Nigotta - Chương 12


Chương 12: Nàng tiên và cuộc sống hàng ngày

Hai tháng và mười ngày sau khi được sinh ra...

Kể từ lần đầu tôi gặp nàng tiên, mỗi ngày, cô ấy đều đến phòng tôi.

Cô ấy bay xuyên qua cửa sổ, hạ cánh gần tôi, nói gì đó, rồi búng ngón tay cái lên và cười một cách tự mãn.
Tôi vẫn không thể hiểu cô ấy đang nói về cái gì, vì thế tôi chỉ nghiêng đầu và búng ngón tay cái đáp trả.

Những người xung quanh tôi có một chút tò mò về việc tôi búng ngón cái, nhưng cũng chẳng vấn đề gì cho cam.
Họ còn mỉm cười sau khi thấy tôi như vậy nữa.

Ban đầu, tôi có gặp khó khăn một chút.
Mặc dù tôi có tập luyện hàng ngày, nhưng tôi vẫn phải dành thêm thời gian để luyện sự linh hoạt cho ngón cái của mình.
Búng ngón cái thiệt đáng sợ quá đi!

Vậy nếu tôi muốn ra "kéo" thì sẽ phải luyện dữ lắm đúng không hả?

Maa, có thể coi đó là lời chào hỏi của chúng tôi.
Nếu tôi có thể nghe được, thì chắc hẳn sẽ như thế này,

"He~, thấy mặt ta là cả một bầu trời vinh dự đấy nhé!"

Hoặc như thế này,

"Hôm nay ta lại tới đây, vui không hả, con nhóc?"

Sẽ không phải như thế đâu nhỉ?
Ý tôi là, cô ấy đang làm một gương mặt tự mãn.

Sau khi chào hỏi, cô bắt đầu thực hiện các cử chỉ bằng tay.
Búng ngón cái là chào hỏi, nhưng nhìn cô ấy như đang diễn kịch câm nên tôi cũng chẳng hiểu nổi nữa.
Maa, cô ấy diễn kịch dở tệ......

Cơ mà, sau khi hoàn thành màn trình diễn, cô ấy dùng tay áo của mình để lau đống mồ hôi không tồn tại và cười một cách tự mãn.
Không, cô ấy có thể đổ mồ hôi thì sao?
Không thể nhìn thấy không có nghĩa nó không tồn tại.
Mồ hôi không chứa ma lực (tạm), vì thế tôi không thể nhìn được.

Mặc dù mới quen được vài ngày, nhưng tôi tin rằng cô ấy không có mồ hôi.

Cô ấy có vẻ không quan trọng việc truyền tải thông điệp có được đúng hay không cho lắm.
Sau khi cô ấy hoàn thành gương mặt tự mãn, tôi trả lời bằng cách nghiêng đầu không hiểu, và cô ấy nhún vai kiểu như "Fu~ khá đấy" với gương mặt đầy sự hưng phấn.

Sau những màn chào hỏi và buổi kịch câm dở tệ, chúng tôi dành mỗi ngày với nhau bằng cách "đọc" sách và luyện tập ma lực (tạm).


◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆


Sau ngày sinh nhật tôi, Theo và Ellie cố gắng dạy tôi cách gọi họ bằng những cái tên giống như Alek.
Trước giờ đọc sách, trong giờ giải lao, hoặc trước khi đi ngủ.

Tôi quyết định phải cẩn thận, nên tôi thường bơ họ bằng những câu nói kiểu như "aa~" hay "kau~" gì đó.
Không thể vội vàng được.
Nổi bật quá cũng không có tốt.

Đó là bởi vì, trong căn nhà này, có một phòng tiệc mà hàng trăm người có thể đi vào.
Hàng trăm người tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của một đứa trẻ một tuổi.
Tôi có thể phần nào đoán được gia thế của mình rồi.
Nhà chúng tôi chắc chắn là một nhà giàu có.

Maa, có thể đó là gia tộc chúng tôi lớn, nhưng tôi không nghĩ vậy.
Hàng trăm người thân tụ tập chỉ vì một bữa tiệc sinh nhật...... không hợp lý chút nào!

Đó là lý do tại sao, ngay cả khi tôi không thể nhìn, tôi cũng phải cố hết sức để khiến mình không trở nên nổi bật.
Tôi cũng không thể ở trong phòng mãi được, dù không có nhiều lựa chọn, nhưng tôi không muốn trở thành một hikikomori đâu.
Nhưng, một đứa trẻ mù của một gia đình giàu có, tôi sẽ là một mục tiêu lý tưởng.
Tôi không biết về xã hội thế giới này, vì thế, tôi phải cố không được làm bản thân nổi bật càng nhiều càng tốt, và tên của tôi vì thế mà không được nhiều người biết tới.

Kế hoạch này được gọi là,

"Cuộc sống thật quý giá"

!

Tôi không muốn mình phải chết trong một vụ nổ hay gì, tôi không có đủ can đảm!
Tôi sẽ không liều lĩnh!

Không được mắc lỗi, không được mắc lỗi!

Không sai đâu, tôi thường nói những điều quan trọng tới hai lần.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆


Lại một ngày bình thường nữa tôi cùng nghe đọc sách với cô ấy.
Cô ấy tỏ ra rất phấn khởi trong những cảnh chiến đấu hoặc những cuộc thương thảo, và trở nên rất buồn trong những cảnh rung động lòng người.

Mặc dù tôi không nghe được cô ấy nói gì, nhưng có vẻ cô ấy có thể nghe được tiếng người.
Có nghĩa là cô ấy có thể nghe được tiếng tôi nói.

Nhưng tôi phải luôn thận trọng.

Luôn có người xung quanh tôi.
Tôi không thể nói chuyện khi luôn có người theo dõi mình được.

Dục tốc bất đạt, tôi sẽ chờ đợi một cơ hội nào đó...
Nhưng có vẻ không có cơ hội nào cả...

Tôi phải liều một phen mới được.

Kế hoạch liều lĩnh của tôi như sau,
Dạo gần đây tôi có thể bước đi được vài bước.
Trước hết, khi chỉ còn mình Ena ở trong phòng, tôi sẽ "dọn dẹp" xung quanh để đảm bảo không có vật cản gì nguy hiểm, sau đó, tôi sẽ giả vờ lao ra và cố gắng nói với nàng tiên bằng một giọng nói thật nhỏ.

Ena sẽ bắt tôi lại ngay, nên tôi phải thật nhanh mới được.
Tất nhiên, vị trí của nàng tiên cũng rất quan trọng.
Cô ấy không thể nghe được giọng nói của tôi nếu ở quá xa.
Khả năng thăng bằng của tôi vẫn còn kém, tôi có thể ngã, cũng có khi tôi sẽ vấp phải thứ gì đó chưa dọn dẹp.
Suy cho cùng thì chúng cũng đâu có chứa ma lực (tạm) gì cho cam.
Không có gì nguy hiểm hết!
Tuy nhiên mọi thứ đều có ngoại lệ.

Căn phòng này thiết kế dành cho một đứa trẻ bị khiếm thị.
Không có vật thể nào nguy hiểm xung quanh, sàn nhà được trải thảm mềm, nên có ngã cũng rất an toàn.
Ngoài ra những cuốn sách mà họ thường đọc cho tôi sẽ được cất trong ngăn sách một cách cẩn thận nếu không có ai đọc chúng.
Hiện trường theo tôi đánh giá là khá an toàn.

Maa, tôi cũng không chắc sự an toàn đó là hoàn hảo.

Vì thế, tôi phải tập luyện cho kế hoạch của mình.

Tôi "dọn" mọi thứ trên tuyến đường đã chọn trong khi đang bò.
Tôi đặt nàng tiên ở phía cuối lộ trình, và báo hiệu cô ấy ở lại đó bằng cách đánh vào tấm thảm.
Mặc dù ban đầu cô ấy có vẻ không hiểu ý, nhưng cuối cùng sự kiên nhẫn của tôi đã được đền đáp, tôi gật đầu với cô ấy rất nhiều.

Còn cô ấy nhìn lại tôi với một cái nhìn tự mãn.

Dù sao thì tôi cũng đã quen với nàng tiên tự mãn này.

Sau đó, trên tuyến đường trở lại điểm ban đầu, tôi phải dẫn bằng được Ena đi theo mình.
Kế hoạch dự kiến là vậy, nhưng có nàng tiên lại bay theo tôi trở về.


Vậy mà làm như hiểu ý nhau rồi áááááááá!


Tôi làm tư thế OTL và thở dài.
Tuy vậy, tôi sẽ không bỏ cuộc.
Lần tới tôi sẽ cố gắng làm cho cô ấy đứng yên tại đó.


Sau một hồi miệt mài......


Và giờ thì sân khấu đã hoàn tất.

Tất cả những gì còn lại là chạy thật nhanh để thoát khỏi Ena và nói chuyện với nàng tiên.

Tôi nắm lấy lan can của cái cũi và đứng dậy.
Ena nhìn tôi để chuẩn bị bắt tôi khi tôi mất thăng bằng.

Thời điểm đó, tôi buông tay khỏi cũi và phóng hết tốc lực!

Một bước, hai bước, ba bước...... và zusaa~.

Tôi nhanh chóng ngã về phía trước.
Ena hét lên, và kế hoạch của tôi hoàn thành.

Nàng tiên đang đứng ngay trước mặt tôi.

Nàn~tien-shan có nge~ em nói không? Nếu đự~c thì hãy giơ tay phải nhé

Tôi nhanh chóng nói với nàng tiên bằng một giọng nhỏ.
Tôi có hơi ngọng một chút, cơ mà đành chịu.
Đầu tôi run một chút sau khi ngã xuống.

Cô ấy có vẻ giật mình vì tôi bỗng nhiên trượt dài, nhưng chắc chắn cô ấy có thể nghe được những lời tôi vừa nói.
Chỉ còn chờ cô ấy giơ tay lên là được.

Đáng lẽ là như thế, nhưng Ena ngay lập tức bế tôi lên.

Lily! Con có sao không!? Có bị thương ở đâu không!?

Cô ấy ngồi xuống và kiểm tra thân thể tôi.
Trông tôi có vẻ không sao hết, Ena thở dài nhẹ nhõm và ôm lấy tôi.

Tôi cảm thấy có lỗi vì đã khiến cô ấy lo lắng cho mình đến vậy, có khi tôi sẽ trả lời... nhưng...

Tẹo nữa phải nhờ Randolph-sensei kiểm tra lại vậy!

Cô ấy có vẻ hơi lo lắng quá nhỉ.
Randolph-sensei là bác sĩ luôn kiểm tra đôi mắt tôi.

Nhưng tôi muốn xác nhận thành quả của mình, vì thế, tôi đã tìm Tự mãn-san và ngay lập tức nhìn thấy cô ấy.

Cơ mà, hiện giờ cô ấy không có một gương mặt Tự mãn-san, mà là một vẻ mặt lo lắng.
Cô ấy không giơ tay phải của mình.

Tôi quan sát cô ấy một lúc, và không có gì thay đổi cả.
Gương mặt lo lắng của cô trở nên nghi ngờ, và đầu cô nghiêng về một phía
Quả đúng như dự đoán, cuối cùng vẫn là gương mặt tự mãn đó.
Cô chống hai tay lên thắt lưng và ưỡn bộ ngực không tồn tại của mình.

Tuy nhiên, không có vụ tay phải nào được giơ ra cả.

Thế là sao? 
Tôi đã đưa ra kết luận của mình.

Nếu không hiểu, thì cô ấy nghe cái gì trong lúc nghe đọc sách vậy!?

Thiệt là...

Khi Theo và Ellie đọc sách, hai người họ rất nhập tâm vào câu truyện.
Họ rất vui vẻ, bởi vì họ đang chứng minh cho tôi thấy sở thích của họ tuyệt đến chừng nào.
Tôi không ghét sự nhiệt huyết ấy, sống là phải hết mình!

Hai người dựa vào biểu cảm và nhịp độ giọng nói của bản thân để thể hiện nỗi buồn, niềm vui, sự tức giận với những câu truyện trong cuốn sách.
Maa, có thể nàng tiên chỉ đang thưởng thức bầu không khí đó, vậy thôi là đủ rồi.


◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆


Hôm nay đến lượt Ellie đọc, đó là một cuốn sách về những bông hoa yêu quý.

"Nghiên cứu về cây lâu năm vào mùa đông ~phần rễ~"

Đọc cái tựa đã sặc mùi luận án.

Quả thật là như vậy.

Maa, để đọc trôi chảy được luận án cần phải có một lượng kiến thức nhất định, vì thế, tôi dành 90% sự tập trung để luyện tập.

Những bài tập gần đây là giải phóng ma lực (tạm) với số lượng lớn và sau đó kiểm soát chúng.

Tổng lượng ma lực (tạm) của tôi đã tăng lên đáng kể.
Miễn là tôi có thể giải phóng và đốt cháy một lượng lớn ma lực (tạm) thì tổng lượng ma lực tôi chứa được sẽ tiếp tục tăng lên.
Nhưng vấn đề là, sức chịu đựng của tôi không được cao lắm; vì thế, có khi, lượng ma lực (tạm) còn chưa được giải phóng hết thì tôi đã gục rồi.

Maa, tôi cũng không rõ mình còn lại chừng nào ma lực (tạm) trong cơ thể, nhưng có một loại cảm giác giống như mệt mỏi thể chất mỗi khi ma lực (tạm) còn lại ở một mức nhất định.

Khi "đầy bình", tôi cảm thấy sung sức và tuyệt vời.
90% - 30% thì bình thường.
Khi lượng ma lực (tạm) còn lại dưới 20%, tôi sẽ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Nếu dưới 10% thì tôi sẽ cực kì mệt mỏi.
Khi đó thì tôi có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Có nghĩa, nếu tôi ngất đi, thì lượng ma lực (tạm) còn lại trong cơ thể là một số 0 tròn trĩnh (chắc vậy).

Việc mệt mỏi do cạn kiệt ma lực (tạm) và việc mệt mỏi do thể chất cũng từa tựa như nhau, nhưng chúng hoàn toàn có thể phân biệt được dễ dàng.
Khi cạn kiệt, ý thức của tôi sẽ bay mất, tôi sẽ đi vào một trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cùng với đó thể lực của tôi sẽ giảm dần.
Maa, có thể tôi vẫn còn ma lực (tạm) trong cơ thể, nhưng hiện không có cách nào để tôi kiểm chứng cả.
Những gì quá nguy hiểm tốt nhất là không nên động vào.

Việc nâng cao tổng lượng ma lực (tạm) là việc tối quan trọng.
Tôi phải chịu khổ rất nhiều đó...

Trong khi tập luyện lần đầu, nàng tiên đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi phát ra ma lực (tạm), và kể từ đó, cô ấy trở nên quan tâm đến chúng rất nhiều.

Bởi vì tôi kiểm soát ma lực (tạm) rất nhanh, nên cô ấy rất hài lòng khi thấy tôi làm mềm/mỏng và các tính chất đàn hồi của ma lực (tạm).
Giống như một thứ tâm điểm nhỏ của hai người.

Tôi vui vì được tập luyện.
So với việc tập luyện chăm chỉ thì việc phải giữ cho bản thân tươi vui cũng khá quan trọng.

Khi tôi phân tán ma lực (tạm), nàng tiên lại trở về vẻ mặt tự mãn thường ngày của mình.

Cô ấy có vẻ thích nó ghê ha. Đồ tự mãn!

Tôi sẽ tiếp tục tập luyện cho tới khi lượng ma lực (tạm) của mình còn lại 10% vậy.


◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆


Buổi tập luyện hôm nay hoàn thành khá sớm, giờ đọc sách đó giờ vẫn chưa kết thúc.

Tôi cùng nghe luận án với nàng tiên, nhưng tôi không hiểu được nhiều.
Vì nó đầy những thuật ngữ kì lạ.

Ấy thế mà, sau khi kết thúc cuốn sách, nàng tiên lại biểu hiện một gương mặt tràn đầy hy vọng với đôi mắt lấp lánh.

Nè, cô hiểu được... đúng không? Cô hiểu, đúng không? Nè, nè...




Nhưng cuối cùng thì cũng không có cánh tay phải nào được đưa lên cả. 





No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.