Mercenery - Chương 38



Chương 38: Đích đến lúc bình minh

Loren dần mở mắt ra.

Đoàn kiệu vẫn lắc lư, nhưng với cường độ nhẹ hơn lúc trước.

Ánh mặt trời chói chang chiếu qua những kẽ hở trên nóc xe, và Shayna thì vẫn đang say giấc nồng, người đang ngủ dựa vào anh với gương mặt ngây thơ.

Vẫn ngồi đó, anh nhìn xung quanh và nhận thấy rằng không có dấu hiệu bị phá hủy.

Trước khi anh đi vào giấc ngủ, Ange được đặt nằm trước Layla và Roll, nhưng khi anh nhìn qua thì Broas đang nằm cạnh cô ấy, và hai cô gái đang lườm anh.

“Anh có vẻ nhởn nhơ nhỉ?”

Câu nói của Roll có phần giận dữ, nhưng Loren không hiểu lý do tại sao, bởi vì anh cũng chả làm được gì trong tình huống đó và cũng cảm thấy rằng anh chả cần phải thức trắng tới sáng.

Con rồng xương có thể đuổi kịp họ, nhưng nếu vậy thì hoặc là họ sẽ phải bỏ mạng trong lúc chiến đấu với nó hoặc trong lúc ngủ. Loren lại thích đi vào giấc ngủ nghìn thu mà không biết gì hơn là tử trận khi phải chống chọi với con quái vật kia.

“Có vẻ như chúng ta đã thoát được nó rồi. Nhưng Broas bị làm sao thế?”

Mặc dù Ange vẫn ho liên tục với mùi máu trong miệng, cô trông có vẻ đỡ hơn hẳn so với tối qua. Nhưng mặt của Broas thì lại tái nhợt, hơi thở của ông trở nên nặng nề, như thể sắp lìa đời bất kỳ lúc nào.

Loren nhìn sang Layla với ý hỏi rằng ngoài con rồng xương ra có gì khác đã tấn công họ không, nhưng nữ kỵ sĩ lắc đầu.

“Chúng tôi không biết nữa. Ông ấy bị như vầy một lúc rồi. Và tình hình ngày càng trở nên tệ đi.”

“Các cô đã thử trị thương cho ông ấy chưa?”

“Roll đã sử dụng ma thuật sau khi dưỡng sức nhưng không có tác dụng.”

Loren nhẹ nhàng đẩy Shayna ra khỏi người anh để không đánh thức cô bé dậy, cho cô nằm trên sàn, bước tới chỗ Broas và quan sát biểu hiện của ông ấy.

Mặt của Broas xanh xao thấy rõ và lấm tấm những hạt mồ hôi, còn đôi mắt của ông trông như cá chết, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

“Tôi không chắc rằng đây là dấu hiệu của một căn bệnh, nhưng… chuyện này không ổn chút nào.”

Loren chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực y học, nhưng anh có thể nhận thấy rằng Broas đang trong tình trạng khá tệ chỉ qua một cái nhìn.

Anh cho rằng chỉ cần sai một li là đi một dặm với Broas.

“Tình trạng của Ange cũng dần xấu đi. Chúng tôi đã dùng <<Healing>> hai lần rồi, nhưng có nhiều vết thương sâu quá, giữ được mạng của cô ấy là điều tốt nhất mà chúng tôi có thể làm.

Mặc cho Layla nói vậy, anh cũng chẳng thể làm gì.

Loren quay đi chỗ khác và thò đầu ra ngoài ghế của bác tài Lapis, anh nghĩ rằng điều duy nhất mà họ có thể làm là cầu nguyện cho những người khác.

“Loren, anh thức rồi à. Hôm nay là một ngày đẹp trời.”

Lapis, người đã thức xuyên đêm chỉ để giữ yên ngựa, trao cho anh một nụ cười nhưng trong đó không hề mang sự mệt mỏi.

Anh nhìn lên, và bầu trời trong xanh kia đang rọi những tia nắng ban mai lên mảnh đất này như thể mọi chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.

Hoặc con ngựa quá trâu bò hoặc sức mạnh của Klaus đã làm cho nó đạt cực tốc suốt đêm, và bây giờ nó đang kéo đoàn kiệu nhẹ nhàng.

Trên hông của nó, Klaus, “người hùng” đã bị quất roi lên người vô số lần, vẫn đang bám vào chỗ đó với đôi mắt trợn ngược.

Mặc dù chuyện này xảy ra là để họ có thể chạy thoát khỏi con rồng xương, trán anh vẫn đổ mồ hôi hột khi tưởng tượng lại cảnh Klaus bị hành hạ suốt đêm, và hi vọng là trải nghiệm kinh dị này sẽ không ảnh hưởng nặng nề đến Klaus.

“Còn bao lâu nữa đến Hanza?”

Ngay lúc này, tương lai của Klaus không phải là vấn đề. Lapis nghĩ một lúc rồi trả lời tỉnh bơ.

“Chả biết. Tôi còn không biết mình đi đúng đường không nữa.”

Loren giật nảy mình trước câu lời “xưng tội” của Lapis, nhưng anh cho rằng điều đó cũng chẳng ngạc nhiên gì.

Một người bình thường sẽ không thể nào lái được một chiếc kiệu, nhưng Lapis đã làm điều đó với tốc độ phi thường suốt đêm.

Anh không thể đổ lỗi cho cô ấy nếu như cô rẽ sai vài ba con đường.

“Không có ngã rẽ, đây là con đường duy nhất.”

“Nếu vậy thì chắc ổn thôi.”

“Đằng ấy thì không.”


Loren nhún vai khi Lapis quay ra phía sau để quan sát tình hình trong kiệu.

“Đằng trước cũng vậy thôi mà.”

“Hắn ta ổn thôi. Sau một hồi thì hắn ta bắt đầu lảm nhảm những thứ như  “Đừngggg” và “Dừng lạiiiii”.”

Loren nhìn Lapis như thể cô là một con quái vật khi nghe vậy.

“Đùa tí làm gì căng. Nhưng anh không nghĩ rằng bị trừng phạt bởi một cô gái hoàn mỹ như tôi đây là một vinh dự sao?”

Loren lại cảm thấy kinh hãi trước câu hỏi này.

Anh biết trên thế giới này cũng có kha khá người thích khổ dâm, mặc dù anh không quen biết ai sẵn sàng đem thân xác ra để bị hành hạ để được lên đỉnh, nếu như có ai đó hỏi anh muốn chơi BDSM hay “thử một lần cho biết” thì câu trả lời là tuyệt đối không.

“Tôi không thích thể loại đó.”

“Thế thì tốt. Nếu anh trả lời là có thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao.”

Loren trao cô một cái nhìn lo lắng, bởi anh không biết ý đồ thật sự sau câu nói ấy, nhưng từ lo lắng anh chuyển sang khó hiểu khi cô đưa anh dây cương.

“Loren, anh có thể giữ ngựa chạy trong một đường thẳng mà đúng không?”

“Yeah.”

“Vậy thì cậy anh anh có chịu lời? Tôi đã thức suốt đêm rồi, thế nên tôi cũng đã vượt quá giới hạn của mình.”

Anh bắt đầu nghĩ lại, trong lúc anh đang say giấc nồng, Lapis đã giữ kiệu chạy liên tục để thoát khỏi con rồng xương.

Anh biết rõ thiếu ngủ có hại như thế nào nên lái kiệu một chút cũng chả sao. Anh lên ngồi ghế của tay lái và cầm lấy dây cương từ tay Lapis.

“Nếu định ngủ thì cô nên đi vào trong.”

Loren cho rằng một chỗ ngồi dằn xóc như vầy không phải là nơi thích hợp để ngủ.

Mặc dù trong kia có một người bị thương trầm trọng và một người thì ốm liệt giường, Loren vẫn cho rằng mặt sàn ở đó ổn hơn, nhưng Lapis lắc đầu từ chối.

“Không không, tôi chỉ cần mượn bờ vai anh tí thôi. Tôi thích thế hơn.”

Và cứ thế, Lapis dựa vào vai Loren và thiếp đi gần như ngay lập tức, anh còn không có cơ hội trả lời.

Loren ngạc nhiên trước khả năng đi vào giấc ngủ của cô, nhưng đoán rằng làm việc liên tục suốt đêm sẽ gây mệt mỏi và lo lắng tột độ, rồi anh tập trung điều khiển ngựa, cố gắng không di chuyển cơ thể dù chỉ là một inch.

“Sẽ tốt hơn nếu tôi biết chúng ta đang ở đâu.”

Anh đoán rằng họ đang đi thẳng đến Hanza, nhưng không chắc chắn rằng đây là con đường đúng, và điều đó làm anh lo lắng.

Trong lúc đang nghĩ ngợi về việc có thể biết được đường đi của mình thì có thứ gì đó kéo kéo ở sau lưng anh.

Khi quay đầu lại, anh thấy Shayna đang kéo mảnh vải trên thanh kiếm để gọi anh. Anh quay đầu lại nhiều nhất có thể mà không di chuyển người hay làm mất kiểm soát dây cương.

“Có chuyện gì vậy”

“Onii-san...mọi người ở phía sau...”

Trong câu nói của Shayna là một sự lo lắng rõ rệt, anh nhìn ra sau lưng cô bé và thấy Layla cùng Roll nằm gục xuống dưới sàn.

Anh không biết tại sao mấy chuyện xui xẻo cứ liên tục xảy ra, nhưng giờ có dừng kiệu lại, anh cũng chẳng biết phải làm gì.

“Chuyện gì đây...chúng ta bị nguyền rủa hay gì?”

“Chúng ta nên làm gì đây Onii-san?”

“Đừng gọi tôi là Onii-san, Loren là được rồi. Hiện giờ chúng ta không làm được gì cả. Không có cách nào để chữa trị họ ngay lúc này được. Trước hết ta cần đến được thành phố đã.”

“Em nghĩ chúng ta đang đến gần Hanza đấy, Loren Onii-san.”

“Em chắc chứ?”

Shayna gật đầu và chỉ tay vào khu rừng và những bãi đất trống quanh đó.

“Em đã chu du ra ngoài Hanza rất nhiều lần để phụ việc cho ba em. Em nhớ rõ khung cảnh này lắm nên chắc một chút nữa là chúng ta sẽ đến nơi thôi.”

“Đó là tin tốt lành nhất nghe được trong vài ngày trở lại đây đấy. Cuối cùng thì vận may cũng đã trở lại rồi chứ hả?”

Vì Shayna là một dân cư ở đây, những gì cô bé nói chắc hẳn là đúng.

Nếu đến được Hanza, họ sẽ có được thuốc thang cũng như những quân y để hỗ trợ, và cơ hội cứu sống bốn người ở đây cũng sẽ cao hơn.

Loren sớm nhìn thấy được các bức tường của thành phố ngay sau khi Shayna nói.

Vì thành phố này nằm ở trung tâm tiểu quốc Hanza, nên nó được một lớp tường thành cao và dày bao bọc.

Một trong số những dãy tường thành có một cái cổng lớn, và những ai muốn  vào thành phố phải đi ngang qua đây.

Anh lo lắng rằng những tên gác cổng sẽ không cho họ vào bởi vì trên kiệu có một người bị thương và ba người bất tỉnh, nhưng chắc họ sẽ được đội quân y đến cứu giúp, và nếu như anh nói rằng họ có mang theo con gái của chủ tịch, những tên đó sẽ không đối xử quá khó khăn với họ. Trong lúc anh đang suy nghĩ sâu xa, Lapis, người đang ngủ yên trên vai anh bỗng thức dậy và cảnh báo.

“Cẩn thận, Loren. Có chuyện gì đó không đúng ở đây.”

“Ý cô là sao?”

Loren không hiểu ý của Lapis chút nào.

Khi họ đến gần cổng thành, nơi đáng lẽ ra phải có một hàng dài những người cố gắng vào thành, nhưng chẳng có ma nào cả.

Hẳn là do lũ xác sống đang hoành hành xung quanh nên chắc mọi người cũng không muốn đi lại, vậy nên có lẽ đây là chuyện bình thường.

Nhưng rồi anh nhận ra ở cổng cũng chẳng có ai đứng gác cả.

Nếu như số lượng người đến thành phố có giảm sút nhiều đi chăng nữa thì cũng chẳng ai lại đi bỏ trống cổng thành như vậy.

Loren vừa nhận ra được điều đó thì Lapis nhẹ nhàng lấy lại dây cương từ tay anh.

“Hãy sẵn sàng chiến đấu, bất cứ lúc nào.”

“Được thôi. Nhưng mà… với cả một thành phố à?”

“Tôi không rõ. Nếu như cổng thành đóng thì chắc họ chỉ đang cố trốn tránh ở trong đó thôi, nhưng đằng này nó mở toang thế kia mà.”

Cổng thành để mở mà không có ai canh gác là một chuyện hoàn toàn bất thường.

Điều đó báo hiệu cho một chuyện không lành.

“Làm gì bây giờ?”

“Đi vô luôn chứ sao. Nếu trong đấy không có người thì ít nhất lương thực hay hàng hóa vẫn còn, hoặc có thể họ đã di chuyển lớp phòng thủ vào sâu trong thành phố.

Dù gì thì mục tiêu cũng là đưa Shayna về Hanza, nên họ buộc phải đi vào bên trong.

Hơn nữa, Ange phải được chữa trị sớm nhất có thể hoặc cô ấy có thể bỏ mạng, và họ cũng không thể bỏ qua trường hợp Broas, Roll và Layla nữa, những người đột nhiên bất tỉnh giống với cái cách những nữ mạo hiểm giả gặp phải trong ngày đầu.

“Tôi rút lại lời nói lúc trước, may mắn chưa bao giờ đến với chúng ta cả.”

Mặc dù vậy, quay đầu không phải là bờ.

Với sự “may mắn” này, Loren có cảm giác là nếu có quay lại thì họ sẽ vẫn phải đấu với con rồng mà họ đã cố gắng chạy thoát khỏi đêm qua.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Okay, đi nào.”

Trái ngược với những suy nghĩ tiêu cực của Loren, Lapis dường như đang rất bình thản, và cô làm quất ngựa chạy nhanh đến phía cổng thành.

Loren không thể nào cản cô lại được nữa, và chỉ có thể nhìn cái cổng thành kia ngày càng lớn dần lên.



No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.