Nigotta - Chương 11
Ra khỏi đường hầm…… có một nàng tiên
đang nhìn tôi.
Người
ta đồn rằng, con người sẽ lặp lại những câu nói nổi tiếng vào ngày sinh nhật
của mình, nhưng...... có vẻ hơi khác chút xíu nhỉ.
Hình
dáng nhỏ bé đang rung rinh đôi cánh nhìn tôi.
Tôi
chỉ có thể thấy được ma lực (tạm), vậy mà tôi lại thấy được nó.
Hôm
nay là ngày tôi sinh nhật, có một bữa tiệc vừa kết thúc, và tôi đã nhận được sự
ban phước từ rất nhiều người.
Ngay
lúc này, mẹ Claire đang ôm tôi với một khuôn mặt hạnh phúc.
Tôi
đã luyện tập ròng rã suốt một năm trời, và giờ tôi có thể giải phóng ma lực
(tạm) giống như mẹ.
Tôi
cũng muốn cười vui vẻ và ăn mừng lắm chứ, nhưng mà...... có thứ gì đó đang nhìn
tôi gần cửa sổ.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Thứ
mà tôi miêu tả giống như một nàng tiên, cô ấy đang nhìn tôi với một biểu hiện
tò mò.
Cô ấy
đang xem chúng tôi giải phóng ma lực (tạm) đó hả?
Có vẻ
mục tiêu tò mò của cô ấy không phải là chúng tôi, mà là khu vực ma lực (tạm)
đang bao phủ.
Từ
nét mặt và hình dạng cơ thể, tôi đoán đó là một người phụ nữ.
Có
chút gì đó trẻ con, lại có chút gì đó người lớn.
Và có
thứ gì đó tôi không thể diễn tả bằng lời.
Cô ấy
có một mái tóc hơi xoăn, được cắt ngắn tới cằm, đặc biệt là phần đuôi tóc được
uốn rất cẩn thận.
Có
khi nào đó là kiểu tóc tự nhiên của cô ấy không?
Thiệt
là một nàng tiên thời trang quá đi!
Maa,
tôi không có thấy được màu sắc nên cũng không thể tả kĩ được, nhưng tôi lại đặc
biệt cảm nhận được rằng, cô ấy rất dịu dàng và dễ gần.
Trong
khi mải mê suy nghĩ, cô bước vào phòng.
Nếu
không nhầm thì cửa sổ phải đang đóng chứ nhỉ?
Cô ấy
đi xuyên qua hả......?
Nếu
cửa sổ được mở ra, tôi có thể ngửi thấy mùi hoa của Ellie.
Gần
đây Ellie luôn tự đắc rằng, hoa của chị trồng lúc nào cũng rất đẹp, ngay cả
trong mùa đông lạnh giá.
Cửa
sổ không có ma lực (tạm) vì thế tôi không nhìn thấy nó.
Nhưng
máy sưởi đang bật, nếu có không khí lạnh tràn vào, tôi sẽ thấy được ngay.
Có
khi nào là do gió...? Maa, chắc không phải đâu nhỉ.
Cô ấy
chầm chậm tiếp cận khu vực ma lực (tạm), và chạm vào.
Khuôn
mặt cô bỗng nhiên vỡ ra một nụ cười.
Có vẻ
các nàng tiên cũng cảm thấy giống tôi.
Cô ấy
tiếp tục bay quanh chúng tôi và tận hưởng những cảm xúc quý giá.
Dường
như cô ấy nhận ra ánh nhìn của tôi thì phải.
Cô ấy
bay đến trước mặt tôi và nghiêng đầu sang một phía.
Rồi
cô ấy vừa quan sát vừa bay quanh tôi một lần nữa.
Tôi
không thể thay đổi tầm nhìn vì Claire đang ôm tôi, nhưng tôi đã cố hết sức mình
để bắt kịp cổ.
Có vẻ
như, nàng tiên-san đã chứng minh được tôi có thể nhìn thấy nàng.
Đột
nhiên, cô bay tới trước mặt Claire, nhưng Claire có vẻ không để ý tới.
Vậy
là, tôi là người duy nhất nhìn thấy cô ấy sao?
Hai
chúng tôi có vẻ có cùng một suy nghĩ, cô ấy bay một lần nữa để kiểm tra giả
thiết của mình.
Claire
không nhận ra gì cả.
Dù
chỉ là một chút, nhưng đôi mắt của cô đã mở lớn hơn, và cô ấy cứ cọ má vào tôi
một cách vui vẻ trong khi giải phóng ma lực (tạm) của mình.
Không
thể nào mà mẹ lại không chú ý tới một vật thể dài 20cm bay xung quanh được. Vì
thế, mẹ không nhìn thấy nàng tiên-san.
À,
khi vừa trông thấy nàng tiên, tôi đã tạm dừng việc phát ra ma lực (tạm).
Sau
khi xác nhận rằng Claire không thể nhìn thấy, cô bay tới trước mặt tôi và bắt
đầu mở miệng.
Cô ấy
đang nói hả?
Dù
tôi có lắng nghe cẩn thận đến đâu đi chăng nữa, tôi cũng không thể nghe được gì.
Có vẻ
cô ấy cũng hiểu được tình hình.
U~n,
sau đó, cô ấy bắt đầu dùng những động tác tay đi lên đi xuống cứ như thể đang
ám chỉ một cái gì đó.
Tuy
nhiên, tôi không thể hiểu.
Cô ấy
tiếp tục làm vậy một lúc, cuối cùng Claire ôm lấy tôi.
「Để mẹ đọc cho con cuốn con thích nhất
nè~ Cuốn nào mới được bây giờ nhỉ~?」
Vừa
nói, Claire vừa đặt tôi trên đùi.
Tôi
không nhìn thấy được, nhưng dựa vào động tác, có vẻ Claire đang cầm một vài
cuốn sách.
Nàng
tiên hiếu kì cũng bắt đầu di chuyển, và sau một hồi suy ngẫm, cô ấy chỉ vào một
cuốn sách nào đó.
Cô ấy
muốn đọc cuốn này hả?
Maa,
tôi cũng không cảm thấy cô ấy có ác ý chút nào nên tôi sẽ chiều lòng cô ấy vậy.
Tôi
chạm vào tay của Claire và di chuyển nó từng chút, từng chút một đến nơi mà
nàng tiên đang trỏ.
Bishi!
Bishi! Ngón tay cô ấy chỉ liên tục, đủ để tôi có thể nghe được những hiệu ứng
âm thanh được phát ra từ cổ.
Sau
hai cuốn sách, cuối cùng cô ấy đã gật đầu liên tục, vì thế, tôi tấn công cuốn
sách trong một thời gian ngắn.
「Hai~ hai~ cuốn này ha~」
Tôi
thường chọn sách như vậy mỗi lần ở cùng Claire.
Maa,
tôi không thể nhìn bằng cách chạm vào, nên tôi cũng chẳng biết tôi đã chọn được
cái gì nữa.
Nếu
đó là cuốn sách có ai đó đã đọc cho tôi, tôi sẽ vỗ tay Claire rồi thực hiện
những những hành động cho đến khi Claire hiểu ý mình.
Cơ
mà, lần này nàng tiên là người lựa chọn, nên tôi sẽ không làm như vậy nữa.
Miệng
nàng tiên lại cử động.
Tôi
vẫn không thể nghe được giọng của cô ấy, và tôi cũng không biết đọc khẩu ngữ
luôn.
Sau
khi cô nói xong, cô ấy làm một gương mặt tự mãn.
Không
hiểu sao, tôi thấy cô ấy khá hợp với gương mặt này.
Khi
Claire bắt đầu đọc cuốn sách, nàng tiên hạ cánh và ngồi trên vai tôi.
Chuyện
đó khiến tôi có hơi giật mình, cơ mà cô ấy lại coi như không vậy.
Khi
tôi liếc qua, nàng tiên đang đung đưa đôi chân và di chuyển cái đầu theo nhịp
điệu.
Có vẻ
cô ấy đang tận hưởng thì phải.
Tôi
cứ nhìn cô ấy, trong suốt quãng thời gian đọc sách êm đềm.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Thời
gian đọc sách vẫn tiếp tục cho đến khi Alek vào phòng.
Có vẻ
tất cả các vị khách đã rời đi rồi.
Dường
như Alek cũng không thể nhìn thấy nàng tiên trên vai tôi.
Khi
tôi nhìn nàng tiên rồi lại nhìn Alek, cô ấy lại biểu lộ một gương mặt tự mãn.
Thiệt
là một kẻ tự mãn.
Tôi
được Alek bế lên đùi, và Claire ngừng đọc cuốn sách.
Có vẻ
tôi sẽ bị Alek skinship không thương tiếc quá!
Chí
ít thì ông cũng phải cảm thấy chút tội lỗi đi chứ!
Alek
nâng tôi lên mặt ông,
「Ba là Papa, Pa•pa」
Ông
bắt đầu lặp đi lặp lại.
Đáng
lẽ tôi không nên nói cảm ơn tại bữa tiệc mới phải.
"Đứa
trẻ này chắc chắn là thiên tài!"
Hoặc
là,
"Con
tôi gần lên hai mới biết nói cám ơn cơ, tuyệt thật!"
Những
người khách khen ngợi tôi không ngớt lời.
Ài...
tất nhiên, tôi sẽ ngó lơ Alek.
Mặc
dù hơi nản lòng, nhưng Alek vẫn tiếp tục nhắc lại papa, papa rất nhiều lần;
nàng tiên nhìn chúng tôi và tạo một vẻ mặt man mác buồn.
Uuu,
nàng tiên-chan, cái khuôn mặt buồn bã đó là sao hả?
Sau
khi vô số những câu papa, papa gì gì đó, nàng tiên trông như thể nhớ ra một
điều gì và bắt đầu lại cử động miệng.
Dù cô
có nói thì tôi cũng đâu có hiểu được chời!
Và
rồi, cô vẫy tay.
Tại
sao cô lại làm một gương mặt tự mãn như vậy?
Giống
như khi bước vào, cô ấy bay thẳng qua cửa sổ và đi mất.
Biết
ngay là cô ấy có thể bay xuyên qua chúng mà.
Alek
có vẻ chuyển sang skinship từ bao giờ rồi thì phải, tôi có hơi mải chú ý tới
nàng tiên kia.
Vậy
là, thế giới này đúng thật là một thế giới khác hả?
Tôi
lẩm bẩm trong đầu.
Leave a Comment