Mercenary - Chương 36
Chương 36: Lại Bị Tấn Công Trên Đường Đi
Sau khi chôn xong đám xác sống, họ tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Việc chạm trán với bọn chúng làm họ phải cân nhắc lại việc quay trở về Kauffa, nhưng bởi vì đã chấp nhận thực hiện nhiệm vụ này với tâm thế sẽ đối mặt với nhiều hiểm nguy thì đường lùi ngay từ đầu đã không có.
Trong lúc chuẩn bị mai táng, Loren kiểm tra tư trang trên người các xác chết, nhưng không ai trong số đó mang theo cái gì đặc biệt cả. Những thứ duy nhất trên người họ là ví tiền và một ít trang sức, không gì có thể làm cho anh biết họ đến từ đâu.
Cũng không hẳn, từ những chi tiết trên, anh cho rằng họ là những dân thường đến từ một thành phố gần đây.
Họ giữ lại trong kiệu tư trang của chúng để dự phòng.
Đó là để nếu có người thân thì họ có thể đưa lại, không thì đây vẫn là bằng chứng cho việc họ đã đánh bại một lũ xác sống. Nhưng việc mang theo tư trang của người chết không phải là điều vui vẻ gì, thế nên tinh thần của cả nhóm bị giảm sút nhẹ.
Klaus và hội của hắn ta, những người đã hạ được đám xác sống, lúc bấy giờ đã được công nhận và đánh giá cao từ các mạo hiểm giả khác. Nhưng Loren tiếp tục phớt lờ hắn, bởi hắn liên tục nhìn anh với vẻ mặt kiêu ngạo.
Không lâu sau đó, một tai nạn hi hữu xảy ra lại làm cho tinh thần của mọi người tệ thêm rất nhiều.
Tay lái kiệu của Loren và Lapis đột ngột qua đời.
Loren nhận thấy rằng kiệu của mình bỗng dưng có dấu hiệu lắc lư, mặc dù họ không hề bị tấn công, nên tiến đến gần chỗ ngồi của tay lái. Khi anh chạm nhẹ vào vai của hắn, hắn ngã nhào xuống mặt đường.
Anh hoảng hốt và kéo dây cương lại để dừng kiệu, nhưng tay lái kia đã chết.
Nguyên nhân gây nên cái chết ấy vẫn chưa được xác định.
Lapis ngay lập tức khám nghiệm tử thi, nhưng tất cả những vết thương trên người hắn là những vết trầy xước do ngã từ trên kiệu, và không thể tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào gây nên cái chết của hắn cả.
Nhưng trên hết, quá trình biến thành xác sống của thi thể đã được hơn phân nửa, nên họ phải hỏa táng hắn ngay lập tức.
“Cái quái gì đang xảy ra thế này?”
Ngồi cạnh Loren không ai khác chính là Lapis, người đang lái kiệu.
Nữ tư tế của vị thần Thông thái cũng thông thạo việc lái xe, hẳn rồi, và nếu thần Thông thái này là một người tháo vát như thế, có lẽ nhiều người cũng sẽ bắt đầu theo ông.
“Ước gì tôi biết được.”
Bên cạnh Lapis chính là Shayna, cô bé đang dựa vào vai Lapis ngủ ngon lành.
Trông cô bé có vẻ như đang được ngủ trên chăn ấm nệm êm, nhưng Loren thì lại nhăn mặt vì anh không biết cô bé đang suy nghĩ gì về tình hình hiện tại.
Cô bé không ăn gì nhiều kể từ ngày hôm trước.
Không có gì bất thường xảy ra với cô bé cả, nên chắc hẳn trong người cô còn một chút sức lực, nhưng không ăn gì cả thì vẫn làm cho Loren lo lắng.
Đồ ăn luôn luôn quan trọng bất kể bạn làm gì.
Vì không ăn tí nào nên Loren cho rằng cô bé đang rất căng thẳng trong người. Trong lúc anh xem xét xung quanh đề cao cảnh giác, Lapis lầm bầm với anh.
“Ở phía đó xuất hiện một vài tên, có vẻ như là vậy.”
Cô nói quá đột ngột nên Loren không hề hiểu ý cô muốn nói gì, và một lúc sau anh nhận ra điều đó, anh quay mặt sang hướng kia.
Trước mắt anh là một bãi đất trống lớn, nhưng anh lại không thấy thứ gì mà Lapis đang nói tới.
Cảm thấy nhẹ nhõm, anh vuốt trán cho rằng mình đang nghĩ ngợi quá nhiều, nhưng Lapis văng ra thêm một câu chí mạng.
“Mắt thường không thể thấy được chúng.”
Loren bỗng nhớ lại.
Mắt thường không thể thấy được chúng, nhưng mắt của Lapis là mắt nhân tạo
Chân tay của cô cũng là đồ giả, chúng dùng để che giấu sự thật rằng Lapis từng là quỷ.
Loren phát hiện ra điều đó trong nhiệm vụ đầu tiên khi anh bắt đầu làm một mạo hiểm giả và cũng biết được rằng mục tiêu của Lapis là tích lũy kinh nghiệm, cũng như tìm kiếm lại đôi mắt và tứ chi của mình.
Bỏ qua những điều trên, vì đôi mắt đó do con người tạo ra, cũng không ngạc nhiên gì mấy nếu như chúng mang trên mình chức năng đặc biệt nào đó.
“Đằng kia cũng có. Khoảng hai mươi tên.”
“Khu này có vấn đề gì vậy chứ?”
Lapis nghiêng đầu về phía Loren, anh đã ngừng việc rà soát xung quanh và lí nhí gì đó trong họng.
Lapis cố sửa lại lộ trình, bởi vì đoàn kiệu có vẻ như đang đi lệch đường, cô thì thầm.
Họ đang cố để cho Shayna say giấc mà không đánh thức cô bé.
“Có hàng tá xác sống đi lang thang giữa ban ngày ban mặt. Điều này có nghĩa là ở đâu đó gần đây chính là nơi sản sinh chúng.”
“Thử nghĩ xem đêm xuống thì chúng như thế nào.”
Xác sống thường manh động dưới trăng hơn là dưới ánh nắng mặt trời.
Họ có thể nhìn thấy một số ngay giữa ban ngày, và Loren thì không khỏi cảm thấy u sầu khi nghĩ đến số lượng của bọn chúng khi mặt trời lặn.
“Trong trường hợp khẩn cấp nhất, hãy cùng Shayna chạy đi. Mọi thứ sẽ ổn thôi, chúng ta chắc chắn sẽ đến được Hanza.”
“Còn ai ngoài tôi nghĩ rằng càng tới gần Hanza thì xác sống xuất hiện càng nhiều không?”
“Hahaha. Ăn nói có duyên phết.”
“Chuyện này không buồn cười chút nào đâu, geez...”
Loren thở dài, nhưng rồi điều khiến họ lo lắng dần biến thành sự thật khi màn đêm buông xuống.
Trong lúc tìm kiếm chỗ ngủ qua đêm thứ hai, họ đã phải chạm trán với rất nhiều loại xác sống bỗng dưng trỗi dậy và tấn công họ.
“Chết tiệt! Cái gì thế này!? Bọn này không ngừng xuất hiện à?”
Broas hét lên, máu và xác thịt của bọn chúng bay tứ phía khi ông vung rìu của mình. Xung quanh ông là một lượng lớn zombies, với cơ bắp cuồn cuộn và nội tạng hằn rõ dưới lớp da thối rữa của chúng.
Nếu chỉ là vài tên hay là một nhóm nhỏ thôi thì chuyện này dễ như trở bàn tay, nhưng việc phải đối mặt với số lượng gần như là vô tận thì ngay cả những tay Sắt đoàn mạnh nhất cũng ngán ngẩm.
Các mạo hiểm giả sẽ hết năng lượng chiến đấu và di chuyển là một điều khó khăn, nhưng đối với lũ xác sống, những chuyện trên chỉ là viển vông.
Điều đó nghĩa là không quan trọng bị chặt chém, chấn thương tồi tệ đến mức nào, ruột gan tim phèo phổi có rớt ra hết mà vẫn còn di chuyển được, thì còn đánh được.
Tệ hơn nữa, trong số bọn chúng có cả những chiến binh tử trận từ trước đến giờ trộn lẫn với zombies.
Chúng là những quái vật ở đẳng cấp khác so với những zombies tầm thường, mạnh hơn, nhanh hơn, và quan trọng hơn hết, chúng là những quái vật “không phổi”.
Cùng với bọn zombies, chúng bao vây và tấn công những mạo hiểm giả.
“D-Dừng lại! Cút ra khỏi mắt tao!”
“Ow, đau quá, đau quá! Đừng cắn nữa! Đừng ăn thịt tao!”
Những mạo hiểm giả nữ ngồi chung kiệu với Shayna bị bất tỉnh đêm hôm trước còn lâu mới hồi phục hoàn toàn và mất sức nhanh hơn những người khác. Lũ zombies đánh ngã bọn họ và bắt đầu “chén” những phần da thịt không được áo giáp bảo vệ.
Những mạo hiểm giả khác cố giúp họ, nhưng những tên quái cấp cao kia như đang chực chờ cơ hội và chỉ có thế, một kẽ hở nhỏ, đánh gục họ xuống mặt đất và cắn phập vào cổ họng của họ.
“O-onii-san...”
Tất nhiên là Loren, Lapis và Shayna cũng bị mắc kẹt trong mớ hỗn loạn này rồi.
Với Lapis đứng cạnh anh và Shayna bám sát bên hông, Loren rút vũ khí của mình ra, và lẩm bẩm.
“Tôi phải dùng thanh kiếm này để chém da thịt đã thối rữa à....Tiếc thật.”
“Còn thời gian để phàn nàn à?”
“Còn, nhưng không nhiều.”
Trong lúc anh nói, anh gỡ bỏ tấm vải quấn quanh thanh kiếm và chém một phát rất mạnh.
Thanh cự kiếm của Loren cắt xuyên da thịt ngọt như dao cắt bơ, những tên tử sĩ cũng như zombies bị đứt làm đôi, máu phun ra như mưa.
Đòn tấn công của Loren không dừng lại ở đó, khi anh vung kiếm theo hướng ngược lại, rất nhiều zombies văng xa tứ phía, thật ra là bộ phận cơ thể của chúng.
“Whoa, làm thế nào mà anh có thể sử dụng thứ đó thế?”
Thanh kiếm dừng lại trước đôi mắt ngạc nhiên của Broas, màu đen của bóng đêm không hề làm lu mờ màu đen rực rỡ của thanh cự kiếm.
Trên lưỡi gươm là những họa tiết được khắc bằng vàng, nhưng điều ngạc nhiên nhất chính là kích cỡ của nó.
Nó dài và dày hơn thanh kiếm Loren từng sử dụng, rộng hơn và chuôi kiếm thì hơi ngắn hơn vì lý do trên. Nhưng sau khi “múa” vài đường kiếm thì Loren cho rằng không có vấn đề gì với điều này cả và anh có thể sử dụng nó bình thường.
Một mảnh vải dài và mỏng quấn quanh chuôi để ngăn thanh kiếm trượt đi trong lúc chiến đấu, và nó cũng màu đen nốt.
“Người đời có câu ‘Nhập gia tùy tục’. Thế còn chuyện này tính sao?”
Loren chém một nhát nữa rồi đặt kiếm lên vai, còn tay kia vỗ vào vai Shayna, cô bé vẫn đang bám theo sát bên anh, cố gắng dỗ dành cô bé. Rồi anh hỏi Broas, ông đã có thể chạy đến chỗ anh vì số lượng kẻ thù đang dần giảm xuống.
Số lượng xác sống tấn công khu trại không có dấu hiệu mất đi mặc cho những mạo hiểm giả ra sức chém giết.
Thật ra, bọn chúng còn có vẻ đông hơn theo thời gian.
Câu hỏi về nguồn gốc của chúng vẫn đang bị bỏ ngỏ nhưng không còn chút thời gian nào để nghĩ đến vấn đề này, và nếu như họ không thể tìm ra cách thoát khỏi đống lộn xộn này, thất bại là điều không thể tránh khỏi.
“Tại sao bọn chúng lại xuất hiện nhiều thế?”
Loren lại vung thanh cự kiếm của mình và diệt được thêm vài tên xác sống. Còn Lapis thì như đang nhảy múa trong cơn cuồng nộ của kẻ địch, cô trả lời.
“Chắc do chúng ta là những sinh vật sống duy nhất trong khu vực này. Đối với lũ xác sống, sinh vật sống giống như lửa trại vậy. Chúng bu vào như cách loài bướm đêm bị thu hút bởi ánh sáng vậy.”
“Không ổn rồi. Broas, tiến hay lùi đây?”
Loren hỏi Broas lựa chọn nào sẽ tốt hơn, diệt hết lũ xác sống và tiến thẳng đến Hanza hay quay về Kauffa.
Tại thời điểm đó, đa số các mạo hiểm giả đã tử trận, để đi tiếp sẽ rất khó khăn. Broas than vãn trước hai lựa chọn này.
“Này, tôi không phải là thủ lĩnh ở đây, anh biết chứ.”
“Vậy thì sao? Tôi sẽ không trách móc gì ông đâu.”
Broas đáng lẽ ra phải ở chung với hội của mình, nhưng Loren không thấy một bóng ai cả.
Loren không rõ họ bị tách rời nhau hay đã trở thành mồi cho bọn xác sống, nhưng anh cho rằng quyết định của một chiến binh lão luyện như Broas là đáng tin cậy nhất trong tình huống này.
“Vậy thì chúng ta vẫn nên tiến thẳng đến Hanza. Nhiệm vụ không quan trọng vào lúc này nữa. Nếu quay về Kauffa thì số lượng của bọn chúng sẽ giảm xuống rất nhiều, nhưng đến Hanza vẫn tốt hơn mặc dù chúng vẫn đang hoành hành bởi vì nó gần hơn. Nơi đó sẽ không bị lũ chết tiệt này xâm chiếm đâu.”
“Có ý tưởng nào hay hơn không Lapis?”
“Không nghĩ ra được gì cả.”
“Cô ổn với điều này không Shayna?”
Loren hỏi cô gái đang “đu dây” trên người của anh, và cô gật đầu.
“Đã thống nhất xong. Còn kiệu nào sử dụng được không?”
VÌ một lý do nào đó, xác sống như zombies hay các tử sĩ không hề tấn công sinh vật sống nào ngoại trừ loài người.
Chúng chỉ tấn công giống loài tương tự với mình, và không đả động gì đến những sinh vật khác, ngựa là một ví dụ.
Vậy nên lũ ngựa vẫn an toàn, nhưng hai trong ba chiếc kiệu đã biến mất do những con ngựa chạy hoảng loạn.
Chiếc kiệu còn lại là của Loren, và nó bị ảnh hưởng ít nhất vì họ buộc con ngựa ra chỗ khác chứ không để nó lại với những cái khác.
“Tôi sẽ xử bọn xác sống còn lại. Broas, ông dắt ngựa lại đó và chuẩn bị sẵn sàng đi. Lapis, đặt Shayna lên kiệu để ta có thể khởi hành bất kì lúc nào.”
“Hiểu rồi.”
“Rồi hiểu rồi! Mẹ kiếp, không ai trong đội của tôi còn sống cả!”
Broas khóc trong lúc ông làm việc.
Lapis bế Shayna từ eo của Loren, chạy đến đoàn kiệu và đặt cô bé vào trong.
Trong lúc mọi người đang tất bật, Loren lại cầm lấy thanh cự kiếm và chém, sử dụng toàn bộ sức lực của mình để đẩy lùi bọn xác sống.
“Những ai còn sống hãy mau đến đây! Chúng ta sẽ cố gắng hành quân đến Hanza.”
Mặc dù anh không hề có ý định giúp ai cả, nhưng anh không muốn bỏ bất kì ai ở lại nên hét lớn, nhưng không có tiếng trả lời.
Loren nghĩ rằng chỉ có mỗi bọn họ là người sống sót, nhưng rồi anh thấy một đàn xác sống bị chém thành một hàng trong lúc đang chạy đến chỗ anh.
“Éo thể tin được trong những kẻ còn lại thì mày là người sống sót, thằng hạ đẳng.”
“Câu đó của tôi mới đúng.”
Những người đang tiếp cận anh là Klaus, luôn miệng chửi rủa, và đồng đội của hắn.
Cho dù họ là những người mình mẩy đầy máu me bụi bặm, nhưng họ đã sống sót đến tận bây giờ. Điều đó cho thấy khả năng của họ như thế nào. Nhưng đối với Loren, họ không phải là những người mà anh sẵn lòng đón tiếp.
“Đến thành phố Hanza à? Khả năng cao không?”
“Rất thấp. Nếu cậu không thích thì biến cho tôi nhờ.”
Klaus tiếp tục hét vào mặt Loren khi anh đáp trả lại, nhưng không ai khác ngoài họ còn sống sót, và tất cả đều biết rằng vạch ra một kế hoạch khác vào lúc này là điều bất khả thi.
“Klaus, đây không phải là lúc để bàn cãi.”
“Đúng vậy Klaus. Chúng ta cần hợp tác để sống sót qua chuyện này.”
Sau khi nghe lời khuyên của Layla và Roll, Klaus miễn cưỡng theo chân Loren đến kiệu.
Gạt qua những tư thù cá nhân, Loren không hề có ý định đuổi những ai còn sống đi cả, nên anh hất đầu về phía kiệu, rồi ra hiệu mọi người nhanh chân xuất phát.
Klaus lườm anh khi họ đi đến kiệu.
Loren vẫn còn phân vân nên giữ họ ở lại chiến trường không thì có gì đó xuất hiện sau lưng nữ pháp sư trong hội của Klaus, người đứng cuối ở trong hàng. Khi anh thấy được điều đó thì anh hét lên ngay lập tức.
“Né đi!”
“Huh?”
Loren không chắc là nữ pháp sư tên Ange nhận ra rằng lời cảnh báo đó dành cho cô.
Cô nhìn anh với biểu hiện khó hiểu trên mặt và trả lời nhỏ nhẹ.
Ngay sau đó, một thứ gì đó chộp lấy cô, và đưa cô lên không trung.
Việc chạm trán với bọn chúng làm họ phải cân nhắc lại việc quay trở về Kauffa, nhưng bởi vì đã chấp nhận thực hiện nhiệm vụ này với tâm thế sẽ đối mặt với nhiều hiểm nguy thì đường lùi ngay từ đầu đã không có.
Trong lúc chuẩn bị mai táng, Loren kiểm tra tư trang trên người các xác chết, nhưng không ai trong số đó mang theo cái gì đặc biệt cả. Những thứ duy nhất trên người họ là ví tiền và một ít trang sức, không gì có thể làm cho anh biết họ đến từ đâu.
Cũng không hẳn, từ những chi tiết trên, anh cho rằng họ là những dân thường đến từ một thành phố gần đây.
Họ giữ lại trong kiệu tư trang của chúng để dự phòng.
Đó là để nếu có người thân thì họ có thể đưa lại, không thì đây vẫn là bằng chứng cho việc họ đã đánh bại một lũ xác sống. Nhưng việc mang theo tư trang của người chết không phải là điều vui vẻ gì, thế nên tinh thần của cả nhóm bị giảm sút nhẹ.
Klaus và hội của hắn ta, những người đã hạ được đám xác sống, lúc bấy giờ đã được công nhận và đánh giá cao từ các mạo hiểm giả khác. Nhưng Loren tiếp tục phớt lờ hắn, bởi hắn liên tục nhìn anh với vẻ mặt kiêu ngạo.
Không lâu sau đó, một tai nạn hi hữu xảy ra lại làm cho tinh thần của mọi người tệ thêm rất nhiều.
Tay lái kiệu của Loren và Lapis đột ngột qua đời.
Loren nhận thấy rằng kiệu của mình bỗng dưng có dấu hiệu lắc lư, mặc dù họ không hề bị tấn công, nên tiến đến gần chỗ ngồi của tay lái. Khi anh chạm nhẹ vào vai của hắn, hắn ngã nhào xuống mặt đường.
Anh hoảng hốt và kéo dây cương lại để dừng kiệu, nhưng tay lái kia đã chết.
Nguyên nhân gây nên cái chết ấy vẫn chưa được xác định.
Lapis ngay lập tức khám nghiệm tử thi, nhưng tất cả những vết thương trên người hắn là những vết trầy xước do ngã từ trên kiệu, và không thể tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào gây nên cái chết của hắn cả.
Nhưng trên hết, quá trình biến thành xác sống của thi thể đã được hơn phân nửa, nên họ phải hỏa táng hắn ngay lập tức.
“Cái quái gì đang xảy ra thế này?”
Ngồi cạnh Loren không ai khác chính là Lapis, người đang lái kiệu.
Nữ tư tế của vị thần Thông thái cũng thông thạo việc lái xe, hẳn rồi, và nếu thần Thông thái này là một người tháo vát như thế, có lẽ nhiều người cũng sẽ bắt đầu theo ông.
“Ước gì tôi biết được.”
Bên cạnh Lapis chính là Shayna, cô bé đang dựa vào vai Lapis ngủ ngon lành.
Trông cô bé có vẻ như đang được ngủ trên chăn ấm nệm êm, nhưng Loren thì lại nhăn mặt vì anh không biết cô bé đang suy nghĩ gì về tình hình hiện tại.
Cô bé không ăn gì nhiều kể từ ngày hôm trước.
Không có gì bất thường xảy ra với cô bé cả, nên chắc hẳn trong người cô còn một chút sức lực, nhưng không ăn gì cả thì vẫn làm cho Loren lo lắng.
Đồ ăn luôn luôn quan trọng bất kể bạn làm gì.
Vì không ăn tí nào nên Loren cho rằng cô bé đang rất căng thẳng trong người. Trong lúc anh xem xét xung quanh đề cao cảnh giác, Lapis lầm bầm với anh.
“Ở phía đó xuất hiện một vài tên, có vẻ như là vậy.”
Cô nói quá đột ngột nên Loren không hề hiểu ý cô muốn nói gì, và một lúc sau anh nhận ra điều đó, anh quay mặt sang hướng kia.
Trước mắt anh là một bãi đất trống lớn, nhưng anh lại không thấy thứ gì mà Lapis đang nói tới.
Cảm thấy nhẹ nhõm, anh vuốt trán cho rằng mình đang nghĩ ngợi quá nhiều, nhưng Lapis văng ra thêm một câu chí mạng.
“Mắt thường không thể thấy được chúng.”
Loren bỗng nhớ lại.
Mắt thường không thể thấy được chúng, nhưng mắt của Lapis là mắt nhân tạo
Chân tay của cô cũng là đồ giả, chúng dùng để che giấu sự thật rằng Lapis từng là quỷ.
Loren phát hiện ra điều đó trong nhiệm vụ đầu tiên khi anh bắt đầu làm một mạo hiểm giả và cũng biết được rằng mục tiêu của Lapis là tích lũy kinh nghiệm, cũng như tìm kiếm lại đôi mắt và tứ chi của mình.
Bỏ qua những điều trên, vì đôi mắt đó do con người tạo ra, cũng không ngạc nhiên gì mấy nếu như chúng mang trên mình chức năng đặc biệt nào đó.
“Đằng kia cũng có. Khoảng hai mươi tên.”
“Khu này có vấn đề gì vậy chứ?”
Lapis nghiêng đầu về phía Loren, anh đã ngừng việc rà soát xung quanh và lí nhí gì đó trong họng.
Lapis cố sửa lại lộ trình, bởi vì đoàn kiệu có vẻ như đang đi lệch đường, cô thì thầm.
Họ đang cố để cho Shayna say giấc mà không đánh thức cô bé.
“Có hàng tá xác sống đi lang thang giữa ban ngày ban mặt. Điều này có nghĩa là ở đâu đó gần đây chính là nơi sản sinh chúng.”
“Thử nghĩ xem đêm xuống thì chúng như thế nào.”
Xác sống thường manh động dưới trăng hơn là dưới ánh nắng mặt trời.
Họ có thể nhìn thấy một số ngay giữa ban ngày, và Loren thì không khỏi cảm thấy u sầu khi nghĩ đến số lượng của bọn chúng khi mặt trời lặn.
“Trong trường hợp khẩn cấp nhất, hãy cùng Shayna chạy đi. Mọi thứ sẽ ổn thôi, chúng ta chắc chắn sẽ đến được Hanza.”
“Còn ai ngoài tôi nghĩ rằng càng tới gần Hanza thì xác sống xuất hiện càng nhiều không?”
“Hahaha. Ăn nói có duyên phết.”
“Chuyện này không buồn cười chút nào đâu, geez...”
Loren thở dài, nhưng rồi điều khiến họ lo lắng dần biến thành sự thật khi màn đêm buông xuống.
Trong lúc tìm kiếm chỗ ngủ qua đêm thứ hai, họ đã phải chạm trán với rất nhiều loại xác sống bỗng dưng trỗi dậy và tấn công họ.
“Chết tiệt! Cái gì thế này!? Bọn này không ngừng xuất hiện à?”
Broas hét lên, máu và xác thịt của bọn chúng bay tứ phía khi ông vung rìu của mình. Xung quanh ông là một lượng lớn zombies, với cơ bắp cuồn cuộn và nội tạng hằn rõ dưới lớp da thối rữa của chúng.
Nếu chỉ là vài tên hay là một nhóm nhỏ thôi thì chuyện này dễ như trở bàn tay, nhưng việc phải đối mặt với số lượng gần như là vô tận thì ngay cả những tay Sắt đoàn mạnh nhất cũng ngán ngẩm.
Các mạo hiểm giả sẽ hết năng lượng chiến đấu và di chuyển là một điều khó khăn, nhưng đối với lũ xác sống, những chuyện trên chỉ là viển vông.
Điều đó nghĩa là không quan trọng bị chặt chém, chấn thương tồi tệ đến mức nào, ruột gan tim phèo phổi có rớt ra hết mà vẫn còn di chuyển được, thì còn đánh được.
Tệ hơn nữa, trong số bọn chúng có cả những chiến binh tử trận từ trước đến giờ trộn lẫn với zombies.
Chúng là những quái vật ở đẳng cấp khác so với những zombies tầm thường, mạnh hơn, nhanh hơn, và quan trọng hơn hết, chúng là những quái vật “không phổi”.
Cùng với bọn zombies, chúng bao vây và tấn công những mạo hiểm giả.
“D-Dừng lại! Cút ra khỏi mắt tao!”
“Ow, đau quá, đau quá! Đừng cắn nữa! Đừng ăn thịt tao!”
Những mạo hiểm giả nữ ngồi chung kiệu với Shayna bị bất tỉnh đêm hôm trước còn lâu mới hồi phục hoàn toàn và mất sức nhanh hơn những người khác. Lũ zombies đánh ngã bọn họ và bắt đầu “chén” những phần da thịt không được áo giáp bảo vệ.
Những mạo hiểm giả khác cố giúp họ, nhưng những tên quái cấp cao kia như đang chực chờ cơ hội và chỉ có thế, một kẽ hở nhỏ, đánh gục họ xuống mặt đất và cắn phập vào cổ họng của họ.
“O-onii-san...”
Tất nhiên là Loren, Lapis và Shayna cũng bị mắc kẹt trong mớ hỗn loạn này rồi.
Với Lapis đứng cạnh anh và Shayna bám sát bên hông, Loren rút vũ khí của mình ra, và lẩm bẩm.
“Tôi phải dùng thanh kiếm này để chém da thịt đã thối rữa à....Tiếc thật.”
“Còn thời gian để phàn nàn à?”
“Còn, nhưng không nhiều.”
Trong lúc anh nói, anh gỡ bỏ tấm vải quấn quanh thanh kiếm và chém một phát rất mạnh.
Thanh cự kiếm của Loren cắt xuyên da thịt ngọt như dao cắt bơ, những tên tử sĩ cũng như zombies bị đứt làm đôi, máu phun ra như mưa.
Đòn tấn công của Loren không dừng lại ở đó, khi anh vung kiếm theo hướng ngược lại, rất nhiều zombies văng xa tứ phía, thật ra là bộ phận cơ thể của chúng.
“Whoa, làm thế nào mà anh có thể sử dụng thứ đó thế?”
Thanh kiếm dừng lại trước đôi mắt ngạc nhiên của Broas, màu đen của bóng đêm không hề làm lu mờ màu đen rực rỡ của thanh cự kiếm.
Trên lưỡi gươm là những họa tiết được khắc bằng vàng, nhưng điều ngạc nhiên nhất chính là kích cỡ của nó.
Nó dài và dày hơn thanh kiếm Loren từng sử dụng, rộng hơn và chuôi kiếm thì hơi ngắn hơn vì lý do trên. Nhưng sau khi “múa” vài đường kiếm thì Loren cho rằng không có vấn đề gì với điều này cả và anh có thể sử dụng nó bình thường.
Một mảnh vải dài và mỏng quấn quanh chuôi để ngăn thanh kiếm trượt đi trong lúc chiến đấu, và nó cũng màu đen nốt.
“Người đời có câu ‘Nhập gia tùy tục’. Thế còn chuyện này tính sao?”
Loren chém một nhát nữa rồi đặt kiếm lên vai, còn tay kia vỗ vào vai Shayna, cô bé vẫn đang bám theo sát bên anh, cố gắng dỗ dành cô bé. Rồi anh hỏi Broas, ông đã có thể chạy đến chỗ anh vì số lượng kẻ thù đang dần giảm xuống.
Số lượng xác sống tấn công khu trại không có dấu hiệu mất đi mặc cho những mạo hiểm giả ra sức chém giết.
Thật ra, bọn chúng còn có vẻ đông hơn theo thời gian.
Câu hỏi về nguồn gốc của chúng vẫn đang bị bỏ ngỏ nhưng không còn chút thời gian nào để nghĩ đến vấn đề này, và nếu như họ không thể tìm ra cách thoát khỏi đống lộn xộn này, thất bại là điều không thể tránh khỏi.
“Tại sao bọn chúng lại xuất hiện nhiều thế?”
Loren lại vung thanh cự kiếm của mình và diệt được thêm vài tên xác sống. Còn Lapis thì như đang nhảy múa trong cơn cuồng nộ của kẻ địch, cô trả lời.
“Chắc do chúng ta là những sinh vật sống duy nhất trong khu vực này. Đối với lũ xác sống, sinh vật sống giống như lửa trại vậy. Chúng bu vào như cách loài bướm đêm bị thu hút bởi ánh sáng vậy.”
“Không ổn rồi. Broas, tiến hay lùi đây?”
Loren hỏi Broas lựa chọn nào sẽ tốt hơn, diệt hết lũ xác sống và tiến thẳng đến Hanza hay quay về Kauffa.
Tại thời điểm đó, đa số các mạo hiểm giả đã tử trận, để đi tiếp sẽ rất khó khăn. Broas than vãn trước hai lựa chọn này.
“Này, tôi không phải là thủ lĩnh ở đây, anh biết chứ.”
“Vậy thì sao? Tôi sẽ không trách móc gì ông đâu.”
Broas đáng lẽ ra phải ở chung với hội của mình, nhưng Loren không thấy một bóng ai cả.
Loren không rõ họ bị tách rời nhau hay đã trở thành mồi cho bọn xác sống, nhưng anh cho rằng quyết định của một chiến binh lão luyện như Broas là đáng tin cậy nhất trong tình huống này.
“Vậy thì chúng ta vẫn nên tiến thẳng đến Hanza. Nhiệm vụ không quan trọng vào lúc này nữa. Nếu quay về Kauffa thì số lượng của bọn chúng sẽ giảm xuống rất nhiều, nhưng đến Hanza vẫn tốt hơn mặc dù chúng vẫn đang hoành hành bởi vì nó gần hơn. Nơi đó sẽ không bị lũ chết tiệt này xâm chiếm đâu.”
“Có ý tưởng nào hay hơn không Lapis?”
“Không nghĩ ra được gì cả.”
“Cô ổn với điều này không Shayna?”
Loren hỏi cô gái đang “đu dây” trên người của anh, và cô gật đầu.
“Đã thống nhất xong. Còn kiệu nào sử dụng được không?”
VÌ một lý do nào đó, xác sống như zombies hay các tử sĩ không hề tấn công sinh vật sống nào ngoại trừ loài người.
Chúng chỉ tấn công giống loài tương tự với mình, và không đả động gì đến những sinh vật khác, ngựa là một ví dụ.
Vậy nên lũ ngựa vẫn an toàn, nhưng hai trong ba chiếc kiệu đã biến mất do những con ngựa chạy hoảng loạn.
Chiếc kiệu còn lại là của Loren, và nó bị ảnh hưởng ít nhất vì họ buộc con ngựa ra chỗ khác chứ không để nó lại với những cái khác.
“Tôi sẽ xử bọn xác sống còn lại. Broas, ông dắt ngựa lại đó và chuẩn bị sẵn sàng đi. Lapis, đặt Shayna lên kiệu để ta có thể khởi hành bất kì lúc nào.”
“Hiểu rồi.”
“Rồi hiểu rồi! Mẹ kiếp, không ai trong đội của tôi còn sống cả!”
Broas khóc trong lúc ông làm việc.
Lapis bế Shayna từ eo của Loren, chạy đến đoàn kiệu và đặt cô bé vào trong.
Trong lúc mọi người đang tất bật, Loren lại cầm lấy thanh cự kiếm và chém, sử dụng toàn bộ sức lực của mình để đẩy lùi bọn xác sống.
“Những ai còn sống hãy mau đến đây! Chúng ta sẽ cố gắng hành quân đến Hanza.”
Mặc dù anh không hề có ý định giúp ai cả, nhưng anh không muốn bỏ bất kì ai ở lại nên hét lớn, nhưng không có tiếng trả lời.
Loren nghĩ rằng chỉ có mỗi bọn họ là người sống sót, nhưng rồi anh thấy một đàn xác sống bị chém thành một hàng trong lúc đang chạy đến chỗ anh.
“Éo thể tin được trong những kẻ còn lại thì mày là người sống sót, thằng hạ đẳng.”
“Câu đó của tôi mới đúng.”
Những người đang tiếp cận anh là Klaus, luôn miệng chửi rủa, và đồng đội của hắn.
Cho dù họ là những người mình mẩy đầy máu me bụi bặm, nhưng họ đã sống sót đến tận bây giờ. Điều đó cho thấy khả năng của họ như thế nào. Nhưng đối với Loren, họ không phải là những người mà anh sẵn lòng đón tiếp.
“Đến thành phố Hanza à? Khả năng cao không?”
“Rất thấp. Nếu cậu không thích thì biến cho tôi nhờ.”
Klaus tiếp tục hét vào mặt Loren khi anh đáp trả lại, nhưng không ai khác ngoài họ còn sống sót, và tất cả đều biết rằng vạch ra một kế hoạch khác vào lúc này là điều bất khả thi.
“Klaus, đây không phải là lúc để bàn cãi.”
“Đúng vậy Klaus. Chúng ta cần hợp tác để sống sót qua chuyện này.”
Sau khi nghe lời khuyên của Layla và Roll, Klaus miễn cưỡng theo chân Loren đến kiệu.
Gạt qua những tư thù cá nhân, Loren không hề có ý định đuổi những ai còn sống đi cả, nên anh hất đầu về phía kiệu, rồi ra hiệu mọi người nhanh chân xuất phát.
Klaus lườm anh khi họ đi đến kiệu.
Loren vẫn còn phân vân nên giữ họ ở lại chiến trường không thì có gì đó xuất hiện sau lưng nữ pháp sư trong hội của Klaus, người đứng cuối ở trong hàng. Khi anh thấy được điều đó thì anh hét lên ngay lập tức.
“Né đi!”
“Huh?”
Loren không chắc là nữ pháp sư tên Ange nhận ra rằng lời cảnh báo đó dành cho cô.
Cô nhìn anh với biểu hiện khó hiểu trên mặt và trả lời nhỏ nhẹ.
Ngay sau đó, một thứ gì đó chộp lấy cô, và đưa cô lên không trung.
?_? Hóng!!!
ReplyDelete