cảm giác rất khác. Nước trong Beyond hơi đặc và đem lại một cảm giác khoan khoái, trong khi nước ở ngoài đời thì lại chẳng bằng một góc. 

“Tóc của mình cũng khá dài rồi nhỉ.”

Sau khi tắm, cậu nhìn vào gương và thấy tóc mình đã dài ra đến mức che cả mắt cậu. Trông hơi phiền nhưng dù sao cậu cũng chuẩn bị buộc cái khăn turban lên đầu nên chẳng cần cắt tóc làm chi cho mệt. 
Haroon ra khỏi nhà tắm, và lấy cái áo khoác dài mình hay mặc ra. Cậu che tóc lại bằng một miếng vải, rồi lấy áo phủ lấy thân mình. Như mọi khi, ở bên ngoài là một đống gió, bụi nhiễm phóng xạ đang chờ cậu. Bell theo Haroon đến tận cửa ra để tiễn cậu.
Dù mới chỉ ra khỏi đó một lúc, cậu đã bắt đầu nhớ thế giới Beyond rồi. 
Cậu liên tục rảo bước, mặc cho cơn gió đầy bụi cát đang cản chân mình. Có rất nhiều người đang đi trên đường vì hiện đã hết giờ hành chính. Haroon ngó qua vài gương mặt đi ngang qua mình, nhưng không nhận ra ai cả, và họ cũng không nhận ra cậu nốt. 
Đôi khi, điều đó làm cậu cảm thấy thật cô đơn. Mà, có một lần, cậu đã từ bỏ việc sống trong hơi ấm của tình thương từ người khác, nhưng không có nghĩa là sau đó cậu cảm thấy tự do. Đây là cách sống mà cậu đã chọn, nhưng giờ cậu nhận ra, lối sống này thật thảm hại biết bao. 
Lối vào đường hầm dưới lòng đất ở khá xa chỗ cậu sống, nên đi bộ thì cũng mất khoảng 30 phút. Cậu chưa bao giờ đến đây nhưng nhớ rằng mình đã từng đi ngang qua nơi ấy trên một chiếc xe buýt điện từ khi còn làm một công việc nhà nước. 
Đang là giờ cao điểm, nên những con đường điện từ xếp chồng lên nhau trên bầu trời đang chứa đầy những chiếc xe buýt, taxi và xe hơi. Sự ùn tắc giao thông kinh khủng đến nỗi những phương tiện ấy đã che kín cả bầu trời. Từ những trạm xe buýt điện từ, người ta ùa ra như những đàn ông vỡ tổ. Vào giờ phút này, bản thân Union như thể là đang sống vậy. 

‘Dĩ nhiên, cũng sẽ có những người bị cho ra rìa như mình...’

Haroon bắt đầu đi nhanh hơn như thể muốn quên đi điều mình vừa nghĩ. Khi đã thoát khỏi được mấy cái tổ ong ấy, những con đường khá là trống vắng. Thường thì không ai thích hứng gió bụi trong một thời gian dài cả. Với lại, hệ thống đường điện từ và vô số trạm xe cũng giúp họ hạn chế đi trên đường bộ.

‘Khoan... Mật Ám Bộ Pháp có dùng được ngoài đời không nhỉ?’

Bell chắc chắn đã nói rằng những kĩ năng trong Beyond cũng có thể được kích hoạt ngoài đời. Chính cơ thể vạm vỡ của cậu đã chứng minh điều đó. Những kĩ năng chủ động thì được điều khiển bởi những chương trình trong game, nhưng các kĩ năng nội tại mà cậu đã dùng não và cơ thể để học có thể dùng được ở cả bên ngoài. Trùng hợp thay, cậu chỉ đang mang một đôi xăng đan. Chúng khá mỏng, nên khá tiện để cho cậu kiểm tra xem có dùng được kĩ năng trong thế giới thực không. 
Những người trong các Union thường đi ủng da dày có gót cao. Nhưng vì chúng khá đắt đỏ nên đối với Haroon cũng chẳng khác gì mấy thứ trên trời. Mang xăng đan không bảo vệ cậu được khỏi đống bụi phóng xạ đó, nhưng không có tiền thì phải chịu thôi.

‘Giờ thì! Chỉ có một cách để biết được!’

Cậu tập trung toàn lực vào chân của mình, rồi bắt đầu bước đi bằng cách đưa đúng lượng lực vào ngón chân, giữa lòng bàn chân và gót chân của mình. Ngay khi chân cậu chạm đất, cậu cho thêm lực vào lòng bàn chân để đỡ bị ảnh hưởng bởi ma sát. Và ngay khi nhấc chân khỏi mặt đất, cậu dùng lực nhiều hơn ở phần ngón chân để có thêm động năng di chuyển. 
Không lâu sau, cậu đã đi bộ nhanh hơn hẳn, do đã biết trước cách nó hoạt động thông qua vô số lần tập luyện trong Beyond. Việc duy nhất cậu cần làm là áp dụng nó vào thế giới thật. Cơ thể của Haroon càng ngày di chuyển nhanh hơn. Bí kĩ của Mật Ám Kị Sị Đoàn, Mật Ám Bộ Pháp, thực sự đang được sử dụng ngoài đời. 
Trong khi thở chính xác từng nhịp, Haroon cảm thấy chân mình đang hấp thụ một thứ kì lạ mỗi khi cậu đặt chân xuống đất. 

‘Là ma lực? Không, ngoài đời thật thì gọi là ‘Khí’?’

Khí bắt đầu tích tụ dưới lòng bàn chân cậu, gây ra một cảm giác hơi nhột nhưng khó tả. 
Sự tồn tại của Khí và ý tưởng bắt nguồn của nó đã có từ nền văn minh trước, và chúng khá giống với khái niệm ma lực trong Beyond, nhưng không mạnh bằng ma lực. Đối với những người của thời đại trước, khi con người gần như đã tôn thờ khoa học, Khí chỉ là một thứ họ dùng để tăng khả năng phục hồi tự nhiên của cơ thể hay là để trấn tĩnh tâm trí lại. Tuy vậy, đối với các Union thì Khí chẳng khác gì một câu chuyện cổ tích. 
Chưa đầy 20 phút sau, cậu đã đến được chợ đen, trong khi người thường đi bộ sẽ mất tầm tận 30 phút, và nếu là cậu khi xưa thì sẽ tốn đến cả tiếng. Sự cải thiện này chủ yếu là do cơ thể cậu giờ đã khoẻ mạnh hơn, nhưng cũng là do cậu đã dùng được Mật Ám Bộ Pháp. Dù lối vào đường hầm dưới lòng đất đang ở ngay trước mắt, cậu lại quay lưng bước về nhà.

‘Vẫn còn tí thời gian trước khi đến giờ hẹn, nên tội gì mà không tập luyện ngoài đời tí nhỉ.’ Cậu thầm nghĩ. 

Khi về đến nhà và chuẩn bị quay lại chợ đen, cậu cảm thấy một sự thay đổi, rằng Khí đã ngừng tích tụ. Thay vào đó, nó bắt đầu bắn ra khỏi chân cậu. Khi ngón chân của cậu đá vào mặt đất, một phần Khí phụt ra, đẩy người cậu về phía trước. Như thể là đang chạy hết tốc lực, những bước chân của cậu dài hơn, và Haroon cảm thấy cơ thể mình như nhẹ hẳn ra. 
Đúng là cậu có luyện tập sử dụng Mật Ám Bộ Pháp mọi lúc mọi nơi có thể trong Beyond, nhưng cậu không tập trung vào nó nhiều. Cậu còn phải để ý đến những người khác vì đang đi theo tổ đội. Haroon đã phát triển đến mức có thể hấp thụ ma lực nhưng không cần chú ý nhiều như trước, nhưng kĩ năng dùng ma lực để tăng tốc độ là một thứ cậu đã làm được trong thế giới thực. 
Cậu cảm thấy thật sung sướng biết bao, khi đang di chuyển bình thường mà tốc độ chẳng khác gì chạy, mà lại không mệt mỏi tí nào. Chắc là do Khí đang đi vào cơ thể nên Haroon cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. 
Có lẽ cậu cũng có thể dùng những kĩ năng khác ngoài đời. Chỉ có thể thôi, cái kĩ năng Cảm quan kiếm (Sense Sword) cũng có thể dùng được. Chắc là Haroon cũng ném dao được ngọt xớt. Cậu vô thức cười. Giờ đây, cậu đã có thực lực để làm gì đó, nếu không tính cả kiếm kĩ và phi dao kĩ của mình. Những kí ức đau khổ khi cậu phải sống với cái danh ‘kẻ bất tài’ giờ đây chỉ còn là quá khứ. 
Cậu đã về nhà nhanh hơn 2 phút, và đến được chợ đen nhanh hơn 3 phút. Đáng buồn thay, Haroon chỉ có thể cắt giảm thời gian xuống đến đó là cùng. Lượng Khí cậu tích tụ được đúng là có tăng lên chút đỉnh, nhưng có vẻ như vẫn có một giới hạn nhất định. 
Cậu tưởng sẽ tốn mất cả tiếng để đến chợ đen, nhưng hoá ra lại dùng thời gian đó để luyện Mật Ám Bộ Pháp. Bây giờ cậu sẽ phải đi vào bên trong ga tàu điện, mà bản thân cậu khi xưa cũng chẳng ngờ được là có một chợ đen trong đó.

“Vậy đây là địa điểm của chợ đen à.”

Ga tàu điện ngầm, lối vào đường hầm dưới lòng đất, đã bị đóng cửa từ rất lâu về trước, và đã trở nên quá nguy hiểm để sinh sống gần đó. Nhưng đó chỉ là bề nổi thôi, vì bây giờ bên trong chỗ này đang tấp nập người qua lại. Cậu có thể thấy người từ mọi lứa tuổi và tầng lớp, già, trẻ, gái, trai, thường dân, quý tộc, đủ tất tần tật. Số người ở đây đông cũng ngang với khu mua sắm lớn nhất trong Union.
Cậu thấy thật thảm hại vì hồi xưa không biết đến một nơi như thế này.

“Vẫn còn hơi sớm. Chắc đi dạo một tí vậy.”

Haroon đi vào bên trong cái ga đang trên bờ vực sụp đổ. Chỉ đứng ở lối vào thôi mà cậu cũng đã thấy các chủ tiệm ở các quầy của riêng mình và các vị khách đang thăm dò. Họ đang bán những thứ rất cũ, thường khó kiếm được ở trong Union. 
Một loại máy có thể đặt những cái đĩa tròn gọi là Đĩa hát lên, một con búp bê hoạt động bằng bánh răng có thể chơi nhạc, những dụng cụ nấu nướng bằng gas, những lò nướng than, một thiết bị liên lạc gọi là ‘điện thoại di động’...
Tất cả những thứ cậu thấy đều đã cũ rích đến mức đã vào sách lịch sử và những bộ phim kinh điển. Đa số đều là những thiết bị mà nền văn mình trước đã sử dụng. Những vật dụng của con người thời nay và thời trước có cùng một chức năng, nhưng chạy bằng các nguồn năng lượng khác nhau. Người ta chắc chỉ mua chúng về để trang trí nhà cửa hay sưu tầm là cùng. 
Đường hầm dưới lòng đất dài vô đối. Bằng một cách nào đó, những cái đèn hơn 100 năm tuổi vẫn đang thắp sáng trưng con đường này. 
Như những phố buôn bán trong Beyond, đường hầm được chia ra thành 4 lane khác nhau, và mỗi lane thì lại có những quầy với những loại hàng hoá riêng. Một cái thì bán đầy quần áo và túi xách. Một cái khác thì bán đủ thể loại thức ăn. Mà dù sao đi nữa, cậu cũng chẳng có cơ hội mua nhiều vì người đông quá. Nhưng Haroon đã thấy những loại rau củ quả, cá, hải sản mà mình chưa bao giờ nhìn thấy hay được nghe đến. Điều đó, một lần nữa lại làm cậu nhận ra mình biết quá ít về thế giới này.
Cái còn lại thì có những sản phẩm giống với Union, nhưng chúng được bán với giá rẻ hơn rất nhiều so với giá gốc. Hầu hết là đồ điện tử không thể bán công khai được, có nghĩa là chúng đã bị đánh cắp hoặc biển thủ. 
Haroon thắc mắc liệu một cái khoang chơi game sẽ có giá bao nhiêu. Một cái khoang loại rẻ có giá 3000$ đang được rao bán với giá từ 1800$-2000$. 

‘Có lẽ lần sau mình nên ghé qua lane này nữa.’

Cậu khá chắc mình sẽ tìm được thứ gì đó hữu dụng trong lane đó và muốn đi vào sâu hơn, nhưng thời gian sắp hết rồi.
Lane cuối cùng là cái ít người qua lại nhất. Những quầy trong đây bán những thứ không được sử dụng trong kỉ nguyên này. Trong lane có đầy những cái kệ, máy phay, máy phát điện đủ loại. Những xưởng làm ra những cỗ máy phát ra rất nhiều tiếng ồn, và toả ra mùi dầu nồng nặc mà những người ở Union không quen ngửi. 
Dẫu thế, đây là lần đầu tiên được thấy những cỗ máy hoạt động bằng bảnh răng, nên Haroon đã bỏ đống tiếng ồn và cái mùi dầu nồng nặc qua một bên mà đi vào đó. Khi đi sâu hơn, cậu thấy có những tiệm rèn đang chế tạo vũ khí và những công cụ bằng sắt. 
Haroon không hề biết tại sao những đồ dùng bằng sắt lại được rao bán. Nhưng nếu có cung thì ắt có cầu. Trong một thế giới mà những con robot nano có thể làm được mọi thứ, cậu không thể hiểu tại sao vẫn có người làm ra những công cụ sắt bằng cái đe và cây búa. Nhưng cậu nào dám thắc mắc trong khu chợ đen nguy hiểm này. 

1 comment:

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.