Nigotta - Chương 14
Mười bốn tháng kể từ ngày tôi được sinh
ra.
Tôi
biết tôi không có khiếu nghệ thuật từ lâu lắm rồi!
Nhưng
tôi không thể bỏ cuộc ở đây được, tôi sẽ tự đóng cánh cửa mà mình vừa mở ra mất.
Không
cần phải đẹp, chỉ cần cô ấy hiểu là đủ.
Nếu
bỏ đi những tiểu tiết và nhìn vào tổng quan thì có khi nàng tiên sẽ hiểu được.
Thêm
nữa...... tất cả những gì mà tôi đã làm sử dụng ma lực (tạm) để tạo ra những
hình dạng nguệch ngoạc, thậm chí nó còn không phải là một bức tranh hoàn chỉnh.
Cũng
không phải tranh ba chiều gì.
Miễn
cô ấy hiểu thì không cần lo lắng chi cho cam.
Những
thứ thường thấy trên bàn ăn thì rất dễ mô phỏng lại bằng ma lực (tạm).
Nếu
có thể hiểu những từ dễ trước thì tôi sẽ có động lực nhiều lắm.
Tôi
lúc này đang học từ mới, bắt đầu bằng những vật dụng cơ bản.
Trước
tiên, tôi sẽ làm tăng vốn từ của mình để có thể soạn một câu hoàn chỉnh.
Maa,
tôi không thể học nhanh cái vèo như ai kia đâu. (TN: Mời đọc Chúa trời nhàm chán và buổi tiệc của hấp huyết quỷ)
Với
những từ mới, tôi sẽ nhớ chữ cái bắt đầu trước.
Khi
nghe tôi cũng làm vậy.
Bởi
vì nó siêu dễ luôn á.
Mà
nói thẳng ra, tôi thấy việc học nghe khó hơn học chữ rất nhiều.
Tôi
phải hiểu được tâm trạng nè, nghe nhầm nè, hay vô số những trường hợp trời ơi
đất hỡi nữa.
Không
hiểu sao tôi lại hoàn thiện được kĩ năng nghe như vậy.
Thế
nên tôi tự tin lắm á.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Khoảng
một tháng đổ lại đây, tôi đã học được rất nhiều từ.
Tôi
tạo một hình bằng ma lực (tạm).
Sau
đó nàng tiên sẽ tạo một từ trở lại.
Cứ
như vậy từng từ, từng từ.
Sau
khi hòm hòm, tôi viết đi viết lại những từ đó bằng ma lực (tạm).
Rồi
ngồi chờ nàng tiên chấm điểm.
À,
chúng tôi không phải mặt đối mặt đâu, mà hai người phải cùng chung hướng.
Bởi
chữ ngược thì phiền phức và mất thời gian viết lắm.
Nếu
tôi viết sai, cô ấy sẽ chỉ ra bằng một màn kịch câm đặc biệt.
Còn
nếu chẳng may tôi không hiểu, cô ấy sẽ viết lại chúng một lần để so sánh.
Tôi
không phải thiên tài gì cho cam, nên tôi mắc khá nhiều sai lầm.
Và
chúng tôi sửa hết lần này tới lần khác.
Dù
sao có sai mới tiến bộ được!
Và
tôi đang dần học được bảng chữ lúc nào không hay.
Trong
khi màn kịch câm thì chẳng giúp gì được nhiều-
Thành
thật mà nói, nếu kiếp trước mà bắt tôi học như vậy chắc tôi chết quá.
Thôi
bỏ qua chuyện cũ đi.
Hiện
giờ, tôi đang mắc một chứng bệnh nan y gọi là "Mắt mây mù".
Tôi
không thể phàn nàn thêm gì được.
Nếu
có thể tự mình làm thì không được chần chừ!
Chốt
vậy nhé!
Ban
đầu, nàng tiên chỉ viết được một vài từ một lần, nhưng dần dần cô ấy có thể
viết được nhiều lên rõ rệt.
Nhờ
tốc độ phát triển đáng sợ của cô ấy mà tôi có thể học tập đều đều.
Tôi
cứ học như vậy từng từ và từng từ.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Đã
rất lâu rồi, kể từ khi Theo và Ellie dạy tôi tập nói, hiện giờ tôi đã có thể
phát âm "Nii" và "Nee" trong Nii-sama và Nee-sama.
Theo
và Ellie rất vui khi tôi gọi họ như vậy.
"Biết
ngay thiên thần của chúng ta là một thiên tài mà!"
Hoặc,
"Làm
chị gái của Lily thấy tự hào quá đi~"
Hai
người nói như thể cha mẹ tôi vậy.
Tôi
đầu tư rất nhiều thời gian vào học từ mới.
Khi
bình minh thức dậy, nàng tiên ngay lập tức xuất hiện, tôi ăn sáng, và chúng tôi
bắt đầu học.
Vì
Ena thường đọc cho tôi một cuốn sách sau bữa ăn sáng cho đến giữa trưa, nên tôi
thường giả vờ nghe trong khi tranh thủ học từ.
Sau
bữa trưa, chúng tôi nghỉ và ngủ.
Giấc
ngủ trưa kéo dài hai giờ, Ena lại bắt đầu đọc và chúng tôi lại tiếp tục quay
vòng.
Vào
những ngày phải đi học, Theo và Ellie thường về nhà sau hai tiếng khi tôi vừa
thức dậy, và họ thay Ena đọc sách cho tôi nghe.
Vào
những ngày được nghỉ, hai người luân phiên nhau đọc cho tôi ngay sau giấc ngủ
trưa vừa kết thúc.
Nhưng
mà tôi không thể tập trung đọc sách được.
Vì
học từ mới quan trọng hơn nhiều.
Xin
lỗi ba người nha, nhưng tôi vẫn nhớ được nội dung nên không có sao hết.
Tôi
vẫn chỉ ra được đúng cuốn sách nào đã từng đọc.
Một
phần cũng vì khả năng đa nhiệm của tôi được tăng lên đáng kể......
Maa,
tôi không có nghe được nhiều lắm vì tôi còn phải học từ mới.
Mặc
dù việc tập trung học tập khiến tôi rất vui, nhưng tôi vẫn muốn quay lại cái
thời được đọc sách một cách vui vẻ.
Tôi
có hơi buồn, thôi kệ vậy.
Trong
bữa tối và trong khi tắm, tất nhiên là giải lao rồi.
Nghỉ
ngơi vừa phải là điều nên làm, không nhất thiết phải sống chết với mục tiêu làm
gì.
Cứ từ
từ mà tiến, đi từ từ mới vui được.
Cơ mà
ở kiếp trước tôi không tài nào học nổi, lạ thiệt ha.
Tôi
học bài cho đến lúc phải ngủ.
Tất
nhiên là trong khi hai anh chị đang đọc rồi.
Một
ngày của tôi kết thúc như thế đấy.
Tôi
dành gần như cả ngày để học từ.
Nếu
tôi không cảm thấy vui thì sẽ không thể học nổi đâu, cơ mà tôi lại cảm thấy vui
vì lý do nào đó.
Một
ngày thoáng cái trôi qua vèo.
Tôi
cũng không quên luyện tập cơ thể.
Tất
nhiên là tôi không thể luyện tập như đang học được.
Ít ra
tôi có thể đi mà không mất thăng bằng.
Hoặc
nếu tôi chạy thì cũng không xòe nhanh như trước.
Mà
tôi rồi sẽ đâm phải thứ gì đó rồi ngã, tôi mù mà.
Tôi
bắt đầu ăn thức ăn cho trẻ em một mình.
Cuối
cùng, tôi có thể tự dùng thìa và nĩa.
Tôi
cũng có thể tự uống nước bằng cốc có tay cầm.
Nói
thế thôi, chứ tôi không thể nhìn thấy chúng nên tôi thường yêu cầu được chỉ dẫn.
Vậy
cũng được, vẫn còn tốt hơn là được bón cho ăn~
Tôi
ăn thì cũng không có phiền phức gì, nhưng cái tôi cần là sự phát triển!
Tôi
cai sữa mẹ.
Ena
thỉnh thoáng cố cho tôi uống sữa từ ngực của cô một vài lần, nhưng mà tôi tốt
nghiệp rồi, vì thế tôi tránh chúng bằng cách quay đầu.
Ena
trông có vẻ cô đơn, nhưng đã tới lúc hai ta phải dừng lại.
Dù
tôi đã quen rồi, nhưng những thứ xấu hổ vẫn khiến tôi xấu hổ.
Thấy
tôi phát triển chưa hả?
Tôi
hiểu rằng, cả cơ thể và tâm trí của mình đang phát triển, nó khá là thú vị.
Ở
kiếp trước, tôi còn không nhận ra một sự thay đổi nào của mình.
Dù
bây giờ tôi chỉ là một đứa trẻ, nhưng tôi lại rất hạnh phúc.
Trước
khi tôi ngủ, nàng tiên lại bay đi đâu đó.
Tôi
khá là tò mò, nhưng đời còn nhiều, sau này tôi sẽ biết thôi.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Số từ
mà tôi học được đã tăng lên đáng kể.
Có lẽ
tôi sẽ nhảy sang bước kế.
Đó là
những "câu ngắn."
Mà
tôi cũng viết quen rồi, nên tôi có thể viết hoặc vẽ chính xác đến nỗi, tưởng
như "năng khiếu nghệ thuật tệ hại" của tôi chỉ là một sự dối trá!
Chẳng
hạn, tôi tạo hình ảnh "uống từ cốc".
Và
nàng tiên sẽ cho tôi thấy câu ngắn được viết như thế nào.
Nhờ
đó mà tôi học rất nhanh.
Tuy
rằng, có thêm rất nhiều những chi tiết khác.
Nhưng
mà tôi có thể vượt qua được dễ dàng.
Từng
ngày trôi qua như vậy.
Nàng
tiên-sensei chắc hẳn cũng thấy vui khi dạy tôi như thế, bởi cô ấy tới phòng tôi
mỗi ngày.
Ban đầu,
chúng tôi không có vụ skipship nào hết, nhưng dạo gần đây, mỗi khi tôi viết hay
làm sai điều gì, cô ấy sẽ dùng tay chặt giữa trán tôi, và nếu ok rồi, cô ấy sẽ
xoa đầu.
Tình
hình hai người đang trở nên thân thiện khiến tôi phấn khởi vô cùng.
Bởi
nàng tiên là giáo viên và cũng là người bạn đầu tiên của tôi kể từ khi tới thế
giới này.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Đã
vài ngày từ lúc tôi học những câu ngắn.
Cô ấy
chuyển xoa đầu thành vuốt ve mỗi khi tôi làm tốt hơn bình thường.
Cơ mà
hôm nay, hành động mang tính chất khen ngợi của cô ấy hơi khác so với mọi hôm
một chút, không chỉ vuốt ve đầu tôi bằng tay, tôi còn cảm giác rằng, cô ấy đang
vuốt ve đầu tôi bằng cả cơ thể của mình.
Vào
lúc cơ thể chúng tôi chạm vào.
Giống
như tiếng chuông reo, một giọng nói rất rõ ràng vang lên đâu đó trong đầu...
Leave a Comment