Haroon - Tập 3, Chương 3
Chương 3: Một con Hark và Người ngoại lai tên Nain
Xưởng rèn ‘Smash ‘em’’ nằm ở trung tâm của vùng đất. Cũng như các xưởng khác, cậu có thể thấy 2 người thợ rèn cơ bắp cuồn cuộn đang đập liên tục vào thỏi sắt nóng đỏ bằng một cây búa.
Nhưng ngoài họ ra chỉ chẳng có ai nữa cả nên cậu chỉ có thể đứng im đấy và nhìn 2 tên cơ bắp đầy mình gõ búa.
“Cậu có việc gì à?”
Một giọng nữ gọi cậu từ phía sau nên cậu quay đầu lại. Có một quý cô đang đứng đó và Haroon gần như giật nảy người khi nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy có vẻ bằng tuổi cậu và có đôi mắt rất sắc bén. Cô cao hơn 2 mét và 2 cánh tay cô ấy dài bằng chân của cậu. Hơn nữa, bộ ngực khổng lồ ấy còn làm cơ thể cô trông càng khủng hơn. Cô ấy to gấp mấy lần Haroon nhưng vẫn nhỏ hơn mấy ông thợ rèn một chút.
“À..ừm…ừ thì…., đ-đó là….” Haroon lắp bắp.
Tính cậu vốn tự tị và hay ngượng ngùng nên cậu chỉ có thể lắp bắp nói trước sự kinh ngạc khi nhìn thấy cô ấy.
“Sao cậu không vào trong thử xem? Đây là xưởng của chúng tôi và chúng tôi trưng bày thành phẩm ở bên trong.”
Giọng cô ấy rất mềm, khác hẳn với cơ thể khổng lồ của cô. Điều đó phần nào làm Haroon tỉnh táo lại sau khi bị sốc quá độ.
“Cô có phải là chị em sinh đôi của Haeran không?
“Ồ! Làm sao cậu biết đượ- À, cậu hẳng đang chơi Beyond đúng không, chị tôi cũng chơi trò đấy. Vậy cậu hẳn là người mà chị tôi đang chờ. Tiện thể, tên tôi là Seran.”
Haroon không biết được rằng đó có phải là biệt danh trong Beyond hay trong chợ đen của cô ấy hay không nhưng dù sao cậu vẫn chào lại.
“Tên tôi là Haroon.”
“Rất vui được gặp cậu. Cậu vào đi! Chị ấy đang đợi đấy.”
“Cảm ơn.”
Haroon tiến vào trong, đi ngang qua 2 người tên thợ rèn lực lưỡng nãy giờ chỉ chú ý gõ búa mà chẳng quan tâm đến xung quanh.
“Trời-.”
Haroon không thể giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy bên trong toàn là kiếm, dao, thương, rìu, các vũ khí ném…… Có rất nhiều loại vũ khí được trưng bày trên các kệ hoặc được treo trên tường, lấp lánh phô diễn sự hào nhoáng của mình. Haroon chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy những thứ này trong thế giới thực bao giờ, và cậu tưởng mình đang ở trong Beyond.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Có một cái bàn và vài cái ghế ở giữa căn phòng, có vẻ như là nơi để ký kết. Không có ai ngồi đó cả. Haroon nhìn xung quanh và thấy một cái bàn dài khổng lồ đặt ở góc phòng, và người vừa nói ngồi ở chỗ đó.
“Nếu tôi không nhầm, Haeran?” Haroon nói.
Cô ấy đứng dậy và nhìn Haroon. Cô ấy cũng thế, cao hơn 2 mét giống như em cô ấy. Nhưng cái khác là cô ấy có một đôi mắt to và trong suốt, một cái mũi nhỏ và bờ môi nhỏ và đỏ cùng với một thân hình mảnh khảnh rất lôi cuốn. Haroon khá bối rối và nghiên đầu trong vô thức. Cô ấy cũng có một đôi mắt rất sắc sảo nhưng tổng thể lại khá mềm mại và trí tuệ. Cô ấy khác hoàn toàn so với em gái mình.
“Và cậu hẳn là ‘Laugh’?”
“Yea, cô có thể gọi tôi là Haroon.”
“Hoho, có vẻ như cậu khá bối rối khi nhìn thấy tôi. Mà cũng phải thôi, ai cũng như thế khi biết được tôi có một cô em gái song sinh rồi nhìn thấy cả tôi và em gái tôi. Thật ra cậu biết đấy, từ bỏ định kiến cũng chẳng khó mấy đâu.”
Có vẻ như cô ấy đã quen với điều này.
“Cậu ngồi đi. Cậu muốn một tách trà không?
“Sao cũng được. Mà, cô làm nhiều vũ khí tốt thật đấy,” Haroon nói theo ngữ âm trong khi nhìn những món vũ khí được trưng bày.
“Cảm ơn cậu. Ở vùng này các anh tôi được xem là những thợ rèn rất lành nghề đấy.”
Haroon chuyển sự chú ý của mình sang đống vũ khí. Haeren cười khi thấy đôi mắt như cháy bỏng của cậu khi nhìn đống vũ khí.
“Vậy cậu hẳn là một kiếm sĩ?”
“Đúng vậy, à không, không hẳn…….”
“Tôi thì là một pháp sư. Em gái tôi thì là kiếm sĩ.”
Cậu cũng đoán thế. Thường thì ngoại hình sẽ phản ánh tính cách của một người.
“Cậu bán viên đá mana đó thật đúng lúc đấy. Tôi sắp hoàn toàn trở thành một pháp sư 2 vòng.”
Ra vậy. Thật bất ngờ khi cô đã trở thành một pháp sư 2 vòng nhanh như vậy.”
Cậu không chắc điều đó có thật hay không. Cậu chỉ đi theo cuộc hội thoại mà thôi.
“Không hẳn. Tôi mới cấp 33, khi mà có người có khả năng giết một con boss rơi ra viên đá mana…. Cậu đã giết con gì để lấy được viên đá vậy?”
“Tôi chỉ may mắn thôi. Tôi đã giết một con Orc Warrior.”
“Quào! Thật đáng kinh ngạc! Sao cậu có thể giết được một con quái vật như thế? Cấp của cậu hẳn là rất cao đúng không?”
Cậu nhận ra rằng cô ấy đang nghĩ cậu là một trong những người trên bảng xếp hạng, cơ mà thôi kệ.
“À thì, về cái đó….”
Haroon nhận thấy sự nghi ngờ của cô ấy. Dù trông họ chỉ như đang trò chuyện bình thường, cậu nhận ra cô ấy đang cố gắng moi móc thông tin từ cậu, và cô ấy rất giỏi. Haroon quyết định trở nên thận trọng hơn.
“Hay là chúng ta giao dịch trước rồi nói về nó sau?” cậu ngay lập tức đổi chủ đề.
“Hừm… cũng được.”
Cô nhìn cậu bằng một ánh mắt mơ hồ khi thấy cậu đột ngột đổi chủ đề. Và gật đầu.
“Đây là $7000. Vì đây là một vật phẩm rất giá trị nên cậu không phiền khi bỏ qua một khoản nhỏ đúng không, cậu Haroon?”
“…….”
Mặt Haroon cứng lại. Cậu không biết cô ấy có bao nhiêu tiền, nhưng ‘một khoản nhỏ’ vẫn là một con số lớn đối với cậu.
“Tôi xin lỗi nhưng hiện tôi chỉ có bấy nhiêu. Vì cấp của cậu rất cao để có thể lấy được loại vật phẩm này nên chắc nhiêu đó chẳng là gì đối với cậu cả.”
Haroon đứng dậy mà không nói gì.
Cậu đã phải trả $826 cho BlackonMarket như phí duy trì, và $462 chẳng là gì so với số tiền mà cậu sẽ nhận được nên cậu tính sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng khi cô ấy cứ tiếp tục mặc cả, cậu chẳng còn muốn giao dịch với Haeren nữa.
“Thật không may. Tôi nghĩ mình sẽ rất may mắn khi được giao dịch với cô……..”
Cậu chẳng cần phải quay đầu lại.
Cô là người đã phá hủy cuộc giao dịch. Cậu vẫn luôn có thể mở một cuộc đấu giá khác, và tố cáo Haeren là một người buôn phạm luật với BlackonMarket và cô sẽ gặp nhiều khó khăn hơn khi giao dịch trong tương lai. Nếu cậu đặt thời gian đấu giá dài hơn một giờ, có thể cậu sẽ bù được phần phí $826 mà cậu phải trả.
Cậu vẫn chưa đưa đồ, và cậu cũng không cho rằng đây sẽ là lãng phí thời gian khi cậu đã được thấy rất nhiều thứ ở chợ đen. Hơn nữa, cậu nhận ra mình có thể sử dụng Messenger Walking trong đời thực nên chẳng có gì phải cho rằng thời gian cậu bỏ ra ở chợ đen là phí phạm.
Nhưng nó sẽ rất phí thời gian khi cậu phải nói chuyện với một người mà cậu không tin tưởng.
“Chờ đã!” Haeren hét.
Cậu dừng lại ngay trước cửa.
“Cậu không thể linh hoạt tí được à? Chẳng phải nghĩa vụ của một quý ông là lắng nghe những điều mà phụ nữ nói sao?” cô nói thêm.
Haroon khịt mũi.
“Tôi không phải là một quý ông,” cậu trả lời.
Mặt cô ta trở nên phiền muộn khi nghe những lời đó. Cô chưa từng thấy ai nói như thế cả. Nói như thấy trước mặt cô, người sở hữu một thân hình nóng bỏng và xinh đẹp.
“Được rồi. Vậy đi. Cậu quá kén chọn trong khi giao dịch ở chợ đen đấy. Cậu nên biết người khác cũng phải bỏ qua một số lợi ích để có thể giao dịch đấy. Bướng bỉnh là không tốt.”
Haroon nhăn mặt trước lời nói của cô.
“Kén chọn? Bướng bỉnh? Này, tôi đến đây để giao dịch chứ không phải để nghe ý kiến của cô về tính cách của tôi. Cô nên biết, chính cô là người đã phá hủy cuộc giao dịch này!”
“Hừm! Đây là giao dịch ở chợ đen mà. Cậu khó chịu thật.”
Haeren cuối cùng cũng lột bỏ lớp mặt nạ. Vẻ đẹp của cô rất trang nhã, và cô có vẻ cũng rất thông minh khi có thể trở thành một pháp sư. Nhưng tính cách cô ta lại là một thứ khác. Khi cô ta cho rằng cuộc giao dịch đã bị hỏng, lời nói của cô bắt đầu trở nên chua ngoa và đanh đá hơn.
Điều đó làm Haroon rất khó chịu, và suýt nữa làm cậu rời khỏi phòng ngay lập tức. Nhưng cậu quyết định tạo một cơ hội khác trong tình huống này.
“Được rồi. Tôi đồng ý. Nhưng cô sẽ phải đưa tôi thông tin mà tôi muốn thay cho số tiền đó.”
“Huhhuh, được đấy. Cậu muốn thông tin gì? Tôi cũng là một người buôn thông tin nữa đấy.”
Một sự thay đổi trong hành vi rõ rệt. Giống như một tính cách của tất cả thương nhân vậy; chuyển giọng nói khi giao dịch có lời về phía họ. Với Haroon, điều này khá may mắn khi cậu không phải giao dịch với cô ta bằng tình cảm. Cậu rất tệ khi phải đối xử với người khác bằng tình cảm.
“Tôi có một danh sách một vài thứ mà tôi muốn mua. Tôi muốn giá cả trung bình của các thứ này, cái giá mà có thể mua được nó.”
“Không vấn đề gì. Chẳng có gì là tôi không biết về chợ đen ở Ko-1 Union cả.”
Cô đưa cho cậu một cọc tiền, nghĩa là cô đồng ý giao dịch. Haroon cất nó vào túi và đưa cô mảnh giấy với mã giao dịch vật phẩm ghi trên đó.
“Và cậu sẽ đưa tôi mật khẩu sau khi biết được thông tin cậu muốn nhỉ? Cậu có vẻ biết cách giao dịch ở chợ đen đấy.” cô nói.
Dù cô ta cằn nhằn nhưng khuôn mặt vẫn đang mỉm cười. Có vẻ như cô ấy rất cần viên đá này. Haroon đưa cô một danh sách.
“Được rồi, tôi sẽ sớm trở lại.”
Haeren phóng ra khỏi văn phòng. Có vẻ cô ta muốn giao dịch này hoàn thành một cách nhanh chóng, chắc vì rất muốn quay lại Beyond để xem thử viên đá mana.
Trong khi chờ đợi, Haroon nhìn kĩ những món vũ khí xung quanh.
Chúng có những đường vân xoắn giống như có nước chảy trên chúng vậy, có vẻ được tạo thành bởi những cú gõ không ngừng của cây búa; và chúng rất bén đến nỗi cậu như cảm thấy chúng đang cắt da thịt cậu dù đang đứng ở xa. Cậu cũng có ý định mua một cái, nhưng chắc chắc nó sẽ chẳng rẻ tí nào bởi vì chúng đều là đồ hand-made.
“Chết tiệt, mình thích chúng quá,” cậu lầm bầm.
“Cậu có ánh mắt tốt đấy.”
Đó là Seran. Cô ấy đang đi vào trong văn phòng.
“Dù chúng chẳng là gì so với của ông tôi nhưng mọi người đều nói 2 người anh của tôi là một trong những thợ rèn tốt nhất ở Ko-1 Union.
“Những thứ vũ khí này quả là tuyệt vời. Chúng đã làm tôi mê mẩn ngay từ lần đầu gặp mặt, như thể chúng tôi là người thân thất lạc lâu ngày được gặp lại vậy.
“Cậu yêu chúng mất rồi.”
“Phải vậy. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ được tận mắt chứng kiến họa tiết Damascus ở đây. Thú thật, tôi sẵn sàng trộm nó nếu tôi không có được nó, tôi thích nó tới vậy đấy.”
Từ những họa tiết vòng xoắn đầy nghệ thuật, Haroon suy ra rằng những thợ rèn đã sử dụng kĩ thuật luyện kim Damascus, nổi tiếng về sự cứng cáp của nó, sự nhỏ gọn cũng như sự đàn hồi có thể cắt đôi một viên đạn vô cùng dễ dàng. Haroon rời mắt khỏi những thanh kiếm, và như một thói quen, ngay lập tức chuyển sự chú ý sang dao ném và dao găm bởi vì đó là những thứ yêu thích của cậu.”
“Dài 15cm, khối lượng cân bằng, rất cứng nhưng lại rất nhẹ, và nó đủ sắc để đâm xuyên qua ‘leather’ của một con hark,” Seran nói, tay cầm một con dao.
Điều đó đánh động tâm trí của Haroon, nó vẫn còn rất ngoan cố khi trong lúc cãi nhau với Haeran, và mọi thứ cậu suy nghĩ đều được thể hiện qua đôi mắt. Seran đưa cậu con dao, và Haroon cầm lấy nó và quan sát nó kĩ lưỡng, rồi cậu mở miệng.
“Cái này bao nhiêu vậy?”
“$300 một con dao. $2500 nếu mua một bộ 10 con. Giá hời chứ nhỉ?”
“Đéo! Hời cc!”
10 con dao ném còn đắt tiền hơn một cái khoang chơi game. Tất nhiên, giá chợ đen mà lại. Cậu mù tịt về giá sàn, nên cậu không biết nó đắt hay rẻ hơn, nhưng cậu hoàn toàn tin lời Seran. Cô ấy cho cậu cảm giác tin tưởng hơn là em gái cô.
“Thật ra thì, tôi sẽ xem xét lại.”
“Được thôi. Nhưng cho cậu biết luôn, chúng tôi không thể sản xuất những thứ này nữa đâu. Chúng là di sản của ông cha chúng tôi đấy, và chúng tôi chỉ còn một chút nhiêu đây thôi.”
Cô ấy nói như thể cô là một thợ rèn chuyên nghiệp. Haroon cho rằng đó là một trong những điểm chung của cặp song sinh; khả năng trời phú trong kinh doanh. Trong lúc Haroon đang quan sát con dao, Haeran quay lại.
“Có danh sách rồi đây. Nhân tiện, có một vài món đồ rất khó tìm. Một số thì lại quá đắt đỏ kể cả những thương nhân thảo mộc cũng phải lắc đầu,” cô nói.
Cũng phải thôi. Trong danh sách còn có nhân sâm tự nhiên.
Cô nhận thấy rằng cách Haroon kiểm tra cây dao như thể cậu đang sờ mó một cô gái nào đó; nhẹ nhàng và chậm rãi, và nhìn cậu một cách kinh tởm.
“Tôi đã ghi giá cả lên tờ danh sách đó luôn rồi, vậy chắc xong ha. Nhưng, nhớ rằng đôi lúc cậu phải đưa nó cho họ để nhận được mật ong và nhân sâm tự nhiên, bởi vì họ phải thuê những nhà thảo dược học. Cậu phải trả tiền trước cho họ luôn.”
Mắt Haroon bừng sáng.
“Vậy những món đồ này đều có thể tìm được à. Tôi tưởng ‘nhà thảo dược học’ là một nghề nghiệp tào lao nào đó mấy nhà là game sáng tác ra thôi chứ. Thì ra họ có thể lấy mấy thứ y học gì gì đó này ở ngoài hoang dã luôn à. Như cách tôi nghĩ lần đầu tiên bước vào nơi này, lối sống của những Outers hẳn phải khác với những gì tôi biết,” cậu nghĩ vậy.
Suy nghĩ của cậu ngày càng phức tạp. Một lỗ hổng được hình thành từ những điều thường nhật trong thế giới mà cậu sinh sống. Thế giới nơi cậu tưởng mình đã nắm rõ trong lòng bàn tay thật sự là quá nhỏ so với thế giới thật sự. Cái thế giới ấy, cái ranh giới mà cậu được học được ở trường, hay đọc được ở trên mạng, nghe được ngoài xã hội hay trên NetTV bỗng hoàn toàn sụp đổ.
“Giá của thảo dược ví dụ như nhân sâm tự nhiên phụ thuộc vào tuổi của nó, và số lượng khách hàng. Nhân sâm thuộc nhóm 50 tuổi có giá dao động từ $5000-$7000, và 100 tuổi thì từ 15k-20k. Cứ nói tôi nếu cậu muốn, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một shop thảo dược. Đừng lo, tôi không tính phí.”
Sau khi nghe những lời của Haeran, Haroon bỗng có một trải nghiệm kì lạ, như thể toàn bộ não bộ của cậu đang dần tan vỡ, và ranh giới của không-thời gian thì đang dần biến mất. Khi lẽ thường tình mà cậu biết bỗng đùng một phát bay màu, một tia sét đâm xuyên đầu cậu, và hàng tá tín hiệu điện tử chạy dọc dây thần kinh trong não cậu. Nhưng cậu vẫn chẳng hiểu bất kì thứ gì xung quanh.
“Vậy sao. Thì ra Union đã tẩy não tôi suốt thời gian qua à. Huhuhu, buồn cười thật đấy.”
Đột nhiên cậu muốn phá lên cười.
Một cái gì đó đang nổ tung trong tâm trí cậu, nhưng cảm giác nó khá là sảng khoái. Cậu muốn cười thật to, nhưng lại chẳng thể nhếch mép. Thay vào đó, một nụ cười tươi nở lên trên mặt cậu. Một nụ cười vô cùng quyến rũ, từ ngữ thôi thì không thể tả được nó.
Trước nụ cười bất ngờ của cậu, cặp song sinh bỗng cảm thấy một cái gì đó tương tự, như thể có gì đó đang sáng chói trong đầu họ. Trong một khoảnh khoắc hiếm hoi, nụ cười của chàng trai không phải là thứ duy nhất mà họ thấy được. Bằng một cách nào đó, nụ cười của cậu tạo cảm giác sảng khoái cho những người xung quanh. Nụ cười như một dịch bệnh, chúng lây lan rất nhanh, và nụ cười của cậu, đã làm cho rất nhiều người khác phải cười theo.
“Chị không chắc cậu ta có đẹp trai hay không, nhưng nụ cười đó thì có đấy.”
“Thì ra cậu ta cũng nam tính phết.”
Nhưng nụ cười ấy không kéo dài được lâu. Thay vào đó, một sự khó hiểu nổi lên trên khuôn mặt cậu ta.
“Xin lỗi nhưng....”
Đó là giọng nói của một cô gái vừa bước vào đây. Cô đi cùng một người đàn ông. Như thể anh ta vừa isekai ngược từ một cái game nào đấy, anh ta mặc áo giáp làm từ những sợi xích, và trên tay là một thanh kiếm. Cô gái mang trên mình một bộ áo khoác da và một cái mũ.
Haeran có vẻ vui mừng khi thấy cô ấy. Saeran cũng vậy.
“Ai th-? Oh, Nain! Vào đây nào!” Haeran nói.
“Tôi mừng là cậu cuối cùng cũng đi ra ngoài! Cứ ngỡ giờ này cậu đang cày cuốc một game nào đó chứ,” cô gái tên Nain nói.
Cô bỏ mũ xuống.
“Cô ta bị bệnh hay gì à?” Haroon nghĩ.
Làn da của cô trắng nhợt, và cô trông nhỏ bé và yếu ớt, nhưng cô có vẻ lớn tuổi hơn cậu nghĩ, suy ra từ cách xưng hô của các cô gái.
“Tôi log out ra một chút bởi vì có một cuộc trao đổi quan trọng tôi cần phải làm.”
“Vậy tôi đã đến đúng lúc rồi. Tôi đến đây để mua chút đồ.”
Haeran đỡ cô ngồi lên ghế. Haroon lại phải đi khỏi cái bàn.
“Vậy thì, quặng sắt được không?”
“Đồng đội của tôi bên ngoài đang trao đổi với những người anh của cậu. Sao cậu không ra ngoài đấy xem đi.”
“Dù gái hay trai, chỉ hai là đủ. Tại sao không ngồi ở đây và tán gẫu nhỉ. Cậu biết gì không? Trước khi bắt đầu, tôi sẽ giúp cậu mua đồ trước đã, muốn gì cũng được.”
“Tuyệt vời, có một môi giới thông tin như cậu sẽ giúp tôi nhiều lắm.”
Haroon muốn về nhà bởi cậu nghĩ rằng đây không phải là lúc nán lại chơi hay gì, nhưng Haeran và Seran có vẻ chẳng để ý gì đến cậu cả, nên cậu đành ở lại. Khi cô gái tên Nain cuối cùng cũng chú ý đến cậu và định hỏi Haeran, một âm thanh va vào kim loại vang chói tai từ bên ngoài.
“Hark! Là con hark!” Một ai đó hét lên. “Chạy! CHẠY NGAY ĐI!”
Họ có thể nghe thấy tiếng la hét trộn lẫn trong tiếng gầm rú của con vật. Mọi người chạy ra khỏi văn phòng, và Haroon cũng bắt đầu chạy theo họ. Cậu có thể thấy một con hark tấn công một người thường, và nó không xa lắm so với xưởng rèn.
“Chết tiệt, nó đuổi theo chúng ta kìa. Nó phá giải phong ấn của đường hầm bí mật bằng cách nào vậy?” một người đàn ông trong trang phục chiến binh nói.
Haroon biết rằng những người ngoại lai này có một đường hầm bí mật mà người Union không hề hay biết.
Hark là một chủng loài đột biến từ loài người. Chúng cao hơn 3 mét và da chúng rất mượt. Với cơ thể lực lưỡng, móng tay lẫn móng chân dài hơn 5cm, chúng có thể phá vỡ mọi loại xi măng trên đời. Và răng chúng sắc như đao kiếm, có khả năng cắn đứt đôi một con người.
Con hark ngoạm một cậu trai trẻ tuổi, trông có vẻ như cậu làm việc tại xưởng rèn, bẻ đôi người cậu và quẳng cái xác đi. Hark không giết người để làm thỏa mãn cái bụng đói, mà là để thỏa mãn cơn khát máu của chúng.
“Chúng đang chạy về hướng này. Haeran, vào trong và đóng cửa lại!”
Một người trông như một trong những người anh của Haeran hét lên, tay cầm thanh đại kiếm và phóng tới con quái vật.”
“Con hark đó, nó bị ta lấy mất hai móng chân. Nó hẳn đã đuổi theo chúng ta dựa vào mùi hương!” Nain nói.
Cô đấm một phát thật mạnh vào tường và run người trong cơn cuồng nộ. Ấn tượng đầu của cô đối với cậu không tốt cho lắm, nhưng lời nói của cô ấy chứa đựng sức mạnh.
“Ba! Ba người bạn của chúng ta đã thiệt mạng vì lũ hark đó, và hai trong số những chiến binh thì bị thương nặng. Chúng ta phải giết nó, mặc cho có thương vong gì đi nữa. Nó không thể di chuyển linh hoạt trong đường hầm này được. Oseung, chuẩn bị giao chiến!” Cô nói.
“Được thôi! Chuẩn bị vũ khí đi!”
Chiến binh cùng đi vào văn phòng với cô tên Oseung. Khi hắn ra hiệu, bốn chiến binh khác cùng rút vũ khí ra và đi cùng hắn.
“Không được! Chúng ta phải tạm thời trốn đi! Quân phòng vệ vành đai của Union hẳn đã bắt đầu di chuyển rồi, nên ta chỉ cần trốn năm phút thôi! Đường hầm này được làm từ thép, và nó dư sức chống chịu được năm phút!”
Haeran hét lên, nhưng Nain không có vẻ như cô sẽ ở lại trong đây.
Tiếng còi báo động trăm năm tuổi vang lên trong đường hầm, và các cửa hiệu bắt đầu đóng cửa. Khi thấy mọi người phản ứng chớp nhoáng khi nghe tiếng còi, Haroon có thể thấy rằng hark xâm nhập nơi này như cơm bữa.
“Quá muộn rồi! Bạn của cậu và anh trai của cậu đang gặp nguy hiểm! Đánh thì tốt hơn.”
Như những gì Nain nói, con Hark đang dần tiến tới những người đang cầm trên tay vũ khí. Nó đang cẩn trọng bởi vì có tận sáu người cầm kiếm xung quanh.
“Nếu cậu có giết được nó đi nữa, cậu cũng sẽ phải bóc cả chục cuốn lịch vì tội xâm nhập vào vành đai nếu quân phòng vệ thấy cậu giữa trận mạc!”
“Tôi không quan tâm! Con hark đó đã ăn thịt hết 10 dân làng vô tội rồi. Chúng ta phải cầm cự tới khi quân phòng vệ tới đây.”
Nain có một quyết tâm sắt đá. Đôi mắt của cô bừng lên ánh lửa cuồng nộ. Nhưng tình huống rất nguy hiểm, không như cô mong đợi. Con hark vung tay, và hai chiến binh bị đánh bật vào tường.
“Chết đi!”
“Lũ khốn nạn!”
Những người khác phóng tới, tấn công con hark đang tiến gần hai chiến binh bị thương từ dư chấn của cú đánh lúc nãy. Nhưng nó chỉ cào cái nhẹ để phản đòn.
“Kugh!”
“Huh! Không ăn thua rồi! Lớp da nó dày quá!”
Có hai chiến binh bị đánh dính bởi móng của nó. Những người anh của Haeran đã đánh thành công con hark, nhưng nó lại quá mạnh, và họ phải rút lui, cố gắng tránh né những đòn tấn công liên hoàn của nó.
“Bọn ngôn lù!” Haroon không kiềm được.
Đối với cậu, họ quá là thảm hại. Làm sao họ có thể nghĩ đến việc tấn công trực diện một con quái vật như hark? Họ tuổi tôm với sức mạnh của nó. Hai thanh đại kiếm đã đánh trúng nó, nhưng nó chỉ như gãi ngứa. Nhưng con hark không ngứa mình mẩy, nó ngứa mắt. Và nó rống lên một lần nữa.
“Anh cũng nên tham gia đi, Oppa!”
“Được.”
Theo lệnh của Nain, một chiến binh đang đứng cạnh cô bỗng lôi ra thanh moonglaive và tấn công con hark. Nó vung một lúc hai tay. Và nó nhanh như chớp mặc cho kích cỡ của nó. Nhưng người chiến binh không đánh nó trực diện. Với đôi chân nhanh nhẹn và cử chỉ linh hoạt, hắn né đòn liên tục và tìm sơ hở mà đánh. Điều đó làm con hark càng điên lên.
Hai người anh của Haeran không để hắn chiến đấu một mình. Mỗi khi hắn lâm nguy, họ thu hút sự chú ý của con hark bằng cách đánh vào những điểm yếu của nó. Cách ra đòn của họ vẫn quá là linh hoạt, khác với cách mọi người nhìn nhận thợ rèn.
Nhưng đánh lén thôi thì không đủ để hạ nó. Hark là một loài rất thông minh và lén lút nữa. Nó tiếp cận những chiến binh đang bị thương, chậm rãi nhưng chắc nịch, để ép họ đứng dậy chiến đấu, như thế thì chẳng có cách nào thua được.
“Tôi, tôi phải giúp!” Seran hét lên.
“Ôi lạy Chúa, đừng!” Haeran ngăn cô lại.
Seran cầm lấy một thanh đại kiếm trưng bày cạnh văn phòng và tham gia trận chiến. Nhưng nếu mọi thứ cứ như vậy mãi, thì bốn chiến binh kia sẽ chẳng còn sức lực để phòng thủ trước khi quân phòng vệ ập tới.
“Seran! ĐỪNG!”
Haeran dậm chân liên tục, nhưng cô lại bất lực trước mọi thứ. Lúc bấy giờ, đôi mắt của Haroon bừng cháy trong cơn giận dữ.
‘Lạ nhỉ. Mình không sợ gì cả. Vậy con hark đó chính là sinh vật khủng bố tinh thần mình trước giờ đó sao?’
Cậu không hiểu gì cả. Chắc là do cậu đã chiến đấu với đủ loại quái vật. Chắc là do thể lực cậu tốt. Hark là quái vật duy nhất làm cậu sợ thức trắng đêm để canh chừng, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ làm cậu tè ra quần. Nhưng tới khi đối mặt nó ngoài đời thật, cậu lại có vẻ mặt chẳng ngán bố con thằng nào.
Haroon bước vào văn phòng và lấy một thanh kiếm thép cùng một vài con dao ném. Nhưng cậu nhận ra tấn công nó bằng kiếm thì chẳng ăn thua gì trong đường hầm chật chội này.
‘Nó cũng phải có điểm yếu chứ nhỉ,’ cậu nghĩ.
Cậu không biết những điểm dó nằm ở đâu, nhưng cậu biết những điểm yếu mà những quái vật đều có. Những nơi bị lộ ra ngoài không có gì bảo vệ, như tai, mắt và miệng. Cậu không cần biết về điểm yếu riêng của con hark
Ngay khi Haroon thủ sẵn một con dao trong tay. Seran, người đang tấn công nó từ đằng sau, nhảy bật lên bức tường ở phía sau cô và lộn một vòng ra phía trước con hark. Bằng cách làm mất tầm nhìn con quái vật trong một lúc, cô đã đánh trúng được phần đùi của nó, nhưng đồng thời, cô đã để lộ một sơ hở. Con hark vung cánh tay của nó rất mạnh. Seran cố lùi về, nhưng ngón tay của nó đã đang tiến đến phần đầu của cô ấy.
Haeran và Nain la lên. Ngay lúc đó, Haroon thấy một sơ hở lớn ngay miệng của nó.
Ba con dao đâm xuyên không khí.
“Cái-Cái gì??”
Không như Haeran, người đã nhắm tịt hai mắt, Nain có thể thấy ba con dao được ném thẳng vào con hark, nó sượt qua đầu cô. Những con dao ấy đã bay xuyên qua kẽ vai của Seran, và đâm thẳng vào miệng con hark. Nain chứng kiến toàn bộ sự việc, rõ mồn một, như đang nhìn một bức tranh vậy.
Con hark bắt đầu rên lên một cách kì quái, nó choáng váng. Miệng nó mở ra to đến nỗi nó chiếm một nửa khuôn mặt nó.
“Seran! Rút lui! Nhanh lên!”
Khi Seran vừa bừng tỉnh sau cú sốc và rút lui theo lệnh Nain, hai con dao lại được phóng ra từ tay Haroon một lần nữa.
Những con dao găm thẳng vào mắt của con hark, chúng quá lộ liễu ngay khi nó đang cố lấy con dao ra với tay của nó. Đôi mắt nó vỡ ra. Nó muốn gào rú lên vì đau đớn, nhưng hét hò gì cũng chẳng được, bởi vì có ba con dao đang nằm trong miệng của nó, thế nên nó bắt đầu di chuyển dữ dội.
Họ có thể thấy con hark chảy máu từ mắt và miệng, nhận ra tại sao nó lại hành xử bất thường.
“Có phải cậu-?”
“Haroon!”
Haroon gật đầu và vung tay theo quỹ đạo vòng cung. Cậu không biết da nó dày đến mức nào, nên cậu chỉ có thể ném dao với lực mạnh nhất có thể, nhắm thẳng vào nơi mà cậu nghĩ rằng tim nó ở đó. Trúng phóc. Con hark bất động, và ngã gục xuống mặt đất, rên lên một tiếng cuối cùng.
“Dao ném, cậu ta đâm thủng lớp da của một con hark chỉ bằng những con dao ném!”
Nain lầm bầm, bị sốc bởi những gì cô vừa chứng kiến. Tương tự với Haeran, và cô nhìn Haroon với đôi mắt khó hiểu nhưng không nói gì, như thể cô đang nhìn một con quái vật. Seran và ba người khác tiếp cận cái xác của con hark. Họ nhìn cái xác, rồi quay sang nhìn Haroon, cứ như vậy trong vòng vài giây.
Một tiếng còi báo động khác vang lên. Người đầu tiên hết sốc chính là Nain, cô nghe thấy tiếng còi. Cô nhận ra rằng quân phòng vệ đã đến nơi. Cô thông báo Haeran.
“Chúng ta cần phải di chuyển mọi người vào văn phòng.
Haeran hiểu ý cô ngay tức khắc.
“Oppa, Seran! Đưa người bị thương vào trong, nhanh lên!”
Họ vẫn chưa lấy lại tinh thần sau trận chiến ác liệt, nhưng vẫn cố di chuyển cơ thể. Họ rất mạnh mẽ, nên không tốn nhiều thời gian để đưa những người khác vào trong.
Không nói năng gì cả, Haroon chỉ lẳng lặng bước tới xác chết của con hark và lấy những con dao ra. Máu đỏ phun trào như suối, nhưng tránh nó chính là kĩ năng cơ bản của một lính đánh thuê.
Chỉ sau khi mọi người đi vào trong và đóng hết cửa lại, quân phòng vệ ập tới. Họ được trang bị đến tận răng với áo giáp, khiên và gươm ánh sáng.
Chỉ 50 quân lính được huy động. Trong số họ còn có người mang súng phun lửa., được biết đến như là vũ khí mạnh nhất khi đối đầu với loài dị thường, nhưng họ chỉ thấy cảnh tượng máu me của một con hark cùng một người đang ông, đã chết.
Những người trong xưởng rèn Smash’em có thể nghe thấy mọi chuyện bên ngoài.
“Sếp. Chúng tôi đã lục soát xung quanh, nhưng không có ai cả.”
“Hmmm, là ai chứ? Ai có thể hạ một con hark bằng cách đâm dao vào tim nó chứ?’
“Vết thương như vầy, hẳn là nó đã bị giết sau khi bị tấn công ở những điểm yếu trên cơ thể bởi một loại dao găm. Và người hùng của chúng ta đã trốn thoát, không một dấu vết.”
“Ý ngươi là họ giết một con hark, chỉ bằng mấy con dao găm, kể cả khi gươm ánh sáng không thể cào được da của nó? Ngưng lộn xào đi. CHÚ Ý! Tiêu hủy xá chết, và chúng ta sẽ lục soát xung quanh một lần nữa. Con hark hẳn đã thâm nhập vào thông qua một đường hầm bí mật kết nối với cái này.”
“Vâng, thưa ngài.”
Họ có thể nghe thấy tiếng của những quân phòng vệ ra sức lùng sục khắp nơi. Họ lảng vảng gần một giờ đồng hồ nhưng lại rút lui vì không tìm được gì cả. Họ đập mạnh vào cửa lẫn cửa sổ của những tiệm rèn để xem có ai ở trong không, nhưng chả ai rảnh chơi trò “knock knock” với họ.
Rèm cửa cứng đến nỗi nó gần như phân tách giữa thế giới bên trong và bên ngoài. Đa số sẽ chặn cả âm thanh từ bên ngoài. Đập cửa sẽ chỉ làm những người bên trong sợ vì họ không biết bên ngoài có gì.
May thay, những chiến sĩ được đưa vào trong chỉ bị thương nhẹ. Chỉ có lúc nãy họ mới bất tỉnh do nội tạng rồi tung lên khi đập mạnh vào tường.
Sau khi sơ cứu xong, mọi đôi mắt đều dán chặt vào Haroon, người lại đi nhìn vào mấy con dao chứ không giao tiếp bằng mắt. Những con dao đã được lau chùi sạch sẽ. Một sự im lặng bao trùm. Haeran là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí đó.
“Haroon!”
Haroon ngẩng đầu lên và nhìn cô.
“Cậu là người phương nào VẬY?”
Trước câu hỏi của cô, Haroon chỉ mỉm cười lại. Cậu hiểu câu hỏi của cô hoàn toàn, nhưng không có câu trả lời nào phù hợp cả, bởi cuộc sống của cậu quá đỗi bình thường. Cậu chỉ mới làm main bộ này được một lúc thôi.
Nhưng những người khác không hề biết câu chuyện của cậu, nên khi thấy Haroon cười, họ cho rằng cậu không muốn trả lời. Nain và người chiến binh tên Oppa lên tiếng.
“Tôi tên là Nain. Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi. Tên cậu là Haroon, đúng chứ? Đời đời nhớ ơn Haroon vĩ đại.”
“Tên Rosu. Tôi, cũng như cô ấy, sẽ trả ơn cậu. Thề trên danh dự của một chiến binh.
“Tôi tên Haroon. Tôi chỉ lợi dụng sơ hở của nó khi mọi người tấn công thôi, và tôi rất may mắn khi nó lại bay dính những điểm yếu đó. Không cần hậu tạ hay gì đâu.”
Thật ra, cậu chưa từng nghĩ kĩ năng phóng dao sẽ hữu dụng trong đời thật. Bởi tình huống trớ trêu quá nên cậu phóng theo bản năng mà quển rằng cậu đang ở ngoài đời thật. Việc có thể dùng Messenger Walking và phóng dao lia lịa trong thế giới thật đã là một phần thưởng quá lớn đối với cậu rồi.
Đặc biệt khi đưa đòn chí tử găm vào tim con hark, cậu cảm thấy như có gì đó vừa nhảy ra khỏi người cậu, nên cậu cũng chả lấy làm mừng khi nhận được sự chú ý từ những người khác. Cậu muốn được ở một mình và suy nghĩ hơn.
Khi nghe giọng nói điềm tĩnh của cậu, Nain và Rosu nhìn nhau, gật đầu. Có vẻ như họ có một loại ám hiệu riêng. Nain tháo vòng cổ của cậu và đưa nó cho Haroon.
“Làm ơn, hãy nhận lấy nó. Xem nó như cách chúng tôi trả ơn cậu đi,” Nain nói.
“Cậu không cần trả ơn trả nghĩa gì hết đâu. Một câu cảm ơn là đủ rồi.”
Haroon lắc đầu từ chối, nhưng Nain vẫn không rút lại tay. Lúc đó, Haroon thấy đôi mắt của cô, chúng vô cùng hồn nhiên, nhưng cũng đồng thời sâu lắng. Và trước cảnh tượng đó, Haroon cho rằng đây là một cô gái kiên cường, nên cậu lấy sợi dây chuyền cô đưa.
“Chúng tôi sống ở làng Yeongheung. Tới thăm chúng tôi bất cứ khi nào cậu cần gì từ bên ngoài. Chiếc vòng cổ đó là biểu tượng cao quý của những chiến binh làng tôi, nên mọi người sẽ tự biết rằng cậu là khách quý của chúng tôi khi cậu đưa nó ra.”
“Cảm ơn.”
Năm hạt trên dây chuyền bỗng hóa thành những hạt hình sao. Lớp mạ đã bị phá vỡ. Haroon đeo sợi dây chuyền ngay khi nhận được đó. Cậu cho rằng điều đó thể hiện sự tôn trọng món quà của Nain và Rosu.
Cậu đã đoán đúng. Khuôn mặt của Nain và Rosu cùng nở nụ cười.
“Nếu cậu có thời gian, hãy ghé thăm ngôi làng của chúng tôi ngay khi có thể,” cô nói.
Haroon bỗng cảm thấy có gì đó không ổn trong lời nói của cô. Điều đó không được thể hiện qua khuôn mặt hay đôi mắt, mà trong lời nói. Nghe như làng của cô đang gặp nguy hiểm và cần sự trợ giúp từ bên ngoài. Chính đôi mắt hồn nhiên và thân hình yếu đuối của cô đã làm động lòng cậu.
“Tôi cũng đang đi tìm người ngoại lai đã giúp cha dượng của tôi. Tại sao không dừng lại thăm một vài trên đường nhỉ?”
Họ sẽ không làm hại ân nhân của họ. Cậu đã lên kế hoạch đi ra ngoài vành đai từ lâu rồi, và cũng tình cờ được mời.
“Tôi sẽ đến. Tôi đang cần một vài thứ, và tôi có nơi để đến, nên tôi sẽ đến, sớm thôi. Có thể tôi sẽ giúp các bạn được gì đó.”
“Bất cứ khi nào cậu đến, chúng tôi cũng đều chào đón.”
Một tiếng còi khác lại vang lên trong đường hầm. Hẳn là tín hiệu báo rằng nguy hiểm đã đi mất.
“Anh em, xong xuôi hết rồi,” Haeran nói, mở rèm cửa ra.
Nain và Rosu đỡ đồng đội của họ dậy, và đi ra khỏi tiệm nhanh chóng. Họ đi về phía xa xăm, tối tăm của đường hầm. Một lối đi bí mật nào đó hẳn phải được đặt ở đó.
Haroon cũng ngồi dậy. Cuộc trao đổi đã hoàn thành, cậu đã có thông tin mình cần. Đã đến lúc cậu phải quay về. Quả là một ngày dài và gặt hái được nhiều thứ.
“Khoan đã, đem những thứ này đi nữa nè!”
Haroon quay lại và bất ngờ khi thấy những con dao ném trong tay Haeran.
“Cảm ơn. Nếu không nhờ cậu thì những người anh của tôi, và chúng tôi nữa, đã bại trận dưới tay con hark đó rồi.” Haeran nói.
Seran và những người anh của cô cũng nói vài lời cảm tạ. Hẳn họ đợi đến khi Nain và những người khác đã về.
“Không. Mọi người vẫn còn sống mà, vậy thôi. Hi vọng chúng ta sẽ có những cuộc trao đổi tốt hơn lần sau.”
“Huhu! Đừng lo. Tôi sẽ không ăn tiền cậu đâu. Và những con dao ném này là quà tặng đó.”
“Quà tặng?”
Haeran mỉm cười và trả lời.
“Tôi nghĩ đây là vũ khí của cậu. Chúng đã có mùi máu, nên bán cũng chẳng được bao nhiêu. Nó sẽ có ích hơn trong tay cậu, cậu sẽ hạ được hàng tấn con hark.”
Haroon ngại gì mà không lấy. Cậu rất thích những con dao đó, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
“Cảm ơn! Vậy thì, hẹn gặp lại!”
Khu chợ đen lại sống động như trước, như thể không cho chuyện gì xảy ra. Bốn con người đó, đứng nhìn chàng trai trẻ bước đi khỏi khu chợ đen, với cái nhìn thán phục.
Xưởng rèn ‘Smash ‘em’’ nằm ở trung tâm của vùng đất. Cũng như các xưởng khác, cậu có thể thấy 2 người thợ rèn cơ bắp cuồn cuộn đang đập liên tục vào thỏi sắt nóng đỏ bằng một cây búa.
Nhưng ngoài họ ra chỉ chẳng có ai nữa cả nên cậu chỉ có thể đứng im đấy và nhìn 2 tên cơ bắp đầy mình gõ búa.
“Cậu có việc gì à?”
Một giọng nữ gọi cậu từ phía sau nên cậu quay đầu lại. Có một quý cô đang đứng đó và Haroon gần như giật nảy người khi nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy có vẻ bằng tuổi cậu và có đôi mắt rất sắc bén. Cô cao hơn 2 mét và 2 cánh tay cô ấy dài bằng chân của cậu. Hơn nữa, bộ ngực khổng lồ ấy còn làm cơ thể cô trông càng khủng hơn. Cô ấy to gấp mấy lần Haroon nhưng vẫn nhỏ hơn mấy ông thợ rèn một chút.
“À..ừm…ừ thì…., đ-đó là….” Haroon lắp bắp.
Tính cậu vốn tự tị và hay ngượng ngùng nên cậu chỉ có thể lắp bắp nói trước sự kinh ngạc khi nhìn thấy cô ấy.
“Sao cậu không vào trong thử xem? Đây là xưởng của chúng tôi và chúng tôi trưng bày thành phẩm ở bên trong.”
Giọng cô ấy rất mềm, khác hẳn với cơ thể khổng lồ của cô. Điều đó phần nào làm Haroon tỉnh táo lại sau khi bị sốc quá độ.
“Cô có phải là chị em sinh đôi của Haeran không?
“Ồ! Làm sao cậu biết đượ- À, cậu hẳng đang chơi Beyond đúng không, chị tôi cũng chơi trò đấy. Vậy cậu hẳn là người mà chị tôi đang chờ. Tiện thể, tên tôi là Seran.”
Haroon không biết được rằng đó có phải là biệt danh trong Beyond hay trong chợ đen của cô ấy hay không nhưng dù sao cậu vẫn chào lại.
“Tên tôi là Haroon.”
“Rất vui được gặp cậu. Cậu vào đi! Chị ấy đang đợi đấy.”
“Cảm ơn.”
Haroon tiến vào trong, đi ngang qua 2 người tên thợ rèn lực lưỡng nãy giờ chỉ chú ý gõ búa mà chẳng quan tâm đến xung quanh.
“Trời-.”
Haroon không thể giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy bên trong toàn là kiếm, dao, thương, rìu, các vũ khí ném…… Có rất nhiều loại vũ khí được trưng bày trên các kệ hoặc được treo trên tường, lấp lánh phô diễn sự hào nhoáng của mình. Haroon chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy những thứ này trong thế giới thực bao giờ, và cậu tưởng mình đang ở trong Beyond.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Có một cái bàn và vài cái ghế ở giữa căn phòng, có vẻ như là nơi để ký kết. Không có ai ngồi đó cả. Haroon nhìn xung quanh và thấy một cái bàn dài khổng lồ đặt ở góc phòng, và người vừa nói ngồi ở chỗ đó.
“Nếu tôi không nhầm, Haeran?” Haroon nói.
Cô ấy đứng dậy và nhìn Haroon. Cô ấy cũng thế, cao hơn 2 mét giống như em cô ấy. Nhưng cái khác là cô ấy có một đôi mắt to và trong suốt, một cái mũi nhỏ và bờ môi nhỏ và đỏ cùng với một thân hình mảnh khảnh rất lôi cuốn. Haroon khá bối rối và nghiên đầu trong vô thức. Cô ấy cũng có một đôi mắt rất sắc sảo nhưng tổng thể lại khá mềm mại và trí tuệ. Cô ấy khác hoàn toàn so với em gái mình.
“Và cậu hẳn là ‘Laugh’?”
“Yea, cô có thể gọi tôi là Haroon.”
“Hoho, có vẻ như cậu khá bối rối khi nhìn thấy tôi. Mà cũng phải thôi, ai cũng như thế khi biết được tôi có một cô em gái song sinh rồi nhìn thấy cả tôi và em gái tôi. Thật ra cậu biết đấy, từ bỏ định kiến cũng chẳng khó mấy đâu.”
Có vẻ như cô ấy đã quen với điều này.
“Cậu ngồi đi. Cậu muốn một tách trà không?
“Sao cũng được. Mà, cô làm nhiều vũ khí tốt thật đấy,” Haroon nói theo ngữ âm trong khi nhìn những món vũ khí được trưng bày.
“Cảm ơn cậu. Ở vùng này các anh tôi được xem là những thợ rèn rất lành nghề đấy.”
Haroon chuyển sự chú ý của mình sang đống vũ khí. Haeren cười khi thấy đôi mắt như cháy bỏng của cậu khi nhìn đống vũ khí.
“Vậy cậu hẳn là một kiếm sĩ?”
“Đúng vậy, à không, không hẳn…….”
“Tôi thì là một pháp sư. Em gái tôi thì là kiếm sĩ.”
Cậu cũng đoán thế. Thường thì ngoại hình sẽ phản ánh tính cách của một người.
“Cậu bán viên đá mana đó thật đúng lúc đấy. Tôi sắp hoàn toàn trở thành một pháp sư 2 vòng.”
Ra vậy. Thật bất ngờ khi cô đã trở thành một pháp sư 2 vòng nhanh như vậy.”
Cậu không chắc điều đó có thật hay không. Cậu chỉ đi theo cuộc hội thoại mà thôi.
“Không hẳn. Tôi mới cấp 33, khi mà có người có khả năng giết một con boss rơi ra viên đá mana…. Cậu đã giết con gì để lấy được viên đá vậy?”
“Tôi chỉ may mắn thôi. Tôi đã giết một con Orc Warrior.”
“Quào! Thật đáng kinh ngạc! Sao cậu có thể giết được một con quái vật như thế? Cấp của cậu hẳn là rất cao đúng không?”
Cậu nhận ra rằng cô ấy đang nghĩ cậu là một trong những người trên bảng xếp hạng, cơ mà thôi kệ.
“À thì, về cái đó….”
Haroon nhận thấy sự nghi ngờ của cô ấy. Dù trông họ chỉ như đang trò chuyện bình thường, cậu nhận ra cô ấy đang cố gắng moi móc thông tin từ cậu, và cô ấy rất giỏi. Haroon quyết định trở nên thận trọng hơn.
“Hay là chúng ta giao dịch trước rồi nói về nó sau?” cậu ngay lập tức đổi chủ đề.
“Hừm… cũng được.”
Cô nhìn cậu bằng một ánh mắt mơ hồ khi thấy cậu đột ngột đổi chủ đề. Và gật đầu.
“Đây là $7000. Vì đây là một vật phẩm rất giá trị nên cậu không phiền khi bỏ qua một khoản nhỏ đúng không, cậu Haroon?”
“…….”
Mặt Haroon cứng lại. Cậu không biết cô ấy có bao nhiêu tiền, nhưng ‘một khoản nhỏ’ vẫn là một con số lớn đối với cậu.
“Tôi xin lỗi nhưng hiện tôi chỉ có bấy nhiêu. Vì cấp của cậu rất cao để có thể lấy được loại vật phẩm này nên chắc nhiêu đó chẳng là gì đối với cậu cả.”
Haroon đứng dậy mà không nói gì.
Cậu đã phải trả $826 cho BlackonMarket như phí duy trì, và $462 chẳng là gì so với số tiền mà cậu sẽ nhận được nên cậu tính sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng khi cô ấy cứ tiếp tục mặc cả, cậu chẳng còn muốn giao dịch với Haeren nữa.
“Thật không may. Tôi nghĩ mình sẽ rất may mắn khi được giao dịch với cô……..”
Cậu chẳng cần phải quay đầu lại.
Cô là người đã phá hủy cuộc giao dịch. Cậu vẫn luôn có thể mở một cuộc đấu giá khác, và tố cáo Haeren là một người buôn phạm luật với BlackonMarket và cô sẽ gặp nhiều khó khăn hơn khi giao dịch trong tương lai. Nếu cậu đặt thời gian đấu giá dài hơn một giờ, có thể cậu sẽ bù được phần phí $826 mà cậu phải trả.
Cậu vẫn chưa đưa đồ, và cậu cũng không cho rằng đây sẽ là lãng phí thời gian khi cậu đã được thấy rất nhiều thứ ở chợ đen. Hơn nữa, cậu nhận ra mình có thể sử dụng Messenger Walking trong đời thực nên chẳng có gì phải cho rằng thời gian cậu bỏ ra ở chợ đen là phí phạm.
Nhưng nó sẽ rất phí thời gian khi cậu phải nói chuyện với một người mà cậu không tin tưởng.
“Chờ đã!” Haeren hét.
Cậu dừng lại ngay trước cửa.
“Cậu không thể linh hoạt tí được à? Chẳng phải nghĩa vụ của một quý ông là lắng nghe những điều mà phụ nữ nói sao?” cô nói thêm.
Haroon khịt mũi.
“Tôi không phải là một quý ông,” cậu trả lời.
Mặt cô ta trở nên phiền muộn khi nghe những lời đó. Cô chưa từng thấy ai nói như thế cả. Nói như thấy trước mặt cô, người sở hữu một thân hình nóng bỏng và xinh đẹp.
“Được rồi. Vậy đi. Cậu quá kén chọn trong khi giao dịch ở chợ đen đấy. Cậu nên biết người khác cũng phải bỏ qua một số lợi ích để có thể giao dịch đấy. Bướng bỉnh là không tốt.”
Haroon nhăn mặt trước lời nói của cô.
“Kén chọn? Bướng bỉnh? Này, tôi đến đây để giao dịch chứ không phải để nghe ý kiến của cô về tính cách của tôi. Cô nên biết, chính cô là người đã phá hủy cuộc giao dịch này!”
“Hừm! Đây là giao dịch ở chợ đen mà. Cậu khó chịu thật.”
Haeren cuối cùng cũng lột bỏ lớp mặt nạ. Vẻ đẹp của cô rất trang nhã, và cô có vẻ cũng rất thông minh khi có thể trở thành một pháp sư. Nhưng tính cách cô ta lại là một thứ khác. Khi cô ta cho rằng cuộc giao dịch đã bị hỏng, lời nói của cô bắt đầu trở nên chua ngoa và đanh đá hơn.
Điều đó làm Haroon rất khó chịu, và suýt nữa làm cậu rời khỏi phòng ngay lập tức. Nhưng cậu quyết định tạo một cơ hội khác trong tình huống này.
“Được rồi. Tôi đồng ý. Nhưng cô sẽ phải đưa tôi thông tin mà tôi muốn thay cho số tiền đó.”
“Huhhuh, được đấy. Cậu muốn thông tin gì? Tôi cũng là một người buôn thông tin nữa đấy.”
Một sự thay đổi trong hành vi rõ rệt. Giống như một tính cách của tất cả thương nhân vậy; chuyển giọng nói khi giao dịch có lời về phía họ. Với Haroon, điều này khá may mắn khi cậu không phải giao dịch với cô ta bằng tình cảm. Cậu rất tệ khi phải đối xử với người khác bằng tình cảm.
“Tôi có một danh sách một vài thứ mà tôi muốn mua. Tôi muốn giá cả trung bình của các thứ này, cái giá mà có thể mua được nó.”
“Không vấn đề gì. Chẳng có gì là tôi không biết về chợ đen ở Ko-1 Union cả.”
Cô đưa cho cậu một cọc tiền, nghĩa là cô đồng ý giao dịch. Haroon cất nó vào túi và đưa cô mảnh giấy với mã giao dịch vật phẩm ghi trên đó.
“Và cậu sẽ đưa tôi mật khẩu sau khi biết được thông tin cậu muốn nhỉ? Cậu có vẻ biết cách giao dịch ở chợ đen đấy.” cô nói.
Dù cô ta cằn nhằn nhưng khuôn mặt vẫn đang mỉm cười. Có vẻ như cô ấy rất cần viên đá này. Haroon đưa cô một danh sách.
“Được rồi, tôi sẽ sớm trở lại.”
Haeren phóng ra khỏi văn phòng. Có vẻ cô ta muốn giao dịch này hoàn thành một cách nhanh chóng, chắc vì rất muốn quay lại Beyond để xem thử viên đá mana.
Trong khi chờ đợi, Haroon nhìn kĩ những món vũ khí xung quanh.
Chúng có những đường vân xoắn giống như có nước chảy trên chúng vậy, có vẻ được tạo thành bởi những cú gõ không ngừng của cây búa; và chúng rất bén đến nỗi cậu như cảm thấy chúng đang cắt da thịt cậu dù đang đứng ở xa. Cậu cũng có ý định mua một cái, nhưng chắc chắc nó sẽ chẳng rẻ tí nào bởi vì chúng đều là đồ hand-made.
“Chết tiệt, mình thích chúng quá,” cậu lầm bầm.
“Cậu có ánh mắt tốt đấy.”
Đó là Seran. Cô ấy đang đi vào trong văn phòng.
“Dù chúng chẳng là gì so với của ông tôi nhưng mọi người đều nói 2 người anh của tôi là một trong những thợ rèn tốt nhất ở Ko-1 Union.
“Những thứ vũ khí này quả là tuyệt vời. Chúng đã làm tôi mê mẩn ngay từ lần đầu gặp mặt, như thể chúng tôi là người thân thất lạc lâu ngày được gặp lại vậy.
“Cậu yêu chúng mất rồi.”
“Phải vậy. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ được tận mắt chứng kiến họa tiết Damascus ở đây. Thú thật, tôi sẵn sàng trộm nó nếu tôi không có được nó, tôi thích nó tới vậy đấy.”
Từ những họa tiết vòng xoắn đầy nghệ thuật, Haroon suy ra rằng những thợ rèn đã sử dụng kĩ thuật luyện kim Damascus, nổi tiếng về sự cứng cáp của nó, sự nhỏ gọn cũng như sự đàn hồi có thể cắt đôi một viên đạn vô cùng dễ dàng. Haroon rời mắt khỏi những thanh kiếm, và như một thói quen, ngay lập tức chuyển sự chú ý sang dao ném và dao găm bởi vì đó là những thứ yêu thích của cậu.”
“Dài 15cm, khối lượng cân bằng, rất cứng nhưng lại rất nhẹ, và nó đủ sắc để đâm xuyên qua ‘leather’ của một con hark,” Seran nói, tay cầm một con dao.
Điều đó đánh động tâm trí của Haroon, nó vẫn còn rất ngoan cố khi trong lúc cãi nhau với Haeran, và mọi thứ cậu suy nghĩ đều được thể hiện qua đôi mắt. Seran đưa cậu con dao, và Haroon cầm lấy nó và quan sát nó kĩ lưỡng, rồi cậu mở miệng.
“Cái này bao nhiêu vậy?”
“$300 một con dao. $2500 nếu mua một bộ 10 con. Giá hời chứ nhỉ?”
“Đéo! Hời cc!”
10 con dao ném còn đắt tiền hơn một cái khoang chơi game. Tất nhiên, giá chợ đen mà lại. Cậu mù tịt về giá sàn, nên cậu không biết nó đắt hay rẻ hơn, nhưng cậu hoàn toàn tin lời Seran. Cô ấy cho cậu cảm giác tin tưởng hơn là em gái cô.
“Thật ra thì, tôi sẽ xem xét lại.”
“Được thôi. Nhưng cho cậu biết luôn, chúng tôi không thể sản xuất những thứ này nữa đâu. Chúng là di sản của ông cha chúng tôi đấy, và chúng tôi chỉ còn một chút nhiêu đây thôi.”
Cô ấy nói như thể cô là một thợ rèn chuyên nghiệp. Haroon cho rằng đó là một trong những điểm chung của cặp song sinh; khả năng trời phú trong kinh doanh. Trong lúc Haroon đang quan sát con dao, Haeran quay lại.
“Có danh sách rồi đây. Nhân tiện, có một vài món đồ rất khó tìm. Một số thì lại quá đắt đỏ kể cả những thương nhân thảo mộc cũng phải lắc đầu,” cô nói.
Cũng phải thôi. Trong danh sách còn có nhân sâm tự nhiên.
Cô nhận thấy rằng cách Haroon kiểm tra cây dao như thể cậu đang sờ mó một cô gái nào đó; nhẹ nhàng và chậm rãi, và nhìn cậu một cách kinh tởm.
“Tôi đã ghi giá cả lên tờ danh sách đó luôn rồi, vậy chắc xong ha. Nhưng, nhớ rằng đôi lúc cậu phải đưa nó cho họ để nhận được mật ong và nhân sâm tự nhiên, bởi vì họ phải thuê những nhà thảo dược học. Cậu phải trả tiền trước cho họ luôn.”
Mắt Haroon bừng sáng.
“Vậy những món đồ này đều có thể tìm được à. Tôi tưởng ‘nhà thảo dược học’ là một nghề nghiệp tào lao nào đó mấy nhà là game sáng tác ra thôi chứ. Thì ra họ có thể lấy mấy thứ y học gì gì đó này ở ngoài hoang dã luôn à. Như cách tôi nghĩ lần đầu tiên bước vào nơi này, lối sống của những Outers hẳn phải khác với những gì tôi biết,” cậu nghĩ vậy.
Suy nghĩ của cậu ngày càng phức tạp. Một lỗ hổng được hình thành từ những điều thường nhật trong thế giới mà cậu sinh sống. Thế giới nơi cậu tưởng mình đã nắm rõ trong lòng bàn tay thật sự là quá nhỏ so với thế giới thật sự. Cái thế giới ấy, cái ranh giới mà cậu được học được ở trường, hay đọc được ở trên mạng, nghe được ngoài xã hội hay trên NetTV bỗng hoàn toàn sụp đổ.
“Giá của thảo dược ví dụ như nhân sâm tự nhiên phụ thuộc vào tuổi của nó, và số lượng khách hàng. Nhân sâm thuộc nhóm 50 tuổi có giá dao động từ $5000-$7000, và 100 tuổi thì từ 15k-20k. Cứ nói tôi nếu cậu muốn, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một shop thảo dược. Đừng lo, tôi không tính phí.”
Sau khi nghe những lời của Haeran, Haroon bỗng có một trải nghiệm kì lạ, như thể toàn bộ não bộ của cậu đang dần tan vỡ, và ranh giới của không-thời gian thì đang dần biến mất. Khi lẽ thường tình mà cậu biết bỗng đùng một phát bay màu, một tia sét đâm xuyên đầu cậu, và hàng tá tín hiệu điện tử chạy dọc dây thần kinh trong não cậu. Nhưng cậu vẫn chẳng hiểu bất kì thứ gì xung quanh.
“Vậy sao. Thì ra Union đã tẩy não tôi suốt thời gian qua à. Huhuhu, buồn cười thật đấy.”
Đột nhiên cậu muốn phá lên cười.
Một cái gì đó đang nổ tung trong tâm trí cậu, nhưng cảm giác nó khá là sảng khoái. Cậu muốn cười thật to, nhưng lại chẳng thể nhếch mép. Thay vào đó, một nụ cười tươi nở lên trên mặt cậu. Một nụ cười vô cùng quyến rũ, từ ngữ thôi thì không thể tả được nó.
Trước nụ cười bất ngờ của cậu, cặp song sinh bỗng cảm thấy một cái gì đó tương tự, như thể có gì đó đang sáng chói trong đầu họ. Trong một khoảnh khoắc hiếm hoi, nụ cười của chàng trai không phải là thứ duy nhất mà họ thấy được. Bằng một cách nào đó, nụ cười của cậu tạo cảm giác sảng khoái cho những người xung quanh. Nụ cười như một dịch bệnh, chúng lây lan rất nhanh, và nụ cười của cậu, đã làm cho rất nhiều người khác phải cười theo.
“Chị không chắc cậu ta có đẹp trai hay không, nhưng nụ cười đó thì có đấy.”
“Thì ra cậu ta cũng nam tính phết.”
Nhưng nụ cười ấy không kéo dài được lâu. Thay vào đó, một sự khó hiểu nổi lên trên khuôn mặt cậu ta.
“Xin lỗi nhưng....”
Đó là giọng nói của một cô gái vừa bước vào đây. Cô đi cùng một người đàn ông. Như thể anh ta vừa isekai ngược từ một cái game nào đấy, anh ta mặc áo giáp làm từ những sợi xích, và trên tay là một thanh kiếm. Cô gái mang trên mình một bộ áo khoác da và một cái mũ.
Haeran có vẻ vui mừng khi thấy cô ấy. Saeran cũng vậy.
“Ai th-? Oh, Nain! Vào đây nào!” Haeran nói.
“Tôi mừng là cậu cuối cùng cũng đi ra ngoài! Cứ ngỡ giờ này cậu đang cày cuốc một game nào đó chứ,” cô gái tên Nain nói.
Cô bỏ mũ xuống.
“Cô ta bị bệnh hay gì à?” Haroon nghĩ.
Làn da của cô trắng nhợt, và cô trông nhỏ bé và yếu ớt, nhưng cô có vẻ lớn tuổi hơn cậu nghĩ, suy ra từ cách xưng hô của các cô gái.
“Tôi log out ra một chút bởi vì có một cuộc trao đổi quan trọng tôi cần phải làm.”
“Vậy tôi đã đến đúng lúc rồi. Tôi đến đây để mua chút đồ.”
Haeran đỡ cô ngồi lên ghế. Haroon lại phải đi khỏi cái bàn.
“Vậy thì, quặng sắt được không?”
“Đồng đội của tôi bên ngoài đang trao đổi với những người anh của cậu. Sao cậu không ra ngoài đấy xem đi.”
“Dù gái hay trai, chỉ hai là đủ. Tại sao không ngồi ở đây và tán gẫu nhỉ. Cậu biết gì không? Trước khi bắt đầu, tôi sẽ giúp cậu mua đồ trước đã, muốn gì cũng được.”
“Tuyệt vời, có một môi giới thông tin như cậu sẽ giúp tôi nhiều lắm.”
Haroon muốn về nhà bởi cậu nghĩ rằng đây không phải là lúc nán lại chơi hay gì, nhưng Haeran và Seran có vẻ chẳng để ý gì đến cậu cả, nên cậu đành ở lại. Khi cô gái tên Nain cuối cùng cũng chú ý đến cậu và định hỏi Haeran, một âm thanh va vào kim loại vang chói tai từ bên ngoài.
“Hark! Là con hark!” Một ai đó hét lên. “Chạy! CHẠY NGAY ĐI!”
Họ có thể nghe thấy tiếng la hét trộn lẫn trong tiếng gầm rú của con vật. Mọi người chạy ra khỏi văn phòng, và Haroon cũng bắt đầu chạy theo họ. Cậu có thể thấy một con hark tấn công một người thường, và nó không xa lắm so với xưởng rèn.
“Chết tiệt, nó đuổi theo chúng ta kìa. Nó phá giải phong ấn của đường hầm bí mật bằng cách nào vậy?” một người đàn ông trong trang phục chiến binh nói.
Haroon biết rằng những người ngoại lai này có một đường hầm bí mật mà người Union không hề hay biết.
Hark là một chủng loài đột biến từ loài người. Chúng cao hơn 3 mét và da chúng rất mượt. Với cơ thể lực lưỡng, móng tay lẫn móng chân dài hơn 5cm, chúng có thể phá vỡ mọi loại xi măng trên đời. Và răng chúng sắc như đao kiếm, có khả năng cắn đứt đôi một con người.
Con hark ngoạm một cậu trai trẻ tuổi, trông có vẻ như cậu làm việc tại xưởng rèn, bẻ đôi người cậu và quẳng cái xác đi. Hark không giết người để làm thỏa mãn cái bụng đói, mà là để thỏa mãn cơn khát máu của chúng.
“Chúng đang chạy về hướng này. Haeran, vào trong và đóng cửa lại!”
Một người trông như một trong những người anh của Haeran hét lên, tay cầm thanh đại kiếm và phóng tới con quái vật.”
“Con hark đó, nó bị ta lấy mất hai móng chân. Nó hẳn đã đuổi theo chúng ta dựa vào mùi hương!” Nain nói.
Cô đấm một phát thật mạnh vào tường và run người trong cơn cuồng nộ. Ấn tượng đầu của cô đối với cậu không tốt cho lắm, nhưng lời nói của cô ấy chứa đựng sức mạnh.
“Ba! Ba người bạn của chúng ta đã thiệt mạng vì lũ hark đó, và hai trong số những chiến binh thì bị thương nặng. Chúng ta phải giết nó, mặc cho có thương vong gì đi nữa. Nó không thể di chuyển linh hoạt trong đường hầm này được. Oseung, chuẩn bị giao chiến!” Cô nói.
“Được thôi! Chuẩn bị vũ khí đi!”
Chiến binh cùng đi vào văn phòng với cô tên Oseung. Khi hắn ra hiệu, bốn chiến binh khác cùng rút vũ khí ra và đi cùng hắn.
“Không được! Chúng ta phải tạm thời trốn đi! Quân phòng vệ vành đai của Union hẳn đã bắt đầu di chuyển rồi, nên ta chỉ cần trốn năm phút thôi! Đường hầm này được làm từ thép, và nó dư sức chống chịu được năm phút!”
Haeran hét lên, nhưng Nain không có vẻ như cô sẽ ở lại trong đây.
Tiếng còi báo động trăm năm tuổi vang lên trong đường hầm, và các cửa hiệu bắt đầu đóng cửa. Khi thấy mọi người phản ứng chớp nhoáng khi nghe tiếng còi, Haroon có thể thấy rằng hark xâm nhập nơi này như cơm bữa.
“Quá muộn rồi! Bạn của cậu và anh trai của cậu đang gặp nguy hiểm! Đánh thì tốt hơn.”
Như những gì Nain nói, con Hark đang dần tiến tới những người đang cầm trên tay vũ khí. Nó đang cẩn trọng bởi vì có tận sáu người cầm kiếm xung quanh.
“Nếu cậu có giết được nó đi nữa, cậu cũng sẽ phải bóc cả chục cuốn lịch vì tội xâm nhập vào vành đai nếu quân phòng vệ thấy cậu giữa trận mạc!”
“Tôi không quan tâm! Con hark đó đã ăn thịt hết 10 dân làng vô tội rồi. Chúng ta phải cầm cự tới khi quân phòng vệ tới đây.”
Nain có một quyết tâm sắt đá. Đôi mắt của cô bừng lên ánh lửa cuồng nộ. Nhưng tình huống rất nguy hiểm, không như cô mong đợi. Con hark vung tay, và hai chiến binh bị đánh bật vào tường.
“Chết đi!”
“Lũ khốn nạn!”
Những người khác phóng tới, tấn công con hark đang tiến gần hai chiến binh bị thương từ dư chấn của cú đánh lúc nãy. Nhưng nó chỉ cào cái nhẹ để phản đòn.
“Kugh!”
“Huh! Không ăn thua rồi! Lớp da nó dày quá!”
Có hai chiến binh bị đánh dính bởi móng của nó. Những người anh của Haeran đã đánh thành công con hark, nhưng nó lại quá mạnh, và họ phải rút lui, cố gắng tránh né những đòn tấn công liên hoàn của nó.
“Bọn ngôn lù!” Haroon không kiềm được.
Đối với cậu, họ quá là thảm hại. Làm sao họ có thể nghĩ đến việc tấn công trực diện một con quái vật như hark? Họ tuổi tôm với sức mạnh của nó. Hai thanh đại kiếm đã đánh trúng nó, nhưng nó chỉ như gãi ngứa. Nhưng con hark không ngứa mình mẩy, nó ngứa mắt. Và nó rống lên một lần nữa.
“Anh cũng nên tham gia đi, Oppa!”
“Được.”
Theo lệnh của Nain, một chiến binh đang đứng cạnh cô bỗng lôi ra thanh moonglaive và tấn công con hark. Nó vung một lúc hai tay. Và nó nhanh như chớp mặc cho kích cỡ của nó. Nhưng người chiến binh không đánh nó trực diện. Với đôi chân nhanh nhẹn và cử chỉ linh hoạt, hắn né đòn liên tục và tìm sơ hở mà đánh. Điều đó làm con hark càng điên lên.
Hai người anh của Haeran không để hắn chiến đấu một mình. Mỗi khi hắn lâm nguy, họ thu hút sự chú ý của con hark bằng cách đánh vào những điểm yếu của nó. Cách ra đòn của họ vẫn quá là linh hoạt, khác với cách mọi người nhìn nhận thợ rèn.
Nhưng đánh lén thôi thì không đủ để hạ nó. Hark là một loài rất thông minh và lén lút nữa. Nó tiếp cận những chiến binh đang bị thương, chậm rãi nhưng chắc nịch, để ép họ đứng dậy chiến đấu, như thế thì chẳng có cách nào thua được.
“Tôi, tôi phải giúp!” Seran hét lên.
“Ôi lạy Chúa, đừng!” Haeran ngăn cô lại.
Seran cầm lấy một thanh đại kiếm trưng bày cạnh văn phòng và tham gia trận chiến. Nhưng nếu mọi thứ cứ như vậy mãi, thì bốn chiến binh kia sẽ chẳng còn sức lực để phòng thủ trước khi quân phòng vệ ập tới.
“Seran! ĐỪNG!”
Haeran dậm chân liên tục, nhưng cô lại bất lực trước mọi thứ. Lúc bấy giờ, đôi mắt của Haroon bừng cháy trong cơn giận dữ.
‘Lạ nhỉ. Mình không sợ gì cả. Vậy con hark đó chính là sinh vật khủng bố tinh thần mình trước giờ đó sao?’
Cậu không hiểu gì cả. Chắc là do cậu đã chiến đấu với đủ loại quái vật. Chắc là do thể lực cậu tốt. Hark là quái vật duy nhất làm cậu sợ thức trắng đêm để canh chừng, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ làm cậu tè ra quần. Nhưng tới khi đối mặt nó ngoài đời thật, cậu lại có vẻ mặt chẳng ngán bố con thằng nào.
Haroon bước vào văn phòng và lấy một thanh kiếm thép cùng một vài con dao ném. Nhưng cậu nhận ra tấn công nó bằng kiếm thì chẳng ăn thua gì trong đường hầm chật chội này.
‘Nó cũng phải có điểm yếu chứ nhỉ,’ cậu nghĩ.
Cậu không biết những điểm dó nằm ở đâu, nhưng cậu biết những điểm yếu mà những quái vật đều có. Những nơi bị lộ ra ngoài không có gì bảo vệ, như tai, mắt và miệng. Cậu không cần biết về điểm yếu riêng của con hark
Ngay khi Haroon thủ sẵn một con dao trong tay. Seran, người đang tấn công nó từ đằng sau, nhảy bật lên bức tường ở phía sau cô và lộn một vòng ra phía trước con hark. Bằng cách làm mất tầm nhìn con quái vật trong một lúc, cô đã đánh trúng được phần đùi của nó, nhưng đồng thời, cô đã để lộ một sơ hở. Con hark vung cánh tay của nó rất mạnh. Seran cố lùi về, nhưng ngón tay của nó đã đang tiến đến phần đầu của cô ấy.
Haeran và Nain la lên. Ngay lúc đó, Haroon thấy một sơ hở lớn ngay miệng của nó.
Ba con dao đâm xuyên không khí.
“Cái-Cái gì??”
Không như Haeran, người đã nhắm tịt hai mắt, Nain có thể thấy ba con dao được ném thẳng vào con hark, nó sượt qua đầu cô. Những con dao ấy đã bay xuyên qua kẽ vai của Seran, và đâm thẳng vào miệng con hark. Nain chứng kiến toàn bộ sự việc, rõ mồn một, như đang nhìn một bức tranh vậy.
Con hark bắt đầu rên lên một cách kì quái, nó choáng váng. Miệng nó mở ra to đến nỗi nó chiếm một nửa khuôn mặt nó.
“Seran! Rút lui! Nhanh lên!”
Khi Seran vừa bừng tỉnh sau cú sốc và rút lui theo lệnh Nain, hai con dao lại được phóng ra từ tay Haroon một lần nữa.
Những con dao găm thẳng vào mắt của con hark, chúng quá lộ liễu ngay khi nó đang cố lấy con dao ra với tay của nó. Đôi mắt nó vỡ ra. Nó muốn gào rú lên vì đau đớn, nhưng hét hò gì cũng chẳng được, bởi vì có ba con dao đang nằm trong miệng của nó, thế nên nó bắt đầu di chuyển dữ dội.
Họ có thể thấy con hark chảy máu từ mắt và miệng, nhận ra tại sao nó lại hành xử bất thường.
“Có phải cậu-?”
“Haroon!”
Haroon gật đầu và vung tay theo quỹ đạo vòng cung. Cậu không biết da nó dày đến mức nào, nên cậu chỉ có thể ném dao với lực mạnh nhất có thể, nhắm thẳng vào nơi mà cậu nghĩ rằng tim nó ở đó. Trúng phóc. Con hark bất động, và ngã gục xuống mặt đất, rên lên một tiếng cuối cùng.
“Dao ném, cậu ta đâm thủng lớp da của một con hark chỉ bằng những con dao ném!”
Nain lầm bầm, bị sốc bởi những gì cô vừa chứng kiến. Tương tự với Haeran, và cô nhìn Haroon với đôi mắt khó hiểu nhưng không nói gì, như thể cô đang nhìn một con quái vật. Seran và ba người khác tiếp cận cái xác của con hark. Họ nhìn cái xác, rồi quay sang nhìn Haroon, cứ như vậy trong vòng vài giây.
Một tiếng còi báo động khác vang lên. Người đầu tiên hết sốc chính là Nain, cô nghe thấy tiếng còi. Cô nhận ra rằng quân phòng vệ đã đến nơi. Cô thông báo Haeran.
“Chúng ta cần phải di chuyển mọi người vào văn phòng.
Haeran hiểu ý cô ngay tức khắc.
“Oppa, Seran! Đưa người bị thương vào trong, nhanh lên!”
Họ vẫn chưa lấy lại tinh thần sau trận chiến ác liệt, nhưng vẫn cố di chuyển cơ thể. Họ rất mạnh mẽ, nên không tốn nhiều thời gian để đưa những người khác vào trong.
Không nói năng gì cả, Haroon chỉ lẳng lặng bước tới xác chết của con hark và lấy những con dao ra. Máu đỏ phun trào như suối, nhưng tránh nó chính là kĩ năng cơ bản của một lính đánh thuê.
Chỉ sau khi mọi người đi vào trong và đóng hết cửa lại, quân phòng vệ ập tới. Họ được trang bị đến tận răng với áo giáp, khiên và gươm ánh sáng.
Chỉ 50 quân lính được huy động. Trong số họ còn có người mang súng phun lửa., được biết đến như là vũ khí mạnh nhất khi đối đầu với loài dị thường, nhưng họ chỉ thấy cảnh tượng máu me của một con hark cùng một người đang ông, đã chết.
Những người trong xưởng rèn Smash’em có thể nghe thấy mọi chuyện bên ngoài.
“Sếp. Chúng tôi đã lục soát xung quanh, nhưng không có ai cả.”
“Hmmm, là ai chứ? Ai có thể hạ một con hark bằng cách đâm dao vào tim nó chứ?’
“Vết thương như vầy, hẳn là nó đã bị giết sau khi bị tấn công ở những điểm yếu trên cơ thể bởi một loại dao găm. Và người hùng của chúng ta đã trốn thoát, không một dấu vết.”
“Ý ngươi là họ giết một con hark, chỉ bằng mấy con dao găm, kể cả khi gươm ánh sáng không thể cào được da của nó? Ngưng lộn xào đi. CHÚ Ý! Tiêu hủy xá chết, và chúng ta sẽ lục soát xung quanh một lần nữa. Con hark hẳn đã thâm nhập vào thông qua một đường hầm bí mật kết nối với cái này.”
“Vâng, thưa ngài.”
Họ có thể nghe thấy tiếng của những quân phòng vệ ra sức lùng sục khắp nơi. Họ lảng vảng gần một giờ đồng hồ nhưng lại rút lui vì không tìm được gì cả. Họ đập mạnh vào cửa lẫn cửa sổ của những tiệm rèn để xem có ai ở trong không, nhưng chả ai rảnh chơi trò “knock knock” với họ.
Rèm cửa cứng đến nỗi nó gần như phân tách giữa thế giới bên trong và bên ngoài. Đa số sẽ chặn cả âm thanh từ bên ngoài. Đập cửa sẽ chỉ làm những người bên trong sợ vì họ không biết bên ngoài có gì.
May thay, những chiến sĩ được đưa vào trong chỉ bị thương nhẹ. Chỉ có lúc nãy họ mới bất tỉnh do nội tạng rồi tung lên khi đập mạnh vào tường.
Sau khi sơ cứu xong, mọi đôi mắt đều dán chặt vào Haroon, người lại đi nhìn vào mấy con dao chứ không giao tiếp bằng mắt. Những con dao đã được lau chùi sạch sẽ. Một sự im lặng bao trùm. Haeran là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí đó.
“Haroon!”
Haroon ngẩng đầu lên và nhìn cô.
“Cậu là người phương nào VẬY?”
Trước câu hỏi của cô, Haroon chỉ mỉm cười lại. Cậu hiểu câu hỏi của cô hoàn toàn, nhưng không có câu trả lời nào phù hợp cả, bởi cuộc sống của cậu quá đỗi bình thường. Cậu chỉ mới làm main bộ này được một lúc thôi.
Nhưng những người khác không hề biết câu chuyện của cậu, nên khi thấy Haroon cười, họ cho rằng cậu không muốn trả lời. Nain và người chiến binh tên Oppa lên tiếng.
“Tôi tên là Nain. Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi. Tên cậu là Haroon, đúng chứ? Đời đời nhớ ơn Haroon vĩ đại.”
“Tên Rosu. Tôi, cũng như cô ấy, sẽ trả ơn cậu. Thề trên danh dự của một chiến binh.
“Tôi tên Haroon. Tôi chỉ lợi dụng sơ hở của nó khi mọi người tấn công thôi, và tôi rất may mắn khi nó lại bay dính những điểm yếu đó. Không cần hậu tạ hay gì đâu.”
Thật ra, cậu chưa từng nghĩ kĩ năng phóng dao sẽ hữu dụng trong đời thật. Bởi tình huống trớ trêu quá nên cậu phóng theo bản năng mà quển rằng cậu đang ở ngoài đời thật. Việc có thể dùng Messenger Walking và phóng dao lia lịa trong thế giới thật đã là một phần thưởng quá lớn đối với cậu rồi.
Đặc biệt khi đưa đòn chí tử găm vào tim con hark, cậu cảm thấy như có gì đó vừa nhảy ra khỏi người cậu, nên cậu cũng chả lấy làm mừng khi nhận được sự chú ý từ những người khác. Cậu muốn được ở một mình và suy nghĩ hơn.
Khi nghe giọng nói điềm tĩnh của cậu, Nain và Rosu nhìn nhau, gật đầu. Có vẻ như họ có một loại ám hiệu riêng. Nain tháo vòng cổ của cậu và đưa nó cho Haroon.
“Làm ơn, hãy nhận lấy nó. Xem nó như cách chúng tôi trả ơn cậu đi,” Nain nói.
“Cậu không cần trả ơn trả nghĩa gì hết đâu. Một câu cảm ơn là đủ rồi.”
Haroon lắc đầu từ chối, nhưng Nain vẫn không rút lại tay. Lúc đó, Haroon thấy đôi mắt của cô, chúng vô cùng hồn nhiên, nhưng cũng đồng thời sâu lắng. Và trước cảnh tượng đó, Haroon cho rằng đây là một cô gái kiên cường, nên cậu lấy sợi dây chuyền cô đưa.
“Chúng tôi sống ở làng Yeongheung. Tới thăm chúng tôi bất cứ khi nào cậu cần gì từ bên ngoài. Chiếc vòng cổ đó là biểu tượng cao quý của những chiến binh làng tôi, nên mọi người sẽ tự biết rằng cậu là khách quý của chúng tôi khi cậu đưa nó ra.”
“Cảm ơn.”
Năm hạt trên dây chuyền bỗng hóa thành những hạt hình sao. Lớp mạ đã bị phá vỡ. Haroon đeo sợi dây chuyền ngay khi nhận được đó. Cậu cho rằng điều đó thể hiện sự tôn trọng món quà của Nain và Rosu.
Cậu đã đoán đúng. Khuôn mặt của Nain và Rosu cùng nở nụ cười.
“Nếu cậu có thời gian, hãy ghé thăm ngôi làng của chúng tôi ngay khi có thể,” cô nói.
Haroon bỗng cảm thấy có gì đó không ổn trong lời nói của cô. Điều đó không được thể hiện qua khuôn mặt hay đôi mắt, mà trong lời nói. Nghe như làng của cô đang gặp nguy hiểm và cần sự trợ giúp từ bên ngoài. Chính đôi mắt hồn nhiên và thân hình yếu đuối của cô đã làm động lòng cậu.
“Tôi cũng đang đi tìm người ngoại lai đã giúp cha dượng của tôi. Tại sao không dừng lại thăm một vài trên đường nhỉ?”
Họ sẽ không làm hại ân nhân của họ. Cậu đã lên kế hoạch đi ra ngoài vành đai từ lâu rồi, và cũng tình cờ được mời.
“Tôi sẽ đến. Tôi đang cần một vài thứ, và tôi có nơi để đến, nên tôi sẽ đến, sớm thôi. Có thể tôi sẽ giúp các bạn được gì đó.”
“Bất cứ khi nào cậu đến, chúng tôi cũng đều chào đón.”
Một tiếng còi khác lại vang lên trong đường hầm. Hẳn là tín hiệu báo rằng nguy hiểm đã đi mất.
“Anh em, xong xuôi hết rồi,” Haeran nói, mở rèm cửa ra.
Nain và Rosu đỡ đồng đội của họ dậy, và đi ra khỏi tiệm nhanh chóng. Họ đi về phía xa xăm, tối tăm của đường hầm. Một lối đi bí mật nào đó hẳn phải được đặt ở đó.
Haroon cũng ngồi dậy. Cuộc trao đổi đã hoàn thành, cậu đã có thông tin mình cần. Đã đến lúc cậu phải quay về. Quả là một ngày dài và gặt hái được nhiều thứ.
“Khoan đã, đem những thứ này đi nữa nè!”
Haroon quay lại và bất ngờ khi thấy những con dao ném trong tay Haeran.
“Cảm ơn. Nếu không nhờ cậu thì những người anh của tôi, và chúng tôi nữa, đã bại trận dưới tay con hark đó rồi.” Haeran nói.
Seran và những người anh của cô cũng nói vài lời cảm tạ. Hẳn họ đợi đến khi Nain và những người khác đã về.
“Không. Mọi người vẫn còn sống mà, vậy thôi. Hi vọng chúng ta sẽ có những cuộc trao đổi tốt hơn lần sau.”
“Huhu! Đừng lo. Tôi sẽ không ăn tiền cậu đâu. Và những con dao ném này là quà tặng đó.”
“Quà tặng?”
Haeran mỉm cười và trả lời.
“Tôi nghĩ đây là vũ khí của cậu. Chúng đã có mùi máu, nên bán cũng chẳng được bao nhiêu. Nó sẽ có ích hơn trong tay cậu, cậu sẽ hạ được hàng tấn con hark.”
Haroon ngại gì mà không lấy. Cậu rất thích những con dao đó, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
“Cảm ơn! Vậy thì, hẹn gặp lại!”
Khu chợ đen lại sống động như trước, như thể không cho chuyện gì xảy ra. Bốn con người đó, đứng nhìn chàng trai trẻ bước đi khỏi khu chợ đen, với cái nhìn thán phục.
Quá hay, cảm ơn nhóm dịch đã mang tới cho đọc giả bộ truyện chất lượng.
ReplyDeleteHay , tks trans nhiều
ReplyDeleteTẹt vời quá,bữa h mình hóng mãi,ngày nào cũng vào cả chục lần xem ra chưa,TKS Trans :))
ReplyDeletetks trans + edit nhieu nhe
ReplyDeleteDrop r à :(
ReplyDelete