Nigotta - Chương 33
Em bé
của Ena đã không được ra đời.
Mỗi
lần nghĩ về nó, tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp.
Tôi
thế chỗ em bé của Ena hoàn toàn.
Được
nuôi bằng sữa của Ena và nhận sự bảo hộ hết mực từ cô ấy.
Cảm
giác lúc nào cũng được Ena bao bọc vậy.
Khi
hiểu được chuyện rồi, tôi lại cảm thấy khó xử.
Ena
luôn nhìn tôi với một ánh nhìn dịu dàng và tình cảm, giống như một cơ hội thứ
hai của cô ấy.
Trước
đây tôi chưa từng nghĩ phải đền đáp lại Ena ra sao hết.
Một
đứa trẻ bình thường sẽ lớn rất nhanh nhờ sự chăm sóc và dạy dỗ của cha mẹ.
Nhưng
tôi thì hơi khác một chút xíu.
Chẳng
hạn như, tầm nhìn của tôi chỉ là một màu đen vô định.
Chẳng
hạn như, lượng kiến thức tôi có quá là khác thường so với một đứa trẻ.
Chẳng
bình thường chút nào cả.
Tôi
phải hạn chế thể hiện nếu không muốn có những bất ngờ ập tới.
Gia
đình tôi sẽ vui lắm nếu mà tôi "nổi dậy", cơ mà họ sẽ nhanh chóng
thấy tôi bất thường đến mức nào.
Phải
luôn có những biện pháp phòng ngừa, khiêm tốn mới là tốt nhất ha.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Vài
ngày sau đó, Ena đã hoàn toàn hồi phục và thậm chí có chút gì đó vui vẻ hơn
trước kia.
Một
phần cũng vì tôi không trở lại không gian bí ẩn, nên tôi cũng không bất tỉnh
như trước nữa.
Hiện
tại thì tôi cũng tò mò lắm về nó rồi, nhưng tình hình bây giờ không cho phép
tôi ích kỉ như vậy.
Khó
chịu quá đi~
Đành
phải để sau vậy.
Trời
chạng vạng sáng, tôi nhìn chằm chằm vào Ena đang bận rộn lau dọn quanh chiếc
nôi tôi ngủ. (TL: để nhắc lại với độc giả, Lily có một chiếc nôi và một
chiếc cũi.)
Cuối
cùng thì Ena cũng để ý đến tôi đã tỉnh dậy.
Kể từ
ngày tôi bất tỉnh, hôm nào tôi cũng kiểm tra tình trạng của Ena như vậy.
Ít ra
thì đó là những gì tôi có thể làm.
Tôi
có thể kiểm tra tình trạng thể chất bằng cách “tập trung ma lực” vào đôi mắt.
Mỗi
tình trạng đều thông qua “sắc thái” hoặc “hình dạng” để thể hiện.
Sắc
thái thông thường không phải là một màu đen đơn sắc, và hiện tại nó khác với
bình thường đôi chút.
Ena
dạo này căng thẳng quá mức nên dạ dày cô ấy bị ảnh hưởng, xung quanh dạ dày
xuất hiện những điểm đen đặc trưng.
À,
hiện giờ tôi có thể quan sát được "dòng chảy ma lực" kể cả khi bị quần
áo che đi cơ thể.
Dòng
chảy ma lực là một dòng chảy xuyên suốt, nếu có những "tạp chất" hay
"những thứ có hại cho cơ thể", dòng chảy sẽ bị biến đổi.
Nhờ
thế mà tôi có thể quan sát tình trạng cơ thể nhờ kích thước của những điểm đen.
Tuy
nhiên, cơ thể con người có thể tự hồi phục, nên tôi chỉ có thể quan sát được
tình trạng hiện tại mà thôi.
Ngay
cả khi Ena trở nên căng thẳng, những điểm đen hầu hết đã biến mất chỉ sau một
ngày.
Dù
sao thì tôi mới chỉ tập nén ma lực vào đôi mắt thôi, có thể sẽ xuất hiện sai
sót không biết chừng.
Mục
tiêu quan sát là những thành viên trong gia đình, cơ mà khi ai đó cảm thấy
không khỏe, người đó sẽ không được vào căn phòng này.
Mặc
dù tôi cũng không bận tâm gì đâu ha.
Maa,
công việc mỗi sáng của tôi chỉ có thế thôi.
Đơn
giản vì tôi cũng chẳng làm được gì khác.
Nếu
Ena có dấu hiệu không khỏe hay tương tự, tôi sẽ khiến cô ấy nghỉ ngơi bằng mọi
giá!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Thật
may là, Ena hôm nay cũng rất khỏe mạnh.
Chỉ cần
những điểm đen nằm dưới mức giới hạn, cơ thể con người sẽ tự hồi phục trở lại.
Không
thể có chuyện không có điểm đen nào trong cơ thể được, dù nó bé thế nào tôi
cũng có thể tìm.
Hôm
nay, không có điểm đen nào đủ lớn cả.
Và
rồi, Ena nhận thấy tôi đã tỉnh.
Tôi
không có nhìn chằm chằm vào cô ấy nữa, cơ mà Ena vẫn cảm nhận được tôi nhìn.
「Chào buổi sáng, Lily~ ngủ ngon
hông?」
Nói
rồi cô ấy hôn lên trán tôi.
Sau
đó dùng lược và nhẹ nhàng chải tóc cho tôi.
Đó
chính là một chuỗi lời chào ngày mới.
Sau
ngày Ena tâm sự, cảm giác cô ấy đối với tôi có một sự bất thường không hề nhẹ.
Bình
thường, cảm giác khi được chải tóc rất thoải mái, nhưng dạo gần đây, dường như
sự thoải mái đó còn tăng lên nhiều lần, bởi xung quanh cô ấy là một loại không
khí kì lạ.
Mà
cũng có thể là khi tôi tập trung ma lực vào đôi mắt, một phần ma lực sẽ được
tập trung lên tóc tôi.
Bởi
vì việc tập trung ma lực vào một vị trí như đôi mắt khá là khó, nên những phần
quanh đó cũng được ảnh hưởng luôn.
“Tôi
có thể cảm nhận được dòng ma lực ấm áp từ Ena qua từng ngọn tóc của mình.”
Đó là
những gì tôi phỏng đoán, dù sao tôi cũng không thực sự thấy Ena đang tỏa ra ma
lực.
Ena
chải đầu của tôi rất kĩ, nên tôi không thể cử động được đầu của mình nhiều lắm.
Nếu
bỗng nhiên ngoái đầu lại, Ena sẽ không chải tóc cho tôi nữa, và tôi cũng không
thể thấy được ma lực từ Ena đang tỏa ra.
Hoặc dòng
ma lực mà Ena đang tỏa ra là rất nhỏ đến mức tôi không thể thấy được.
Tôi
có thể giải quyết giả thiết đó nếu tiếp tục cường hóa vào đôi mắt, nhưng mà
nhé, nếu tôi coi đó là "tình yêu" thì sao?
Trong
cuộc sống, ta đâu cần phải cố hiểu hết mọi thứ đâu nào? Có rất nhiều thứ mà
người ta sẽ càng hạnh phúc hơn nếu ta không biết mà?
Màn
chào hỏi ấm áp kết thúc rồi, và tiếp theo Ena sẽ chuẩn bị bữa sáng.
Nói
vậy thôi, chứ cô ấy chỉ cần lấy bữa sáng từ những người hầu đang đợi bên ngoài.
Bữa
sáng đã sẵn sàng! Những thứ cần ấm nóng thì có nhiệt độ vừa phải, những thứ cần
giữ lạnh thì có một chút se se.
Có
một cái máy kiểm soát được nhiệt độ của bữa ăn tiện thật ha.
Vì
sao tôi lại nghĩ là có một cái máy như vậy ha?
Bởi
vì trong căn phòng này không hề có đồng hồ――hoặc nếu có thì tôi cũng không nhìn
thấy――Tôi không chắc rằng mỗi bữa đều được phục vụ vào đúng một thời điểm như
nhau hay không, nhưng dường như, mọi bữa ăn đều đã được chuẩn bị sẵn và luôn
trong trạng thái sẵn sàng, ngay bên ngoài cánh cửa, chắc chắn chúng sẽ phải bị
nguội đi phải không?
Nhưng
không hề có bữa ăn nào bị như vậy.
Và
tôi rút ra được kết luận như trên.
Maa,
tôi được ăn đồ lạnh đồ nóng đúng kiểu ăn phải có của chúng nên tôi cũng không
phàn nàn gì nhiều.
Người
ta chỉ hơi tò mò chút xíu thôi mà.
Trong
khi mải suy nghĩ, Ena đã hoàn thành việc sắp xếp bữa ăn trên một chiếc bàn nhỏ.
Ena
thường ăn sáng sớm hơn, nên cơ bản thì tôi ăn một mình.
Tôi
di chuyển từ chiếc cũi sang chiếc ghế quen thuộc.
Nhiệt
độ bữa sáng hôm nay cũng hoàn hảo như mọi ngày, một món canh rau nóng, bánh mì
cắt lát đủ nhỏ để tôi cắn, trứng, salad và sữa ấm.
Tôi
ăn chậm rãi và được Ena hướng dẫn sử dụng chiếc nĩa dành cho trẻ nhỏ.
Kể cả
những món tôi hay ăn bằng tay như bánh mì, Ena cũng hướng dẫn tôi cách dùng.
Hơi
nhạt, cơ mà quen xừ rồi.
Tôi
không thể thấy thức ăn hay những đồ vật như nĩa hay đĩa bằng cách cường hóa ma
lực.
Dù có
cố đến mức nào đi nữa, những thứ không có ma lực đều hoàn toàn qua mắt được
tôi.
Cứ
thế này, về sau tôi sẽ không thể nào có một bữa ăn trọn vẹn được.
Đúng
là, tôi có thể định hướng đại khái chúng bằng mùi, nhưng tôi vẫn không thể nào
định hướng chính xác được.
Không
biết có phải do tôi trông thấy được ma lực hay không, mà các giác quan khác của
tôi chẳng khá hơn bình thường chút nào cả.
Maa......
tôi không có ý phàn nàn gì, dù sao tầm nhìn của tôi cũng đang được cải
thiện......
Thấy
tôi suy nghĩ có tích cực không nè......
Cơ
mà......
Tôi
dành một khoảng thời gian khá lâu cho bữa sáng, an toàn và nhẹ nhàng.
Sau
đó, Ena sẽ di chuyển bộ đồ ăn cho những người hầu đang đợi phía sau cánh cửa.
Ngay
cả khi đang thu dọn, những người hầu sẽ luôn luôn trong trạng thái chờ đợi bên
ngoài, vì thế Ena không mất bao nhiêu thời gian để giao lại cho họ cả.
Có vẻ
những người hầu lúc nào cũng đứng canh bên ngoài.
Tôi
sẽ không có lúc nào được ở một mình cả.
Xét
về mặt trí và mặt lý, thì phi vụ "vượt ngục" có vẻ không ăn thua.
Dù
sao vấn đề cũng không có nghiêm trọng lắm, điều quan trọng là tôi cần có một
thứ gì đó để trút thời gian của mình vào.
Tôi
không muốn Ena phải có những lo lắng không cần thiết nữa.
Nếu
tôi không trút thời gian của mình vào một thứ gì đó, tôi sẽ lại nghĩ tới nàng
tiên tự mãn, và sẽ lại cảm thấy buồn.
Ngoại
trừ ngày đầu Kuti phải đi, từ giờ, tôi sẽ kiềm chế vẻ mặt chán nản của mình mới
được!
Leave a Comment