TomoImo - Chương 6


Chương 6: Tôi chỉ phiền toái với mỗi mình con gái của Oji-san 
Kể từ buổi sáng hôm sau, tôi đã trở thành nô lệ tình yêu của Mashiro. Như thể đang mang một cái vòng quanh cổ mình, tôi đã đứng đợi cạnh cổng trường mỗi ngày để chờ Mashiro. Một cách điêu luyện, tôi chìa tay ra lấy cái túi của cô đang mang khi cô đến. Tôi đã trả tự do cho đôi bàn tay ngọc ngà của Mashiro khỏi gánh nặng ấy. Tôi chỉ có một mong ước, đó là cô ấy được tận hưởng quãng thời gian đi lại của mình khi đến trường. 

“................”

Còn đương sự thì đang trong trạng thái quá tải về mặt tâm lí vì những hành động của tôi, vì lúc nào cô ấy cũng giữ im lặng cho đến khi cả hai vào lớp. 
Đến giờ ăn trưa, tôi chạy đến căn tin trường để mua ba cục onigiri. Tôi đổ trà lên 1 cục, rồi phục vụ cho cô ấy cùng với một ly trà. Sau khi điều tra kĩ lưỡng, tôi đã biết được rằng đây là loại yêu thích của cổ. 

“............”

Khi tiếng chuông trường vang lên để báo hiệu giờ tan trường, tôi đi lại rồi quỳ gối trước mặt Mashiro rồi chìa lưng ra cho cô ấy. Và cứ như thế, chiếc taxi chạy bằng sức người của cô đã được chuẩn bị xong. 

“..................”

Có vẻ như sự cống hiến hết mình của tôi đã đủ để làm bà chúa tuyết độc địa này lay động, đến mức làm cô ta lặng người đi, và tay cô run run. 

“....N-này.....! Lại.....Đây....!” 
“Vâng, thưa nữ hoàng.”

Mashiro nắm gáy áo tôi và lôi tôi ra hành lang. Cô dẫn tôi vào một phòng kho trống, đẩy tôi vào tường, và—

“---Cậu phiền phức quá đấy. Đây là một loại hình quấy rối mới à?”

Cô ấy rất là bực luôn. 
Dù giọng nói ấy nghe có vẻ khá trầm và bình tĩnh, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự sắc lạnh và cơn phẫn nộ tuôn trào ra từ sâu trong từng câu chữ. 

“Ai biết ~” 
“Sao cậu lại nói như thể không phải là chuyện của mình vậy? Aki, hôm nay cậu rất là phiền luôn đó.”
“Ừ thì, đến tôi cũng nghĩ rằng làm thế là đi quá xa mà.”
“Hở? Thế sao cậu không chết quách đi cho Mashiro nhờ.”
“Nói như thế có hơi ác quá không? Mashiro-san, lâu lâu cô cũng nên nghe tôi nói một tí chứ.”

Thật ra, sự tận tuỵ của tôi cũng có lí do của nó. Biến thành nô lệ của tình yêu, và lật ngược thế cờ - đó chính là kế hoạch mà Kohinata Iroha lập ra để đánh bại Tsukinomori Mashiro. 
Nếu suy nghĩ kĩ lại thì dùng từ “phiền” để miêu tả chuyện này là đã có nói giảm nói tránh rồi đó. Nhưng nếu tôi làm nửa vời thì làm sao mà biết kế hoạch có hiệu lực hay không được. Nên tôi chỉ có một lựa chọn, nếu muốn thực hiện chiến dịch này hiệu quả nhất có thể, đó là dốc hết sức mình. 
...Ít nhất là tôi nghĩ thế, nhưng giữa chừng thì tôi cũng nhận ra rằng chắc chắn trò này sẽ không hiệu quả. Nếu một thằng con trai mà bạn không thích tự nhiên lại đi làm những trò như thế này, thì người ta gọi đó là ‘rình rập’ đó. Và ‘nô lệ của tình yêu’ là cái quái gì cơ chứ? 
Mà, thứ duy nhất cứu rỗi tôi lúc này là việc mấy đứa cùng lớp sẽ lơ đi mọi hành động kì lạ của tôi và xem như đó là hai người yêu nhau đang chim chuột ở lớp. 
Bộ bọn nó bị thôi miên hàng loạt hết rồi à? Tôi có cảm giác như mình đang sống trong một thế giới mà không ai biết suy nghĩ kĩ càng cả. 
--Và khi đã hiểu được tình hình, ánh nhìn của Mashiro trông có vẻ đã dịu đi một chút khi nhìn tôi. Đôi mắt cô ấy đong đầy một sự thương xót. Rồi cô nói nhỏ nhẹ. 

“....Cậu bị ngu à?”
“Lần này thì tôi không có gì để bào chữa cả...” 

Chết tiệt, biết thế đã không nhờ Iroha giúp làm gì rồi. Nhớ lại cái nụ cười toe toét của nhỏ mà ứa hết cả gan. 

“Nghe này Senpai. Cách tốt nhất để làm lành với một cô gái là tỏ ra tốt bụng với cô ấy!” 
“....Chỉ vậy thôi à?”
“Đương nhiên là không. Đó chỉ là bước đầu thôi. Thật ra là đầu óc con gái cũng đơn giản lắm! Chỉ cần anh tốt bụng một tí là họ sẽ mất ngủ vì nghĩ về anh cả đêm đó ~... Mà em cũng chẳng biết cảm giác đó ra sao!” 
“Vậy là cô không biết....?”
“Dù sao thì em chỉ là phiên bản tình đầu thôi mà ~ Nhưng chắc là sẽ được thôi!” 
“Nghe có vẻ dễ thế....”
“Nào nào. Anh cứ xem như là mình đang bị lừa và làm theo những lời em nói đi ~!”

-Ừ, tôi bị lừa bà nó rồi. 
Cách ăn mặc, cách nói và cách hành động, tất tần tật tôi đều làm như Iroha bảo, và đây chính là kết quả. Quả không hổ danh, đúng là thiên tài trong việc gây phiền phức cho người khác. Tôi biết là mình cũng có lỗi do để bị lừa, nhưng mà con nhỏ đó trình cũng cao lắm.

“Quỳ xuống. Seiza.”
“...Vâng.” 

Tôi bị ép quỳ xuống cái sàn nhà lạnh ngắt như là nhiệt độ của mối quan hệ giữa Mashiro và tôi vậy. Và ánh nhìn mà tôi phải chịu từ bên trên cũng lạnh lẽo không kém. Dù một số đứa trong lớp sẽ gọi cái này là ‘phần thưởng’, đối với một người có khẩu vị và sở thích hoàn toàn bình thường như tôi thì việc này chẳng khác gì sự thống khổ cả. 

“Tại sao cậu lại làm chuyện như thế? Cậu đang muốn chọc tức Mashiro à? Cậu ghét Mashiro đến thế sao?”
“Không, không phải thế. Chỉ là.... nói sao đây ta....”
“Gì?”

Trong khi tôi đang lựa lời để nói thì tâm trạng của Mashiro lại càng tệ hơn thêm bội phần. 
--Tôi nên làm gì đây? Nên giải thích sao đây? 
Tôi không muốn đổ lỗi cho Iroha. Vì dù biết rằng ý tưởng của nhỏ khả năng cao sẽ không thành công nhưng tôi vẫn cứ thế mà tiến, nên trách nhiệm là của mình tôi thôi. Tôi là người làm cho Mashiro cảm thấy không thoải mái, nên đây hoàn toàn là lỗi của tôi. Và nhắc đến tên của Iroha trong lúc này cũng chẳng phải là việc nên làm. 
--Vậy giờ tôi nên diễn giải kiểu gì cho cô ấy hiểu đây. 
Trong khi tôi đang vắt não ra suy nghĩ việc cần làm---

“Quao, phát hiện ra một cặp đôi đang tình tứ sau giờ học rồi ~ Hai người định hôn nhau à? Hai người định hôn nhau phải không?”

Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Cánh cửa mở ra, và một cái giọng nghe phiền phức vãi lúa vang vọng trong căn phòng lẫn trong đầu tôi. Khi ngẩng đầu lên để kiểm tra, tôi thấy một cô gái với bộ ngực lớn và mềm như thạch cùng với mái tóc vàng hoe nhìn xuống phía mình. 

“.... Iroha, cô! Lại đến đây để gây phiền phức cho tôi nữa à?” 
“Với tư cách siêu idol Iroha-sama, em đã hộ giá đến đây để xem kết quả đây, ehehehe~” 
“Xem cho đã đi, con ngốc.” 
“Ahahahaha! Senpai đang quỳ xuống đất trong thế seiza! Đúng là một hình phạt hoàn hảo cho việc đánh bại em mà! Hehehe~” 

Con nhãi chết tiệt. Đừng có cười như thể đây không phải là chuyện của nhóc chứ. Nhớ cái mặt nhóc đấy, vì không lâu sau nữa gương mặt đẹp đẽ đó sẽ bị huỷ hoại bởi những giọt nước mắt khi cầu xin sự tha thứ từ anh mày. 

“...Cô gái này... là ai?” 

Mashiro nhíu mày lại trong bối rối. 

“Hế lô ~ Em là người đã nghĩ ra kế hoạch để chống lại Mashiro-paisen đây ạ.” 
(Tre: Paisen là gọi ngược senpai nhưng không mang tính tôn trọng cho lắm.) 
“Ê, cô đang làm gì thế?” Tôi cố gắng ngăn nhỏ lại. 
“Nào, nào, có sao đâu? Dù sao thì đó cũng là sự thật mà ~”

Cô nói đúng, nhưng mà. 
Tuy tôi không có ý định đổ tội lên đầu Iroha nhưng nhỏ đã tự bạo luôn rồi. Cũng chẳng trách được nữa. 

“Phiền phức. Để Mashiro yên đi, cô đã làm... khoan đã? Cô gái này...” 

Mashiro đã nhìn chằm chằm thẳng vào mặt Iroha trong một khắc. Và—

“Hmph, ra là vậy. Ra là vậy. Mashiro hiểu hết rồi.” Cô ấy nói một cách vô cảm. 

Tôi bỗng dưng nhận ra rằng tâm trạng của cô ấy bây giờ như cái ly đã bị tràn nước, nhưng trước khi kịp nói gì ---
Cốc cốc cốc 
Đôi giày đi trong nhà của Mashiro dẫm lên sàn nhà, tạo ra những tiếng động to trong khi cô bước thẳng ra cửa. 

“Mashiro về nhà đây.” 
“N-này, đợi đã? Đột nhiên cô bị sao thế------”
“Một đàn em dễ thương và thân thiết với cậu. Đó là danh tính của cô gái đó đúng không?”
“Không, bọn này chả thân thiết gì cả, và con nhỏ này cũng chẳng có gì dễ thương. Nó suốt ngày chỉ thích chọc tôi thôi.” 
“Đủ rồi, đôi uyên ương trẻ.” 
“Ể?!” 
“Vì hai người đã thân thiết đến mức đó rồi nên đến đây để cười nhạo Mashiro đúng không? Đi chết cùng nhau đi Romeo mà Juliet.” 

Nói thế xong, Mashiro quay lưng bước đi. Khi thấy bóng hình cô ấy ngày càng xa dần, tôi có cảm giác rằng khoảng cách giữa chúng tôi không còn là một bức tường băng dày đặc nữa, mà nó đã trở thành một vách đá của ngọn núi băng đồ sộ. 

“.............”
“Chết cha.... Em làm cô ấy ghét anh thêm rồi.” Iroha nói một cách vô tư lúc bước đến cạnh tôi. 
“Thế cô nghĩ đây là lỗi của ai?”
“Ừm, em nghĩ 80% là lỗi của Senpai.” 
“Đừng có chọc tức tôi bằng những số liệu chính xác nữa.” 

Nhưng nhỏ nói chuẩn bà nó rồi. 
Người mà Mashiro ghét là tôi. Người nhờ Iroha giúp cũng là tôi, và người làm theo cái kế hoạch đó cũng là tôi. Lỗi của Iroha chỉ nằm ở việc nghĩ ra cái chiến thuật ngu ngốc đó. 

“Vậy giờ anh định làm gì?”
“Chắc là làm như cũ thôi.... Nhưng chắc giờ thì không chơi kiểu đó được nữa rồi.” 

Tôi không hề biết cách để thoát khỏi tình huống này, nên chỉ có nước thở dài một tiếng. 

“Mà, lần sau hai đứa gặp lại sẽ là ngày mai. Có lẽ tôi phải nghĩ được kế trong hôm nay thì may ra.”

*

“Đượccccccccccc rồiiiiiiiiiii, một cái TV cỡ đại mớiiiiiiiii!!!! Tụi bây cảm thấy có động lực chưa!?”
“Sir, yes sir!” 

Căn hộ mà tôi đang ở là một nơi được thiết kế để tăng sự hiệu quả của lối sống cô độc của tôi. Hồi còn học sơ trung, bố mẹ của tôi đã phải đi công tác ở nước ngoài, nên tôi đã tìm được một căn hộ với cái giá thuê đủ thấp để không làm phiền đến họ. Và để đề phòng kẻ gian xâm nhập, tôi đã chọn tầng an toàn nhất: tầng 5, hay còn gọi là tầng cao nhất. Số phòng của tôi là 502. Lí do duy nhất làm tôi không chọn ở phòng 501 chính là việc nó nằm kế bên toà nhà khác, và đó là một sơ hở mà bọn đạo chích có thể lợi dụng. Dẫu vậy, trong suốt 3 năm sống ở đây, tôi còn chẳng thấy một mống người nào từ nhà bên cạnh đi qua, nên chắc là tôi hơi hoang tưởng. 
Dù sao đi nữa, do đã chọn căn phòng này nên tôi đã có cơ hội làm quen với gia đình Kohinata ở phòng 503 bên cạnh. Tôi thậm chí còn gặp Murasaki Shikibu-sensei, hay còn gọi là Sumire-sensei ở phòng 504. Mỉa mai thay, đó chính là nguồn gốc của cái tên ‘Liên Minh Tầng 5’. Tuy nhiên, bọn tôi đã quên tính đến một khả năng. 

“Tiếppppppppppppppp theo làaaaaaaaaaaa một cái kệ sách! Tụi bây cũng chẳng thông minh mấy nhỉ!” 
“Sir yes sir!” 

Cái khả năng một ngày nào đó, sẽ có ai đó chuyển vào căn phòng trống kia. Chuyện đó cũng khả thi nữa à?
Khi về đến căn hộ yêu dấu của mình, tôi không khỏi lấy làm lạ khi thấy một chiếc xe tải của công ty chuyển nhà đậu trước cửa, và khi đi lên thang máy, tôi đã chạm mặt cô bạn gái cùng lớp đã ngồi cạnh mình mới chỉ vài phút trước. 

“..............”
“..............”

Cả hai chúng tôi đều không nói gì, vì đôi bên đều không biết cách bắt đầu cuộc trò chuyện. Và những lời đầu tiên mà tôi thốt ra cũng chính là cảm xúc chân thành nhất của tôi.

“...Không thể nào chuyện này lại xảy ra được.”
“Quao, trùng hợp quá đi hà ~! Hế lô chị lần nữa ~!” 

Iroha, cái con nhỏ bám theo tôi từ khi tôi bắt đầu về nhà, ló đầu ra từ đằng sau lưng tôi rồi chào hỏi một cách thân thiện mà không hề màng đến sự căng thẳng đang hiện diện và tất cả những chuyện đã diễn ra vài phút trước. Con nhỏ này cũng kinh thật. 

Mà, điều này đáng lý ra là bất khả thi chứ. Phòng 501, cái căn phòng ở trong góc đó. Người đứng quan sát những nhân viên chuyển nhà đem đồ nội thất các kiểu vào trong căn phóng đó, không là ai khác ngoài Tsukinomori Mashiro!

Và nhỏ đang cau mày cực mạnh.

“Ể, gì chứ, cậu là stalker hay sao thế?” (Tre: Stalker: kẻ chuyên đi rình và theo dõi phụ nữ)
“Không, tôi sống ở đây mà.”
“Làm như Mashiro sẽ tin cái cớ rõ xàm đó ấy.”
“Em cũng đang sống ở đây ó!” 
“Hở?”

Bỗng nhiên, Iroha bước ra trước mặt tôi, rồi để hai tay ve vẩy trên đầu như hai cái tai thỏ, và nói thế với Mashiro, làm mặt của cô ta giật rõ lên.

“Mashiro cũng đang tự thắc mắc được một lúc rồi, nhưng rốt cuộc cô là gì của Aki?”
“Em gái ruột của anh ấy!”
“Ể, Aki có em gái à?”
“Vì em là em gái của bạn ảnh, nên suy ra em cũng là em gái của ảnh, hay nói cách khác, là em gái ruột của Senpai. Do đó em mới tự giới thiệu bản thân như thế!” 
“Cô bị đần à?” 
“Ây da, ác quá! Võ mồm của Mashiro-paisen có sức tấn công cao hơn hẳn Senpai luôn! Chị ăn cái gì để thốt ra những lời chứa đầy độc tố như vậy thế? Chị ăn Kaentake phải không? Mà chắc ăn cái đó xong là chầu ông bà luôn rồi còn đâu ha.” 


“....C-Cái quái gì thế? Sao con nhỏ này... phiền phức quá vậy....”

Dẫu cho bị đối xử lạnh nhát, con em gái của thằng bạn thân tôi – Iroha – vẫn tiếp tục khều khều vai của Mashiro và tỏ ra thân thiện. Khi đứng ngoài cuộc như thế này, tôi lại một lần nữa được thấy tận mắt sự tuyệt vời của nhỏ. Nhóc có phải là hiện thân của cái đám thích tiệc tùng không thế? Không biết cả nể gì đối với một người mới vừa gặp luôn mới ghê chứ. 

“Ê, Iroha, đừng có làm vậy nữa. Và tại sao cô lại hành động như là đang nói chuyện với tôi thế? Sao không tỏ ra bình thường như ở trường đi?”
“Em là người biết chọn thời gian và nơi chốn thích hợp mà, Senpai. Em chỉ muốn Mashiro-san hiểu ra được vị thế hiện tại của em thôi ~! Vì đó là cách tốt nhất để gây phiền phức cho anh mà!” 

--Con nhỏ này, đúng là điên hết chỗ nói mà. 
Thấy nhỏ phản hồi bằng cách giơ ngón cái lên và cười toe toét, tôi chỉ biết cúi đầu xin lỗi Mashiro. 

“Xin lỗi vì con nhỏ phiền phức này.”
“...Đừng bận tâm. Sự phiền phức của nó không phải là lỗi của cậu.” 

Cô ấy nhanh chóng ngoảnh mặt đi trong khi trả lời tôi, chắc có ý muốn nói rằng cái gì phiền thì vẫn phiền vãi lúa. Và, trong khi nhìn tôi từ phía khoé mắt của mình, Mashiro tiếp tục. 

“Nếu em là em gái của bạn cậu ta thì hai người đâu có liên quan gì? Vậy mà lại sống với nhau, bộ cả hai là người yêu hay gì à?”
“Ể...? À, hoá ra đó là điều mà cậu thắc mắc.” 

Vì tôi không quen giải thích tình cảnh của chúng tôi với bất kì ai không sống ở đây nên đã quên béng mất. Chắc là ai cũng sẽ phản ứng như thế từ cách chúng tôi nói. 

“Không phải thế đâu. Tôi sống ở phòng 502--”
“Còn em thì sống ở phòng 503~!”
“.....Ể?”
“Nhân tiện, Ozu – cậu bạn cùng lớp mà tôi hay nói chuyện cùng – cũng sống ở đây đó. Cậu ta là anh trai của cái thứ này.”
“Ahahaha! Sao anh nỡ lòng nào gọi em là ‘cái thứ này’ cơ chứ ~! Không cần xấu hổ đâu, cứ gọi là ‘Iroha’ như mọi khi đi ~”
“Ể.... Ể....?” 

Trong khi Iroha đang nói nhảm thì vô số dấu chấm hỏi đã xuất hiện trên đầu Mashiro. Với những bước chân lảo đảo, cô ấy đi qua chúng tôi và kiểm tra bảng tên của những căn phòng.

“Ooboshi.... Kohinata... Đ-Đúng thật....”
“À mà người sống ở phòng 504 là Sumire-sensei đó.” 
“T-tại sao mọi người đều tụ tập ở đây thế...?”
“Dù nghe hơi khó tin nhưng tất cả đều là do trùng hợp ngẫu nhiên.”
“Ể....”

Biểu cảm của cô ấy thể hiện một sự không tin tưởng cực kì mạnh mẽ. Nhưng tôi cũng phần nào hiểu được cảm xúc đó. Nếu là tôi thì chắc cũng sẽ làm một quả mặt như thế nếu biết rằng tất cả những người mình quen biết ở trường đều sống ở cùng một chỗ. 

“Hở?”

Mặt cô đột nhiên nghiêm túc trở lại, và Mashiro bắt đầu lẩm bẩm với một âm lượng nhỏ. 

“Có lẽ nào.... ‘Liên Minh Tầng 5’.... không, khoan đã...” 
“Cậu đang lẩm bẩm gì thế?”
“..................”

Mashiro không trả lời câu hỏi của tôi, mà tiếp tục trầm ngâm suy tư về chuyện gì đó với gương mặt y hệt như một nhà nghiên cứu. Dù không biết biểu cảm của cô có ý nghĩa gì, nhưng tôi thấy má của Mashiro hơi đỏ không rõ lí do. Cuối cùng, cô ấy quay người lại rồi chỉ ngón tay vào tôi và Iroha. 

“Aki... phiền phức. Kohinata....san cũng phiền phức. Tất cả mọi người ở đây đều phiền phức.” 

Như thể không muốn cho chúng tôi cơ hội đáp lời, Mashiro quay lưng lại. 

“Đừng cố thân thiết với Mashiro quá, dù chúng ta có là hàng xóm đi chăng nữa.”
“Này, sao chúng ta không cố thân thiện với nhau một tí nhờ? Nếu thế thì mọi chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn.... Guho?!” 
“Tiếpppppp theoooooooo là cái tủ lạnhhhhhhhh! Làm việc cho cật lực vào!!!”
“Sir, yes sir!” 

Khi Mashiro chuẩn bị bước vào nơi ở mới của mình, tôi cố gắng đuổi theo, chỉ để tông vào một bức tường thành đầy cơ bắp. Trong lúc tôi bị cuốn đi trong dòng người đang khiêng đồ, bóng hình của Mashiro cứ xa dần và xa dần. 

“Chết tiệt, cô ta lợi dụng những nhân viên khuân vác luôn à.”
“Những anh Mèo Trắng tràn đầy sinh lực kia làm em hăng lên rồi đấy! Theo như nghiên cứu của Iroha-san đây, 90% trong số mấy anh Mèo Trắng là những người ghiền cơ bắp, và họ đang săn lùng ‘thịt tươi’ trong xóm này ~”
“Tôi không cần đống thông tin đó...”
“Em khá chắc là nếu Senpai lột đồ thì cũng sẽ trở thành mục tiêu của họ đó ~!”
“Cô ngừng nói chuyện như thể là đã từng thấy tôi lúc trần truồng được không?”
“Thì em đã thấy rồi mà. Đã bao nhiêu lần anh đi ra từ nhà tắm chỉ với cái quần trong rồi? Dù anh có ngay lập tức đóng cửa lại đi chăng nữa thì chỉ cần một mili giây đó cũng là đủ để em khắc sâu cảnh tượng đó vào tâm trí rồi. Em là chuyên gia trong việc nắm bắt điểm yếu của Senpai mà!” 
“Giao não của cô ra đây. Có vẻ như tôi phải tắt nguồn nó rồi.”
“Sao ý tưởng của anh giống ryona thế?!” 
(Tre: https://en.wikipedia.org/wiki/Ryona)
“Là do lỗi của ai hả?” Tôi vặn hỏi. “Và ngưng vào phòng tôi khi tôi đang tắm đi. Bộ cô là mèo hoang hay gì à?”

Lỡ như nhỏ nghe thấy tiếng tôi hát trong phòng tắm thì sao?

“Có sao đâu? Cơ thể của anh cũng đâu có gì đáng xấu hổ. Bụng anh còn có múi nữa mà.”
“Chỉ có một chút thôi. Nhưng việc nâng tạ mỗi ngày là chuyện bình thường. Chẳng là gì so với thứ những đô vật chuyên nghiệp hay là những người trong CLB bóng bầu dục phải làm mỗi ngày cả.”
“Em nghĩ là định nghĩa ‘bình thường’ của Senpai hơi lệch lạc rồi đấy.”

Rèn luyện cơ bắp là một hoạt động trong thời khoá biểu hằng ngày của tôi. Không thể nào lãng phí một lượng thời gian đồ sộ chỉ vì bị ốm hay bị thương được. Để đảm bảo rằng mình sử dụng tất cả nguồn lực một cách hiệu quả nhất, tôi đã thiết kế ra một lịch trình làm việc và luyện tập để làm cho mình khoẻ mạnh. Nó được đúc kết từ vô số nghiên cứu thông qua mạng internet và những quyển sách. Kể từ lúc đó, tôi đã rèn luyện cơ bắp mỗi ngày. Tôi cũng chẳng dùng ba cái đồ uống protein hay là đến phòng gym, mà đã đạt được giới hạn thể chất này qua việc luyện tập một ít mỗi ngày. Chỉ lực lưỡng hơn người thường một tí là cùng. 

“Mà giờ chuyện đó không quan trọng. Vấn đề cấp bách nhất bây giờ là--” 
“Là Mashiro-san đã chuồn?” Iroha hỏi. 
“Không, chuyện đó thì không sao cả. Cô ấy đã bị chiếu tướng ngay từ giây phút đặt chân lên tầng 5 này rồi.” Tôi nở một nụ cười tự tin. 

Thấy thế, mắt của Iroha mở to ra. 

“Ồ, Senpai vào chế độ nghiêm túc rồi kìa. Lâu lắm rồi không thấy được cảnh này.”
“Cũng nghiêm túc như lúc tôi trừng phạt Murasaki Shikibu-sensei mới nãy thôi. Cô ta đã để lộ ra một nụ cười ahegao đáng hổ thẹn trong khi bò lăn bò lết trên sàn nhà...” (Tre: Nếu chưa biết thì google ahegao cho biết)
“A-Ác quỷ...”
“Cứ nói những gì cô muốn. Tôi sẽ không để Mashiro thoát đâu.”

Tôi nắm chặt tay mình lại trong khi cười một tràng hả hê. 
Lúc ngồi cạnh nhau trong lớp thì vẫn còn có những hạn chế. Cho dù cô chủ nhiệm có dặn tôi trông nom cô nàng, cho dù Chủ tịch Tsukinomori có bảo tôi giả làm bạn trai cô ấy, tôi vẫn chưa có cách nào để làm vơi đi sự cô đơn hiện hữu trong tâm hồn Mashiro. Tuy nhiên, bây giờ cô ta đang ở trong lãnh địa của tôi. Giờ cô ả chỉ có nước tự nguyền rủa sự xui xẻo của bản thân vì đã rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa lại hộ tôi thôi.

“Tôi sẽ cho cô thấy đỉnh cao của sự tọc mạch!”
“Cái cuối cùnggggggggg! Vì cái giường không nhét thang máy nên chúng ta sẽ đi qua đường cửa sổ!”
“Sir, yes sir!” 

Mấy anh khuân vác thì hét vang trời, còn tôi thì lại lặng lẽ nở một nụ cười điềm tĩnh trên gương mặt. 
Vì mới bước ra khỏi lâu đài của mình và đang một thân một mình, cô ấy sẽ cần những người đầu óc hạn hẹp nhưng lúc nào cũng vui cười xung quanh mình. Mashiro cần những người như thế để sửa cái sự độc mồm của mình. Tôi không quan tâm liệu cô ấy có thấy việc đó phiền hay không, và cũng chẳng quan tâm đến cảm xúc của cổ nốt. 
Nếu như thực sự muốn ở một mình---
Thì cô ấy sẽ không phải đi học lại sau một thời gian dài ở lì ở nhà sau khi bị bắt nạt. Chưa kể cô nàng còn chuyển ra khỏi nơi chốn an toàn của mình. Mashiro đang cố gắng bắt đầu lại cuộc đời theo cách riêng của mình. Cô ấy đang cố gắng có một cuộc sống học đường vui tươi và hạnh phúc. Nếu không thì cô ta làm những việc đó để làm gì?
Do đó, sứ mệnh của tôi chỉ có một mà thôi. 
Bằng cách hiệu quả nhất và đem lại kết quả tốt nhất, trong khi tính đường đi nước bước bằng tất cả những thứ mà tôi có thể sử dụng. 


Và cứ như thế, bạn gái giả của tôi đã trở thành hàng xóm của tôi.
Mới có một ngày thôi mà cậu ta đã chuyển sang sống ở lâu đài hậu cung của Aki rồi... Mà, dù cho những trận chiến sắp tới có thú vị hay phiền phức đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ tận hưởng chúng hết mình! 」




1 comment:

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.