TomoImo - Chương 5

Chương 5: Con em gái của bạn thân chỉ đẩy ngực nó vào mỗi mình tôi

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu sự kết thúc của một ngày học vất vả. Ngoài những học sinh của CLB về nhà đã phắn khỏi trường ngay khi chuông reo, cũng có những người đi hoạt động câu lạc bộ, và những người ở lại quá giờ để học ở thư viện. Và trong biển người đó, tôi nhìn cô công chúa Bạch Tuyết đang ngồi cạnh mình.

-Chắc là tôi sẽ trông nom cô ta, vì Oji-san đã đi xa đến mức nhờ giáo viên chủ nhiệm, thì không có lí do gì tôi phải ngồi yên đứng nhìn. Mà, tôi vẫn khá là chắc kèo cô ấy sẽ cắt ngang lời tôi bằng sự độc mồm của mình ngay khi tôi vừa nói xong một câu...

“Này-”
“Đừng có giả vờ như là bạn trai thật của Mashiro.”

Thay vì một câu, cô ta nhảy vào họng tôi khi chỉ mới nói xong một âm tiết nữa cơ. Cô có định diễn vai bạn gái cho đàng hoàng không thế, Mashiro? Có bao giờ nghĩ đến chuyện đó chưa?

“Ồ, đây là cái chiêu diễn trò kinh điển đó. Nếu như tôi nhớ không lầm thì giống loài “tsundere” đó dạo này đang đi vào sách đỏ rồi nhỉ?”

“Là loại không thích tỏ ra gần gũi ở chỗ đông người. Sự lạnh lùng thoáng qua và thiếu hoàn hảo của một thiếu nữ có những phẩm chất nữ tính của người phụ nữ Nhật Bản thời xưa thật là một cảnh tượng đẹp đẽ biết bao.”

“Sự độc địa trong lời nói của cô ấy làm người ta muốn cưới thật nhỉ.”

Những học sinh ở lại trong lớp sau giờ học đang thảo luận về cuộc trò chuyện mới nãy của chúng tôi.

Mấy người bị cái gì thế? Nhìn kĩ một tí thì ai cũng sẽ biết độ tương thích của hai đứa này đang ở mức thấp nhất rồi. Có vẻ như dù tôi và Mashiro có cãi nhau thật thì đám này cũng sẽ mỉm cười như thể một cặp vợ chồng già đang nhìn một đôi uyên ương trẻ cãi yêu vậy.

Và khi nhận ra điều đó, Mashiro phản ứng như thế này...

“Ư-ưm.... Đừng có nhìn Mashiro như thế mà...”

Cô ấy trông có vẻ xấu hổ với đôi má hơi đỏ lên của mình, rồi cúi đầu xuống như một con rùa rụt cổ lại vậy. Sau đó cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc lại và phi ra khỏi lớp học. Còn tôi thì chỉ có thể nhìn từ phía sau cô ta và tự cằn nhằn với bản thân.

“...Sao thái độ hoàn toàn quay ngoắt 180 độ luôn vậy...”

Ozu cười gượng trong khi đi về phía tôi.

“Ahahaha. Ít nhất thì cậu ấy chắc cũng là một cô gái tốt.”

“Bỏ chuyện người yêu qua một bên, tôi thấy cái này còn chẳng đến được mức bạn bè nữa. Làm sao mà trông coi được nhỏ bây giờ?”

Tôi có linh cảm rằng Ozu Nhân vật chính sẽ có thể xử lí được nếu như cậu ta ở trong hoàn cảnh như tôi. Và giờ, khi đã nhận vai bạn trai giả rồi thì tôi không thể để chuyện như thế xảy ra được. Nếu là Ozu thì chắc trong quá trình diễn tuồng, cậu ta sẽ cưa đổ cô ta bà nó luôn, và nếu thế thì Oji-san sẽ nổi cơn xung thiên.

“Bộ không có phương pháp nào hiệu quả à? Làm sao để tôi có thể làm hoà với bà hoàng khó tính này đây?”

“Hừm, nếu chỉ số thiện cảm của cô ấy đã ở mức âm như thế này rồi thì chả biết nữa.”

Một tên lúc nào cũng bắt đầu với mức độ thiện cảm 100% cũng có quyền nói thế à?

“Mà, khoảng cách hiện tại giữa hai đứa không phải là một vấn đề, nhưng-”

Nếu cứ đà này thì tôi muốn được sống hết tuổi học trò của mình mà không phải căng dây đàn trong đầu mọi lúc mọi nơi. Và chắc là Mashiro cũng cảm thấy tương tự.

“...Mà, chuyện đó để sau cũng được. Trước tiên thì về nhà cái đã. Đi chung không, Ozu?”

“À, xin lỗi. Chủ tịch mới nhờ tôi có chút chuyện.”

“Chủ tịch?... À, chủ tịch hội học sinh xinh đẹp ấy à? Có vẻ như cô ấy khoái ông rồi nhỉ.”

“Tôi chỉ là một chân sai vặt thôi. Ông biết tôi dở từ chối người khác đến cỡ nào mà.”


“Vậy luôn cơ à? Hồi học cấp 2 thì đúng thế, nhưng...”

“Mà, chuyện là thế đó. Hôm nay tôi không về nhà cùng được. Xin lỗi nhá.”

“Cũng chẳng trách được. Cố gắng lên.”

Đương nhiên là cố gắng để chinh phục route chủ tịch hội học sinh xinh đẹp rồi.

“Ừ, tôi sẽ cố gắng. Cố gắng làm những việc lặt vặt được giao.”

-Cái thằng nhân vật chính đầu đất này.

Trong khi nghĩ thế, tôi tiễn Ozu đi.

Có vẻ như hôm nay mình đi về nhà một mình à. Sao cũng được. Nếu thế thì vừa rảo bước về vừa xem bảng xếp hạng ứng dụng thôi.

Với tâm thế đó, tôi đi đến tủ giày của mình, và trong khi đang thay sang đôi giày dùng để đi lại...

“-Guha?!”

“Là ~ Ai ~ Nhỉ?”

Bỗng dưng một vật thể lạ gì đó tông vào tôi từ phía sau. Mà, nói là vật thể lạ nhưng danh tính của thứ đó đã rõ như ban ngày rồi. Chỉ có duy nhất một người sẽ tấn công tôi như thế trong lúc đang yên đang lành.

“Cái chất giọng phá huỷ màng nhĩ của tôi ngay khi nghe thấy, không của ai khác ngoài Iroha được.”

“Anh phóng đại lên quá rồi đấy!” Một giọng nói thánh thót tựa như tiếng chuông vang lên.

À mà, tôi gọi nó là cái chuông vì nó cứ vang vọng trong đầu tôi mãi. Phiền phức hết sức. (Tre: Không phải là do chú mày thích nghe giọng ẻm nên nhớ mãi trong đầu à?) (Suu: T lại thấy bắt đầu giống thằng Amane r đó <(“) )

Vì đang bám dính vào lưng tôi nên hơi ấm và mùi thơm của nhỏ (dù không dùng nước hoa) đang truyền thẳng vào mũi tôi. Tôi cố gắng kiềm chế con tim đang đập mạnh của mình, rồi bình tĩnh trả lời.

“Cô muốn gì? Và sao còn không mau thả ra?”

“Vì chắc chắn sau khi tan trường Senpai sẽ trở thành một tên cô độc tiếp nên Kouhai dễ thương này đến để động viên tinh thần cho anh đây ~!”

“Đó không phải là chuyện của cô. Và tôi đã kêu cô thả ra lần thứ mấy rồi?”

“Hể, vậy nếu em thả ra thì được à?”

“Cô đang muốn ám chỉ điều gì?” Cảm thấy có ẩn ý trong lời nói, tôi hỏi nhỏ.

Nhỏ cười nham nhở như thể đang chúc mừng tôi vì đã để ý, rồi nói tiếp.

“Anh không để ý à? Cái cảm giác M-Ề-M-M-Ạ-I này ~?”

“Ha! Chắc lại là ngực của cô th-ôi....?!”

“Ahaha, vậy là Senpai để ý rồi à ~?”

Đm, thiệt luôn?! Không, không thể nào được.

Cá nhân tôi chưa bao giờ được trải nghiệm nên không biết rõ, nhưng tôi có nghe qua những tin đồn rồi.

Sau khi đến một độ tuổi nhất định, con gái phải mặc áo ngực vì an nguy của bản thân và để tránh những con thú săn mồi trong lũ đàn ông. Đó là thường thức của xã hội ngày nay. Và cái áo ngực ấy đáng ra nên làm giảm cảm giác mềm mại của ngực con gái. Nếu chúng vẫn cực kì mềm, thì cô gái đang không mặc áo ngực-

“Senpai~ Thật ra~ Hôm nay em quên mặc áo ngực rồi. Và ngay bây giờ, phần trước của áo em đã bung hết nút ra rồi.”

“Đ-đừng có nói xạo. Tôi sẽ không bị lừa đâu. Bằng cách nào mà chuyện đó lại xảy ra được chứ?” Cổ họng tôi đang khô khốc nhưng vẫn cố rặng ra những lời đó.

Dù sao thì trong tình huống hiện tại, không có cách nào để xác nhận tính xác thực của điều Iroha vừa nói được.

“Hình như là dạo gần đây ngực của em lại to ra nữa rồi ~ Áo em chật quá ~ Nên khi em cử động mạnh cái, bùm, cúc áo rớt ra luôn!”

“Cái- Đừng bảo tôi là...”

“Vâng! Ngay khi Senpai quay đầu lại thì sự việc này sẽ thành diễn biến của mấy bộ phim 18+!!! Yay!”

Nhỏ nói chuyện đó với một thái độ rất là tỉnh bơ luôn.

“Này, đùa chẳng vui gì cả.”

“Ahahahaha! Em đang nghiêm túc 100% đó. Xấu hổ lắm nên em không thả ra được đâu, kya!”

“Đừng có đi độc thoại nội tâm chứ.”

Khỉ thật. Vì biết rằng tôi không được có bạn gái nên giờ nhỏ đang cố gắng thu hẹp khoảng cách để làm khó tôi à. Tại sao Iroha lại ghét tôi đến mức này cơ chứ?

--Nhưng nhỏ sẽ không đi xa đến mức đẩy bộ ngực trần vào lưng tôi đâu, nhỉ? Chắc lại là một trò lừa nữa rồi. Cho dù tôi có quay lại đi chăng nữa thì cũng sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Ừm.
......................................
....................
..........Nhưng nếu xác suất một phần một triệu đó xảy ra thì sao?

Đúng thật là vụ nhỏ nói rằng ngực mình đã to ra đến mức làm bung cúc áo nghe điêu vãi lúa. Nhưng nếu đó là sự thật mà tôi vẫn bơ, để rồi vô tình để vô vàn người đi ngang qua thấy bộ ngực trần của nhỏ thì sao? Điều đó, tôi không thể làm được. Không phải là tôi quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với con nhỏ phiền phức này, nhưng nó là em gái của bạn thân tôi. Tôi không thể để Ozu buồn vì em gái mình để lộ hàng giữa thanh thiên bạch nhật được.  (Tre: Vậy luôn ó hỏ?) (Suu: Tiếp tục là màn này :<)

Nhưng tôi cũng chẳng thể duy trì tư thế này lâu hơn được. Hiện tại, tôi đang chính thức hẹn hò với Mashiro, nên nếu để những người khác thấy rồi tung tin đồn, thì chắc chắn không lâu sau đó Oji-san sẽ biết và từ đó cuộc đời cả đám bế tắc.

Bằng mọi giá, tôi không thể để chuyện đó xảy ra được.

“Fu fu fu, anh không làm được gì nữa đâu! Kiểu vậy ~! Nếu anh bỏ cuộc thì có khi em sẽ tha cho-”


“Cô đừng có hối hận đấy.”

“- - - Ể?”

“Tôi sẽ bảo vệ sự trong sáng của cô và thanh danh của tôi cùng lúc mà không gặp khó khăn gì!!!”

“Ể, cái- Khoan đã, hya?!”

Tôi hạ nhẹ hông xuống, rồi lấy hai tay giữ lấy đùi Iroha, sau đó đứng thẳng lên ngay tắp lự. Iroha phản ứng lại và lấy hai tay choàng quanh cổ tôi rồi bắt đầu bám vào.

-- Và cứ như thế, chúng tôi đã chuyển sang tư thế “Cõng”.

“S-Senpai, xấu hổ quá, thả em xuống đi! Thả em xuống, thả em xuống!”

“Cái này còn đỡ hơn là để lộ ngực mình ra mà? Hay là cô đang ám chỉ đó chỉ là lừa bịp?”

“Mư.....! A-Anh...!”

Iroha nghiến răng, có vẻ phân vân trong một khắc, nhưng cuối cùng cũng...

“C-Có sao không đấy? Nếu ai đó thấy ta làm chuyện này chẳng phải sẽ hiểu lầm rằng hai ta là một cặp đôi ư?”

“Không thành vấn đề.”

“Ể, hyaaaaa?!”

Trong khi cõng Iroha trên lưng, tôi phi thẳng ra khỏi cửa và đi quanh một khu đầy bụi rậm.

“Khoan- Này này, anh nghiêm túc đấy à?! Không do dự gì luôn?! Sao hành quân một cách hiên ngang thế?!”

“Chúng ta chỉ đang đi về nhà trên con đường mà ít người có thể thấy nhất thôi mà. Có một tuyến đường hoàn hảo cho việc đó.”

“Hả?! Sao lúc nào anh cũng có kế hoạch trước thế?!”

“Cô đang nói gì thế? Đương nhiên là tôi chưa tính trước rồi. Tôi chỉ là một thằng thích sống một cách hiệu quả nhất có thể thôi.”

Để tìm ra cách hiệu quả nhất, việc tối thiểu cần làm là thử những cách khác nhau. Đối với đường xá cũng thế. Tôi đã vẽ ra những con đường từ nhà đến trường, không, đến tận lớp học, trong đầu. Từ tất cả những tuyến đường đó, tôi chỉ cần chọn ra cái ngắn nhất và ít học sinh đi qua nhất vào thời điểm này trong ngày.

“Em đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng Senpai không phải là một học sinh cao trung bình thường nhỉ.”

“Không, tôi rất ư là bình thường luôn.”


“Nói dối! Làm gì có học sinh cao trung bình thường nào mà như thế nàyyyyyyyyyy!”

“Nếu không muốn bị thấy thì be bé cái giọng lại đi, con ngốc. Và không muốn té thì bám chặt vào.”

Trong lúc đang tăng tốc cưc mạnh, tôi nói thế để làm nhỏ ngưng phàn nàn lại.

Iroha nhẹ đến bất ngờ. Dù cho lúc nào cũng chỉ có ăn với ngủ nhưng nhỏ vẫn giữ được thân hình thon thả ấy. Liệu nếu tôi nghiên cứu kĩ thì có tìm ra được sự tương quan giữa độ nhẹ và độ não phẳng của nhỏ không nhỉ... Chắc không được đâu.

“~~~~~~!!!! _ _ _ _?!”

“Hửm? Cô vừa nói gì à?”

“~~~~~~!!! _ _ _ _ _ _ _ ?!”

Chẳng nghe thấy gì sất.


Vì đang cố dự đoán xem những người ở phía trước chuẩn bị nhìn về hướng nào cộng với việc đang chạy hết tốc lực nên những lời của Iroha cứ bay theo gió trước khi đến được màng nhĩ của tôi.

“Em... Em bỏ cuộc, được chưa?! Nên làm ơn thả em xuống đi mà!!”

Có lẽ vì đã nhận ra tôi không hiểu được những lời của nhỏ nữa, nên Iroha đã bỏ cuộc sau khi hai đứa chạy qua cổng sau của trường và đến một góc phố. Sau khi thả tay ra khỏi cổ tôi, Iroha vừa khóc vừa đánh bốp bốp vào lưng tôi. (Tre: Đụ mẹ, cute vl -_-) (Suu: Âu nô, không được, bé tenshi vẫn cute hơn :<)

“Trước khi bỏ cuộc, không phải có chuyện khác cô cần nói à?”

“Gư... Em xin lỗi.”

“Xin lỗi vì chuyện gì cơ.”

“X-Xin lỗi vì đã nói dối rằng em đã mở áo ra và đang tựa ngực trần vào lưng anh... Em xin lỗi.”

“Không phải còn chuyện khác mà cô nên xin lỗi à?”

“E-Em xin lỗi vì đã nói xạo và gây rắc rối cho Senpai!!”

“Tuyệt vời ~”

Sau khi đã thoả mãn, tôi thả nhỏ ra, rồi để nhỏ hạ cánh bằng cái bàn toạ.


“Hyaaa?! Ư ~ Tàn nhẫn quá...”

“So với những thứ mà cô đã gây ra thì đây khá là một hình phạt nhẹ nhàng rồi mà nhỉ.”

“Cha mẹ không dạy anh phải ga lăng lên à?! Nếu cứ kiểu đó thì anh chẳng bao giờ nổi tiếng được đâu!!”

“Không ai dạy tôi là phải ga lăng với lũ ngốc cả, và tôi cũng chẳng muốn trở nên nổi tiếng.”

“Mư...!”

Khi quay người lại, tôi thấy Iroha đang nằm trên mặt đất và bĩu môi. Đương nhiên, như nhỏ đã thừa nhận, cúc áo của nhỏ đang nằm ở đúng chỗ. Dù tôi mừng rằng nhỏ không có trục trặc về quần áo gì, nhưng váy của nhỏ đang nhăn nhúm do nằm lê lết trên mặt đất và để lộ ra cặp đùi trắng nõn kia. Tôi nhanh chóng đảo mắt đi.

-- Lạy hồn, con nhỏ phiền phức này có gan để làm tôi ngại luôn cơ. Đúng là không nhận thức được mình khiêu gợi đến cỡ nào mà.

“Ưuuuu, nhục quá. Ở tuổi này rồi mà còn bị cõng đi ~~~~!! Thật nhục nhã làm sao!”

“Vậy là cô cũng có dây thần kinh xấu hổ à? Thông tin hữu ích đấy.”

“Éc.”

Bị phát hiện rồi... Biểu cảm của Iroha để lộ ra suy nghĩ đó, rồi mặt nhỏ ửng đỏ lên.

“Cô tấn công thường xuyên đến thế nhưng lúc bị phản công thì lại yếu đuối đến bất ngờ à----”

“Không, không phải--”

“—Không ngờ là cái cách đối xử với cô như một đứa trẻ sẽ hiệu quả đến mức này. Ôi, không sao đâu con yêu. Có bố đây rồi ~”

“Dừng lại đi!!! Em sẽ khóc đó! Em khóc thiệt đó!”

“Iroha-chan khóc nhè thật nhỉ, ahaha~”

“Nyaaaaaa dừngggggggg lạiiiiiiii điiiiiiii!”

Iroha lấy tay nắm lấy đầu mình và hét lên. Trông như thể nhỏ sắp vì tức ói máu mà ngủm vậy.

Ồ, hiệu nghiệm rồi kìa.

“Mẹ lúc nào cũng không chịu ngưng níu lấy bọn em và đến lúc học cao trung bà vẫn xem chúng em như những đứa trẻ... Và người biết việc đó là Senpai mới khổ chứ...”

“Có vẻ như cô đã hiểu được rằng đừng nên xem thường tôi rồi.”

“Gừ.... A-Anh nhớ mặt anh đấy! Có thể lần này em đã thua, nhưng lần sau anh sẽ phải nhảy múa trong lòng bàn tay của em thôi!”

“Ừ, thích thì chiều. Nếu biết được những thói quen của cô rồi chuẩn bị trước biện pháp phản công thì cũng ez game thôi mà.”

Tôi chỉ đang phản ứng dựa theo dòng sự kiện thôi, nhưng ý nhỏ ‘lần sau’ là sao nhờ? Mà thôi kệ, chuyện đó cũng chả quan trọng lắm.

Iroha đứng dậy, rồi bắt đầu cằn nhằn với một biểu cảm khó chịu.

“Aaaa, thua rồi. Hôm nay đã làm một pha thả rông để công kích toàn lực vậy mà.”

“Hể. Tôi biết thừa là cô đã lừa bịp từ lúc đầu rồi... Cô vừa nói gì cơ?”

“Hửm? Thua rồi?”

“Vế sau cơ.”

“Công kích toàn lực?”

“—Sao cũng được. Thật ra tôi đã nghe thấy rồi, nhưng vẫn muốn trốn tránh khỏi thực tại thôi.”

“Hửm?”

Tôi quay lưng lại với Iroha để tránh đi khỏi ánh nhìn bối rối của nhỏ.

Tim tôi lại đập liên hồi nữa rồi.

---Không mặc áo ngực luôn à, chơi bẩn vãi.

Mà cũng hợp lí, vì tôi đã trực tiếp cảm nhận được sự mềm mại của chúng. Ít nhất đó cũng phải là thả rông, dù không đến mức là cởi trần, nhưng-

Không ngờ rằng nhỏ lại ấn chúng vào người tôi như thế. Tôi đã quá xem thường con nhỏ tên Kohinata Iroha này, đi xa đến thế để chọc tôi luôn à?

...Không, nếu suy nghĩ một cách logic thì việc đó chẳng hợp lí gì cả. Nhỏ chịu chơi đến mức đó luôn sao? Vậy thì.... Đừng nói là, nhỏ thật sự-

Thật sự có cảm xúc mạnh mẽ hơn với tôi nữa ư?... Nhỏ ghét tôi đến mức đó luôn cơ à?

Nhỏ đã quyết định dùng vũ khí của một người phụ nữ để trêu ngươi tôi, và chỉ làm thế với mỗi mình tôi thôi. Dù không hiểu rằng vì động cơ gì mà nhỏ đi xa đến mức này, nhưng việc nhỏ ghét tôi là chắc kèo bà nó rồi. Nếu như không để ý nhỏ phiền hà đến mức nào, có thể sẽ có người lầm tưởng cái này thành tình yêu... Ừm.

“Iroha, cô cũng giỏi thật đấy.”

“Anh đang nói gì vậy?”

Trong khi bị Iroha nhìn với ánh mắt bối rối, tôi không khỏi ngưỡng mộ khía cạnh này của nhỏ.

*

Sau cái vụ cõng hồi nãy một lúc, tôi hiện đang trên đường về chung cư cùng Iroha. Tôi nhớ ra chuyện gì đó và gọi nhỏ, nhưng nhỏ vẫn đang bắt chéo tay lại. Chắc là vẫn còn giận rồi.

“Nè, tôi có một chuyện muốn nhờ cô.”

“Ồ, là gì vậy, Trai tân-senpai? Iroha-neesan này sẽ nghe bất kì lời nào anh muốn nói.”

“Có vẻ như con cần nghe Papa giảng đạo lại lần nữa rồi.”

“Aaaa! Thôi đi mà!”

Ừm. Hiệu quả thật đấy.

Iroha bắt đầu lên cơn, nhưng có lẽ do nhận ra tôi chuẩn bị nói gì đó nghiêm túc, nên nhỏ mau chóng bình tĩnh lại.

“....Vậy có chuyện gì?”

“Có một chuyện tôi cần nhờ con nhỏ lúc nào cũng tìm đủ cách để làm phiền tôi.”

“—Cô nghĩ tôi nên làm gì để làm hoà với một cô gái phiền phức?”

“........Hở?”

Thời gian như thể ngừng trôi.

Iroha đông cứng lại như thể không biết mình vừa nghe cái gì. Sau một khoảng lặng dài, cuối cùng nhỏ cũng mở miệng ra.

“Ể? Gì vậy Senpai? Anh đổ cô nào rồi à?”

Giọng của nhỏ nghe run như thể nhỏ là tổng thống Mỹ và cả thế giới vừa bị lũ ngoài hành tinh xâm lược vậy, thêm cái combo gương mặt tái mét đến trắng bệch nữa.

Nghe này, dù cho cô có làm một cái quả mặt như thế, bộ nếu tôi tìm được ý trung nhân thì trời sập hay gì? Mà, trong cuộc đời tôi cũng chẳng có ai như thế, nên sao cũng được.

“Không phải như thế đâu, chuyện là-”

Tôi bắt đầu giải thích tình hình. Về chuyện tôi đã bắt đầu làm việc cật lực vì tất cả mọi người trong ‘Liên minh Tầng thứ 5’. Về nhiệm vụ quan trọng tôi đã nhận được từ Giám đốc Tsukinomori. Về chuyện tôi phải giả vờ làm bạn trai của Tsukinomori Mashiro. Về chuyện nhỏ đã gặp nhiều chuyện trước khi chuyển trường, và chuyện Sumire đã nhờ tôi chăm sóc cho nhỏ. Về chuyện tôi đã nghĩ liệu có nên để yên mối quan hệ giữa hai chúng tôi như thế này không, và liệu nó có huỷ hoại tuổi học trò của Mashiro không.

--Ừ, tôi nghĩ mình đã tóm tắt sơ bộ tình hình khá tốt rồi.

Dù ban đầu trông có vẻ khá hoang mang, nhưng càng giải thích, gương mặt Iroha như thể dần hiểu ra mọi chuyện.

“À, ok, ok. Senpai đúng là lanh chanh thật nhỉ?”

“Chỉ là vì tư lợi thôi.”

“Mashiro-san à? Anh cũng chẳng cần tỏ ra thân thiện với chị ta đâu, đúng chứ?”

“Cô nói đúng, nhưng tôi cũng chẳng muốn cô ấy cô đơn một mình chút nào, vì sĩ diện thôi.”

“Nhưng cái sự lanh chanh cũng là một điểm tốt của anh đó.” Iroha cười khúc khích.

Có lẽ nhỏ đang nhớ lại cái hồi đó.

“Dù sao đi nữa, tôi không biết làm hoà với cô ấy kiểu gì cả. Bất kể tôi có muốn làm gì thì nhỏ cũng lạnh nhạt với tôi.”

“Cuộc gặp trong toilet của hai người dù sao cũng đã để lại một ấn tượng tồi tệ hết sức mà ~ Không ngờ là anh lại hấp diêm chị ấy trong toilet luôn đó, hehehe~”

“Tôi thật sự hối hận rồi mà...”

“Đúng đó ~~~~ Anh nên kiểm điểm lại bản thân đi, haha.”

Dù miệng thì nói thế, nhưng nhỏ không có ý định trách cứ tôi hay gì cả. Đó chính là Kohinata Iroha. Nhỏ thật sự rất phiền phức, và lúc nào cũng làm phiền tôi, nhưng trái lại không bao giờ chỉ trích hay đổ lỗi cho tôi. Nhỏ vẫn cười lộn ruột lúc tôi đang kể lại vụ toilet. Và chắc chắn tôi không ghét mặt đó của nhỏ. Dù sao thì nói chuyện với nhỏ rất dễ, và dù cho nhỏ sẽ rất hoàn hảo nếu không phiền nhiễu như thế, đôi khi tôi cảm thấy Iroha như thiên thần vậy. (Tre: Cưới mẹ bây đi -.-)

“Hừm, một cô tsundere xinh đẹp hướng nội và độc mồm à. Y hệt như mấy nhân vật điển hình trong eroge ấy nhỉ.”

“Sao tự nhiên lại nói đến eroge thế? Cổ chỉ là một học sinh cao trung bình thường thôi mà.”

“Có sao đâu. Có những cái eroge dành cho mọi lứa tuổi mà. Eroge đâu nhất thiết phải là 18+.”

“Mấy cái meme đang lan truyền ra toàn thế giới luôn rồi à...”

“Sự tiên tiến của nền văn minh nhân loại tuyệt vời thật nhể ~” Iroha cười rạng rỡ. “—Mà, cứ để cho em.” Nhỏ ưỡn bộ ngực đang không mặc áo lót của mình ra. “Vì Senpai không thể hiểu được trái tim của thiếu nữ, nên em sẽ dạy anh cách để chinh phục Mashiro-san~”

 *

Vậy là ngực của em ấy đã trực tiếp ấn vào ông à. Tôi có nên hành ông ra bã ngay bây giờ không?

Ô-Ông nhầm rồi, Ozu. Tôi có làm gì kì lạ với nó đâu....

À, không sao đâu. Cuộc đời của con bé là của riêng nó mà, và tôi cũng chẳng phải là siscon.

V-Vậy sao tôi lại cảm thấy một luồng khí hắc ám toả ra từ đầu bên kia điện thoại thế...?

Mà, đã đến nước này rồi thì tôi nghĩ rằng cái câu nói ‘Tôi không nổi tiếng’ của ông là hơi xạo quá rồi. Tôi sẽ đại diện cho tất cả những thằng không nổi tiếng trên thế giới và đập nhừ tử thằng phởn đời này.

Ông nghĩ mình có quyền đại diện cho ai thế hả, thằng nhân vật chính chết tiệt...?

2 comments:

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.