Nigotta - Chương 7


Chương 7: Tôi được tám tháng tuổi
Tám tháng tuổi.

Sau vụ đó, số lượng sách mà Ena đọc cho tôi tăng lên, kiểu như "Trọn bộ lá cây từ khắp nơi trên thế giới" hay "Hướng dẫn trồng hoa của Vương quốc Ovent, Tập 1."

Vương quốc Ovent hình như là tên của đất nước này.

Sau lần đầu tách ma lực (tạm) thành công, Ena, anh trai và chị gái bắt đầu mang một số lượng lớn những cuốn sách như vậy tới phòng tôi.

Đặc biệt là Theo, anh đọc cho tôi nghe rất nhiều sách về cây cối với một gương mặt rất hạnh phúc.

Còn chị Ellie thì cằn nhằn với Theo trong một tâm trạng mệt mỏi.

Theo, anh phát cuồng cây cối rồi đó. Vì Lily thích hoa hơn nên anh phải đọc cuốn "Từ hôm nay, bạn cũng có thể trồng được một thảm hoa" mới phải.

Kiểu kiểu vậy.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Khi họ nghe rằng, tôi đã reo lên thích thú khi Ena đọc cho tôi một cuốn sách,

"Siêu phẩm chậu hoa trên toàn thế giới"

Hai người bắt đầu đến để đọc sách liên quan đến hoa và cây cối cho tôi nghe.

Có vẻ sở thích của mỗi người là hoa và cây cối.

Theo thường đọc cho tôi nghe sách về cây cối; từ cây lá rụng cho tới những cây thường xanh, anh ấy dường như có một tình yêu vô bờ bến với mọi loại thực vật thuộc nhóm cây cối.

Chúng cũng bao gồm những cây trang trí trong phòng. Thậm chí anh ấy còn đọc những cuốn tạp chí được xuất bản hàng tháng.

Kiểu như,

“Bắt đầu ngay thôi! Bonsai. Tập 1”

Hay.

"Biến cả sân nhà thành khu vườn xanh ~bản rút gọn~"

Thế giới này cũng có Bonsai ha, giống Nhật Bản thiệt.

Chị Ellie, quả đúng như dự đoán, chị rất quan tâm đến việc trồng hoa.

Những quyển sách mà cô ấy đọc cho tôi hầu hết đều có hoa cỏ.

Đúng rồi...... hoa và cỏ.

Hôm qua, cô ấy đọc cho tôi cuốn "Đun, Đốt, Trồng, Hoàn tất; Toàn tập về cỏ hoang"

Và cuốn sách cô ấy đọc cho tôi trước đó,

"Một ngọn cỏ"

Đó là một cuốn tiểu thuyết khá dài.

Nhân tiện, cuốn này có hai quyển, và tôi cảm giác cả hai cuốn đều dày cả.

Tôi không muốn chạm vào chúng để kiểm tra đâu......

Câu truyện kể về...... Ưm, chị mất ba tuần để đọc xong hai tập. Thành thực mà nói, tôi cũng không rõ cốt truyện như thế nào cho lắm, vì tôi dành phần lớn thời gian trong ngày để luyện tập.

Tôi chỉ nhớ câu chuyện kể về một nơi đồng cỏ, cỏ ở đó phát triển mọc ra hai chân và bắt đầu biết đi lại.

Nếu anh trai của là một người yêu cây, thì chị gái tôi là một người yêu hoa.

Mặc dù họ đều ikemen và siêu dễ thương, nhưng họ lại có những sở thích thật đáng thất vọng!

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Tôi vẫn tiếp tục luyện tập ma lực (tạm) trong khi anh chị đọc cho tôi nghe về cây và hoa.

Kể từ ngày tôi biết cách tách ma lực (tạm), tôi bắt đầu chuyển sang kiểm soát chúng. Hiện giờ tôi có thể kiểm soát được một phần nào đó.

Việc kiểm soát ma lực (tạm) khi đã ra khỏi cơ thể hơi khác so với bình thường. Tôi đã phải mất một chút thời gian để làm quen với việc điều khiển.

Maa, tôi cũng phải nỗ lực lắm đấy nhé, không đơn giản gì đâu.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Số lần tôi có thể giải phóng ma lực (tạm) chính là giới hạn sử dụng ma lực (tạm) của tôi.

Nếu tôi không tách chúng ra khỏi cơ thể, tôi có thể thoải mái điều khiển, miễn là trong tầm kiểm soát, nhưng một khi tách rời, lại đòi hỏi sức chịu đựng của cơ thể.

Khi giải phóng một lượng lớn ma lực (tạm), độ khó sẽ tăng lên, và số lần tôi có thể giải phóng chúng giảm đi.

Tôi rất vui vì sau bao tháng chờ đợi, cuối cùng tôi cũng có thể tách và điều khiển được ma lực (tạm) một cách thoải mái. Maa, tôi có lỡ tập luyện hơi quá, và kết quả là,

“Ý thức của tôi bay đi mất tiêu.”

Khi bất tỉnh, tôi đang nằm trên đùi của Theo và anh ấy đang đọc cho tôi nghe một cuốn sách. Có lẽ anh ấy sẽ nghĩ tôi chỉ ngủ quên như bình thường.

Tôi tỉnh dậy ở trong nôi.

Có một thứ mà tôi cần phải xác minh.
Lượng ma lực (tạm) trong cơ thể tôi đã giảm đi nhiều.

Maa, dù sao thì chúng sẽ hồi phục theo thời gian mà thôi.

Còn một điều nữa, đó là tổng lượng ma lực (tạm) mà tôi có đã tăng lên chỉ bằng cách giải phóng chúng tới một điểm đủ lớn, sau đó ngủ và lặp lại như vậy thành một vòng tuần hoàn.

Tuy nhiên, nếu tôi giải phóng ma lực (tạm) đến bất tỉnh, tổng lượng ma lực (tạm) mà tôi có sẽ không tăng lên... chắc vậy.

Đây không phải trong game, nên tôi không thể biết chính xác được mức độ thay đổi của mình.
Có khi chúng cũng chẳng tăng lên nữa.

Hiện tại tôi không có cách nào chứng minh giả thiết của mình.

Quan trọng nhất bây giờ là tôi sẽ nâng cao số ma lực (tạm) mà tôi có.

Tổng số ma lực (tạm) càng cao, tôi càng làm được nhiều điều.
Gì chứ, những thứ thế này phải tích lũy càng nhiều càng tốt.

Tổng hợp lại từ những lần thử nghiệm thành công lẫn thất bại, tôi đã đúc kết được năm điều.

1. Có một cảm giác đặc biệt khi kiểm soát ma lực, việc điều khiển một lượng ma lực lớn (tạm) sẽ khó hơn rất nhiều so với một lượng nhỏ.
2. Ma lực ở bên ngoài cơ thể (tạm) khó kiểm soát hơn nhiều so với ma lực ở bên trong cơ thể (tạm).
3. Khi giải phóng ma lực (tạm), lượng ma lực (tạm) còn lại trong cơ thể giảm xuống (không phải tổng lượng ma lực mà tôi chứa được, mà là lượng ma lực hiện hữu trong cơ thể?).
4. Lượng ma lực (tạm) mất đi sẽ hồi phục dần dần theo thời gian (nếu giải phóng đến một mức độ nào đó, tổng lượng ma lực ma tôi chứa được sẽ tăng lên?)
5. Khi cạn kiệt ma lực (tạm) tôi sẽ bất tỉnh, khi sức chịu đựng của tôi cạn kiệt, tôi cũng sẽ bất tỉnh nốt.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Tôi đã thành công trong việc chạm vào lượng ma lực tách ra khỏi cơ thể (tạm).

Tuy không thể bằng với cảm giác chạm vào ma lực (tạm) của mẹ, nhưng cũng gần gần như tương tự như thế.

Tất cả mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
Bằng việc tách ma lực ra khỏi cơ thể (tạm), sẽ lại có rất nhiều thử thách mới đang chờ tôi khám phá.
Tôi sẽ tiếp tục nâng cao bình chứa và tập luyện cách điều khiển.

Sau tám tháng, đôi mắt tôi vẫn không có tiến triển gì cả.
Thật may là tôi vẫn có việc để làm.
Nếu không thì tôi sẽ chết vì buồn chán mất.

Thiệt đó!

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.