Nigotta - Chương 32
Chương 32: Chìm trong những gương mặt tự
mãn và những gợn sóng lăn sâu vào tim
Chó canh cổng: Xin chào! Lâu lắm mới trở
lại gặp mọi người. Xin thứ lỗi cho tại hạ, tại hạ lười edit quá......
GOMENNNN!!!
Xin hãy thưởng thức một vài khoảng lặng của
gia đình Lily trước khi sóng gió (lol) ập tới!
~~~~~~~~~~~~~~
Những thước phim của vô số những gương
mặt tự mãn được lặp đi lặp lại vô tận.
Tôi có thể xem mãi thế này mà không cảm
thấy mệt mỏi.
Có khi, tôi sẽ ở không gian bí ẩn này
chờ Kuti trở về.
Vô vàn gương mặt tự mãn bắt đầu bao
quanh tôi thành một mái vòm.
Nếu tôi đứng dậy thì nó có bao tôi thành
một quả cầu 360 độ không ta?
Maa, tôi cũng không có ý định đứng dậy
chút nào đâu.
Tôi ở đây bao lâu rồi ha?
Và trong khi tsukkomi những gương mặt tự
mãn kia, ý thức của tôi dần bị bóng tối nuốt chửng.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Khi tôi tỉnh dậy, có tiếng nói rất ồn ào.
「Randolph-sama vẫn chưa tới sao!?」
「Elliana-sama, xin hãy bình tĩnh!
Randolph-sama chắc cũng sắp tới rồi!」
「Aa...... làm ơn...... Lily......
Lily...... Lily là......!」
Ena hôm nay thật bất thường.
Đầu tiên, tôi nghe tiếng Ena hét lên rồi
khóc nấc từng tiếng.
Ưm...... chuyện gì xảy ra vậy chời......
Tôi nhút nhát liếc Ena qua những chiếc
cũi đang nằm.
Vào lúc đó, ánh mắt của một con người
hấp dẫn đã trông thấy tôi.
Đó là một thứ rất tuyệt vời.
「Elliana-sama! Ojou-sama!」
Người đó chỉ vào tôi và hét lớn.
Ena đang đứng cách tôi khoảng chừng 3
mét, nhưng cô ấy ôm lấy tôi trong nháy mắt.
Ngạc nhiên thiệt.
「Aa...... Yokatta...... Gusu-......
Yokatta......」
「Yokatta desu ne?...... Ojou-sama」
Tôi không cảm thấy đau đớn gì, bởi Ena
ôm lấy tôi rất nhẹ nhàng, nhưng, Ena đã khóc.
Con người hấp dẫn (với đôi tai thỏ) đứng
cạnh cửa cũng gạt đi thứ gì đó ở khóe mắt.
Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng thứ duy nhất
hiện giờ tôi có thể làm đó là, ưm, tôi sẽ đợi đến khi Ena ngừng khóc.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Ngay cả khi tôi đã tỉnh, Ena vẫn ôm tôi
và khóc cho tới khi bác sĩ Randolph đến.
Ông lão thở hổn hển, từng hơi, từng hơi
zehaa, zehaa thật nhiều.
Cảm giác như, ông ấy đã tới đây bằng
toàn bộ sức lực của mình...... thiệt đúng là một ông già khỏe mạnh quá đi......
Trong khi nghĩ vẩn vơ, ông lão bước vào
phòng.
「Haa, haa...... Elliana...... zee......
Tôi nghe rằng...... haa...... Lilianne đã tỉnh lại rồi......」
「…… Hu…… uu…… su, sumimasen
Randolph-sama……」
Ông lão hỏi Ena――người đang cố gắng nín
lại những cơn nấc và những tiếng khóc thút thít, khuôn mặt của Ena đang trở nên
xấu hổ.
Dù sao thì ông ấy cũng không có để ý
đâu, Ena.
「Haa haa...... không sao...... ưm, vậy là
con bé đã tỉnh rồi?」
「Hai......」
「Souka...... Haa, thiệt là biết cách làm
người ta mệt chết đi......」
Ậy, hình như tôi là khởi nguồn của rắc
rối thì phải?
Từ cuộc trò chuyện của hai người, có vẻ
như, tôi đã hôn mê một thời gian và Ena nhanh chóng gọi cho bác sĩ.
Nhưng khi ông già vội vã tới, tôi đã
tỉnh táo hoàn toàn, còn Ena thì phát khóc vì hạnh phúc.
Ena xác nhận rằng tôi đã bình thường trở
lại, chỉ còn ông bác sĩ già đang ngồi bệt xuống thảm và run lên với những tiếng
tim đập thình thịch.
Mặc dù ông có một thân hình rất tuyệt,
nhưng tuổi tác đúng là quan trọng thiệt nhỉ.
Phải bày tỏ lòng biết ơn với ông ấy mới
được...... cảm ơn rất nhiều, cảm ơn ông rất nhiều.
Hai người này cần một chút thời gian để
bình tĩnh lại.
Và rồi, không khí căng thẳng dần biến
mất, và niềm hạnh phúc thì dần trào lên trong căn phòng.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
「Fumu...... Không có triệu chứng ốm hay
sốt gì cả......」
「T-Thế là vẫn không rõ tạo sao con bé lại
bất tỉnh ư?」
Sau một hồi vất vả, ông già cuối cùng
cũng rút ra kết luận của mình.
Ena có vẻ không chấp nhận kết quả đó thì
phải.
Cô đến gần ông già với một giọng nói bất
thường.
「Xin bình tĩnh, Elliana-dono. Dù tiểu thư
có ồn ào thì tôi cũng không nghĩ ra cách gì hết.」
「......Xin lỗi......」
「Yoiyoi, tôi biết cô rất quan tâm đến
Lilianne.
Cơ mà...... cô trông hốc hác quá đó!」
Ông bác sĩ già an ủi Ena, còn Ena thì
cúi đầu xin lỗi.
Cô ấy có vẻ khá mệt mỏi.
Ena có vẻ lo lắng cho tôi mà quên đi bản
thân mình.
Sau khi ông bác sĩ xác nhận tôi vẫn ổn,
Ena bị thuyết phục phải nghỉ ngơi thật cẩn thận.
Dường như tôi đã bất tỉnh trong hơn nửa
ngày trời.
Buổi sáng, Ena mang bữa ăn tới phòng,
nhưng vì tôi vẫn ngủ ngon lành nên cô ấy không muốn đánh thức tôi lần nữa.
Nhưng tôi không thức dậy để ăn trưa, lúc
bị ốm tôi cũng thường bỏ bữa như vậy.
Mà tôi cũng chẳng nhớ cho lắm.
Ena áp trán cô ấy vào trán tôi để kiểm
tra tôi có bị sốt hay không nhưng không có gì bất thường cả.
Có vẻ như, cô ấy đã gọi ông bác sĩ già,
cơ mà dạo này ông ấy khá bận rộn nên ông chỉ có thể đến thăm tôi vào buổi tối.
Trời đã tối và tôi thì vẫn ngủ, Ena
hoảng sợ thực sự, và một số gia nhân được lệnh gọi ông bác sĩ tới.
Khi tới đây rồi thì ông lại không tìm
được nguyên nhân nào hết, tất nhiên, Ena rất không bằng lòng.
Cô ấy cúi đầu và yêu cầu ông bác sĩ kiểm
tra tôi một lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn vậy.
Bởi vì không thể xác định rõ nguyên
nhân, ông bác sĩ quyết định sẽ kiểm tra tôi lần nữa vào sáng mai.
Theo và Ellie đi học về và nghe được
tình hình từ Ena đang ủ rũ trong phòng.
Một người hầu đang mang một thứ tuyệt
vời (tai thỏ) có mở cửa cho Theo và Ellie vào, nhưng cô ấy đã đóng ngay cửa lại.
Thất vọng thì tôi cũng có chút chút ha,
nhưng lúc này Ena quan trọng hơn nhiều.
Ena ủ rũ ngồi trên giường, lộ rõ vẻ mệt
mỏi.
Mới chỉ một ngày thôi mà cô ấy đã trông
như vậy.
Có vẻ, sự việc nghiêm trọng hơn tôi nghĩ
rất nhiều......
Nhưng tôi không có cố ý mà......
Tất cả là do không gian huyền bí và hàng
ngàn gương mặt tự mãn kia!!
Dường như, tôi không thể bị đánh thức
khi đang ở trong không gian bí ẩn.
Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ thôi,
nhưng chúng khác nhau hoàn toàn.
Bởi trước đây tôi đã từng tới đó, và
cũng không để tâm gì cho cam.
Tôi muốn nhìn thấy gương mặt tự mãn của
Kuti.
Và giấc mơ trở thành hiện thực.
Thời gian tôi ở trong không gian huyền
bí và thời gian tôi bất tỉnh khá tương đồng.
Cảm giác vậy thôi, chứ tôi không thể nói
chính xác được.
Tôi tin tưởng trực giác của mình, ở kiếp
trước, trực giác là thứ đã giúp tôi rất nhiều.
Vì thế, ta có thể nói rằng, nguyên nhân
hôn mê có liên quan đến không gian bí ẩn.
Tôi phải đưa ra một biện pháp để nó
không xảy ra nữa mới được.
Mà cũng đơn giản thôi.
Thứ nhất, không được ở trong không gian
đó quá lâu.
Thứ hai, không đi tới không gian đó nữa.
Đó.
Cơ mà lại nảy sinh ra hai vấn đề.
Thứ nhất, tôi không biết rút ngắn thời
gian ở lại không gian bí ẩn.
Thứ hai, dù có muốn hay không thì cả hai
lần tôi đều bị kéo vào không gian bí ẩn.
Tóm lại, hai biện pháp kia tưởng chừng
khả thi mà lại không khả thi chút nào.
Trong khi đang căng não về những vấn đề
phát sinh, Ena vuốt đầu tôi nhẹ nhàng.
「Xin lỗi, Lily, Theo, Ellie...... và cảm
ơn con」
Ena nói gì đó với một nụ cười nhẹ nhàng.
Ý cô ấy là sao?
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Ellie
hỏi lại.
「Ena...... Tại sao lại xin lỗi? Tại sao
dì lại cảm ơn chúng con?」
「...... các con thấy không, hiện tại Lily
đang rất lo lắng cho dì đó......」
「Un...... Lily...... Tất nhiên, bọn con
cũng lo cho dì nữa mà!」
Theo lập tức đáp lại Ena, khung cảnh
tràn ngập tình cảm.
Ena tiếp tục và gượng cười.
「Vai trò của dì, là người chăm sóc Lily,
Onee-san và Onii-san của Lily...... Dì đáng lẽ không nên khiến các con lo
lắng...... un, dì xin lỗi.
Lily đã trở lại với mọi người rồi......
cám ơn con....... không giống như người đó và đứa bé đó......」
Người đó...... đứa bé đó......?
Ena lạc giọng và gắng gượng lên những
câu cuối cùng.
「Là...... em bé...... của Ena......」
Ellie cố sức hoàn thiện câu nói nhưng
chị ấy cũng không thể hoàn thành những từ cuối cùng.
Em bé của Ena......
Nghĩ lại thì, Ena là một vú em, công
việc của cô ấy là chăm sóc tôi bằng sữa mẹ thay cho Claire.
Nếu nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi.
Khi có em bé, thì người mẹ sẽ có sữa. (TL:
xin lỗi vì tui kém jap, tui hiện tại không nghĩ ra câu nào giải thích hay hơn
cả)
Và hôn nhân cũng là thứ hết sức bình
thường.
Tuy nhiên, Ena luôn ở bên cạnh tôi trong
một năm rưỡi liền.
Thông thường, em bé có thể được nuôi
cùng tôi luôn.
Nhưng, tôi không hề cảm nhận thấy sự tồn
tại đó ngay cả một lần.
Nói cách khác......
「...... Dì nói với các con về người đó
rồi mà...... anh ấy là một thành viên trong Đệ nhị kỵ sĩ đoàn, việc phải luôn
đương đầu với nguy hiểm...... là điều không thể tránh khỏi」
Ena nhắm mắt và chìm trong im lặng, như
thể nhớ lại một điều gì đó, giọng cô ấy trở nên cứng rắn như thể đã chấp nhận
những điều đã xảy ra.
Đệ nhị kỵ sĩ đoàn...... Claire đã nói gì
đó về kỵ sĩ trước đây, có vẻ người đó là chồng hoặc một ai đó rất thân quen với
Ena......
Từ câu chuyện của cô ấy, có vẻ kỵ sĩ
phải trải qua rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, và cô ấy chắc chắn đã chuẩn bị tinh
thần......
「...... Con của dì...... các con cũng
biết rồi ha...... no...... nó đã không được sinh ra. Nhưng thay vào đó, dì đã
gặp được Lily. Và...... Lily đã tỉnh lại, nên dì thấy đỡ hơn nhiều rồi」
Một câu chuyện biết bao thăng trầm được
nói với một chất giọng nhẹ nhàng và đều đặn, cứ thế lặng im như những gợn sóng
trải sâu vào trái tim tôi.
Leave a Comment