Nigotta - Chương 9
Chương 9: Tôi được mười hai tháng tuổi
Đã trôi qua 12 tháng rồi.
Đó là ngày mà tôi "lần đầu" rời khỏi căn phòng.
Bạn không nghe nhầm đâu, lần đầu tiên đó.
Tôi tắm bằng một chiếc bồn tắm nhỏ đặt ở trong phòng, bữa
ăn của tôi được phục vụ trong phòng, và việc đi vệ sinh thì đã có những chiếc
tã lót.
Maa, tôi chỉ là một đứa trẻ, và có rất nhiều thứ tôi
không thể tự chủ được......
Tôi chẳng thể tự mình làm được gì cả.
Xấu hổ á? Ăn có ngon không dzậy?
Tôi chỉ là một đứa trẻ thôi! Thế nên không sao hết! Đồ
Kami-sama chết bầmmmm!
Những người thường đến phòng tôi gồm có anh, chị, mẹ, cha
và vú em.
Nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai đưa tôi ra ngoài cả.
Người duy nhất tới từ "bên ngoài" đó là ông bác
sĩ già.
Việc ăn, uống, ngủ, nghỉ đều không có gì phải lo lắng cả.
Nói cách khác, tôi chẳng cần phải ra ngoài; mà cũng chẳng
ai đưa tôi ra ngoài hết.
Mà tôi cũng không muốn tự mình đi đâu hết.
Chỉ riêng việc luyện tập thôi cũng khiến tôi phát mệt rồi.
Cơ mà nếu nói không ai muốn đưa tôi ra ngoài thì cũng
không đúng.
Anh trai tôi, Theo, rất yêu cây cối, thậm chí anh còn tự
trồng cây trong vườn.
Và không ngừng nói với một đứa trẻ chưa đầy một tuổi như
tôi về những thứ như bonsai hay đại loại như vậy.
Có lẽ anh ấy cũng muốn được tôi chứng kiến thành quả của
anh lắm.
Chị Ellie đang chăm sóc một thảm hoa lớn gồm rất nhiều
loài hoa, chị còn trồng cả những cây ăn được lẫn cây những không ăn được.
Và còn rất nhiều thứ mẹ và chị cùng làm mà tôi chẳng thể
hiểu nổi.
Giống như Theo, khi nói về những luống hoa, Ellie có thể nói
chuyện với tôi cả ngày về nó.
Có lẽ chị ấy cũng muốn được tôi chứng kiến thành quả của
chị lắm.
Mà thực ra thì cả hai người họ cũng đã nói với tôi.
Rằng muốn được Lily chứng kiến những đứa con tinh thần
của mình.
Họ nói vậy vì nghĩ rằng, một đứa trẻ chưa đầy một tuổi sẽ
không thể hiểu những gì họ nói.
Họ chắc chắn hiểu rằng, dù có đưa tôi đến tận nơi, thì
tôi cũng không thể nhìn thấy gì cả.
Đôi lúc như thế, họ lại tỏ ra buồn bã và hối hận.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Vài ngày trước "lần đầu" tiên của tôi, ông bác
sĩ già có tới và khám bệnh như thường lệ.
「Lilianne
Ojou-sama, mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo... "Mắt Mây Mù" sẽ theo
cô đến hết đời...」
Tôi không hiểu vài từ lắm.
Sau đó, ông bác sĩ già nói rằng, ông đã gặp rất nhiều
người có cùng triệu chứng, tìm kiếm rất nhiều tài liệu khác nhau hoặc chí ít là
những đầu mối nhỏ nhất về việc chữa bệnh.
Nhưng ông không thể tìm ra cách chữa, tất cả những người
mắc chứng "Mây Mù" sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.
"Mắt Mây Mù"
Hiểu rồi, có vẻ như, người mắc bệnh có đặc điểm là đôi
mắt trắng đục.
Dựa vào tài liệu nghiên cứu, chỉ có một số người bị bẩm
sinh; còn lại hầu hết mọi người bị nhiễm bệnh rồi từ từ phát triển.
Nói cách khác, tôi là một trường hợp hiếm.
Nguyên nhân do đâu, và cách chữa như thế nào, hiện nay
chưa có ai tìm được lời giải.
Triệu chứng phát bệnh là mù hoàn toàn, giống như đêm tối
không có ánh trăng.
Không phải suy giảm thị lực dần dần đâu, mà là hoàn toàn
đen kịt.
Giống như một cơn sấm bất ngờ mà không hề báo trước,
không thể cản được.
Claire nghe vậy chỉ nói một vài từ.
「......vậy
à......」
Chỉ vậy thôi.
Như thể cô đã từ bỏ tất cả mọi thứ, như thể đã chấp nhận
tất cả rồi.
Có thể cô ấy biết tôi mắc chứng mây mù từ khi mới lọt
lòng.
Nhưng, những lời khẳng định của bác sĩ già dường như đã
dập tắt hi vọng cuối cùng của mẹ.
Bác sĩ đã tới thăm rất nhiều bệnh nhân mắc chứng
"Mây Mù" và nghiên cứu rất nhiều tài liệu để chắc chắn không mắc sai
lầm.
Liệu hai người họ có đang hi vọng vào cái sai lầm đó
không nhỉ.
Bởi vì Theo và Ellie đều biết, hai người họ hiểu được nên
họ không đưa tôi ra khỏi phòng.
Bởi vì những thứ mà họ yêu thích và muốn được đứa imouto
yêu quý của mình chứng kiến; nó sẽ không thể thấy được.
Thế nên, không ai đưa tôi ra ngoài hết.
Và hôm nay, tôi được đưa ra ngoài.
Tất nhiên, tôi không có đi một mình, mẹ đang ôm tôi và đi
bên cạnh mẹ là anh trai và chị gái.
Tầm nhìn của tôi chìm vào bóng tối.
Nhưng mà không sao hết, dù tôi mắc phải chứng "Mây
Mù" thì tôi vẫn có thể thấy được ma lực (tạm).
Mẹ đang ôm tôi vào lòng, anh trai và chị gái đang đi bên
cạnh cô ấy; không màu; nhưng vẫn đủ để tôi thấy rõ họ.
Vì thế, tôi không có buồn.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Nơi này có vẻ như là một hành lang, nhiệt độ ở đây có hơi
lạnh hơn trong phòng một chút, nhưng có một vật chứa ma lực (tạm) trông giống
như một chiếc lò sưởi đang phả nhiệt từ phía trên, nên tôi không cảm thấy khó
chịu cho lắm.
Cảm giác như đang đi xuống tầng. Vậy là tôi hiện đang đi
xuống cầu thang ha.
Và phòng tôi ở tầng hai.
Trước giờ tôi cứ tưởng nhà mình chỉ có một tầng chứ.
Còn nữa, bộ quần áo mà tôi mặc bây giờ khác với những bộ
thường ngày rất nhiều.
Tôi thường mặc quần dài với váy hoặc với áo, nhưng hiện
giờ tôi đang mặc một chiếc váy tay phồng ba-lông*.
Và một chiếc ruy-băng lớn tới mức, thậm chí có thể nhìn
thấy từ phía trước, đang mắc kẹt phía sau lưng tôi. Claire và Ellie thì khen
tôi giống một fairy-san nhiều lắm.
Tóc của tôi được chăm sóc rất cẩn thận.
Có một số thứ khiến tôi không chắc chúng có phải là một
phần của trang phục không nữa. Một dải băng buộc đầu và một lô những gì gì mà
tôi không thể biết được đang tọa vị trên đầu tôi.
Tôi không thể nhìn thấy mình trong gương, vì thế tôi đã
thử chạm vào chúng.
Tôi có được thông báo gì về một bữa tiệc không nhỉ?
Tôi không thể nhìn rõ quần áo của mình vì chúng không
chứa chút ma lực (tạm) nào cả, nhưng tôi có thể hiểu được phần nào.
Dù có cố gia cường thị giác đến mức nào đi chăng nữa, thì
tôi vẫn không thể thấy được các chi tiết.
Tôi có thể thấy được chi tiết của gương mặt, nhưng quần
áo thì không thể đâu.
Cảm giác này thực sự rất kỳ lạ, tôi không tài nào thấy
được quần áo của mọi người..
Quần áo có một thứ ranh giới rất khó để miêu tả.
Chúng có một làn ranh giới lớn, còn những thứ phụ kiện
như bông tai hay dây chuyền thì có một làn ranh giới nhỏ.
Maa, nếu có một sợi dây chuyền trên của quần áo thì tôi
sẽ không thể nào mà biết được.
Quần áo hay phụ kiện trong mắt tôi lại chỉ là những làn
ranh giới.
Liệu tôi có thể tăng cường thị giác nếu tôi chăm chỉ
luyện tập hơn không? Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!
Quần áo thì trông như vậy, và cơ thể người thì không
trong suốt.
Vì thế, để có thể "nhìn" được những chi tiết áo
quần, tôi phải tự tay chạm vào.
Thế giới này vẫn còn nhiều điều đang chờ tôi khám phá.
Tôi cảm thấy hơi phấn khởi rồi đó!
Có vẻ như chúng tôi đã đến cuối cầu thang.
Sau khi đi được một đoạn, anh trai và chị gái tôi cùng
đẩy một thứ gì đó.
Maa, nó không chứa ma lực (tạm) nên tôi không thể biết
được.
Dựa vào hành động, có thể là một cánh cửa chăng?
Giống như một cánh cửa đôi vậy á.
Cửa đôi ha...... gia đình tôi có vẻ giàu có đấy chứ?
Bình thường thì nhà người ta đâu có đủ rộng để lắp cửa đôi
đâu đúng không?
Iya, có thể đây là thế giới khác, và cửa đôi là rất đỗi
bình thường đối với họ thì sao ta?
Trong khi mải mê suy nghĩ, cánh cửa mở và ban-ban-ban
những âm thanh vang vọng.
Làm tôi giật mình rồi đấy nhé, nhưng tôi thường không
biểu lộ cảm xúc nên họ sẽ không chú ý đến tôi trừ khi tôi cất tiếng nói.
Tôi nghe thấy rất nhiều lời nói ban phước lành.
Và đầy những tiếng người mà tôi chưa từng được nghe thấy.
À, phải rồi, hôm nay là sinh nhật của tôi mà.
Cuối cùng tôi cũng đã được một tuổi.
Kể từ ngày tôi tới thế giới này, một năm đã trôi qua.
Nhanh đến chóng mặt.
Vậy là đây là bữa tiệc sinh nhật của tôi rồi.
Tầm nhìn của tôi phủ toàn một màu tối, tuy nhiên tôi có
thể thấy con người bằng ma lực (tạm). Phản chiếu trong mắt tôi là những hình
nhân màu trắng.
Kể từ ngày tôi tới thế giới này, một năm đã trôi qua.
Tôi đã gặp được tổng cộng 6 người.
Nhưng số người tụ tập ở đây đã vượt quá năm mươi rồi.
Rất nhiều người tới chúc tôi những phước lành.
Tôi muốn khóc quá đi.
Claire đang ôm tôi và chầm chậm bước vào bước vào vòng
ban phước.
Ở đó, cô ấy ngồi bên cạnh cha tôi, Alek.
Ellie ngồi cạnh Claire, Theo ngồi cạnh Alek, và họ ban
phước cho tôi một lần nữa.
Trái tim tôi ngập tràn trong cảm xúc.
Hôm nay, tôi sẽ phá bỏ giới hạn tôi đặt ra cho bản thân
mình.
Kể từ ngày tôi tới thế giới này, một năm đã trôi qua.
Một đứa trẻ không bao giờ nói hay bộc lộ cảm xúc.
Sẽ kết thúc vào hôm nay.
「Ariatou-gozaimashu*」
Và tôi nở một nụ cười tươi nhất của mình.
「「「「「「Ka, kawaiii!!!!!」」」」」」」
…… Thực sự mà nói thì, tôi không mong chờ phản ứng như
vậy lắm đâu...
~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Áo tay phồng ba-lông, thường có thể thêm thắt một chút,
hoặc cách điệu. Nhưng cơ bản nó trông như thế này. Lilianne được cách điệu thêm
một chiếc nơ bướm bự tổ chảng nữa khiến cô rất bực mình!
Đã trôi qua 12 tháng rồi.
Đó là ngày mà tôi "lần đầu" rời khỏi căn phòng.
Bạn không nghe nhầm đâu, lần đầu tiên đó.
Tôi tắm bằng một chiếc bồn tắm nhỏ đặt ở trong phòng, bữa
ăn của tôi được phục vụ trong phòng, và việc đi vệ sinh thì đã có những chiếc
tã lót.
Maa, tôi chỉ là một đứa trẻ, và có rất nhiều thứ tôi
không thể tự chủ được......
Tôi chẳng thể tự mình làm được gì cả.
Xấu hổ á? Ăn có ngon không dzậy?
Tôi chỉ là một đứa trẻ thôi! Thế nên không sao hết! Đồ
Kami-sama chết bầmmmm!
Những người thường đến phòng tôi gồm có anh, chị, mẹ, cha
và vú em.
Nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai đưa tôi ra ngoài cả.
Người duy nhất tới từ "bên ngoài" đó là ông bác
sĩ già.
Việc ăn, uống, ngủ, nghỉ đều không có gì phải lo lắng cả.
Nói cách khác, tôi chẳng cần phải ra ngoài; mà cũng chẳng
ai đưa tôi ra ngoài hết.
Mà tôi cũng không muốn tự mình đi đâu hết.
Chỉ riêng việc luyện tập thôi cũng khiến tôi phát mệt rồi.
Cơ mà nếu nói không ai muốn đưa tôi ra ngoài thì cũng
không đúng.
Anh trai tôi, Theo, rất yêu cây cối, thậm chí anh còn tự
trồng cây trong vườn.
Và không ngừng nói với một đứa trẻ chưa đầy một tuổi như
tôi về những thứ như bonsai hay đại loại như vậy.
Có lẽ anh ấy cũng muốn được tôi chứng kiến thành quả của
anh lắm.
Chị Ellie đang chăm sóc một thảm hoa lớn gồm rất nhiều
loài hoa, chị còn trồng cả những cây ăn được lẫn cây những không ăn được.
Và còn rất nhiều thứ mẹ và chị cùng làm mà tôi chẳng thể
hiểu nổi.
Giống như Theo, khi nói về những luống hoa, Ellie có thể
nói chuyện với tôi cả ngày về nó.
Có lẽ chị ấy cũng muốn được tôi chứng kiến thành quả của
chị lắm.
Mà thực ra thì cả hai người họ cũng đã nói với tôi.
Rằng muốn được Lily chứng kiến những đứa con tinh thần
của mình.
Họ nói vậy vì nghĩ rằng, một đứa trẻ chưa đầy một tuổi sẽ
không thể hiểu những gì họ nói.
Họ chắc chắn hiểu rằng, dù có đưa tôi đến tận nơi, thì
tôi cũng không thể nhìn thấy gì cả.
Đôi lúc như thế, họ lại tỏ ra buồn bã và hối hận.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Vài ngày trước "lần đầu" tiên của tôi, ông bác
sĩ già có tới và khám bệnh như thường lệ.
「Lilianne
Ojou-sama, mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo... "Mắt Mây Mù" sẽ theo
cô đến hết đời...」
Tôi không hiểu vài từ lắm.
Sau đó, ông bác sĩ già nói rằng, ông đã gặp rất nhiều
người có cùng triệu chứng, tìm kiếm rất nhiều tài liệu khác nhau hoặc chí ít là
những đầu mối nhỏ nhất về việc chữa bệnh.
Nhưng ông không thể tìm ra cách chữa, tất cả những người
mắc chứng "Mây Mù" sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.
"Mắt Mây Mù"
Hiểu rồi, có vẻ như, người mắc bệnh có đặc điểm là đôi mắt
trắng đục.
Dựa vào tài liệu nghiên cứu, chỉ có một số người bị bẩm
sinh; còn lại hầu hết mọi người bị nhiễm bệnh rồi từ từ phát triển.
Nói cách khác, tôi là một trường hợp hiếm.
Nguyên nhân do đâu, và cách chữa như thế nào, hiện nay
chưa có ai tìm được lời giải.
Triệu chứng phát bệnh là mù hoàn toàn, giống như đêm tối
không có ánh trăng.
Không phải suy giảm thị lực dần dần đâu, mà là hoàn toàn
đen kịt.
Giống như một cơn sấm bất ngờ mà không hề báo trước,
không thể cản được.
Claire nghe vậy chỉ nói một vài từ.
「......vậy
à......」
Chỉ vậy thôi.
Như thể cô đã từ bỏ tất cả mọi thứ, như thể đã chấp nhận
tất cả rồi.
Có thể cô ấy biết tôi mắc chứng mây mù từ khi mới lọt
lòng.
Nhưng, những lời khẳng định của bác sĩ già dường như đã
dập tắt hi vọng cuối cùng của mẹ.
Bác sĩ đã tới thăm rất nhiều bệnh nhân mắc chứng
"Mây Mù" và nghiên cứu rất nhiều tài liệu để chắc chắn không mắc sai
lầm.
Liệu hai người họ có đang hi vọng vào cái sai lầm đó
không nhỉ.
Bởi vì Theo và Ellie đều biết, hai người họ hiểu được nên
họ không đưa tôi ra khỏi phòng.
Bởi vì những thứ mà họ yêu thích và muốn được đứa imouto
yêu quý của mình chứng kiến; nó sẽ không thể thấy được.
Thế nên, không ai đưa tôi ra ngoài hết.
Và hôm nay, tôi được đưa ra ngoài.
Tất nhiên, tôi không có đi một mình, mẹ đang ôm tôi và đi
bên cạnh mẹ là anh trai và chị gái.
Tầm nhìn của tôi chìm vào bóng tối.
Nhưng mà không sao hết, dù tôi mắc phải chứng "Mây
Mù" thì tôi vẫn có thể thấy được ma lực (tạm).
Mẹ đang ôm tôi vào lòng, anh trai và chị gái đang đi bên
cạnh cô ấy; không màu; nhưng vẫn đủ để tôi thấy rõ họ.
Vì thế, tôi không có buồn.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Nơi này có vẻ như là một hành lang, nhiệt độ ở đây có hơi
lạnh hơn trong phòng một chút, nhưng có một vật chứa ma lực (tạm) trông giống
như một chiếc lò sưởi đang phả nhiệt từ phía trên, nên tôi không cảm thấy khó
chịu cho lắm.
Cảm giác như đang đi xuống tầng. Vậy là tôi hiện đang đi
xuống cầu thang ha.
Và phòng tôi ở tầng hai.
Trước giờ tôi cứ tưởng nhà mình chỉ có một tầng chứ.
Còn nữa, bộ quần áo mà tôi mặc bây giờ khác với những bộ
thường ngày rất nhiều.
Tôi thường mặc quần dài với váy hoặc với áo, nhưng hiện
giờ tôi đang mặc một chiếc váy tay phồng ba-lông*.
Và một chiếc ruy-băng lớn tới mức, thậm chí có thể nhìn
thấy từ phía trước, đang mắc kẹt phía sau lưng tôi. Claire và Ellie thì khen
tôi giống một fairy-san nhiều lắm.
Tóc của tôi được chăm sóc rất cẩn thận.
Có một số thứ khiến tôi không chắc chúng có phải là một
phần của trang phục không nữa. Một dải băng buộc đầu và một lô những gì gì mà
tôi không thể biết được đang tọa vị trên đầu tôi.
Tôi không thể nhìn thấy mình trong gương, vì thế tôi đã
thử chạm vào chúng.
Tôi có được thông báo gì về một bữa tiệc không nhỉ?
Tôi không thể nhìn rõ quần áo của mình vì chúng không chứa
chút ma lực (tạm) nào cả, nhưng tôi có thể hiểu được phần nào.
Dù có cố gia cường thị giác đến mức nào đi chăng nữa, thì
tôi vẫn không thể thấy được các chi tiết.
Tôi có thể thấy được chi tiết của gương mặt, nhưng quần
áo thì không thể đâu.
Cảm giác này thực sự rất kỳ lạ, tôi không tài nào thấy
được quần áo của mọi người..
Quần áo có một thứ ranh giới rất khó để miêu tả.
Chúng có một làn ranh giới lớn, còn những thứ phụ kiện
như bông tai hay dây chuyền thì có một làn ranh giới nhỏ.
Maa, nếu có một sợi dây chuyền trên của quần áo thì tôi
sẽ không thể nào mà biết được.
Quần áo hay phụ kiện trong mắt tôi lại chỉ là những làn
ranh giới.
Liệu tôi có thể tăng cường thị giác nếu tôi chăm chỉ
luyện tập hơn không? Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!
Quần áo thì trông như vậy, và cơ thể người thì không
trong suốt.
Vì thế, để có thể "nhìn" được những chi tiết áo
quần, tôi phải tự tay chạm vào.
Thế giới này vẫn còn nhiều điều đang chờ tôi khám phá.
Tôi cảm thấy hơi phấn khởi rồi đó!
Có vẻ như chúng tôi đã đến cuối cầu thang.
Sau khi đi được một đoạn, anh trai và chị gái tôi cùng đẩy
một thứ gì đó.
Maa, nó không chứa ma lực (tạm) nên tôi không thể biết
được.
Dựa vào hành động, có thể là một cánh cửa chăng?
Giống như một cánh cửa đôi vậy á.
Cửa đôi ha...... gia đình tôi có vẻ giàu có đấy chứ?
Bình thường thì nhà người ta đâu có đủ rộng để lắp cửa
đôi đâu đúng không?
Iya, có thể đây là thế giới khác, và cửa đôi là rất đỗi
bình thường đối với họ thì sao ta?
Trong khi mải mê suy nghĩ, cánh cửa mở và ban-ban-ban
những âm thanh vang vọng.
Làm tôi giật mình rồi đấy nhé, nhưng tôi thường không
biểu lộ cảm xúc nên họ sẽ không chú ý đến tôi trừ khi tôi cất tiếng nói.
Tôi nghe thấy rất nhiều lời nói ban phước lành.
Và đầy những tiếng người mà tôi chưa từng được nghe thấy.
À, phải rồi, hôm nay là sinh nhật của tôi mà.
Cuối cùng tôi cũng đã được một tuổi.
Kể từ ngày tôi tới thế giới này, một năm đã trôi qua.
Nhanh đến chóng mặt.
Vậy là đây là bữa tiệc sinh nhật của tôi rồi.
Tầm nhìn của tôi phủ toàn một màu tối, tuy nhiên tôi có
thể thấy con người bằng ma lực (tạm). Phản chiếu trong mắt tôi là những hình
nhân màu trắng.
Kể từ ngày tôi tới thế giới này, một năm đã trôi qua.
Tôi đã gặp được tổng cộng 6 người.
Nhưng số người tụ tập ở đây đã vượt quá năm mươi rồi.
Rất nhiều người tới chúc tôi những phước lành.
Tôi muốn khóc quá đi.
Claire đang ôm tôi và chầm chậm bước vào bước vào vòng
ban phước.
Ở đó, cô ấy ngồi bên cạnh cha tôi, Alek.
Ellie ngồi cạnh Claire, Theo ngồi cạnh Alek, và họ ban
phước cho tôi một lần nữa.
Trái tim tôi ngập tràn trong cảm xúc.
Hôm nay, tôi sẽ phá bỏ giới hạn tôi đặt ra cho bản thân
mình.
Kể từ ngày tôi tới thế giới này, một năm đã trôi qua.
Một đứa trẻ không bao giờ nói hay bộc lộ cảm xúc.
Sẽ kết thúc vào hôm nay.
「Ariatou-gozaimashu*」
Và tôi nở một nụ cười tươi nhất của mình.
「「「「「「Ka, kawaiii!!!!!」」」」」」」
…… Thực sự mà nói thì, tôi không mong chờ phản ứng như
vậy lắm đâu...
~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Áo tay phồng ba-lông, thường có thể thêm thắt một chút,
hoặc cách điệu. Nhưng cơ bản nó trông như thế này. Lilianne được cách điệu thêm
một chiếc nơ bướm bự tổ chảng nữa khiến cô rất bực mình!
*Bản
dịch không hợp lắm với những người chưa biết gì về văn hóa Nhật Bản và đặc biệt
là ngôn ngữ Nhật vì những câu thường gặp bản thân trans sẽ không dịch.
Leave a Comment