Nigotta - Chương 30
Từ ngày tôi gặp Kuti, nửa năm đã trôi qua.
Chưa
có ngày nào mà chúng tôi xa nhau quá lâu hết.
Nhưng
ngày mai, cô ấy sẽ phải ra đi.
【Vậy haー bao giờ thì chị trở lại?】
「...... A, anone......」
Kuti
vừa liếc tôi, vừa hạ thấp giọng xuống dần dần.
Đừng
nói...... Chị sẽ không trở lại......
Dù
chỉ là báo cáo định kì cho Nữ hoàng, nhưng tôi không tránh khỏi những ý nghĩ
tiêu cực hiện lên trong đầu.
「...... Để báo cáo định
kỳ...... chị phải trở về khu rừng bên cạnh thế giới...... nhưng vì cánh cổng
được Natasha kiểm soát trực tiếp, nên mỗi lần đi qua nó sẽ mất một ngày......」
【Jaa, nếu báo cáo mất một ngày
thì tổng cộng là ba ngày đúng không?】
Nhìn
biểu hiện ảm đạm của cô, có vẻ tôi có lo lắng nhiều thứ không cần thiết rồi
ha......
「Thực ra nhé...... báo cáo sẽ
mất khoảng 20 ngày...... nếu chị đi nhanh hết mức có thể......」
【20 ngày......】
Chưa
kể tới việc ra và vào cánh cổng, tổng cộng là 22 ngày...... khoảng 3 thuận.
Vậy
là...... nhanh hả.
Mỗi
ngày, được nhìn khuôn mặt và nụ cười của cô ấy khiến tôi rất vui.
Sau
khi tôi ốm, chúng tôi đã ở bên nhau suốt 24 Hals.
Khoảng
3 thuận...... nghĩa là hơn hai phần ba tháng, khá là dài.
Cuối
cùng tôi đã hiểu tại sao Kuti lại buồn.
Dù
không muốn chấp nhận, nhưng sự thật thường phũ phàng.
Thảo
nào cô ấy lại ngần ngại đến vậy.
Tôi
không biết phải nói sao cho phải, một sự thất vọng dấy lên trong tôi.
Ma
thuật thì sao chứ? Mặc kệ đi là được rồi.
Có
một người, ngay lập tức đọc được tâm trạng tôi hiện giờ.
Hôm
nay, cô ấy không đọc sách cho tôi, nhưng đã theo dõi tôi rất tận tình.
Cho
dù, gương mặt tôi không biểu lộ trạng thái cảm xúc nào, nhưng cô ấy cũng ở bên
tôi mỗi ngày, đủ để đọc tâm trạng tôi lúc này.
Nếu
nói tôi buồn, thậm chí hơn cả Kuti cũng không phải nói quá đâu.
「Lily, có chuyện gì à? Em
thích cuốn này hả?」
「Ế?...... Lily, em thích cuốn
này sao?」
Nghe
tiếng Ellie, Theo nhìn xuống và thấy tâm trạng tôi đang chán nản.
Cơ
mà, tôi hiện giờ không hứng với thứ gì hết.
22
ngày......
Ngày
mai, tôi sẽ phải nói lời tạm biệt với Kuti, dù biết chỉ là tạm thời...... nhưng
mà, lẽ ra tôi không nên cảm thấy buồn như vậy mới phải.
Chỉ
cần cười một chút để hai người họ yên tâm thôi mà......
Nhưng
xúc cảm trong tôi không nghe lý trí nữa.
......
Haa......
Trong
sâu, sâu thẳm tâm hồn, tiếng tôi thở dài vang vọng.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Thấm
thoắt, giờ ngủ đã đến.
Cả
hai người đều mang theo một tâm trạng buồn.
Theo,
Ellie, và Ena muốn làm dịu đi vẻ ảm đạm của tôi, họ vừa giữ hai tay tôi, vừa
nói chuyện với tôi rất nhiều.
Ena
còn lo lắng đến độ phải gọi bác sĩ Randolph tới khám, nhưng ông không tìm thấy
gì cả.
Vết thương
tâm hồn thì khó mà chữa mà.
Tôi
nằm trong cũi cùng với Kuti.
Không
gian yên tĩnh, tôi có thể nghe tiếng thở của Ena từ giường ngủ.
Theo
và Ellie rất lo cho tôi, vì thế, họ cũng ngủ ngay trong căn phòng này.
Khi
tỉnh dậy, Kuti sẽ rời xa tôi 22 ngày.
Những
gì tôi muốn nói, tôi sẽ nói cho ra hết lúc này.
Tôi
không nghĩ rằng, chỉ 22 ngày xa cách, tôi đã phải buồn như vậy.
Tôi
đã trải qua 30 + 1 năm rưỡi, còn vụ chia tay nào mà tôi chưa từng trải qua?
Phải
rồi, là vụ này.
Chúng
tôi đã dành ra gần như cả ngày bên nhau, giờ lại phải nói lời tạm biệt.
Có
thể, kiếp trước tôi đã từng, nhưng hiện giờ tôi chẳng nhớ nổi nữa.
Tuy
nhiên, nếu chỉ vậy cũng không thể khiến tôi buồn như thế này.
Một
em bé sẽ khóc khi bị tách khỏi người nó thân quen...... có khi nào, cơ thể này
đang ảnh hưởng đến tôi không?
Tôi
liếc qua nàng Kuti đang ngủ bên cạnh mình.
Cô ấy
giống như một nửa của tôi còn lại.
Nói
thật thì, nếu chúng tôi tách nhau ra một phút, tôi hẳn sẽ cô đơn lắm.
Nếu
được, tôi còn muốn hai đứa bên nhau mãi không rời kia.
「Kuchi......」
Trong
vô thức, tôi thốt lên cái tên nửa kia của mình.
Maa,
dù tôi có hơi ngọng chút xíu, nhưng vấn đề đó không phải là trọng điểm.
Nàng
tiên đang ngủ mở mắt ngạc nhiên khi nghe tiếng tôi gọi tên cô.
「Lily...... Đây là lần đầu em
gọi tên chị đó......」
Mặc
dù tôi phát âm hơi sai một chút, nhưng cô ấy đã nhận ra thông điệp hạnh phúc
này.
Tôi
đã viết tên cô ấy rất nhiều lần bằng ma lực, nhưng chắc chắn, tôi chưa từng gọi
chúng bao giờ.
Khi
không muốn chia xa ai đó, con người ta thường gọi tên họ phải không?
Tôi
muốn trải nghiệm hết tất cả những điều trên thế giới này cùng cô ấy.
Ngực
tôi đau, rất đau......
(TN:
What is love? Baby don't hurt me ♪, no more!)
「Kuchi, Kuchi...... chị haa
mai trở lại nha」
「Un! Un! Chị sẽ nhanh chóng
trở lại! Cho dù Natasha có ngăn cản, chị cũng sẽ thẳng tay với ả để trở về! Chờ
chị nha! Nhân danh Kulestilt - nữ ma thuật sư mạnh nhất trong khu rừng bên cạnh
thế giới, chúng ta sẽ lại được sum họp!」
Dù
rất thất vọng vì không thể nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng, những cảm xúc
của tôi đã được truyền đạt, tôi vui lắm.
Nữ ma
thuật sư tự xưng trời sinh vô địch, hứa với tôi bằng một khuôn mặt tự mãn tuyệt
vời.
Lời
hứa đó đã khiến tôi vô cùng...... vô cùng hạnh phúc, tôi không tài nào mỉm cười
như thường được.
「N!」
Tôi
chỉ có thể trả lời bấy nhiêu thôi.
Tôi
tràn ngập trong nước mắt, lần đầu tiên trong suốt 31 năm cuộc đời, tôi có thể
được khóc thoải mái, xua tan hết những nỗi buồn như thế này......
Note: Tên tiếng việt của
chương này: Chim rời tổ
Leave a Comment