TomoImo - Chương 4

Chương 4: Chỉ có giáo viên mà tên đực kia cuồng là quyến rũ đối với tôi

“T-Tên Mashiro là Tsukinomori Mashiro v-và từ giờ trở đi cô ấy sẽ nhập học trường này. Ừm, ờm, thì, thật ra…  Ooboshi Akiteru-kun và Mashiro… thật ra đang hẹn hò.”
Ngày hôm nay đã bắt đầu bằng rắc rối.
Một học sinh đột nhiên chuyển đến, một mĩ nhân đột nhiên ghé thăm, một mối quan hệ đột nhiên được tuyên bố.
---Nhờ chuỗi thông tin đột ngột từ màn tự giới thiệu của cô, những người bạn cùng lớp trông thất thần như thể vừa chơi xong trò tàu lượn siêu tốc. Và--
“Bạn ấy đang hẹn hò với Ooboshi…? Thiệt á…?!” 
“Ể, xinh thế mà cặp với Ooboshi đúng là phí của giời.”
“Đúng lúc tao vừa nghĩ cuối cùng lớp mình mới có một em ngon nghẻ chuyển đến… Vãiiiiii!”
“Ooboshi là thằng vẹo nào thế?”
Tôi bị cơn lũ câu hỏi và oán giận nhấn chìm. Với cả cái tên nói cuối cùng kia --- ít ra cũng phải nhớ tên bạn cùng lớp ngươi chứ. Mà thật ra, tôi cũng chẳng nhớ tên bọn họ nữa thế nên tôi cũng chẳng dám mạnh miệng phản bác. Mọi khi thì sự hiện diện của tôi mờ nhạt ngang không khí, nhưng ngay khi cụm từ ‘Người yêu’ được nhắc đến, tôi đều được bọn họ chú ý tới ư? Có bao nhiêu tên khốn thèm khát cuộc sống tràn ngập tình yêu vậy?
“Được rồiiiii, hỏi cái đã! Bạn gặp Ooboshi-kun ở đâu?”
“Ể? Ừm… nhà vệ sinh?”
“Hm?”
Con ngốc này. Sao lại làm cái trò ngu ngốc là nói sự thật đó chứ. Mà khoan đã, đó đâu có phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đâu. Cậu không thể nghĩ kĩ hơn – nói thế nào nhỉ -- một tình huống bình thường hơn? Như là, gì đó như gặp nhau từ mười năm trước chẳng hạn? Ít ra cũng phải thử chứ?
“Ưm… Mashiro không nhớ kĩ lắm. M-Mà thôi… tớ rất mong được học với tất cả các cậu!” 
Mashiro hấp tấp cúi đầu, kết thúc cuộc trò chuyện và hướng tới chỗ ngồi của mình. Tất cả các học sinh khác đều đồng loạt thở dài thất vọng, nhưng thôi kệ đi.
Đúng đó, đây mới là đời thực. Mà những diễn biến bê nguyên từ light novel hay anime ra, còn lâu mới xảy ra nhé.
Chà, chuyện đó chỉ thu hút sự chú ý cùng lắm là một tiếng đồng hồ, sau đó mọi người sẽ không còn tò mò gì nữa. Chỉ là bản chất của con người mà thôi. Là một học sinh chuyển trường xinh đẹp nên cô được đối xử như một thần tượng, nhưng ngay sau khi tin cô có bạn trai lọt ra ngoài, đám ngốc đó chắc đủ khôn ngoan mà dừng lại. Xem ra Oji-san đã đúng. Đúng là chủ tịch một tập đoàn toàn thế giới có khác. Cúi gằm mặt vì xấu hổ, Mashiro vội vàng ngồi xuống chỗ ngồi cạnh tôi. Hết sức tự nhiên, chỗ ngồi cạnh tôi ngày hôm nay trống không. Lão già đó ảnh hưởng cỡ nào vậy? Bác ấy bắt cóc hiệu trưởng trường tôi hay sao?
“Cùng nhau cố gắng nhé”, tôi nói với Mashiro kèm một nụ cười gượng.
Khi tôi làm vậy, cơ mặt căng như dây đàn của Mashiro giãn ra và…
“Đừng bắt chuyện với Mashiro, tên siêu biến thái nhà vệ sinh. Mashiro sẽ không tha thứ cho ngươi, ok?” cô nói với tông giọng lạnh lẽo.
“Dù vừa nãy cậu tỏ ra rất nhút nhát. Tại sao cậu lại biến thành nữ hoàng khi tớ bắt chuyện với cậu?”
“Là vì Mashiro ghét ngươi. Thế thôi.”
“Cậu còn không có ý định giả vờ làm bạn gái tớ sao?”
“Không hẳn. Bọn họ toàn là những kẻ ngu ngốc. Nói thế rồi thì bọn họ không nghĩ ngợi nhiều đâu. Mashiro sẽ không giả vờ thân thiết với ngươi cho dù đó chỉ là diễn. Đừng nhìn ta nữa.”
“Không, không như thế được đâu…”
Chúng tôi thì thầm với âm lượng đủ nhỏ để người khác không nghe thấy. Cho dù tôi nghĩ rằng ít nhất thì hai đứa nên tỏ ra thân thiết ở trường để tăng độ tin cậy cho lời tuyên bố ban nãy, rõ ràng Mashiro nghĩ hoàn toàn khác.
“Ê, họ đang hẹn hò thật hả?”
Đúng như tôi dự đoán, chúng tôi thu hút mọi ánh nhìn trong lớp.
“Học sinh chuyển trường đó trông đang rất giận dữ. Hình như cô ấy ghét Ooboshi thì đúng hơn?”
“Ngu thế. Chính xác là vì họ là cặp người yêu nên mới cãi nhau như vậy. Bố mẹ mày suốt ngày cãi nhau có đúng không?”
“Đúng! Mày nhắc mới nhớ, không khí chiến tranh lạnh này rất quen!”
…Tôi nghe thấy hết đấy, lũ khốn. Nhưng tôi mừng là bọn chúng rặt một lũ ngu. Xem ra chúng tôi có thể diễn màn kịch này mà không cần phải làm gì nhiều. Vấn đề tất nhiên là từ nay trở đi. Bỏ qua mấy tên nhân vật quần chúng kia, đến cả một tên cô độc như tôi cũng có vài người quen mà cần phải giải thích tình hình. Một trong số người đó rướn người lên từ chỗ ngồi phía sau tôi và khẽ lên tiếng.
“Tôi bất ngờ à nha… Aki có bạn gái á? Ông giữ bí mật bấy lâu nay à?”
“Ozu… xin lỗi, giải thích thì lâu lắm, nhưng tôi cam đoan rằng ông đang hiểu nhầm rồi.”
“À, được thôi. Tôi nghĩ cũng có gì đó sai sai.”
“Việc ông khéo hiểu người khác khiến tôi đỡ được bao thời gian đấy.”
“---Có liên quan tới vụ đó không?|
“……À thì có đấy.”
Tôi có một người bạn thật sự biết nghĩ cho người khác. Tất nhiên cậu ta biết tôi phải thỏa thuận với Chủ tịch Tsukinomori. Dù sao cậu ta cũng liên quan tới vụ này như tôi mà. Thế nên tôi cần phải giải thích tình hình hiện tại cho cậu ta sau.
…Nhưng tôi nên giải thích kiểu gì giờ?
“Tôi sẽ kể chi tiết cho ông sau, nhưng tóm lại là chúng tôi đang đóng vai cặp đôi giả.”
Phải rồi, chắc đó là một lời giải thích tạm chấp nhận được. Đáp lại, Ozu bật cười.
“Ông y hệt nhân vật chính trong một bộ rom-com.”
“Có mà ông ấy. Lúc nãy, chủ tịch hội học sinh đó gọi ông đấy. Một chị gái rất xinh đẹp đó chứ.”
“Máy tính trong văn phòng hội học sinh không chạy được nên chị ấy muốn tôi ngó qua xem thế nào.” 
“Nhưng tại sao chị ấy lại cất công nhờ Ozu, một đứa kém một năm tuổi? Điều đó chứng tỏ rằng chị ấy có hứng thú với ông đấy, chàng trai.”
“Naaaah, có mỗi chuyện như vậy mà cũng nghĩ chị ấy thích tôi, chắc tôi sẽ trở thành thằng thất bại mất.”
“Còn nhiều ví dụ khác nữa nhé. Trong trung tâm mua sắm trước nhà ga, ông va vào một cô gái bí ẩn. Con nhỏ dở hơi đó chạy đi mà không trả tiền bánh taiyaki của nhỏ. Chắc là ông từng gặp con nhỏ đó ít nhất một lần rồi phải không?”

“Đúng là tôi lúc nào cũng thấy cô ấy ở trước nhà ga. Hoàn toàn là ngẫu nhiên đó chứ. Cô ấy bảo tôi đãi cô vài cái bánh taiyaki.”

“Con nhỏ đang nhắm tới ông, tôi cá luôn.” 
“Thằng ngu này, suy nghĩ logic của ông đi đâu cả rồi? Va vào một chàng trai và bắt phải đãi một bữa ăn? Đào đâu ra vụ đó.”
“Vậy là ông không đãi nhỏ đó sao?”
“Tất nhiên là không? Cô ấy chuồn đi khi tôi chạy đi gọi cảnh sát.”
Oa, rất hợp lí và hết sức thuyết phục.
“Ông đúng chuẩn một nhân vật chính. Đi tới đâu dựng flag tới đó.”
“Ha ha, tôi nghĩ là Aki đọc nhiều lú rồi.”
Trong thế giới này, có những người sinh ra để mang trọng trách trở thành một nhân vật chính. Người bạn này của tôi, Kohinata Ozuma, chắc là sinh ra dưới chùm sao đó. Cậu ta là người được chọn. Chúng tôi là bạn đã được ba năm rồi và tôi có thể nói rằng, cậu ta là hiện thân của nhân vật chính trong rom-com.
Trong khi cả trăm người đàn ông được ban cơ hội đó duy nhất một lần trong đời, còn cậu ta gần như tuần nào cũng gặp gái xinh. Trên lề đường, ở trường, trên mạng. Ở những nơi kì lạ nhất. Chưa kể tất cả bọn họ đều thể hiện tình cảm rõ ràng với Ozu. Và người trong cuộc không phải là kiểu người thích đi ve vãn nữa. Không hề luôn. Thật ra cậu ta không có hứng thú với yêu đương. Thay vào đó, cậu ta chạy theo sở thích lập trình và thưởng thức văn hóa otaku, cũng như đắm chìm trong công việc tạo game. Cậu ta là một otaku đích thực sống đúng là mình. Dù không có hứng thú với việc chạm mặt gái, chuyện đó vẫn xảy ra suốt thôi. Và chính cậu ta còn không nhận thức được điều đó.
Cậu ta không phải là nhân vật chính rom-com thì còn ai vào đây nữa?
“Thứ duy nhất còn thiếu nữa là một đứa em gái brocon, nốt cái đó là hoàn hảo… Chà, có lẽ là bất khả thi rồi.”
“Bởi vì Iroha YÊU Aki mà ~! Aki là nhân vật chính theo góc nhìn của tôi đó.”
“Không, không bao giờ có chuyện đó.”
Xung quanh tôi chỉ toàn những đứa con gái ghét tôi. Ví dụ như con mắm phiền phức Iroha hoặc cô bạn ngồi kế bên Mashiro tỏa ra sát khí rằng “Bắt chuyện với tôi là tôi giết”. Đáng buồn thay.
“Mhm… Mà tôi không muốn bị gọi là main đụt.”
“Nếu Iroha cho tôi thấy một biểu cảm kiểu mặt đỏ bừng tới tận mang tai khi nhỏ thấy tôi thì có lẽ tôi sẽ tin ông.”
Chà, bảo rằng mặt đất nằm trên bầu trời nghe còn đáng tin hơn.
*
Sau khi tiết đầu kết thúc, chúng tôi có một tiết giải lao ngắn. Tương tác thực sự giữa của tôi với Mashiro đã có. Đó là tôi cho cô ấy nhìn vào sách bài tập của tôi. Cứ khi nào tay hai đứa gần tới mức sắp chạm vào nhau, cô ấy sẽ lùi lại như thể dị ứng với tôi và lườm tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo. Khi tôi nhận ra hành động đó lặp lại năm lần đến khi giờ học kết thúc, tôi chỉ có thể thở dài trong thảm bại. Tôi có thể thấy hiệu quả học bài của mình đang tụt dốc, có lẽ là bởi stress.
Thế này thì lợi chẳng thấy đâu mà toàn thấy hại cho dù tôi đã được lợi rất nhiều từ cuộc thỏa thuận này với Oji-san…
Khi tôi đang bận nghĩ ngợi, một tên học sinh nam bước về phía tôi với một nụ cười tươi trên mặt.
---Oái, rùng cả mình. Cái mặt đó bị sao vậy? Rõ ràng nó đang nói rằng ‘Tôi sẽ cho cậu một câu hỏi rất kì quặc.’ Cậu ta có thể biểu lộ ý định ấy qua gương mặt quả thực là ấn tượng.
“Ooboshi~ tên này, đúng là có bạn gái luôn.”
“…À ừ.”
Cố gắng trả lời một cách thờ ơ.
“Cậu đã có bé Kohai khá thân thiết đó rồi mà phải không? Tôi cứ tưởng là cậu đang hẹn hò với em ấy.”
---Ể?
Ê, không thấy bạn gái người ta đang ngồi ngay cạnh sao mà còn nói thế. Mà Mashiro sẽ không ghen tuông vì bạn trai giả của cô đâu, tôi còn không muốn hình dung ra cảnh tượng ấy nếu cô ấy có ghen thật. Tên này là một thằng đần không biết đọc bầu không khí hay là đang ghen tị với bạn trai của nữ sinh chuyển trường xinh đẹp này đây? Dù sao thì cậu ta đúng là phiền phức.
“Đó chỉ là em gái của Ozu. Chúng tôi chỉ là người quen và không hề như thế chút nào.”
“Ồ ~ Hai người thân với nhau thật mà. Hôm nọ em ấy còn đến đây nhờ vả cậu chuyện gì đó phải không?”
“Nhỏ muốn xin vài lời khuyên mà nhỏ không nói được với anh trai của mình.”
“Thiệt á? Lạ ghê nha. Có chắc là cậu không giấu giếm chuyện gì không đấy ~?”
Cho dù thế tôi cũng không kể với cậu đâu.
Vì càng lúc càng bực mình với cuộc trò chuyện này, tôi quyết định đi luôn vào nguồn gốc vấn đề. 
“Vì cậu có vẻ thích bàn tán về chuyện yêu đương nhỉ, tôi có nên kể cho cậu vài thứ hay ho không nhỉ?”
“Ồ, là gì đó?”
“Cậu đang để ý cô giáo chủ nhiệm, Kageishi-sensei, phải không?”
“Ể, sao cậu biết?”
Là vì tôi nắm rõ mối quan hệ người với người trong cái lớp này. Mà Ozu là người duy nhất tôi có thể gọi là bạn và tôi không còn quan hệ bạn bè nào ngoài cậu ta, tôi luôn quan sát kĩ lưỡng những người xung quanh mình. Trong xã hội này, thông tin là vũ khí duy nhất hợp pháp. Bạn sẽ không biết được bao giờ bạn cần nó. Tôi luôn giơ ăn-ten bắt sóng. Tôi có những lá bài tẩy bí mật.
“Cô ấy khá nổi tiếng mà. Có một đống tin đồn liên quan tới cô ấy.”
“Ánh mắt lạnh lùng của cổ thật tuyệt. Được cô ấy gắt gỏng mắng mỏ khiến tôi cảm thấy như một cánh cửa mới của cuộc đời mở ra.”
“Thế này thì sao? Cậu có biết gu đàn ông của cô ấy không?” 
“Ể? Nếu có thể thì tôi biết liền. Nhưng mà nghe chừng bất khả thi lắm, nhỉ?”
“Đơn giản thôi. Tôi nghe từ một giáo viên thân với cô ấy.”
“Thiệt á?! Này, nói cho tôi biết đi! Tôi sẽ làm mọi cách để biến cổ thành của tôi!!”
Và cậu ta sập bẫy ngay. Não tên này thiếu i-ốt trầm trọng. Tôi thật sự lo lắng cho tương lai tên này.
“Hình như Kageishi-sensei thích đàn ông thích đàn ông khổ dâm.”
“Mhm? Chờ chút đã. Cậu vừa nói gì…?”
“Tôi nói lại này. Cô ấy thích đàn ông thích đàn ông khổ dâm.”
“Không chỉ là đàn ông khổ dâm?”
“Không chỉ đàn ông khổ dâm đâu, mà là đàn ông thích đàn ông khổ dâm. Tóm lại là cô ấy thích đàn ông cuồng cơ bắp.”
“Thiệt không? Đàn ông khổ dâm á?”
“Thiệt. Đàn ông khổ dâm.”
“Vậy thì… nếu tôi thể hiện tình yêu dành cho đàn ông khổ dâm thì…!!!”
“Tình yêu của Kageishi-sensei sẽ là của riêng ông.”
“Diiiiiiiiiiia!”
“Diiiiiaa!!!”
Chúng tôi phấn khích đập tay. Tất nhiên là bịa đặt hết. Dù tôi chỉ bịa ra để chế giễu cậu ta, tôi thật sự cảm thấy ghê tởm. Nhưng cứ đà này chắc tên ngốc này sẽ đi quanh trường rêu rao rằng mình cuồng cơ bắp. Tôi nhìn lưng cậu ta khi cậu ta hân hoan quay về chỗ ngồi và chắp tay lại để thực hiện một lời cầu nguyện nho nhỏ.
Chúc mừng cậu đã kết thúc khoảng thời gian thanh xuân của mình sớm.
“……………”
“Hmm?”
Tôi cảm thấy có ánh nhìn chĩa vào phía bên cạnh mình và tôi quay lại nhìn. Tất nhiên, nguồn gốc ánh nhìn đó là Mashiro.
Nhìn chằm chằm chằm chằm.
Cô ấy đang nhìn tôi chòng chọc tới mức tôi nghe được cả âm thanh đó.
Có lẽ hành động vừa rồi của tôi hơi quá đáng. Ừ đó. Tôi xin lỗi, tôi cũng nghĩ mình hơi quá đà. Cho tôi xin lỗi.
---Khi tôi nhìn lại với ánh mắt chứa chan những suy nghĩ đó…
“……Hừm”, cô ngoảnh mắt đi với vẻ mặt không hài lòng.
---Chà, cũng có vẻ hợp lý.
Được rồi, đành phải cân nhắc về hành động của mình và không chơi đều mấy đứa bạn cùng lớp nữa. Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ vui lên thôi.
Tôi đã nghĩ vậy. Tôi quá ngây thơ.
Vui thì chẳng thấy đâu, tâm trạng của Mashiro đạt tới điểm cực thấp sau tiết thứ hai.
Dù tôi lại gần để cho cô ấy xem chung sách bài tập, cô ấy cuỗm nó luôn và ném cho tôi mấy cuốn light novel cô đang đọc. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành phải đọc chúng suốt cả tiết, nhưng chúng toàn là những bộ rom-com xoay quanh main đụt. Tôi cũng chẳng thích hay ghét thể loại này, nhưng cô ấy đang tính làm gì khi cho tôi đọc chúng? 
Và khi đến giờ giải lao tiếp theo---
“Mashiro đói. Mua cho cô ấy cơm nắm đi. Tốt hơn là cơm nắm có nhân không phải hải sản.”
“Hả? Tại sao tớ lại phải chạy vặt cho cậu?”
“Bạn trai thì phải làm thế, có đúng không? Hay là chúng ta kết thúc màn kịch này lại nhé?”
“Gự… được rồi. Tớ sẽ mua cho cậu một cái.”
---Và thế là tôi trở thành culi của cô.
Mashiro đưa ra những yêu cầu vô lý cho tôi, trêu tôi chẳng vì lý do gì và cố nói chuyện càng ít càng tốt. Chuyện này cứ tiếp diễn tới tận tiết ba. Cảnh đoàn tụ trong hoàn cảnh cực kì tệ hại không có nghĩa là cậu được đối xử với tớ tệ hại như vậy nốt! Hồi đó, cô ấy là một cô chị họ nhút nhát và dễ thương. Cô ấy đã được giáo dục kiểu gì vậy? Trong suốt tiết đầu cô ấy không tỏ ra thế này đâu. Ngay sau giờ giải lao mới ra nông nỗi này.
…Đừng bảo là cô ấy nghe thấy vụ tôi quan hệ thân thiết với một bé kouhai và giờ cô ấy ghen… hay đại loại vậy?
---Không, không bao giờ có chuyện đó. Mashiro không phải bạn gái thật của tôi. Cô chỉ là một cô bạn gái giả ghét tôi tới tận xương tủy. Chẳng có lý do gì để cô nổi cơn ghen cả…
Thời gian trôi qua tàn nhẫn vậy sao? Khi còn bé, cô chạy lon ton sau tôi như con cún con, nhưng giờ thì cô y hệt như Nữ Hoàng Băng Giá hay có trong light novel. Cô chỉ nói chuyện với tôi khi ra lệnh hoặc cho tôi biết cô ghét tôi nhường nào. Cách cư xử này so với Iroha thì còn phiền phức ở một cấp độ hoàn toàn khác. Giả vờ làm bạn trai Mashiro tới khi tốt nghiệp có lẽ vất vả hơn tôi tưởng nhiều. Liệu tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ Oji-san giao phó và tìm được một chỗ ngồi trong công ty bác ấy?
Khi tôi dùng thời gian của mình để đau buồn cho những gì đang diễn ra, tiết 4 đã bắt đầu. Khi chuông reo lên, bầy không khí trong lớp thay đổi chóng mặt, như một cơn bão đang tới gần.
---Phải rồi, Mashiro chưa xứng đáng nhất với danh hiệu “Nữ hoàng”. Sắp tới đây mới là “Thời gian của Nữ Hoàng” thực sự --- “Nữ hoàng Độc địa” nỗi đáng sợ nhất của cả lớp.
Rầm!!!
Cánh cửa lớp bật mở. Ngay lúc đó, gương mặt tất cả các học sinh trong lớp đông cứng lại. Khi căng thẳng và im lặng tràn ngập phòng học, chỉ có âm thanh của giày cao gót gõ lên sàn nhà vang lên. Giáo viên nữ với kiểu tóc búi lên, Kageishi Sumire, bước ra sau bàn giáo viên và im lặng quan sát học sinh trước mặt mình. Cô nhìn họ chằm chằm với ánh mắt đầy sát khí…
“Xem ra chuồng khỉ hôm này đóng cửa.”
Dường như thống trị được lớp học khiến cô thỏa mãn, môi cô vẽ lên một nụ cười nhẹ.
“…Vậy thì bắt đầu tiết học. Trang 127, công thức thứ ba”, Sumire gõ thước kẻ lên bàn giáo viên.
Cùng lúc đó, như những người lính tập dợt, tất cả 40 học sinh mở sách bài tập. Mà có lẽ hơi khác so với các tiết trước, nhưng đây mới là bắt đầu một tiết học bình thường của Kageishi Sumire.
“Đến giờ hỏi đáp. Nếu ai không hiểu chỗ nào thì giơ tay.” 
“………!!!”
Đây rồi --- vẻ mặt của mọi người đều như muốn nói vậy.
Sau một năm học cũng khá quen rồi nên mới đầu học kỳ thế này là chuyện bình thường. Trong giáo dục bình thường ở Nhật, khi giáo viên giải thích nội dung trong sách, họ sẽ tiếp tục hỏi những câu khó hơn. Nhưng với Kageishi Sumire thì ngược lại.
“Giáo viên chỉ giảng qua sách chẳng khác gì rác rưởi. Học sinh tự đi mà đọc những gì viết trong đó. Nếu không hiểu chỗ nào thì công việc của một giáo viên là giúp đỡ chúng.”
Những lời Sumire phát biểu trong tiết học đầu tiên khắc sâu vào não tôi. Khi ấy, tôi cảm thấy hiểu được ngụ ý của cô và tôi đồng ý rằng đây có lẽ là một cách nghĩ tuyệt vời và hiệu quả.
…Tuy nhiên, với phương pháp chỉ đạo này, vẫn có người không làm theo.
“Em xin lỗi. Em quên đọc sách”, một học sinh đeo kính giơ tay nói.
Ra vậy… định biểu tình đây mà. Trong cái lớp này, cậu ta được coi như là thần đồng. Nhất định cậu ta không phải là kiểu người sẽ quên mấy chuyện như vậy. Đánh giá từ tình hình, cậu ta không hề quên đọc sách; chỉ đơn thuần là cậu ta không thèm đọc. Lý do cậu ta đang nói thật đơn giản. 
“A, chúng ta có thể dừng cách dạy này không ạ? Em muốn được giảng dạy bình thường từ đầu.”
Một lời đề nghị thay đổi tình hình hiện tại!
Sau khi liếc mắt nhìn học sinh vừa phát biểu, Sumire thở dài và nói…
“Tôi hiểu rồi, thật phí quá. Thế thì tự học nhé.”
Vài câu đó dập tắt cuộc biểu tình của học sinh.
“N-Nhưng… Ừm, cách dạy này rất là kì quặc. Em chưa từng nghe có cách nào như vậy trước kia.”
“Cũng phải. Dù sao thì là vì tôi quản lý lớp học khác so với người khác.”
“C-Cô thật vô trách nhiệm!!! Rốt cuộc cô chẳng hề có ý định dạy bọn em tử tế gì cả!”
“Vô trách nhiệm? Cái người không chuẩn bị tiết học đàng hoàng đang nói từ đó sao?”
“Gự…!”
Một câu phản dame cực gắt khiến cậu học sinh câm nín. Và cô tiếp tục nói.
“Cậu cứ chống đối người chỉ bảo cho mình thì cậu trở thành kẻ tầm thường, tôi không quan tâm. Nhưng tôi không chịu trách nhiệm cho chuyện đó. Cách dạy của tôi chắc chắn thành công và đó là cách tôi chịu trách nhiệm.”
“Grrrr…!”
“’Giữ lời’, ‘Nghiêm khắc với bản thân’, ‘Lập tức báo cáo sai sót cho cấp trên…’ xã hội cần những đức tính đó. Bất cứ ai không có chúng đều là rác thải của nhân loại.”
“…Uuuu…”
“Hãy ghi nhớ điều đó trong đầu nếu cậu muốn trở thành người tử tế. Nếu cậu hiểu rồi thì ngồi xuống.”
“…V-Vâng…”
Cậu học sinh nam lúng túng ngồi xuống trong thất bại ê chề. Bình thường đôi mắt sau chiếc kính mắt cậu ta tràn đầy tự tin lắm, nhưng nó đã bị cướp mất chỉ bằng vài câu nói.
---Cô ấy vẫn khủng khiếp như mọi khi. Giáo viên này quả thực không biết kiềm chế.
“Thế thì câu hỏi tiếp theo?”
Từ đầu tới cuối tiết học đó, bầu không khí khắc nghiệt ấy tiếp tục thống trị căn phòng. Cảm giác như học gộp hai hay ba tiết học liền một lúc vậy. Cuối cùng cũng chấm dứt bằng tiếng chuông reo.
“---Hết giờ rồi hử? Tiết tiếp theo đọc tới trang 135. Vậy thôi.”
Sau khi nói câu đó, bầu không khí mới chùng xuống. Sumire thu gọn tài liệu và toan bước ra cửa phòng thì --- cô đột nhiên dừng lại và quay ra nhìn tôi. Bởi vì hành động bất thường này của “Nữ hoàng Độc địa”, tôi tự dưng được các học sinh khác xung quanh chú ý.
…Hình như dạo này tôi được chú ý hơi nhiều…
“Ooboshi-kun. Tới phòng tư vấn vào giờ nghỉ trưa.”
“…Tại sao ạ?”
“Cậu biết rất rõ tại sao mà”, cô vừa nói với giọng nhỏ vừa lườm tôi với ánh mắt sát khí đằng đằng.
“Ra vậy… em hiểu rồi.”
“Nhớ đến đúng giờ đấy.”
Sumire-sensei chỉ bỏ lại câu đó rồi rời đi với những âm thanh giày cao gót xa dần. Và khi âm thanh đó tắt hẳn---
“Ê, Ooboshi, liệu cậu sẽ an toàn chứ?”
“Ý cậu là sao?”
Cậu bạn cùng lớp bình thường không nói chuyện với tôi, Takashi (tạm thời), lên tiếng. Chắc chắn cậu ta là normie.
“Cậu sẽ mặt đối mặt với nữ hoàng trong phòng cố vấn… Cậu đã làm cái quái gì vậy?”
Tất cả bọn họ chỉ đối xử đặc biệt với tôi vào những lúc thế này. Mà lần này tôi cũng chẳng trách họ được. Dù sao thì phòng cố vấn về cơ bản là lãnh thổ của Sumire. Cô ấy sẽ triệu tập những học sinh đạt điểm trượt hoặc tới muộn. Đằng sau cánh cửa khóa mà không có cách nào để ngó vào bên trong, cô ấy sẽ giáo huấn mặt đối mặt với những kẻ đó. Có tin đồn rằng có một tên yankee để quả tóc chào mào và xỏ khuyên mũi bước ra khỏi phòng sau một tiếng đồng, cải tạo hoàn toàn.
Thế nên việc tôi bị gọi lên lâu đài của “Nữ hoàng Độc địa” thu hút sự chú ý cũng phải thôi. Nhưng vì tôi không ghê gớm đến mức vậy, tôi bình tĩnh đáp.
“Tôi đã làm gì à… Có lẽ là một hành động xứng đáng với án tử hình.”
“Vấn đề lớn đấy. Sao cậu vẫn có thể bình tĩnh thế?”
“Không sao. Tôi không dễ chết thế đâu”, tôi hờ hững đáp lại và đứng dậy từ chỗ ngồi của mình.
Ozu ngăn tôi lại trước khi tôi có thể bước đi.
“…Có thật sự là không sao chứ?”
“Đến cả Ozu cũng lo lắng cho tôi á? Không cần phải lo, được chưa? Tôi sẽ quay lại sớm thôi.”
“…Ừ-Ừ.”
Tôi cười nhẹ với Ozu và bước ra khỏi lớp. Trông cậu ta vẫn hơi lo lắng.
Từ giờ trở đi sẽ là chiến tranh. Để coi cô đang toan tính điều gì, “Nữ hoàng Độc địa”-sama.
*
“Em xin phép.”
Tôi lịch sự gõ ba lần để tỏ ra lễ phép. “Vào đi”, giọng một người phụ nữ trẻ.Tôi từ từ mở cửa. Thứ chào đón tôi là đống thiết bị tra tấn khác nhau. Và khi đang nhìn chằm chằm mấy đồ vật đó, Kageboshi Sumire nói.
“Cậu nhanh đấy. Đã chuẩn bị sẵn sàng chết rồi sao?”
“Em không muốn lãng phí một giây phút nào.”
Sumire bật cười rợn người còn tôi ngồi lên một chiếc ghế gần đó. Quan sát tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, cô dậm gót chân và bật dậy khỏi chiếc ghế, bước về phía tôi với khuôn mặt ác quỷ và…
“Akiteru-sama, tôi rất xin lỗi!!!”
…quỳ gối trước mặt tôi. Bằng một lực mạnh tới nỗi sàn nhà lún xuống một chút. Đúng là một nghi thức hết sức trang trọng, như một nhân viên quỳ gối trước sếp.
“Xem ra cô đã biết mình phạm phải tội gì, Murasaki Shikibu-sensei.”
“Á-Ánh nhìn đầy sát khí…”
“Tất nhiên. Tôi vội vã tới đây để trừng phạt cô càng nhanh càng tốt.”
“Uuu… nhưng nhưng nhưng! Vì tôi chưa kịp sửa soạn trong cho giữa kỳ nên tôi không có thời gian để vẽ minh họa!”
“Hình như cô vẫn còn thời gian để xem ‘Anh yêu của em’ cơ mà?”
“Công việc và sở thích là hai việc khác nhau!”
“Có lẽ chúng ta có thể giải quyết vấn đề này nếu ta cắt truyền hình vệ tinh mãi mãi.”
“Á-Ác quỷ!!! Cậu nói thật sao?! Tôi sẽ chết nếu cậu dứt anime ra khỏi tôi!”
“Phải rồi, có lẽ là hơi quá…”
Kageishi Sumure. Bút danh: Murasaki Shikibu-sensei.
Ai ngờ “Nữ hoàng Độc địa” thống trị toàn bộ học sinh trong lớp và thuyết giảng bọn họ mỗi lần cô có cơ hội, quả thực là một họa sĩ minh họa không bao giờ biết làm đúng giờ. Nhân tiên, tất cả thiết bị tra tấn ở đây đều là đồ dỏm và chỉ để dọa học sinh và giáo viên tránh xa chỗ này để cô có thể bí mật vẽ vời mà không bị làm phiền.
“’Những con lợn không thể đúng giờ nên cuốn gói và cút đi.’” Tôi nhắc lại lời cô.
“Ự…”
“Đám con lợn anh chị đẻ ra trong lốt con người. Tuân theo quy tắc xã hội là bài đầu tiên anh chị phải học. Tụi bây! Bao giờ mới trở thành người hả?”
“Ể…”
“’Giữ lời, Nghiêm khắc với bản thân, Lập tức báo cáo sai sót cho cấp trên…; Bất cứ ai không có chúng đều là rác thải của nhân loại.’”
“Thứ lỗi cho tôi! Tôi rất xin lỗi! Nhưng nhân cách ‘Nữ hoàng’ đó chỉ là một vai kịch của tôi và cảm giác được là giáo viên hách dịch với học sinh thích lắm mmmm!!!”
Nước mắt nước mũi tèm lem, “Nữ hoàng Độc địa”-sama đang cố gắng hết sức để xin tạ lỗi.
Aa, tôi rất muốn chụp một bức cảnh tượng này và gửi lên nhóm chat của lớp… Mà tôi còn chẳng ở trong nhóm chat đó.
Cô giáo máu lạnh, hay đúng hơn là cô giáo vô dụng này, thật sự nên cám ơn tôi vì tôi không có nhiều bạn bè.
“Tôi kinh ngạc vì không ngờ cô có thể nói ra những lời đó đấy.”
“Tôi đâu còn cách nào khác mà?! Vì tôi là giáo viên nên tôi phải giữ gìn phẩm giá của mình! Nếu không thì trật tự trong lớp sẽ bị lũ normie và du côn đập tan đó cậu có biết không?!”
“Ngày nay đào đâu ra đám học sinh như thế nữa. Cô lấy thông tin đó từ đâu thế?”
“Trong manga kể vậy mà!”
“Nghe cũng hợp lý đó.”
Tóm lại vấn đề là ở cả lớp. Nhưng dừng sử dụng manga để tham khảo cho phương pháp dạy của mình đi nhé?
“Haiz… Cách dạy đó cũng đâu có sai.”
Nếu bạn chỉ chép y nguyên từ bảng bê xuống vở thì chẳng cần giáo viên làm gì. Thay vào đó đọc sách là đủ rồi. Tôi phải đồng ý với cô về vụ đó. Bởi vậy, bạn có thể tự học và sử dụng những kiến thức ngoài lề do giáo viên cung cấp, bạn sẽ có một phương pháp học hiệu quả nhất.
“Thế nào mà chẳng được… Vậy cô minh họa tới đâu rồi? Cho tôi coi tiến độ xem nào.”
“A, cái đó thì. Tới giờ…”
Sumire rút ra máy tính bảng của mình và bắt đầu làm trò dễ thương vì lý do nào đó---
“…Là thế này… có lẽ vậy?”
---và cho tôi coi một trang vẽ trống không.
“Tôi chắc là chúng ta có thể sử dụng đồ tra tấn ở đây phải không?”
“Khô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ông!!!”
“Cô nói ‘Là thế này’ là thế nào?! Cô đang coi thường tôi hả?!”
“Ý tôi là aaaaa, tôi không biết phải làm sao vì tôi đang bị khủng hoảng gggggg!!!”
“Thế thì phải hỏi lời khuyên của tôi chứ. Trước khi quá muộn.”
“Ể, nếu tôi nói rằng mình đang gặp khủng hoảng thì hình tượng ngầu lòi của tôi sẽ bị phá hủy, cậu không nghĩ thế sao?”
“Cái ‘hình tượng ngầu lòi’ của cô giờ đâu mất rồi?”
“Oái, oái, oái, tôi xin lỗi tôi xin lỗi, xin đừng đánh đúng vào những chỗ huyệt trên đôi vai tê của tôi nữa! Aheeeee, gãy vai tôi mất!”
Khi tôi ấn ngón tay thô bạo vào những chỗ nhạy cảm, Sumire thét lên và thở mạnh. Rồi cô gục xuống sàn với khuôn mặt ahegao, run rẩy và co quắp.
Nhân tiện, huyệt tôi vừa đánh trúng có tên là ‘Kensei’. Mà tôi chưa bao giờ thử động vào đó, nhưng xem ra có vẻ rất hiệu quả. Khi tôi tìm hiểu thể trạng hiệu quả nhất để học tập, tôi đã nghiên cứu rất nhiều huyệt khác nhau trên cơ thể con người.
“Thiệt tình… Không ai lại ngờ rằng một giáo viên đáng sợ như vậy lại là một con người vô dụng nhường này…”
“Ahiiii… C-Khậu có nhói thế thì…”
“Chà, câu chuyện của chúng ta khởi đầu cũng chẳng khá hơn là bao---“
Tôi hồi tưởng lại khi đang nhìn xuống nữ giáo viên ngã quỵ kia.
*
Chuyện xảy ra vào đợt nghỉ hè năm ngoái---
Hôm đó là ngày nóng kỉ lục trong vài năm trở lại đây. Và đó là ngày tôi mặt sưng mày sỉa tới triển lãm quốc tế. Một sự kiện otaku nào đó với lịch sử lâu đời, nơi những con người tài năng tụ tập lại.
---Tôi tới NatsuComi để thu thập thông tin.
Mục tiêu của tôi là tìm một họa sĩ minh họa. Tôi đã tìm được một lập trình viên là Ozu, nên những thành viên còn lại cần tìm là đạo diễn kịch bản và một họa sĩ. Nói thật là, tìm được dân chuyên nghiệp hay bán chuyên nghiệp trong cái đống người này là một kế hoạch táo bạo, chưa kể tôi còn là học sinh cao trung đang cố tuyển họ. Ngay từ đầu tôi đã biết. Họ chắc sẽ chỉ xem đây là một trò đùa hay đại loại thế. Tuy nhiên tôi vẫn tiếp tục rảo bước trên lối đi giữa các gian hàng của các họa sĩ, đưa danh thiếp và đưa ra lời đề nghị liên tục.
Tôi không thể kiếm được một cuộc thỏa thuận trong ngày đầu tiên và ngày thứ hai và đến cả ngày thứ ba cũng không phải là ngoại lệ---
Sau khi bị họa sĩ thứ 78 từ chối, cuộc gặp định mệnh mới đến. Một gian hàng với vài tác phẩm đủ thế loại vẽ từ một bộ manga shounen nổi tiếng. Bìa vẽ một cậu trai trẻ bị trêu chọc bởi một Onee-san cao lớn với ánh mắt kích thích. Cách vẽ cậu trai khiến tôi khá thích thú bởi cảm giác rất thật. Đúng là bốc mùi Onee-san X Shouta.

…Đẹp đấy.
Tôi đã tìm kiếm tên nhóm và họa sĩ, nhưng chỉ thấy mỗi trang chủ của nhóm mà không có lịch sử buôn bán gì. Tôi đã kì vọng rất nhiều khi thấy cô chưa làm việc cho công ty nào cả. 
Một người có trình độ như thế này mà lại là hoa chưa có chủ ư? Đúng nghĩa là một mỏ vàng ẩn luôn đó. 
“Ưm, xin lỗi, hoạ sĩ vẽ nên quyển sách này có ở đây không ạ?” Tôi hỏi người bán sách. Cô gái không rõ là cosplayer hay bạn của hoạ sĩ nhìn tôi với một vẻ mặt khó xử. 
“Ưm, à thì quý khách.... Ừm...”
Khi được người bán gọi, người bên trong cái buồng-
“Là một biên tập viên từ nhà xuất bản nào đó à? À, tôi rất biết ơn vì việc đó, nhưng công việc của chúng tôi là-”
--Đang từ chối giữa chừng, cô cứng họng lại khi thấy mặt tôi.
... Ừ, tôi cũng sốc lắm đó.
Không ngờ giáo viên bị khiếp sợ nhất trường lại đi vẽ doujin. Lại còn là cái thể loại học sinh sơ trung x nữ giáo viên xinh đẹp nữa chứ. 
*
“Dù không có nhiều kiến thức lắm trong ngành Luật, nhưng tôi khá chắc là nhân viên thuộc dạng công chức bị cấm làm thêm công việc khác. Vả lại, bán doujin cũng không phải là liêm chính gì đâu.” Tôi nói.
“T-tôi không làm khác được. Nếu như từ thiện chúng thì giá trị của doujinshi trong chợ sẽ giảm sút mất... Tôi cũng khá tôn trọng sự kiện này mà.”
“Tinh thần đó khá đáng ngưỡng mộ đấy, nhưng dẫu thế...”
Cô ta đúng là tự tin thật khi nghĩ rằng những tác phẩm của mình không phải là thứ rẻ mạt đến mức có thể đem cho miễn phí. Và điều đó cũng không hề sai. Hoạ sĩ chuyên vẽ doujin về mấy Onee-chan xinh đẹp và mấy thằng nhóc shota mang tên Kageboshi Sumire, bút danh Murasaki Shikibi, đã vẽ ra những con hàng có chất lượng vượt xa mong đợi của tôi. Cái này có thể dễ dàng được xuất bản trong mấy cái truyện tranh khiêu dâm dài tập không chừng. Vậy thì tại sao cô ấy không đi làm hoạ sĩ mà lại chọn nghề dạy toán ở trường phổ thông? 
“Mà, đó đúng là một cuộc gặp định mệnh. Nhờ đó mà tôi có thể có được những hình minh hoạ chất lượng mà không mất gì cả.”
“Ưuuuu... Đúng là ác quỷ... Đe doạ đến cả giáo viên nữa. Thật không thể tin nổi.”
“Chẳng phải đó là lỗi của cô vì đã để lộ điểm yếu của mình ra sao, thứ giáo viên mê shouta?”
“Ặc...”
“Với lại cô còn vẽ đúng cái thể loại nữa cơ.”
Công việc chính: Giáo viên 
Bộ mặt ẩn: Hoạ sĩ vẽ truyện tranh Onee-san x Shouta
Còn chưa kể đến việc trong các tác phẩm của cô ta, mấy thằng nhóc đẹp trai lúc nào cũng bị những cô giáo xinh đẹp dụ dỗ. Dù độ tuổi của mấy tên nhóc ấy có thể dao động từ tiểu học đến trung học cũng chẳng thay đổi được sự thiếu chín chắn trong đó.
“Và chuyện hay nhất là chúng ta còn sống trên cùng tầng trong cùng một khu chung cư nữa cơ.”
“Tôi cũng bị sốc đấy chứ?! Bây giờ thì lúc về nhà cũng không trốn được rồi!”
Đúng thế, tên nhóm của chúng tôi, ‘Liên minh Tầng thứ 5’ bắt nguồn từ việc tất cả thành viên trong đó đều tình cờ sống ở tầng thứ 5 của cùng một khu chung cư.
Nhưng có một ngoại lệ là người viết kịch bản, Makigai Namako-sensei. Dù vẫn còn một phòng trống trên tầng 5, nhưng chúng tôi vẫn không tán thành việc đó. Đã có một tác giả nổi tiếng viết kịch bản cho rồi, không thể mặt dày mà kêu anh ấy chuyển đến đây sống được. Có vẻ như anh ta viết ra được những khung cảnh và câu chuyện tráng lệ như thế là nhờ việc sống một mình, nên chúng tôi quyết định để yên cho ảnh.
Mà, giờ không phải là lúc nói về nguồn gốc của cái tên ‘Liên minh Tầng thứ 5’.
“Quay lại với chủ đề hồi nãy-”
Để thể hiện thấy sự thay đổi trong thái độ của mình, tôi bắt chéo chân trên ghế rồi nhìn xuống Sumire.
“Cô biết phải làm gì nếu không muốn nhà trường phát hiện rồi chứ?”
Tôi đe doạ lần nữa.
“Vẽ cho xong... mấy cái minh hoạ.” Sumire trả lời trong khi đang quỳ trên sàn. 
Nhưng cô ta ngay lập tức ngẩng đầu lên như thể nhớ lại việc gì đó.
“Nhưng tôi vẫn đang bị khủng hoảng mà! Nếu muốn vẽ xong nhanh thì cậu phải giúp tôi lấy lại động lực chứ.”
“Đó cũng là công việc của một nhà sản xuất. Tôi sẽ làm bất kì việc gì cần thiết để có được những bản vẽ đó.”
“-Cậu vừa nói là bất kì việc gì à?”
“Nếu việc đó nằm trong khả năng của tôi. Đương nhiên là không có chuyện tôi sẽ kéo dài hạn chót ra rồi.”
“Tôi không đòi hỏi thứ xa xỉ quá mức đó đâu, mà chỉ cần một thứ từ cơ thể của Akiteru-sama mà thôi.”
“Fufu,” Sumire thốt ra một tiếng khúc khích và cười một cách mê hoặc chỉ để nói câu-
“Tạm thời thì hãy cởi quần ra và cho tôi xem thằng nhỏ của cậu đi.”
....... 
.....
“...Alo, là cảnh sát phải không ạ?”
“Aaaaaaa đừngggg có gọiiiiii mấyyyyyy anhhhh cảnhhhhh màaaaaa!!! Tôi không muốn bị đình chỉ đâuuu, còn đồng lương bèo bọt của tôi nữaaaa!”
“Câm mồm lại đi, con đ* giáo viên phản cảm! Cô vừa nói gì thế? Thách cô nói lại lần nữa luôn đấy!”
“Nhưng nhưng nhưng! Lần này tôi phải vẽ một nhân vật nam mà mình không hề có hứng thú đó! Nếu là một em shouta thì cây bút của tôi nó đã tự chuyển động rồi, nhưng trong trường hợp này thì không được!”
Đứa trẻ bị chiều hư nhất thế giới. Đây là lần đầu trong đời tôi muốn thốt ra cụm từ đó.
“Nhưng tại sao lại bắt đầu bằng cái đó? Với lại cô không dùng Google được à?”
“Tôi không thể vẽ nếu không có sẵn một cái hình ảnh nude trong não được. Với lại dáng vóc của mỗi người cũng thay đổi tuỳ theo quần áo họ mặc nữa.”
“Điều đó không phải là sai, nhưng dẫu thế.”
“Có thể có những người vẽ được mà chỉ cần một hình ảnh mơ hồ... Nhưng nếu tôi làm thế thì chất lượng của tranh sẽ giảm mất. Không thể hạ thấp tiêu chuẩn như thế được!”
Đột nhiên con ả này nghiêm túc đến lạ.
...Mà, bỏ lời nói với cách hành xử của cổ qua một bên, nhưng nỗi ám ảnh với nghệ thuật đó không phải là hàng giả. Đó là lí do tôi muốn tôn trọng nguyện vọng của cô ta, nhưng-
“Tôi hiểu 95% lí lẽ của cô rồi. Thế còn 5% còn lại?”
“Thấy được thằng em của một học sinh cao trung khoẻ mạnh sẽ là một liều thuốc cho tâm hồn đó.”
“Xin chào, có phải là cảnh sát không-”
“Đùa thôi! Đó là xạo mà! Một trò đùa của cô giáo!”
“Làm như tôi bỏ ngoài tai cái câu đùa đó được ấy.”
Có vẻ như khả năng suy nghĩ của cô ta tan thành mây khói sau khi thức đêm cả buổi rồi. Chắc đó là do dạo này cái mồm của cô ả không gây sát thương cao như mọi khi.
“Hà... tạm thời thì đi ngủ thôi.”
“Xin lỗi, những cậu bé già hơn 10 tuổi thì có hơi...”
“Tôi không có yêu cầu cô chuyện đó.” 
Bị từ chối như thế cũng đau lắm đấy, nhưng tôi bỏ qua cơn đau trong tim mình và tiếp tục.
“Ý tôi là cô nên đi ngủ và làm thông thoáng tâm trí lại. Chắc là do cảm thấy hoảng loạn vì đang gặp khủng hoảng nên cô không ngủ được đủ giấc, đúng chứ?”
“...Ể, tởm quá.”
“Muốn kiếm chuyện à bà này?”
“À, không phải là tôi đang nói xấu cậu hay gì đâu, chỉ là lỡ miệng thôi mà!”
“Cái thể loại lí do gì vậy?”
“ ‘À, cậu ta đang đọc suy nghĩ của mình’ – kiểu vậy. Đó là ý của tôi.”
“Đương nhiên rồi. Chúng ta đã nói chuyện với nhau mỗi ngày được một năm chứ có ít ỏi gì đâu.” 
“Vì thế nên cậu mới đoán chuẩn như thế à... Ừ, dạo này tôi chẳng ngủ nghê gì cả.” Cô ấy thở dài trong khi tì một bên má lên tay. 
Khi hành động như thế thì cô ta trông giống một chị gái xinh đẹp trưởng thành thật. Giá như lúc nào cũng được như thế thì hay biết mấy. 
“Tạm thời thì đi ngủ đi. Và nhớ ăn uống đủ chất, có thực mới vực được đạo mà. Tôi sẽ gia hạn thêm nửa ngày cho cô.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
“Vậy, tôi đi đây.”
Tôi sẽ không ở lại quá lâu vì có một lũ bạn cùng lớp đang chực chờ tung mấy tin đồn nhảm ra nếu làm thế. 
Đứng dậy khỏi cái ‘ngai vàng’ của mình, tôi vẫy tay chào cô, rồi chuẩn bị ra khỏi phòng tư vấn học đường, nhưng đột nhiên-
“—À, khoan đã. Có một chuyện tôi muốn bàn.”
“Lại nữa à? Cô muốn xin lỗi vì một chuyện khác ngoài việc không kịp hạn chót--”
“Không phải! Cậu tin tưởng tôi thêm một chút không được à?”
“Cô mà cũng có quyền nói chữ đó ra à?—Vậy, vụ gì?”
“Là về Tsukinomori Mashiro-chan.”
“... Ra là thế à?”
“Ừ. Tôi không nói thế với tư cách hoạ sĩ của ‘Liên minh Tầng thứ 5’, nhưng với tư cách là giáo viên của cậu. Ooboshi-kun, tôi nghe nói cậu là bạn trai-”
“Là giả đò đấy.”
“Tôi cũng đoán thế.”
Khi được xác nhận lại mối nghi ngờ của mình, cô ta lập tức tin tôi. Tôi mừng vì mình được tin tưởng đến thế, nhưng mặt khác, không tên khốn nào tin rằng tôi có khả năng kiếm được bạn gái à?
“Khi bàn với chủ tịch Tsukinomori, ông ấy đã ép tôi làm thế như là một điều kiện cho thoả thuận của ta.”
“À, ra là vậy...” Sumire lẩm bẩm, để rồi cúi đầu xuống. “Xin lỗi. Vì chúng tôi mà cậu phải chịu đựng rất nhiều...”
“Vì cả đôi bên cùng có lợi nên không việc gì phải xin lỗi hay cảm ơn cả. Tôi sẽ không bỏ mặc mọi người trong liên minh như thế đâu. Còn về chuyện Honey Play thì tôi chỉ chọn ra con đường tốt nhất để tôi, cô và Ozu tiến về phía trước thôi. Do một người lớn như cô còn chẳng hành động trưởng thành được thì còn ai khác làm ngoài tôi nữa đây?”
“Cậu nói đúng, nhưng dù thế...” 
“Thứ mà tôi ghét nhất là sự chần chừ. Đặc biệt là khi nó làm lãng phí tiềm năng của ai đó. Khi thấy cô bị ép buộc làm giáo viên dù không muốn như thế, tôi không làm lơ được. Vì thế, tôi sẽ chấp nhận mọi loại điều kiện, dù nó có vô lí đến mức nào đi chăng nữa.”
“....”
Sumire nhìn tôi như thể muốn nói gì đó nhưng không thể. 
----Mà, tôi không muốn đào sâu hơn nữa. Không gặp trực tiếp, cứ cư xử như thể chưa thấy gì, và tiếp tục sống một cách vô lo vô nghĩ. Như thế thì tốt hơn nhiều.
Chỉ có nhiêu đó là quan trọng.
“Nhà trường đã ra lệnh cho bọn tôi đối đãi đặc biệt cho em ấy. Cho em ấy ngồi kế Ooboshi-kun, tránh khỏi lũ học sinh cá biệt và còn nhiều chú ý khác nữa... Và trong nguyên đống thông tin mịt mù đó, tôi đã để ý thấy một chuyện.” 
“Rằng nhỏ là một đứa hikikomori trước khi chuyển trường.”
“...Vậy là cậu đã biết. Thế có biết lí do tại sao không?” 
“Không, cái đó thì tôi không hỏi. Tôi không thích chỏ mũi quá mức vào chuyện của người khác.”
“Vậy thì tôi sẽ cho cậu biết.” Sumire đưa mặt của mình gần lại. “Con bé đó ----- hình như là đã bị bắt nạt.”
Tôi cũng đoán thế. Dù có thể có nhiều lí do để trở thành hikikomori, nhưng trong trường hợp này thì phạm vi của chúng đã bị thu hẹp lại. Và bị bắt nạt chính là thứ đầu tiên mà tôi nghĩ đến.
“Một đứa bạn cùng lớp đã làm rò rỉ bí mật gì đó của con bé và nó đã bị sỉ vả một cách nặng nề.”
“Bí mật?”
“Chúng tôi không có chi tiết của chuyện đó.”
“Mà, khi xét đến cảm giác của phụ huynh thì thế cũng hợp lí.”
Tôi cảm thấy mình đã dần hiểu ra lí do Oji-san đã chọn tôi để đóng vai bạn trai giả. Ông ấy không muốn đặt Mashiro vào tình huống không có bất kì đồng minh nào trong lớp. Dù là một thằng sống cô độc, nhưng tôi vẫn là một thằng con trai có thể bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.
“Chuyện là thế, nên tôi muốn nhờ cậu chăm sóc cô bé, và lo luôn vụ với Tsukinomori-san. Nếu như cậu muốn tiếp tục tận hưởng cuộc sống học đường hiện tại.”
“...Được thôi.”
“Fufu, cảm ơn cậu. Ooboshi-san cũng thích xen vào việc của người khác thật nhỉ.”
“Nghe chẳng giống lời khen gì cả.”
“Là khen mà. Dù sao đi nữa, nhờ cậu mà cả Ozuma-kun và tôi mới làm được chuyện mà mình đang làm hiện tại.” 
“...Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi, nên tôi xin cáo từ.”
“Fufu, cậu đang xấu hổ à.”
Tôi nghe tiếng khúc khích nhỏ nhẹ của vị nữ giáo viên đã đứng lên lại đàng hoàng sau lưng mình.
Vì nghĩ rằng mình nên kết thúc việc này cho êm thấm, tôi quay lại và cười gượng với cô một cái.
“Cô biết là tôi sẽ không gia hạn thêm deadline cho cô đâu, phải không?” 
“Chậc.”
Ê.
*
“Dù Sumire-sensei trông như là một người khá nguy hiểm nhưng cô ấy cũng biết nghĩ cho học sinh phết nhỉ. Đôi khi cô nói vài thứ khá điên rồ trong tiết Toán nhưng lúc nào cũng có dẫn chứng để chứng minh chúng.”
“Sao Ozu khen cổ lắm thế? Thế sao ông không cưa cô ta để tôi hốt được nhiều tranh minh hoạ hơn đi?”
“Không, kể cả một người như tôi cũng không làm được chuyện nguy hiểm thế đâu. Nhường cho Aki đấy.”
“...Nhưng tôi cũng chỉ là một học sinh cao trung bình thường thôi mà.”
“Cậu lại đùa rồi.”
“Đừng có cười một cách đáng sợ như thế nữa.”
--------------------------
Suu: 7k từ :<, với quả plot twist bà gv phải nói là vãi lờ



1 comment:

  1. Bộ này ít cmt vậy mình vào cmt đỡ vậy:D

    ReplyDelete

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.