Nigotta - Ngồi lê đôi mách 2
Ngồi lê đôi mách 2:
Cuộc gặp mặt trong buổi chiều tà
Gatangotogata……
gatangoton.
Một
cơ thể nhỏ nhắn đang rung chuyển.
Trên
đầu, mặt trời đang dần biến mất khỏi tầm mắt người.
Mái
tóc xoăn xoăn tung bay một chút...... iya, là bay phấp phới trong gió lạnh.
Nhưng,
chủ nhân của chúng có vẻ không quan tâm đến nhiệt độ lúc này.
Mặt
trời lặn dần, cô――nàng tiên Kulestilt bắt đầu cảm thấy chán nản.
Cô
thường sử dụng khả năng của mình để bay lượn trên bầu trời.
Nhưng
hôm nay, cô lại quá giang trên một toa xe, dẫn đầu là hai con vật đang hì hục.
Xung
quanh cô còn rất nhiều toa xe khác, có khoảng mười người trang bị kiếm và cung
bảo vệ chuyến đi này.
Cô
được đi miễn phí, nhưng có vẻ cô không làm vậy.
Cô
quan sát tình hình xung quanh bằng ma thuật của mình.
Bằng
cách đó, cô có thể đảm bảo chuyến đi được an toàn.
Cô
cũng đồng thời tạo kết giới để đảm bảo nhiệt độ cơ thể khỏi những cơn gió lạnh.
Rất
hiếm có người có thể nhận thức những nàng tiên.
Đoàn
xe này cũng vậy, không ai trông thấy cô cả.
Tuy
nhiên, cô không cảm thấy điều đó quan trọng cho lắm.
Không
ai trông thấy cũng không sao cả.
Về cơ
bản, những thương nhân kiếm sống bằng nghề bán rong thường tập hợp những chiếc
xe kéo của mình thành một nhóm lữ hành.
Họ di
chuyển từ thị trấn này sang thị trấn khác bằng những quốc lộ, đủ rộng bằng vài
tảng đá lớn.
Những
con đường nhỏ hơn bị thời tiết tàn phá và không hề được bảo trì, rất nguy hiểm.
Tuy
nhiên, có di chuyển bằng quốc lộ thì cũng không an toàn hơn là bao.
Rất
nhiều kẻ cướp đường luôn sẵn sàng rình rập.
Vì
thế, những thương nhân cần thuê dong binh hoặc mạo hiểm giả để bảo hộ mình, tất
nhiên, việc này khá tốn kém nếu di chuyển với số lượng nhỏ lẻ.
Khi
tập hợp thành một nhóm, chia theo đầu người thì vẫn rẻ hơn một.
Tất
nhiên, họ cũng có thể thuê những kẻ xấu để bảo hộ với chi phí khá rẻ, nhưng của
rẻ thường là của ôi.
Trong
trường hợp xấu nhất, những kẻ xấu sẽ biến thành kẻ cướp đường.
Nếu
vậy, chỉ có thể trách tại ăn ở mà thôi.
Hôm
nay là ngày thứ mười.
Nhờ
có nàng tiên thủ hộ, những mối đe dọa như ma vật hay kẻ cướp đường cũng chẳng
thấy đâu nữa.
Dám
cá không đoàn lữ hành nào may mắn như họ cả.
Tất
cả thành viên của đoàn lữ hành đều rất vui vì chuyến đi quá thuận lợi, còn
những dong binh trông có vẻ hơi ảm đạm thì phải...
「HaaーBầu trời cao ghê nhaー」
Đó là
một chất giọng kêu như tiếng chuông, vang reo lanh lảnh, mà không ai có thể cảm
nhận.
Mười
ngày, cô được triển lãm cảnh vật và bầu trời cao xanh, tô điểm thêm là những
con ma vật chạy trốn chết cùng những tên cướp đường.
「Tại sao mình lại di chuyển
bằng xe kéo nhỉ~」
Cô
cũng thường quá giang tẻ nhạt như thế này.
Cơ
mà, đây là lần đầu cô trải nghiệm mười ngày như thế......
Maa,
dù sao cô cũng hãnh diện vì kĩ năng của mình, cô có thể dư sức bảo vệ đoàn lữ
hành khỏi ma vật và kẻ cướp.
Được
nghe con người bàn tán về chiến tích của mình cũng khoái lắm hà~
Dù
sao, cái sự sảng khoái đó chỉ được vài ngày là hết.
Bây
giờ, cô chẳng còn muốn bảo vệ họ nữa, và những mẩu chuyện vô bổ khiến cô phát
mệt.
Chẳng
có ai nhận thức được mình, cô cảm thấy chuyến đi này thật tẻ nhạt.
Khi
người ta hết hứng thú, có níu kéo nữa cũng không thay đổi được gì.
Cô sẽ
nói lời tạm biệt với mọi người khi đến thị trấn kế tiếp.
「Cũng sắp tới nơi rồi ha~
tto...... ồooo~」
Cô
rướn người, nhìn qua vai người đánh xe, ở đó, cô thấy một bức tường đá lớn.
Đó
cũng chính là điểm đến của đoàn lữ hành - thủ đô của Vương quốc Ovent, Ovent.
Nhìn
bề ngoài, có thể thấy ngay thủ đô được phòng thủ kiên cố đến mức nào.
Bức
tường làm bằng những khối đá sừng sững, cứng rắn, luôn sẵn sàng chào đón những
cuộc tấn công của kẻ thù.
Với
hơn 50 vạn cư dân, Ovent còn được biết đến như một biểu tượng của trí tuệ,
thịnh vượng và sự an toàn.
Nơi
này, có rất nhiều chủng tộc cùng sinh sống, phong cảnh và cảnh quan đường phố
rất dễ khiến những du khách mê mẩn.
Đá -
là một loại vật liệu chủ yếu để xây những bức tường.
Ngoài
những bức tường bao quanh thành phố, còn có những bức tường để phân chia khu
vực.
Khu
vực bình dân, khu vực thương nhân, khu quý tộc, và ở tầng cuối cùng là khu vực
lâu đài.
Ở
trung tâm thủ đô, có một tòa lâu đài bao quanh bởi một bức tường trắng. Lâu đài
đó thuộc quyền sở hữu của một gia đình hoàng gia.
Từ xa
xa, cô không thể trông thấy lâu đài kia.
Nhưng
khi dần cập bến, trái tim nàng tiên chỉ còn lại sự phấn khích vô cùng.
「Cuối cùng cũng tới được đâyー!
Để
coi~ cũng 50 năm rồi nhỉ~」
Tiên
tộc sống lâu hơn rất nhiều so với các chủng tộc khác, trung bình, tuổi thọ của
tiên tộc lớn gấp 30 lần tuổi thọ của các loài.
Khoảng
50 năm trước, nàng tiên đã tới nơi này, nhưng lúc đó, thành phố này mới chỉ
thuộc dạng chớm nở.
Cô
mong chờ sự thay đổi, những thay đổi ở từng con đường làm cô thấy phấn khích
không thôi...
Chầm
chậm, đoàn lữ hành đã tới gần hơn với bức tường.
Trước
họ, từng đoàn lữ hành xếp hàng dài đang nhích lên từng bước chậm rãi.
Để
được vào Ovent, người ta phải làm thủ tục nhập cảnh, kiểm tra hành lý và nhiều
việc linh tinh khác.
「Mình không chờ được nữa đâu
nhé~
Chúng
ta chia tay ở đây thôi!
Bái
bai~」
Không
ai trông thấy nàng tiên nhỏ nhắn đang vẫy tay chào, và cô ấy không bận tâm về
chuyện đó.
Bởi
cô không nhất thiết phải vội vã làm gì, nên cô trôi nổi và từ từ bay trên bầu
trời.
Khi
bay qua cánh cửa lớn, cô chào những người lính đang làm thủ tục hải quan với
một gương mặt tự mãn.
Đương
nhiên, chẳng ai nghe cô hết.
Kulestilt
- người đã tới thành phố này từ 50 năm về trước, kí ức trong cô trái ngược hoàn
toàn với bây giờ.
Nơi
này ồn ào đông đúc, những chủng tộc khác nhau có thể dễ dàng bắt gặp trên
đường, những trục đường chính có thể chứa hơn bốn chiếc xe ngựa kéo hai sức
ngựa, hiện đại và nhộn nhịp vô cùng.
Dọc
theo con phố, là la liệt những quán ăn ven đường, hỗn hợp mùi thức ăn thơm
phưng phức xông thẳng vào mũi, đủ để khiến người ta phát thèm.
Cơ
mà, những nàng tiên không nhất thiết phải ăn, nên cô chỉ lướt qua có vậy.
Cô
chỉ quan tâm đến những thay đổi cô biết trong 50 năm mà thôi.
「Aaー Cửa hàng quần áo bên này đóng cửa rồi nèー!
Nhà
hàng này thì thành cửa tiệm vũ khí haー
Aー」
Cô
nhìn xung quanh liên tục, và thích thú với những thay đổi trong đầu.
Iya,
với những người sống quá lâu ấy nhé, được trải nghiệm những "sự thay đổi
trên thế giới" cũng khá là thú vị.
Trong
khi thưởng thức cảnh quan sau 50 năm, cô đã bay tới khu vực thứ hai, đó là bức
tường ngăn cách giữa khu thương mại và khu thường.
Có
bốn cửa ở các phía đông, tây, nam, bắc; chúng luôn mở bất kì lúc nào.
Ngay
cả trong cuộc chiến 800 năm trước, toàn bộ lục địa Lizwald đã rơi vào hỗn loạn,
nhưng Vương quốc Ovent chưa bao giờ đóng lại cánh cửa thương mại đó.
Tầng
bình dân thông thường dành cho các cửa hàng nhỏ, các cửa hàng công cộng, các
quán ăn đường phố, nhà nghỉ và nhà ở. Những cửa hàng chuyên phục vụ những mạo
hiểm giả từ sơ cấp đến cao cấp đều có thể tìm thấy. Gần đây, nơi này còn xuất
hiện thêm những cửa hàng chuyên dụng lớn nhỏ trong tầng thương mại.
Theo
sự phát triển, nhà nghỉ và nhà ở đã biến mất hoàn toàn, chúng trở thành một
loại hình dịch vụ mới.
Mỗi
nghề nghiệp đều có một tổ chức đứng đầu, được gọi chung là guild, guild là tổ
chức thường thấy nhất trong tầng bình dân. Ở tầng thương mại cũng có một số
guild tương tự.
Càng
tiến về trung tâm, các cửa hàng sẽ càng sang trọng hơn. Chúng được dùng để phục
vụ những quý tộc hoặc các thương gia điển hình.
「Areー? Chỗ này ngày trước là một cửa hàng bán đồ
trang sức khá lớn mà...... fumu.
Trường
học, cũng được đó chứ~」
Cửa
hàng trang sức đó đã bị đóng cửa do trốn thuế, và thay vào đó là một ngôi
trường.
Ngôi
trường này không lớn, và nó chỉ có hai mươi lớp học, nhưng ở trên lục địa
Lizwald, những trường như thế này thuộc cỡ vừa.
Cỡ
nhỏ thì chỉ có năm phòng học, và thậm chí họ không có cả sân trường.
Trong
thủ đô Ovent, có năm trường cỡ vừa và hai trường cỡ lớn.
Một
vài nhà thờ cũng được coi là một trường cỡ nhỏ, có khoảng 20 cái như thế trong
thủ đô này.
Đây
cũng là một sự nỗ lực của Ovent, họ muốn phát triển tri thức con người.
Ở các
nước khác, thủ đô của họ chỉ có khoảng hai trường.
Một
số nhà thờ cũng đồng thời là trường học, nhờ vậy, việc phổ cập cách đọc, viết,
và tính toán đơn giản gần như đã phủ kín Vương quốc. Tuy vậy, muốn học những
thứ cao hơn thì phải tới những ngôi trường thực sự.
Nhà
vua đã cố gắng xây dựng các trường học khắp Vương quốc Ovent và luôn giữ mức
học phí trung bình trong suốt 30 năm trời.
Ngài
rất trọng những người tài, thậm chí dù ngươi nghèo, nhưng nếu ngươi có thể vượt
qua kỳ thi với một số điểm cao, ngươi sẽ nhận được học bổng và nhiều thứ khác
nữa.
Vì
thế, Ovent - thủ đô của Vương quốc Ovent được người đời gọi là Thành phố Học
thuật.
Nơi
này được biết đến như Thành phố Học thuật trong suốt 20 năm qua, những người
chỉ ghé qua đây 50 năm về trước thì không thể nào biết được.
Trong
khi hồi tưởng về những thay ở khu thương mại, cô đã bay qua bức tường thứ
ba――khu quý tộc. Lúc này, mặt trời đang lặn dần, những tòa biệt thự được nhuộm
trong ánh đỏ đẹp đến chừng nào...
「Chả thay đổi gì hết áー」
Những
con đường ở khu thương mại không thay đổi nhiều trong năm mươi năm khiến cô cảm
thấy hơi thất vọng, cô muốn khu quý tộc phải thỏa mãn mình.
Khác
với khu thương mại, những bức tường ở khu quý tộc chỉ được mở vào ban ngày.
Khi
đi qua, tất cả mọi người ngoại trừ quý tộc và hoàng gia phải xuất trình giấy tờ
để nhận dạng và giải thích lý do qua đó.
Tên
của khu vực cũng nói lên phần nào về nơi này, đây là nơi cư trú của quý tộc,
những thương gia giàu có, các cửa hàng lớn và những đầu não cơ quan. Thậm chí,
còn có một tổ chức an ninh để đảm bảo quyền lợi của những người sinh sống tại
đây.
Ở
Vương quốc Ovent, có tài thì ắt được trọng dụng, và nhờ hệ thống học bổng của
trường, rất nhiều trẻ em đã được đi học, tỷ lệ trẻ em đến trường ở đất nước này
lớn hơn rất nhiều so với toàn thế giới.
Các
quốc gia khác vẫn có thủ tục cha truyền, con nối; tất nhiên, Ovent vẫn tồn tại
điều này, nhưng có gần 40% cốt lõi của Ovent là "tự mình phấn đấu bằng
chính khả năng của mình".
Ovent
có một phong tục, đó là, những người có sức mạnh sẽ thể hiện bằng cách đặt năng
lượng lên ngôi nhà.
Đặc
biệt là tầng lớp quý tộc.
Nhưng
trong mắt nàng tiên, những thứ đó không phải là một sự thay đổi gì cho cam.
「......Chán quá đi~ chỗ này
đúng là không có gì hết......
Un?......
Gì kia?」
Cô
không thèm che giấu sự thất vọng của mình, nhưng, có một căn một biệt thự khiến
cô cảm thấy khá hứng thú.
Nó có
thứ gì khác so với những căn biệt thự còn lại.
「Nani are...... kết giới?
Tại
sao lại tồn tại kết giới ở đây?」
Trong
mắt nàng tiên, thứ kết giới trước mặt cô là một ma thuật kết giới hạng ba.
Khi
nhắc đến những kết giới hạng ba, không thể không nhắc đến ma thuật sư đã tạo ra
chúng.
Những
ma thuật sư đều có cách riêng của mình để duy trì ma lực cho kết giới, cô cảm
thấy rất tò mò.
「Hee~ Để duy trì kết giới này
thì cần phải có một ma đạo cụ độc đáo......
So
với những người trong khu rừng, ngươi cũng được ghê ha~」
「Maa~ dù sao thì~ cũng chỉ là
trò trẻ con~ Eiya!」
Với
một phong thái lạc quan và vô tư, cô lấy ra công thức từ trong archive của
mình, xây dựng và triển khai nó.
Mọi
thao tác của cô đều quá hoàn hảo, dám cá rằng, nếu có một ma thuật sư đi lạc
nào trông thấy cô, họ sẽ ngất đi mất.
Cô là
người duy nhất trong số những nàng tiên có thao tác vừa chính xác vừa nhanh đến
như vậy.
(TN:
*archive: kho lưu trữ)
「Satesate~ Ta phải xem bên
trong mi chứa thứ gì mới đượcー」
Mặc
dù cô quan tâm đến kết giới, nhưng cô quan tâm cái thứ nó bảo vệ hơn.
Phải
có gì đó trong căn biệt thự này.
Sau
khi xâm nhập vào kết giới, cô lập tức phát ra một lượng ma lực kì quặc, cho dù
đồng loại của cô ở đây thì cũng không thể tin nổi vào mắt mình.
「Bên kia nha~ Mufufu~ Chờ ta
đó~」
Cô
nhàn nhã đi dạo dưới ánh mặt trời đỏ.
Đến
nơi, nhìn qua khung cửa, đó là một sự tồn tại áp đảo, mang đến những cú sốc, đủ
để ảnh hưởng đến tương lai của cô nàng.
Hoàng
hôn, cả thế giới nhuộm đỏ.
Thứ
ánh sáng ấm áp đang nhảy múa trước mắt cô, đã mê hoặc cô thật lâu lắm rồi.
Đó là
ngày, Kulestilt - trực thuộc đơn vị tinh anh của Nữ hoàng, đã gặp một đứa trẻ
sơ sinh với đôi mắt trắng và mây mù.
Leave a Comment