Mercenary - Chương 37
“Đó
là...”
Lapis
nhìn chằm chằm vào Ange, người đang bị nhấc bổng lên không trung, và gọi tên
thứ đó với giọng nói vô cùng điềm tĩnh.
“Một
con rồng zombie... Không, nó giống với rồng xương hơn.”
Sinh
vật vừa trồi lên từ dưới đất và chộp lấy Ange - cô nàng chạy cuối cùng trong
hàng - bằng nanh vuốt của nó và nhấc bổng cô ấy lên không trung, là một con
rồng được làm từ xương người.
Loren
và những người khác cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội khi con dã thú kia chậm
chạp kéo thân xác của nó lên khỏi mặt đất.
“Ăn
gì mà to thế!”
“To
chứ sao không, nó là rồng mà.”
Lapis
lại điềm tĩnh trả lời Loren.
Mặc
dù đó là một loài xác sống cấu tạo từ xương, ngoại hình của nó lại trông rất
giống sinh vật gọi là “rồng”.
Mặt
Broas cắt không còn một giọt máu và ngay lập tức chui vào kiệu để trốn, trong
khi đó Klaus và đội của hắn gần như đã quên béng về sự tồn tại của Ange và đứng
nhìn chăm chăm vào con rồng.
Ange
hét lên từ bên trên.
“Layla!
Mặc kệ tôi! Đưa Klaus và mọi người đi đi!”
“Ange!
Không thể làm thế được...Tôi sẽ đến cứu cô.”
Layla
và Roll giữ Klaus lại khi hắn liên tục la lối và cố gắng lao vào solo 1 vs 1
với con rồng.
“Bỏ
ra! Tôi cần phải cứu cô ấy!”
“Điều
đó thật điên rồ! Không thể nào đánh thắng được con quái vật đó đâu!”
“Klaus,
làm ơn, hãy trân trọng mạng sống của chính mình đi!”
“Các
cô muốn bỏ chạy và bỏ mặc cô ấy à!? Không đời nào, tôi sẽ không đời nào
làm vậy!”
“Chúng
ta nên làm gì đây Loren?”
Loren
trao Lapis một nụ cười yếu ớt, người vừa mới hỏi anh nhưng với thái độ trông
như muốn bỏ cả lũ kia ở lại.
Kể
từ khi chạm trán với Klaus lần đầu tại cửa hàng vũ khí, anh đã cảm thấy chẳng
ưa gì cậu nhóc này, và Loren nghĩ rằng bỏ hắn mục xương ở đây cũng là một ý
tưởng không tồi.
Anh
vò đầu bứt tai.
“Là
một người hiểu rất rõ việc mất đi một thứ gì đó như thế nào, bỏ cậu ta lại cũng
khó khăn lắm.”
“Tôi
không ngán mấy thứ đó mà, anh biết chứ?”
Lapis
bắt đầu cười nhạo Loren, còn anh thì lại cảm thấy tội lỗi khi phải nhờ cô cùng
đối phó với một thứ quá đỗi nguy hiểm, nhưng ít nhất anh cũng đã cảnh cáo cô.
“Tôi
không thể đánh bại nó được, okay? Tôi chỉ là một tên lính đánh thuê bình thường
thôi.”
“Đếm
tới ba, tôi sẽ dùng một thứ gì đó để thu hút sự chú ý của nó. Đợi khi nào nó bị
đánh lạc hướng thì hành động.”
“Tôi
tưởng Ma Thuật duy nhất mà cô sử dụng được là <<Healing>>?”
“Tôi
sẽ cho anh thấy một chiêu mới học được, nóng hổi vừa thổi vừa ăn luôn.”
Loren
gật đầu, Lapis vỗ vào ngực mình, rồi chạy đến con rồng xương không chút ngập
ngừng.
“Một”,
anh chạy xuyên qua chỗ của Klaus, hắn vẫn đang la lối không ngừng. “Hai”, con
rồng đã để ý đến Loren và hướng khuôn mặt vô hồn của nó về phía anh, với Ange
vẫn còn ngậm trên hàm.
Ange
khóc thét lên vì nỗi đau mà cô đang chịu đựng khi con rồng càng lúc càng găm
những cái răng vào sâu trong cơ thể cô.
Chúng
không ăn sinh vật sống, nhưng chúng lại tỏ vẻ thích thú khi nhìn mặt nạn nhân
biểu lộ những xúc cảm tiêu cực như nỗi oán giận, nỗi đau, và nỗi buồn.
Đó
là lý do tại sao con rồng lại không “xử” cô ta ngay lập tức, mà lại từ từ cắn
vào người cô.
Trong
lúc Loren chuẩn bị đếm số cuối, anh thấy Ange phun ra máu và tự hỏi rằng liệu
mình có kịp giải cứu trước khi cô ấy chết.
“Nhân
danh những vị thánh, hãy soi sáng <<Holy Light>>!”
“Ba”,
Lapis ngay lập tức sử dụng tuyệt chiêu át chủ bài của mình.
Ánh
sáng chói lóa ấy không chỉ soi sáng sự đen tối của màn đêm, mà còn thiêu rụi
mùi hương thối rữa của những tên xác sống và phát nổ ngay trước mặt con rồng
xương.
Nó
đâm xuyên qua hốc mắt, và thiêu đốt mọi khúc xương trên người con rồng nhưng
Ange lại không hề hấn gì.
Lapis
đã dặn dò Loren về việc này trước nên anh đã che mắt lại ngay khi ánh sáng lan
tỏa. Anh chạy xuống phía dưới con rồng và vung thanh cự kiếm với toàn lực.
Anh
nghe thấy những âm thanh khó chịu của kim loại cọ sát với xương, bộ phận mà anh
đánh trúng vỡ vụn, và con rồng bị mất thăng bằng.
Anh
chạy về phía ngược với hướng mà con rồng ngã xuống, nhảy lên và chém một phát
mạnh vào sau gáy của nó.
“Mày
không xứng đáng để ‘chén’ một con mồi như cô ấy! Nhả ra mau!”
Nhát
chém không đủ mạnh để thổi bay đầu con rồng, nhưng đủ để làm cho nó mở miệng và
thả Ange xuống.
Loren
đỡ lấy Ange ngay khi cô rơi xuống và chạy xa khỏi con rồng khi anh vừa đáp
xuống đất.
“Lapis!
Cho ngựa chạy đi!”
“Được
rồi! Ai không lên sẽ bị bỏ lại!”
Lapis
hô to và quất roi vào con ngựa, còn Klaus và những người bạn vẫn đang đứng nhìn
mọi thứ, chợt giật mình và tức tốc nhảy vào trong kiệu.
Loren
nhảy vào trong vừa đúng lúc con ngựa bắt đầu di chuyển.
Họ
có thể thấy rõ con rồng đang cố đuổi theo họ với đôi chân đang dần hồi phục
lại, rống lên trong cơn cuồng nộ.
“May
là nó được cấu tạo bởi xương và không có cánh.”
Loren
lầm bầm quay lại nhìn con rồng trong lúc đặt Ange xuống.
Những
con rồng bình thường có một lớp da dày trên cánh của chúng để sử dụng gió mà
bay lượn, nên cho dù con rồng xương này có mọc cánh đi chăng nữa thì cũng không
có gì bao phủ đôi cánh đó cả.
Lapis
vừa lái kiệu vừa nói với Loren, anh đang có những suy nghĩ rằng nếu như nó có
thể bay thì không có cơ hội nào để mà thoát khỏi nó.
“Những
con rồng sử dụng ma thuật nên cánh với chả cò không quan trọng.”
“Đợi
đã, thứ đó có thể bay à?”
“Hầu
hết lũ xác sống đều là những sinh vật não phẳng nên không đủ trình để điều
khiển ma pháp. Nên tôi khá là chắc kèo nó không thể bay được.”
“Vậy
thì...”
Ngay
khi Loren tưởng rằng có một ngọn lửa hi vọng chiếu lên trong bầu trời đêm lạnh
lẽo thì Lapis lại dập tắt ngọn lửa ấy và nói.
“Nhưng
con ngựa này với con rồng kia thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Nó sẽ đuổi kịp
chúng ta nhanh thôi.”
Nếu
nó đuổi kịp thì họ không còn lựa chọn nào ngoài việc chiến đấu cả.
Loren
nghĩ rằng chiến thắng vẫn có thể nằm trong tầm tay với lực lượng mạo hiểm giả
còn trong kiệu.
Ngay
dưới chân anh là Ange, cô nàng lại ho ra một chút máu nữa vì sự rung lắc dữ dội
của chiếc kiệu.
“Cô
có thể lái cẩn thận một chút được không, Ange ở đây không được ổn cho lắm.”
Klaus
mở miệng nói, mặt hắn trắng bệch, nhưng Broas ngay lập tức chộp lấy vòng cổ của
hắn và bắt đầu to tiếng.
“Đồ
ngu! Nếu chúng ta chậm lại cho dù là một chút, thứ đó sẽ đuổi kịp ngay!”
“Nhưng!
Nhưng với tốc độ như thế này thì Ange sẽ không trụ được lâu đâu.”
Từ
những gì mà Loren thấy, cho dù con rồng không giết cô nhưng lại tra tấn đến như
thế chỉ để tận hưởng những cảm xúc tiêu cực ấy, thì những vết thương gây ra
không đơn giản chỉ là trầy xước.
Bởi
vì cô ấy đang ho ra máu nên rất có thể một số cơ quan bên trong đã bị tổn
thương nặng nề, và những cú rung lắc cũng chẳng ảnh hưởng đến là bao.
Nhưng
nếu so sánh với con rồng xương đang đuổi theo họ thì tốc độ của con ngựa chỉ
như rùa bò, và nếu như con rùa này đi chậm lại một chút thì nó là một con mồi
dễ dàng cho những con thú săn mồi khác.
“Vậy
không lẽ cứ để Ange chết!?”
“Nếu
đống xương chó đó mà bắt được chúng ta, thì chúng ta sẽ cùng cô ta xuống mồ
đó!”
Loren
thở dài thất vọng vì Broas không nghĩ rằng nếu mọi người hợp lực thì có thể
chiến thắng con rồng ấy.
Rồng
là một giống loài hung tợn.
Loren
biết rõ rằng anh chỉ có thể chộp lấy Ange từ những chiếc răng của con rồng là
bởi vì nó không hề xem Loren và những người khác là hiểm họa và chỉ đang bất
cẩn.
“Này
nữ tư tế. Tên cô là Roll, phải không?”
Loren
gọi tên cô gái tóc xanh ăn mặc như một nữ tư tế, người đang bám chặt thành kiệu
để không bị ngã.
Cô
ấy đang ở trong tư thế lăn lộn dưới sàn, nhưng vẫn gật đầu trả lời cho Loren.
“Cô
có thể sử dụng ma thuật, đúng không? Tôi không quan tâm nếu cô sử dụng nó quá
giới hạn, nên hồi máu cho cô ấy đi.”
“Này,
anh chắc chứ? Nếu chúng ta phải giao tranh với con rồng đó, chúng ta cần ma
thuật của một nữ tư tế, không thì...”
Loren
bình tĩnh trả lời.
“Nếu
chúng ta phải chạm trán con rồng đó thì thất bại là điều chắc chắn. Sử dụng nó
ngay bây giờ hay đợi đến lúc đó thì cũng chẳng khác nhau gì đâu.”
“Anh...”
Klaus
nhìn anh một cách khó hiểu.
Nếu
đúng như những gì Loren nói, nếu đúng là kết quả trận đấu chỉ đem lai thất bại,
thì suy nghĩ như Broas là chuyện bình thường, sử dụng ma thuật để hồi máu trong
lúc giao chiến, nên Klaus không hề nghĩ đến việc Loren nói rằng anh không quan
tâm nếu họ dùng hết năng lượng.
Thật
ra Roll ở trong đội của Klaus, và anh ấy có thể tự bảo cô sử dụng ma thuật để
hồi máu cho Ange.
Nhưng
dù vậy, anh ta không hề có ý định để Roll sử dụng ma thuật đó bởi vì nó sẽ là
một công cụ tiện lợi cho những trận chiến sau này.
“Tôi
không thể để nữ tư tế của tôi sử dụng kỹ năng đó được. Nếu cô chết sau khi đã
sử dụng ma thuật trị liệu thì bỏ cuộc đi.”
Nói
xong, Loren cẩn thận bước tới ghế ngồi của Lapis để kiểm tra.
Ngoại
trừ ánh trăng ra thì không có nguồn sáng nào để soi rõ trong màn đêm dày đặc
được.
Mặc
dù tầm nhìn bị giới hạn rất nhiều và đường xá thì lại không bằng phẳng, Lapis
vẫn cho ngựa chạy với tốc độ tối đa.
Loren
sợ rằng với tốc độ chóng mặt như thế này thì khó mà có thể nhìn được trước mắt
có những gì, nhưng Lapis không hề cảm thấy sợ hãi mà lại còn nghiêm túc “nhìn
đất nhìn trời nhìn thẳng.”
“Cô
có thể thấy đường đi không?”
Loren
hỏi Lapis nhưng anh sực nhớ rằng cặp mắt của cô là nhân tạo, Lapis liếc nhìn
anh.
“Tất
nhiên. Mọi thứ rõ như ban ngày ấy mà.”
“Giải
thích cho mọi người khó lắm bởi vì họ vẫn chưa biết điều này, nhưng rồi họ cũng
sẽ thấy lạ mà thôi.”
“Chỉ
cần nói với bọn họ là mắt tôi nhìn trong đêm rất tốt. Nếu mà không được nữa thì
cứ bảo rằng tôi hành động theo cảm tính, vậy thôi.”
Vẫn
không ai màng tới chuyện này cả bởi vì mọi con mắt trên kiệu đều đang dán chặt
vào thứ quỷ quái đang đuổi theo phía sau kia, nhưng việc Lapis có thể lái kiệu
trong màn đêm mà không có lấy một ánh đèn thì vẫn rất kỳ lạ.
Đó
không phải chuyện ai cũng làm được và trong khi Loren còn đang bận suy nghĩ lý
lẽ để bao biện nó nếu bị phát hiện, Lapis trao anh một lời gợi ý rất có tâm.
“Hi
vọng là họ sẽ tin vào điều đó.”
“À
mà, anh có thể đem thằng bé tóc đỏ lên đây được không?”
Loren
sững sờ trước lời đề nghị của Lapis, anh không hề biết ý định của cô là gì.
“Tóc
đỏ...ý cô là Klaus, đúng chứ?”
“Tôi
không quan tâm rằng cậu ta là Klaus hay chỉ là một thằng não không nếp nhăn,
nhưng thằng nào có tóc đỏ thì cứ đem lên đây.”
Loren
không hiểu nổi những hành động của cô, nhưng bởi vì cô ấy cần một người được
chỉ định rõ ràng, anh cho rằng điều đó khá là quan trọng. Anh quay lại vào
khoang để tìm Klaus, cậu ta vẫn đang trông chừng Ange trong khi Roll sử dụng ma
thuật để trị thương, và nắm vòng cổ của cậu ta kéo lê đến chỗ Lapis.
“M-mày
đang làm gì vậy!?”
“Làm
gì với thằng nhóc này đây?”
Loren
bước tới Lapis với Klaus vùng vẫy dữ dội trong tay và hỏi. Lapis bỏ một dây
cương ngựa xuống và chìa tay ra cho Loren.
“Đưa
nó cho tôi.”
“Sẵn
sàng.”
Loren
nhấc bổng Klaus lên, tay vẫn giữ chặt vòng cổ. Lapis nắm phần trước của vòng cổ
đó, và đột ngột ném hắn ta ra phía trước con ngựa đang kéo cả đoàn kiệu.
“Whoa!?”
Klaus
hét lên trong sự ngạc nhiên khi hắn bay vài vòng trong không trung, đáp xuống
sml đúng nghĩa và nắm chặt vào hông con ngựa để giữ lấy mạng sống quý giá của
mình.
Nếu
hắn ngã xuống, hoặc sẽ bị con ngựa dẫm đến chết, hoặc là đoàn kiệu sẽ cán hắn
không thương tiếc, và nếu như hắn đủ khả năng để né hết những trường hợp kia,
thì vẫn còn đó cơ hội trở thành miếng mồi ngon cho con rồng xương.
“M-mày
bị cái éo gì thế!?”
“Ở
yên đó và sử dụng <<Boost>> lên con ngựa đi!”
Lapis
đánh mạnh dây roi lên con ngựa và ra lệnh cho Klaus.
Nhưng
cái roi không dính con ngựa, Klaus mới là nạn nhân, hắn ta vẫn đang bám lấy
hông con ngựa, và rên la thảm thiết.
“Chúng
ta sẽ bị đuổi kịp với tốc độ như thế này! Nếu không muốn sống những năm tháng
cuối đời trong bụng con rồng đó thì sử dụng <<Boost>> lên con ngựa
đi. MAU LÊN!”
“Tôi
chưa bao giờ sử dụng nó lên một sinh vật sống bao giờ.”
“Nãy
giờ ngươi cứ gáy mãi, giờ thì dùng đi.”
Lapis
lại quất roi vào người Klaus, cậu ta lại thốt ra những tiếng rên như lợn bị chọc
tiết, nhưng rồi một tia sáng nhỏ bắt đầu tỏa ra từ bàn tay của cậu.
Ánh
sáng biến mất vào trong cơ thể con ngựa, và Loren cảm thấy con ngựa đi nhanh
hẳn lên. Tỉ lệ thuận với tốc độ là sự rung lắc, anh nắm chặt sợi dây để giữ
thăng bằng.
“Thấy
chưa, chưa thử thì sao biết làm được hay không! Giờ thì làm lại, nhưng mạnh
hơn! Không có thời gian để ngủ đâu! Chúng ta cần phải tăng tốc từ đây cho tới
khi mặt trời mọc.”
“Mặt
trời mọc rồi có giúp gì được không?”
“Rồng
xương bị suy yếu khi phải đối diện với ánh nắng mặt trời. Nó sẽ ngừng đuổi khi
bình minh đến. Nhanh lên! Ánh sáng đang dần tắt kìa!”
Những
tiếng rên la của Klaus càng ngày càng lớn và thảm thiết trong bầu trời đêm tĩnh
mịch khi hắn phải chịu đựng những đòn roi liên tiếp của Lapis.
“Tôi
nghĩ… hắn sẽ không chết đâu.”
Loren
nghĩ rằng đó là một cảnh tượng đáng xấu hổ, nhưng anh sẽ không ngăn Lapis ngưng
làm điều đó. Anh bảo Shayna chui lại vào kiệu khi cô bé định thò đầu ra ngoài
để xem xem chuyện gì đang diễn ra. Anh ngồi xuống, nhắm mắt lại, và cố xóa đi
những hình ảnh của con rồng xương và Lapis chơi BDSM với Klaus ra khỏi đầu óc
của mình.
Ameno dorime...
ReplyDelete