Haroon - Tập 3, Chương 5


Tập 3, Chương 5: Hồi sinh
Ngày hôm sau, Haroon đã dậy sớm vì nôn nóng muốn được bỏ án phạt nhanh. May thay, vị trí hồi sinh của cậu là một nơi ở gần bờ sông, bên trong lãnh địa của Tử Tước Paros. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu sau khi hồi sinh là con sông Sorbon màu vàng và cây cầu gỗ dài và hẹp. Nhưng vẫn còn sót lại vài tên lính bộ binh và kị sĩ.

‘Là bọn Ngân Nguyệt Kị Sĩ Đoàn à? Thế mình đang ở đâu đây?’

Cậu nhanh chóng đảo mắt xung quanh, rồi thở phào nhẹ nhõm.

         “Mình đang ở phần đất của Tử Tước. Hên vãi.”

Cậu đã đặt địa điểm hồi sinh là một vị trí an toàn ở gần nơi mình chết. Nếu mà cậu đột nhiên hồi sinh ở bên kia sông thì tình hình sẽ rất chi là căng cực luôn.

Vì 3 ngày đã trôi qua trong game nên bọn lính tụ tập quanh sông đã rút lui, nhưng tình hình ở trên cầu vẫn rất là căng thẳng. Không căng thẳng như trước, nhưng ở mỗi bên cầu vẫn còn tận vài trăm người của mỗi phe.

Do bây giờ đã biết được về Trận Chiến Hoàng Kim, cậu có thể hiểu được tình huống với Briella hiện tại. Điều duy nhất vẫn làm cậu thắc mắc là tại sao một ứng cử viên thừa kế có đến cả Thái Dương Vệ Binh và Ngân Nguyệt Kị Sĩ Đoàn chống lưng mà lại rảnh đến mức tập trung đi loại bỏ một thế lực yếu rõ rệt như của Briella. 

‘Mà, mình vẫn chưa biết thực lực của bên Briella ra sao mà.’

Haroon ngước nhìn cánh cổng hoành tráng của lâu đài. Cậu không thấy tên lính nào làm loạn ở cánh cổng lẫn cây cầu. Chắc họ là quân tinh nhuệ chứ cũng chẳng phải mấy tên lính quèn đâu.

Cậu phải kiểm tra một thứ trước khi vào cổng. Đó là bảng trạng thái. Vì nghe đồn rằng hình phạt cho việc chết của Beyond khá nghiêm trọng nên cậu hơi lo.


Tên: Haroon
Chủng tộc: Con người
Class: Kiếm sĩ
Cấp: 10
Danh hiệu: Thủ lĩnh hội lính đánh thuê (và 4 cái khác)
HP: 1210
MP: 1240
EFP: 450
Sức mạnh: 45 (+15)       Thể lực: 32 (+12)
Trí thông minh: 20         Sự thông tuệ: 38
May mắn: 25                  Tốc độ: 32 (+12)
Sức chống chịu: 12         ESP: 9
Khả năng tập trung: 16   SP: 3
Danh vọng: 540              Khả năng lãnh đạo: 315
Kháng lửa: +10%
Kháng phép: +10%


‘Không tệ lắm nhờ! Chắc do cấp của mình thấp nên hình phạt không nặng lắm.’

Haroon cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhìn bảng trạng thái. May thay, cậu đã không bị giảm cấp độ vì đã chết ngay sau khi có class, mà chỉ bị giảm 10% tất cả chỉ số. Với lại, chỉ số EFP còn tăng thêm một tí vì đã chơi tới bến với Brat ngay trước khi ngủm củ tỏi.

Nhưng niềm vui đó chỉ hiện hữu trong một khắc. Haroon cảm thấy chán nản vì đã bị mất những chỉ số mình vất vả lắm mới luyện được. Bản thân mình lên cấp đã lên cấp chậm hơn người khác rồi, cách có được class cũng khác thường, nên thứ duy nhất Haroon nghĩ cậu hơn người khác là những chỉ số cao hơn hẳn mức trung bình của mình, nhưng bây giờ đến chúng cậu cũng mất.

Cậu cũng kiểm tra những kĩ năng của mình để xem chúng có bị giảm cấp độ gì nhiều không.


Nội Tại
Sense Sword (Cảm quan kiếm) – Cơ bản: Cấp 1(92.00%)/Cấp 10
Messenger Walking (Mật Ám Bộ Pháp) – Cơ bản: Cấp 2(0.6%)/Cấp 5

Kĩ năng chủ động
Spirit-Guided Throwing Knives (Ném dao bằng tinh linh điều hướng) – Cơ bản: Cấp 1(7.23%)/Cấp 5
Spirit-Intergrated Throwing Knives (Tinh linh nhập vào dao để ném) – Nâng cao: Cấp 1(51.02%)/Cấp 5
Emergency Treatment (Trị liệu khẩn cấp) – Cơ bản Cấp 1(2.50%)/Cấp 3
Compound Cure (Chế thuốc giải) – Cơ bản: Cấp 1 (12.30%)/Cấp 5
Trap placement and removal (Gài và gỡ bẫy): Cấp 1(3.00%)/Cấp 3
Mát xa – Cơ bản: Cấp 1(6.00%)/Cấp 3


Haroon nhẹ cả lòng khi thấy kĩ năng của mình không bị ảnh hưởng gì cả.

‘Vậy những NPC nghĩ là những kẻ ngoại tộc sẽ dịch chuyển về thế giới cũ? Thế chắc những người kia sẽ không ngạc nhiên gì khi thấy mình còn sống nhăn răng đâu.’

Việc đi qua cổng hoàn toàn thuận buồm xuôi gió. Những lính canh đã chặn Haroon lại khi thấy cậu, nhưng khi cậu đưa cho họ xem cái vòng tay của thủ lĩnh hội lính đánh thuê, họ đã rút giáo lại và cho cậu qua.

Kích cỡ của Lâu đài của Nam Tước còn không sánh nổi nơi này. Không biết có phải là vì Tử tước Paros có nhiều quyền lực hơn tước hiệu của bản thân hay không, nhưng những khu dân cư ở đây có thể chứa đến hàng trăm nghìn người; những khu phố thương mại khá phát triển và những con đường cũng được làm khá tốt.

Cậu đi ngang qua quảng trường của lâu đài và hướng đến bên trong. Sau khi được những lính gác kiểm tra danh tính lần nữa, cậu có thể vào bên trong khu vực sinh sống của các quý tộc và quân chủ.

‘Devron và Doran hẳn phải có quan hệ gì đó với Tử tước Paros. Vậy thì mình nên đi đến dinh thự của Tử tước nhỉ.’

Suy đoán của cậu đã đúng. Người kị sĩ gác cổng cho dinh thự của Tử tước đã chào mừng cậu vào sau khi kiểm tra danh tính. Nơi này khá xa so với cổng lâu đài, và có kích thước bằng một trường đại học khổng lồ.

“Xin hãy đợi đây một chút.”

Haroon đã lang thang trong khu vườn một lúc. Có vẻ như vị Tử tước đã thuê một chuyên gia để chăm sóc nơi này. Cây cỏ hoa lá, tất cả đều được cắt tỉa rất tốt và cùng tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

“Hahaha! Thật tốt khi thấy cậu trở lại, Haroon! Chào mừng, chào mừng! Ban đầu tôi cứ ngỡ là cậu thăng thiên rồi cơ, nhưng may là những thành viên của cậu đã nói rằng cậu là người ngoại tộc nên tôi thấy nhẹ lòng hẳn, vì nghe nói rằng những người ngoại tộc sẽ tự động được dịch chuyển đến một nơi an toàn ngay trước khi họ chết.”

Là Devron. Ông chạy ra ôm cậu trong khi đang đi chân trần. Ông đã chứng kiến những khoảnh khắc “cuối đời” của Haroon, khi cậu bị bắn bởi những mũi tên thường lẫn tên ma pháp, và rồi chìm xuống dưới đáy sông. Từ lúc đó, ông luôn cảm thấy rất đau khổ mỗi khi nhớ lại về cảnh tượng ấy.

Dù cậu là một người ngoại tộc có thể hồi sinh, hơn nữa lại chỉ là một lính đánh thuê làm vì tiền, nhưng Haroon lại chấp nhận hi sinh để cứu những người khác, thật không khỏi làm họ cảm động và thán phục.

“Ông vẫn mạnh khoẻ nhỉ, Devron.”
“Cậu có ổn không? Có bị gì không thế?”

Devron cầm tay Haroon và kiểm tra như một người cha đang xem xét con mình khi nó vừa đi từ chiến trường về vậy. Từ tận đáy lòng mình, cậu cảm thấy rất xúc động trước lòng tốt của Devron. Dù chỉ là một NPC, nhưng sự quan tâm của như là một phần thưởng cho sự hi sinh của cậu vậy.

“Ừ, tôi chẳng sao cả.”
“Haha! Vậy thì vào thôi. Vừa đúng lúc ta định đến nhà chính để bàn chuyện với Tử tước Paros. Tổ đội của chúng ta đang ở trong cái nhà khách kia kìa.”

Devron trỏ vào một toà nhà 3 tầng trông có vẻ khá cổ.

“Tử tước Paros chắc muốn gặp cậu lắm nếu ông ấy biết cậu đến, nhưng trước tiên thì hãy đi gặp đồng đội của cậu đi.”
“Đương nhiên rồi.”

Cậu thật sự nhớ mặt Bộ Tứ Ngu Người. Lạ thật, khi mà trước đó cậu còn ghét họ đến tận xương tuỷ. Chắc là mình đã thân thiết hơn với họ sau khi trải qua nhiều gian nan trắc trở cùng nhau rồi, cậu nghĩ.

Họ đi ngang qua vườn hoa đầy Chi Cúc Thược Dược và đi vào nhà khách. Và giọng nói đầu tiên chào mừng Haroon là của Gitan.

“Sếp! Sếp còn sống! Cậu ta quay lại rồi!”

Gitan đang ngồi trong phòng khách và ăn thứ gì đó đang chất chồng lên cái dĩa. Cậu ta là người đầu tiên thấy Haroon.

“Dạo này khoẻ không?” Haroon hỏi.
“Ừ-Ừ. C-Cậu tới trễ quá nên t-tôi cứ tưởng là n-ngủm củ tỏi rồi cơ.”

Gitan nói trong khi khóc nức nở, và giọng nói ấy làm cổ họng Haroon như nghẹn lại. Cảm xúc đúng là một thứ lạ lùng. Nó có thể làm con người hành động khác với suy nghĩ của bản thân, và dần dần thay đổi cả cách suy nghĩ của họ. Haroon chỉ nghĩ đến việc lợi dụng Bộ Tứ, nhưng họ lại thể hiện tình nghĩa dành cho cậ-

“Nếu như cậu chết trước khi chữa được bệnh cho bọn tôi thì thằng này biết sống sao đây. Tôi không muốn chết vì bị thủng lỗ hậu đâu.” Gitan cắt ngang dòng suy nghĩ của Haroon bằng câu nói đó.
“Há, đúng ra tôi phải biết trước được rồi chứ.”
“Ặc!”

Tất cả những cảm xúc dồn nén bên trong Haroon đã bị dập tắt hoàn toàn bởi Gitan. Tất cả chỉ là do cậu hiểu nhầm. Haroon cảm thấy rất xấu hổ và bực bội, nên cậu đã dùng hết sức bình sinh đấm thẳng vào mặt Gitan. Tình đồng đội gì tầm này nữa, cậu nghĩ. Trong mắt của Bộ Tứ Ngu Người thì bọn họ chỉ đang hành động vì sợ căn bệnh đó thôi. Chẳng phải tình đồng đội mạnh mẽ hay gì cả.

“Thật mừng khi thấy anh vẫn còn sống.”

Briella nói.
Cô bé trông có vẻ rất mừng khi thấy Haroon quay lại. Cậu không chắc tại sao con bé lại ở trong nhà khách sau khi đã thay đồ.
Nó đang mặc một bộ váy, chứ không phải là bộ quần áo tầm thường kia nữa. Cũng có trang điểm một tí nốt. Cô bé ốm yếu ngày nào giờ đây đã trở thành một quý cô tao nhã và xinh đẹp.

“Cảm ơn người vì đã lo lắng.”

Vì giờ đã biết danh tính thật của cô bé nên Haroon không thể đối xử với nhỏ như một đứa trẻ được. Nghe thấy lời đáp trịnh trọng Haroon, Briella nhận ra mình đã hành động bất cẩn như thế nào và ngượng chín cả mặt. Cô bé cười đáp lễ rồi trốn sau lưng Hall, người đang nhìn Haroon với ánh mắt đỡ lạnh lẽo hơn hồi trước. Ít nhất cậu có thể thấy được một cái gì đó gọi là sự biết ơn từ ánh mắt của cô nàng. Quanh vai cô cũng đã được băng bó. Cậu đã rất lo khi thấy cô chảy máu quá nhiều hôm trước, nhưng giờ cô đã ổn rồi thì cảm thấy nhẹ lòng hẳn.

“Tôi cũng đã nhẹ nhõm hẳn khi nghe nói cậu là người ngoại tộc rồi, nhưng đúng là gặp được người thật vẫn tốt hơn!”

Doran đi cùng lũ trẻ và đến bắt tay Haroon.

“Thật mừng khi thấy những đứa nhỏ an toàn.”
“Tất cả là nhờ Haroon đấy! Nếu như không nhờ cậu và ý chí sắt thép của cậu thì tất cả chúng tôi đã không đến được đây rồi.”

Haroon không đáp lại lời nào, mà chỉ mỉm cười và xoa đầu hai đứa trẻ.

“Em tưởng là anh chết rồi chứ!”
“Em đã khóc nhiều lắm đó!”

Haroon ôm chúng.

“Cảm ơn. Vì không muốn hai đứa khóc vì mình nên anh đã ép bản thân sống lại đấy.”
“Thật ư?”
“Ừm.”

Rồi Haroon thấy Philip, Serinn và Ritrina đi về phía mình.

“Sếp!” Philip kêu trong khi cười rạng rỡ.
“Hô hô, hiểu ý tôi chưa? Sếp của chúng ta không dễ chết đến thế đâu.”

Serinn nói. Mặt cô trông cũng khá sáng sủa, chắc là do 3 ngày liền không có cậu nên cô ta khá rảnh rỗi. Gương mặt đó hơi giống biểu cảm của bọn quý tộc, nên Haroon thấy hơi ngứa một tí.

“Nhẹ nhõm thật. Nếu không có Sếp thì tôi cũng chả thiết sống nữa. Thật ra tôi còn định tự sát sau khi cậu đi nữa cơ.” Ritrina tiếp lời.

Một lần nữa, Haroon cảm thấy xúc trước sự quan tâm của mọi người và lòng trung thành của Ritri-

“Tôi không muốn chết với cái bộ dạng thảm thương đó đâu nên thà tự sát còn hơn.”
‘Trung thành con khỉ.’

Những lời mật ngọt mà Bộ Tứ nói ra không phải là dành cho cậu, mà là dành cho căn bệnh kì lạ và quái ác mà họ đang mắc phải.
Sau khi quay lại từ nhà chính, Devron dẫn cả đám đến phòng họp lớn. Những NPC rất vui khi gặp lại vị cứu tinh của họ. Họ đã dành tí thời gian để kể lại diễn biến vài ngày qua cho Haroon. Rồi Devron đổi chủ đề.

“Yêu cầu mà chúng tôi đặt ra cho hội Gusts of Winds (Phong ba bão táp) đã chính thức được hoàn thành.” (Tre: Cái tên Việt đó là mình chém thôi OwO)

Vào giây phút đó, một cửa sổ đã xuất hiện trước mặt Haroon.

[Nhiệm vụ hoàn thành!]

Đó là nhiệm vụ hộ tống Briella. Ngay sau đó, cậu nghe thấy một tin nhắn đáng ăn mừng.

[Cấp độ của thủ lĩnh tăng 3]
[Cấp độ của thành viên tăng 2]
[Bạn đã nhận được 200 điểm danh vọng.]

Xét từ việc cấp độ của Haroon thấp đến thế, đúng ra việc hoàn thành nhiệm vụ này gần như là bất khả thi. Nói thật lòng thì so với độ khó của nó thì tăng chỉ có 3 cấp chẳng thấm thoát là bao. Cậu cũng thử kiểm tra biểu cảm của Bộ Tứ Ngu Người, nhưng không thấy khuôn mặt họ có thay đổi gì cả, nên nghiệm ra rằng những NPC không thấy được cấp độ của chính mình.

“Và đây là 100 vàng như đã hứa.” Devron nói. “Tôi cảm thấy nhiêu đây vẫn là chưa đủ để trả cho công sức của cậu, nhưng điện hạ đã nói rằng sẽ đích thân trọng thưởng cho cậu thêm.” Ông thì thầm với Haroon.

Có vẻ như Bộ Tứ vẫn chưa biết danh tính thật của Briella.

“Anh đã làm rất nhiều cho chúng em rồi. Nếu không nhờ Haroon thì chắc tất cả mọi người đã tử trận trước đống tên và ma pháp của địch. Em thật sự cảm kích sự giúp đỡ của anh.” Briella. 

Haroon biết mình nên nói gì đó nhưng cậu chẳng thể nghĩ ra gì cả, và cũng đã bỏ lỡ mất cơ hội rồi.

“Đây là một trong số ít những thứ mà cha đã để lại cho em. Em đã được cảnh báo rằng thứ này không nên lọt ra khỏi tay hoàng tộc, nhưng vì em muốn trả ơn cứu mạng của anh và tin rằng thứ này sẽ có ích cho anh, nên làm ơn hãy tận dụng thứ này.”

Cô bé đưa cho cậu một viên bi nhỏ. Dù không phải là trang sức nhưng nó được đánh bóng khá tốt. Haroon khá thất vọng khi nhìn thấy ngoại hình của thứ này, nhưng không để lộ suy nghĩ đó ra.

“Cảm ơn. Tôi chắc chắn sẽ tận dụng nó.”

Vì quá tò mò nên cậu không kiềm được mà đã giám định vật phẩm đó ngay trước mặt các NPC. Vì bây giờ cả nhóm đã biết thân phận ngoại tộc của cậu nên Haroon nghĩ mình có hành động khác người tí cũng chả sao. Cậu nghe từ Jinsoo rằng những NPC biết những người ngoại tộc có thói quen nói chuyện với không khí.


Viên bi triệu hồi bí ẩn (Tre: T lười tìm hán việt quá nên Suu xử đi ~)(Suu: Méo :<)
Class: Bí ẩn

Một tồn tại không xác định đang cư ngụ trong viên bi này. Sự tồn tại đó có thể hoặc không thể được triệu hồi bởi pháp sư.


‘C-cái? Cái gì đây?’

Người làm ra cái này đặt cái tên cũng chuẩn không cần chỉnh. Nó làm cậu nhớ đến lần gặp đầu tiên với Brat và làm cậu nổi cả da gà trong vô thức. Dĩ nhiên, nhờ việc đó cậu mới tiến xa đến mức này nhưng cậu cũng chẳng muốn có một con pet khác như Brat.

‘Chuyện lạ hơn nữa là mình không thể điều khiển vật được triệu hồi. Loại vật phẩm quái gì thế này?’ Cậu nghĩ.

Rồi cậu lại thấy một cửa sổ khác. 

[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ chính cấp D!]
[Cấp độ của bạn đã tăng 4]
[Chỉ số may mắn tăng thêm 5]
[Đã nhận thêm 300 điểm danh vọng]
[Đã nhận thêm 30 SP]

Vậy là tổng cộng lên được 7 cấp rồi! Lượng chỉ số tăng khi lên cấp chắc cũng sẽ phần nào làm giảm bớt án phạt của cậu. Cậu muốn tận hưởng cảm giác nhận được nhiều phần thưởng cùng lúc, nhưng giờ không phải lúc vì có khá nhiều con mắt đang nhìn mình.

“Vậy thì nghỉ ngơi cho đã đi. Briella và ta có việc phải bàn với Tử tước Paros nên phải đi rồi. Tử tước cũng muốn gặp cậu nữa nên chắc cỡ mai là ông ấy liên lạc thôi. Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp sau khi ta quay lại.” Devron nói.
“Đã hiểu.”

Devron đến văn phòng của Tử tước cùng Briella và Hall.

“Sếp, đã hoàn thành được nhiệm vụ đầu tiên của Hội ta rồi thì sao còn không mau mà ăn mừng đi? Chúng ta được thưởng nhiều mà, nên cứ uống cho say đi!”
“Mồ, cái con gấu này. Bộ trong đầu cậu chỉ có mỗi thức ăn và bia rượu à, thằng hèn?”

Gitan muốn mở tiệc trong khi Ritrina thì đang phản bác lại, nhưng cả hai người đều đang mỉm cười. Dù sao thì Haroon cũng mừng khi thấy nhiệm vụ đã hoàn thành và Bộ Tứ chào đón mình trở về (bất kể lí do gì). Cậu quyết định không bận tâm về việc liệu đó thật sự là tình đồng đội của họ hay là nỗi sợ do căn bệnh gây ra.

“Tại sao không.” Haroon đáp.
“NGON!” Philip hét to.

Philip giơ thẳng nắm đấm vào không trung. Anh không nói câu gì ngầu lòi cả, nhưng có vẻ nhưng anh muốn tận hưởng bữa tiệc này để ăn mừng nhiệm vụ đầu tiên mà Hội đã hoàn thành. Serinn thì đã về phòng để thay đồ luôn rồi.
Haroon và bộ tứ cố gắng thuyết phục Teeno cùng tham gia nhưng bị từ chối, vậy mà sau đó anh ta vẫn dẫn cả bọn đến một quán rượu nổi tiếng trong giới lính đánh thuê và nói rằng bia và món bít tết họ làm là ngon nhất cả lâu đài. Đây là lần đầu tiên Haroon được uống thức uống có cồn trong Beyond.

‘Đã vãi!’ Cậu nghĩ.

Bia trong Beyond quả thật là cực phẩm, làm bia ngoài đời chẳng có tuổi sánh vai. Cậu từng nghe rằng vị của bia một phần là từ nước mà ra. Vì nước trong Beyond không hề bị ô nhiễm nên nó ở một đẳng cấp khác hẳn. Nhờ tình đồng đội của những thành viên trong Hội và niềm vui từ việc hoàn thành nhiệm vụ, Haroon đã tận hưởng bầu không khí và uống tới bến.
Cậu nhớ lại cái lần mình lang thang trên đường sau khi bỏ học và uống những chai bia mình mua từ những cửa hàng tạp hoá gần đó. Đống bia lạnh và đặc đó chẳng thể nào sánh nổi với vị ngon và sảng khoái này. Cậu thầm cảm ơn Bell vì đã giúp mình tận hưởng được thứ này.
Nhưng điều cậu đã không biết là những người chơi khác cũng có thể nếm được vị bia, chỉ là họ không thể tận hưởng nó hoàn toàn đến say được vì những cái khoang bình thường không thể kích thích cảm giác uống cồn của người chơi.
Bên trong quán rượu cực kì ồn ào, nhưng những lính đánh thuê chẳng hề bận tâm mà có tiếp tục nhậu để củng cố mối quan hệ của mình. Họ tán gẫu về các trận chiến và những kỉ niệm mà mình đã có được.
Haroon cũng bắt đầu say nhờ Bell đã bỏ cồn vào đống đồ uống. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần hạnh phúc nhất mà cậu được nói chuyện và cụng li cùng những người mình quý trọng. Cậu bắt đầu nói to hơn và nhiều hơn, nhưng không ai lấy đó làm lạ. Đến cả Teeno cũng chung tình trạng với Haroon rồi, nói chi những người khác.
Thường thì Teeno rất trầm tính và chỉ mở miệng ra khi cần thiết. Nhưng ngay khi nốc vài li bia xong, thì anh ta trở thành một người khác hẳn, không còn là kẻ đã sống gần hết cuộc đời trong ách nô dịch nữa. Cách suy nghĩ bị hằn sâu trong anh giờ đã biến mất hẳn, và Teeno đã trở thành một lính đánh thuê già dặn dẫn đầu cuộc trò chuyện trong cái bàn ấy.
Anh bắt đầu kể lại những trải nghiệm của mình trên thế giới này. Những kinh nghiệm và sự thông thái của anh đã thêm hương vị vào bia, làm một màu đỏ như hoàng hôn xuất hiện trên mặt của tất cả mọi người.
Serinn là người đầu tiên để ý thấy sự thay đổi trong Teeno rồi bắt đầu tán Teeno bằng sự quyến rũ sẵn có của mình, nói chuyện với anh ta để làm nóng bầu không khí lên, và tất cả mọi người đều tận hưởng bầu không khí đó. Serinn là người đã được Teeno quan tâm đến nhiều nhất, và đây là cách mà cô cảm ơn anh ta.

‘Thế mà trước giờ mình cứ nghĩ cô ta vô dụng. Mà, mình cũng chẳng hiểu nổi cái chỉ số Tán tỉnh (Coquetry) hoạt động kiểu gì nữa.’ Haroon nghĩ.

Haroon bắt đầu nhìn Serinn với một ánh mắt khác. Cái chỉ số ‘Tán tỉnh’ của cô ta hoá ra lại hữu dụng trong một tình huống như thế này, vì cô cùng Teeno đã trở thành điểm sáng của bữa tiệc. Đối với Teeno, một người phải sống xa gia đình và còn không biết họ còn sống hay không, Serinn như là ánh sáng của tình thương và sự tốt bụng. Đương nhiên là khi xét đến tuổi và cách sống của anh thì Serinn không phải là một mục tiêu yêu đương, mà giống như là một thành viên trong gia đình hơn.
Khi màn đêm dần phủ hết cả bầu trời và những lính đánh thuê khác bắt đầu rời đi, Teeno đã được xem như phó thủ lĩnh của cả nhóm một cách bông đùa, và bản thân anh cũng hành động như thế để mua vui cho mọi người.
Họ uống cả tấn bia nhưng không bị say đến mức bất động tại chỗ. Haroon cũng chẳng say đến mức đó. Có lẽ chính cuộc trò chuyện thú vị hoặc là cơ thể cường tráng của bản thân đã giúp cậu tỉnh dậy và di chuyển lại. Chỉ là...

“Ê, các người nghĩ tôi dễ ăn đến thế à?!”

Không biết Ritrina đang nói chuyện với ai nhưng cô nàng say đến mức phải để Gitan cõng về nhà khách.


Khi Harooon quay về phòng của mình trong nhà khách, ngay trước cả khi kịp tắm rửa sạch sẽ, quản gia của Tử tước đã đến phòng cậu và đưa một tờ giấy ghi rằng Tử tước có chuyện muốn nói, và cần gặp cậu sớm nhất có thể.

‘Chuyện gì mà phải nói ngay vào đêm hôm khuya khoắt như thế này thế?’

Dù chuyện đó là gì đi chăng nữa, có vẻ như ông không muốn bị những người khác để ý, nên chắc phải quan trọng lắm. Vì lí do nào đó mà cậu cảm thấy lo lắng, rồi nỗi lo đó làm cơn say tan biến luôn. Để đề phòng, Haroon rửa sơ người và thay sang một bộ đồ lịch sự hơn rồi đi theo người quản gia đi gặp Tử tước.











10 comments:

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.