Nigotta - Chương 23
Năm ngày sau cơn sốt
Khi tôi tỉnh dậy, Ena
vẫn lau cửa sổ.
Kuti dường như vẫn
đang ngủ.
Trông cô ấy có vẻ rất
thống khổ.
「SubesubemanJ――」
Nói cái quái gì vậy
chời!?
Chị đã ăn tetrodotoxin
hay uống phải gonyautoxin rồi đúng không?
Đừng nói là, chị đang
hát "subesubesube manju manjuu" đấy nhé?
Dù sao thì chúng đều
rất độc hại......
Kể cả bài hát, con cua
cũng độc hại không kém.
Trong khi nhìn chằm
chằm vào Ena, Claire tới chào và hôn lên trán tôi.
Sau khi Claire bước
vào, Ena để ý tôi đã thức dậy, vì thế, cô ấy cũng hôn lên trán tôi.
Nghĩ lại thì, hôn lên
trán với hôn lên má có ý nghĩa thế nào nhỉ?
Maa, chỗ nào cũng được
hết, có lẽ không có khác biệt gì nhiều.
Dù sao tôi cũng quen
rồi, người ta nói nhờn quen cũng không sai biệt lắm.
Một lát sau, bác sĩ
Randolph bước vào phòng.
Dường như hôm nay, ông
ấy tới kiểm tra sức khỏe tôi.
Tất nhiên không có chuyện
lão hôn tôi.
Nếu có thiệt thì...
tôi cũng xin từ chối.
Bằng một loạt những
động tác lưu loát, ông đặt tay lên trán, nhìn vào miệng và kiểm tra hàng tá các
thứ khác mà không khiến tôi khó chịu gì cả.
Như mọi khi, hôm nay
ông cũng không mang những thứ dụng cụ như ống nghe hay gì gì, công nghệ y học
trên đất nước này thực sự khiến tôi băn khoăn rất nhiều.
Dường như người ta có
thể bắt mạch để đoán bệnh cơ thể, hơn nữa, hôm nay chỉ là ngày kiểm tra sức khỏe,
nên ông bác sĩ không mang theo nhiều công cụ bên người.
Nhưng mà nhé, mang
theo ống nghe thì có chết ai đâu cơ chứ.
Dù sao tôi cũng không
có chút kiến thức nào về mảng này, nên tôi không rõ lắm, nhưng "Thanh
quang chữa lành" mà tôi nghe từ trước có vẻ là một dụng cụ điều trị.
"Cầu trời cầu
phật chữa lành vết thương và bách bệnh."
Tôi cầu nguyện hơi
viển vông nhỉ.
Dù sao cũng chẳng mất
gì cho cam, phải tin tưởng vào Kami-sama!
「Tình hình rất tốt, nhiệt độ cũng bình thường,
nếu hôm nay mà không có vấn đề gì thì là khỏi hẳn rồi đó」
「Sensei, hiện giờ cho con bé dùng bữa như bình
thường được chưa?」
「Umu, không vấn đề. Cũng không có gì đáng ngại
cho lắm, tôi sẽ chuẩn bị tiếp một liều thuốc như hôm qua」
Ena lại hỏi về bữa ăn,
và được đồng ý.
Có vẻ như, bắt đầu từ
hôm nay, thực đơn của tôi sẽ trở về thường ngày.
Có điều, tôi vẫn phải
uống thứ chết tiệt đó.
Sau khi nghe bác sĩ,
cảm giác như, Claire đã nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng cô ấy lại tiếp cận tôi với một
vẻ mặt lo âu.
「Lily-chan...... Okaa-san hôm nay phải đi làm
rồi...... Ở nhà vâng lời Ena, được không? Nếu con thấy cô đơn thì hãy cho Ena
biết ngay lập tức, nha?...... Aa~ Lily-chan~ Mama hông muốn đi đâu hết~ Uu~」
Nhìn cảnh trẻ con của
Claire, ông già cười nhẹ nhàng.
Mẹ đi giải quyết một
kỵ sĩ đoàn nào đó... và mẹ sẽ trở lại ngay đúng không?
Okaa-chan của chúng
con là một người rất tận tâm và nghị lực.
Cô ấy hôn lên trán tôi
rất nhiều lần, cụng nhẹ đầu, lo lắng, rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt mây mù của
tôi.
Tôi đã làm mẹ lo lắng
ư...... Tôi thực sự cảm thấy muốn xin lỗi, nhưng mẹ bất ngờ làm vậy khiến tôi
không chuẩn bị được kỹ càng. Mà dù có muốn, thì hiện giờ tôi chưa đủ sức làm gì
cả.
Nhưng mà, ngoài sốt ra
thì tôi không có vấn đề gì đáng quan ngại nữa, ít ra cũng là trong rủi có may,
phải không?
Trẻ sơ sinh bị sốt rất
nhiều đấy.
Liệu Theo hay Ellie bị
sốt có khiến cô ấy lo lắng như vậy không?
Tôi cảm giác là có.
Hay đôi mắt của tôi
mới là thứ khiến cô ấy lo lắng?
Tôi nghĩ lý do đó hợp
lý hơn nhiều.
Trong khi mẹ ôm tôi
thật chặt, hôn và cụng trán thật lâu với tôi trong biển suy nghĩ, Ena trở lại.
Khi Ena nói rằng cô ấy
phải đi... Claire vừa ôm tôi vừa lắc đầu phản đối.
Mái tóc thoảng mùi dìu
dịu của Claire chọc vào mặt khiến tôi buồn buồn.
「…… Mou…… “Ma đấu trường” sắp tới gần rồi, phải
cố gắng lên chứ! Cứ yên tâm mà giao Lily cho chị」
「………… Hai……」
Cô ấy miễn cưỡng thả
lỏng hai cánh tay và từ từ đặt tôi trở lại cũi.
Nụ hôn cuối cùng lên
trán mang một cảm giác cô đơn, nhưng Claire chỉ mỉm cười và chào tạm biệt
"Ittekimasu".
Trông cô ấy thất vọng
lắm, nhưng cũng đành chịu.
"Ma đấu
trường"
Lại một từ tôi không
biết nghĩa, tôi sẽ cố gắng ghi nhớ để hỏi Kuti sau vậy.
Đúng kiểu Kuti-san mà.
「Khỏe rồi nói nhaaa~~」
Có lẽ, giấc mơ của cô
ấy cũng phải qua cả thế kỉ rồi cũng nên.
Tình trạng thể chất
của tôi rất hoàn hảo, không có hiện tượng gì lạ với cơ thể.
Ngay từ đầu, tôi chỉ
bị sốt, mà sốt thì là điều tất nhiên.
Bởi vì, khả năng miễn
dịch và sức đề kháng của trẻ em rất yếu.
Quá chủ quan thì cũng
không được, quá cẩn thận thì cũng không sai, nhưng mà tôi chán, cả thời gian
rảnh cũng chẳng có việc gì làm.
Sắp hết lệnh cấm sử
dụng ma lực chưa hả~? Tôi nhìn vào cư dân của thế giới giấc mơ.
「Na-! Em định làm gーーー」
Giấc mơ chạy vèo từ
cuối thế kỷ 19 trở về thế kỷ 19, thoáng cái, khuôn mặt ngộ nghĩnh đã biến thành
khuôn mặt tự mãn đáng yêu tự lúc nào...
Chế độ kiêng cữ cho
bệnh nhân đã hết, tôi lại được thưởng thức những món ăn cho trẻ sơ sinh thông
thường, tuy nhiên, lần này chúng được chế biến tinh tế hơn.
Trong khi hamuhamu ăn
một cách ngon lành, nàng tiên đã bừng tỉnh giấc mộng.
Tôi muốn hỏi cô ấy đã
thành công lật đổ đế chế chưa, nhưng tốt hơn là không nên thắc mắc nhiều làm
gì.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
【Em nghĩ, cũng đến lúc em được thực hành ma lực
rồi】
Sau bữa ăn sáng, tôi
lăn xung quanh để tập bài thể dục tiêu cơm và hỏi Nàng tiên-san đang lăn ngay
bên cạnh.
「Không được, phải phục hồi hoàn toàn đã」
Kuti-sama vừa nói vừa
lăn tròn.
【Em khỏi rồi mà?】
「Không~」
【Nhiệt độ của em hoàn toàn bình thường, cơ thể
cũng khỏe mạnh, mà ngay từ đầu, em cũng chỉ bị sốt thôi mà?】
「...... Muu~~」
Nàng tiên-sama hết lăn
và ngồi xuống giữa không trung với một biểu hiện rắc rối.
【Jaa...... chottodake!】
【Jaa...... một tí tẹo thui!】
「Mu~u」
【Onegai!】
【Làm ơn!】
Tôi vận dụng những gì
có thể để thuyết phục Kuti - người vẫn còn lưỡng lự, và tung một cú chốt hạ.
「...... Honto ni chottodake takarane?」
「...... thật sự chỉ một chút ha?」
Nàng tiên-sama thở dài
tỏ vẻ cam chịu.
Cuối cùng, nàng tiên
hiền lành cũng nghe lời cầu xin của tôi.
Nhưng cô ấy không có
làm gương mặt tự mãn.
【Arigatou, Kuti, daisuki!】
「...... !!!」
Đáp lại lời cảm ơn cực
kì phóng khoáng của tôi, Tự mãn-sama mở to đôi mắt và đông cứng tại chỗ.
Tôi mặc kệ bức tượng
đó một mình và ngay lập tức, bắt tay vào thực hành ma lực.
Thật phấn khích quá đi
mà!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Đây là lần đầu tiên,
tôi không tập luyện trong vòng năm ngày liên tục, kể từ khi được sinh ra.
Tôi hiện tại mới chỉ
hơn một tuổi.
Ban đầu, tôi còn hơi
lo lắng, nhưng có vẻ tôi lo hão quá rồi.
Trước hết, tôi tập
trung ma lực lại bên trong cơ thể, sau đó phân tách chúng.
Lượng ma lực có thể
tập trung không liên quan gì đến cơ thể vật lý, dù tôi có tập trung đến cỡ nào
thì cũng không có chỗ chứa cho một lượng ma lực mới, nghĩa là, tổng lượng ma
lực trong cơ thể tôi là hữu hạn.
Tuy hữu hạn, nhưng
chúng có thể tăng lên bằng việc tập luyện.
Tôi phóng ma lực ra
bên ngoài.
Hiện giờ, tôi phóng ma
lực rất thành thạo, thậm chí tôi còn không cảm nhận được lượng ma lực vừa hụt.
Trước mắt, tôi tạo một
khối lập phương khoảng 1m.
Chiều cao trần nhà
khoảng 3m, nên sẽ không xảy ra va chạm đâu nhỉ.
Tôi nâng nó lên, tới
khi gần chạm trần nhà thì dừng lại.
Việc chạm vào khối ma
lực sẽ không đem lại cảm giác gì cả, nhưng tôi phải đề phòng.
Bởi hiện giờ trong căn
phòng còn có người.
Đó là Ena, cô ấy đang
dọn dẹp xung quanh.
Tất nhiên, cô ấy không
sử dụng chổi, mà bằng một tấm vải hay đại loại thế.
Nhưng cô ấy còn lau cả
những tấm thảm mềm, liệu nó có thiệt là vải không ta?
Nhìn Ena vẫn làm việc
bình thường, tôi tiếp tục kiểm soát khối lập phương khổng lồ.
Càng tác động đến khối
lập phương, lượng ma lực trong nó sẽ ngày càng giảm.
Nhưng dù lượng ma lực
có giảm, thì hình dạng của nó vẫn không thay đổi, ma lực thật là một thứ khó
hiểu.
Tôi biến khối lập
phương thành hình trăng khuyết, rồi biến nó thành hình cầu.
Không có chút chậm
trễ, quá trình diễn ra rất trôi chảy.
Tôi tiếp tục phóng to,
thu nhỏ, làm dày/mỏng, làm nhẹ đi, làm tối hơn.
Và rồi, tôi tăng tốc
độ.
Từ khối gốc, tôi tạo
hình và phân thành các nhánh cây.
Sau đó, tôi hóa cứng
chúng thành hình Yggdrasil.
Un, coi bộ tôi cũng ảo
diệu ra phết.
Tôi sẽ tiếp tục bài
tập cho đến khi lượng ma lực trong khối tiêu hao sạch sẽ.
Đó cũng là lúc, nó
không thể duy trì hình dáng và biến tan vào không khí.
Tôi lại giải phóng một
khối ma lực ra ngoài.
Cứ thế, vòng tuần hoàn
lại tiếp tục, và sau vài vòng, màn "khởi động" của tôi đã kết thúc.
Giờ mới vào việc
chính.
Tôi tập trung ma lực
trong cơ thể để chúng được "dày hơn", và dần dần "rút ngắn"
lại.
Khi nồng độ lẫn kích
thước đều bị thu hẹp, sản phẩm tạo thành sẽ là sự "nén chặt".
Ma lực được nén sẽ trở
nên "mạnh mẽ hơn."
Đó là một loại cảm
giác rất khó tả.
Chỉ biết rằng, nó mạnh
hơn, nhưng mạnh hơn bao nhiêu thì tôi cũng không rõ.
Tôi nén chúng mạnh hơn
nữa, nhỏ hơn nữa.
Sau khi hoàn thành,
tôi tiếp tục nén những phần ma lực còn lại của cơ thể.
Tôi học được kĩ thuật
này trong ngày sinh nhật của Alek, hồi đó, tôi chỉ có thể nén một lượng nho
nhỏ.
Tất nhiên, điều khiển
được chúng khó hơn nhiều lắm.
Lợi thế của việc này là
có thể giải phóng một lượng ma lực nhiều hơn cực hạn.
Bình thường, rất khó
để giải phóng quá 20% tổng lượng ma lực ban đầu của cơ thể.
Và thế là tôi nghĩ ra
phương pháp nén.
Hơn nữa, việc giải
phóng ma lực nén đỡ mệt hơn so với những phương pháp truyền thống.
Chẳng hạn, mỗi lần tôi
giải phóng ma lực, thì một lượng thể lực tương ứng của tôi cũng sẽ bị rút. Mà
với lượng thể lực đó, tôi có thể giải phóng một lượng ma lực lớn hơn nhiều bằng
cách nén lại.
Tuy rằng, việc kiểm
soát chúng khá khó khăn, nhưng chỉ có vậy thì không sao cả, thành thạo rồi thì
chỉ có lợi mà thôi.
Tôi có thể giải phóng
ma lực bao trùm cả căn phòng, và cũng có thể nén toàn bộ chúng thành một cái
móng tay.
Bài tập tiếp theo, tôi
sẽ kiểm soát lượng ma lực đã nén này.
Quả khó hơn rất nhiều.
Nhưng so với lần đầu
thì dễ thở hơn hẳn......
Chắc là khó gấp đôi so
với cùng một lượng ma lực mà không bị nén.
Thậm chí, quá trình
nén có hơi mất thời gian, nhưng bù lại,
"Mức tiêu thụ ma
lực lớn hơn trước rất nhiều."
Đó mới chỉ là năng
suất hiện tại.
Nếu có thêm cách tiêu
thụ ma lực nào nhanh hơn nữa thì tôi cũng muốn biết lắm, nhưng...... hiện giờ
tôi chỉ có thể viết chữ hoặc gia cường các bộ phận mà thôi.
Tôi tiếp tục giải
phóng lượng ma lực nén, và biến đổi chúng ở tốc độ cao.
Đến vòng thứ mười,
「Kết thúc, kết thúc~! Em xin chị luyện tập một
chút thôi đó~!」
Nàng tiên-san cúi đầu
giận dữ.
Có vẻ tôi ham hố quá
thì phải.
Gomen, gomen, một dòng
xin lỗi hiện lên trên đầu.
Trước khi sốt, tôi có
thể nén được cả 100 lần cơ......
Thôi kệ ha.
Và rồi, Tức giận-san
lại trông chừng tôi, còn tôi thì chìm vào trong giấc ngủ.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Khi tỉnh dậy, tôi thấy
Theo và Ellie đang nhìn mình từ cạnh cũi với một nụ cười dễ thương.
「Ohayou, Lily」
「Ngủ ngon ha? Mà trông em ngủ đáng yêu lắm à!」
Như thể khuôn mặt khi
ngủ của tôi khiến hai người cảm thấy vui vẻ vậy.
À, tôi vẫn có thể ngủ
ngon khi có ai đó nhìn chằm chằm vào mình.
Nếu không thì sao hả?
Nếu không thì tôi làm sao mà khỏe mạnh sống trong căn nhà này chứ!?
Rồi cả hai kể những
mẩu chuyện về trường học, sau đó lại lấy đồ dùng ra học bài.
Boss Ena có vẻ ậm ừ
chấp nhận.
Cơ mà, mỗi khi có vấn
đề gì khó hiểu, cả ba lại phải cùng nhau giải đáp.
Ena có vẻ không giỏi
về khoản học hành cho lắm.
Tất cả mọi người đang
cùng nhau học, ngoại trừ tôi đang làm biếng......
Hôm nay cũng không có
giờ đọc sách, tôi thì cũng đã tập luyện xong xuôi rồi, vì thế, tôi chán, tôi
chỉ có thể lăn qua lăn lại xung quanh giường.
Kuti cũng lăn như vậy.
Tuy hơi chán lúc đầu,
nhưng dần già, tôi bắt đầu cảm thấy thích thú.
Đối với trẻ con thì
đâu đâu cũng là sân chơi ha?
Nhưng tôi là người lớn
mà nhỉ?
Nhìn tôi lăn quanh
giường, Theo, Ellie và Ena đều mỉm cười.
Mọi người tiếp tục học
đi~ Phần tôi cứ lăn tròn là được.
Leave a Comment